TruyenFull.Me

[BHTT] [EDIT] [PHẦN 2] [ĐANG EDIT] Chấp Kiếm Ôm Đi Sư Tỷ (xuyên sách)

Chương 278: Trứng rồng

samaihuynh

Những gì mà trước đây Phục Nhan tìm hiểu được thực ra vẫn còn quá phiến diện. Trong đám người của Thi Quỷ Môn, rốt cuộc có tồn tại tu sĩ cảnh giới Tiên nhân hay không, nàng vẫn chưa dám chắc chắn.

Chưa có cơ sở đảm bảo phần thắng, Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly đương nhiên không dại gì mà trực tiếp xuất hiện, tránh để đối phương nghi ngờ. Vì vậy, tận đến trưa ngày thứ hai, sau khi đã hồi phục hoàn toàn, Phục Nhan mới bắt đầu sắp xếp kế hoạch, chuẩn bị tìm cách trà trộn vào hàng ngũ của Thi Quỷ Môn.

Quan trọng nhất, nàng muốn biết bọn họ rốt cuộc đã chuẩn bị cách nào để tiến vào Long Tê Chi Địa.

Người của Thi Quỷ Môn tuyệt đối không phải kẻ ngốc. Nếu tùy tiện trà trộn vào, e rằng sẽ bị phát hiện ngay. Bởi thế, Phục Nhan đành phải nghĩ ra một phương án khác.

May mắn thay, đúng lúc ấy, một kẻ mặc y phục tuần tra của Thi Quỷ Môn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt nàng. Kẻ này chỉ có cảnh giới Hóa Hư trung kỳ, khiến trong đầu Phục Nhan nảy ra một kế sách.

Lần trước, nàng thu được không ít linh dược từ đáy U Tâm Hồ, trong đó còn vài cây linh thảo trân quý. Phục Nhan lập tức lấy ra một quả Chu Hạt Quả đã chín, sơ chế qua một chút rồi đặt nó dưới gốc đại thụ gần đó. Hương thơm đặc trưng của linh dược nhanh chóng lan tỏa khắp nơi.

Quả đúng như nàng đoán, tên tu sĩ kia vừa phát hiện ra quả Chu Hạt Quả liền không giấu nổi vẻ vui mừng, vội vã chạy tới. Phục Nhan vốn nghĩ hắn sẽ còn chút nghi ngờ, nào ngờ đối phương lại chẳng có chút cảnh giác nào, vừa tới gần đã vội vàng đưa tay định lấy linh quả.

Sao nàng có thể bỏ qua cơ hội trời cho như vậy? Một luồng Ý Niệm cấp năm, mạnh mẽ như cơn lốc, bất ngờ bùng phát, ầm ầm xuyên phá ý thức của đối phương. Với sức mạnh hiện tại, nàng xóa sổ một kẻ tu sĩ Hóa Hư kỳ bình thường chỉ trong chớp mắt. Tên kia còn chưa kịp thốt lên lời kêu cứu nào, tất cả đã kết thúc.

Chỉ trong một hơi thở, một tia thần thức của Phục Nhan đã hoàn toàn chiếm giữ thân thể của tên tu sĩ tên Ô Trác. Về phần thân xác của hắn, đương nhiên đã tan biến ngay trong khoảnh khắc vừa rồi. Phục Nhan cũng chẳng thấy mình có gì sai. Dù sao, người của Thi Quỷ Môn vốn không đáng thương xót – bọn chúng dựa vào việc giết người luyện thi mà tồn tại.

Trong mắt mọi người trên đại lục, loại tà đạo như vậy vốn nên bị tiêu diệt. Người bình thường có chút lương tâm sẽ không bao giờ dây dưa với bọn chúng.

Sau khi hoàn toàn khống chế thân thể của Ô Trác, việc đầu tiên Phục Nhan làm chính là liếc mắt quanh một lượt, chắc chắn không ai nhìn thấy chuyện vừa xảy ra. Khi xác nhận đã an toàn, nàng mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc ấy, tại sơn động – nơi thân xác bản tôn của nàng đang ngồi yên tĩnh, Phục Nhan đột nhiên mở bừng mắt.

