[BHTT - EDIT] Thư Tình - Ngư Sương
Chương 36: Bắt nạt
Chương 36: Bắt nạt
Chuyện Tần Tranh mất suất, cô biết, nhưng Khương Nhược Ninh và Vân An không biết. Hai người quay đầu nhìn Tần Tranh, Tần Tranh cụp mắt, Khương Nhược Ninh đứng vụt dậy: "Dựa vào gì chứ!"Sau khi đứng dậy, cô ấy lại cúi đầu: "Không đúng, Tranh Tranh, cậu có suất từ khi nào?"Cơn tức trong lòng cô ấy bùng lên, rồi lại xìu xuống.Tần Tranh nói: "Hôm qua cô Trần nói với mình."Khương Nhược Ninh nói: "Thế sao đột nhiên lại mất?""Mình biết rồi." Cô ấy phân tích: "Có phải Lâm Thụ làm không? Trước thì kéo cậu xuống khỏi vị trí đại diện học sinh, giờ lại làm mất suất của cậu, ông ta..."Tần Tranh kéo cô ấy lại: "Mình cũng có vấn đề mà."Bài thi tháng của cô quá tệ, Trần Phương không có cách nào giúp cô tranh luận đến cùng được. Ở văn phòng, Tần Tranh đã nhìn ra sự khó xử của Trần Phương, nên lúc đó không nói gì thêm. Khương Nhược Ninh tức đỏ cả mắt, cô ấy siết chặt nắm tay, trông như sắp lao vào đánh nhau. Thời Tuế sợ cô ấy thật sự kích động làm ra chuyện gì đó, bèn cùng Tần Tranh một trái một phải kéo cô ấy ngồi xuống. Khương Nhược Ninh như quả pháo đốt: "Mình cũng đi tố cáo!"Ba người còn lại nhìn cô ấy, Khương Nhược Ninh nói: "Chuyện cô Chu bị tố cáo, biết đâu chừng chính là do ông ta làm!"Vân An hỏi cô ấy: "Vậy cậu tố cáo ông ta cái gì?""Không công bằng!" Khương Nhược Ninh lý lẽ hùng hồn.Tần Tranh:...Vân An:...Thời Tuế:...Khương Nhược Ninh nói xong mới nhận ra mình đang nói gì. Cô ấy bĩu môi, đầu óc tức đến mức hồ đồ rồi. Tố cáo giáo viên không công bằng, vậy mười học sinh thì sẽ có đến chín rưỡi học sinh đều muốn tố cáo, giáo viên nào mà chẳng từng thiên vị học sinh giỏi chứ.Khương Nhược Ninh hết lý lẽ, cũng chẳng hùng hồn nữa. Cô ấy nói: "Vậy làm sao bây giờ? Cứ để ông ta bắt nạt à?"Tần Tranh nói: "Xem tình hình bên cô Chu trước đã."Khương Nhược Ninh gật đầu, lúc định đứng dậy, cô ấy đột nhiên nhìn về phía Thời Tuế, đôi mắt sáng rực. Thời Tuế bị cô ấy nhìn chằm chằm đến nỗi đỏ mặt, chớp chớp mắt, không nhịn được mà hỏi: "Sao, sao vậy?"Khương Nhược Ninh nói: "Không phải nhà cậu rất có tiền sao?"Mi tâm Thời Tuế nhảy một cái: "Làm gì? Thuê kẻ giết người hả? Nhà mình làm ăn đàng hoàng nha."Khương Nhược Ninh:...Cô ấy đột nhiên hiểu vì sao vừa nãy Tần Tranh và Vân An lại nhìn mình như vậy rồi.Khương Nhược Ninh tự mình hờn dỗi, mắt tinh liếc thấy Khúc Hàm và Vu Bất Tiện từ cửa bước vào, hai người vừa nói vừa cười với bạn học bên cạnh. Khương Nhược Ninh cảm thấy buồn nôn, quay mặt đi chỗ khác. Bạn học sau lưng chọc chọc vai Khương Nhược Ninh, Khương Nhược Ninh quay đầu, nghe người phía sau nói: "Cậu biết ai tố cáo cô Chu không?"Thính tai Khương Nhược Ninh dựng thẳng lên: "Ai vậy?""Nghe nói là người của trường Trung học số 1." Người phía sau nói rất nhỏ: "Người tố cáo đó muốn cô Chu dạy thêm cho con trai ông ta, nhưng cô Chu không đồng ý. Ông ta rình ở cửa nhà cô Chu ba ngày, thấy