[BHTT][EDIT] Sau Khi Đào Hôn - Huyền Tiên
Chương 28
Úc Thanh Đường đứng ngây người trên bục giảng, tay vẫn cầm điện thoại vừa mới tắt máy, ánh mắt trống rỗng nhìn về màn hình chủ.Cuộc điện thoại giữa nàng và Trình Mặc vừa kết thúc sau hai phút trò chuyện. Đã lâu Trình Trạm Hề không còn ồn ào trước mặt nàng như trước, giọng nói qua điện thoại mang một cảm giác xa lạ, trầm tĩnh, chín chắn, dịu dàng, với âm vực trầm thấp pha chút từ tính.Chỉ qua giọng nói, người ta có thể liên tưởng đến một người phụ nữ xinh đẹp nào đó đang đối diện với nàng - có lẽ đang khoác chiếc váy dài, thong thả dạo bước trên những con đường lát đá của kiến trúc Gothic, dưới bầu trời xanh trong với những đám mây trắng, những mái vòm đỏ của nhà thờ, những bức tượng nơi quảng trường, những vết lõm trên phiến đá do bánh xe ngựa tạo nên, và những bức tường thành cổ kính đầy dấu ấn lịch sử - tất cả như trở thành nền cho vẻ đẹp của người ấy."Úc lão sư?""Lão sư?"Úc Thanh Đường nghe tiếng gọi xa xôi vọng vào tai, mất vài giây để tập trung trở lại thực tại.Trước mặt nàng là những ánh mắt nghi hoặc của học sinh trong lớp.Đồng Phỉ Phỉ hỏi: "Trình lão sư nói gì vậy ạ?"Úc Thanh Đường nắm chặt điện thoại bằng những ngón tay trắng mảnh, nét mặt tự nhiên trở lại khi nàng nhét máy vào túi áo: "Cô ấy sẽ đến vào chiều mai, dặn các em cố gắng thi đấu, còn hỏi thời gian qua các em có nghiêm túc luyện tập không. Cô bảo là có."Đồng Phỉ Phỉ thở phào: "Em tưởng có chuyện gì, thấy cô đứng ngẩn người trên bục giảng."Úc Thanh Đường khẽ liếm môi rồi dừng lại, điềm đạm nói: "Không có gì." Nàng quay sang toàn lớp, dặn dò: "Mọi người có thể về nhà. Học sinh ra về cuối cùng nhớ khóa cửa."Các học sinh muốn chạy về sớm nhưng vì có chủ nhiệm lớp ở đây nên thu dọn không nhanh không chậm. Vài em đã nhân lúc nàng nói chuyện điện thoại mà chuẩn bị xong đồ đạc, nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ không dám động đậy. Liên Nhã Băng đặt cặp sách lên bàn, mặt chôn vào cánh tay, hai má đỏ ửng vì hưng phấn, bạn cùng bàn nhìn cô nàng mà không nói gì.Úc Thanh Đường vừa ra khỏi lớp, Lý Lam liền tiến đến bục giảng."Vận động viên ở lại, chúng ta tiếp tục tập luyện."Sau khi trực nhật xong việc, những người ở lại đẩy bàn ghế về hai bên, tạo khoảng trống lớn ở giữa lớp. Lý Lam kéo rèm cửa lên, đóng kín cửa lớn, rồi bật nhạc lên để luyện tập.Đội hình vận động viên chỉ yêu cầu trang phục đồng bộ, không nhất thiết phải mặc đồng phục trường. Lý Lam đã đăng ký số đo của từng học sinh, so sánh giữa ba nhà sản xuất và đặt may trang phục biểu diễn: áo sơ mi trắng thắt caravat, quần đen, nam nữ như nhau. Bây giờ là mùa thu, thời tiết mát mẻ, các em có thể giấu trang phục biểu diễn bên trong đồng phục trường, rồi tháo ra lúc thi đấu vào ngày mai.Tối đó, Lý Lam xác nhận với ủy viên văn nghệ về bản thảo sẽ giao cho đài phát thanh ngày mai, thảo luận khẩu hiệu lớp trong nhóm ban cán sự, dặn dò ủy viên sinh hoạt những việc cần chuẩn bị, mọi thứ ngăn nắp rõ ràng.Tiếng gõ cửa vang lên bên tai.Lý Lam ngồi trước bàn học, không ngẩng đầu lên: "Mời vào."Mẹ Lý Lam bưng ly sữa bò vào, đặt bên tay con gái, cúi đầu nhìn vào bản thảo và âm thanh đọc nhẹ nhàng vang lên:"Tuổi trẻ chúng ta tự tin bay lên, phấn đấu nơi đấu trường chúng ta tỏa sáng..."Lý Lam vội vàng lấy tay che bản thảo, không cho mẹ nhìn.Mấy chữ cuối cùng viết "Lớp 10-7 XXX, cố