TruyenFull.Me

Bhtt Edit Phan 2 Dang Edit Chap Kiem Om Di Su Ty Xuyen Sach

Bên trong Khư Uông Ngọc Ấn, sấm chớp cuồn cuộn, dội vang khắp không gian.

Bỗng nghe một tiếng "rắc" nổ lên như xé tan trời cao, một tia sét dữ dội từ trên trời bổ thẳng xuống bóng người đang lơ lửng, thân hình nhẹ nhàng phiêu diêu giữa màn sa mỏng lay động.

Phía dưới, trên đài ngọc Linh Trì của Phong Đài, Phục Nhan từ đầu đến cuối vẫn chăm chú dõi theo bóng dáng Bạch Nguyệt Ly, ánh mắt không hề rời đi nửa phần.

Mỗi lần sét giáng xuống, gió lốc trong không trung lại càng thêm dữ dội. Mặc dù nơi đây vốn ổn định, nhưng Phục Nhan vẫn cảm nhận được từng đợt chấn động lan truyền khắp nơi.

Trên cao, chỉ thấy Bạch Nguyệt Ly khẽ xoay người, hai tay kết ấn. Trong khoảnh khắc, toàn thân nàng bùng lên sát khí, hơi thở dữ dội tăng thêm một bậc. Nàng ngẩng đầu nhìn trời cao, trong đôi mắt trong trẻo phản chiếu rõ một tia sét đang xé ngang tầng mây.

"Ầm ——!"

Ngay giây sau, Bạch Nguyệt Ly khẽ cử động, sát khí quanh người như được dẫn dắt, ào ạt dâng lên như sóng lớn, cuốn lấy tia sét đang bổ xuống, quấn chặt nó.

Trong thoáng chốc, giữa lớp sát khí mênh mông vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, hai luồng sức mạnh va chạm kịch liệt làm cả không gian rung chuyển.

Không lâu sau, tia sét kia cuối cùng cũng bị Bạch Nguyệt Ly triệt tiêu.

Chớp mắt đã đến tia sét cuối cùng.

Lần này, sét giáng xuống mạnh hơn hẳn, khiến Phục Nhan dù tin vào sức mạnh của Bạch Nguyệt Ly cũng không tránh khỏi nỗi lo trong lòng.

Dù vậy, nàng hiểu rõ – thiên kiếp như thế, chỉ có tự mình đón nhận mới có thể phá được sinh tử, bước lên con đường thành tiên.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Phục Nhan thêm kiên định, chăm chú nhìn Bạch Nguyệt Ly, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một khắc.

Trên cao, sát khí quanh thân Bạch Nguyệt Ly đột nhiên bùng phát tới cực hạn. Nàng tung mình lên, một tay vung về phía trước, vẽ nên một phù ấn giữa không gian. Lập tức, sát khí trước mặt bị dẫn động, cuộn lại như xoáy nước.

Chỉ thấy sát khí ấy hóa thành một con Mãng Xà khổng lồ, thân dài mấy trăm trượng, miệng rộng như vực thẳm, lao thẳng lên trời đón đỡ tia sét cuối cùng.

"Ong ——!"

Không gian lập tức vang lên một tiếng nổ lớn. Hai luồng sức mạnh va chạm, tạo nên vụ nổ dữ dội, tiếng vang dội khắp Khư Uông Ngọc Ấn.

Thế nhưng, tia sét cuối cùng vẫn chưa tan hết. Mãng Xà bằng sát khí vỡ tan, chỉ còn một khối sát khí xoáy sâu như hố đen.

Nhưng Bạch Nguyệt Ly dường như đã lường trước. Đôi mắt nàng trầm xuống, thân hình lóe lên, xông thẳng vào khối sát khí cuồn cuộn. Trong nháy mắt, bóng nàng biến mất không dấu vết.

Trong lớp sát khí dày đặc, từng tia chớp le lói, sát khí như có linh tính, không ngừng lay động. Nếu không nhờ thần thức mạnh mẽ, Phục Nhan e rằng không thể nhìn thấy được gì.

