TruyenFull.Me

[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 92

hathu410

Công việc mà Hoài Hạnh nói đến là đến xưởng của công ty nằm ở ngoại ô, cô cùng nhân viên trải nghiệm quy trình sản xuất.

Phần lớn công nhân trong xưởng là các dì đến từ khắp nơi trên cả nước, trình độ văn hóa không cao. Vì có cơ chế đánh giá, các dì không tránh khỏi lo lắng công việc đãi ngộ tốt này bị người khác thay thế, nên luôn làm việc chăm chỉ, nghiêm túc và nỗ lực.

Năm năm trước, khi Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt giấu thân phận đến xưởng trong ba tháng, có lẽ vì hai người còn nhỏ tuổi, gần bằng tuổi con của các dì, nên lúc đó nhận được rất nhiều sự đối đãi thân thiện từ họ.

Dù sau này họ trở thành sếp, các dì thấy họ xuất hiện vẫn chào hỏi rất niềm nở, tuy gọi là "Hoài tổng", nhưng giọng nói thì vô cùng nhiệt tình.

Hoài Hạnh rất thích ở bên các dì, thỉnh thoảng cũng nghe họ kể chuyện về con cái của mình, dù tốt hay xấu, luôn là nụ cười nở trên môi.

Những lúc như vậy, cô lại nhớ đến Hoài Chiêu.

Trong xưởng có rất nhiều loại máy móc, phân xưởng cũng nhiều, đều vận hành có trật tự. Nhưng vẫn có một số công đoạn cần đến lao động thủ công, Hoài Hạnh hòa mình vào công việc, chuyên chú bận rộn.

Chỉ khi bận rộn, cô mới có thể tạm thời quên đi Sở Vãn Đường và quên đi chuyện tối qua.

Vẫn là buổi chiều ngập ánh hoàng hôn khi cô rời xưởng lên xe. Ban đầu cô còn định ăn cơm cùng nhân viên, nhưng Lục Hàm Nguyệt đã hẹn cô tối nay cùng đến một quán ăn rất kín đáo để quay vlog khám phá quán, tài khoản cũng đến lúc cần cập nhật rồi.

Ngoài hai người bọn họ, dĩ nhiên còn có Văn Thời Vi và Lục Chẩm Nguyệt.

Gần đây Văn Thời Vi vừa đi công tác về, đỡ bận hơn, cuối tuần cũng không phải tăng ca nhiều. Còn Lục Chẩm Nguyệt là người phụ trách đoàn ở Hải Thành, lịch trình diễn kịch cũng không dày đặc như trước, tối nay cũng khá rảnh.

Nghĩ đến cuộc nói chuyện tối qua với Lục Chẩm Nguyệt, Hoài Hạnh thở phào nhẹ nhõm.

May là cô đã sớm bày tỏ rõ thái độ với Lục Chẩm Nguyệt, nếu không thì hành động của cô tối qua ở căn hộ của Sở Vãn Đường là cái gì chứ?

Chân thành của cô từng bị giẫm đạp, cô không thể không trân trọng sự chân thành của Lục Chẩm Nguyệt. Dù là từ chối thẳng thừng hay uyển chuyển, thì cũng tốt hơn nhiều so với việc tiêu hao tình cảm của người khác.

Đây cũng là tâm lý nhất quán của cô mỗi khi từ chối người theo đuổi.

Trên đường, cô giơ điện thoại lên chụp lại hoàng hôn tối qua chưa kịp ghi lại, chia sẻ lên vòng bạn bè, sau đó không để ý đến thông báo nữa, yên tĩnh nghỉ ngơi trên ghế sau.

Tối qua cô thật sự ngủ không ngon, sáng nay trời chưa sáng đã dậy đi ngoại ô, giờ đầu vẫn còn hơi đau.

Một tiếng sau, cô đến được quán ăn nhỏ mà Lục Hàm Nguyệt đã nói.