— "Thế nào rồi?" – Phu Quyển phát hiện ra biến động, lập tức hỏi.

Tiếng vừa dứt, Bạch Nguyệt Ly và Tiểu Dược Đoàn Tử cũng quay sang nhìn nàng, ánh mắt lộ rõ sự chờ đợi.

Phục Nhan mỉm cười, khẽ gật đầu trấn an bọn họ:

— "Thành công rồi."

Nghe vậy, Phu Quyển không giấu nổi niềm vui, còn Tiểu Dược Đoàn Tử thì dù không hiểu hết, vẫn cười hồn nhiên. Chỉ có Bạch Nguyệt Ly không biểu lộ gì, chỉ lẳng lặng ngẩng nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc:

— "Cẩn thận một chút."

— "Ừ." – Phục Nhan gật đầu đáp lời.

Sau khi trấn an Bạch Nguyệt Ly và Phu Quyển, khiến hai người yên tâm hơn, lúc này phần lớn sự tập trung của Phục Nhan mới đặt lên thân thể Ô Trác, trong đầu dần tính toán bước kế tiếp.

Ô Trác vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ tuần tra, nên Phục Nhan cũng không thể tự ý rời khỏi khu vực. Trong khoảng thời gian còn lại, nàng đành giả vờ đi lại thong thả, tiếp tục loanh quanh trong phạm vi được giao.

Mãi đến gần chiều tà, cuối cùng cũng có người đến thay ca. Kẻ đến cũng là đệ tử bình thường của Thi Quỷ Môn, tu vi khoảng trung kỳ Hóa Hư, dáng người gầy gò, khuôn mặt xảo trá, ánh mắt láo liên, toàn thân phảng phất mùi xác chết còn nồng hơn cả Ô Trác.

— "Ha, nghe nói nhiệm vụ này sắp xong rồi. Có lẽ không đến ba ngày nữa là chúng ta được trở về." – Hắn vừa bước đến vừa cười nói bâng quơ.

Những đệ tử như gã này vốn không đủ tư cách bước vào Long Tê Chi Địa, càng không biết sự thật ẩn giấu bên trong. Phục Nhan thoáng ngẩn ra, rồi lập tức giả vờ vui mừng, nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng lên vẻ háo hức:

— "Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!"

Cuối câu, nàng còn cố ý thở dài, lẩm bẩm:

— "Chậc, chẳng biết nơi đây có bảo vật gì mà canh phòng nghiêm ngặt như thế."

Bọn chúng không hề biết tới Long Tê Chi Địa, nên đinh ninh rằng ở đây có linh vật quý báu xuất hiện. Tên kia nghe vậy, chỉ khẽ cười khẩy, tỏ vẻ thờ ơ:

— "Ai mà biết. Có thứ tốt gì cũng chẳng tới lượt chúng ta." Hắn ngừng lại, hạ giọng, tiếp tục: "Lần này trở về, ta đã để ý một thôn trang hẻo lánh. Nhất định phải luyện được một bộ cường thi, đột phá lên Đại Thừa Kỳ mới được."

Lời này, hiển nhiên là nói đến chuyện giết người luyện thi. Phục Nhan khẽ cười theo, phụ họa một câu ngưỡng mộ, khiến tên kia càng đắc ý, khoát tay cười ha hả rồi rời đi tiếp tục tuần tra.

Nhìn bóng lưng hắn, trong mắt Phục Nhan lóe lên tia lạnh lẽo, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Nàng lập tức lấy lại vẻ bình thản, xoay người, chậm rãi bước về chỗ nghỉ ngơi.

Nhờ ký ức còn sót lại của Ô Trác, nàng chẳng hề thấy xa lạ với đường về. Chỉ mất một lát, Phục Nhan đã về đến nơi đệ tử Thi Quỷ Môn đóng quân. Xem ra nàng trở lại sớm hơn dự kiến, vì lúc này chỉ thấy hai người ngồi cạnh đống lửa, còn lại chưa về.

Mấy kẻ kia chỉ lạnh nhạt gật đầu chào, không tỏ vẻ muốn chuyện trò. Điều đó càng hợp ý Phục Nhan, nàng chọn một gốc cổ thụ cao lớn, ngồi xuống dựa vào thân cây, hai tay ôm chặt thanh kiếm, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng thực ra, nàng vẫn âm thầm quan sát từng động tĩnh quanh mình.

