[BHTT - HOÀN] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 15
Hoài Hạnh về đến nhà, trong lòng thấp thỏm không yên vì cái gọi là "thù lao" sắp tới.Cô vẫn sợ bản thân sẽ để lộ nhịp tim rối loạn của mình, bởi khi Sở Vãn Đường nói ra yêu cầu cụ thể, chị ấy trông quá mức thản nhiên...."Em cũng biết rõ mà, chị và Văn Thời Vi có quen biết cũng là nhờ em. Nếu không có em, chị sẽ chẳng gặp em ấy, càng không thể cùng đi xem nhà." "Hơn nữa... có lẽ là do lần trước nói ra những lời đó trong xe, chị mới nhận ra rằng ôm em có thể tiếp thêm sức mạnh cho chị. Tiểu Hạnh, em cũng có cảm giác như vậy sao?" "Nhưng sắp tới chị lại phải đi công tác, những lúc muốn gặp em mà không thể thì biết làm sao đây? Nên là, có thể chụp chung một tấm hình ôm nhau không? Như vậy, vào những khoảnh khắc đó, chị sẽ không thấy khó chịu nữa."Lý do Sở Vãn Đường đưa ra quá thuyết phục, đến mức Hoài Hạnh chẳng có lấy một ý nghĩ từ chối. Dù rằng... ngay từ đầu, cô vốn cũng không có ý định từ chối.Tìm mọi lý do để được gần gũi với Sở Vãn Đường, chẳng phải đó là điều cô vẫn luôn làm hay sao? Bây giờ Sở Vãn Đường đã tự tay trao cơ hội cho cô, cô còn có thể buông ra sao?Thế nhưng, khi thời khắc ấy thật sự đến, cô lại thấy bối rối.Nên chọn bối cảnh nào? Nên tạo dáng ra sao? Đứng hay ngồi trên sofa? Nên cười thế nào? Nên nhìn về đâu?Từng câu hỏi lần lượt hiện lên trong đầu, khiến suy nghĩ của cô trở nên rối loạn.Sở Vãn Đường giơ tay, nhẹ nhàng véo má cô, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ. Chị cười hỏi: "Đang nghĩ gì thế?""Chị." Hoài Hạnh chớp mắt, gương mặt trắng trẻo thoáng nét mơ hồ. "Chút nữa chúng ta chụp hình thế nào?"Ngón tay Sở Vãn Đường trượt dọc theo gò má cô, rồi nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau. Chị trầm ngâm hai giây, sau đó đáp: "Chụp trước gương?""......" Hình ảnh trong buồng thử đồ lập tức hiện lên trong đầu Hoài Hạnh. Cô khựng lại, hơi lảng tránh ánh mắt chị, không đứng đối diện nữa, "Vâng ạ.""Đi tắm trước đi, Tiểu Hạnh."Sở Vãn Đường ngáp một cái, bước về phòng ngủ. "Làm cả ngày rồi, người toàn mùi công việc, cứ thư giãn chút rồi hẵng chụp."Hoài Hạnh cũng không nán lại phòng khách lâu, cô trở về phòng mình, kéo ghế ngồi xuống. Cô cúi đầu, đặt tay lên ngực, đôi môi mím chặt, mắt cũng nhắm nghiền, trong đầu tua lại những ký ức gần đây.Chết thật...Cô và Sở Vãn Đường cứ ở dưới cùng một mái nhà thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ mất thôi!?Hình ảnh trước bia mộ mẹ lại hiện lên trong tâm trí, khiến cô bỗng chốc có cảm giác như đang đứng giữa trời đông giá rét.Vài phút sau, cô hít sâu một hơi, lên mạng tìm hướng dẫn chụp hình trước gương: [Cách chị em chụp ảnh trước gương]Lại cảm thấy chưa đủ trực tiếp, cô chỉnh lại từ khóa rồi tìm lại: [Cách chị em ôm nhau chụp ảnh trước gương]Kết quả, mấy tấm đầu tiên hiện ra đều là ảnh chụp của các cặp đôi đồng tính nữ. Những bức ảnh táo bạo, đẹp đẽ, khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ.Hoài Hạnh click vào xem hết, nhưng không dám tham khảo, đành tiếp tục kéo xuống, lật từng trang. Cuối cùng, cô chọn ra ba kiểu có vẻ phù hợp nhất với cô và Sở Vãn Đường:1. Ôm đối diện, một người quay lưng về phía gương, người kia cầm điện thoại chụp.
