[BHTT][Edit] Thợ săn tội phạm - Phương Khối Đích Lục Chích Miêu
Chương 15: Mục tiêu luyện tập
Sau khi cúp máy, Giang Khởi Vân đơn giản thuật lại lời của đội trưởng tổ chống mại dâm thuộc đội trị an ở đầu dây bên kia."Đội trưởng Lý bên trị an trong nhiệm vụ kiểm tra phòng chống mại dâm tối qua đã triệt phá một băng nhóm tổ chức cưỡng ép phụ nữ bán dâm. Trong quá trình thẩm vấn, phát hiện gần đây dưới tay nhóm này có hai cô gái trẻ bị mất tích. Đội trưởng Lý biết chúng ta đang điều tra các vụ mất tích nên mới gọi điện báo tin.""Đi thôi, đến hỏi một chút."Giang Khởi Vân và Ngu Quy Vãn đến phòng thẩm vấn của tòa nhà hành chính.Giang Khởi Vân ném một tập hồ sơ lên bàn, sau khi ngồi xuống liền mở tài liệu ra, bình thản đọc: "Trương Thao, 42 tuổi, người huyện Hợp, bỏ học từ cấp hai, đi theo vài người đồng hương lên thành phố Bắc Châu làm công, từng làm công nhân công trình xây dựng, nhân viên giao cơm, nhân viên giao hàng, sau đó vì trộm cắp bị bắt và ngồi tù ba năm. Trong tù, quen biết một người có biệt danh là 'Anh Bưu' và nhóm đàn em của hắn. Sau khi ra tù, gia nhập tổ chức tội phạm chuyên cưỡng ép phụ nữ bán dâm của nhóm anh Bưu."Đọc xong tài liệu, Giang Khởi Vân vứt tập hồ sơ lên bàn hỏi: "Thông tin tôi đọc không sai chứ?"Trương Thao cúi đầu, không trả lời, hắn chỉ là người ở tầng dưới chót của tổ chức, không thuộc ban quản lý cốt lõi, nhưng Giang Khởi Vân và Ngu Quy Vãn cố ý chọn hắn để thẩm vấn là có lý do, bởi cách quản lý của tổ chức này là phân phụ nữ bị lừa gạt về từng thành viên, mỗi người quản lý 3 đến 5 người. Lợi nhuận phạm pháp sau khi chia ở cấp cao mới đến các quản lý cấp dưới. Hai cô gái mất tích chính là do Trương Thao phụ trách quản lý.Giang Khởi Vân lấy ra ảnh của các nạn nhân đã được giải cứu, đặt đến trước mặt Trương Thao, hỏi: "Nhìn đi, ai là người anh quản lý?"Trương Thao vai sụp xuống, rụt cổ, run rẩy đưa tay chỉ vào hai bức ảnh.Giang Khởi Vân trầm giọng: "Còn không?"Trương Thao lắc đầu: "Không... không còn nữa."Giang Khởi Vân trở lại chỗ ngồi, tựa vào lưng ghế nhìn hắn: "Là thật sự không còn, hay là ảnh không có?"Trương Thao rùng mình, nói lắp: "Tôi... tôi..."Ngu Quy Vãn cất giọng không lớn, nhưng ngữ điệu lại vô cùng nghiêm nghị: "Việc anh có chủ động khai báo sự thật hay không, có hợp tác điều tra hay không, tất cả đều sẽ trở thành căn cứ để tòa án xem xét khi xử phạt. Anh nên suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.""Tôi nói! Tôi nói!" Trương Thao thẳng lưng hét lên một tiếng, rồi lại mềm nhũn, cúi gằm đầu: "Ảnh không có... hai cô gái đó mất tích rồi."Giang Khởi Vân lập tức ngồi thẳng dậy: "Nói rõ ra."Trương Thao nhích người, hai tay đặt lên bàn nhỏ, bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc."Cô đầu tiên mất tích tên là Hà Cầm Cầm, ngày 1.4 có khách gọi đặt gói full dịch vụ, địa điểm là khách sạn Tây Duyệt ở Trung Phổ, tôi đưa cô ấy tới rồi rời đi. Ngày hôm sau quay lại đón thì ông chủ nói cô ấy nửa đêm đã trả phòng, một mình kéo vali rời đi."Giang Khởi Vân hỏi: "Ông chủ có thấy rõ mặt người đàn ông đó không?"Trương Thao lắc đầu: "Ông ấy nói là khoảng hai giờ sáng, người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, cúi đầu nên không thấy mặt. Chỉ nghe giọng thì giống như thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi."Giang Khởi Vân gật đầu: "Tiếp tục.""Lúc đó tôi nghĩ Hà Cầm Cầm tranh thủ cơ hội bỏ trốn, gọi đàn em đi tìm cả đêm mà không thấy. Sau nghĩ lại, cô ta không có CMND, không có tiền, chạy không xa được, cuối cùng kiểu gì cũng phải khóc lóc quay lại tìm tôi." Trương Thao liếm răng trên, đột nhiên cảm nhận được ánh nhìn lạnh như băng chiếu tới.Hắn ngẩng đầu, thấy