buổi tối Tiểu Hà nhà đối diện đến nhà cô Chu, lập tức tố cáo cô Chu."Khương Nhược Ninh nhíu chặt mày: "Vậy không phải là vu oan cho người ta sao?""Ai cũng biết là oan mà." Bạn học phía sau nói rồi rưng rưng nước mắt: "Nhưng cô Chu đúng là có nhận tiền."Cô ấy cắn môi.Khương Nhược Ninh quay đầu nhìn dáng vẻ này của cô ấy, không nói gì, nhét cho cô ấy hai tờ khăn giấy. Vì chuyện của cô Chu mà bầu không khí cả lớp chùng xuống. Buổi tối, Lâm Thụ đến dạy tiết tự học buổi tối cho họ, ông ta ngồi trên bục giảng, sửa bài tập, đôi mắt thỉnh thoảng lại đảo qua phía dưới, thấy có bạn học nhìn đông ngó tây liền quát: "Nhìn lung tung cái gì đó!"Như sấm nổ trên đất bằng, dọa đám học sinh lần lượt ngẩng đầu lên. Lâm Thụ nói: "Không muốn học tiết tự học buổi tối nữa thì ra ngoài đứng cho tôi!"Không ai biết ông ta đang nói chuyện với ai, Tần Tranh ngước mắt nhìn ông ta rồi lại cúi đầu, tiếp tục làm đề.Trong lớp yên tĩnh đến kỳ lạ.Trước kia tính tình cô Chu cũng nóng nảy, không tốt lắm, nhưng cô chưa bao giờ nổi giận vô cớ. Các bạn học càng so sánh càng thấy cô Chu tốt không chịu nổi. Hết tiết tự học buổi tối, cán sự môn Toán ngồi ì trên ghế không chịu nhúc nhích, mấy bạn học khác nhìn qua nhìn lại, Tần Tranh cũng nhìn sang. Cán sự môn Toán nói: "Tụi mình đến nhà cô Chu xem sao nhé?"Mấy người kia cũng rục rịch, Khương Nhược Ninh cũng chạy qua nhìn Tần Tranh: "Chúng ta cũng đi xem ha?"Tần Tranh không có ý kiến, cô gật đầu.Lúc đứng dậy, cô vô thức nhìn về phía Vân An, đối diện với ánh mắt Vân An đang nhìn sang.Vân An phát hiện Tần Tranh đang nhìn mình, nàng cúi đầu khẽ cong môi.Trái tim Tần Tranh vì nụ cười của nàng mà tan tác, giả vờ như không để ý.Thật ra Vân An thường xuyên cười với cô. Khi ở cùng cô, Vân An lúc nào cũng vui, lúc nào cũng cười nhiều. Có mấy lần họ thảo luận vấn đề, đang thảo luận thì Vân An đột nhiên không nói gì mà nhìn cô. Cô không nghe tiếng nên ngước mắt lên, thấy Vân An vừa nãy còn nghiêm túc giảng bài, đột nhiên cười với cô.Khác với những nụ cười bình thường.Mỗi lần nhìn thấy, tim cô đều đập thình thịch.Tần Tranh vỗ ngực, đây chỉ là phản ứng cơ bắp, phản ứng ký ức, không phải là phản ứng thật sự của cô. Thế nhưng, tai cô lại tự động vểnh lên khi nghe thấy hai chữ Vân An. Thời Tuế hỏi Vân An: "Cậu có muốn đi cùng tụi mình không?"Từ khi nào quan hệ của hai người này tốt như vậy?Tần Tranh nhíu mày.Khương Nhược Ninh cũng không hiểu, cô ấy kéo Thời Tuế lại, không vui: "Sao cậu cứ hay lôi kéo Vân An thế? Hôm nay ăn cơm tối cũng vậy."Thời Tuế cứng người, bị Khương Nhược Ninh kéo lùi lại một bước. Khương Nhược Ninh đứng phía sau Thời Tuế, lưng Thời Tuế đụng vào ngực cô ấy. Khương Nhược Ninh chờ Thời Tuế trả lời, không chờ được thì đã thấy Thời Tuế đỏ mặt, cô ấy khó hiểu: "Cậu đỏ mặt cái gì? Cậu thích Vân An hả?""Hả?" Thời Tuế lập tức phản ứng lại, nói ngay: "Làm gì có!"Thời Tuế phản bác mà không cần suy nghĩ, rồi nhìn về phía