2. Một người đứng nghiêng, vòng tay ôm người kia đang đứng đối diện gương.
3. Cả hai cùng đứng nghiêng, ôm nhau.
......Nhìn ba lựa chọn mình vừa viết ra, tai Hoài Hạnh nóng bừng lên. Cô mới chỉ tưởng tượng thôi đã thấy bản thân thật khó xử rồi.Thực ra cô biết vấn đề nằm ở đâu. Là do cô chột dạ.Hoài Hạnh vò tóc, thở một hơi thật dài.***Thiết bị chụp ảnh không phải là điện thoại. Mấy năm trước Sở Vãn Đường mua một chiếc máy ảnh DSLR, nhưng sau khi mua về lại không dùng nhiều, gần như bỏ không.Giờ lật xem ảnh trong thẻ nhớ, toàn là những bức phong cảnh chụp hồi mới mua máy. Nhìn lên, thấy Hoài Hạnh đang đứng trước cửa sổ sát đất, chị như có chút tiếc nuối, nói: "Chị xem qua thấy ảnh chụp chung của chúng ta rất ít, Tiểu Hạnh." Má lúm đồng tiền lại thoáng hiện trên môi, "Vậy thì ảnh chụp tối nay càng cần thiết hơn rồi."Hoài Hạnh che giấu sự bối rối của mình, thuận theo gật đầu: "Vậy chúng ta chụp nhiều một chút."Xem ra có người rất dễ dàng mắc bẫy.Sở Vãn Đường nghe vậy, nhướng mày, rất dứt khoát đáp: "Được."Chị chỉnh thông số, cuối cùng đặt máy ảnh lên giá đỡ, rồi đứng vào vị trí cạnh Hoài Hạnh.Trong nhà có một tấm gương toàn thân, đặt ở khu vực ngay cửa ra vào. Để có khung cảnh đẹp hơn, Hoài Hạnh dời nó đến trước cửa sổ sát đất cách vài mét.Như vậy, phía sau họ sẽ là khung cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn. Lúc này, vẫn còn nhiều tòa nhà cao tầng sáng đèn trong màn đêm ở Kinh thành.Máy ảnh đã cố định ở một góc, Sở Vãn Đường một tay đặt lên đó, một tay cầm tờ giấy ghi chú dáng chụp của Hoài Hạnh.Nhìn nét chữ mềm mại trên giấy, chị tỏ vẻ nghiêm túc, nói: "Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu từ kiểu đầu tiên nhé?" Rồi hỏi ý cô: "Lần đầu tiên là em quay lưng, lần thứ hai là chị quay, như vậy rất công bằng đúng không?""......" Đúng là như vậy.Sở Vãn Đường đặt chế độ hẹn giờ cho máy ảnh, để tờ giấy lại trên sofa, rồi bước đến đứng trước gương.Hoài Hạnh khẽ co ngón tay, thấy chị chậm rãi giơ tay lên trước, cô không còn do dự nữa, bước tới ôm lấy tấm lưng Sở Vãn Đường, gương mặt cũng theo đó vùi vào hõm vai chị.Cô nhắm chặt mắt, cảm nhận rõ ràng vòng tay đang ôm siết lấy mình ngày một chặt hơn.Đây là một cái ôm thật chặt, không có chút khoảng cách nào giữa họ.Cả hai cùng dùng một loại dầu gội và sữa tắm, nhưng cô vẫn có thể phân biệt được mùi hương riêng của Sở Vãn Đường. Một mùi hương khiến tim cô đập nhanh hơn.Sở Vãn Đường ôm eo cô, ánh mắt chăm chú nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Vài giây trước khi máy ảnh chụp, chị chậm rãi nhếch môi, không nhịn được dặn dò: "Chỉ được chụp với chị thôi, Tiểu Hạnh, biết chưa?""Em biết rồi."