[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Phần 4: Mây mù - Chương 100
Chuyến công tác không phải quyết định bất ngờ, mà là Hoài Hạnh đã sớm dự đoán được cảnh tượng trong ngày sinh nhật, nên từ trước đã bảo Đinh Dung sắp xếp toàn bộ lịch trình công tác cho mình. Còn công việc ở Hải Thành thì giao hết cho Lục Hàm Nguyệt.Lục Hàm Nguyệt không hỏi lý do cụ thể, chỉ bảo cô yên tâm đi công tác, khi cần thư giãn thì hãy nhớ thư giãn, đừng lúc nào cũng căng thẳng như vậy.Nhưng Hoài Hạnh không thể thư giãn nổi, cô dồn hết sự tập trung vào công việc, tất bật không ngơi tay, nếu không thì mỗi khi rảnh rỗi, cô lại nghĩ đến Sở Vãn Đường.Thực ra hai người cũng chưa hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Đúng 0 giờ ngày 18, cô tắt chế độ không làm phiền, Sở Vãn Đường vẫn gửi cho cô bức ảnh uống nước như thường lệ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh, không cho bản thân buông thả nữa, và nói với Sở Vãn Đường rằng từ nay không cần báo cáo gì với cô nữa.Sở Vãn Đường đồng ý, chỉ nói: "Được."Từ đó, cuộc trò chuyện giữa hai người trên WeChat chỉ còn toàn nội dung liên quan đến công việc, mỗi lần nhìn thấy mặt nhau đều là qua các cuộc họp video.Đội ngũ thiết kế ngày càng ăn ý, từng bộ trang phục trong bộ sưu tập Look đã gần như hoàn hảo, lần lượt được chốt lại. Chỉ chờ người mẫu mặc thử xong là sẽ tiến hành chỉnh sửa lần cuối.Ngày tháng cứ thế trôi qua, thời gian công tác của Hoài Hạnh bị kéo dài thêm chút nữa.Đến khi công việc lần này hoàn toàn kết thúc thì đã là ngày 7 tháng 8, cô ở bên ngoài tổng cộng hai mươi ngày, nhưng vẫn chưa đủ. Ngày hôm sau, cô còn cùng Đinh Dung đến một ngôi làng nghèo khó, mang theo quạt điện, chiếu mát, thuốc chống nắng... và các vật phẩm thiết yếu khác để trao tặng cho các cụ già neo đơn ở đó.Làm thiện nguyện gần mười ngày, đến khi phân phát hết vật tư cho khu vực đó, cô mới bắt đầu hành trình quay về.Một tháng đã trôi qua, nhiệt độ cao hơn mấy độ so với lúc Hoài Hạnh rời đi. Hải Thành hoàn toàn bước vào đỉnh điểm của mùa hè, cả thành phố bị sóng nhiệt bao trùm, chẳng khác gì một cái lồng hấp khổng lồ.Không khí nóng như muốn lột da người, ánh nắng chói chang đến mức không thể mở mắt nổi, cây cối bên đường cũng rũ rượi, không còn chút sức sống.Hôm nay là thứ Sáu, Lục Hàm Nguyệt không ở công ty mà lái xe đến đón cô.Dù trước đó hai người vẫn liên lạc thường xuyên, nói chuyện mỗi ngày, nhưng giờ gặp lại người thật thì cảm giác vẫn hoàn toàn khác biệt.Lục Hàm Nguyệt ôm chặt lấy Hoài Hạnh một lúc lâu mới buông ra, câu đầu tiên nói là: "Cực cho cậu rồi, Tiểu Hoài Tổng."Câu thứ hai là: "Cậu đi một chuyến gian nan thế mà chẳng bị rám nắng chút nào hả?"Hoài Hạnh đáp: "Tôi có chống nắng cẩn thận mà.""Nhưng tôi thấy vẫn là do gen đóng vai trò lớn hơn ấy. Trước kia tụi mình đi du lịch với nhau, tôi đen đi còn cậu thì không." Lục Hàm Nguyệt kéo một cái vali của Hoài Hạnh, vui mừng nói: "Thôi được rồi, cuối cùng cậu cũng về rồi. Hu hu hu đồng chí của tôi ơi, cậu có biết tôi nhớ cậu cỡ nào không?""Biết mà, biết mà."Hơn mười