lên".Mẹ Lý Lam cười: "Viết bản thảo cho đại hội thể dục thể thao đấy à."Lý Lam tai hơi đỏ: "Vâng, sợ ngày mai bản thảo không đủ, con viết thêm ít dự phòng."Mẹ Lý Lam nói: "Nghỉ sớm đi, mai còn phải dậy sớm."Lý Lam ôm cánh tay mẹ nũng nịu: "Con biết rồi, ôi mẹ đừng nhìn nữa, sao mẹ là người lớn mà còn xem đồ trẻ con viết chứ.""Người lớn cũng từng là trẻ con mà." Mẹ Lý Lam thấy con gái sắp xù lông, cười thu hồi ánh mắt: "Uống sữa nhanh đi."Mẹ Lý Lam nhìn con gái uống sữa xong, cầm cái cốc không và đi ra. Đến nửa đường, bà chợt nhớ ra điều gì, quay lại hỏi: "À đúng rồi, chủ nhiệm lớp các con là lão sư mới tốt nghiệp phải không? Hôm khai giảng mẹ từng gặp, một lão sư rất xinh đẹp. Dạy các con thế nào? Dạo này ít nghe con nhắc đến cô ấy."Lý Lam bĩu môi.Mẹ Lý Lam: "Sao vậy?"Lý Lam đáp: "Không nói đến cô ấy bây giờ, mai con còn phải dậy sớm, để vài ngày nữa rồi nói."Mẹ Lý Lam nhìn con gái một lúc: "Được rồi, ba mẹ đi ngủ trước nhé.""Ngủ ngon mẹ.""Ngủ ngon."Cửa phòng đóng lại nhẹ nhàng, Lý Lam quay lại lấy con gấu bông trên giường, dùng sức bóp méo nó. Cuối cùng, cô lại ném nó lên giường rồi tiếp tục viết bản thảo.***Tối đó, Úc Thanh Đường nhận được tin nhắn từ Trình Trạm Hề.Trình Trạm Hề: [Đang đợi máy bay ở sân bay.]Úc Thanh Đường: [Lên đường bình an.]Trình Trạm Hề thực sự bị sủng đến hoảng, suýt nữa hỏi trên WeChat: [Dạo này thế nào?] Phải chăng là tiểu biệt sinh tình khiến nàng không còn khẩu thị tâm phi nữa?Úc Thanh Đường thì không biết làm sao để trò chuyện bình thường với cô, lấy cớ đi ngủ để tránh né.Trình Trạm Hề: [Ngủ ngon.]Lễ khai mạc đại hội thể dục thể thao bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi, trường yêu cầu học sinh có mặt lúc bảy giờ, không khác gì với giờ học sớm thường ngày.Để tiện tổ chức, học sinh vẫn phải tập trung tại lớp trước, sau đó mới do chủ nhiệm dẫn đến địa điểm quy định.Mặc đồng phục học sinh đã khó nhận diện, không mặc đồng phục lại càng "khác thường" trong mắt Úc Thanh Đường. Một số học sinh, đặc biệt là nữ sinh, còn đổi cả kiểu tóc. Úc Thanh Đường vừa nhìn đồng hồ đeo tay, vừa lạnh nhạt gật đầu đáp lại những học sinh chào hỏi nàng.Lý Lam đi đến từ đầu hành lang, khi còn cách vài bước, Úc Thanh Đường đã nhìn rõ nốt ruồi trên chóp mũi cô.Lý Lam ngẩng đầu nhìn nàng, hít nhẹ một hơi, nở nụ cười trên mặt: "Úc..."Úc Thanh Đường hạ tầm mắt xuống, có vẻ như cố tình tránh ánh mắt của cô.Thái độ của Lý Lam đột nhiên trở nên lạnh nhạt: "Lão sư, em vào lớp trước."Úc Thanh Đường khẽ động môi, nhưng không nói gì với bóng lưng đang rời đi.Lớp 10-7 có tổng cộng 50 học sinh, hôm nay có mặt 48 người, thiếu hai người. Mặc dù trường không bắt buộc tham dự, Úc Thanh Đường vẫn hỏi Lý Lam: "Lớp trưởng, hai bạn kia có xin phép em nghỉ không?"Dưới bục không có tiếng trả lời.Úc Thanh Đường: "Lớp trưởng?"Bạn ngồi cùng bàn đẩy Lý Lam một cái, nói nhỏ lão sư gọi cô kìa. Lý Lam ngẩng đầu khỏi bản thảo, như thể vừa mới nghe thấy: "Úc lão sư, em xin lỗi, em đang nghĩ về đội hình, cô có thể lặp lại câu hỏi được không ạ?"Úc Thanh Đường lặp lại câu hỏi.Lý Lam đáp: "Vương Giai Giai xin phép em, những người khác không có ạ."Úc Thanh Đường: "Đơn xin phép đâu?"Lý Lam: "Không có."Úc Thanh Đường nhẹ nhàng nói: "Lần sau bảo bạn ấy trực tiếp xin phép cô."Sắc mặt Lý Lam trở nên không vui.Bạn ngồi cùng bàn cảm nhận được áp lực từ cô, lặng lẽ dịch ra xa một chút.Lý Lam ngẩng cổ lên, chất vấn: "Trường không nói là tùy ý tham dự sao ạ? Tại sao phải xin phép?"