Đã quyết định chụp nhiều, vậy nên cũng không giới hạn chỉ ba kiểu tạo dáng như ban đầu nữa.Hoài Hạnh không dám mở phần mềm tìm mẫu ngay trước mặt Sở Vãn Đường, sợ bị chị ấy thấy những thứ không nên thấy, thế là cả hai chỉ có thể ngẫu hứng sáng tạo. Dù vậy, mọi thứ vẫn diễn ra có vẻ rất công bằng, cả hai luôn bàn bạc trước mỗi lần chụp.Về sau, họ không chỉ chụp trước gương, mà còn có những góc trực diện với ống kính. Ví dụ như trên sofa, Hoài Hạnh ngồi trong lòng Sở Vãn Đường, cánh tay chị vòng quanh eo cô, hai đôi chân chồng lên nhau, đầu kề sát, tóc quấn lấy nhau. Cả hai đều nhìn về phía ống kính, nở nụ cười vừa đủ.Cuối cùng, hai người chụp không dưới hai mươi bức ảnh. Những bức lỗi bị xóa gần hết, Sở Vãn Đường xuất ảnh ra, gửi cả bản gốc cho Hoài Hạnh.Trở về phòng, Hoài Hạnh lật xem những bức ảnh ấy, bàn tay siết chặt cây lược ngọc.Càng nhìn, cô càng cảm thấy... quá đỗi thân mật.Nhưng cô cũng hiểu rõ, giữa hai người phụ nữ thì có những bức ảnh như vậy cũng hoàn toàn hợp lý. Khi lên mạng tìm hướng dẫn, cô còn thấy nhiều kiểu còn thân mật hơn. So với những kiểu đó, mức độ này có đáng là gì? Đây chẳng phải giống như việc tuần trước Sở Vãn Đường hôn lên má cô sao? Cô không nên nghĩ nhiều.Chỉ là hơi thở ấm áp của Sở Vãn Đường dường như vẫn vương bên tai, cánh tay vòng quanh eo vẫn còn lưu lại cảm giác siết chặt, và trên lưng cô, dường như vẫn còn sự mềm mại từ dáng hình người phụ nữ ấy.Những cảm giác này tựa như một cơn sóng thần, nhấn chìm cô hoàn toàn.Trong phòng ngủ chính, Sở Vãn Đường tắt đèn. Chị ngồi dựa vào đầu giường, ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu trong mắt, tạo thành một vầng sáng mờ ảo.Chị lật xem những bức ảnh này, phớt lờ đi hơi ấm vẫn còn vương lại trong lòng, và cảm giác xúc chạm chưa hoàn toàn tan biến. Gương mặt điềm tĩnh không gợn sóng, chỉ khẽ nhếch môi.***Hôm sau là ngày làm việc chính thức.Trong sự mong đợi của nhiều người, buổi tổng duyệt đầu tiên của show diễn LANLING LIFE chính thức diễn ra, số người có mặt tại địa điểm tổ chức đã đông gấp đôi so với hôm qua.Sân khấu, ánh sáng và âm thanh đều được bật lên hết công suất, các người mẫu chuyên nghiệp đã vào vị trí.Những người làm việc thời vụ như Hoài Hạnh chưa được gọi lên sàn ngay, thay vào đó, họ được sắp xếp ngồi bên dưới để quan sát các người mẫu chuyên nghiệp trình diễn trước.Cô ngồi cùng nhóm của mình, lắng nghe giai điệu âm nhạc, ánh mắt dõi theo sân khấu.Vạn Y cũng có mặt hôm nay. Dù danh tiếng của cô ấy lớn, nhưng đối với trình diễn thời trang, cô ấy vô cùng nghiêm túc, nên tổng duyệt cũng không vắng mặt.Sự xuất hiện của cô khiến cả khán phòng vang lên tiếng reo hò. Khi cô bước ra sân khấu, không ít người ngồi dưới giơ điện thoại lên chụp ảnh và quay video.Vạn Y trên sàn diễn mang một khí chất xa cách, lạnh lùng, như một tiên tử không nhiễm bụi trần, đúng nghĩa là bá chủ trên sàn catwalk."Má ơi..." Hà Hà ngồi bên cạnh Hoài Hạnh, khi họ đang đi về phía hậu trường, vẫn không che giấu được sự kích động. "Vừa nãy suýt nữa mình hét lên đấy! Đây chính là cảnh tượng mình từng mơ về khi còn đi học, mình là người mẫu sải bước trên sàn diễn!"Hoài Hạnh bật cười: "Vậy cậu có trí tưởng tượng phong phú thật đấy.""Chứ hồi nhỏ cậu xem phim truyền hình chưa từng tưởng tượng mình làm hoàng đế à?""Lúc nhỏ mình ít xem phim truyền hình lắm." Hoài Hạnh nhớ lại, "Mẹ mình không hay cho xem, nhưng bà ấy sẽ dành thời gian đó chơi với mình, nói rằng không muốn bỏ lỡ quá trình trưởng thành của mình."Hà Hà thở dài đầy ngưỡng mộ: "Ghen tị chết mất... Mình nghi ngờ trí não của mình bị mấy bộ phim truyền hình ngày xưa làm hỏng rồi.""Chưa chắc."