TruyenFull.Me

Bhtt Edit Ta Cung Nu Chu Deu That Thom

Thẩm Kỳ Khi thở dài một tiếng, ghé sát tai nàng nhỏ giọng nói: "Sư tỷ, chuyện này tạm thời cho qua đi. Giờ ta chỉ muốn tắm một cái thôi, ngươi biết gần đây có chỗ nào tắm được không?"

Liễu Sương liếc nhìn nàng một cái, gật đầu: "Đi với ta."

Ở Ma Vực, mỗi lần thắng trận đều sẽ tổ chức yến tiệc lớn để thưởng cho binh lính, từ lâu đã trở thành lệ thường.

Nhưng bởi vì "sự cố bất ngờ" mang tên Thẩm Kỳ Khi xuất hiện, buổi tiệc vốn náo nhiệt cũng đành phải kết thúc qua loa. Mọi người bàng hoàng cúi đầu, chỉ dùng khóe mắt lén nhìn bóng hai người nắm tay rời đi, trong lòng ngổn ngang kinh sợ.

Người phụ nữ này... thật sự là Thẩm Kỳ Khi sao?! Không phải nàng đã chết ba năm trước rồi sao?!

Liễu Sương bỏ mặc mọi kẻ liên quan phía sau, một mình nắm tay Thẩm Kỳ Khi đi thẳng ra ngoài. Nàng nắm rất chặt, mười ngón tay đan nhau, da kề da, không hề có khoảng hở.

Thẩm Kỳ Khi đi theo phía sau, trong lòng buồn cười: Chẳng lẽ sợ ta lại chạy mất?

Dọc đường đi, nàng vừa bước vừa nhìn quanh, phát hiện ra thành Tái Tuyết này, dù là chủ thành của Ma Vực cũng không hề giống với những hình ảnh u ám, đáng sợ hay tăm tối của "ma giới lâu đài" trong tiểu thuyết và phim ảnh.

Ngược lại, nơi đây đầy đủ ánh nắng, kiến trúc hùng vĩ. Ngoại trừ phong tục dân gian có phần cởi mở, thoáng đạt, phong cách ăn mặc, văn hóa và lối kiến trúc khác biệt khá rõ so với thế giới con người bên ngoài thì nhìn chung, cũng chẳng khác gì những thành phố lớn của Nhân giới.

Nếu nhất định phải nói có chỗ kỳ quái, thì đó là việc hai bên đường đều treo những chiếc lồng đèn thủy tinh dài, dù là ban ngày vẫn phát ra ánh sáng trắng mờ nhạt.

Vốn dĩ, Ma Vực nằm ở vị trí xa xôi, hoang vắng nhất đại lục, ánh mặt trời gần như không thể chiếu tới. Cho dù là trưa nắng nóng nhất cũng chỉ có ánh nắng yếu ớt, nhiệt độ thấp lạnh quanh năm.

Nhưng kể từ sau khi Tiên giới sụp đổ, Liễu Sương tháo bỏ tiên cung khổng lồ của Tiên giới treo lơ lửng trên đỉnh Ma Vực, phân tán tầng mây dày đặc luôn bao phủ nơi đây, ánh nắng mới có thể thật sự chiếu rọi xuống.

Cung điện nơi Ma Chủ cư ngụ nằm ngay trung tâm thành Tái Tuyết. Từ bên ngoài nhìn vào, nó giống như một tòa tháp cao màu đen, đứng sừng sững giữa mây. Cho dù đứng ở góc nào của thành, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được tháp đen cao vút, đồ sộ dị thường.

Liễu Sương mang theo Thẩm Kỳ Khi thuấn di đến dưới chân tòa tháp. Cánh cổng tháp màu đen được hai binh lính áo giáp bạc canh giữ.

Thấy Liễu Sương đột ngột xuất hiện, hai người họ trước là giật mình, sau liền theo phản xạ huấn luyện, đồng loạt cúi đầu, đồng thanh hô: "Ma Chủ!"

Hai người họ liếc nhau, vô cùng kinh ngạc: Ma chủ sao lại quay về nhanh thế?! Phía sau còn dẫn theo một người đen sì sì, nhìn chẳng rõ mặt mũi gì cả!!!

Không dám nhìn kỹ, họ vội tránh sang hai bên.

Cánh cổng lớn từ từ mở ra, nhưng cảnh bên trong lại không hề u ám như tưởng tượng. Hành lang hai bên tường đều có vô số đèn lưu ly nhỏ phát sáng, ngẩng đầu nhìn như một dải ngân hà lấp lánh.

