[BHTT - EDIT] Thư Tình - Ngư Sương
Chương 45: Nằm mơ
Chương 45: Nằm mơ
Kiếp trước, Vân An cũng từng cãi nhau với Khương Nhược Ninh. Tuy Vân An không nói nhiều, nhưng khi cần tranh luận đúng sai, Vân An chưa bao giờ lùi bước. Khương Nhược Ninh cũng giống nàng, dù không có lý cũng phải cố tranh ba phần. Có lần cuối tuần bọn họ ra ngoài chơi, lúc mua quần áo, hai người vì một màu sắc mà tranh cãi.Khương Nhược Ninh nói: "Màu đỏ đẹp, Tranh Tranh cậu nên mặc màu đỏ, rất tươi tắn."Vân An nói: "Màu xanh lam đẹp, màu đó tôn da cậu."Khương Nhược Ninh: "Ý cậu là màu đỏ không tôn da cậu ấy?"Vân An nói: "Ý cậu là cậu ấy mặc màu xanh lam không đẹp?"Khương Nhược Ninh: "Mình nói vậy hồi nào!"Vân An: "Thế mình nói vậy bao giờ!"Khương Nhược Ninh: "Mình không quan tâm, tóm lại màu đỏ vẫn đẹp."Vân An cũng hầm hừ.Cuối cùng, cô chẳng nghe theo ai, mua một chiếc màu trắng. Trên đường về, hai người nhìn nhau không vừa mắt, cứ thúc giục đối phương về nhà đi. Cô một tay khoác một người, lúc kết thúc buổi đi chơi, cô ôm lấy cánh tay Vân An, đi bên cạnh Vân An, nghe nàng nói: "Màu xanh lam đẹp."Cô nói: "Nhưng cậu thích màu trắng."Vân An hơi ngẩn ra, nhìn cô.Cô cười: "Mình mua màu cậu thích."Vân An nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ là bàn tay ôm eo cô siết chặt đến lạ thường.Tần Tranh nghe hai người tranh cãi nảy lửa, khẽ nhếch môi.Khương Nhược Ninh nhụt chí: "Lười nói chuyện với cậu."Vân An quay đầu: "Mình cũng lười nói chuyện với cậu."Tần Tranh nhoài người ra, tới trước mặt hai người: "Cãi xong rồi à?"Khương Nhược Ninh nói: "Có cãi nhau đâu, giao lưu thân thiện thôi."Đã giao lưu đến mức mặt đỏ tai hồng rồi mà còn thân thiện nỗi gì. Tần Tranh cười: "Giao lưu ra kết quả chưa? Hai cậu ai là đồ thần kinh?"Khương Nhược Ninh nói: "Mình—"Cô ấy hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào Tần Tranh, nghiến răng nghiến lợi.Vân An cũng tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Tần Tranh. Tần Tranh cười như không cười, khóe môi khẽ nhếch, vẻ mặt vui vẻ. Vân An thấy Tần Tranh cười thì cũng cười theo, vai nàng đột nhiên bị ai đó đẩy một cái, Khương Nhược Ninh nói: "Đổi chỗ, mình đánh chết cậu ấy!"Vân An không động đậy.Khương Nhược Ninh chọc vai nàng: "Đổi chỗ coi!"Vân An: "Không đổi."Tần Tranh nghe cuộc tranh cãi mới, ngoáy ngoáy lỗ tai. Chuông tan học đúng giờ vang lên, cô Chu từ trong lớp đi ra, ba người đứng thẳng lại. Cô Chu tính răn dạy, nhưng đối diện với gương mặt ba người thì lại không sao nổi giận được, cuối cùng khẽ quát một tiếng: "Về lớp đi!"Cũng không biết xấu hổ!