Đôi mắt hạnh của Hoài Hạnh ánh lên nét cười, giọng nói kéo dài: "Chẳng lẽ không phải khả năng bẩm sinh sao?""Mình bóp cổ cậu bây giờ aaaa!"Hà Hà vươn tay định vòng qua cổ Hoài Hạnh, nhưng ngay khi vừa chạm vào, cả hai lập tức ngừng lại.Vì Sở Vãn Đường và Vạn Y đang đi từ phía trước tới, ánh nhìn của cả hai đang đổ dồn về họ.Mọi người nhanh chóng chỉnh lại tư thế đứng, Hà Hà cũng lập tức thu tay về.Một đồng nghiệp bạo dạn chào hỏi trước, cả hai cũng lần lượt gật đầu đáp lại.Hoài Hạnh hòa vào đám đông, cũng lên tiếng chào theo: "Giám đốc Sở, cô Vạn."Trong những dịp như thế này, giả vờ như không quen thân với Sở Vãn Đường là điều mà Hoài Hạnh đã sớm quen thuộc.Vạn Y giữ nguyên hình tượng lạnh lùng của mình, chỉ khẽ gật đầu đáp lại.Hành lang có ánh sáng lờ mờ, trên hai bên tường, đèn chỉ dẫn khẩn cấp phát ra thứ ánh sáng xanh lục nhạt nhòa.Ánh mắt Sở Vãn Đường lướt qua chiếc cổ trắng nõn của Hoài Hạnh, ẩn đi tia khó chịu trong đáy mắt mà không để lộ bất kỳ biểu cảm nào.Không ai nhận ra điều đó.....***Buổi trưa có hai tiếng nghỉ ngơi.Công ty có hỗ trợ tiền ăn trưa, Hoài Hạnh cùng đồng nghiệp ăn xong thì quay lại hội trường nghỉ ngơi.Cô ngồi trên ghế, tối qua vì tiếp xúc với Sở Vãn Đường quá nhiều nên trằn trọc mãi không ngủ được. Giờ đây cơn buồn ngủ kéo đến dữ dội, chỉ là điều kiện để chợp mắt không được lý tưởng cho lắm.Cô nghĩ một lúc, rồi nhắn tin cho Sở Vãn Đường:[Chị ơi, em có thể ngủ trên xe chị được không?]
[Hôm nay nắng nóng, em buồn ngủ quá.]Không đến một phút sau, Sở Vãn Đường đã trả lời.[Bên cạnh có khách sạn Quân Linh, đặt phòng rồi.]Hoài Hạnh: [Hả?][Không chỉ mình em buồn ngủ.]Hoài Hạnh nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn mất mười giây để tiêu hóa nội dung, sau đó không chút do dự đứng bật dậy, chạy thẳng ra ngoài.Hội trường nằm ở trung tâm thành phố, giao thông thuận lợi, khách sạn cũng nhiều.Chưa đầy mười phút sau, cô đã có mặt tại sảnh khách sạn và hoàn thành thủ tục nhận phòng.Đứng trong thang máy nhìn con số tầng tăng dần, cô khẽ thở ra một hơi, vừa cảm thấy có lỗi vì để Sở Vãn Đường tốn kém, vừa cảm thấy kiểu hành xử này quá đúng phong cách của chị ấy.Chẳng mấy chốc, cô mở cửa bước vào.Sở Vãn Đường đã thay bộ áo choàng tắm của khách sạn, nằm trên chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, bờ vai và phần cổ trắng ngần lộ ra dưới lớp vải.Hoài Hạnh hơi nín thở. Cô cứ ngỡ đây là phòng dạng suite có từng phòng riêng.Sở Vãn Đường vỗ vỗ vị trí bên cạnh, giọng nói mang theo chút mơ màng buồn ngủ, như thể không hề để ý đến sự do dự của cô: "Đi thay quần áo đi, qua đây, ngủ trưa với chị."Lời tác giả:
Có chị em nhà ai mà như hai người này hả trời???