phút sau, hai người lên xe. Hoài Hạnh ngồi ở ghế phụ, suốt dọc đường đều nghe Lục Hàm Nguyệt báo cáo tình hình công việc, nhất là những tiến triển gần đây của đội ngũ thiết kế.Sau khi ngồi vào ghế, lại nghe Lục Hàm Nguyệt nói: "Dù sao cũng xem như đã đạt được một giai đoạn thắng lợi rồi, đừng quên tối nay có tiệc tụ họp nhé. Giờ tôi đưa cậu về căn hộ, cậu nghỉ ngơi cho tốt, tối đến nhà hàng đúng giờ nha."Hoài Hạnh chống tay lên đầu, ngáp một cái, trong mắt đọng lại một tầng sương mờ. Cô nhẹ giọng đáp: "Ừ, tôi nhớ rồi."Thấy dáng vẻ cô như vậy, Lục Hàm Nguyệt vỗ nhẹ vai cô: "Tôi sẽ lái xe chậm một chút, cậu ngủ một lát đi, đến nơi tôi gọi."Không chỉ ngủ quên trên xe, sau khi về đến căn hộ, Hoài Hạnh thay đồ xong lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.Căn phòng ngủ quen thuộc khiến cô thấy an tâm, lần ngủ này kéo dài đến gần sáu giờ tối cô mới tỉnh lại. Từ cửa sổ phòng ngủ chính có thể nhìn thấy hoàng hôn bên ngoài, nhưng bây giờ trời vẫn chưa tối hẳn, ráng chiều lúc này chưa quá rực rỡ. Cô ngẩn ngơ nhìn ra ngoài một lúc, rồi mới chịu rời giường, trang điểm theo lời nhắc của Lục Hàm Nguyệt.Sáu giờ rưỡi, cô đúng hẹn đi đến nhà hàng tổ chức buổi tụ họp.Vẫn là nhà hàng hôm trước khi cả đội thiết kế tập hợp đầy đủ, cũng là căn phòng riêng đó. Lần trước đến đây trời còn đang mưa nhẹ, lần này phong cảnh đã đổi thành màu cam rực rỡ của hoàng hôn, nụ cười trên gương mặt mọi người cũng tươi tắn hơn nhiều."Hoài tổng!" Mạc Mạt là người đầu tiên trông thấy Hoài Hạnh, liền cất tiếng gọi.Mọi người cùng quay lại nhìn, Hoài Hạnh khẽ nhếch môi cười: "Lâu rồi không gặp.""Hoài tổng cuối cùng cũng không còn bị nhốt trong cái màn hình nữa rồi."Ánh mắt Hoài Hạnh đảo qua một vòng, không thấy Sở Vãn Đường. Cô bước đến bên cạnh Lục Hàm Nguyệt, cười hỏi: "Sao thế? Tiểu Lục tổng không nói với mọi người là tôi sẽ đến à?"Lục Hàm Nguyệt nhướng mày: "Tôi giữ bí mật rất kỹ đó, nếu không thì đâu còn bất ngờ gì nữa."Có người bật cười: "Bất ngờ thật đấy! Rất bất ngờ!"So với một tháng trước, bầu không khí bây giờ sôi nổi hơn hẳn. Có thể thấy, sau khoảng thời gian làm việc chung, họ đã trở nên quen thuộc và tin tưởng nhau hơn, không còn cái cảm giác "ai làm việc nấy" như ban đầu nữa.Hoài Hạnh ngồi cạnh Lục Hàm Nguyệt, lắng nghe mọi người ríu rít trò chuyện, tay cầm ly nước lọc trên bàn uống vài ngụm.Giữa lúc mọi người đang cười nói rôm rả, cửa phòng mở ra, nhân viên phục vụ bước vào bày món.Thần sắc Hoài Hạnh thoáng thất vọng, thu lại ánh mắt.Nhưng giây tiếp theo, khi cánh cửa vừa chuẩn bị khép lại, một bàn tay lại đẩy ra lần nữa, khe cửa dần rộng hơn.Sở Vãn Đường vừa dùng khăn tay lau tay, vừa mỉm cười bước vào: "Xin lỗi mọi người, vừa đi rửa tay, tới trễ rồi.""Giám đốc phải tự phạt ba ly đó nhé." Nhiêu Khải nói."Ba ly nước cam thì được."Sở Vãn Đường vừa đùa đáp lại mọi người, vừa cất khăn tay, đi đến chỗ ngồi trống bên cạnh Lục Hàm Nguyệt. Cả quá trình không có lấy một ánh mắt hay câu nói riêng nào với Hoài Hạnh.Lần trước còn ngồi bên cạnh, lần này lại ngồi chen giữa hai người, Lục Hàm Nguyệt: "......"