Không gian tĩnh lặng như tờ. Nhờ có Mê Trận bao bọc bên ngoài, nên không ai lo sợ yêu thú bất ngờ xông vào. Ánh lửa trung tâm cháy bập bùng, tỏa ra màu vàng ấm áp.

Những kẻ như Ô Trác chỉ có sức mạnh trung hoặc hậu kỳ Hóa Hư, hiển nhiên nơi này chưa phải là trung tâm của Long Tê Chi Địa. Phục Nhan khẽ đưa mắt nhìn xa hơn, về phía sâu trong dãy núi.

Một tia lửa mờ bỗng loé lên trong tầm mắt nàng. Phục Nhan nheo mắt nhìn kỹ, cuối cùng cũng thấy rõ: phía sau chỗ nghỉ ngơi của đám đệ tử Thi Quỷ Môn, là một vách núi dựng đứng hiểm trở. Trong ánh trăng lờ mờ, nàng thấy trên vách đá khắc những ký hiệu lạ.

Bên dưới vách đá ấy, là một cửa động rộng lớn. Chỉ liếc mắt một cái, Phục Nhan liền hiểu: nơi đây chắc chắn là lối vào của Long Tê Chi Địa, đang ẩn giấu trong sơn động này.

Nàng nhất định phải tìm cách tiến vào đó!

Thế nhưng, nơi đây có quá nhiều người, Phục Nhan không tiện đột ngột biến mất. Hơn nữa, bên phía sơn động, thậm chí còn có cả những tu sĩ tu vi Đại Thừa Kỳ, muốn lặng lẽ lẻn vào trong thì rõ ràng là không thể.

Sau một hồi suy tính, Phục Nhan đành tạm gác lại ý định tự mình xâm nhập.

Nhưng ngay lúc đó, dưới tán cây rậm rạp, trong khi không ai để ý, từ ống tay áo rộng của Phục Nhan, một hòn đá bình thường chợt rơi xuống, rồi nhanh chóng biến mất vào bụi rậm phía sau, lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối.

Hòn đá này nhỏ chừng nửa nắm tay, nhìn qua không có gì đáng chú ý, nhưng thật ra lại là một con Khôi Lỗi mà Thủy Lưu Thanh chế tạo riêng cho Phục Nhan – và lúc này, nó đã đến lúc phát huy tác dụng.

Chẳng mấy chốc, giữa những đám cỏ um tùm, Khôi Lỗi Thạch liền len lỏi, chậm rãi tiến về hướng sơn động theo lối nhỏ.

Ước chừng nửa nén nhang, Phục Nhan mới điều khiển được Khôi Lỗi Thạch tới gần cửa động. Trong suốt quá trình đó, không một ai phát hiện ra.

Từ sâu trong động, ánh lửa lập lòe, từng đợt sáng mờ mờ hắt ra. Khôi Lỗi Thạch đang định lặng lẽ luồn vào một góc tối thì bất chợt, có một bóng người bước ra – chính là một kẻ tu vi Đại Thừa Kỳ.

Tay Phục Nhan lập tức khựng lại, không dám cử động. Khối đá kia cũng đứng yên, không phát ra chút hơi thở linh lực nào, hoàn toàn giống một vật vô tri.

Quả nhiên, người kia không nhận ra điều gì bất thường, cứ thế bước ngang qua Khôi Lỗi Thạch mà chẳng hề liếc mắt nhìn lại, rồi rời khỏi sơn động.

Đợi đến khi bóng người kia biến mất hoàn toàn, chắc chắn sẽ không quay lại, Phục Nhan mới tính toán tiếp tục hành động.

Nhưng đúng lúc ấy, dưới tán cây nơi nàng ẩn mình, Phục Nhan chợt mở choàng mắt, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.

Bởi kẻ tu sĩ Đại Thừa Kỳ vừa rồi... đang thẳng hướng chỗ họ mà đi tới!