Úc Thanh Đường vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt không gợn sóng: "Trong thời gian đại hội thể dục thể thao, cô có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho các em." Tay nàng làm cử chỉ ấn xuống, "Ngồi xuống đi."Úc Thanh Đường kiểm tra lại số lượng học sinh, rồi sắp xếp thành hai hàng trong hành lang, dẫn cả lớp lần lượt ra ngoài.Gió thu thổi nhẹ trên sân cỏ, sân thể dục ngoài trời treo biểu ngữ đỏ "Tôi vận động, tôi đặc biệt, tôi khỏe mạnh!", những lá cờ nhiều màu sắc phấp phới đón gió. Trên đường chạy bằng nhựa, các lão sư liên tục dẫn học sinh tụ tập vào giữa sân. Học sinh không thi đấu đến ngồi ở khán đài hai bên, còn các vận động viên phải xếp thành đội hình vuông vắn theo sự sắp xếp của trường, chờ đợi toàn thể thầy trò kiểm duyệt.Đội hình vận động viên mỗi lớp đều mặc đồng bộ nhưng khác nhau giữa các lớp - có đen có trắng, có hồng có vàng, nhìn qua đầy màu sắc, khuôn mặt trẻ trung đầy sức sống của tuổi thanh xuân.Lớp 10-7 có hai mươi vận động viên, Lý Lam đăng ký chạy 50m và 100m, đồng thời phụ trách cầm biển tên lớp và dẫn đầu. Úc Thanh Đường đứng trước mặt tất cả mọi người, giữa tiếng gió, nàng nâng giọng cao hơn bình thường, với nét mặt khích lệ: "Mọi người cố lên."Lý Lam quay đầu nhìn về phía lớp 10-15 không xa. Chủ nhiệm lớp 10-15 là một ông thầy nhỏ người tươi cười, nghe nói dạy ngữ văn và rất giỏi kể chuyện, thường hay đùa vui với học sinh. Lúc này, thầy đang đi vòng quanh đội hình học sinh của mình, vỗ vai đứa này, xoa lưng đứa kia, ân cần hỏi han từng người, trông còn căng thẳng hơn cả học sinh.Không biết có học sinh nói câu gì, cả lớp bật cười ha ha ha không kìm được.Một học sinh hắng giọng, hô to: "Chuẩn bị!"Cả lớp 10-15 đồng thanh hô vang: "10-15, 10-15, sinh long hoạt hổ! Phùng Nguyên Phùng Nguyên, một thước sáu mươi lăm!"Phùng Nguyên là tên chủ nhiệm lớp họ.Phùng lão sư đuổi theo cậu học sinh khắp sân, học sinh vừa chạy vừa ngoái đầu, thấy lão sư đuối sức, liền rên lên một tiếng, giả vờ như hết sức bị bắt, để lão sư đánh yêu lên cánh tay hai cái.Có chủ nhiệm lớp hai tay chắp sau lưng, giọng vang vọng như huấn luyện viên quân sự: "Có tự tin không?""Có!" Các học sinh đồng thanh."Có tự tin không?!""CÓ!!!" Các học sinh hô to đến đỏ mặt tía tai...."10-8, 10-8, dũng đoạt vòng nguyệt quế, đồng tâm hiệp lực, lại sáng tạo huy hoàng!""Mãnh hỗ trong núi, dưới nước giao long! Lớp 10-9, ngọa hổ tàng long!""Gió đông thổi, trống trận vang, 10-25 không sợ ai!"...Gió mang những tiếng hô hào phấn khích của học sinh lên cao vút khán đài. Một nhóm lão sư tập trung nói chuyện, cùng hoài niệm về thời thanh xuân đẹp đẽ đã qua."Úc lão sư." Dương Lỵ gọi nàng từ giữa đám đông, giọng nhỏ đến nỗi khó nghe rõ giữa sân thể dục ồn ào, "Lại đây này."Úc Thanh Đường nhìn khẩu hình miệng cô ấy rồi tiến lại gần.Dương Lỵ rất quan tâm đến lão sư mới, sợ nàng cảm thấy cô lập nên cố ý lôi kéo: "Bọn tôi đang kể về thời còn đi học, cô giỏi môn nào nhất?"Úc Thanh Đường nghiêm túc suy nghĩ: "Làm khán giả."Các lão sư đều bật cười.