Không rõ bao lâu, bỗng từ trong khối sát khí vang lên một tiếng rít, như sấm vang giữa trời quang.

Phục Nhan khẽ biến sắc, không chút do dự, thân hình lao về phía ấy như tia chớp.

Soạt!

Chỉ trong khoảnh khắc, bóng Bạch Nguyệt Ly bất ngờ bị một luồng sức mạnh đẩy văng ra ngoài. Nhưng Phục Nhan đã sớm đoán được, liền điểm mũi chân lên không trung, nhẹ nhàng như bước trên mây, đỡ lấy nàng một cách vững vàng.

Trải qua một trận thiên kiếp dài, sắc mặt Bạch Nguyệt Ly đã tái nhợt, từng giọt mồ hôi lạnh thấm ướt trán, hiển nhiên hao tổn sức lực không ít.

"Ào" một tiếng, tầng mây đen trên cao cũng dần tan biến. Phục Nhan chỉ liếc nhìn, chắc chắn Bạch Nguyệt Ly đã vượt qua thiên kiếp, liền ôm nàng đang suy yếu quay về phong đài.

"Sư tỷ, không sao chứ?" Phục Nhan cúi mắt nhìn nàng, giọng đầy lo lắng, ánh nhìn cũng chan chứa thương yêu.

Bạch Nguyệt Ly khẽ cười, giọng ôn hòa như ánh trăng: "Không sao, chỉ là hao tổn quá nhiều linh lực mà thôi."

Nói xong, nàng lập tức dẫn động luồng nguyên lực còn lại – chính là sức mạnh của Nguyên Ma Quân mà nàng đang luyện hóa. Chẳng bao lâu sau, khí tức quanh thân đã ổn định, hồi phục nhanh đến mức nhìn thấy rõ.

Phục Nhan khẽ ừ một tiếng, lúc này mới yên tâm buông tay để nàng tự đứng vững.

Sau khi kiểm tra sơ qua thân thể, Bạch Nguyệt Ly cũng thấy yên lòng. Hai người sau đó nghỉ ngơi thêm một ngày, để tinh thần và sức lực hồi phục hoàn toàn.

Chẳng bao lâu sau, dòng sức mạnh mới từ thiên kiếp bắt đầu tràn ngập khắp cơ thể Bạch Nguyệt Ly, khiến nàng tràn đầy sức sống. Nàng quay sang nhìn Phục Nhan, nói:

"Đã quyết tâm phi thăng thành tiên, thì không nên phí thời gian. Ngươi mau quay về tiếp tục tu hành đi. Ta cũng cần thời gian để củng cố cảnh giới."

Lúc này, tuy nàng đã vượt qua thiên kiếp, nhưng khí tức vẫn chưa ổn định. Đây không phải lúc thích hợp để song tu. Dù song tu có thể đẩy nhanh tu vi, nhưng muốn thật sự mạnh, không thể thiếu quá trình khổ luyện.

Nghĩ tới việc song tu vừa rồi hơi quá đà, mặt Bạch Nguyệt Ly thoáng nóng lên.

Phục Nhan khẽ cười, tất nhiên hiểu rõ điều ấy. Nàng cúi người, khẽ hôn lên môi Bạch Nguyệt Ly như chuồn chuồn lướt nước, ánh mắt chan chứa lưu luyến:

"Được."

Bạch Nguyệt Ly: "..."

Phục Nhan biết thời gian không còn nhiều, liền rời đi, tìm chỗ yên tĩnh trong phủ, lập tức nhập định tu hành.

Bạch Nguyệt Ly cũng chạm nhẹ lên tai mình, khẽ thở ra một hơi dài. Nàng nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ mông lung, bắt đầu tĩnh tọa, tập trung củng cố linh lực.

Chẳng mấy chốc, bên trong Khư Uông Ngọc Ấn đã trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu.

...

Ùng ục ——
Tận sâu dưới đáy hồ u tối, chỉ nghe tiếng nước khẽ lay động, âm thanh mơ hồ như vọng từ cõi xa xăm. Trước mắt là một tầng kết giới khổng lồ, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lấp lánh như sao giữa lòng hồ.