Vân An. Rõ ràng trước khi ăn cơm tối là Vân An đến tìm cô ấy, nói ăn cơm cùng cô ấy, còn bảo lúc ăn cơm nhớ chừa hai chỗ cho Tần Tranh và Khương Nhược Ninh. Sao đến chỗ Khương Nhược Ninh, lại thành cô ấy thích Vân An chứ?Nói bậy nói bạ!Vân An bó tay, nàng nói: "Khương Nhược Ninh, trong đầu cậu thấy hai người ở cùng nhau, thì chỉ có thích thôi à?""Chứ sao nữa?" Khương Nhược Ninh trả lời rất hùng hồn. Tần Tranh nhìn qua, Khương Nhược Ninh mới "Hì" một tiếng: "Mình đùa thôi." Cô ấy ghé sát mí mắt Thời Tuế: "Cười một cái coi nè."Thời Tuế:...Còn cười nữa, cô ấy muốn đánh người!Trong lớp không còn ai, chỉ còn lại bốn người họ, Vân An nhắc: "Muốn đi thì nhanh lên, mấy bạn đều đi rồi đấy."Ba người còn lại mới đeo cặp, theo sau Vân An ra khỏi lớp. Dưới lầu, mấy bạn nhóm cán sự môn vẫn chưa đi, chờ họ xuống rồi nhìn họ: "Đi chung không?"Vân An đi tuốt đằng trước, gật đầu. Mặt cán sự môn bị gió lạnh thổi cho đỏ bừng, tính cô ấy rụt rè, lần nào chưa nói chuyện với bạn học thì đã đỏ mặt. Tính cách như vậy vốn không hợp làm cán sự môn, không quản được bạn học, nhưng lúc trước cô Chu đã chỉ định cô ấy. Từ khi cô ấy làm cán sự môn, tính cách rõ ràng đã cởi mở hơn, cũng dám bày tỏ ý kiến của mình.Tối nay đến nhà cô Chu, chính là do cô ấy đề nghị.Tề Tô Tô nói: "Mấy cậu nếu ai có việc thì có thể về trước."Dù sao, nếu ngày mai Lâm Thụ biết chuyện này, không kiềm được thì chắc chắn lại nổi trận lôi đình. Vương Hiểu Nặc dửng dưng như không: "Không sao, bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn cô Chu chứ. Cô Chu không về, mình cũng không muốn đi học nữa!"Các bạn học khác liếc nhìn, tuy không đến mức nghiêm trọng như vậy, nhưng sâu trong lòng mọi người chắc chắn đều hy vọng cô Chu trở về.Tề Tô Tô vỗ tay một cái, cố tỏ ra thoải mái: "Vậy đi thôi!"Họ đi lấy xe, Tần Tranh mới nhớ ra mình chỉ có một chiếc xe. Lúc đến là cô chở Khương Nhược Ninh, lúc về, Khương Nhược Ninh và Vân An đều không có xe. Cô vừa định để Khương Nhược Ninh và Vân An đi chung một xe, mình đi nhờ xe bạn học, thì đã nghe Thời Tuế hỏi Vân An: "Cậu không có xe à?"Vân An nói: "Sáng nay dì mình đưa mình đến.""Vậy cậu với mình..." Khương Nhược Ninh thấy dáng vẻ không thông suốt của Thời Tuế thì rất đau đầu, cô ấy ngắt lời Thời Tuế, nói: "Cậu đi chung xe với mình đi."Thời Tuế nhìn Khương Nhược Ninh, chớp chớp mắt.Thật ra ban đầu Thời Tuế định hỏi Khương Nhược Ninh, chỉ là không tiện mở lời, bây giờ nghe Khương Nhược Ninh chủ động đề nghị, trong lòng Thời Tuế dâng lên cảm giác khó tả, trước đây chưa từng có. Thời Tuế cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh: "Ồ, được."Khương Nhược Ninh không để ý thái độ khác thường của Thời Tuế, quay đầu nói với Vân An và Tần Tranh: "Vậy hai cậu một xe."Tần Tranh thấy các bạn học đều đã lên xe, có người đã ngồi ở yên sau, chống chân chờ họ. Tần Tranh không khách sáo, nói với Vân An: "Cậu đạp xe đi."Vân An thuận theo tự nhiên, nhận