Thẩm Kỳ Khi theo cầu thang xoắn ốc bên trong tháp cao đi lên, dọc đường gặp không ít người hầu cúi đầu đi lại. Nhìn thấy hai người họ, bọn họ chỉ thấp giọng gọi một câu "Ma Chủ", rồi vội vàng tránh sang một bên như gặp quỷ, không dám ngẩng đầu.

Liễu Sương dẫn nàng vào một căn phòng, đẩy cửa ra, sương trắng mờ mịt lập tức ùa vào mặt.

Thẩm Kỳ Khi dụi mắt nhìn lại, thì ra trong phòng có một hồ nước lớn, sương mù mờ ảo lượn lờ, nước trong xanh nhìn không sâu lắm.
Bốn góc có vài tỳ nữ trang điểm tinh tế, trên tay cầm giỏ cánh hoa, có vẻ như đang chuẩn bị cho một buổi tắm bằng cánh hoa.

Trên trần nhà còn treo đầy đèn lưu ly trắng óng ánh, kết hợp cùng bầu không khí mông lung quanh bể tắm, cảnh tượng thật mộng ảo.
Thẩm Kỳ Khi nhìn mà chỉ muốn lập tức nhảy ùm xuống, rửa sạch hết cái đống bẩn thỉu dính trên người.

Nàng vừa bước lên một bước, Liễu Sương đã giữ nàng lại, nhàn nhạt nói: "Ra ngoài." Câu này là nói với mấy tỳ nữ kia. Các nàng run lên, lập tức cúi đầu chạy ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại giúp, tốc độ cực kỳ thuần thục.

Đúng là huấn luyện nghiêm chỉnh!

Thẩm Kỳ Khi ngoan ngoãn đứng tại chỗ, ánh mắt trông mong hỏi: "Sư tỷ, ta có thể đi tắm chưa?"

Liễu Sương nhìn nàng, nói: "Được."

Thẩm Kỳ Khi lập tức hớn hở chạy tới, đưa chân xuống nước. Nước ấm vừa đủ, không nóng không lạnh. Nàng liền cả người lao vào, khiến làn nước trong xanh lập tức bị nhuộm đỏ bởi vết máu lẫn bùn dơ.

Thẩm Kỳ Khi bám lấy thành hồ, ngượng ngùng mỉm cười, quay sang nhìn Liễu Sương. Liễu Sương ngồi xổm trước mặt nàng, cụp mắt xuống, ngón tay thon nhẹ nâng cằm Thẩm Kỳ Khi lên, nhìn kỹ không rời.

Ánh mắt nàng tối lại: "Đây là bộ dạng thật của ngươi?"

Thẩm Kỳ Khi ngẩng mặt lên đối diện với nàng. Mái tóc đen ướt dính vào khuôn mặt trắng mịn, đôi mắt đen long lanh, ngoan ngoãn nhìn nàng.

Phần eo vẫn chưa chìm dưới nước, lộ ra nửa người mảnh mai ẩn hiện, hai vai nhỏ phủ một lớp nước mờ.

"Đúng vậy." Nàng chớp mắt, cười hì hì: "Sư tỷ, ngươi sẽ không ghét bỏ ta chứ?"

Thật chẳng có chút cảnh giác hay lo sợ nào.

Yết hầu Liễu Sương khẽ chuyển động, bỗng cúi xuống hôn nhẹ lên cằm nàng, cười như không cười: "..... Ngươi nghĩ ta sẽ sao?"

"Đương nhiên là không rồi, sư tỷ là người tốt nhất!"

Thẩm Kỳ Khi níu lấy mắt cá chân nàng, nhéo nhéo, "Đừng có chạy nhé, xuống đây tắm cùng ta đi!"

Bể tắm này dường như có cơ chế tự động thay nước, máu loãng đều bị chậm rãi lọc sạch, chẳng mấy chốc mặt nước lại trở nên trong vắt. Thẩm Kỳ Khi dùng bồ kết kỳ cọ hết vết máu bùn trên người, soi bóng mình dưới nước, cảm giác cả người cứ như trứng gà luộc mới lột vỏ, trắng mịn óng ả.

Nàng nổi trên mặt nước, ngước nhìn trần nhà, không có chuyện gì để nói mà vẫn lên tiếng: "Sư tỷ, trong thành Tái Tuyết sao lại có nhiều đèn lưu ly như vậy nhỉ?"

Liễu Sương cũng đang ngâm mình trong nước, tóc đen trải dài như rong rêu, môi hồng da trắng, trông chẳng khác gì yêu nữ dưới biển.
Nàng nhẹ giọng đáp: "Ban đầu vốn không có đèn."