Tòa mộ phủ bị Hồ U Tâm vùi lấp gần nghìn năm nay, giờ đang dần hiện hình sau màn ánh sáng, khi ẩn khi hiện, tựa như ảo ảnh, vừa đẹp vừa đầy nguy hiểm.

Khung cảnh hùng vĩ trước mắt khiến người ta không khỏi kinh ngạc.

"Không ngờ dưới đáy hồ này lại có tòa mộ phủ to lớn như thế. Không biết do vị tiên nhân nào để lại."

"Nhìn thế này chắc đã bị vùi lấp hơn vạn năm. Trong ấy hẳn có vô số báu vật."

"Ha ha, phen này giàu to rồi!"

Phục Nhan hoàn toàn không để tâm tới những âm thanh đầy phấn khích vang dội khắp nơi. Sau khi thu lại ánh mắt quan sát, nàng liền hướng về phía đám đệ tử các môn phái lớn đang đứng chờ phía trước.

Quả nhiên đúng như dự đoán, chẳng mấy chốc, từ mỗi nhóm lớn đều có người bước ra. Có lẽ bọn họ đã bàn bạc với nhau từ trước, giờ đây liên thủ để phá bỏ lớp phong ấn đang bao bọc quanh mộ phủ dưới đáy hồ.

Nhìn thấy cảnh đó, những người phía sau cũng không ai dám manh động. Ai nấy đều hiểu rõ, nếu giờ này mà dám tự ý vượt lên, e sẽ đắc tội với các phái lớn ở Trung Đô, mà hậu quả thì chẳng thể lường trước.

Chẳng bao lâu sau, mấy kẻ vừa bước ra liền móc từ trong áo ra một món pháp bảo. Hình dạng của nó giống như chiếc chùy ngắn, thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi bọn họ vận công, đầu chùy lập tức phát ra luồng sáng chói lòa.

Ngay lập tức, bốn năm luồng sáng bắn thẳng về một điểm trên phong ấn, tựa như những mũi tên ánh sáng hợp lực.

"Ong ——"

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ không gian dưới hồ rung nhẹ, mặt nước khẽ dập dềnh. Chỉ sau một lát, phong ấn trước mắt đã bị cưỡng ép mở ra, để lộ ra một lối vào lớn.

Khi phong ấn vừa vỡ, đệ tử các phái lớn lập tức không chút do dự, biến thành những luồng sáng vụt qua, là những kẻ đầu tiên vượt vào bên trong.

"Ào ào ào ——"

Trong tiếng nước khẽ vang lên, bọn họ đã tiến vào bên trong phong ấn, đáp xuống ngay trước mộ phủ khổng lồ nằm sâu dưới đáy hồ.

Không khí quanh đó lập tức trở nên sôi sục. Nhiều kẻ bắt đầu hô nhau:

"Mau lên, mau lên! Cuối cùng cũng có thể vào rồi! Nếu chậm chân, coi chừng bị đóng cửa lại đấy!"

Hiển nhiên, đối với những môn phái nhỏ, việc tự phá vỡ phong ấn là điều không thể. Nếu giờ không tranh thủ len vào, e rằng sẽ vuột mất cơ hội.

Phục Nhan lúc này liếc nhìn đám người phía sau, bình thản nói:

"Đi thôi, chúng ta vào."

Nói rồi, nàng cùng Kỷ Hiển dẫn đầu lao tới. Trong khoảnh khắc, cả nhóm đã áp sát lối vào, chuẩn bị bước vào mộ phủ dưới đáy hồ.

Phong ấn trước mắt vẫn tỏa ánh sáng mờ mờ. Chỉ khi đến gần, Phục Nhan mới nhận ra phong ấn này thực chất là do bọn họ dựng tạm thời, chưa hề bị phá hủy. Nhưng nàng không biết nó sẽ tồn tại được bao lâu.

