TruyenFull.Me

[BHTT - EDIT] Thư Tình - Ngư Sương

Chương 25: Đắng chát

pastanista

Chương 25: Đắng chát

Trước khi đến xem phim, Vân An thật sự cho rằng Thời Tuế là người tài cao gan lớn, ít nhất là kiểu người sẽ không sợ, ai ngờ cô ấy còn nhát hơn cả Tần Tranh. Cuối cùng Vân An cũng hiểu tại sao Thời Tuế nhất định đòi có người đi xem phim chung rồi, cô ấy mà xem bộ phim này một mình, e là không tài nào xem nổi.

Vân An tò mò: "Tối về nhà, cậu ngủ không sợ à?"

Tần Tranh thì rất sợ.

Trước đây, Tần Tranh xem mấy bộ phim kinh dị không quá đáng sợ, tối đến đều bắt Vân An phải nói chuyện hoặc nhắn tin cùng, cứ nhất quyết phải dỗ cho cô ngủ thiếp đi. Thời Tuế hạ giọng: "Không sao, mình ngủ chung với em gái."

Vân An:...

Thời Tuế có em gái ngủ cùng.

Vậy Tần Tranh thì sao?

Vân An liếc thấy Tần Tranh đang nheo mắt, nhìn màn hình qua khe mắt. Khi xuất hiện cảnh máu me kinh dị, Tần Tranh nhíu mày, nhắm nghiền mắt lại, vô cùng thành thạo.

Vân An đứng dậy, hai người bên cạnh lập tức trông mong nhìn nàng.

Nàng bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống lại.

Tình tiết phim quả thật cũ rích, kỹ xảo không tệ, bối cảnh quay cũng khá kỳ dị đáng sợ, đặc biệt là hiệu ứng âm thanh cứ quanh quẩn bên tai. Vân An thấy lúc ra khỏi rạp chiếu phim, mặt Tần Tranh đã trắng bệch.

Sợ tới nỗi trắng bệch.

Giống hệt vẻ mặt tái nhợt tối hôm qua, lúc cô từ nhà vệ sinh lao ra rồi ôm chầm lấy nàng.

Vân An hơi đau lòng, hỏi Tần Tranh: "Hay là chúng ta đi dạo gần đây nhé? Cho khuây khoả?"

Tần Tranh chưa kịp mở lời thì Thời Tuế đã nói: "Các cậu ăn cơm chưa? Chưa ăn thì chúng ta đi ăn đi?"

Vân An nhìn Tần Tranh.

Tần Tranh gật đầu.

Thời Tuế chọn chỗ, ngay quán cơm niêu cạnh rạp chiếu phim. Sau khi họ ngồi xuống, Vân An đi lấy điện thoại. Tần Tranh ngồi cạnh cửa sổ, khóe mắt liếc thấy Vân An chạy lon ton đến tiệm sửa điện thoại. Không lâu sau, bóng nàng lại đi ra.

Tần Tranh cúi đầu.

Thời Tuế hỏi Tần Tranh: "Cậu ăn gì? Sườn heo hay lạp xưởng?"

Tần Tranh nói: "Sườn heo đi."

Thời Tuế gật đầu, lại hỏi: "Không biết Vân An ăn gì ta."

Tần Tranh nói: "Giống mình."

Lời vừa nói ra cô đã cắn môi, Thời Tuế không nghi ngờ gì, vui vẻ gọi ba phần cơm. Tiền vé xem phim là Thời Tuế mời, bữa cơm này đương nhiên là Tần Tranh mời, mặc dù Thời Tuế nói không cần. Tần Tranh biết điều kiện gia đình Thời Tuế không tệ, ba mẹ làm việc ở cơ quan nên lương khá cao, Thời Tuế bây giờ học thêm là mời gia sư riêng, tiền sinh hoạt cao hơn bọn họ một khoảng lớn, nhưng không thể vì tiền sinh hoạt phí của Thời Tuế cao mà lợi dụng cô ấy được.

Tần Tranh giành trả tiền trước Thời Tuế, Thời Tuế nói: "Cậu thật là..."

Cô ấy bĩu môi, trong lòng vui như nở hoa.

Ai mà không muốn kết giao vài người bạn thật lòng chứ. Bạn cùng bàn và bạn học trước đây của Thời Tuế, có một bộ phận là công khai ăn bám tiền sinh hoạt của cô ấy, còn một bộ phận thì ngấm ngầm. Thật ra trong lòng cô ấy đều biết rõ, chỉ là không nói thẳng ra mà thôi.

Nhưng Tần Tranh thì khác, Tần Tranh chưa bao giờ lợi dụng cô ấy cả.

