Bhtt Edit Tho San Toi Pham Phuong Khoi Dich Luc Chich Mieu
Ngu Quy Vãn nheo mắt cười: "Đáng giận thật, em lừa chị là lỗi của em, thực xin lỗi."Giọng điệu chân thành, thái độ thành khẩn, khiến Giang Khởi Vân muốn nổi cáu cũng khó mà nổi được, cô không thể đánh người đang tươi cười được, nên lầm bầm nói: "Em lừa chị làm gì, vui lắm sao?""Vui chứ, em muốn gọi chị là chị." Ngu Quy Vãn nói một cách tự nhiên, thẳng thắn, dường như cảm thấy điều này không có gì to tát.Mặt Giang Khởi Vân lại nhanh chóng nóng bừng, làn gió đêm mát mẻ đầu hè cũng không thể xua đi hơi nóng trên mặt cô. Cô liếc nhìn bóng người lờ mờ trong màn đêm trên ban công đối diện, tim đập có chút loạn nhịp, liền vội vã quay lưng lại, dựa lưng vào lan can ban công: "Không thể hiểu được......""Nhưng hiện tại đến lượt chị gọi em là chị rồi, Đội trưởng Giang."Giọng nói của Ngu Quy Vãn rất vui vẻ, rõ ràng là đang đùa, nhưng cuối cùng lại quay về với cách xưng hô nghiêm túc.Giang Khởi Vân giơ tay quạt gió, cố gắng làm mát khuôn mặt đang nóng bừng lên của mình, chị...... Cô mấp máy muốn thốt ra từ đó, nhưng cảm thấy toàn thân càng nóng bừng."Vớ vẩn, đi ngủ đây." Giang Khởi Vân cúp cuộc gọi, chạy trốn về phòng ngủ, rồi lại đi ra tủ lạnh ở nhà bếp lấy một chai nước khoáng uống cạn.Chất lỏng lạnh buốt chảy dọc theo cổ họng, dần dần làm dịu đi cơn bực dọc toàn thân.Cơ thể căng thẳng của Giang Khởi Vân từ từ thả lỏng, cô tựa trán vào cửa tủ lạnh, tay bóp chặt chai nước khoáng. Nghĩ đến Ngu Quy Vãn, lực tay lại vô thức tăng thêm, thân chai nhựa phát ra âm thanh cót két.Cuối cùng là tiếng thở dài khép lại một đêm không ngủ này.Ngày hôm sau, Giang Khởi Vân đúng giờ đến cục cảnh sát, khi bước vào khu vực văn phòng của Đội Trọng án, Hình Thiên Hải, người đang đun nước pha trà, liếc nhìn cô nói: "Tối qua ngủ không ngon à, quầng thâm mắt to thế kia."Giang Khởi Vân ừm hử một tiếng, xua xua tay: "Lão Hình, lát nữa anh chủ trì cuộc họp thường lệ đi, em phải ra ngoài một chuyến, vị hôn thê của Phí Hoa tìm em có việc.""Chuyện gì?""Nói là liên quan đến căn mật thất của Phí Hoa." Giang Khởi Vân vừa nói vừa đi về phía văn phòng, vừa mở cửa văn phòng, cô cảm thấy có một bóng người đổ xuống sau lưng, quay đầu lại nhìn, là Phương Phưởng.Giang Khởi Vân nhướng mày: "?""Đội trưởng Giang, cho em đi cùng chị nhé." Phương Phưởng xoa tay cười nói: "Học hỏi kỹ thuật hỏi cung của chị."Giang Khởi Vân đồng ý: "Được, lát nữa đi thẳng đến đó, ngay gần đây thôi."Quán cà phê hẹn gặp nằm ngay con phố bên cạnh cục cảnh sát, cách khoảng 800 mét. Khi Giang Khởi Vân và Phương Phưởng đến nơi, Khấu Nhan đã ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ nhìn ra phố. Cô ấy đặt một tay lên đầu gối, tay kia cầm quai cốc cà phê, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt lộ ra vẻ tinh tế, thanh lịch, không giống một cô gái trẻ chỉ ngoài 20 tuổi.Giang Khởi Vân và Phương Phưởng sóng vai đi tới, Khấu Nhan nghe thấy tiếng bước chân, đặt cốc cà phê xuống, đứng dậy mỉm cười ra hiệu: "Chỗ này, Đội trưởng Giang."Giang Khởi Vân đi đến bàn giới thiệu với Khấu Nhan: "Đây là Phương Phưởng, điều tra viên của đội tôi, hôm qua cô đã gặp rồi."Khấu Nhan cười: "Chào anh, cảnh sát Phương."Hai bên chào hỏi nhau xong thì ngồi xuống, Khấu Nhan gọi nhân viên phục vụ gọi đồ uống: "Đội trưởng Giang, cảnh sát Phương, hai người uống gì?""Một ly Americano đá đậm đặc, một ly Latte đá, cảm ơn."