Nàng chỉ liếc nhìn một lượt rồi chẳng để tâm nhiều. Chẳng mấy chốc, nàng vận khinh công, lao thẳng qua phong ấn. Ngay lập tức, nàng cảm nhận từng luồng chấn động mạnh mẽ từ bốn phía ập đến, kèm theo một lực đẩy dữ dội như đang bắn nàng từ trong nước ra ngoài.

"Ào ——"

Trong tích tắc, Phục Nhan đã xuyên qua phong ấn thành công. Thế nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thì đã cảm nhận một luồng lực hút vô hình từ dưới chân truyền lên, như muốn kéo nàng xuống sâu.

"Hửm?" – Phục Nhan nhíu mày, lập tức cảnh giác. Gần như theo bản năng, nàng xoay người, để mặc cho thân thể rơi thẳng xuống.

May thay, cuối cùng nàng cũng đứng vững, không gặp phải biến cố gì. Dưới chân nàng giờ đây là nền đá rắn chắc – chính là đáy hồ thật sự.

"Á! Cái gì thế này?"

Tiếng kêu kinh ngạc còn chưa dứt thì liền nghe thấy những tiếng "bộp! bộp!" vang lên phía sau – đám tu sĩ mới tiến vào đều lăn ra đất, thậm chí có kẻ ngã sấp mặt.

...

Ngay cả đệ tử Sương Hoa Cung cũng không ngoại lệ. Vì không kịp phòng bị, bọn họ lần lượt ngã nhào. Dù vậy, những kẻ như Thủy Lưu Thanh vốn là cao thủ Hóa Hư kỳ, nên vẫn kịp điều chỉnh thân thể để tránh thương tích.

"Nơi này hiển nhiên đã được bố trí cấm chế đặc biệt, e rằng trong mộ phủ này, không thể bay lên." – Lưu Bội thong thả nói với những người còn lại.

Phục Nhan khẽ gật đầu, xác nhận suy đoán đó.

"Đi thôi, chúng ta vào trong." – Thủy Lưu Thanh đảo mắt nhìn đám đệ tử đã chỉnh đốn lại đội hình, rồi bình thản ra hiệu.

Nghe vậy, bọn họ không còn do dự, lập tức hòa vào dòng người phía trước, bước sâu hơn vào bên trong.

Phải nói, không gian bên trong phong ấn tối tăm, ẩm thấp. Phía trước là một tòa cung điện, đen như mực, chẳng có lấy một tia sáng. Trong không khí còn thoang thoảng mùi ẩm mốc, khiến ai cũng khó chịu.

Giờ đây, mọi người mới nhận ra, những cảnh tráng lệ mà họ từng thấy chỉ là ảo giác được pháp trận hoặc thuật quang ảnh tạo ra.

Nhưng lúc này chẳng còn ai đủ tâm trí mà bận tâm chuyện đó. Ở lối vào, người vẫn chen chúc tiến vào không ngớt. Còn những tu sĩ đã đáp đất thì cẩn trọng từng bước, tiến sâu vào vùng đất âm u của mộ phủ thần bí.

Phía trước, một con sông nước đen rộng hơn mười trượng uốn lượn bao quanh mộ phủ, tựa như hào sâu bảo vệ thành trì. Ven bờ đã có không ít người tụ tập, chiếm gần nửa số người.

— "Sông gì mà đáng sợ vậy? Lực ăn mòn kinh khủng, không thể vượt qua nổi!"

— "Mấy đệ tử của các đại phái đúng là giàu có, ai nấy đều có pháp bảo để qua sông!"

Tiếng bàn tán vang lên khắp nơi, không ngớt.

Phục Nhan vừa đặt chân lên bờ sông, lập tức nghe thấy vô số tiếng bàn tán vang lên tứ phía. Nàng hơi khựng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt xuống dòng sông đen trước mặt.

Con sông này thật ra không rộng lắm, nếu ở bên ngoài, với tu vi của họ, chỉ cần bước chân một cái là có thể dễ dàng vượt qua. Thế nhưng ở đây lại không thể bay, khiến việc băng qua con sông trở thành một trở ngại không nhỏ.