Đó là một quán nhỏ không có gì nổi bật về trang trí, cũng không xuất hiện trên các ứng dụng đánh giá review. Nội thất đơn sơ, có thể thấy không đầu tư nhiều, vậy mà việc buôn bán lại rất tốt, không còn bàn trống nào.

Lục Hàm Nguyệt và mọi người ở khu nội thành nên đến sớm hơn, các món ăn cũng đã được bày đủ trên bàn.

Thấy cô đến, Lục Hàm Nguyệt vẫy tay: "Ở đây, Tiểu Hạnh."

Bàn chữ nhật nhỏ, một bên sát tường, một bên là lối đi.

Chào hỏi xong, Hoài Hạnh ngồi xuống cạnh Lục Chẩm Nguyệt, tháo dây cột tóc trên cổ tay, buộc tóc lên thành kiểu búi củ tỏi.

Lục Chẩm Nguyệt rót đồ uống cho cô, hỏi rất bình thường: "Sao hôm nay lại đến xưởng cả ngày vậy?"

"Đã lâu rồi không trải nghiệm." Hoài Hạnh nhận lấy ly, "Cảm ơn chị Tuế Tuế."

Lục Chẩm Nguyệt chống cằm, "Ừ" một tiếng rồi hỏi em gái ngồi đối diện: "Bắt đầu quay chưa?"

Lục Hàm Nguyệt đang chỉnh góc máy: "Chuẩn bị bắt đầu rồi, cứ như trước, nhận xét bình thường là được." Cô lấy khuỷu tay chọc Văn Thời Vi, "Tiểu Thời Vi, đẩy món bên cạnh vào trong một chút."

Nghe thấy cách gọi thân mật ấy, Hoài Hạnh suýt chút nữa bị sặc.

Văn Thời Vi đẩy món ăn vào trong một chút, thấy phản ứng của cô, trên gương mặt rạng rỡ dường như có phần khó hiểu, nhướng mày cười hỏi: "Cười gì vậy? Hạnh Hạnh?"

"Đồ uống vừa rồi ngọt quá thôi."

Lục Chẩm Nguyệt: "Ừ, trà ô long không đường rất ngọt đấy."

Bị bạn thân và chị gái trêu chọc, Lục Hàm Nguyệt chẳng hề xấu hổ, ngẩng cằm hừ nhẹ: "Bổn tiểu thư thấy mấy người sống cực quá nên cố tình đấy, cười trộm đi, được không?"

"Được mà."

Buổi quay chính thức bắt đầu, những chủ đề liên quan đến tình cảm cũng tạm thời dừng lại, tất cả đều trở thành người thử món ăn.

Không khí sinh hoạt trong quán rất sống động, người ra kẻ vào tấp nập. Mấy món ăn trên bàn đều thiên về vị cay, khẩu vị của mỗi người lại khác nhau, mức độ ăn cay cũng không giống. Đặc biệt là Hoài Hạnh, ở Hải Thành vài năm đã quen với đồ nhạt, không còn ăn được cay như trước, mấy lần bị cay đến mức chỉ có thể uống nước giải tỏa. Mỗi khi như vậy, Lục Chẩm Nguyệt sẽ lặng lẽ rót thêm nước vào ly cho cô.

Lục Hàm Nguyệt nhìn thấy cảnh này, quay về phía micro gắn ở cổ áo nói: "Nếu không phải cần giữ hiệu ứng cho các chị em, thì mọi người sẽ thấy cảnh này hay ho đến mức nào."

Hoài Hạnh mỉm cười: "Tôi thấy máy quay nên hướng về phía cậu và chị Thời Vi mới đúng." Rồi cô quay đầu hỏi Lục Chẩm Nguyệt: "Chị Tuế Tuế, chị thấy sao?"

"Ừ." Lục Chẩm Nguyệt gật đầu.