Mọi người xung quanh dường như cũng cảm nhận được điều lạ, mấy người ngồi quanh đống lửa vội vã đứng bật dậy. Phục Nhan không còn thời gian nghĩ ngợi, chỉ đành nhanh chóng bước ra, hòa vào đám đông, ánh mắt khẽ cụp xuống, che giấu khí tức.

Ngụy Lãng bước đến gần, tay chỉ hờ hững về phía trước, giọng điệu lạnh lùng nhưng đầy uy nghiêm: "Các ngươi, theo ta."

Không rõ là ngẫu nhiên hay có ý đồ, hắn chỉ thẳng vào hai người, trong đó có cả Phục Nhan đang đứng ở ngoài. Nàng chỉ hơi ngạc nhiên một chút, rồi lập tức đáp lời cùng người bên cạnh: "Tuân lệnh."

Chẳng mấy chốc, Phục Nhan cùng một người nữa lặng lẽ đi theo sau Ngụy Lãng, rời khỏi nơi cắm trại.

Hai người đều biết thân phận đối phương, nên không ai dám cất lời hỏi han, chỉ cẩn trọng bám sát. Vì vậy, Phục Nhan tạm thời không thể điều khiển Khôi Lỗi Thạch tiếp tục dò xét trong sơn động.

Nhưng chuyện đó nàng cũng không để tâm lắm. Ngược lại, lúc này Phục Nhan càng thêm tò mò, không biết Ngụy Lãng định dẫn họ đi đâu và làm gì.

Chẳng bao lâu sau, Ngụy Lãng đưa hai người ra khỏi mê trận. Từ không trung, có tiếng yêu thú bay ngang qua, nghe như có người vừa đáp xuống từ lưng thú.

Ngay sau đó, phía trước đã có một người đang chờ sẵn. Ánh mắt Phục Nhan khẽ liếc sang, liền nhận ra ngay đó chính là một trong Bát Tướng dưới trướng Thi Quỷ Môn.

Nhưng điều khiến Phục Nhan kinh ngạc nhất là cảnh tượng trước mắt – trên mặt đất, lại đặt một thứ... trông như một chiếc sừng bị chặt đứt...

Không ngờ lại là hai chiếc Long Giác!

Phục Nhan thật sự không ngờ, người của Thi Quỷ Môn lại có thể lấy được Long Giác. Phải biết rằng giá trị của Long Giác còn cao hơn cả Long Huyết, hơn nữa, trên đại lục, bảo vật này cực kỳ hiếm – có tiền cũng chưa chắc mua được.

"Cuối cùng cũng tới rồi!" Ngụy Lãng nhìn thấy Bát Tướng, lập tức nở nụ cười, bước nhanh lên đón.

Sắc mặt Bát Tướng vẫn lạnh nhạt, không bộc lộ chút cảm xúc nào, chỉ trầm giọng hỏi: "Tình hình bên trong thế nào?"

Ngụy Lãng hơi liếc sang nhìn Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly đang đứng bên cạnh, rồi khẽ ngừng lại. Hai người kia hiểu ngay ý hắn, lập tức cúi người nhặt lấy Long Giác dưới đất, lặng lẽ bước theo sau Bát Tướng.

Phía trước, Ngụy Lãng lại nói thêm mấy câu với Bát Tướng, rồi cả đoàn người nhanh chóng đi sâu vào bên trong.

Lúc này, trên tay ôm một chiếc Long Giác, ánh mắt của Phục Nhan cũng không khỏi bị thu hút. Đây rõ ràng là Long Giác của một con thành niên long, mỗi chiếc dài gần bằng nửa người nàng, nhưng đối với tu sĩ, trọng lượng này chẳng là vấn đề.

Cúi đầu quan sát kỹ Long Giác, Phục Nhan nhanh chóng nhận ra – đây không phải Long Giác vừa mới lấy được, mà đã được cất giữ từ lâu.

Tuy vậy, dù trải qua nhiều năm, trên Long Giác vẫn còn lưu lại khí tức uy nghiêm mãnh liệt. Tu sĩ dưới cảnh giới Hợp Đạo Kỳ nếu không cẩn thận chạm vào, e rằng sẽ bị ảnh hưởng tinh thần.