Đợi nhân viên phục vụ rời đi, Giang Khởi Vân đi thẳng vào vấn đề: "Cô Khấu, hôm qua cô nói trong tin nhắn rằng muốn kể cho tôi nghe về căn mật thất trong phòng sách của Phí Hoa, cụ thể là chuyện gì?"Khấu Nhan không trả lời ngay, mà chống cằm bằng một tay, mỉm cười với Giang Khởi Vân, hàng mi trong suốt khẽ chớp: "Đội trưởng Giang không cần nói chuyện khách sáo như vậy đâu, cứ như năm năm trước, gọi tôi là Tiểu Nhan đi."Giang Khởi Vân không đáp lời, lúc này nhân viên phục vụ mang cà phê tới, hai bên tạm dừng cuộc trò chuyện. Đợi nhân viên phục vụ đi lần nữa, Giang Khởi Vân uống một ngụm Americano đá, đặt cốc xuống hỏi: "Ôn lại chuyện cũ có thể để sau, điều tôi muốn biết bây giờ là cô tìm tôi, có phải vì cô đã phát hiện ra bí mật trong mật thất của Phí Hoa và bí mật này vi phạm pháp luật đúng không?"Khấu Nhan không hề né tránh ánh mắt dò xét của Giang Khởi Vân, mím môi cười nhạt: "Đội trưởng Giang vẫn thông minh như vậy, hai người xem cái này đi." Khấu Nhan mở chiếc túi xách bên cạnh, lấy ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông từ ngăn giữa túi, đặt lên bàn rồi đẩy về phía Giang Khởi Vân và Phương Phưởng.Giang Khởi Vân cầm hộp lên mở ra, sau khi nhìn rõ đồ vật bên trong, hai hàng lông mày cô nhướng cao, đồng tử co lại. Phương Phưởng bên cạnh kinh ngạc đến mức quên nuốt cả cà phê, một vệt cà phê chảy ra từ khóe miệng.Bên trong hộp là một túi nhựa nhỏ được dán kín, chứa bốn viên đạn, Giang Khởi Vân cúi đầu quan sát kỹ chiếc hộp. Đáy vỏ đạn có in hai hàng chữ cái và số tiếng Anh, là mã nhà máy sản xuất và mã năm sản xuất đạn.Cô nheo mắt lại, một lát sau nhận ra bốn viên đạn này là đạn súng ngắn Parabellum 9mm, loại đạn súng ngắn được sử dụng rộng rãi nhất trên thế giới hiện nay.Không đợi Giang Khởi Vân đặt câu hỏi, Khấu Nhan đã chủ động giải thích: "Tối qua, tôi lén vào căn mật thất đó lúc Phí Hoa không để ý và tìm thấy vài viên đạn này ở góc phòng."Phương Phưởng nói nhỏ: "Vậy căn mật thất của Phí Hoa là phòng vũ khí? Tất cả những bàn và tủ đó đều dùng để cất súng ư?"Trong lòng Giang Khởi Vân nặng trĩu, mật thất hôm qua tuy nhỏ, nhưng nếu chứa toàn bộ đều là súng ống đạn dược được giao dịch bất hợp pháp, số hỏa lực này hoàn toàn có thể trang bị cho một đội đặc nhiệm tinh nhuệ. Và giờ đây, những khẩu súng này đã bị đánh cắp. Nếu kẻ trộm sử dụng chúng để phạm tội, sẽ tạo thành hậu quả không thể đo lường.Giang Khởi Vân cau chặt mày, vẻ mặt nghiêm nghị: "Cô Khấu, cảm ơn sự tố giác của cô, bây giờ cô có tiện cùng chúng tôi về cục làm biên bản lời khai không?"Khấu Nhan nhìn đồng hồ đeo tay, mỉm cười xin lỗi: "Xin lỗi Đội trưởng Giang, lát nữa tôi có một cuộc họp ở công ty. Tôi sẽ đến cục của chị vào buổi chiều để hợp tác làm thủ tục, được không?""Không sao, tôi sẽ cử người đến công ty cô, một lần nữa cảm ơn sự ủng hộ và hợp tác của cô với công việc của cảnh sát." Giang Khởi Vân đóng hộp lại, giao cho Phương Phưởng, đứng dậy chìa tay ra với Khấu Nhan.Khấu