TruyenFull.Me

[BHTT] [EDIT] SAU KHI BỊ BẮT Ở RỂ TÔI LÊN NHƯ DIỀU GẶP GIÓ - CẢNH TIỂU LỤC

Chương 92

phuong_bchii

Edit: phuong_bchii

_________________

Khương Nghiêm cả đêm vì tránh cho áp tới tay, nằm thẳng tắp hình chữ đại (大). Ngủ rất say chỉ là cánh tay có chút cứng đơ, thức dậy vận động bả vai và cánh tay, đảo mắt liền nhìn thấy cái chai nhỏ trên tủ đầu giường kia.

Khương Nghiêm cầm lấy chai thuốc đồng thời khóe miệng cũng không tự giác nhếch lên, nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua Hạ Y Ninh đứng ở ngoài phòng đưa thuốc cho mình liền cảm thấy có chút buồn cười. Cô mở nắp chai, dùng ngón út lấy ra một ít, nhẹ nhàng bôi lên vết thương.

Nhẹ nhàng mát mẻ, nhưng nụ cười nhạt trên môi cô hoàn toàn không biến mất. Cho đến khi cô dọn dẹp xong, cô mới nhận ra rằng khóe miệng của mình vẫn còn mỉm lên trong một thời gian dài.

Khi cô xuống lầu, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Hạ Y Ninh ở nhà ăn, ai ngờ chỉ nhìn thấy trên bàn ăn để lại tờ giấy nhắn, nói là công ty tạm thời có việc gấp, đi trước rồi.

Gần đây Hạ Lang Ngôn cố ý giao nhiều nghiệp vụ cho bộ phận quảng bá, phần lớn đều là Hạ Y Ninh phân công quản lý. Vì thế Hạ Thần Húc từng đưa ra nghi vấn, Hạ Lang Ngôn lại giải thích trước đây số người quản lý cấp cao của bộ phận quảng bá không đủ, cho nên nghiệp vụ chỉ có thể tạm thời chia sẻ cho các bộ phận khác.

Ngụ ý, hiện tại ban quản lý mới của bộ phận quảng bá đã phong phú đúng chỗ, có một số nghiệp vụ đương nhiên phải thu hồi, Hạ Y Ninh danh chính ngôn thuận tiếp nhận những nghiệp vụ trước đây Hạ Thần Húc "quản lý thay".

Hạ Thần Húc nào chịu cam tâm tình nguyện giao toàn bộ về, nói là nghiệp vụ quan trọng hơn nữa có không ít dự án đã tiến hành hơn phân nửa, cho dù muốn chuyển giao về bộ phận quảng bá cũng có thể có một thời gian quá độ. Vì thế trong thời gian quá độ, Hạ Thần Húc quản lý bộ phận mở rộng thương vụ thường xuyên biến thành yêu quái.

Cuộc họp tạm thời hôm nay chính là bởi vì giao nhận không thuận lợi dẫn đến bộ phận quảng bá xuất hiện sai xót lớn trong quá trình chấp hành, khiến cho khách hàng khiếu nại. Hạ Y Ninh nhìn tình huống vừa đưa tới, hỏi Tần Ích San: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"

Tần Ích San cũng buồn bực: "Lúc dự án mới về với bộ phận quảng bá mình đã xem qua, phương hướng lên trên không có vấn đề, hơn nữa tổng kết tiến độ cũng không có vấn đề, cho nên mình để cho bọn họ tiếp tục chấp hành theo phương án trước đó."

Hạ Y Ninh vừa rồi xem qua thuyết minh, biết vấn đề nằm ở việc tiếp tục chấp hành. Bởi vì tình huống khách hàng này tương đối đặc thù, sau đó từng có ghi chú đặc biệt, muốn tăng cường đưa vào giai đoạn thứ ba của dự án, nhưng bọn họ không có.

"Ích San, cậu nói thật cho mình biết, trách nhiệm lần này cậu cảm thấy rốt cuộc ai lớn hơn?"

Xảy ra sự cố, trách nhiệm trực tiếp khẳng định là ở Tần Ích San, Hạ Y Ninh cũng tránh không được phải nộp báo cáo giải thích. Nhưng dựa theo biểu hiện công tác nhiều năm qua của Tần Ích San, không nên như vậy.

"Mình nói là bộ phận thương vụ lúc giao nhận cố ý không nói rõ ràng khối tin tức này, cậu tin không?" Tần Ích San suy nghĩ rất lâu, nhiều lần ba lượt đều muốn đè việc này ở trong lòng, chịu thiệt thòi cho xong.