lấy cặp sách trên tay cô, đặt vào giỏ xe phía trước. Tề Tô Tô đã chuẩn bị xong xuôi, đội mũ và đeo khẩu trang, lời nói ra mang theo hơi trắng, cô ấy hỏi: "Xong chưa?"Khương Nhược Ninh đáp lại một tiếng OK: "Xuất phát, xuất phát!"Sau đó, chiếc xe đạp vèo một cái như gió bay đi. Tần Tranh và Vân An đạp xe ở phía sau cùng. Tần Tranh nhìn từng bóng hình quen thuộc xuyên qua màn đêm, thỉnh thoảng sánh vai, không biết sao đột nhiên lại nhớ đến khoảng thời gian trên lớp, các bạn học đều vì cô mà giơ tay lên. Một dòng cảm xúc nóng bỏng dồn nén trong tim, Tần Tranh cụp mắt xuống.Đúng là yếu đuối.Mắt cô lại nhòe đi.Vân An đang đạp xe gọi cô một tiếng: "Tranh Tranh."Tần Tranh ngẩng đầu, nửa người trên rướn về phía trước, cô tưởng Vân An muốn nói gì đó nên ghé sát lại nghe: "Hả?"Vân An quay đầu, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Tần Tranh. Không có đèn đường, chỉ có ánh trăng và ánh đèn pin kẹp ở đầu xe đạp của các bạn học. Nàng thoáng thấy vành mắt hoe đỏ của Tần Tranh, trái tim khẽ rung động.Tần Tranh thấy nàng không nói gì, hỏi: "Sao vậy?"Vân An khẽ "À" một tiếng: "Không, không có gì."Vừa rồi nàng định nói gì nhỉ?Vân An đột nhiên quên mất, đầu óc rối tung, như bị nhét đầy hồ dán, chỉ còn lại hình ảnh Tần Tranh vừa rồi chực khóc, vành mắt hơi đỏ.Nàng rất muốn ôm Tần Tranh.Suy nghĩ này như ngọn lửa, "vụt" một cái bùng cháy trong cơ thể nàng. Cũng không biết Vân An lấy sức ở đâu ra, chân đạp một cái, chiếc xe lao đi rất xa. Khương Nhược Ninh không chịu thua kém: "Mình đuổi theo!"Những người khác cũng lần lượt gắng sức, một đoàn người đuổi nhau trên phố, rất nhanh đã đến cửa nhà cô Chu.Đèn trước cửa nhà cô Chu vẫn sáng. Cô Chu ngồi trên băng ghế, nhìn thông báo trường gửi cho mình mà tức đến nỗi muốn ném điện thoại. Chồng cô đi tới, nói: "Sáng mai em đến gặp trưởng phòng giáo vụ nhận lỗi đi, thật sự không được thì anh biếu con gà qua đó. Năm ngoái thầy Dương mở lớp dạy thêm có làm sao đâu, chuyện của em chắc chắn là có người cố tình ngáng chân rồi. Lúc trưởng phòng giáo vụ của các em mới nhậm chức, anh đã bảo biếu chút quà mà em cứ khăng khăng không nghe.""Biếu quà làm gì?" Cô Chu nghiêm mặt: "Dựa vào cái gì em mà phải biếu quà cho ông ta chứ.""Em xem em kìa." Chồng cô bất đắc dĩ: "Cứ nói đến chuyện này là lại nổi nóng. Vậy em xem em dạy mấy lớp, một ngày bao nhiêu tiết, các giáo viên khác thì sao?"Cô Chu nói: "Giáo viên khác có việc của giáo viên khác, anh đừng có lúc nào cũng nghĩ giáo viên khác nhàn hạ là do biếu xén. Mỗi người mỗi hoàn cảnh khác nhau.""Em!" Chồng cô bị cô làm cho tức chết, đang định khuyên tiếp thì nghiêng đầu, thấy ánh đèn chiếu từ ngoài cửa sổ vào. Chồng cô nhíu mày đi đến trước cửa sổ, sợ hết hồn: "Ấy!""Lão Chu!" Chồng cô gọi: "Em em em qua đây, mau qua đây!"Cô Chu không vui, nhíu mày đi tới, chồng cô kéo cô đến bên cửa sổ. Qua lớp kính, cô Chu trông thấy học sinh lớp mình đứng ở ngoài, cô vô thức