Đứng ngoài rồi mà còn không yên phận!Cô Chu nhìn bóng lưng bọn họ, vừa tức vừa buồn cười.Sau khi Tần Tranh về lớp, Thời Tuế lập tức chen tới, nhoài người lên bàn Khương Nhược Ninh: "Các cậu làm gì thế?"Khương Nhược Ninh nói với Vân An: "Tuyệt giao! Bây giờ tuyệt giao luôn!"Vân An không để ý tới lời nói trẻ con của Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh làm như thật, vạch đường ranh giới 38 giữa hai người. Vân An đưa tay ra, Khương Nhược Ninh: "Làm gì đó?"Vân An nói: "Cây bút của mình."Khương Nhược Ninh:...Thời Tuế bật cười thành tiếng. Khương Nhược Ninh lườm cô ấy một cái, Thời Tuế nghiêm mặt lại, nói: "Xin cậu bớt giận, uống chút nước đi nè."Cô ấy đưa ly cho Khương Nhược Ninh, ra hiệu cho Khương Nhược Ninh uống một ngụm. Khương Nhược Ninh không để ý lắm, mở ly ra ngửi thấy mùi trà sữa, kinh ngạc nhìn Thời Tuế. Thời Tuế đối diện với ánh mắt Khương Nhược Ninh thì có chút đắc ý. Khương Nhược Ninh uống hai ngụm, Thời Tuế nói: "Ngon không?"Khương Nhược Ninh nói: "Cậu không sợ cô Chu biết à."Thời Tuế nói: "Cô Chu cũng đâu uống ly của mình."Lúc này Khương Nhược Ninh mới nhớ ra, đây là ly của Thời Tuế, nói: "Mình đổ cái này ra.""Không cần phiền thế đâu." Thời Tuế nói: "Cậu cứ uống ly của mình đi."Khương Nhược Ninh hỏi cô ấy: "Vậy ly đâu cậu uống nước?"Thời Tuế nói: "Của cậu, có được không?"Khương Nhược Ninh nhún vai: "Mình thì sao cũng được, sợ cậu chê bẩn thôi."Thời Tuế nói: "Không sao, mình dùng nước sôi tráng qua."Khương Nhược Ninh gật đầu, sung sướng uống thêm một ngụm trà sữa, còn không quên tìm Tần Tranh để chia sẻ: "Uống không?"Tần Tranh thấy Khương Nhược Ninh vui vẻ ra mặt, so với lúc nãy thì như hai người khác nhau. Cô có ảo giác như Khương Nhược Ninh đang bưng thuốc độc vậy.Tần Tranh: "Đây là gì?"Khương Nhược Ninh: "Uống ngon lắm."Tần Tranh mở nắp, ngửi thấy mùi sữa thơm, cô lắc đầu: "Ngọt quá.""Quên mất cậu chỉ uống vị dâu." Khương Nhược Ninh nói: "Thế thôi vậy, cậu đang làm gì thế?"Tần Tranh nói: "Thống kê danh sách."Nói rồi, cô nhìn về phía Diệp Dư. Cô Chu đã đổi chỗ cho Diệp Dư, cô ấy ngồi cùng dãy với cô, chỉ là ở vị trí sát cửa sổ bên trong. Chỗ đó vốn của một bạn nam, bây giờ bạn đó đã chuyển xuống phía sau.Tần Tranh nghĩ đến chuyện ở quán karaoke, cô gọi: "Diệp Dư!"Diệp Dư ngẩng đầu khỏi đề kiểm tra, thấy Tần Tranh nhìn mình, mặt cô ấy theo thói quen đỏ lên. Cô ấy lập tức đặt bút xuống, đi đến bên bàn Tần Tranh. Khương Nhược Ninh phát hiện lòng bàn tay cô ấy dán băng cá nhân, không hiểu: "Chuyện này là sao vậy?"Diệp Dư co ngón tay lại: "Vết thương nhỏ thôi."Khương Nhược Ninh nắm lấy tay cô ấy, nhìn trước nhìn sau, nói: "Cậu cũng bất cẩn quá."Ba bốn miếng băng cá nhân, đâu phải vết thương nhỏ đâu.Diệp Dư cụp mắt. Ngón tay Khương Nhược Ninh vô cùng mềm mại, không giống như đầu ngón tay của cô ấy. Cô ấy thích Khương Nhược Ninh nắm lấy tay mình.Khương Nhược Ninh thả tay Diệp Dư ra: "Phải chú ý chút, cậu xem Tần Tranh và Vân