Nhưng... người của Thi Quỷ Môn mang Long Giác tới đây để làm gì?

Trong sơn động, Phục Nhan khẽ mở mắt, nhìn sang Bạch Nguyệt Ly và Phu Quyển đang ở bên cạnh, hai người liền lập tức quay đầu nhìn nàng.

"Họ mang tới một đống Long Giác của thành niên long." Phục Nhan không giấu giếm, nhìn thẳng vào hai người, giọng nghiêm nghị.

Bạch Nguyệt Ly và Phu Quyển đồng thời sững sờ: "Long Giác?"

"Ừ." Phục Nhan khẽ gật đầu, trong lòng cũng đầy nghi hoặc, liền quay sang hỏi Phu Quyển: "Chẳng lẽ... chỉ cần đội Long Giác lên là có thể tiến vào Long Tê Chi Địa sao?"

Suy nghĩ này nghe qua thì có vẻ quá đơn giản. Phục Nhan cũng không tin mọi chuyện dễ dàng như vậy. Kết giới của Long Tê Chi Địa sao có thể không phân biệt nổi khí tức người phàm? Đội Long Giác lên cũng chỉ là cách che mắt thiên hạ mà thôi.

Quả nhiên, khi nghe Phục Nhan nói vậy, Phu Quyển liền lắc đầu, khẳng định chắc chắn: "Không thể đơn giản thế được."

Bên cạnh, Bạch Nguyệt Ly như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía Phục Nhan, nói: "Ta nhớ... trong Sương Hoa Cung từng có một người của Thi Quỷ Môn, đúng không?"

Vừa nghe xong câu nói ấy, ánh mắt Phục Nhan lập tức sáng rực.
Sao nàng lại có thể quên mất Kỷ Hiển?
Thế nhưng niềm phấn khởi ấy chỉ kéo dài trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng bị lý trí đè xuống. Kỷ Hiển vốn không phải là một trong tám tướng của Thi Quỷ Môn, làm sao có thể biết được những bí mật cốt lõi của bọn họ?
Dù vậy, đã nghĩ đến Kỷ Hiển, Phục Nhan cũng không chần chừ. Nàng lập tức lấy gương âm hồn ra, nhanh chóng liên lạc với Lư Tiêu Văn đang ở Sương Hoa Cung, nhờ y hỏi thử Kỷ Hiển một chút. Song, đúng như dự đoán, chẳng moi ra được tin tức nào quan trọng.

Ngay lúc trò chuyện, Phục Nhan đã điều khiển thân thể Ô Trác, cùng Ngụy Lãng và một người khác, mỗi người ôm một chiếc sừng rồng, thẳng tiến đến cửa động.
Ban đầu, nàng vốn định dùng khôi lỗi đá để xâm nhập, nhưng nhìn tình hình lúc này thì dường như không cần thiết nữa. Nàng không dừng lại ở cửa động, ôm sừng rồng đi thẳng vào trong.

Lúc đi ngang qua cửa động, Phục Nhan vẫn để lại khôi lỗi đá ở đó, bởi nàng không chắc mình sẽ ở trong động được bao lâu. Biết đâu lát nữa nó sẽ hữu dụng.
Quả nhiên đúng như nàng đoán, bên trong hang động sâu hun hút, hành lang kéo dài tưởng như không có điểm dừng. Cứ cách vài trượng lại có một ngọn đuốc được cắm sẵn trên vách, ánh lửa vàng nhạt lay động theo từng cơn gió lạnh lùa qua.
Tiếng lách tách của ngọn lửa nghe khô khốc, càng làm cho không gian nơi đây thêm phần vắng lặng.

Đi tiếp qua mấy lần ngoặt quanh co, tầm nhìn phía trước cuối cùng cũng dần rõ ràng hơn. Dù chưa đến gần, Phục Nhan đã cảm nhận được hơi thở của ít nhất năm, sáu tu sĩ đạt cảnh giới Đại Thừa.
Cộng thêm tên Bát Tướng vừa trở về với chiếc sừng rồng, thì lúc này trong động đã tụ tập tới hai tên Bát Tướng.