sờ lên mái tóc rối bù. Hốc mắt cô nóng lên, nói năng cũng không còn lưu loát: "Lũ trẻ này! Làm gì thế này! Điên rồi—"Cô vội vàng hấp tấp, không nghĩ ngợi gì mà chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng bị chồng cô kéo tay lại, đưa cho cô chiếc áo khoác. Cô Chu đứng ở cửa hít sâu, điều chỉnh xong mới mở cửa. Cô vốn định mắng cho các em một trận vì tan học không biết về nhà mà lại đến nhà cô, vừa tốn thời gian lại nguy hiểm, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tề Tô Tô đã "oa" một tiếng gọi: "Cô Chu ơi!"Những người khác bị lây nhiễm, nhao nhao đỏ mắt: "Cô Chu."Cô Chu bị "Cô Chu ơi", "Cô Chu à" vây quanh, cô dở khóc dở cười. Chỉ mới nửa ngày thôi, sao các em ấy lại như chịu ấm ức lớn lắm vậy? Những lời cô định trách mắng nghẹn lại, nửa ngày không nói ra được.Tần Tranh cũng đỏ mắt, cô đứng ở đầu gió, nhìn cô Chu quay lưng về phía cửa nhà, ánh sáng chiếu lên lưng cô Chu, phủ một vầng hào quang.Cô Chu đợi các em không nói nữa mới lên tiếng: "Các em buổi tối không về nhà, đến đây làm gì?"Vương Hiểu Nặc hỏi: "Cô Chu, khi nào cô về ạ?""Sắp rồi." Cô Chu an ủi các em, thật ra trong lòng cô cũng không chắc, trường bảo cô ở nhà chờ thông báo, nhưng trước mắt vẫn là một đám trẻ con, có biết gì đâu. Cô Chu nói: "Mấy ngày nay các em ngoan ngoãn nghe lời thầy Lâm, có biết chưa?"Những người có mặt đều không lên tiếng.Cô Chu nhíu mày: "Sao không ai nói gì cả? Thầy Lâm đánh các em à?"Cô nửa đùa nửa thật, Thời Tuế giải thích: "Cô Chu, thầy Lâm vừa đến đã điều chỉnh lớp chúng ta.""Điều chỉnh?" Cô Chu hỏi: "Điều chỉnh gì?""Thầy ấy—" Thời Tuế tức không nhịn nổi, nói một tràng những lời không hay về Lâm Thụ, bao gồm cả chuyện của Tần Tranh. Cô Chu càng nhíu mày chặt hơn, nhìn về phía Tần Tranh, hỏi: "Thật vậy à?"Tần Tranh nói: "Cô Chu, thầy Lâm có sắp xếp của thầy Lâm.""Ông ta sắp xếp..." Cô Chu nghiến chặt răng, kiềm lại lời chửi thề, ở trước mặt học sinh thì không thể thất lễ được, dẫu cho bây giờ cô vô cùng tức giận. Trong trường, không phải không có giáo viên bị tố cáo dạy thêm, có người thậm chí bằng chứng rành rành. Hoặc là cảnh cáo miệng, nếu thật sự nghiêm trọng thì cũng chỉ bị kỷ luật, bảo về tự kiểm điểm chờ thông báo. Mà cô là người đầu tiên. Cô Chu biết ý của Lâm Thụ, là vì cô không đút lót biếu xén cho ông ta, nhưng trước đây trường cũng không có lệ này. Lâm Thụ lên nắm quyền hai năm nay, không khí trong trường rối tinh rối mù, thế mà ông ta lại bị những lời nịnh hót làm cho mê muội, các giáo viên khác theo phương châm nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đều nhẫn nhịn.Ai ngờ bây giờ nhẫn nhịn lại gây ra vấn đề như vậy.Cô Chu nghĩ một lát: "Các em về trước đi, ngày mai cô đến trường một chuyến."Tề Tô Tô vẫn đỏ mắt: "Cô Chu.""