Úc Thanh Đường hiện diện rất khiêm tốn, yên lặng ít nói nên dễ bị quên lãng. Các lão sư trò chuyện một lúc rồi dần loại nàng ra khỏi chủ đề. Úc Thanh Đường cũng vừa lòng không phải nói chuyện, đứng bên cạnh tập trung làm người vô hình."Trình lão sư chắc hồi học thời sinh viên thể dục đặc biệt giỏi."Tai Úc Thanh Đường bất chợt bắt được câu này, mắt nàng nhìn về phía Dương Lỵ đang nói chuyện."Trình lão sư nào cơ?""Chính là lão sư đỉnh lưu trong văn phòng chúng ta ấy.""Là lão sư thể dục mới của lớp 10, Trình Trạm Hề lão sư phải không?"Úc Thanh Đường thầm nghĩ: Trình Trạm Hề nổi tiếng đến vậy sao?Dương Lỵ: "Nhìn tay dài chân dài của cô ấy kìa, lại còn biết nhảy múa, chạy bộ cũng tốt, lát nữa hỏi xem cô ấy có muốn tham gia đại hội thể dục thể thao của lão sư không."Dương Lỵ lại gọi: "Úc lão sư."Úc Thanh Đường ngẩng đầu lên nhìn.Dương Lỵ hỏi: "Trình lão sư có nói khi nào về không a?""Chiều nay." Úc Thanh Đường trả lời không cần suy nghĩ, nhưng sau đó hơi ngẩn ra - tại sao mọi người đều mặc nhiên cho rằng nàng biết chuyện này?Dương Lỵ che miệng cười: "Tôi cũng không biết, cũng là hai người có quan hệ tốt."Úc Thanh Đường: "...""Này, này, khụ khụ, nghe rõ không?" Loa từ đài chủ tịch bắt đầu thử âm, nghi thức khai mạc sắp bắt đầu.Dương Lỵ lơ đãng nhìn xuống sân, bỗng khẽ kêu lên ngạc nhiên: "Úc lão sư, lớp cô đang cởi quần áo kìa."Úc Thanh Đường nhìn theo hướng chỉ, các học sinh vừa mới còn mặc đồng phục trường, bây giờ đã cởi bỏ lớp ngoài, để lộ áo sơ mi trắng tinh và cà vạt bên trong. Đẹp nhất là tuổi thanh xuân, học sinh đứng thẳng tắp, áo sơ mi vừa vặn tôn lên vẻ tự tin phấn chấn của tuổi trẻ.Lý Lam kiểm tra từng cà vạt, rồi quay đầu nhìn lên khán đài nơi có Úc Thanh Đường, dù không thấy rõ gương mặt.Dương Lỵ nói: "Đẹp thật, trông rất bảnh bao nha."Úc Thanh Đường đáp nhạt: "Trình lão sư đề xuất đấy."Úc Thanh Đường chỉ biết chuyện này khi Trình Trạm Hề kể Lý Lam đã thêm cô vào danh sách bạn bè QQ, hỏi về trang phục biểu diễn cho đại hội. Trình Trạm Hề đã đề xuất sự kết hợp chi phí-hiệu quả cao: áo sơ mi và quần dài. Cô suýt nữa còn góp tiền, nhưng rồi lại do dự còn hỏi ý kiến Úc Thanh Đường trước.Úc Thanh Đường tất nhiên từ chối, lớp có quỹ lớp, những hoạt động tập thể cần sự tham gia đóng góp của mọi người.Dương Lỵ mỉm cười: "Trình lão sư quan tâm đến... lớp cô thật chu đáo, nghe nói lớp 10-17 không được ưu đãi như vậy."Úc Thanh Đường suy nghĩ rồi đáp: "Lớp 10-17 và lớp tôi không biểu diễn cùng nội dung. Nếu 10-17 cũng nhảy múa, Trình lão sư cũng sẽ hỗ trợ như vậy thôi."Nụ cười của Dương Lỵ càng sâu hơn.Úc Thanh Đường lơ ngơ không hiểu.Dương Lỵ thỏa mãn tính tò mò của mình: "Thôi không nói nữa, chuẩn bị xem lễ khai mạc đi. Ôn lão sư đâu rồi?"Úc Thanh Đường: "Có việc bận."Dương Lỵ thuận miệng nói: "Cô ấy như lúc nào cũng bận rộn vậy", Úc Thanh Đường không đáp lại, còn cô ấy cũng không hỏi thêm. Hai người cùng ngồi vào khu vực khán giả của lớp 10-7.Lá cờ hai bên đài chủ tịch bay phấp phới.Người dẫn chương trình cầm micro lên sân khấu, giọng ngọt ngào: "Kính thưa các vị lãnh đạo, quý lão sư, các em học sinh thân mến, xin chào mọi người! Tháng mười mùa thu vàng, hoa quế tỏa hương thơm, trong niềm mong đợi của mọi người, chúng ta đón chào đại hội thể dục thể thao của trường... Tham dự đại hội hôm nay có..."Người dẫn chương trình cúi đầu nhìn bản in trên bàn, đọc một loạt tên lãnh đạo trường, rồi tiếp: "Cùng toàn thể ban giám khảo và nhân viên. Chúng ta hãy nhiệt liệt chào mừng họ bằng một tràng vỗ tay!"Tiếng vỗ tay vang dội như sấm."Phần đầu tiên của nghi thức khai