Càng đi sâu, Phục Nhan càng nhận thấy lối đi bắt đầu trở nên bất ổn. Trên trần thỉnh thoảng lại có đất đá rơi lả tả, hai bên vách tường thì ẩm ướt một cách lạ thường, thoang thoảng mùi ẩm mốc của đất mới bị đào bới.
Rõ ràng đoạn hành lang này vừa mới được người của Thi Quỷ Môn khai phá. Rất có thể nơi ở của long tộc nằm ngay trung tâm ngọn núi này, nếu không thì đã có người phát hiện ra từ lâu.
Nếu không phải vậy, lẽ nào nơi cư ngụ của long tộc lại có thể che giấu kín kẽ đến mức không ai hay biết?

Đi tiếp thêm nửa khắc, Phục Nhan rốt cuộc cũng tới phần trung tâm của ngọn núi. Hiện ra trước mắt nàng là một không gian khổng lồ hình vòng cung, được đục sâu vào trong núi. Trên bức tường đá phía trước có những hoa văn kỳ lạ được khắc tỉ mỉ, phủ bụi thời gian như mang theo hơi thở của thời xa xưa.

"Cuối cùng cũng về rồi!"
Một giọng nói vang lên từ trong động. Có kẻ quay đầu nhìn Ngụy Lãng và những người mới bước vào, khẽ cười rồi buông lời cảm thán. Ánh mắt của đám người trong động nhanh chóng dồn cả về phía Phục Nhan và kẻ đang ôm sừng rồng cùng nàng.
Một người bước tới, ánh mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào chiếc sừng rồng trong tay Phục Nhan, bật cười vang dội:
"Ha ha ha! Đúng là sừng rồng đã trưởng thành! Tuyệt vời!"

Nói xong, mấy người khác cũng tò mò bước đến. Một người trong số đó chẳng chút khách sáo, vươn tay cầm lấy chiếc sừng rồng từ tay Phục Nhan, cúi đầu ngắm nghía kỹ càng, đôi mắt ánh lên niềm hưng phấn không giấu được.

Nhân lúc mọi người còn đang mải mê với chiếc sừng, Phục Nhan âm thầm quan sát khắp hang động.
Thoạt nhìn, nơi này không có gì lạ thường. Nhưng ánh mắt nàng nhanh chóng liếc về một góc khuất, nơi đó có một người đang ngồi xếp bằng, trước mặt là một bệ đá nhỏ, trên bệ đá đặt vừa vặn một vật tròn trịa.
Trên bệ đá... là một quả trứng?
Ngay giây tiếp theo, đồng tử Phục Nhan khẽ co rút. Nàng vừa cảm nhận được một tia sinh khí le lói từ bên trong quả trứng.

Là trứng sống!
Không rõ vì sao, nhưng trong đầu nàng bỗng lóe lên một đáp án khó tin. Dù khó tin đến đâu, Phục Nhan vẫn không thể phủ nhận – đó rất có thể chính là... một quả trứng rồng!

Người của Thi Quỷ Môn, không hiểu bằng cách nào, lại có được một quả trứng rồng!
Nghĩ tới đây, mọi chuyện bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Chính vì có trong tay quả trứng rồng, bọn họ mới dễ dàng tìm được nơi ở của long tộc, lại càng tự tin tiến sâu vào chốn này.
Trong khoảnh khắc ấy, từng mảnh thông tin như dòng suối ào ạt chảy qua đầu Phục Nhan, khiến tim nàng đập liên hồi.

Ngay lúc đó, người đang ngồi cạnh quả trứng bỗng mở bừng mắt. Ánh nhìn sắc lạnh phóng thẳng về phía Phục Nhan, khiến nàng toàn thân cứng đờ.
Nguy hiểm!
Chỉ trong chớp mắt, hai chữ ấy lập tức hiện lên trong đầu nàng. Ánh mắt của kẻ kia lạnh đến thấu xương, chỉ một cái liếc mà nàng đã cảm thấy huyết khí toàn thân như bị chặn đứng, hơi thở cái chết lập tức phủ kín quanh mình.