Được rồi." Cô Chu trấn an họ: "Ngày mai cô Chu nhất định sẽ đến trường, đừng lo lắng nữa."Tề Tô Tô nhìn về phía các bạn học khác, những người khác im lặng không nói lời nào, cô Chu bất lực: "Đều không nghe lời phải không? Vậy tối nay các em về làm thêm hai tờ đề nữa, ngày mai nộp cho cô."Tần Tranh thấy mắt những người khác vừa rồi còn đỏ hoe, giờ thì lập tức trắng bệch. Cô Chu bực bội: "Mau về đi, cũng không xem coi đã mấy giờ rồi. Về nhà đều phải gửi tin nhắn cho cô, có nghe chưa!"Thời Tuế gật đầu: "Dạ em biết rồi cô Chu."Lúc này những người khác mới miễn cưỡng nhìn cô Chu, Tần Tranh cũng nhìn cô Chu. Cô Chu nhíu mày nhưng vẫn cười với mọi người, có chút gượng gạo và kỳ cục. Trong lòng Tần Tranh chua xót. Trước đây, cô rất ít khi để ý đến cô Chu. Trong ký ức, lúc cô đi học, cô một lòng một dạ chú tâm vào việc học, hai tai không màng chuyện bên ngoài. Sau này ở bên Vân An, đối với cuộc sống và học tập của cô, thật ra cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.Cô học giỏi, Vân An cũng học giỏi, phần lớn chuyện yêu đương của họ đều lấy cớ là học phụ đạo và cùng nhau học bài. Thầy cô chưa từng nói gì, nếu không phải Vân An đột ngột rời đi, thì năm lớp 12 của cô, có lẽ cũng sẽ giống như mọi người, bình thường và không có gì đặc biệt. Khi nhớ lại, chỉ sẽ nghĩ đến chuyện học hành bận rộn vụn vặt, và tất cả những gì liên quan đến Vân An.Sau khi tốt nghiệp, cô rất ít khi nghĩ đến cô Chu.Những buổi họp lớp sau này năm nào cô cũng đi, không bỏ sót lần nào. Cô gặp cô Chu mấy lần, cô Chu quan tâm đến sự phát triển của cô, biết cô làm người mẫu thì rất ngạc nhiên, nói: "Cô còn tưởng em..."Tưởng cô tiếp tục đào tạo sâu, học lên cao.Những người quen biết cô, đều nghĩ vậy.Ấn tượng của cô về cô Chu lúc đó, chính là có trách nhiệm, không có nhiều cảm xúc gì hơn. Bây giờ thì lại cảm thấy chua xót và khó chịu. Vân An thấy cô mãi không động đậy, gọi một tiếng: "Tranh Tranh?"Tần Tranh hoàn hồn, nhìn về phía nàng.Vân An liếc thấy khóe mắt cô long lanh, hỏi: "Cậu sao vậy?"Tần Tranh nói: "Không có gì."Cô hít sâu, vẫy tay với các bạn học khác. Đường về nhà của mọi người không giống nhau, Khương Nhược Ninh thì cùng đường với họ, nhưng cô ấy đã sớm cùng Thời Tuế đạp xe chuồn mất, dường như cố tình tạo không gian riêng cho họ.Lúc Tần Tranh ngồi sau xe Vân An, đột nhiên hỏi: "Cậu có biết nhà Lâm Thụ ở đâu không?"Vân An nghiêng đầu: "Làm gì?"Nàng hỏi: "Chẳng lẽ cậu thật sự muốn trùm bao tải đánh ông ta?"Tần Tranh:...Sao cô không biết Vân An cũng biết kể mấy câu chuyện cười khô khan như vậy?Tần Tranh bất đắc dĩ: "Mình chỉ cảm thấy Lâm Thụ không phải cô Chu, không thanh liêm như vậy."Vân An hiểu ý cô, nói: "Nhưng chuyện của cô Chu, nhất định sẽ khiến Lâm Thụ cảnh giác, ông ta sẽ không ngốc đến mức để người ta nắm được thóp vào thời điểm mấu chốt đâu."Tần Tranh nói: "Nếu là gài bẫy thì sao?"Vân An suy nghĩ.Hai người im lặng không nói gì, xe đạp không nhanh như lúc đến, chậm rãi. Tần Tranh tưởng Vân An mệt, bèn vỗ vỗ lưng nàng, nói để mình chở. Vân An nói: "Không sao."Nàng vừa nói xong thì điện thoại Tần Tranh rung lên, Tần