Chỉ là... sao con sông này trông lại quen mắt đến thế?

Nghĩ đến đây, trong đầu Phục Nhan chợt lóe lên một hình ảnh mơ hồ. Dòng sông đen dưới chân nàng làm nàng nhớ tới một con sông ngầm từng thấy trong bí cảnh Bắc Vực. Dù không hoàn toàn giống, nhưng có đôi nét tương tự.

Khi nàng còn đang ngẫm nghĩ, ở đằng xa đã có nhiều đệ tử lấy ra các món pháp khí hoặc bảo vật, rồi từng người một bước lên, điều khiển chúng trôi trên mặt nước. Chẳng mấy chốc, đã có người sang được bờ bên kia.

Lúc này, Dịch Đồ bước tới gần, giọng trầm nặng:

— "Cung chủ, giờ phải làm sao đây?" Hắn đã thử vài cách nhưng đều thất bại.

Bên cạnh, Kỷ Hiển thu ánh mắt đang nhìn quanh, quay lại nhìn Phục Nhan, chậm rãi nói:

— "Ta có thể qua được, nhưng chỉ có thể mang một mình ta."

Lời hắn nói cũng đúng, hắn không có cách nào mang thêm người khác.

Thật ra Phục Nhan cũng có cách sang bờ, nhưng đám đệ tử theo sau lại là vấn đề. Suy nghĩ một lúc, nàng chợt quay sang hỏi Thủy Lưu Thanh:

— "Có dùng khôi lỗi được không?"

Thủy Lưu Thanh gật đầu đáp:

— "Để ta thử xem."

Vì tu luyện khôi lỗi, ngoài việc chế tạo người máy hình người, Thủy Lưu Thanh còn từng làm ra nhiều món đồ nhỏ hữu ích. Trong đó có một loại bệ bay hình tròn, chuyên dùng để chở người qua những nơi hiểm trở.

Dứt lời, nàng liền lấy ra một bệ bay nhỏ, trông không mấy bắt mắt. Nàng không do dự, ném thẳng xuống sông.

Ngay khi chạm nước, bệ bay lập tức bị nước đen ăn mòn dữ dội. Thế nhưng, nhờ kích phát bằng linh lực, nó vẫn kiên trì trụ lại được mấy nhịp thở trước khi tan biến hẳn.

Thấy vậy, ánh mắt Thủy Lưu Thanh chợt sáng bừng, giọng chắc nịch:

— "Bấy nhiêu thời gian... đủ để vượt sông rồi!"

"Thật tốt quá, cuối cùng cũng có cách qua được rồi!" Dịch Đồ vừa thấy cảnh đó đã không giấu nổi niềm vui, đám đệ tử đi theo phía sau cũng hớn hở lộ rõ trên mặt.

Thủy Lưu Thanh lúc này mới trấn tĩnh, nhanh chóng lấy trong nhẫn chứa đồ ra hơn mười cái bệ bay, phát cho mỗi người hai cái.

Rất nhanh, hai vị trưởng lão dẫn theo vài đệ tử bước lên đầu tiên, mượn lực của bệ bay vượt qua con sông, thuận lợi sang bờ bên kia. Suốt quá trình không hề gặp trở ngại gì.

Lúc này, những ánh mắt vẫn lén dõi theo từ đầu lập tức trở nên nóng rực, tham lam nhìn chằm chằm vào đám bệ bay trong tay Thủy Lưu Thanh.

Phục Nhan vẫn bình tĩnh đứng đó, nét mặt không đổi, nhưng nàng đã sớm nhìn thấu mọi ánh mắt quanh đây. Khóe môi nàng khẽ cong lên. Nàng dừng một chút, rồi truyền âm cho Thủy Lưu Thanh:

— "Trong tay ngươi còn bao nhiêu bệ bay nữa?"

Thủy Lưu Thanh chưa kịp suy nghĩ kỹ, liền phản xạ đáp lại:

— "Còn gần một trăm cái."

Thật ra loại bệ bay này tuy không dễ làm, nhưng nguyên liệu lại không hiếm lắm. Vì thế, Thủy Lưu Thanh thường dùng để luyện tay, tích cóp được khá nhiều.