Đó là một tu sĩ có cảnh giới Đại năng Tiên nhân!
Trong khoảnh khắc, Phục Nhan kịp lấy lại tinh thần, lòng không khỏi hoảng hốt. Nàng thật sự không ngờ Thi Quỷ Môn lại dám phái một tiên nhân đại năng đến đây, mà nàng thì lại vừa mới ngang nhiên đánh giá quả trứng rồng trước mặt y.

Không ngoài dự đoán, thân phận của nàng đã hoàn toàn bại lộ.
Trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, Phục Nhan không hề quay đầu nhìn kẻ kia, lập tức thi triển thân pháp, thân hình như tia chớp lao thẳng về phía lối ra.

"Vút—!"
"Có kẻ ngoài xâm nhập!"
"Đứng lại!"

Tiếng quát vang lên sau lưng, dội khắp hang động. Nhưng Phục Nhan không quay đầu, cũng không dừng bước, thậm chí còn trực tiếp đốt cháy toàn bộ chân nguyên trong đan điền của Ô Trác.

"Ầm ầm ầm!"
Ngay trong khoảnh khắc, chỉ thấy nàng tung một quyền, cả đoạn hành lang phía sau liền sụp đổ ầm ầm, nhất thời chặn lại bước chân của đám người đang ào ạt truy đuổi.

Phía trước chính là lối ra của sơn động, nhưng Phục Nhan còn chưa kịp thở phào thì một bóng người bỗng xuất hiện chắn ngay trước mặt nàng.

Người đó không ai khác chính là vị tiên nhân mạnh mẽ vừa rồi.

Hắn chỉ khẽ bước lên một bước, nhưng sức mạnh khủng khiếp của một tiên nhân liền dâng lên cuồn cuộn, như sấm sét giáng xuống, ép thẳng về phía Phục Nhan. Chỉ trong chớp mắt, nàng có cảm giác thân thể mình như bị gông xiềng khóa chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Sức ép của tiên nhân, quả thực quá mức đáng sợ.

Huống chi lúc này, thân thể mà nàng đang sử dụng chỉ là một phân thân ở cảnh giới U Hóa Hư Trung Kỳ, mà một tia thần thức nhỏ nhoi thì làm sao có thể chống chọi được trước sức ép của một vị đại năng chân chính?

Phục Nhan nhìn thẳng vào đối phương, cố ép mình bình tĩnh trở lại. Nàng hiểu rõ, cho dù bị phát hiện thì cùng lắm cũng chỉ mất đi một tia thần thức mà thôi. Trong thời khắc này, nàng tuyệt đối không được phép rút lui, nếu không sẽ lập tức để lộ vị trí của nàng và Bạch Nguyệt Ly.

"Ngươi là ai? Sao dám đoạt thân đệ tử của Thi Quỷ Môn?" – Hai kẻ trong số Bát Tướng đã đuổi tới, giọng lạnh như băng, ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm vào Phục Nhan.

Hiện tại, trên người Phục Nhan không có bất cứ ngụy trang nào, nên bọn chúng đinh ninh rằng nàng đã đoạt thân kẻ khác.

"Ông!"

Ngay lúc lời chất vấn vang lên, dưới chân tất cả mọi người bất chợt vang lên những tiếng chấn động dữ dội, như thể một vật khổng lồ nào đó đang từ xa xông tới.

"Không... không ổn rồi!"

Một đệ tử bình thường của Thi Quỷ Môn hốt hoảng chạy vào trong động, sắc mặt trắng bệch, không nói nên lời. Hắn vừa thở dốc vừa run rẩy chỉ tay về phía ngoài sơn động, ánh mắt đầy hoảng sợ:

"Có... có thú triều đang kéo đến!"

"Ngươi nói cái gì?" – Hai tên Bát Tướng phía sau liền biến sắc, giọng run run như muốn chắc chắn mình không nghe lầm.

Nghe tên đệ tử lặp lại lần nữa, toàn bộ đám người trong sơn động đều lộ rõ vẻ sợ hãi. Họ đồng loạt nhìn về phía vị tiên nhân kia, kẻ đang âm thầm đứng sau tất cả, giọng nói lắp bắp:

"Đại... đại nhân... thú triều... giờ chúng ta phải làm sao đây?"

Không chỉ có bọn chúng, ngay cả Phục Nhan cũng thấy lạnh sống lưng khi nghe hai chữ "thú triều".