Ánh mắt cô lúc thì rơi trên người Hoài Hạnh, lúc lại nghiêng đầu trò chuyện với Sở Vãn Đường. Không khí kỳ lạ đến mức dù cô có chậm hiểu mấy cũng cảm nhận được. Cụ thể là chuyện gì thì cô không hỏi, chỉ đành tạm cất vào lòng."Hoài tổng, tiếp theo có kế hoạch gì không ạ?" Có người hỏi về tiến độ của buổi trình diễn.Dù Hoài Hạnh đi công tác suốt một tháng, nhưng tiến độ công việc cô không hề bỏ sót chút nào. Cô mỉm cười nhẹ đáp: "Xác nhận và theo dõi danh sách truyền thông và khách mời. Tuần sau còn phải họp điều phối kỹ thuật buổi cuối cùng, đồng thời đẩy mạnh quảng bá trên mạng xã hội. Qua một thời gian nữa là có thể tổng duyệt toàn bộ rồi."Cô nâng ly nước: "Một lần nữa cảm ơn mọi người đã cống hiến cho buổi trình diễn của Tơ Quý lần này, mọi người vất vả rồi."Mạc Mạt uống một chút rượu, nói: "Thật ra chúng ta đâu phải là người vất vả nhất." Cô nhìn Sở Vãn Đường, chân thành nói: "Người vất vả nhất là giám đốc. Ý tưởng cốt lõi là do chị ấy đề xuất, bản vẽ cũng là chị ấy ngày đêm chỉnh sửa... Trời ơi, cô Sở ơi, em thật sự muốn đi theo cô cả đời, làm việc dưới tay cô sướng ghê luôn á."Mấy đồng nghiệp khác: Thôi rồi, nịnh hót chậm một bước.Hoài Hạnh khẽ mím môi, lần đầu tiên trong buổi tối nay, cô quang minh chính đại nhìn thẳng vào Sở Vãn Đường. Cô mỉm cười dịu dàng: "Giám đốc Sở, vất vả rồi."Sở Vãn Đường nhìn lại cô, mấy giây sau mới cố gắng dứt tầm mắt đi, sau đó khẽ lắc đầu, cũng nâng ly cụng với cô. Mỉm cười nói: "Đây là việc tôi nên làm, Hoài tổng."Lúc này Lục Hàm Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm. Trong suốt một tháng Hoài Hạnh vắng mặt ở công ty, cô đã tiếp xúc với Sở Vãn Đường nhiều hơn.Một cách rất tự nhiên, cô hiểu được vì sao trước đây Hoài Hạnh lại thích Sở Vãn Đường. Không chỉ sở hữu điều kiện bề ngoài nổi bật, khi làm việc lại vô cùng nghiêm túc và tập trung. Vấn đề cô ấy nêu ra được giải quyết rất nhanh, năng lực chuyên môn vượt trội hơn hẳn những người khác. Gặp được một người như thế khi còn trẻ, không động lòng mới là lạ.Tình cảm vốn là chuyện giữa hai người, cô là bạn thì tốt nhất không nên xen vào. Nhưng kể từ sau lần vô tình kể cho Sở Vãn Đường nghe chuyện xảy ra vào sinh nhật 22 tuổi của Hoài Hạnh, cô đã không còn nhắc gì về Hoài Hạnh trước mặt cô ấy nữa, dù Sở Vãn Đường cũng chưa từng chủ động hỏi.Bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, Lục Hàm Nguyệt cũng nâng ly: "Chúng ta cùng chờ đón buổi trình diễn tháng sau nhé! Cạn ly!"Buổi tiệc kết thúc, trời vẫn còn sớm nhưng ráng chiều đã dần nhạt, chỉ còn một vệt sáng cuối cùng trên đường chân trời. Không khí vẫn còn vương chút oi ả, có người đề nghị đến quán bar gần đó tiếp tục vui chơi. Giai đoạn khó khăn nhất đã qua, từ giờ chỉ còn điều chỉnh chi tiết. Cuối tuần sắp tới có thể thả lỏng một chút.Mọi người rủ Hoài Hạnh, cô mỉm cười, từ chối khéo: "Xin lỗi, tôi vừa mới đi công tác về, cần nghỉ ngơi thêm chút."Rủ đến Sở Vãn Đường, cô cũng mỉm cười, từ chối khéo: "Mai tôi còn có cuộc họp video với Lam Linh, lần này không đi cùng mọi người