Tranh nhìn tên người gọi đến, là Tần Quế Lan.Cô nhảy xuống xe nghe điện thoại, Tần Quế Lan thấy cô vẫn chưa về thì sốt ruột, hỏi cô: "Sao con còn chưa về nhà nữa?""Vừa nãy ở trường có chút việc ạ." Tần Tranh nói: "Lát nữa là con về tới nhà rồi mẹ."Tần Quế Lan đi đi lại lại ở cửa, nghe cô nói một lát nữa về nhà thì yên tâm hơn nhiều. Bà vừa cúp điện thoại, ngẩng đầu liền thấy đèn nhà đối diện sáng lên, có người đứng ở cửa. Bà nhiệt tình chào hỏi: "Dì của Vân An đúng không?"Mạc Tang Du nghe thấy giọng Tần Quế Lan thì quay đầu lại. Thấy người đến, cô cười chào hỏi: "Chị sui— À, chị Tần."Trong lòng cô suy đi nghĩ lại về mối quan hệ giữa Vân An và Tần Tranh, suýt nữa thì buột miệng nói ra.Cái miệng chết tiệt này.Mạc Tang Du ngoài cười nhưng trong không cười.Tần Quế Lan nói: "Vân An cũng chưa về à?""Vẫn chưa, vừa nãy con bé nhắn tin cho tôi, nói là về muộn một chút." Mạc Tang Du chưa kịp hỏi Vân An, bây giờ hỏi Tần Quế Lan: "Có phải các cháu có chuyện gì không ạ?"Tần Quế Lan nói: "Tranh Tranh cũng không nói, nhưng tình hình học tập gần đây của con bé, haiz—"Mạc Tang Du thấy bà thở dài, không khỏi quan tâm: "Sao vậy ạ? Gần đây Tần Tranh học không tốt sao ạ?""Đợt trước con bé bị cảm, thi cử lại phát huy thất thường. Ngày mai vốn phải họp phụ huynh, giáo viên muốn con bé làm đại diện học sinh phát biểu, nhưng cũng đi tong." Tần Quế Lan lo lắng, Mạc Tang Du nghe được điểm mấu chốt: "Họp phụ huynh?"Tần Quế Lan nghe cô nghi ngờ, gật đầu nhìn cô: "Vân An, không nói với cô à?"Mạc Tang Du không biết chuyện này, nghĩ đến chuyện đứa trẻ đó độc lập là lại đau đầu. Cô thật sự không biết Vân Thụy dạy dỗ con trẻ kiểu gì mà đứa nào đứa nấy cũng lầm lì. Mạc Tang Du nói: "Chắc con bé sợ tôi bận rộn công việc, không đi được, nên không nói cho tôi biết. Là ngày mai sao ạ? Mấy giờ vậy ạ?"Tần Quế Lan nói: "2 giờ chiều mai, giáo viên gửi thông báo trong nhóm."Bà "Ồ" một tiếng: "Cô vẫn chưa vào nhóm phải không? Tôi kéo cô vào nhóm nhé?"Mạc Tang Du vô cùng cảm kích: "Vâng ạ."Tần Quế Lan mời Mạc Tang Du vào nhóm lớp. Ban đêm, trong nhóm lớp cũng không yên tĩnh, vẫn có mấy người trò chuyện. Mạc Tang Du thấy nội dung, hỏi Tần Quế Lan: "Đổi giáo viên chủ nhiệm sao ạ?"Tần Quế Lan nói: "Tôi cũng thắc mắc chuyện này, định đợi Tranh Tranh về, hỏi con bé xem sao."Mạc Tang Du nhìn vào nhóm.Lớp 12 vô cùng quan trọng, nhất là giáo viên bộ môn và giáo viên chủ nhiệm, nếu không phải trường hợp đặc biệt thì không thể thay đổi. Giáo viên chủ nhiệm này đã dạy hơn nửa học kỳ rồi, sao đột nhiên lại muốn đổi.Cô cụp mắt, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng xe đạp. Từ xa là Tần Tranh đã thấy Mạc Tang Du đứng ở cửa nhà, phía sau là ánh đèn vàng ấm, không quá sáng, nhưng khiến người ta cảm thấy ấm áp.Tần Tranh đột nhiên nhớ lại, trước đây có lần Vân An ra ngoài mua đồ, lúc sắp về đến nhà, cô đi dép lê mở cửa đứng ở ngưỡng cửa, cứ nhìn cho đến khi Vân An đạp xe