An kìa, chưa bao giờ dám làm tay bị thương."Diệp Dư không hiểu: "Tại sao?""Còn có thể tại sao nữa." Khương Nhược Ninh cười gian xảo: "He he."Diệp Dư nhìn Khương Nhược Ninh, đột nhiên cũng không muốn truy cứu tại sao, ngơ ngác cười theo.Tần Tranh không buồn nhìn, hỏi Diệp Dư: "Cậu nói chuyện với cô Chu rồi sao?"Diệp Dư nói: "Ừm."Tần Tranh hỏi: "Cô Chu nói thế nào?"Diệp Dư nói: "Cô Chu bảo mình cứ tiếp tục đi học, đơn xin thôi học trước đó chưa có ký, hai ngày đó coi như mình xin nghỉ, cô sẽ viết giấy phép cho mình.""Vậy được." Tần Tranh nói: "Mình thương lượng với cậu một chuyện."Diệp Dư nhìn cô: "Chuyện gì?"Tần Tranh nói: "Buổi hội diễn Tết Nguyên Đán, lớp mình không có ai tham gia, mình đề cử cậu, có được không?"Cơ thể Diệp Dư cứng đờ.Đề cử cô ấy?Nhưng cô ấy chưa bao giờ lên sân khấu, càng đừng nói đến việc hát trước mặt nhiều người như vậy. Diệp Dư nói: "Mình..."Cô ấy do dự.Khương Nhược Ninh nói: "Đúng đó! Không phải mỗi lần đến hội diễn, lớp mình đều không ai chịu tham gia sao? Lần nào cũng phải kéo người đi cho đủ số. Diệp Dư, cậu lên chắc chắn hạng nhất, tin mình đi!"Diệp Dư nhìn Khương Nhược Ninh.Khương Nhược Ninh nói: "Nếu cậu sợ, bọn mình có thể đi tập luyện cùng cậu."Tần Tranh cũng gật đầu: "Đúng, buổi trưa tan học bọn mình có thể đi tập luyện cùng cậu."Cô là phó chủ tịch, vẫn có thể xin được một khoảng thời gian tập luyện riêng. Diệp Dư bị hai người họ kẻ tung người hứng làm cho hoa cả mắt, cô ấy cắn môi dưới. Vân An nhìn ra, nàng nói: "Trưa nay mình sẽ đi xem sao, nếu cậu cảm thấy ổn thì hẵng đăng ký."Vân An hỏi Tần Tranh: "Sân khấu bố trí kỹ càng rồi chứ?""Mình hỏi Đỗ Tử Ngọc xem sao." Tần Tranh chưa đến hội trường, nhưng trong nhóm chat, mỗi ngày đều có ảnh mới báo cáo tiến độ. Lần trước cô có liếc qua, đã xong rồi, nhưng để chắc chắn, cô vẫn nhắn tin cho Đỗ Tử Ngọc.Đỗ Tử Ngọc rất nhanh trả lời cô, OK rồi, chỉ đợi danh sách thống kê bên cô ấy ra thôi. Tần Tranh tiện thể nói với cô ấy chuyện tập luyện buổi trưa. Đỗ Tử Ngọc:【OK, các cậu qua đi, tiết tự học buổi tối lớp mình mới tập, buổi trưa không có ai cả.】Lớp bọn họ là tiết mục nhảy, thời gian tương đối dài, nên sắp xếp tập luyện vào tiết tự học buổi tối.Tần Tranh nói: "Xong rồi, trưa chúng ta ăn cơm xong thì qua thẳng đó."Diệp Dư bị bọn họ nhìn, đành phải gật đầu.Đợi cô ấy về chỗ của mình, Khương Nhược Ninh chọc vai Tần Tranh: "Lớp mình chỉ để Diệp Dư tham gia thôi à?""Không phải vẫn chưa quyết định sao? Không ai đăng ký thì mình đề cử cậu ấy." Tần Tranh nói xong, bèn cúi đầu. Bên cạnh, Khúc Hàm cầm điện thoại gõ chữ, trong nhóm chat nhỏ của bọn họ đang bàn tán chuyện khác. Thấy tin nhắn của Khúc Hàm, có người hỏi:【Hả? Diệp Dư tham gia hội diễn Tết Nguyên Đán á?】Còn có người hỏi:【Diệp Dư là ai