2. Một người đứng nghiêng, vòng tay ôm người kia đang đứng đối diện gương.
3. Cả hai cùng đứng nghiêng, ôm nhau.
......Nhìn ba lựa chọn mình vừa viết ra, tai Hoài Hạnh nóng bừng lên. Cô mới chỉ tưởng tượng thôi đã thấy bản thân thật khó xử rồi.Thực ra cô biết vấn đề nằm ở đâu. Là do cô chột dạ.Hoài Hạnh vò tóc, thở một hơi thật dài.***Thiết bị chụp ảnh không phải là điện thoại. Mấy năm trước Sở Vãn Đường mua một chiếc máy ảnh DSLR, nhưng sau khi mua về lại không dùng nhiều, gần như bỏ không.Giờ lật xem ảnh trong thẻ nhớ, toàn là những bức phong cảnh chụp hồi mới mua máy. Nhìn lên, thấy Hoài Hạnh đang đứng trước cửa sổ sát đất, chị như có chút tiếc nuối, nói: "Chị xem qua thấy ảnh chụp chung của chúng ta rất ít, Tiểu Hạnh." Má lúm đồng tiền lại thoáng hiện trên môi, "Vậy thì ảnh chụp tối nay càng cần thiết hơn rồi."Hoài Hạnh che giấu sự bối rối của mình, thuận theo gật đầu: "Vậy chúng ta chụp nhiều một chút."Xem ra có người rất dễ dàng mắc bẫy.Sở Vãn Đường nghe vậy, nhướng mày, rất dứt khoát đáp: "Được."Chị chỉnh thông số, cuối cùng đặt máy ảnh lên giá đỡ, rồi đứng vào vị trí cạnh Hoài Hạnh.Trong nhà có một tấm gương toàn thân, đặt ở khu vực ngay cửa ra vào. Để có khung cảnh đẹp hơn, Hoài Hạnh dời nó đến trước cửa sổ sát đất cách vài mét.Như vậy, phía sau họ sẽ là khung cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn. Lúc này, vẫn còn nhiều tòa nhà cao tầng sáng đèn trong màn đêm ở Kinh thành.Máy ảnh đã cố định ở một góc, Sở Vãn Đường một tay đặt lên đó, một tay cầm tờ giấy ghi chú dáng chụp của Hoài Hạnh.Nhìn nét chữ mềm mại trên giấy, chị tỏ vẻ nghiêm túc, nói: "Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu từ kiểu đầu tiên nhé?" Rồi hỏi ý cô: "Lần đầu tiên là em quay lưng, lần thứ hai là chị quay, như vậy rất công bằng đúng không?""......" Đúng là như vậy.Sở Vãn Đường đặt chế độ hẹn giờ cho máy ảnh, để tờ giấy lại trên sofa, rồi bước đến đứng trước gương.Hoài Hạnh khẽ co ngón tay, thấy chị chậm rãi giơ tay lên trước, cô không còn do dự nữa, bước tới ôm lấy tấm lưng Sở Vãn Đường, gương mặt cũng theo đó vùi vào hõm vai chị.Cô nhắm chặt mắt, cảm nhận rõ ràng vòng tay đang ôm siết lấy mình ngày một chặt hơn.Đây là một cái ôm thật chặt, không có chút khoảng cách nào giữa họ.Cả hai cùng dùng một loại dầu gội và sữa tắm, nhưng cô vẫn có thể phân biệt được mùi hương riêng của Sở Vãn Đường. Một mùi hương khiến tim cô đập nhanh hơn.Sở Vãn Đường ôm eo cô, ánh mắt chăm chú nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Vài giây trước khi máy ảnh chụp, chị chậm rãi nhếch môi, không nhịn được dặn dò: "Chỉ được chụp với chị thôi, Tiểu Hạnh, biết chưa?""Em biết rồi."