Một khi thú triều bùng phát, đó tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến người ta run sợ. Hơn nữa, nơi này lại gần Nguyên Thủy Chi Lâm, bên trong rừng sâu có vô số yêu thú ngang ngửa cảnh giới Đại Thừa Kỳ. Gặp phải một con đã đủ phiền phức, huống hồ đây lại là cả một đàn thú triều.

Ngay cả tiên nhân, cũng chưa chắc dám liều mạng đối đầu trực diện với thứ đó.

Nhưng Phục Nhan còn chưa kịp nghĩ tiếp, vị tiên nhân kia đã điểm ra một chỉ, trong khoảnh khắc liền đánh tan tia thần thức mà nàng lưu lại trong thức hải của Ô Trác.

"Phụt!"

Trong sơn động, Phục Nhan lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Ngay từ đầu, Bạch Nguyệt Ly đã cảm nhận được sự bất thường, ánh mắt vẫn luôn dõi theo từng cử động của Phục Nhan. Khi thấy nàng thổ huyết, không kịp suy nghĩ, nàng lập tức lao tới, ôm chặt lấy thân thể đang lảo đảo kia vào lòng.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi, Phục Nhan đã gắng gượng lấy lại thần trí, vội vàng hét lên:

"Sư tỷ! Mau... mau phong kín cửa động lại!"

Lời còn chưa dứt, ba người lại cùng lúc cảm nhận được tiếng rung chuyển dữ dội dưới lòng đất, như mặt đất đang sắp bị hàng vạn yêu thú cày xới.

Bạch Nguyệt Ly không chần chừ, trong lòng hoàn toàn tin tưởng Phục Nhan. Một tay nàng ôm chặt Phục Nhan, tay kia nhanh chóng kết ấn, lập tức đánh sập toàn bộ cửa động. Chớp mắt sau, lối vào đã bị đá vụn phong kín hoàn toàn.

Thấy vậy, Phục Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, như vừa kéo được một mạng từ trong hiểm cảnh.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" – Phu Quyển vội vàng chạy đến.

Phục Nhan nhẹ nhàng đưa tay lau vệt máu ở khóe miệng, ánh mắt trước tiên dừng lại trên người Bạch Nguyệt Ly, dịu giọng trấn an:

"Sư tỷ yên tâm, ta không sao cả."

Nói rồi, nàng tiếp tục:

"Bên ngoài... là thú triều."

Phải thừa nhận rằng, thú triều lần này xuất hiện thật đúng lúc. Nếu không có nó, e rằng vị tiên nhân kia sẽ không dễ dàng bỏ qua thần thức phân thân của nàng như vậy. Chắc chắn hắn còn có nhiều cách khác để khống chế nàng.

Giờ chuyện được giải quyết như thế này, ngược lại lại giúp Phục Nhan tránh được không ít rắc rối về sau.

Từ đầu, nàng vốn đã chuẩn bị tinh thần rằng thần thức phân thân kia không thể tồn tại lâu dài, nên cũng không đặt nặng việc bảo tồn. Nó bị tiêu diệt, thật ra không ảnh hưởng gì nhiều đến nàng.

Bạch Nguyệt Ly vẫn chưa yên tâm, liền vận công dò xét kỹ tình trạng của Phục Nhan. Sau khi chắc chắn nàng không bị thương tổn hay phản phệ nặng nề, nàng mới thở ra nhẹ nhõm:

"Trong đám người kia... có kẻ là tiên nhân sao?"

"Ừm, đúng vậy, có một kẻ." – Phục Nhan không lấy làm lạ khi thấy Bạch Nguyệt Ly dễ dàng đoán ra điều này chỉ qua biểu hiện của nàng.

Chỉ là... thú triều lần này thật sự quá đỗi bất thường.

Theo lẽ thường, trước khi thú triều nổ ra, đều sẽ có vài dấu hiệu báo trước – như linh lực hỗn loạn, hay khí tức đất trời biến đổi. Nhưng lần này, hoàn toàn không hề có chút dấu hiệu nào.

Cứ như thể...

Có kẻ đã cố tình dựng lên cơn thú triều này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me