thế?】Vu Bất Tiện:【Là cái đứa thôi học đó.】Người kia trả lời:【Ồ, cái đứa có bạn trai rồi mang thai thôi học đó hả? Sao lại quay về rồi?】Những người khác hóng chuyện:【Gì, gì cơ, mang thai thôi học?】Người kia:【Vu Bất Tiện nói đó.】Vu Bất Tiện:【Mình có nói đâu.】Người kia:【Phải phải phải, là mình nói. Lần trước mình thấy nó đi cùng một cậu con trai ở trung tâm thành phố đó. Cậu con trai đó học trường nghề, tóc vàng hoe, hai người từ trung tâm thành phố đi ra, còn có thể đi đâu được nữa.】Lời đồn đoán này vừa bỉ ổi vừa vô căn cứ, nhưng lại nắm được tâm lý tò mò của mọi người trong nhóm, ai nấy đều bắt đầu thảo luận. Khúc Hàm thấy chủ đề đi chệch hướng, hỏi:【Các cậu không ai tham gia hội diễn à?】【Không biết hát!】【Mình không tham gia được, bao nhiêu thầy cô nhìn chằm chằm, sợ chết khiếp.】Vu Bất Tiện:【Khúc Hàm cậu đi đi, cậu hát hay lắm!】【Đúng đó đúng đó, Khúc Hàm, lần trước ở quán karaoke cậu hát hay cực kỳ!】【Mình cũng ủng hộ! Lát nữa mình sẽ đề cử cậu!】Khúc Hàm cúi đầu, mặt hơi nóng lên.Cô ấy đã nhiều lần làm đại diện học sinh lên sân khấu phát biểu, nhưng hát hay biểu diễn tài năng thì thật sự chưa từng. Vừa nghĩ đến việc hát lệch một nốt trên sân khấu, bị các bạn học cười nhạo mấy năm, thậm chí trở thành chuyện phiếm mỗi lúc rảnh rỗi, cô ấy đã thấy sợ.Nhưng cô ấy cũng không muốn Tần Tranh cứ thế mà được việc.Tần Tranh muốn đề cử ai thì đề cử người đó sao?Dựa vào cái gì chứ?Lớp này không phải do Tần Tranh định đoạt.Khúc Hàm cắn môi, nhìn từng dòng tin nhắn nhảy rất nhanh trong nhóm chat, tim cô ấy đập thình thịch, bên tai nghe thấy Vu Bất Tiện gọi: "Tần Tranh!"Cô ấy giật nảy mình.Tần Tranh quay đầu, thấy Vu Bất Tiện nhìn mình. Vu Bất Tiện nói: "Hội diễn Tết Nguyên Đán, không phải lớp mình không có ai tham gia sao? Tôi đề cử Khúc Hàm."Cô ta vừa dứt lời, mấy người khác hùa theo: "Đúng, bọn này cũng đề cử Khúc Hàm."Tần Tranh cau mày.Sớm không đề cử, muộn không đề cử, cô hỏi có ai tham gia không cũng hai ba ngày rồi, tin nhắn trong nhóm cũng gửi hai lần, thế mà không ai thèm để ý, bây giờ đột nhiên nói muốn đề cử Khúc Hàm. Cô nói: "Có người tham gia rồi."Vu Bất Tiện hỏi: "Ai vậy?""Diệp Dư." Tần Tranh quả quyết nói, thật ra trong lòng cũng không chắc chắn. Cô nghĩ, nếu Diệp Dư không tham gia, liệu cô có phải đứng ra không?Vu Bất Tiện nói: "Diệp Dư? Cậu ta hát ư?"Bởi vì nghi ngờ, giọng nói của Vu Bất Tiện có vẻ vô cùng chói tai, hai chữ "Diệp Dư" bị cô ta kêu rất to. Tất cả bạn học trong lớp đều im lặng, nhìn Diệp Dư. Ngoại trừ việc bị giáo viên đột nhiên gọi dậy trả lời câu hỏi, Diệp Dư vẫn chưa từng bị nhiều cặp mắt nhìn cùng lúc như vậy. Lòng bàn tay cô ấy căng chặt, đổ mồ hôi, cơ thể cứng ngắc.Vu Bất Tiện nói: "Cậu ta nhát gan như vậy, lên sân khấu nổi không đó? Đừng làm mất