Phục Nhan không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho Thủy Lưu Thanh giả vờ như chuẩn bị vượt sông thêm lần nữa. Quả nhiên, giữa đám đông đã có người không nhịn được, bước ra mở lời:

— "Xin hỏi, đạo hữu còn dư bệ bay nào không? Ta muốn mua lại hai cái."

Nghe vậy, Thủy Lưu Thanh liền hiểu ý đồ của Phục Nhan. Nàng ngẩng đầu nhìn người kia, chần chừ nói:

— "Có thì có, nhưng ta phải ưu tiên cho đệ tử trong tông môn, nên số còn lại không nhiều."

Dĩ nhiên nàng hiểu, tình huống này không thể lộ ra mình có tới gần trăm cái. Nếu nói thật, giá trị của bệ bay sẽ rớt ngay, khó lòng kiếm lời.

Nghe thế, người kia lập tức mừng rỡ:

— "Ta chỉ cần hai cái, không biết..."

— "Ta cũng muốn một cái!"

— "Cho ta một cái nữa!"

— "Mẹ kiếp, ai còn chen nữa thì đừng trách ta! Ta trả giá bao nhiêu cũng được, nhất định phải mua một cái!"

...

Chẳng mấy chốc, một đám người đã chen chúc tiến tới chỗ Phục Nhan và nhóm của nàng, khiến nơi đây trở nên náo nhiệt và hỗn loạn.

Lúc này, rõ ràng không thể chốt giá cụ thể được. Dịch Đồ nhanh trí, bước lên trước, lớn tiếng nói:

— "Mọi người đừng vội! Vì số lượng ít, nên để công bằng, ai trả giá cao hơn thì được."

Nghe qua thật hợp lý. Chỉ có Lưu Bội đứng bên suýt bật cười, trong lòng thầm phục sự khôn ngoan của Dịch Đồ.

— "Ta ra năm nghìn viên linh thạch thượng phẩm, bán cho ta một cái!"

— "Ta trả một vạn viên!"

— "Ta trả ba vạn!"

...
Chỉ trong khoảnh khắc, mọi người đã bắt đầu tranh nhau trả giá, biến cả bờ sông thành một phiên chợ náo nhiệt như một buổi đấu giá được lập tức mở ra. Tiếng hô hét vang dậy, không khí nóng bỏng đến lạ thường.

Chẳng mấy chốc, chiếc bệ trấn đầu tiên đã được một đệ tử của một phái mua với giá bốn vạn viên linh thạch thượng phẩm. Ai nấy đều nóng lòng muốn vào mộ phủ trước, nên việc mua bán diễn ra cực kỳ nhanh chóng. Trong chớp mắt, Thủy Lưu Thanh đã bán hơn mười chiếc, có chiếc giá bị đẩy lên tận mười lăm vạn viên linh thạch — thật khiến người nghe cũng phải rợn tóc gáy.

Tuy nhiên, khi Thủy Lưu Thanh lấy ra thêm hơn hai mươi chiếc nữa, đám đông đang phấn khích dần trở nên điềm tĩnh. Có lẽ vì thấy số lượng còn nhiều, nên giá cũng bắt đầu giảm xuống dưới mười vạn viên linh thạch.

Thủy Lưu Thanh cũng hiểu nếu bán tiếp thì chẳng được lời bao nhiêu. Dù sao, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, nàng đã kiếm được hơn một triệu linh thạch. Khi lấy ra chiếc thứ ba mươi, nàng liền mỉm cười nhìn quanh, cất giọng nói:
"Xin lỗi mọi người, đây là chiếc cuối cùng rồi."

"Cái gì? Cuối cùng rồi sao?"
"Trời ạ, biết vậy vừa rồi ta đã trả thêm một vạn cho xong!"

Những người như Dịch Đồ, Thuỷ Lưu Thanh cũng không nói gì thêm. Bọn họ cũng đang nóng lòng vượt qua bờ sông, sợ chậm trễ sẽ bị người khác chiếm hết những bảo vật trong mộ phủ.