Sau khi lần lượt nhận xét mấy món ăn trên bàn, Lục Hàm Nguyệt liền tắt máy quay. Cô vốn không phải làm vlog ẩm thực để kiếm sống, nên cũng không cần quá cố gắng.

Cất máy quay xong, cô vừa ăn món Thời Vi gắp cho, vừa chậm rãi nói: "Trời bắt đầu nóng lại rồi, tự nhiên lại thấy nhớ những ngày mưa quá." Đôi mắt cô chợt sáng lên: "Tiểu Hạnh, năm nay sinh nhật cậu tụi mình đi tránh nóng đi? Hải Thành không có Nguyệt Lan Ổ, nhưng có Vân Tê Nguyên mà, tụi mình nhắc tới chỗ đó biết bao lần rồi mà vẫn chưa có dịp đi, năm nay đi đi, còn mười ngày nữa là tới sinh nhật cậu rồi, đến lúc đó tụi mình sắp xếp."

"Sinh nhật vào thứ Năm."

"Thế thì để cuối tuần đi, ngày 12-13, đi sớm một chút, dạo này ai cũng căng thẳng công việc, xem như là nghỉ ngơi xả hơi một chuyến."

Hoài Hạnh nhìn vẻ mặt háo hức của bạn bè, nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Được, cậu nói cũng có lý."

Vậy là chuyện quyết định xong, đến lúc đó cả bốn người sẽ cùng xuất phát đi Vân Tê Nguyên. Sau khi bàn bạc cụ thể thời gian đi và về, chuyến khám phá quán ăn hôm nay cũng kết thúc. Vì vẫn còn khách đang xếp hàng chờ, họ không nán lại lâu, lần lượt đứng dậy nhường chỗ.

Bầu trời đã tối hẳn, không còn ánh sáng nào sót lại. Hoài Hạnh về đến căn hộ, tắm rửa xong xuôi rồi nằm sấp trên giường, lúc này mới bắt đầu trả lời bình luận dưới bài đăng.

Không thể tránh khỏi, cô nhìn thấy lượt thả tim từ Sở Vãn Đường.

Ngón tay cô ngập ngừng hai giây, nhấn vào ảnh đại diện của Sở Vãn Đường, sau đó lại vào trang cá nhân của chị.

Không lâu sau khi Hoài Hạnh đăng ảnh hoàng hôn, Sở Vãn Đường cũng đăng một tấm tương tự, cùng một bầu trời ráng chiều, chỉ là góc nhìn khác.

Chú thích đi kèm chỉ là một emoji hoàng hôn, rất đơn giản.

Như thể chỉ đơn thuần chia sẻ một khoảnh khắc.

Hoài Hạnh nhìn chằm chằm một hồi, sau đó xuống tầng lấy lại thực đơn tiệc tân gia do chính tay Sở Vãn Đường viết, khoanh tròn chọn lựa mấy món, rồi chụp hình gửi cho chị.

Cô chọn ba món mặn và một canh, đều là những món rất phổ biến, trông có vẻ không quá khó làm. Nhưng cô cũng đã chuẩn bị tinh thần là cuối cùng sẽ phải đặt đồ ăn bên ngoài.

Không nhắn gì thêm, câu trả lời từ Sở Vãn Đường gửi đến sau hai phút: 【Đã nhận】

Hoài Hạnh xoay cây bút trên tay, nhìn chăm chú vào hai chữ mà nơi công sở thường thấy.

Thôi vậy, cô không cần phải đi hỏi Sở Vãn Đường còn nhớ đêm qua không, đêm qua cô chỉ đơn giản là cho Sở Vãn Đường uống nước mà thôi.

...Dù rằng thứ nước đó thật ngọt, thật thơm, thật mềm, thật mát, thật dễ uống.

Hoài Hạnh thở dài một hơi thật sâu, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.

***

Chiều Chủ nhật, Sở Vãn Đường đến siêu thị gần nhà để chọn lựa nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối, sau khi về nhà vẫn còn dư chút thời gian.