Hạ Y Ninh lại gật đầu: "Mình tin."

Tần Ích San lúc này mới có chút xúc động: "Lúc đầu mình đều xem qua tài liệu giao nhận, quả thật  không thấy có ghi chú như vậy. Nhưng cũng trách mình, không bảo bọn họ đi xác nhận xác minh với bộ phận thương vụ, hiện tại bộ phận thương vụ nói lúc ấy có nói qua, nói không rõ."

"Thứ quan trọng như vậy, làm sao có thể chỉ dùng hình thức nói miệng?"

Tần Ích San bất đắc dĩ nhìn nàng: "Sau khi khách hàng khiếu nại, bộ phận thương vụ đã đưa văn kiện tới, nói là lúc giao nhận bản gốc vừa vặn đưa tới bên khách hàng đóng dấu, trước hết là nhắc nhở ngoài miệng. Sau đó trách chúng ta không chủ động đi lấy, hiện tại bộ phận thương vụ chỉ chịu thừa nhận là quá trình giao nhận không nghiêm cẩn, những thứ khác không chịu nhận."

Trước kia Hạ Y Ninh còn không cảm thấy đây là Hạ Thần Húc cố ý gây khó dễ, nhưng sau khi trải qua chuyện của Nhan Tư, cái nhìn của nàng đối với anh hai đã sớm khác với quá khứ. Nhưng nàng không ngờ anh lại ra giở trò như vậy, rõ ràng sẽ kéo cả bộ phận thương vụ xuống nước cũng phải làm.

"Ích San cậu yên tâm, chuyện này bất luận có như thế nào mình cũng sẽ điều tra rõ ràng, nên là trách nhiệm của ai cũng sẽ phân rõ ràng."

Tần Ích San cũng không lạc quan: "Bên bộ phận thương vụ đoán chừng cũng chỉ phạt phó giám đốc thôi."

"Tại sao?"

"Bởi vì phần ghi chú kia không có chữ ký của Hạ Thần Húc."

Hạ Y Ninh cảm thấy điều này không có khả năng, anh không có khả năng không biết.

Quả nhiên, trong cuộc họp tạm thời, Hạ Thần Húc đích thân tới, chỉ có vẻ mặt thất vọng và khiếp sợ. Đối với sự sơ ý của cấp dưới tàn nhẫn phê bình một trận, sau đó giao toàn bộ trách nhiệm chủ yếu cho bộ phận quảng bá.

"Thật ra thì chuyện ngoài ý muốn này cũng không thể hoàn toàn trách hai người, dù sao cũng là nghiệp vụ mới tiếp nhận, không quen cũng rất bình thường." Hạ Thần Húc ý vị thâm trường nhìn Hạ Y Ninh, "Nếu như thoáng cái không lo được, để các bộ phận khác tiếp tục trợ giúp cũng không sao."

Hạ Y Ninh nghe ra châm biếm và nghi ngờ của anh, khuôn mặt trầm tĩnh: "Cái này cùng với số lượng nghiệp vụ ít nhiều không có liên quan trực tiếp, bề ngoài là quá trình giao tiếp không thuận lợi, trên thực tế là giao tiếp quá chậm mà dẫn đến."

Sắc mặt Hạ Thần Húc thay đổi: "Có ý gì?"

"Hiện tại nhân viên bộ phận quảng bá đầy đủ, tài nguyên đầy đủ, hoàn toàn có thể xử lý tốt nghiệp vụ mới. Thay vì nói không rõ ràng từng việc một, vậy không bằng bàn giao toàn bộ, một lần bàn giao toàn bộ rõ ràng, sẽ tốt hơn."

Cái này không khác gì trực tiếp cướp nghiệp vụ từ trong tay Hạ Thần Húc, hơn nữa không chút nể nang. Nhưng nàng nói, cũng không phải hoàn toàn không có lý.

Hạ Lang Ngôn thấp giọng trao đổi với Hạ Thần Vĩnh vài câu, nói: "Rốt cuộc có nên bàn giao toàn bộ hay không tạm thời đừng nóng vội, giải quyết chuyện lần này trước."

Ông nhìn Tần Ích San: "Trước hết trấn an khách hàng, mau chóng điều chỉnh phương án theo yêu cầu của đối phương."