được."Lục Hàm Nguyệt vẫy tay: "Mọi người cứ chơi vui nhé, nhớ giữ an toàn. Tôi từng nghe nói không ai muốn chơi cùng sếp đâu, bọn tôi mà đi thì mọi người lại thấy gò bó. Lần tụ họp sau cứ để đến tiệc mừng sau buổi trình diễn đi."Mọi người đồng tình, rồi lục tục rủ nhau đi tiếp.Lục Hàm Nguyệt quay đầu lại, còn chưa kịp hỏi Sở Vãn Đường có muốn về căn hộ không, thì cô đã tự mình giơ điện thoại lên, chỉ vào chiếc xe vừa đến bên đường: "Lục tổng, Hoài tổng, tôi về trước nhé.""Ok."Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt cùng bước về phía xe, không ai nhìn sang bên kia, nhưng khoé mắt Hoài Hạnh vẫn bắt được hình ảnh Sở Vãn Đường mở cửa sau bước lên xe. Chiếc xe rời đi, không khí căng thẳng như vừa được tháo chốt, cuối cùng cũng có thể thở ra."Đi thôi, Tiểu Hạnh." Lục Hàm Nguyệt mở cửa xe, "Về đến nhà tôi sẽ lấy quà cậu mua, phần của Văn Thời Vi tôi sẽ mang cho chị ấy. Tối nay chị ấy lại tăng ca, lát nữa tôi qua tìm."***Ra ngoài một tháng, Hoài Hạnh mua không ít quà mang về cho bạn bè.Một số món không phải mua, mà là lúc làm công ích, mấy ông bà lão tặng lại mấy món đồ thủ công, có vài món điêu khắc gỗ, điêu khắc đá linh tinh gì đó, cô đều cẩn thận mang về.Lục Chẩm Nguyệt nhìn thấy cô, bước tới ôm một cái, cảm thán: "Tiểu Hạnh, thật sự lâu rồi không gặp.""Trong thời gian ngắn sẽ không phải đi công tác nữa." Hoài Hạnh cười ôm lại, vỗ nhẹ lên lưng Lục Chẩm Nguyệt.Cô cũng đưa quà cho Lục Chẩm Nguyệt cầm, sau đó quay về căn hộ của mình. Cô nhìn phần quà khác nằm trong hộp, ngẫm nghĩ một lúc, rồi quyết định lên lầu gội đầu tắm rửa trước, rửa sạch mệt mỏi khắp người.Đêm dần khuya, cô xem lại Giấc Mộng Của Robot, món quà kia vẫn nằm trên bàn trà. Đợi đến khi phần credit cuối phim cũng phát xong, cô mới với lấy điện thoại bên cạnh, không gửi tin nhắn hỏi mà cầm lấy hộp quà, thay dép đi ra ngoài.Chưa đến hai mươi giây sau, cô đã đứng trước cửa của một căn hộ ở tầng 11, ánh đèn ấm áp phủ đầy người cô. Cô không nhập mật mã mà giơ tay ấn chuông cửa, rồi lùi lại nửa bước, đứng thẳng người, thần kinh căng thẳng.Chỉ trong một nhịp thở, cửa mở. Trời nóng, Sở Vãn Đường mặc đồ ngủ dây áo, tóc búi cao, nhìn thấy Hoài Hạnh, mấy lọn tóc nghịch ngợm khẽ lay lay, cô mỉm cười hỏi: "Hoài tổng, có chuyện gì sao?""Lúc công tác mua ít quà." Hoài Hạnh đưa hộp quà ra trước, nhìn thẳng vào đôi mắt mang ý cười kia, "Tặng chị một phần."Sở Vãn Đường nhận lấy: "Cảm ơn." Không biết trong hộp là gì mà có vẻ khá nặng tay."Vậy tôi về trước đây." Hoài Hạnh không quen với không khí gượng gạo này, lại muốn trốn.Sở Vãn Đường: "Đợi đã." Cô dùng một tay giữ cửa lại, "Vào ngồi một lúc nhé? Vạn Y tối nay không có nhà." Nói xong cảm thấy không ổn, vội vàng nói thêm: "Ý chị là, cậu ấy đi gặp mấy người bạn ở Hải Thành."Dạo gần đây Vạn Y vẫn đang ở phòng cho khách ở tầng một.Hoài Hạnh chớp mắt, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được."Sở Vãn Đường quay người lại, Hoài Hạnh thay dép ngay cửa rồi đi vào theo. Đèn cảm ứng dưới đất lại sáng lên, như đang chào đón vị khách lâu ngày không gặp.Hoài