Cho nên cô ấy rất thích ở cùng Tần Tranh.

Mỗi lần chia chỗ ngồi, chỉ cần có cơ hội, cô ấy đều tìm đến Tần Tranh.

Nhưng mà Tần Tranh rất được lòng mọi người, trong lớp chẳng mấy ai không thích Tần Tranh cả. Bình thường ngoài giờ học, Tần Tranh luôn ở cùng Khương Nhược Ninh và Vân An, không ai chen vào được. Lúc này cơ hội hiếm có, Thời Tuế khoác tay Tần Tranh, lúc Vân An quay lại thì thấy đầu Thời Tuế dựa vào vai Tần Tranh. Vân An ho một tiếng.

Đã xem phim xong rồi, còn thân mật như vậy làm gì.

Mặt Vân An lạnh tanh.

Thời Tuế nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, thấy Vân An thì nhếch môi cười: "Gọi cho cậu cơm niêu sườn heo rồi đó, quán này ngon lắm!"

Tục ngữ có câu, không ai nỡ đánh người đang cười, mà Thời Tuế còn đang cười tươi như hoa thế này. Vân An thờ ơ gật đầu, liếc nhìn Tần Tranh một cái.

Tần Tranh lại thấy được sự không vui và trách móc trong ánh mắt đó của nàng.

Giống như ảo giác, thoáng qua rồi biến mất.

Lúc Tần Tranh nhìn Vân An lần nữa thì Vân An đang cúi đầu lau đũa. Thời Tuế nói: "Lát nữa ăn cơm xong..."

"Phải về nhà rồi." Tần Tranh nói: "Mình còn nhiều đề kiểm tra chưa có làm xong."

Thời Tuế "Ồ" một tiếng, vai xụ xuống: "Thôi được rồi."

Thật ra cô ấy cũng còn nhiều lắm. Chỉ là hôm nay chơi vui quá, lúc chơi một mình luôn có cảm giác tội lỗi, hai người thì không sao, huống chi người này còn là hạng nhất lớp, vậy nên Thời Tuế rất yên lòng thoải mái. Bây giờ nghe Tần Tranh nói vậy, cô ấy thán phục.

Chẳng trách Tần Tranh có thể đứng hạng nhất được, sức tự chủ này đúng là phi thường.

Giờ này mà có ai rủ cô ấy buổi chiều đi dạo phố, cô ấy chắc chắn sẽ lon ton đi theo ngay.

Lúc cơm niêu được bưng ra, điện thoại Tần Tranh rung lên. Cô liếc nhìn màn hình, mấy tin nhắn hiện lên.

Khương Nhược Ninh:【Cậu đi xem phim với Thời Tuế à?】

Khương Nhược Ninh:【Cậu sao thế?】

Khương Nhược Ninh:【Không rủ mình?】

Khương Nhược Ninh:【Mình sắp giận rồi đó!】

Khương Nhược Ninh:【Cậu đi cùng Vân An thì thôi đi, tại sao đi với Thời Tuế mà lại không rủ mình?!】

Hết lời buộc tội này đến lời buộc tội khác, Tần Tranh há hốc mồm.

Cô lướt lên xem, thấy Khương Nhược Ninh gửi một ảnh chụp màn hình, là ảnh vé xem phim của họ do Thời Tuế chụp. Lúc Thời Tuế chụp cô có biết, nhưng không có chụp mặt. Tần Tranh nghĩ một lát rồi vào vòng bạn bè, thấy Thời Tuế đăng một tấm hình, là ba tấm vé xem phim. Khương Nhược Ninh hỏi Thời Tuế:【Ố là la, cuối cùng cũng xem rồi à, đi với ai thế?】

Thời Tuế trả lời cô ấy:【Tần Tranh, còn có Vân An nữa.】

Câu nói này đúng là nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương [1].

[1] Nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương: Thành ngữ Trung Quốc, thường dùng với ý nghĩa "người nhà đánh người nhà", chỉ tình huống người trong cùng một phe lại vô tình gây hại, xung đột hoặc hiểu lầm lẫn nhau do không nhận ra nhau. Ở đây ý nói việc Thời Tuế trả lời Khương Nhược Ninh đã vô tình gây rắc rối cho Tần Tranh.

Khương Nhược Ninh lập tức gọi cô dồn dập.

Tần Tranh:【Mình ra ngoài mua sách, tình cờ gặp thôi.】

Khương Nhược Ninh:【Tình cờ gặp là phải đi xem phim cùng nhau sao?】

Tần Tranh:【Thời Tuế nói muốn xem.】

Khương Nhược Ninh:【Cậu ấy nói muốn xem là cậu đi cùng à?】

Tần Tranh:...