mặt lớp mình đấy!"Bạn học ngồi sau Vu Bất Tiện gật đầu: "Đúng vậy, trước đó cậu ta còn thôi học, ai biết mấy ngày nữa cậu ta có thôi học nữa không? Lỡ đâu đang yên đang lành lại muốn thôi học thì sao đây? Lớp mình sẽ gặp xui xẻo đó!"Hai người một xướng một họa, Tần Tranh nghiến răng.Khương Nhược Ninh đứng dậy: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Ai hát hay thì người đó lên thôi. Khúc Hàm, cậu có muốn hát cho mọi người nghe một bài ngay bây giờ không?"Khúc Hàm trầm mặt.Vu Bất Tiện lập tức đáp trả: "Sao mày không kêu Diệp Dư hát trước đi?"Khương Nhược Ninh tức đến nỗi bật cười: "Dựa vào cái gì bắt Diệp Dư của tụi tao hát trước!"Diệp Dư ngẩng đầu. Gương mặt xinh xắn của Khương Nhược Ninh vì tức giận mà hai má ửng hồng, đôi mắt trợn tròn, lạnh lùng đối đầu với người khác.Vì cô ấy mà lạnh lùng đối đầu với người khác.Từ nhỏ đến lớn, Diệp Dư chưa từng được ai che chở phía sau. Cô ấy cũng không biết đây là cảm giác gì, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy có cảm giác mình được bảo vệ, được một cô gái bằng tuổi mình, xinh đẹp hơn mình, thông minh hơn mình, đáng yêu hơn mình bảo vệ.Trong lòng Diệp Dư sinh ra một ngọn lửa nhỏ, rất nhỏ, một ngọn lửa nhỏ đến mức không cần gió thổi, đi hai bước là có thể tắt ngấm. Cô ấy cẩn thận giữ gìn ngọn lửa này, nhìn ngọn lửa tỏa ra, nhảy múa. Diệp Dư đứng dậy một cái "vụt"!Trong lớp lập tức im lặng như tờ, hai tay Diệp Dư buông thõng sau lưng, cơ thể như một sợi dây căng cứng, có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào. Tần Tranh nói: "Diệp Dư, cậu không hát cũng không sao, mình sẽ nói với cô Chu."Vu Bất Tiện nhảy ra: "Dựa vào cái gì không hát!"Cô ta nhìn Khương Nhược Ninh: "Đã nói ai hát hay thì người đó lên cơ mà."Cô ta tin tưởng Khúc Hàm một trăm phần trăm. Mỗi lần tụ tập ăn uống, bọn họ đều đến quán karaoke, micro cuối cùng đều ở trong tay Khúc Hàm, cô ta nghe đến say mê. Khúc Hàm hát hay như vậy, dựa vào cái gì mà không hát!"Được được được!" Khương Nhược Ninh cũng tức đến nỗi bật cười: "Hát, mày bảo Khúc Hàm hát trước đi!""Nên để Diệp Dư hát trước chứ, bọn tao tụ tập ăn uống đều nghe Khúc Hàm hát rồi, cũng chưa nghe Diệp Dư hát bao giờ, ai biết cậu ta hát thế nào." Về khoản khích bác, Vu Bất Tiện là một tay cừ khôi, cô ta nói: "Các cậu muốn nghe Diệp Dư hát trước, hay Khúc Hàm hát trước?"Các bạn học quả thật đã từng nghe Khúc Hàm hát, không có gì mới mẻ, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Dư cất giọng, sao có thể không tò mò được?Mấy bạn học ngồi dãy sau hét rất to: "Diệp Dư!""Diệp Dư, Diệp Dư, Diệp Dư!"Tiếng to đến mức muốn xuyên thủng trần lớp học. Lớp bên cạnh tò mò, cũng nhao nhao nhoài người ra cửa sổ. Tần Tranh lo sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của