Tiếp theo ông lại nhìn Hạ Y Ninh: "Bộ phận quảng bá và thương vụ sắp xếp lại quy trình giao nhận, mỗi người nộp một bản báo cáo."

Buổi tối sau khi về nhà, Khương Nghiêm nghe Hạ Y Ninh nói chuyện này, vẻ mặt cũng sốc.

"Không phải anh hai chị nói rõ đào hầm cho chị nhảy sao? Nghiệp vụ của bộ phận anh ta anh ta không biết rõ sao?"

Điều này ai tin chứ? Nhưng trên giấy chỉ có chữ ký của phó tổng, anh có thể nói lúc ấy không biết chuyện, nhiều lắm cũng xem như vô tâm tắc trách.

Hạ Y Ninh tức giận đến sau bữa tối trực tiếp đến phòng chiếu phim, đây là nơi ăn chơi lúc trước trang trí đặc biệt để lại. Rạp chiếu phim tư nhân hiệu quả rất tốt, ghế ngồi còn là 3D, trong phim tiếng súng nổi lên bốn phía, ghế ngồi này sẽ chấn động theo.

"Lúc đầu tôi cảm thấy tức giận, sau đó thật ra cảm thấy rất bi ai." Hạ Y Ninh yên lặng ăn một miếng kem, nhìn Khương Nghiêm, "Rõ ràng là người một nhà, lúc này mới đi đâu đến đó, có thể đê tiện thành như vậy."

Nàng thậm chí không muốn nghĩ nhiều, sau này Hạ Thần Húc còn có thể làm ra nhiều chuyện tổn hại gì.

"Sớm nhìn rõ nhân phẩm của anh ta cũng không phải chuyện xấu, ít nhất có thể phòng bị trước."

"Thật là mệt......"

Hạ Y Ninh đột nhiên sinh ra cảm khái như vậy, Khương Nghiêm không biết nàng là mệt lòng hay là mệt người. Nhưng nhìn nàng hôm nay từ công ty đến về nhà đều là cau mày, làm cho cô cũng theo khó chịu lên.

Cô đặt cây kem trong tay xuống, vỗ vỗ vai mình: "Mệt mỏi có thể cho chị dựa."

Hạ Y Ninh ngẩn ra, về sau mạnh miệng nói: "Không cần."

Khương Nghiêm không nhúc nhích, cũng không nói gì, nhưng vẻ mặt kia giống như đang nói, em không tin lắm.

Hạ Y Ninh vẫn không nhả ra, yên lặng nhìn màn hình lớn, tiếp tục chậm rãi ăn kem. Nhưng cảm giác lạnh lẽo vừa rồi còn có thể dập tắt lửa giận trong lòng trong nháy mắt biến mất, hiện tại cả người đều cảm thấy khô nóng.

Tuy rằng không dựa vào bả vai Khương Nghiêm, nhưng hành động hôm nay của cô khiến trong lòng Hạ Y Ninh có thêm một tia sức mạnh, giống như bên cạnh vẫn có người ủng hộ.

Ngày hôm sau Khương Nghiêm quay về công ty, gọi Khúc Lan tới: "Lúc trước tôi bảo cô đưa ra yêu cầu sửa chữa hệ thống, bên IT nói thế nào?"

"Đã làm rồi, nói đến trước cuối tháng là có thể cập nhật toàn bộ."

Khương Nghiêm suy nghĩ một chút lại hỏi: "Tôi nhớ lúc trước hệ thống báo phê duyệt nội bộ cũng báo sửa phải không?"

"Đúng vậy, bởi vì có một số tổng giám đốc phản ứng, đi công tác bên ngoài luôn không thể kịp thời nhìn thấy báo cáo cần ký tên trong hệ thống, trì hoãn quá nhiều."

"Quá trình đệ trình ký tên và phản hồi lại này tất cả đều sẽ được ghi lại đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng định kỳ sẽ bị ghi đè, bởi vì có giấy tờ lưu trữ."

Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh đều tin tưởng, Hạ Thần Húc khẳng định đã ký qua phần tài liệu có ghi chú đặc biệt kia, chẳng qua sau đó bị anh bày mưu đặt kế che giấu hoặc là tiêu hủy. Căn cứ vào giả thiết này, trong quá trình phê duyệt lúc trước hẳn là sẽ có chữ ký điện tử của Hạ Thần Húc.