Đã quyết định chụp nhiều, vậy nên cũng không giới hạn chỉ ba kiểu tạo dáng như ban đầu nữa.Hoài Hạnh không dám mở phần mềm tìm mẫu ngay trước mặt Sở Vãn Đường, sợ bị chị ấy thấy những thứ không nên thấy, thế là cả hai chỉ có thể ngẫu hứng sáng tạo. Dù vậy, mọi thứ vẫn diễn ra có vẻ rất công bằng, cả hai luôn bàn bạc trước mỗi lần chụp.Về sau, họ không chỉ chụp trước gương, mà còn có những góc trực diện với ống kính. Ví dụ như trên sofa, Hoài Hạnh ngồi trong lòng Sở Vãn Đường, cánh tay chị vòng quanh eo cô, hai đôi chân chồng lên nhau, đầu kề sát, tóc quấn lấy nhau. Cả hai đều nhìn về phía ống kính, nở nụ cười vừa đủ.Cuối cùng, hai người chụp không dưới hai mươi bức ảnh. Những bức lỗi bị xóa gần hết, Sở Vãn Đường xuất ảnh ra, gửi cả bản gốc cho Hoài Hạnh.Trở về phòng, Hoài Hạnh lật xem những bức ảnh ấy, bàn tay siết chặt cây lược ngọc.Càng nhìn, cô càng cảm thấy... quá đỗi thân mật.Nhưng cô cũng hiểu rõ, giữa hai người phụ nữ thì có những bức ảnh như vậy cũng hoàn toàn hợp lý. Khi lên mạng tìm hướng dẫn, cô còn thấy nhiều kiểu còn thân mật hơn. So với những kiểu đó, mức độ này có đáng là gì? Đây chẳng phải giống như việc tuần trước Sở Vãn Đường hôn lên má cô sao? Cô không nên nghĩ nhiều.Chỉ là hơi thở ấm áp của Sở Vãn Đường dường như vẫn vương bên tai, cánh tay vòng quanh eo vẫn còn lưu lại cảm giác siết chặt, và trên lưng cô, dường như vẫn còn sự mềm mại từ dáng hình người phụ nữ ấy.Những cảm giác này tựa như một cơn sóng thần, nhấn chìm cô hoàn toàn.Trong phòng ngủ chính, Sở Vãn Đường tắt đèn. Chị ngồi dựa vào đầu giường, ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu trong mắt, tạo thành một vầng sáng mờ ảo.Chị lật xem những bức ảnh này, phớt lờ đi hơi ấm vẫn còn vương lại trong lòng, và cảm giác xúc chạm chưa hoàn toàn tan biến. Gương mặt điềm tĩnh không gợn sóng, chỉ khẽ nhếch môi.***Hôm sau là ngày làm việc chính thức.Trong sự mong đợi của nhiều người, buổi tổng duyệt đầu tiên của show diễn LANLING LIFE chính thức diễn ra, số người có mặt tại địa điểm tổ chức đã đông gấp đôi so với hôm qua.Sân khấu, ánh sáng và âm thanh đều được bật lên hết công suất, các người mẫu chuyên nghiệp đã vào vị trí.Những người làm việc thời vụ như Hoài Hạnh chưa được gọi lên sàn ngay, thay vào đó, họ được sắp xếp ngồi bên dưới để quan sát các người mẫu chuyên nghiệp trình diễn trước.Cô ngồi cùng nhóm của mình, lắng nghe giai điệu âm nhạc, ánh mắt dõi theo sân khấu.Vạn Y cũng có mặt hôm nay. Dù danh tiếng của cô ấy lớn, nhưng đối với trình diễn thời trang, cô ấy vô cùng nghiêm túc, nên tổng duyệt cũng không vắng mặt.Sự xuất hiện của cô khiến cả khán phòng vang lên tiếng reo hò. Khi cô bước ra sân khấu, không ít người ngồi dưới giơ điện thoại lên chụp ảnh và quay video.Vạn Y trên sàn diễn mang một khí chất xa cách, lạnh lùng, như một tiên tử không nhiễm bụi trần, đúng nghĩa là bá chủ trên sàn catwalk."Má ơi..." Hà Hà ngồi bên cạnh Hoài Hạnh, khi họ đang đi về phía hậu trường, vẫn không che giấu được sự kích động. "Vừa nãy suýt nữa mình hét lên đấy! Đây chính là cảnh tượng mình từng mơ về khi còn đi học, mình là người mẫu sải bước trên sàn diễn!"Hoài Hạnh bật cười: "Vậy cậu có trí tưởng tượng phong phú thật đấy.""Chứ hồi nhỏ cậu xem phim truyền hình chưa từng tưởng tượng mình làm hoàng đế à?""Lúc nhỏ mình ít xem phim truyền hình lắm." Hoài Hạnh nhớ lại, "Mẹ mình không hay cho xem, nhưng bà ấy sẽ dành thời gian đó chơi với mình, nói rằng không muốn bỏ lỡ quá trình trưởng thành của mình."Hà Hà thở dài đầy ngưỡng mộ: "Ghen tị chết mất... Mình nghi ngờ trí não của mình bị mấy bộ phim truyền hình ngày xưa làm hỏng rồi.""Chưa chắc."