Hạnh rửa tay xong thì ngồi xuống ghế sofa, tiện tay với lấy cuốn sách đặt bên cạnh, Sở Vãn Đường đang đọc mấy quyển văn học nghiêm túc. Cô không lật trang, chỉ nhìn chăm chú vào mấy dòng chữ ấy nhưng chẳng đọc được chữ nào, cho đến khi Sở Vãn Đường cẩn thận mở hộp quà, những món quà bên trong lập tức lộ ra trước không khí, cô mới không kiềm được nhìn sang rồi nói: "Một số món là mua trong thành phố, còn mấy món điêu khắc đá và gỗ là quà tặng của mấy ông bà lúc làm công ích."Ảnh chụp lúc làm công ích được Đinh Dung cho người trong công ty đăng lên diễn đàn và trang web công ty, Sở Vãn Đường đều đã thấy. Trong những bức ảnh đó, Hoài Hạnh đội mũ rơm, mùa hè vốn đã nóng, vùng quê muỗi mòng lại nhiều, có thể thấy được mồ hôi và những vết muỗi cắn trên người em. Sở Vãn Đường nhìn từ đầu bên này của điện thoại thấy xót cả lòng, nhưng cũng chưa từng nói một lời nào ngoài công việc với Hoài Hạnh.Giờ đột nhiên thấy Hoài Hạnh còn mang cả quà về, cô đưa tay sờ vào mấy món lưu niệm, mỉm cười nói: "Dễ thương thật đấy." Cô cầm lên một bông hoa bằng gỗ có hình thù kỳ quái nhất, nói: "Chị thích cái này nhất.""......" Hoài Hạnh nhìn chằm chằm vào bông hoa mình tự học điêu khắc, bắt đầu suy nghĩ liệu có phải Sở Vãn Đường đã nhìn ra điều gì rồi không. Bề ngoài cô không để lộ cảm xúc, đặt sách xuống, chỉ mỉm cười: "Chị thích là được.""Cảm ơn Hoài tổng đã tặng quà, chị sẽ giữ gìn cẩn thận.""Không có gì." Hoài Hạnh đứng dậy, "Cũng khuya rồi, tôi về trước đây.""Muốn xem bản phác thảo không?"Sở Vãn Đường đặt lại món quà vào trong hộp, một lần nữa mời mọc: "Những bản phác thảo cuối cùng của bộ Look vẫn còn để trong thư phòng, xem bản giấy với bản điện tử sẽ rất khác nhau đấy."Hoài Hạnh nhìn vào mắt chị, đành phải gật gật đầu.Sở Vãn Đường đã dọn đến ở hơn một tháng, thư phòng là nơi phong phú nhất, trên bàn đầy những bản vẽ thành phẩm cùng các loại vải nhiều màu sắc. Cô đưa cả xấp bản vẽ cho Hoài Hạnh, sau đó kéo ghế ra, ý bảo em ngồi xuống xem, còn mình thì dựa vào mép bàn, một tay chống lên bàn, thuận theo ánh đèn nhìn từ trán Hoài Hạnh xuống, lướt qua sống mũi mượt như lụa rồi dừng lại ở đôi môi như cánh hoa của em.Một tháng, bọn họ đã suốt một tháng trời không gặp nhau.Cô tuân thủ quy tắc do Hoài Hạnh đặt ra, không còn gửi ảnh uống nước nữa, thường ngày chỉ nói chuyện công việc. Thế nhưng càng kìm nén, nỗi nhớ trong lòng lại càng dâng trào mãnh liệt, như thể trở lại khoảng thời gian từng không thể tìm thấy người, mỗi đêm đều phải tự dỗ mình rất lâu rằng Hoài Hạnh sẽ trở về sau chuyến công tác, mới có thể yên tâm mà ngủ.Giờ thì người đã trở về, đang ở ngay trước mặt nhưng lại khiến cô cảm thấy tất cả như một giấc mơ.Hoài Hạnh lật xem từng bản thiết kế, những bản điện tử cô đã xem qua rất nhiều lần, nhưng vẫn không khỏi cảm thán vì từng tấm đều đúng với tinh thần ý tưởng cô đề ra. Vừa xem vừa nói: "Chủ đề 'Bốn mùa' rất rõ ràng, thứ hai tuần sau tôi sẽ đến xem thử các mẫu được mặc lên người mẫu trông thế nào.""