mạc, toàn thể đứng nghiêm, hát quốc ca."Xoạt một tiếng, cả sân đứng dậy, trang nghiêm khi quốc ca vang lên khắp sân vận động.Sau khi lãnh đạo trường phát biểu, đại diện giám khảo và vận động viên tuyên thệ xong, người dẫn chương trình lại lên sân khấu, sau khi lén dùng tay áo che một cái ngáp, cô nở nụ cười chuẩn tám chiếc răng và cất cao giọng: "Tôi xin tuyên bố, đại hội thể dục thể thao mùa thu năm nay chính thức khai mạc! Mời các vận động viên ra sân!"Gió trên sân mạnh hơn lúc nãy, Lý Lam đặt biển tên "Lớp 10-7" dưới chân, gió thổi tung mái tóc đuôi ngựa vào mặt, cô dùng một tay giữ tóc, nói nhỏ với các bạn: "Chỉ cần phát huy như lúc tập luyện là tốt rồi, không sao đâu."Lý Lam gọi Vu Chu: "Chu Chu."Vu Chu vốn tính nhút nhát, mỗi lần bị điểm danh càng thêm căng thẳng, toàn thân như bị giật mình, tay chân bắt đầu run rẩy, lòng bàn tay lạnh toát.Vu Chu chính là cô bé ngày đó trong buổi tự học tối bị Úc Thanh Đường dùng Trình Trạm Hề làm cớ để thuyết phục đăng ký tham gia đại hội thể dục thể thao. Nàng vốn tính hướng nội, gần như không bao giờ chủ động tham gia những hoạt động đông người như thế này. Nhưng trong giờ thể dục trước đó, nàng đã thể hiện rất tốt ở phần nhảy xa, dễ dàng đạt được hai mét, nên việc đăng ký cho Lý Lam không khiến nàng phải lùi bước.Vũ đạo của nàng cũng khá tốt, từ nhỏ đã học vài năm căn bản, dù sau đó không luyện tập nữa nhưng vẫn tiếp thu nhanh hơn nhiều so với những người khác. Khuyết điểm duy nhất là nàng quá nhút nhát, không dám biểu diễn trước mặt mọi người.Lý Lam trao tạm thời biển tên lớp cho một học sinh đứng đầu hàng, nhân lúc chưa đến phiên lớp các cô, len lỏi qua đội ngũ đến trước mặt Vu Chu. Cô nắm lấy tay của Vu Chu, tay kia lấy từ túi quần ra chiếc khăn tay gấp gọn gàng, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên lòng bàn tay và kẽ ngón tay của cô bạn.Lý Lam nắm cả hai tay của Vu Chu, nhìn thẳng vào mắt nàng với ánh nhìn kiên định: "Cậu làm được mà."Một học sinh bên cạnh cười nói: "Cậu nhảy giỏi như thế mà còn lo lắng cái gì, giống như mình đây thì chẳng phải không cần cố gắng sao?"Lý Lam dịu dàng: "Chúng ta là một tập thể, cậu chỉ cần nhớ cảm giác khi chúng ta cùng nhau luyện tập, đừng nhìn những người khác trên sân, chỉ cần nhìn người đứng trước cậu thôi."Học sinh đứng trước Vu Chu quay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ."Đúng vậy, chính là mình đây!"Vu Chu bật cười.Nàng nhìn lại Lý Lam, hít một hơi sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, gật đầu.Trước lớp 10-7 có sáu lớp khác. Lớp 10-1 và 10-2 - hai lớp thực nghiệm không chỉ nổi bật về thành tích học tập mà còn không kém về tài năng biểu diễn. Lớp 10-1 đồng loạt mặc đồ trắng biểu diễn quyền Thái Cực, dù không quá phức tạp nhưng nhìn rất tiên khí bồng bềnh, đẹp mắt, chắc hẳn đã luyện tập rất công phu. Lớp 10-2 chọn trang phục rằn ri biểu diễn quyền quân đội, một bài tập mà tất cả đều đã học cách đây hai tháng, dễ bắt đầu luyện tập. Họ thắng nhờ một khẩu hiệu độc đáo, vang lên đầy khí thế.Chủ nhiệm lớp 10-2 ngồi trên khán đài hò reo, hiệu trưởng dẫn đầu vỗ tay, và mọi người cũng nối tiếp theo.Trong khoảnh khắc, cả sân vang tiếng vỗ tay.