người phụ nữ ngồi im lặng nãy giờ, gương mặt cô không có vẻ gì gây áp lực, đôi mắt phượng vốn dịu dàng nhưng lúc này nhìn thẳng vào hắn lại khiến cả người rợn gáy. Hắn vội quay đầu, tiếp tục kể: "Vài ngày sau, tôi lại nhận được đơn hàng, vẫn là khách sạn Tây Duyệt. Nhưng lần này số điện thoại khác, tôi cũng không nghĩ nhiều, vì nhiều khách quen thường hay đặt ở đó.""Tôi đưa Tôn Linh – người mới vào nghề không lâu đến đó. Lần này tôi cảnh giác hơn, đưa cô ấy tới cửa phòng. Trong phòng có đàn ông, nhưng mở cửa không bật đèn, núp trong bóng tối. Tôi cũng hiểu có khách ngại ngùng, không muốn bị nhìn thấy. Nhận tiền xong tôi rời đi. Sáng hôm sau quay lại đón, ai ngờ..." Trương Thao suýt chửi thề, nhìn gương mặt không vui của hai nữ cảnh sát đối diện, đành nuốt xuống."Ai ngờ cũng giống Hà Cầm Cầm, ông chủ nói người đàn ông tối hôm đó đã trả phòng, một mình kéo vali rời đi. Khi dọn phòng thì không thấy người đâu. Tôi lúc đó nghĩ hai con nhỏ này dụ được khách làng chơi rồi muốn dứt khỏi tôi, gọi lại hai số đó thì toàn tắt máy. Sau đó tôi đọc trên mạng thấy tin tức nói dạo này có kẻ điên chuyên ra tay với phụ nữ trẻ, lúc đó mới thấy có gì đó không ổn."Trương Thao rụt cổ, da mặt nhăn lại, hậm hực cười đến lộ ra hàm răng vàng: "Nhưng bản thân tôi làm cái nghề này, đâu dám báo cảnh sát."Giang Khởi Vân lạnh lùng: "Cũng biết thân biết phận đấy."Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Ngu Quy Vãn luôn nhíu mày suy nghĩ, Giang Khởi Vân khẽ huých vai nàng: "Đang nghĩ gì thế?"Ngu Quy Vãn quay lại nhìn cô, nói ra nghi vấn trong lòng: "Giả sử hai cô gái này cũng là nạn nhân của hung thủ vụ giết người phân xác, vậy vì sao mục tiêu lại đột ngột thay đổi? Hai người này không có nhiều điểm chung với Trương Nhã và Tần Phỉ. Tuy tội phạm giết người hàng loạt sẽ phát triển tâm lý phạm tội theo thời gian, nhưng thường mục tiêu sẽ nhất quán. Nếu động cơ là lấy da người, thì sâu xa hơn là vì gì? Lột da chỉ là hành vi lưu niệm thôi sao?""Trước không nói đến động cơ, ít nhất với hai cô gái mất tích này, như em từng nói, hung thủ thật ra luôn nhắm vào kiểu nạn nhân như Trương Nhã và Tần Phỉ. Chọn hai cô gái này là để luyện tập phương pháp gây án, tích lũy kinh nghiệm cho mục tiêu thật sự."Ngu Quy Vãn trầm ngâm hai giây: "Hiện tại em có thể dựa vào khu vực hoạt động của Trương Nhã, địa điểm mất tích, địa điểm vứt xác, thêm vào đó là khu vực hoạt động và nơi mất tích của Tần Phỉ, lại kết hợp với phạm vi hoạt động của hai cô gái mất tích gần đây, từ đó lợi dụng phương pháp vẽ chân dung địa lý tội phạm để đại khái khoanh vùng khu vực hoạt động thường ngày của nghi phạm."Ngu Quy Vãn trải tấm bản đồ khu Bắc Tân kích thước 1,8m x 2m lên bàn, dùng mấy vật linh tinh đè chặt những góc bản đồ còn cuộn lại. Ngay lập tức, các thành viên khác trong Đội Trọng Án liền vây quanh.Nàng dùng bút đánh dấu hiện trường vứt xác số 1 tại núi Phượng Minh, rồi địa điểm số 2 cách đó 3km. Sau đó khoanh vùng hoạt động của Trương Nhã và Tần Phỉ, nơi mất tích – công viên Giang Tân và khách sạn Tây Duyệt – nơi hai cô gái của tổ chức bị mất tích."Phác họa địa lý tội phạm là dùng vị trí các vụ án liên kết để suy ra nơi nghi phạm hay xuất hiện." Ngu Quy Vãn chỉ từng điểm trên bản đồ."Nó bao gồm nơi ở, nơi làm việc hoặc nơi giải trí mọi người thường lui tới chính là vùng hoạt động hàng ngày của nghi phạm." Vừa nói nàng vừa nối các điểm bằng đường thẳng."Theo nguyên tắc gần gũi trong địa lý và nguyên tắc tiết kiệm nỗ lực trong tâm lý học, tội phạm liên hoàn thường gây án trong khu vực quen thuộc. Đường đi của nghi phạm sẽ giao nhau với nạn nhân về không gian và thời gian."Trên bản đồ xuất hiện hàng chục