Đôi mắt hạnh của Hoài Hạnh ánh lên nét cười, giọng nói kéo dài: "Chẳng lẽ không phải khả năng bẩm sinh sao?""Mình bóp cổ cậu bây giờ aaaa!"Hà Hà vươn tay định vòng qua cổ Hoài Hạnh, nhưng ngay khi vừa chạm vào, cả hai lập tức ngừng lại.Vì Sở Vãn Đường và Vạn Y đang đi từ phía trước tới, ánh nhìn của cả hai đang đổ dồn về họ.Mọi người nhanh chóng chỉnh lại tư thế đứng, Hà Hà cũng lập tức thu tay về.Một đồng nghiệp bạo dạn chào hỏi trước, cả hai cũng lần lượt gật đầu đáp lại.Hoài Hạnh hòa vào đám đông, cũng lên tiếng chào theo: "Giám đốc Sở, cô Vạn."Trong những dịp như thế này, giả vờ như không quen thân với Sở Vãn Đường là điều mà Hoài Hạnh đã sớm quen thuộc.Vạn Y giữ nguyên hình tượng lạnh lùng của mình, chỉ khẽ gật đầu đáp lại.Hành lang có ánh sáng lờ mờ, trên hai bên tường, đèn chỉ dẫn khẩn cấp phát ra thứ ánh sáng xanh lục nhạt nhòa.Ánh mắt Sở Vãn Đường lướt qua chiếc cổ trắng nõn của Hoài Hạnh, ẩn đi tia khó chịu trong đáy mắt mà không để lộ bất kỳ biểu cảm nào.Không ai nhận ra điều đó.....***Buổi trưa có hai tiếng nghỉ ngơi.Công ty có hỗ trợ tiền ăn trưa, Hoài Hạnh cùng đồng nghiệp ăn xong thì quay lại hội trường nghỉ ngơi.Cô ngồi trên ghế, tối qua vì tiếp xúc với Sở Vãn Đường quá nhiều nên trằn trọc mãi không ngủ được. Giờ đây cơn buồn ngủ kéo đến dữ dội, chỉ là điều kiện để chợp mắt không được lý tưởng cho lắm.Cô nghĩ một lúc, rồi nhắn tin cho Sở Vãn Đường:[Chị ơi, em có thể ngủ trên xe chị được không?]
[Hôm nay nắng nóng, em buồn ngủ quá.]Không đến một phút sau, Sở Vãn Đường đã trả lời.[Bên cạnh có khách sạn Quân Linh, đặt phòng rồi.]Hoài Hạnh: [Hả?][Không chỉ mình em buồn ngủ.]Hoài Hạnh nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn mất mười giây để tiêu hóa nội dung, sau đó không chút do dự đứng bật dậy, chạy thẳng ra ngoài.Hội trường nằm ở trung tâm thành phố, giao thông thuận lợi, khách sạn cũng nhiều.Chưa đầy mười phút sau, cô đã có mặt tại sảnh khách sạn và hoàn thành thủ tục nhận phòng.Đứng trong thang máy nhìn con số tầng tăng dần, cô khẽ thở ra một hơi, vừa cảm thấy có lỗi vì để Sở Vãn Đường tốn kém, vừa cảm thấy kiểu hành xử này quá đúng phong cách của chị ấy.Chẳng mấy chốc, cô mở cửa bước vào.Sở Vãn Đường đã thay bộ áo choàng tắm của khách sạn, nằm trên chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, bờ vai và phần cổ trắng ngần lộ ra dưới lớp vải.Hoài Hạnh hơi nín thở. Cô cứ ngỡ đây là phòng dạng suite có từng phòng riêng.Sở Vãn Đường vỗ vỗ vị trí bên cạnh, giọng nói mang theo chút mơ màng buồn ngủ, như thể không hề để ý đến sự do dự của cô: "Đi thay quần áo đi, qua đây, ngủ trưa với chị."Lời tác giả:
Có chị em nhà ai mà như hai người này hả trời???
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me