Áp lực của Lý Lam tăng lên gấp bội, nhưng cô không để lộ ra, gương mặt tràn đầy tự tin. Các bạn học nhìn vẻ mặt tự tin đó của cô, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.Các lớp phía sau có hợp xướng, múa quạt, biểu diễn quy củ. Thậm chí có lớp chỉ bước lên bục chủ tịch hô một câu khẩu hiệu đơn giản, không có tiết mục chuẩn bị, mọi người cười một tiếng rồi bỏ qua.Trên khán đài, Dương Lỵ ngồi ngay ngắn, trong khi Úc Thanh Đường từ đầu đến cuối giữ nguyên tư thế, không hề thay đổi.Loa trên bục chủ tịch vang lên giọng người dẫn chương trình: "Hiện tại đến với chúng ta là đội đại diện lớp 10-7 — Nhìn kìa! Từng em đều phong thái hiên ngang, tinh thần phấn chấn, đây là một tập thể đoàn kết hăng hái tiến lên, đây là một tập thể phấn đấu không ngừng..."Đội vận động viên lớp 10-7 ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước đi, âm thanh vang vọng khắp sân tập: "10-7, 10-7, đánh đâu thắng đó! Đồng tâm hiệp lực, dũng đoạt đệ nhất!"Người dẫn chương trình nhìn các học sinh lớp 10-7 đi đến một cách nghiêm túc, kỷ luật, kết thúc lời giới thiệu: "Chúc các em đạt thành tích tốt trong đại hội thể dục thể thao lần này!"Lớp 10-7 dừng lại trước bục chủ tịch, sẵn sàng biểu diễn.Dương Lỵ lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn Úc Thanh Đường ngồi bất động bên cạnh: "Úc lão sư, cô không ghi hình lại à?"Úc Thanh Đường: "?"Dương Lỵ: "Để gửi cho Trình lão sư ấy."Úc Thanh Đường: "... Trường không có camera sao?"Dương Lỵ im lặng hai giây, rồi nói: "Thôi được, lát nữa tôi gửi cho cô, cô lại chuyển tiếp qua cho Trình lão sư vậy."Úc Thanh Đường lại: "?"Trong lúc họ nói chuyện, tiết mục của lớp 10-7 đã bắt đầu.Âm nhạc vừa vang lên, đã làm mọi người giật mình vì quá lớn.Tiếp theo, các học sinh đang cúi đầu đồng loạt ngẩng lên, ánh mắt sắc lẹm, điệu bộ chuyển động khiến người ta kinh ngạc.Từ đó trở đi, tiếng hò reo của cả trường không ngớt, kể cả những đội đại diện chưa ra sân vẫn đang chờ trên bãi cỏ, cả trường sôi động.Dương Lỵ: "A a a a a!!!"Cô còn kéo tay áo Úc Thanh Đường, muốn nàng cùng hò reo, nhưng Úc Thanh Đường vẫn ngồi im trên ghế. Phía sau lớp 10-7, tiếng hò reo của khán giả càng thêm đinh tai nhức óc, tất cả đều đứng dậy.Úc Thanh Đường nghiêng đầu, tiếp tục xem màn biểu diễn.Chỉnh tề, thật quá chỉnh tề.Động tác nhịp nhàng, mỗi bước đều đúng nhịp, lực đạo mười phần, không ai tụt lại, tất cả cánh tay và chân đều ở cùng một góc độ, hoàn toàn không giống như học sinh trung học nghiệp dư có thể biểu diễn. Chỉ cần chỉnh tề, khí thế và cảm giác mạnh mẽ sẽ hiện ra. Thêm vào đó là đồng phục áo sơ mi trắng, quần dài đen, tạo nên rung động thị giác rõ rệt.Đến phần killing part sử dụng động tác trong video, khi cùng nhau làm động tác bắn súng, hiệu trưởng ngồi trên bục giật mình kêu lên, lùi lại một bước cùng với chiếc ghế.Tiếng cười vang khắp dưới bục.Hiệu trưởng cầm ly nước trên bàn, uống một ngụm để trấn tĩnh cơn hoảng sợ, rồi cầm micro lên cười nói: "Lớp 10-7, biểu diễn rất tốt, như các em đã viết trong bài phát biểu, các em cho tôi thấy một tinh thần phấn đấu không ngừng."Hiệu trưởng đặt micro xuống và vỗ tay.Tiếng vỗ tay như sấm dậy khắp trường.Học sinh lớp 10-7 thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng đến tận cằm, nhưng mỗi người đều nở nụ cười rạng rỡ.