Không lâu sau, chiếc bệ cuối cùng được bán ra với giá hai mươi vạn viên linh thạch. Phục Nhan cùng nhóm người không do dự, lập tức xoay người, nhanh chóng băng qua con sông, đặt chân lên bờ bên kia.

Phía trong mộ phủ vô cùng rộng lớn. Dù đi theo đoàn sẽ an toàn hơn, nhưng không thể cứ bám sát nhau mãi. Vì thế, Sương Hoa Cung chia làm ba nhóm nhỏ.

Hai vị trưởng lão, Dịch Đồ và Minh Hi mỗi người dẫn theo vài đệ tử. Phục Nhan đi cùng Kỷ Hiển và Thủy Lưu Thanh, tạo thành một nhóm ba người.

Ba người không chậm trễ, lập tức rẽ sang bên phải. Khinh công của họ nhẹ như gió, chỉ cần hơi nghiêng người đã lướt đi hơn mười trượng. Chưa được bao lâu, trước mặt đã hiện ra một cánh cửa đá to lớn.

Phục Nhan không chút do dự, là người đầu tiên bước tới đẩy cửa. Khi bước qua hành lang phía trước, một luồng hương thuốc nồng đậm đã xộc thẳng vào mũi, khiến cả ba người cùng khựng lại, ánh mắt sáng lên đầy hứng thú. Không nói thêm lời nào, họ liền tăng tốc, bước nhanh về phía nơi mùi hương lan tỏa.

"Chỗ này... là một vườn thuốc sao?" Thủy Lưu Thanh nhìn cảnh tượng trước mặt, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, không kiềm được thốt lên.

Phục Nhan và Kỷ Hiển đứng cạnh cũng không khỏi sững người.

Cuối hành lang là một vườn thuốc rộng lớn, được bao phủ bởi một màn sáng nhạt, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, bảo vệ những gì bên trong khỏi bị phá hoại. Dưới lớp ánh sáng ấy, từng khóm linh thảo mọc ken dày, đủ loại đan xen khiến ai nhìn cũng phải choáng ngợp.

Nếu có Tiểu Dược Đoàn ở đây, chỉ sợ sẽ vui đến phát ngất.

Chỉ liếc mắt, Phục Nhan đã nhận ra nhiều loại linh thảo hiếm hoi mà bên ngoài hầu như tuyệt tích. Dù từng thấy qua không ít bảo vật, nhưng giây phút này vẫn khiến nàng nghẹt thở.

Không chần chừ, cả ba người liền biến thành ba bóng mờ, phóng tới trước vườn thuốc. Lớp màn sáng dường như chỉ có tác dụng duy trì điều kiện sinh trưởng, không có cấm chế hay ngăn cản, bọn họ cứ thế bước vào dễ dàng.

Phục Nhan là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh. Nàng quay đầu, nghiêm giọng dặn hai người:
"Thu thuốc phải cẩn thận, đừng làm hỏng gốc. Tốt nhất là đào cả lớp đất quanh rễ, rồi cất vào trong giới chỉ Trữ Vật ngay."

Những linh dược quý thế này, dù chỉ một gốc cũng không thể để phí uổng.

Ngay sau đó, ba người bắt đầu hành động, nhanh chóng thu dọn linh thảo trong vườn. Có cây ba trăm năm, có cây năm trăm năm, có cây tám trăm năm, thậm chí có những gốc gần cả ngàn năm tuổi!

Ở nơi đây, bất cứ loại linh thảo quý giá nào cũng có thể tìm thấy, quý giá như rau cải ngoài chợ!

Chỉ trong chốc lát, họ đã thu được hơn nửa vườn. Nhưng đúng lúc này, Phục Nhan đột ngột dừng lại, ánh mắt nàng dừng trên một đóa hoa nhỏ chỉ to bằng bàn tay.

Đóa hoa ấy có tám cánh mỏng như tơ, màu băng lam trong suốt, bên trong lấp lánh ánh hồng nhạt như mơ. Nhìn kỹ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được khắc từ tinh hoa trời đất.