Ừm." Sở Vãn Đường kìm nén ánh mắt nóng rực của mình.Hoài Hạnh lật xem ba lượt mới đặt lại bản vẽ, ngẩng đầu, lại khách sáo nói với Sở Vãn Đường: "Những gì Mạc Mạt nói không sai, người vất vả nhất là chị.""Nhận tiền làm việc thôi mà.""Vậy giám đốc Sở nghỉ sớm đi nhé, ngày mai chị còn phải họp video với công ty chị mà." Hoài Hạnh cảm thấy không khí trong thư phòng hơi ngột ngạt, hơn nữa bầu không khí này giống đêm mưa sấm chớp hôm đó một cách kỳ lạ, như có dòng chảy ngầm đang cuộn trào mãnh liệt, khiến cô lần thứ ba muốn rút lui.Lần này Sở Vãn Đường không giữ lại, lúm đồng tiền bên môi hiện ra: "Được, cũng khuya rồi, em cũng mới đi công tác về mà."Hoài Hạnh đứng dậy, không nói thêm gì.Sở Vãn Đường vẫn dựa vào bàn, không đứng thẳng.Hoài Hạnh đáng lẽ có thể đi vòng qua phía bên kia, nhưng cô không làm vậy, mà chọn đi ngang qua trước mặt Sở Vãn Đường.Khi hai người vừa chạm nhau, cánh tay còn lại của Sở Vãn Đường liền vòng qua ôm lấy eo cô, kéo về phía mình.Ánh mắt giao nhau, Hoài Hạnh không tránh ánh nhìn nóng rực của Sở Vãn Đường. Mãi đến mười mấy giây sau, cô mới có đủ sức nhẹ giọng hỏi: "Giám đốc Sở còn gì muốn nói sao?""Vẫn còn hiệu lực, đúng không?" Sở Vãn Đường nghiêng người tới, chạm vào chóp mũi cô. Ý nghĩa của câu hỏi này là gì, hai người đều hiểu rõ trong lòng.Hoài Hạnh khẽ rủ hàng mi, hơi thở của hai người sau một tháng xa cách cuối cùng lại giao hòa, không còn phân biệt.Khoảng cách giữa hai đôi môi gần đến mức dường như chỉ có thể đặt vừa một tờ khăn giấy. Nhưng không ai tiến thêm bước nào nữa.Hoài Hạnh siết lấy vạt áo ở eo Sở Vãn Đường, lòng bàn tay đổ mồ hôi, câu trả lời vẫn chậm chạp không thể thốt ra.Cô nhớ đến một tháng chia xa vừa rồi, nhớ đến những lúc họp video mà cô không cần phát biểu, ánh mắt vẫn luôn dừng lại nơi Sở Vãn Đường, nhớ đến những đêm không ngủ nổi, cơ thể mồ hôi dính ướt, nhớ đến lúc nghỉ ngơi trong chuyến công tác thiện nguyện, khi thấy người ta đang điêu khắc đồ vật, cô cũng nói muốn học điêu khắc một bông hoa.Bông hoa này sẽ không bao giờ tàn.Đến khi lưỡi dao vô tình cứa vào đầu ngón tay, cô mới nhận ra rõ ràng, muốn nhờ sự tiếp xúc với Sở Vãn Đường để từ bỏ Sở Vãn Đường, đối với cô, gần như là chuyện không thể xảy ra.Không phải là năm năm chưa đủ. Mà dù có là năm mươi năm, cô cũng chưa chắc làm được."Không còn hiệu lực nữa rồi." Hoài Hạnh vừa nói xong, liền cảm thấy người trước mặt cứng đờ...Rồi cô khẽ nói thêm: "Là đếm ngược không còn hiệu lực nữa... chị à."Lời tác giả:Ngọt ngào thật đó (không lừa mọi người đâu!) Tên phần này là "Mây mù", vén mây mù lên thì mới thấy được bầu trời quang đãng~ Mong mọi người tiếp tục theo dõi mình nhé~~~Faye: Có thể là sau 1 tháng chững lại, HH nhìn rõ lòng mình hơn không nhỉ? Nhưng mà câu không yêu không có lỗi gì còn chưa xuất hiện nên không biết thế nào.. Lần này HH lại gọi SVĐ là chị như hồi xưa rồi, mà đếm ngược không còn hiệu lực nữa là chị muốn hôn lúc nào cũng được hả ta, tự nhiên ngọt ngào làm nghi ngờ nhân sinh quá? Tác giả dạo này hay xoay độc giả như chong chóng lắm nên thôi chờ tiếp cho chắc... Hmmm
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me