Cô ngồi trên ghế sofa, lướt qua vài công thức nấu ăn trên Tiểu Hồng Thư. Sau khi thoát khỏi một trang hướng dẫn, cô làm mới trang chủ thì thấy video khám phá quán ăn mới của Lục Hàm Nguyệt. Bìa video được thiết kế khá tỉ mỉ, cô lập tức nhìn thấy Hoài Hạnh ở vị trí trung tâm, và Lục Chẩm Nguyệt đang ngồi rất sát bên cạnh.

Khuôn mặt cô không biểu lộ gì, nhưng đầu ngón tay khi chạm để mở video lại khẽ run lên.

Giọng Lục Hàm Nguyệt vang lên ở đoạn đầu: "Chào mọi người nhé, hahaha, lâu rồi không đăng video khám phá quán ăn, dạo này bận quá, mong mọi người thông cảm..."

"Hôm nay là ngày 6 tháng 7 năm 2025, ngày thứ hai sau khi Hải Thành hết mùa mưa, thời tiết đẹp thật đấy, bây giờ là bảy giờ tối..."

"Ngồi đối diện mình là người bạn thân quen thường xuyên lên hình — Tiểu Hạnh, bên cạnh cậu ấy là chị gái của mình — người rất hiếm khi xuất hiện trong video, còn ngồi cạnh mình là 'Tiểu Thời' — lần đầu tiên xuất hiện với thân phận mới..."

***

Video này được quay vào tối hôm qua, chưa đầy 24 tiếng đồng hồ.

Ánh mắt của Sở Vãn Đường dừng lại nơi Hoài Hạnh và Lục Chẩm Nguyệt. Lục Chẩm Nguyệt rất chu đáo với Hoài Hạnh: khi Hoài Hạnh bị sặc sẽ đưa khăn giấy, khi nước sắp hết sẽ rót thêm. Dù khuôn mặt hai người đã được chỉnh hiệu ứng, gần như không nhìn rõ dung mạo, nhưng qua màn hình vẫn có thể cảm nhận được sự thân thiết giữa hai người.

Một sự thân thiết không chút phòng bị.

Đoạn video hơn mười phút, nhịp điệu rất tốt, phần lớn người xem xong đều vẫn thấy chưa đã, để lại bình luận mong blogger sớm ra tập tiếp theo.

Chỉ có Sở Vãn Đường là cảm thấy vô cùng dày vò, cô quên cả chớp mắt, mắt khô đến mức hơi đau.

Không chỉ vì những hình ảnh kia, mà còn vì một lần nữa cô nhận ra bản thân mình trong lòng Hoài Hạnh thật sự không quan trọng. Hoài Hạnh thà quay những video khám phá hàng quán với họ, còn hơn là đến dự tiệc tân gia này.

Dù chỉ là mối quan hệ bạn bè, cô cũng vẫn luôn xếp sau người khác. Dù đã sớm biết mình không còn là lựa chọn đầu tiên của Hoài Hạnh, nhưng vẫn thấy đau lòng vì điều đó.

Căn hộ trong khoảnh khắc như bị nước biển tràn vào, khiến cô có cảm giác như đang chết đuối một lần nữa.

***

Hoài Hạnh không thể tiếp tục trốn tránh, đúng hẹn đến căn hộ tầng 11 vào lúc hoàng hôn 6 giờ rưỡi. Lần này cô không chủ động nhập mật mã mà nhấn chuông cửa, tự đặt mình vào vị trí một vị khách.

Cửa mở ra, Sở Vãn Đường mỉm cười mời cô: "Mời vào."

Hoài Hạnh lễ phép gật đầu, bước vào, thay giày.

Hai ngày trôi qua, Sở Vãn Đường đã sắp xếp nhà cửa gọn gàng hơn, không còn nhiều thùng giấy, nhìn ra được trong nhà đã đầy đủ đồ đạc hơn so với lần trước, hơi thở cuộc sống cũng lập tức tràn đầy.