"Không ngờ... lại là Băng Linh Bát Biến Tiên Lan..." – Vừa nhận ra, Phục Nhan không kiềm được mà nuốt nước bọt, tim đập thình thịch.

Nếu nàng không nhìn nhầm, đóa Băng Linh Bát Biến Tiên Lan này đã tích tụ gần hai ngàn năm dược lực!

Khó trách vì sao nàng lại thất thần như thế. Tương truyền, chỉ cần còn thở, một cánh hoa của nó cũng có thể cứu người từ cõi chết trở về. Dù lời đồn có hơi quá, nhưng gọi nó là thần dược trị thương cũng không sai.

Nếu lấy được gốc tiên lan này, thương thế trong Khí Hải của Nguyên Hạc chắc chắn sẽ hoàn toàn bình phục!

Lấy lại bình tĩnh, Phục Nhan vươn tay định hái đóa hoa quý giá ấy. Nhưng ngay lúc sắp chạm vào, một luồng khí lạ ập tới từ bên cạnh, trong nháy mắt đã giật lấy đóa tiên lan trước nàng!

Kẻ đó không do dự, vừa đoạt được linh thảo liền xoay người bỏ chạy. Nhưng sao Phục Nhan có thể để hắn thoát?

"Vút!"
Trong khoảnh khắc, toàn thân nàng hóa thành cơn gió, thân ảnh lướt đi như chớp. Kiếm trong tay nàng xoay ngược lại, đâm thẳng vào cánh tay đang cầm hoa của kẻ kia!

"Á... á... á..."
Trong chớp mắt, đóa Băng Linh Bát Biến Tiên Lan bị hắn theo phản xạ ném ra. Ánh mắt Phục Nhan chưa từng rời khỏi nó. Chỉ một giây sau, thân hình nàng liền động, phóng người lên, tay chộp lấy đóa tiên lan đang lơ lửng giữa không trung.

Người kia bị chém gần đứt cánh tay, ôm lấy cánh tay máu chảy không ngừng, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn chằm chằm về phía Phục Nhan, hận không thể khắc ghi bóng dáng nàng vào tận xương tủy, quyết tâm đời này kiếp này sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt ấy.

"Choang ——"

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt. Khi Thủy Lưu Thanh hoàn hồn thì tất cả đã gần như ngã ngũ. Nàng chẳng kịp nghĩ thêm điều gì, vội rút kiếm, tung người lao đến chém tên áo đen đang định chạy trốn.

Nhưng kẻ đó rõ ràng không dám đối đầu trực diện với Phục Nhan và các nàng. Hắn nhanh tay lấy ra một viên ngọc khói, ném mạnh xuống đất, ngay sau đó cả người lập tức hóa thành một làn khói mờ rồi biến mất không chút dấu vết.

Đúng lúc ấy, Kỷ Hiển dường như mới hoàn hồn, vội vàng vận thân pháp đuổi theo. Thế nhưng đã muộn – người kia đã trốn thoát.

"Xin lỗi Cung chủ, chúng ta đã không kịp phát hiện có kẻ lẻn vào đây." — Thủy Lưu Thanh và Kỷ Hiển đồng loạt cúi đầu, giọng nói đầy hối lỗi khi nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Phục Nhan.

Ánh mắt Phục Nhan lạnh như tuyết, nhìn chằm chằm vào làn khói đang dần tan biến trước mắt. Dù tên kia giấu khí tức rất kín, nhưng đáng lẽ nàng vẫn có thể nhận ra đôi chút.

Lỗi là ở nàng... Vừa rồi vì quá phấn khích khi nhìn thấy Băng Linh Bát Biện Tiên Lan, nàng đã sơ ý, để lộ sơ hở, mất cảnh giác.

May thay, đóa Băng Linh Bát Biện Tiên Lan cuối cùng vẫn nằm gọn trong tay nàng.

Lấy lại tinh thần, Phục Nhan ra lệnh: "Tranh thủ thời gian, mau thu thập hết dược liệu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me