Nhan đứng dậy, bắt tay lại: "Đội trưởng Giang khách sáo rồi, đó là điều nên làm."Phương Phưởng đứng bên cạnh tò mò hỏi: "Cô Khấu, cô có thể vì đại nghĩa diệt thân, tôi rất khâm phục cô, nhưng cô trông có vẻ không hề buồn bã chút nào nhỉ, đó là vị hôn phu của cô mà."Quả đúng như lời Phương Phưởng nói, trên mặt Khấu Nhan, ngoài nụ cười rạng rỡ, không thấy bất kỳ dấu vết nào của sự mâu thuẫn, đấu tranh hay thậm chí là đau buồn, Khấu Nhan giải thích: "Hôn nhân của tôi và Phí Hoa là do cha mẹ hai bên thúc đẩy, chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại dựa trên lợi ích thôi. Bây giờ anh ta vi phạm pháp luật, đương nhiên tôi không cần phải cưới anh ta nữa. Nói ra, còn phải cảm ơn tên trộm đó, dĩ nhiên cũng phải cảm ơn hai vị cảnh sát."Phương Phưởng chợt hiểu ra, gật đầu.Ba người cùng nhau ra khỏi quán cà phê, Khấu Nhan hỏi: "Đội trưởng Giang, buổi chiều chị là người đến tìm tôi làm biên bản lời khai sao?""Tôi sẽ cử đồng nghiệp khác đến, tôi còn có công việc khẩn cấp hơn cần xử lý."Khấu Nhan khẽ gật đầu: "Vậy thì tạm biệt Đội trưởng Giang." Cô ấy đưa tay ra, mỉm cười rạng rỡ.Giang Khởi Vân duỗi tay bắt lại, khi rút tay về, cô nhận thấy đầu ngón trỏ của đối phương vô tình quẹt qua lòng bàn tay mình. Cô ngước mắt nhìn lên, Khấu Nhan vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, hành động vừa rồi cứ như là ảo giác của chính cô."Tạm biệt cảnh sát Phương." Khấu Nhan vẫy tay chào hai người, rồi bước vào chiếc xe hơi màu đen đang đỗ bên đường.Phương Phưởng xoa cằm, nhìn chiếc xe đen dần khuất xa, nheo mắt nói: "Đội trưởng Giang, em thấy cô Khấu này hơi lạ lạ.""?" Giang Khởi Vân quay đầu nhìn chằm chằm Phương Phưởng.Phương Phưởng chưa kịp trả lời, lại đột nhiên chỉ tay về phía góc phố: "Úi, là cô Ngu, sao bây giờ cô ấy mới đến.""Cô ấy xin nghỉ nửa ngày." Giang Khởi Vân nhìn về phía góc phố, Ngu Quy Vãn mặc một chiếc quần jeans bó sát cạp cao, đôi chân thẳng tắp thon dài, áo sơ mi cotton lạnh màu nâu cổ điển, ống tay áo được xắn tự nhiên hai lớp, để lộ cổ tay trắng ngần.Giang Khởi Vân bước nhanh đến bên cạnh nàng hỏi: "Tiêm xong chưa?""Ừm."Phương Phưởng đi theo tò mò hỏi: "Cô Ngu bị ốm sao?""Không phải, tôi bị mèo cào một chút nên đi tiêm vắc xin ngừa dại thôi." Ngu Quy Vãn khéo léo lướt qua chủ đề này.Ba người quay đầu, cùng nhau đi về phía cục cảnh sát.Trên đường đi, Phương Phưởng không chịu ngồi yên lại mở lời tiếp tục chủ đề vừa bị ngắt quãng với Giang Khởi Vân: "À đúng rồi, vừa nãy nói cô Khấu có chút kỳ lạ, Đội trưởng Giang chị có nhận ra không?"Giang Khởi Vân có nhận ra sự bất thường của Khấu Nhan, nhưng chỉ quy cho là cô gái đã lớn, tính cách thay đổi. Cô lơ đãng ừ hử một tiếng, rõ ràng không muốn đào sâu về chủ đề này."Hai người vừa nói chuyện gì với cô Khấu vậy?" Ngu Quy Vãn đi giữa hai người hỏi.Phương Phưởng móc chiếc hộp từ túi quần ra cho nàng xem những viên đạn bên trong: "Cô Khấu tố cáo căn mật thất của vị hôn phu cô ấy là một phòng tàng trữ vũ khí bất hợp pháp. Trời ơi, cả một phòng đầy nhóc, thật sự nghĩ có tiền là có thể muốn làm gì thì làm sao, lá gan lớn quá. Theo hắn ta có khi còn đào ra được cả tập đoàn tội phạm buôn lậu súng đạn phía sau."Ngu Quy Vãn trở nên nghiêm nghị, suy nghĩ một lát rồi nói: "Người biết được bí mật mật thất của Phí Hoa chỉ có thể là người quen biết thân cận với Phí Hoa, cần phải nhanh chóng xin lệnh triệu tập Phí Hoa và khám xét biệt thự.""