Hình như dỗ không được rồi.

Tần Tranh giải thích:【Là ngoài ý muốn mà.】

Khương Nhược Ninh:【Ha ha!】

Tần Tranh:【Nhược Ninh?】

Bên kia không trả lời.

Tần Tranh:【Ninh Ninh.】

Tần Tranh:【Khương Nhược Ninh, đừng có mà giả chết.】

Khương Nhược Ninh:【Là mấy cậu không rủ mình! Còn nói mình giả chết hả, Tần Tranh! Cậu quá đáng lắm!】

Tần Tranh nghĩ một lát, Khương Nhược Ninh trước kia, cũng vô lý như vậy sao?

Khương Nhược Ninh:【Hơn nữa còn đi xem phim, bộ phim này mình đã rủ cậu nửa tháng rồi, cậu nói sợ không đi, bây giờ lại đi với cậu ấy.】

Tần Tranh:...

Sao càng nói càng thấy tủi thân thế này.

Tần Tranh vội gọi điện thoại cho Khương Nhược Ninh, che loa thoại rồi nói nhỏ: "Mình ra ngoài một lát."

Vân An nhìn bóng lưng Tần Tranh rời đi, ngẩn người.

Thời Tuế hỏi: "Ai vậy?"

Vân An lắc đầu.

Tuy nàng ngồi cạnh Tần Tranh, nhưng vừa rồi không nhìn màn hình.

Thời Tuế không nói gì nữa, Vân An nhìn ra ngoài. Tần Tranh đứng dưới mái hiên, mắt nhìn xuống, hàng mi dài cong vút, tóc đuôi ngựa buộc thấp, ngọn tóc bị gió thổi bay, dường như lướt qua đầu quả tim nàng, trong lòng tê tê, ngưa ngứa.

Tần Tranh còn chưa kịp dỗ Khương Nhược Ninh thì Khương Nhược Ninh đã bật cười: "Không phải chứ, cậu tưởng thật à."

Tần Tranh:...

Cô không nên tin lời Khương Nhược Ninh mới phải!

Khương Nhược Ninh nói: "Nể tình cậu trăm công ngàn việc vẫn bớt chút thời gian gọi điện cho kẻ rảnh rỗi như mình, lần này bỏ qua."

Cô ấy ra vẻ rộng lượng như không hề chấp nhặt, Tần Tranh muốn bật cười.

Sau khi trưởng thành, bọn họ cũng không còn dính nhau như vậy nữa. Cô và Khương Nhược Ninh tuy ở cùng một công ty, nhưng địa điểm hoạt động được phân công khác nhau, cho nên không phải cô đi công tác thì là Khương Nhược Ninh đi công tác, rất hiếm khi hai người cùng nghỉ phép. Lúc nằm lì trong phòng trọ, Khương Nhược Ninh sẽ lôi ra vài tấm hình cũ, lần lượt nói với cô: "Đây là hình chụp hồi cậu học lớp 10, còn nhớ không, hôm đó cậu mặc bộ đồ mới, cứ hỏi mình có đẹp không mãi."

"Đây là học kỳ sau..."

Trong điện thoại của cô ấy có mấy ngàn tấm hình.

Duy chỉ không có hình năm lớp 12.

Cô biết, Khương Nhược Ninh đã xóa hết rồi.

Dường như xóa những tấm ảnh đó, cũng có thể xóa đi ký ức của bọn họ.

Tần Tranh cụp mắt, nghe Khương Nhược Ninh nói: "Mà cậu cũng gan thật đó, lại dám dẫn cả Vân An và Thời Tuế đi xem phim, cậu không sợ Thời Tuế phát hiện hai người yêu nhau à?"

Thời Tuế ư?

Tần Tranh ngẩng đầu, nhìn Thời Tuế và Vân An trong quán. Thời Tuế đang cúi đầu ăn ngấu nghiến, bị nóng đến nỗi nhăn mày xuýt xoa, Vân An cũng cụp mắt trộn cơm niêu. Cô nói: "Sẽ không đâu."

"Đừng lơ là cảnh giác." Khương Nhược Ninh nói: "Cái cặp yêu nhau lớp bên cạnh ấy, tên gì đó, tuần trước bị mời phụ huynh rồi kìa."

Tần Tranh biết, không chỉ bị mời phụ huynh, mà còn làm thủ tục chuyển trường.

Cô và Vân An...

Khương Nhược Ninh nói: "Cho nên cậu cẩn thận chút đi."

Tần Tranh nghe vậy thì khựng lại, nói: "Chia tay thì không cần phải cẩn thận nữa."

Giọng Khương Nhược Ninh im bặt, cô ấy sững sờ, một lúc sau: "Hả?"