về. Cô vẫy tay với Vân An, Vân An nói: "Lạnh thế này, cậu ra ngoài làm gì vậy?"Cô cười hì hì: "Có thấy rất hạnh phúc không?"Vân An bị cô trêu đến nỗi ngại ngùng, tai đỏ bừng.Lúc này thấy Mạc Tang Du đứng ở cửa, Tần Tranh chợt nảy ra suy nghĩ: "Vân An."Vân An quay đầu.Tần Tranh nhìn nàng.Vân An, cũng có người đợi nàng về nhà rồi.Tần Tranh cong môi.Vân An hỏi: "Sao vậy?"Tần Tranh nói: "Về nhà rồi."Vân An "Ừm" một tiếng: "Về nhà rồi."Tần Quế Lan tiến lên hai bước, nhìn Tần Tranh: "Buổi sáng con không chịu đạp xe là đã nói rồi, hóa ra là muốn hành hạ Vân An. Vân An có mệt không con? Vào nhà đi, dì múc cho con chén canh gà nhé?"Vân An nói: "Dạ không cần đâu dì, con không mệt ạ."Mạc Tang Du nghe họ nói chuyện, đầu lưỡi chạm vào khóe môi, không lên tiếng.Rất nhanh hai nhà đóng cửa lại. Tần Tranh ngồi ở nhà ăn canh gà, nhắn tin báo bình an cho cô Chu. Cô thấy trong nhóm lớp có người nói:【Chuyện của cô Chu, chúng ta có nên làm đơn kiến nghị không?】Rất nhanh có bạn học tán thành, Tần Tranh nghe Tần Quế Lan hỏi: "Các con đổi giáo viên chủ nhiệm à?"Tần Tranh ăn canh gà, cụp mắt: "Vẫn chưa quyết định ạ."Tần Quế Lan không hiểu: "Sao tự dưng lại đổi giáo viên chủ nhiệm vậy?"Tần Tranh nói: "Hiện tại giáo viên chủ nhiệm xảy ra chút chuyện, mẹ đừng lo, chắc không có vấn đề gì đâu ạ."Tần Quế Lan nghĩ dù sao ngày mai cũng phải đến trường, chắc chắn sẽ tìm hiểu tình hình, nên cũng không hỏi nhiều, bảo Tần Tranh ăn xong canh gà thì đi tắm rửa. Tần Tranh vào phòng tắm, qua cửa sổ, cô thấy đèn nhà Vân An sáng trưng.Vân An ngồi trên ghế, Mạc Tang Du cũng để lại cơm nước cho nàng, vừa hâm nóng bưng lại đây. Vân An muốn giúp nhưng Mạc Tang Du không cho nàng động tay. Vân An ngoan ngoãn ngồi yên, cầm đũa lên, tin nhắn trong nhóm trôi rất nhanh, điện thoại thỉnh thoảng lại rung. Vân An vừa ăn cơm vừa nhìn màn hình. Lúc tắt khung chat nhóm, nàng nhìn ảnh đại diện của Tần Tranh trong danh sách ghim, nghĩ một lát, vẫn không nhấp vào.Mạc Tang Du thấy nàng nhìn chằm chằm điện thoại không nói gì, hỏi: "Con nghĩ gì vậy?"Vân An cúi đầu: "Không có gì ạ."Một lát sau, nàng ngẩng đầu, nhìn Mạc Tang Du, nói: "Dì Mạc, hôm nay dì của con vẫn bận lắm ạ?""Chắc vậy." Mạc Tang Du nói: "Hôm nay có nhiệm vụ, bây giờ không biết xong chưa. Con có việc tìm chị ấy à? Tìm dì cũng được mà!" Nói đến đây mắt Mạc Tang Du sáng lên, cô lại có thể tìm Vân Thụy kể công rồi.Vân An cắn môi, vẻ mặt hiếm khi do dự, rất phân vân.Mạc Tang Du thấy vậy thì có chút phấn khích, khó mở lời như vậy, chắc chắn là vấn đề lớn. Mạc Tang Du cổ vũ Vân An: "Nói một chút xem nào, không giải quyết được chúng ta lại tìm dì của con.""Con—" Vân An đặt đũa xuống, nhìn về phía Mạc Tang Du, nghiêm túc nói: "Dì Mạc, có người bắt nạt con."---Tác giả có lời muốn nói:Tần Tranh: Rõ ràng là bắt nạt mình mà.Vân An: Bắt nạt vợ của mình chính là bắt nạt mình [đáng thương]Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me