Ừm." Giang Khởi Vân gật đầu, ba người tăng tốc bước chân.Đến cổng cục cảnh sát, Phương Phưởng vỗ trán: "À đúng rồi, lúc nãy em chưa nói hết lời, Cô Khấu đó rất kỳ lạ."Giang Khởi Vân không kiên nhẫn nói: "Cậu có thể đừng mãi băn khoăn chuyện này không?""Nhưng nó có liên quan đến Đội trưởng Giang mà.""Liên quan gì đến tôi chứ."Ngu Quy Vãn bước chậm lại hai bước, hỏi: "Cô Khấu......có quan hệ gì với Đội trưởng Giang?"Phương Phưởng tặc lưỡi trả lời: "Lúc nãy bọn em nói chuyện với cô Khấu, cô ấy cứ nhìn chằm chằm Đội trưởng Giang nhà mình, mắt không rời đi một chút nào, cứ cười suốt, nụ cười hơi kỳ quái.""Ồ, vậy sao? Cô ấy cười thế nào?" Ngu Quy Vãn hỏi một cách lơ đãng.Phương Phưởng lập tức quay mặt về phía Giang Khởi Vân, nheo mắt lại, nhếch môi, liên tục nháy mắt nhướng mày với Giang Khởi Vân, thái độ làm bộ đó trông rất lộ liễu.Giang Khởi Vân lùi lại một bước, lông mày đôi mắt đều tràn ngập ghét bỏ: "Miệng cậu có vấn đề hay mắt cậu có vấn đề, có bệnh thì đi khám bác sĩ đi."Phương Phưởng ai nha một tiếng: "Em bắt chước không giống, dù sao thì cảm giác cô ấy cười có chút ý đồ không tốt. Lúc rời đi còn quăng ánh mắt cho Đội trưởng Giang nữa, cô ấy còn chuyện gì muốn nói sao?"Giang Khởi Vân trợn tròn mắt: "Ánh mắt gì chứ, cô ấy chẳng phải cũng nói tạm biệt với cậu sao.""Quăng ánh mắt..." Ngu Quy Vãn lẩm bẩm một tiếng, ngay sau đó giương mắt nhìn về phía Giang Khởi Vân, khóe môi nhếch lên, đuôi mắt hơi nhếch, đôi mắt màu nâu nhạt dưới ánh sáng tự nhiên như chứa đựng một con suối nhỏ trong suốt đang chảy róc rách.Tim Giang Khởi Vân hụt mất nửa nhịp."Giống như vậy sao?" Ngu Quy Vãn nhẹ nhàng hỏi.Phương Phưởng lập tức vỗ tay: "Đúng đúng đúng, cô Ngu bắt chước giống thật đấy, cứ như vậy, vừa nháy mắt vừa cười với Đội trưởng Giang. Ý cô ấy là gì nhỉ, lẽ nào thực ra cô ấy vẫn không đành lòng, muốn cầu xin cho Phí Hoa? Chỉ là không tiện mở lời?"Ngu Quy Vãn thu lại nụ cười, liếc nhìn Giang Khởi Vân, thâm ý nói: "Không phải không tiện, mà ngược lại, rất có ý tứ.""Hả?" Phương Phưởng nghe được càng mơ hồ.Ngu Quy Vãn nhấc chân đi tiếp, quẹt thẻ vào cổng cục cảnh sát, rồi quay lại giải đáp thắc mắc cho Phương Phưởng: "Xem ra cô Khấu có ý tứ với Đội trưởng Giang nhà chúng ta rồi.""Em nói linh tinh gì đó!" Giang Khởi Vân lớn tiếng phản bác, nhưng Ngu Quy Vãn đã quay người đi về phía tòa nhà Hình sự.Phương Phưởng vuốt cái ót, thần sắc càng thêm hoang mang: "Có ý với Đội trưởng Giang nhà chúng ta? Là ý gì cơ?"Giang Khởi Vân vỗ một cái vào lưng cậu ta: "Một ngày cậu nói lắm thế, lau cái miệng đi, hình tượng Đội Trọng án bị cậu làm mất hết rồi." Nói xong, cô không đợi Phương Phưởng mà bước nhanh vào cục cảnh sát.Phương Phưởng lau miệng, lúc này mới nhận ra mình đã dính bọt sữa cà phê suốt dọc đường, thảo nào người đi đường cứ nhìn chằm chằm. Cậu ta liếm sạch bọt sữa trên môi, lẩm bẩm nói: "Mình có nói sai gì đâu chứ..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me