Đây là kết quả của một tháng qua, từng giọt mồ hôi họ đã đổ ra. Những bạn có năng khiếu đã kiên nhẫn giúp đỡ những người không có năng khiếu vũ đạo, hướng dẫn từng động tác một, lặp đi lặp lại không chán nản. Có người không muốn luyện tập, sợ khổ, sợ mệt, sợ học không được, nghĩ rằng chỉ là một đại hội thể dục thể thao tại sao phải cố gắng đến thế. Lý Lam đã từng bước nói chuyện với họ, không ai biết họ đã bí mật bỏ ra bao nhiêu thời gian.Cuối cùng, họ đã vặn thành một sợi dây đoàn kết.Họ muốn làm tốt nhất, họ mong muốn làm tốt nhất, và họ đã làm được điều tốt nhất.Họ xứng đáng với tất cả những bông hoa và những tràng vỗ tay.Tiếng vỗ tay vang mãi không ngớt.Những học sinh lớp 10-7 không phải vận động viên ngồi trên khán đài cũng cảm thấy vinh dự, từng người kiêu hãnh ngẩng đầu, vừa vỗ tay vừa nhìn quanh, đón nhận những ánh mắt ngưỡng mộ và tò mò hướng về khu vực của họ.Úc Thanh Đường lắng nghe tiếng vỗ tay dành cho lớp 10-7, cùng với những lời khen không ngớt của Dương Lỵ dành cho đám học trò, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ lẫm... Tự hào sao?Những tiết mục sau cũng có đặc sắc và ý tưởng mới, như lớp biểu diễn cosplay, nhưng không còn thu hút ánh nhìn như màn trình diễn của lớp 10-7. Sau khi các vận động viên rời đi, hiệu trưởng tuyên bố đại hội thể dục thể thao chính thức bắt đầu.Mọi người vẫn còn nhớ mãi khoảnh khắc xúc động một phút trước đó, thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng bàn tán trong đám đông."Màn múa dao đỉnh quá!""Tuyệt ghê, mình tưởng mình đang xem biểu diễn sân khấu, cả quá trình cằm chưa kịp ngậm lại, đó thực sự là học sinh lớp 10 sao?""Mình tận mắt thấy họ bước ra từ trong hàng ngũ đó. Lớp 10-7! Mình nhớ kỹ lắm! Đỉnh thật!"Úc Thanh Đường đi ngang qua những nam sinh đang nói chuyện, hơi dừng bước một chút rồi mới rời đi, tiến đến nơi lớp 10-7 tập hợp lại. Các vận động viên đang ở đó, Lý Lam đứng đầu hàng, ưỡn ngực ngẩng đầu, trong ánh mắt ẩn giấu một chút mong đợi và lo lắng khó nhận ra.Trong đôi mắt đen láy của cô, bóng dáng Úc Thanh Đường đang tiến lại gần.Úc Thanh Đường nhìn từng học sinh với nụ cười trên khuôn mặt, trái tim lạnh lẽo của nàng dường như ấm lên đôi chút. Nàng đè nén cảm giác ấm áp đó xuống, giọng điệu bình tĩnh nói: "Mọi người biểu diễn rất tốt, Trình lão sư sẽ thay các em cảm thấy vui mừng, hy vọng trong các phần thi tiếp theo mọi người sẽ tiếp tục cố gắng."Nhiệt huyết của học sinh dường như nguội đi, nụ cười nhạt đi một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."Chỉ có Lý Lam buột miệng: "Còn cô thì sao? Cô không vui cho chúng em sao?"Úc Thanh Đường nói: "Đương nhiên, cô rất vui." Nhưng trong mắt nàng không có chút hơi ấm nào.Lý Lam nhìn nàng, mí mắt đỏ hoe.Úc Thanh Đường nói: "Tiếp tục thi đấu đi, Trình lão sư chiều nay sẽ trở lại."Úc Thanh Đường quay trở lại đội lão sư. Các chủ nhiệm lớp nhìn thấy nàng đều miệng đầy lời khích lệ học sinh của nàng. Ai mà chẳng muốn có một lớp học sinh xuất sắc, tiết mục biểu diễn không chỉ là tiết mục biểu diễn, nó còn phản ánh sức mạnh đoàn kết và lực hướng tâm của một tập thể. Khi sức lực đều hướng về một phía, thường thì học tập cũng sẽ nỗ lực phấn đấu, đỡ tốn công sức dạy dỗ.Úc Thanh Đường chỉ lịch sự cảm ơn, không đi sâu vào chủ đề. Còn có người muốn thỉnh giáo kinh nghiệm giáo dục của nàng, Úc Thanh Đường càng không thể trả lời.Lớp 10-7 có thể đoàn kết như vậy, một là nhờ giờ thể dục của Trình Trạm Hề và tình yêu của học sinh dành cho cô, hai là nhờ Lý Lam, lớp trưởng tận tụy, cô bé đã trả giá rất nhiều.