Thẩm Kỳ Khi sững người.

"Khi ấy, ta cứ nghĩ là ngươi đã chết." Liễu Sương khẽ khều cánh hoa màu hồng nhạt trôi trên mặt nước, vẻ mặt điềm đạm, "Nếu hồn phách ngươi chưa tan, lỡ như có một ngày trở về, có khi lại lạc đường cũng nên."

"Ma Vực tối quá, không dễ đi lại. Lỡ trời tối sầm, ngươi lại va đầu đụng chân, bị thương thì làm sao?"

Thẩm Kỳ Khi lặng lẽ lắng nghe, trong lòng không rõ là cảm giác gì, chỉ thấy hốc mắt dần dần cay xè. Nàng xoay người lại, im lặng ôm chầm lấy Liễu Sương. Liễu Sương cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của nàng.

Thẩm Kỳ Khi ôm chặt lấy nàng, nghiêm túc nói: "Lần này ta sẽ không rời đi nữa, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh ngươi."

Trong mắt Liễu Sương hiện lên ánh sáng xao động, hồi lâu sau, mới khẽ "Ừ" một tiếng.

Tắm xong, Thẩm Kỳ Khi khoác áo tắm dài, rồi được Liễu Sương đưa sang căn phòng bên cạnh. Không biết có phải nàng tưởng tượng không, nhưng suốt dọc hành lang, lại không thấy lấy một bóng người.

Căn phòng bên cạnh rộng hơn phòng tắm lúc nãy rất nhiều, giống như phòng ngủ, lại cực kỳ xa hoa. Chỉ riêng cái giường thôi cũng đủ cho mấy người cùng nằm, từ đầu giường lăn tới cuối giường cũng chẳng thấy hết.

Liễu Sương đi sau nàng, khép cửa lại: "Từ nay ngươi cứ ở đây."

Thẩm Kỳ Khi lập tức nhảy lên giường lớn, quả nhiên đệm chăn và gối đều mềm như bông, chắc chắn nằm rất sướng.

Nàng ngồi xếp bằng, có lẽ vì vừa ngâm nước nóng xong, đột nhiên cảm thấy bụng đói meo, liền nhỏ giọng nói: "Sư tỷ, ta hình như hơi đói bụng rồi."

Liễu Sương hơi dừng lại, nói: "Ta sẽ gọi người chuẩn bị cho ngươi."

"Không cần phiền vậy đâu, chúng ta ra ngoài ăn đi." Thẩm Kỳ Khi cười nói, "Lúc nãy ta thấy cái quán kia món nhìn ngon lắm!" Lúc đứng đó nhìn đã chảy nước miếng rồi.

Liễu Sương không nói gì, ngón tay sau lưng bỗng siết lại.

Thẩm Kỳ Khi tưởng nàng không nghe rõ, liền lặp lại: "Sư tỷ? Chúng ta..."

Liễu Sương trầm mặc một chút, rồi đột nhiên cắt ngang lời nàng: "Ăn ở đây đi."

Thẩm Kỳ Khi nghẹn lời, ngớ người: "Hả?"

"Đồ ăn Ma Vực vị lạ, sợ ngươi ăn không quen."

Liễu Sương mím môi, khẽ gật đầu.

"Ngươi đừng đi lung tung, ta sẽ quay lại nhanh thôi." Nói rồi, nàng vội vàng ra cửa, còn tiện tay khóa lại từ bên ngoài.

Liễu Sương vừa đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Thẩm Kỳ Khi nằm úp trên giường, lăn qua lăn lại chán nản.

Phòng này tuy rộng, nhưng lại trống trải đến rợn người. Chỉ có một chiếc giường lớn xa hoa, một cái bàn bát tiên, và một tủ sách khổng lồ. Ngoài ra gần như chẳng có vật trang trí nào khác.

Nàng bước xuống giường, đi dạo khắp nơi, rồi dừng lại trước tủ sách.

Từng giá gỗ đều kín đầy sách, hầu hết là những cuốn cổ tịch cũ kỹ, tên sách cũng không quen thuộc. Thẩm Kỳ Khi tiện tay rút một cuốn, trang sách đã ố vàng, giấy cuộn lại, không biết đã bị lật bao nhiêu lần.

Tựa sách chỉ có hai chữ — "Chiêu Hồn".

Trong lòng nàng khẽ chấn động, lật vài trang xem thử, quả nhiên là sách cổ nói về cách dẫn hồn người chết quay lại, từng trang từng trang đều có dấu vết bị xem kỹ.