Cô nói nhu cầu với Khúc Lan, đối phương lại rất bất lực: "Việc này e rằng không được, phiên bản mới đăng nhập đã lâu rồi, loại ghi chép nhất định phải được IT đặc biệt lật lại, vẫn không chắc chắn có thể tìm được."

Lượng công việc như vậy, không chính thức đệ trình nhu cầu, IT mới không phản ứng. Nhưng nhu cầu chính thức cũng không tới lượt văn phòng, Khương Nghiêm không làm khó Khúc Lan nữa.

Sau khi Khúc Lan đi ra ngoài, cô ấy gọi điện thoại cho bộ phận IT, nói nhu cầu của mình. Vấn đề hệ thống hậu cần lần trước Khương Nghiêm xử lý rất êm xuôi, không hề ảnh hưởng đến kiểm tra đánh giá cuối năm của bộ phận IT và hiệu quả toàn bộ, phần ân tình này người khác nhớ kỹ.

"Chủ nhiệm Khương, nếu cô không có nhu cầu chính thức thì phải đợi một lát, sau khi tan ca tôi mới có thể nhờ người kiểm tra giúp cô."

Đây đã là hỗ trợ rất nể tình, Khương Nghiêm không dám thúc giục, luôn miệng nói cảm ơn.

Thật lòng muốn trả lại ân tình vẫn là mượn cớ qua loa, hiệu suất giải quyết vấn đề có thể thấy được thành ý, bốn ngày sau toàn bộ ghi chép đều được gửi cho cô.

Quả thật không có chữ ký điện tử của Hạ Thần Húc, nhưng anh ở trong bảng ghi chú hệ thống viết: Đã duyệt, có thể chấp hành.

Khương Nghiêm giao ghi chép cho Hạ Y Ninh, điều này quả thật giúp nàng rất nhiều. Nếu như không phải bởi vì ở văn phòng, Hạ Y Ninh thật đúng là muốn cho cô một cái ôm, thật sự là tới quá đúng lúc!

Hạ Y Ninh đặt đồ trước mặt Hạ Thần Húc, khoanh tay nhìn anh: "Hạ tổng hiện tại hẳn là nhớ ra mình biết chuyện này rồi chứ?"

Sắc mặt Hạ Thần Húc xanh mét: "Điều kiện của em?"

"Báo cáo của bộ phận thương vụ tính toán rõ ràng trách nhiệm của mình, đừng lúc nào cũng muốn khinh thường người ở bộ phận quảng bá của em."

Nàng chịu tới tìm anh trước, nói rõ không có ý định trực tiếp giao lên trên, nhưng Hạ Thần Húc vẫn không cam tâm. Anh rõ ràng đều tính toán tốt, tại sao Hạ Y Ninh lại tìm được bản ghi chép này?

Nhưng hiện tại anh không thể không đồng ý, nếu không hậu quả sẽ càng phiền toái. Đã mất đi một phần nghiệp vụ, không thể bị nghi ngờ động cơ nữa.

"Được, báo cáo bên bọn em ra trước, đến lúc đó anh xem một chút."

Hạ Y Ninh hài lòng đứng dậy, nhìn đồng hồ đeo tay: "Sắp tan ca rồi, thật sự xin lỗi vì bắt mọi người tăng ca."

Hạ Y Ninh hiếm khi tan ca đúng giờ, nhưng đêm nay Khương Nghiêm lại không về nhà, nói là muốn đi gặp Giản Quân.

Hạ Y Ninh tạm thời được thả lỏng tựa vào sô pha, không khỏi có chút oán niệm, sao gần đây Khương Nghiêm xã giao nhiều như vậy, không phải Hứa Tri Dao thì là Giản Quân!

Nàng cũng không có cả ngày đi ra ngoài xã giao, Khương Nghiêm nhìn qua còn bận rộn hơn cả nàng, hơn nữa còn thần thần bí bí. Hôm trước trong lúc vô tình nghe thấy cô gọi điện thoại cho Hứa Tri Dao, nói cái gì tiền ký quỹ, cũng không biết hai người chuẩn bị làm cái gì.

TV đêm nay không hay chút nào, Hạ Y Ninh vốn muốn chờ Khương Nghiêm trở về, chia sẻ một chút biểu hiện của Hạ Thần Húc hôm nay làm cho nàng cũng vui vẻ. Ai ngờ đợi đến 10 giờ rưỡi còn chưa về, trước kia Khương Nghiêm và Giản Quân gặp mặt cũng không muộn như vậy.

Hạ Y Ninh do dự một lát, gọi điện thoại cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me