đường thẳng nối dọc và ngang, liên kết tất cả địa điểm liên quan."Có rất nhiều mô hình phác họa địa lý, chính xác nhất là mô hình CGT dựa trên phương pháp đo Manhattan, nhưng cần dữ liệu rất chi tiết, chúng ta hiện không đủ điều kiện.""Hiện có hai phương pháp đơn giản và phổ biến nhất. Một là mô hình vòng tròn: lấy công viên ven sông – nơi Trương Nhã và Tần Phi mất tích – làm một điểm, khách sạn Tây Duyệt làm điểm còn lại, vẽ một vòng tròn lấy hai điểm đó làm đường kính. Vùng trung tâm chính là khu nghi phạm quen thuộc nhất." Ngu Quy Vãn dùng bút đánh mạnh các ký hiệu, khoanh tròn các khu vực trọng yếu: "Tuy nhiên, phương pháp này cũng có một số nhược điểm. Nếu tội phạm có sự thay đổi về tâm lý hoặc động cơ phạm tội, mô hình này sẽ không còn hiệu quả. Phương pháp này chỉ phù hợp với những vụ án trong khu vực cố định và có động cơ phạm tội rõ ràng, với hệ thống vụ án liên kết rõ ràng.""Xét theo tính chất vụ án lần này, phương pháp phù hợp hơn là mô hình sơ đồ Venn. Chúng ta sẽ nối từng cặp các điểm liên quan trong tất cả các vụ án với nhau bằng đường thẳng, sau đó vẽ hình tròn lấy các đoạn thẳng đó làm bán kính. Những địa điểm có liên quan càng nhiều, thì các vòng tròn giao nhau cũng sẽ càng nhiều." Khi Ngu Quy Vãn tiếp tục thao tác không ngừng tay, trên bản đồ dần dần hiện ra ba khu vực hình tròn có sự giao thoa với nhau."Khu vực giao hội này có thể được coi là nơi kẻ phạm tội cảm thấy thoải mái nhất về mặt tâm lý." Ngu Quy Vãn ném cây bút xuống bàn, dùng ngón tay chỉ vào khu vực giao điểm cuối cùng giữa ba vòng tròn, ngay trung tâm là một khu tái định cư nổi tiếng ở khu Bắc Tân. Khu này từng vướng vào tranh chấp khi bị giải tỏa, việc bồi thường và sắp xếp chỗ ở mới không đạt được thỏa thuận với chủ đầu tư, đến nay vẫn còn sót lại nhiều hộ dân bị cưỡng chế dang dở, cùng với một số nhà xưởng dở dang của ngành bất động sản bị bỏ hoang sau "cơn địa chấn" trong ngành. Khu vực này có thể nói là nơi trị an rối loạn nhất khu Bắc Tân, cũng là nơi có tỉ lệ tội phạm cao nhất.""Tôi đề nghị lập tức điều động lực lượng cảnh sát, phối hợp với đội trị an và tuần tra, tiến hành kiểm tra và dò xét khu vực này ngay lập tức."Lộ Khiếu gần như dán mặt vào bản đồ, lẩm bẩm nói: "Chuyên gia Ngu, cô có thể vẽ vòng tròn nhỏ chút không, cô biết khu cô khoanh có bao nhiêu tuyến phố không? Điều tra kiểu này khó quá."Ngu Quy Vãn lắc đầu: "Do thiếu hiện trường gây án đầu tiên, với thông tin hiện có chỉ có thể tính đến mức này." Giọng nàng chậm lại, hơi cúi người chống tay lên bàn: "Giết người phân xác cần không gian kín đáo hoặc nằm trong môi trường ồn ào, để che tiếng động. Hung thủ thông minh, chắc chắn sẽ không mua bông tiêu âm để xây lại phòng, mà phải là nơi có sẵn điều kiện phân xác.""Giai đoạn đầu điều tra có thể tập trung vào khu chợ nông sản, khu ăn đêm đại học và các công trường xây dựng."Các thành viên có chút hoang mang, một người nói ra nghi ngờ: "Nếu chúng ta dồn toàn bộ lực lượng vào hai nơi này mà vẫn không tìm thấy, chẳng phải uổng phí thời gian sao? Hạn phá án phía trên cho không còn bao lâu."Không khí chùng xuống, ai nấy đều thấy áp lực, ngoài áp lực phá án, còn có nữ sinh đại học Tần Phỉ chưa rõ sống chết. Chỉ cần chưa thấy xác, thì còn hy vọng sống sót. Mỗi bước điều tra là cuộc đua giành giật với tử thần.Giang Khởi Vân siết chặt nắm tay, đập lên bàn ra lệnh: "Tổ một do lão Hình phụ trách, phối hợp tuần tra quanh công trường và khu ăn đêm đại học. Phải khảo sát tận dân, không bỏ sót chi tiết nào.""Tổ hai phụ trách chợ nông sản, tôi dẫn đội. Ngu Quy Vãn, Phương Phưởng, Lộ Khiếu theo tôi.""Xuất phát!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me