Úc Thanh Đường bóp bóp sống mũi, nhớ đến đôi mắt đỏ hoe của Lý Lam, không hiểu sao tâm trạng nặng nề, như thể không thở nổi....Giữa trưa, Lý Lam gửi tin nhắn cho Trình Trạm Hề: [Trình lão sư, chúng em đã biểu diễn xong, không có sai sót, hiệu trưởng khen ngợi chúng em, là lớp duy nhất được khen riêng trong toàn trường]Hai giờ sau, Trình Trạm Hề vội vàng trả lời: [Không hổ là các em, tuyệt quá, giỏi lắm giỏi lắm (chỗ này lặp lại ba mươi lần "giỏi lắm")]Trình Trạm Hề: [Cô thật sự rất vui, chiều nay sau khi thi đấu xong cô mời các em đi ăn, muốn ăn gì tùy ý chọn, Trình lão sư có tiền!]Trình Trạm Hề: [Úc lão sư của các em đâu? Có ở trường không? Sao không trả lời tin nhắn của cô?]Lý Lam nhìn thấy tin nhắn này, nụ cười lập tức biến mất.Lý Lam: [Không thấy cô ấy ạ]Trình Trạm Hề không về nhà thay quần áo, trực tiếp bắt taxi đến trường, bỏ vali vào văn phòng rồi ra sân tập tìm người.Không khí thi đấu đang sôi động."Ngô Bằng, cố lên! Cố lên! Ngô Bằng!"Hiện đang diễn ra chung kết chạy 100 mét. Trình Trạm Hề nhìn thấy có học sinh lớp mình trên đường chạy, đi qua cổ vũ thêm, chào hỏi vài học sinh. Sau khi Ngô Bằng về nhất, cô tiến lên khen ngợi một hồi rồi cười hỏi: "Úc lão sư của các em đâu?"Đồng Phỉ Phỉ hăng hái giơ tay: "Em biết, em dẫn cô đi!"Liên Nhã Băng: "Em cũng đi!"Đồng Phỉ Phỉ: "Cậu biết không?"Liên Nhã Băng lẽ thẳng khí hùng: "Mình không biết, nhưng mình muốn đi."Hai người cùng dẫn đường, Đồng Phỉ Phỉ quay đầu nhìn Trình Trạm Hề, gương mặt hơi ửng hồng: "Trình lão sư, hôm nay cô đẹp quá."Trình Trạm Hề mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm dài đến đầu gối, bên trong là áo sơ mi trắng, hai nút áo trên cùng đã cởi, để lộ xương quai xanh tinh xảo trắng ngần. Trên cổ là một sợi dây chuyền tinh tế, mặt dây là màu xanh biển sâu thẳm, mang đến cảm giác dịu dàng đến tận xương tủy.Trình Trạm Hề lịch sự gật đầu: "Cảm ơn em.""Chúng ta có thể đi nhanh hơn được không?" Cô có linh cảm không tốt, nên dịu giọng đề nghị."Vâng ạ." Đồng Phỉ Phỉ chạy đi.Trình Trạm Hề với đôi chân dài bước những bước lớn, dễ dàng bắt kịp.Úc Thanh Đường ngồi trong một góc khán đài của sân tập, hai tay đặt trên đầu gối, dường như đang mải suy nghĩ. Vị trí này bị công trình che khuất, nếu không đến gần thì không thể phát hiện ra còn có một người ở đó.Trình Trạm Hề dừng lại cách nàng ba mét, vẫy tay về phía sau.Đồng Phỉ Phỉ hiểu ý rời đi, đi được vài bước phát hiện Liên Nhã Băng không theo kịp, liền kéo tay bạn đi.Liên Nhã Băng cẩn thận từng bước một, lưu luyến không muốn rời đi.Trình Trạm Hề bước tới thêm vài bước, dừng lại cách nửa mét - khoảng cách giao tiếp an toàn, cúi người nhẹ nhàng gọi: "Úc lão sư?"Úc Thanh Đường phản ứng chậm chạp ngẩng đầu, ánh mắt như đấm thẳng vào mặt Trình Trạm Hề, vẻ mặt nàng bỗng biến sắc."Trình Mặc?"Trình Trạm Hề hơi giật mình, giọng điệu phức tạp: "Là tôi."Không lẽ hôm nay nàng vẫn còn hoài nghi mình?Úc Thanh Đường nhanh chóng đứng dậy, vì giữ một tư thế quá lâu nên chân hơi run, đứng không vững. Nàng đưa tay định vịn vào thành ghế, nhưng một cánh tay khác đã nhanh hơn đưa đến trước thành ghế.Úc Thanh Đường nắm lấy cánh tay của Trình Trạm Hề, nhưng rồi như bị điện giật lại buông ra, thân hình bất ổn ngã ngược về phía sau.Trình Trạm Hề: "..."Cô tiến lên một bước, đưa cánh tay dài ôm lấy eo Úc Thanh Đường, kéo nàng vào một cái ôm đầy cõi lòng.-----o0o-----
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me