Nàng lại tùy tiện lôi thêm vài cuốn, hầu như đều liên quan đến "Truy Hồn", "Mượn Xác Hoàn Hồn", hay "Hiến Xác"...

Trong lòng Thẩm Kỳ Khi chua xót, nhẹ nhàng đặt sách lại, do dự một lúc rồi đi đến cạnh cửa.

Bỗng dưng nàng muốn đi tìm sư tỷ.

Nàng thử đẩy cửa ra trước — sững người.

Cửa đã bị khóa.

... Hơn nữa dường như là khóa từ bên ngoài.

Nàng lại thử mấy lần, không nhúc nhích chút nào. Trong lòng càng thêm nghi hoặc: Không đến mức đó chứ, chẳng lẽ sư tỷ vừa đi đã tiện tay khóa cửa rồi?!

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ, rồi một giọng nam truyền qua cánh cửa.

"Ma chủ?"

Thẩm Kỳ Khi chớp mắt, vô thức lùi lại vài bước. Nàng do dự, chưa vội trả lời.

Giọng kia nghe rất quen, hình như là một nam tử trẻ tuổi, lẩm bẩm: "Gì vậy...? Sao cửa lại bị khóa?"

Cùng với tiếng "rắc" một cái, khóa cửa dường như đã được mở, cửa chậm rãi hé ra từ phía ngoài, để lộ một gương mặt quen thuộc, tuấn tú.
Thẩm Kỳ Khi mở to mắt, kinh hãi thốt lên: "... Tư Đồ Vân?!"

Tư Đồ Vân hơi nhíu mày, nhìn nàng chằm chằm, thần sắc dần trở nên nghiêm trọng: "Ngươi là ai? Sao lại ở đây!?"

"Ta... Ta là Thẩm Kỳ Khi mà!"

Tư Đồ Vân lập tức lộ ra vẻ khó tin, như thể vừa nghe phải chuyện hoang đường, bật cười chế nhạo: "Ngươi nói bậy gì vậy! Ngươi rốt cuộc là tiểu ma tu từ đâu tới, gan lớn đến mức dám xông vào phòng của Ma chủ!?"

Nói dứt lời, hắn vươn tay chụp một cái đã nắm lấy cổ tay Thẩm Kỳ Khi, hình như định kéo nàng ra ngoài.

Thẩm Kỳ Khi đứng sát bên khung cửa, không nhúc nhích, hoàn toàn không thể chối cãi: "Ta..."

Thân thể nàng lúc này đã hoàn toàn khác với hình dáng ban đầu, mỗi lần nghiêm túc muốn giải thích đều chẳng ai tin, thật sự khiến người ta thấy mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác.

Đúng lúc đó, giọng của Liễu Sương từ khúc ngoặt vang lên: "... Các ngươi đang làm gì vậy?"

Nàng đứng ở nơi ánh sáng ngược, nửa người chìm trong bóng tối, đôi mắt đỏ sẫm thâm trầm nhìn hai người không chút biểu cảm.
Ánh mắt Liễu Sương dừng lại nơi tay hai người còn đang nắm lấy nhau, bỗng nhiên tối sầm lại.

Nàng nhìn về phía Thẩm Kỳ Khi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một luồng lạnh lẽo khiến người rùng mình: "Ta đã dặn ngươi không được chạy lung tung, ngươi quên rồi sao?"

Không khí xung quanh lập tức trở nên đông cứng. Thẩm Kỳ Khi theo phản xạ lùi về sau nửa bước.

Liễu Sương nhìn thấy phản ứng của nàng, vẻ mặt trong thoáng chốc bỗng chốc vặn vẹo, nhưng rất nhanh lại khôi phục sự điềm tĩnh.
Nàng đưa tay về phía Thẩm Kỳ Khi, nhẹ giọng gọi: "Lại đây."

Thẩm Kỳ Khi ngây người, nuốt khan một ngụm.

... Nàng cảm thấy sư tỷ hình như có chút không bình thường.

X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X•X-X•X•X•X•X•X•X
Cảm ơn đại gia!
dbq! Ta như thế nào còn không có viết đến phòng tối ( gạt lệ) bất quá hắn là chính là hạ chương......
Viết xong này đó về sau, không sai biệt lắm cũng mau kết thúc ha ha ha
Cảm tạ ở 2020-11-17 23:59:33~2020-11-19 23:39:38 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra hoa tiễn tiểu thiên sứ: yuki 1 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Không giờ đêm vi, ngắn gọn, nanaya_scarlet, 45159065 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: 48359590 157 bình; Lạc con thỏ tiểu cửu, tôn vách tường 10 bình;..., Vân cặp sách, dư am không viên 3 bình; xông lên 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me