Chỉ là ánh mắt của Hoài Hạnh có chút lúng túng, không biết nên nhìn vào đâu...

Tối nay, Sở Vãn Đường trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy dài mang phong cách dịu dàng, tóc tùy ý buộc lên, để lộ chiếc cổ mà tối hôm trước cô đã nhiều lần vuốt ve và suýt chút không kìm được mà hôn lên. Phần vai và cổ chỉ được giữ bởi một sợi dây mảnh, xương quai xanh lộ rõ, làn da trắng mịn chói mắt.

Hoài Hạnh khẽ chớp mi, nhìn tà váy đung đưa và vài lọn tóc vẫn nghịch ngợm lay động kia, rồi đi theo chị vào nhà.

Đèn cảm ứng trên sàn lần lượt sáng lên, họ băng qua lối vào và đến phòng ăn.

Trên bàn là bốn món một canh, nhiều hơn một món so với thực đơn mà Hoài Hạnh chọn, một món chính là tôm và cánh gà kho. Nhưng điều quan trọng không phải là số lượng, mà là những món ăn này không phải kiểu "sắc hương vị bỏ quyền", mà thật sự là "sắc hương vị đầy đủ".

Một hình ảnh ngoài mong đợi.

Sở Vãn Đường kéo ghế cho cô, đợi cô ngồi xuống rồi giải thích: "Trước đây bận công việc, cũng không muốn nấu ăn. Tay nghề dì Trần không tệ nên chị cũng không muốn tự làm."

Mãi đến khi thấy Lục Chẩm Nguyệt thường đăng món ăn tự nấu lên Weibo, còn nhắc đến việc bạn bè rất thích, cô mới nghĩ đến chuyện bắt đầu nấu ăn lại.

Ở phương diện này, cô cũng không muốn thua.

Nói xong, cô bổ sung một câu: "Không phải là không muốn nấu cho em..."

"......." Hoài Hạnh ngửi thấy mùi thơm của món ăn, không tiếp tục bận tâm đến chuyện đó, cô chỉ vào món tôm và cánh gà kho, cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng để làm dịu bầu không khí khiến cô khó xử.

Cô hỏi: "Trong thực đơn chị gửi tôi không có món này, sao nó lại xuất hiện ở đây?"

"Nó là món dự phòng." Sở Vãn Đường ngồi đối diện cô, nói ra mấy chữ ấy có chút khó khăn.

Hoài Hạnh cầm đũa lên: "Vậy à."

Cô nâng ly nước trên bàn, chủ động cụng ly với Sở Vãn Đường, nói: "Bữa này là tiệc tân gia, tôi hy vọng chị Vãn Đường có thể sống vui vẻ ở Hải Thành, sống thoải mái trong căn hộ này, hy vọng tương lai của chị có thể thuận lợi mọi mặt..."

"Hoài Hạnh." Sở Vãn Đường ngắt lời cô, gọi tên cô một tiếng.

Hoài Hạnh nhìn dáng vẻ chị như vậy, đặt ly xuống, đứng dậy định rời đi.

Sở Vãn Đường đuổi theo, nắm lấy cổ tay em.

Nhưng cô không dám quá dùng lực, khàn giọng nói: "Chị không có cách nào coi em là bạn bình thường được."

Cô nhìn nghiêng khuôn mặt Hoài Hạnh, trái tim đã từng bị ngâm trong vị chua xót lại bắt đầu đau nhói, cô nhẹ nhàng ôm lấy Hoài Hạnh từ bên cạnh, nước mắt rơi trên vai em.

"Dự phòng thôi."

"Em có thể cho chị một chỗ, dù chỉ với tư cách là người dự phòng trong lòng em thôi được không?"

Faye: Đọc tới đây lại thấy tội SVĐ.Tối mai mình có việc không edit được, nên hôm nay bù chương này, chương tối mai thứ 7 mình post nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me