Tần Tranh nói: "Mình nói mình và cậu ấy chia tay..."

"Tần Tranh?!" Giọng nói hơi nghi hoặc, đột nhiên gọi tên cô. Tần Tranh mím môi, đáp: "Ừm."

Khương Nhược Ninh hỏi: "Cậu nói cái gì vậy."

Tần Tranh cười khẽ: "Sao thế? Cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình và Vân An chia tay à?"

Khương Nhược Ninh nói: "Chưa hề."

Tần Tranh thôi không cười nữa.

Khương Nhược Ninh nói: "Mình chưa bao giờ nghĩ tới."

Giọng điệu của cô ấy nghiêm túc chưa từng thấy.

Tần Tranh cũng sắp không quen.

Tần Tranh hỏi: "Tại sao?"

Khương Nhược Ninh nói: "Không biết tại sao, chỉ cảm thấy, cảm thấy, cậu không thể rời xa cậu ấy được."

Một trực giác rất vô cớ, nhưng từ đáy lòng cô ấy cảm thấy, Tần Tranh không thể không có Vân An.

Tần Tranh nghe lời cô ấy nói, siết chặt điện thoại, sâu trong mắt có chút mờ mịt.

Cuộc điện thoại này của cô kéo dài rất lâu, lâu đến mức Vân An và Thời Tuế đều đã ăn xong thì cô mới đi vào. Cơm đã nguội từ lâu, Tần Tranh vừa định ăn thì Vân An đã nhờ nhân viên quán hâm nóng lại. Thời Tuế ngồi đối diện họ, hỏi Tần Tranh: "Ai vậy?"

Tần Tranh nói: "Khương Nhược Ninh."

Thời Tuế khó hiểu: "Cậu ấy sao thế?"

Tần Tranh nói: "Không sao, thấy mình đi xem phim với các cậu nên ghen ấy mà."

Thời Tuế bật cười thành tiếng: "Cậu ấy trẻ con thật, vậy lần sau mình gọi cậu ấy cùng ra ngoài chơi."

Tần Tranh gật đầu.

Lúc cơm được mang ra lại, Vân An nhờ nhân viên quán rót thêm một ly nước ấm. Thời Tuế đang bận nghịch điện thoại. Khi nước ấm được đưa tới, Vân An đưa cho Tần Tranh, tiện thể đưa cho cô hộp thuốc.

Vân An nói: "Ăn cơm xong rồi hẵng uống."

Hộp thuốc là loại mini cầm tay. Có lẽ vì được Vân An cầm trong tay nãy giờ, nên cái hộp thuốc lành lạnh lại tỏa ra hơi ấm. Tần Tranh nắm chặt nó trong lòng bàn tay, cúi đầu ăn cơm. Cô ăn không ngon miệng, chỉ ăn được nửa chén. Thấy cô đặt đũa xuống, Thời Tuế bèn hỏi: "Không ăn nữa à?"

Tần Tranh nói: "No rồi."

Thời Tuế nói: "Dạ dày cậu cũng nhỏ quá nhỉ."

Tần Tranh cười cười.

Thời Tuế nói: "Các cậu sắp về rồi à?"

Tần Tranh gật đầu.

Thời Tuế nói: "Được thôi, mình cũng về làm đề kiểm tra đây." Cô ấy nói xong, vừa định đặt điện thoại xuống thì trong nhóm chat bật lên tin nhắn. Thời Tuế liếc nhìn, cô ấy nói: "Nè, có điểm thi tháng rồi..."

Lời chưa nói hết, cô ấy đã nhìn Tần Tranh.

Tần Tranh đang cầm ly nước ấm lên uống, ngậm thuốc. Liếc thấy ánh mắt của cô ấy, Tần Tranh hỏi: "Sao thế?"

Thời Tuế lắc đầu.

Điện thoại Vân An để trên bàn rung lên, Tần Tranh ngồi gần, liếc thấy nàng mở điện thoại, là tin nhắn Khúc Hàm gửi cho nàng.

Khúc Hàm:【Vân An, cậu thấy điểm thi tháng chưa! Lần này cậu hạng 5 đó, tiến bộ nhiều quá!】

Khúc Hàm:【Giỏi quá!】

Dưới hai chữ ngắn ngủn còn gửi thêm một emoji tặng hoa.

Vân An không trả lời Khúc Hàm.

Khúc Hàm lại gửi:【Nhưng mà hình như lần này Tần Tranh thi không tốt lắm, hạng 26 toàn lớp.】

Tần Tranh cắn chặt răng, viên thuốc đang ngậm bị cô cắn vỡ, vị đắng chát lan đầy trong miệng.

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me