Diệp Dư, gọi: "Diệp Dư."Diệp Dư nghe vậy nhìn cô. Tần Tranh lắc đầu.Diệp Dư cắn môi, tầm mắt chuyển hướng sang bên cạnh Tần Tranh, nhìn Khương Nhược Ninh sau lưng cô. Khương Nhược Ninh và Diệp Dư chạm mắt, Khương Nhược Ninh giơ ngón tay cái với cô ấy, tỏ vẻ vô cùng tin tưởng cô ấy. Diệp Dư đột nhiên không còn căng thẳng nữa, trong mắt cô ấy, chỉ còn lại vẻ mặt tươi cười của Khương Nhược Ninh. Diệp Dư nói: "Mình hát."Cô ấy nhẹ giọng lặp lại một lần nữa: "Mình có thể hát."Trong lớp yên tĩnh, lớp bên cạnh chen chúc xô đẩy, không chen ở cửa thì cũng bám vào cửa sổ, khẽ thì thầm: "Sao thế?""Hát đó." Bạn học bám ở trước cửa sổ giơ ngón tay lên miệng: "Suỵt.""Ai vậy?""Hình như tên là Diệp Dư, không quen."Tiếng nói chuyện yếu ớt ngoài cửa không truyền tới trong lớp được. Diệp Dư đứng ở vị trí của mình, bên cạnh là cửa sổ, ánh nắng mới lên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng chiếu xuống, rọi trên bàn học của cô ấy. Khương Nhược Ninh rất hợp không khí, nói: "Mình mở nhạc cho cậu, cậu cứ hát bài hôm đó nhé."Diệp Dư thấy Khương Nhược Ninh đến gần dùng điện thoại mở nhạc không lời cho mình, cô ấy cúi đầu, nói: "Mình muốn đổi bài khác."Khương Nhược Ninh thuận theo: "Vậy cậu muốn hát bài gì?"Diệp Dư nhìn Khương Nhược Ninh, nói: "Gió Biết.""Gió Biết" là một bản tình ca thầm mến kinh điển, trong trường mười người thì cũng có tám người từng nghe qua. Có một dạo, đài phát thanh ngày nào cũng phát bài này, Khương Nhược Ninh nghe đến mức tai đóng kén. Trong kho nhạc của Khương Nhược Ninh thật sự không có bài này, Khương Nhược Ninh nói: "Để mình tìm cho cậu...""Không cần." Diệp Dư nói: "Hát chay đi."Ngầu bá cháy!Bài hát quen thuộc như thế này mà cô ấy dám hát chay?Khương Nhược Ninh khâm phục sát đất, nói: "Cố lên.""Có hát không mà cứ lải nhải." Vu Bất Tiện không có kiên nhẫn. Nghe hai người bên kia thì thầm, Khương Nhược Ninh quay lại lườm một cái sắc như dao, Vu Bất Tiện cũng không thèm để ý. Trong phòng học không có gì cả, không có micro cũng chẳng có nhạc, chỉ có một căn phòng yên tĩnh và làn gió mát mẻ. Diệp Dư nhìn bóng lưng Khương Nhược Ninh quay lưng lại với mình, lời bài hát trăn trở trăm lần trong lòng, gần như không cần suy nghĩ, cô ấy đã cất tiếng hát: "Gió cũng biết, cậu cũng biết, ngày hôm đó cậu cười..."Mở đầu chính là điệp khúc, giọng hát trong trẻo có sức xuyên thấu mạnh mẽ, tâm hồn cũng như đang hòa theo. Diệp Dư còn chưa hát xong câu đầu tiên, thì trong lớp đã vang lên những tiếng: "Vãi chưởng!""Vãi chưởng!!""Vãi chưởng, vãi chưởng!!!"Đây vẫn là lần đầu Tần Tranh thấy các bạn học đồng thanh nhất trí đến vậy, nhưng rồi cô nhớ lại cái hôm ở quán karaoke, lần đầu tiên ba người họ nghe Diệp Dư cất giọng hát, họ cũng có phản ứng y hệt như thế.Đồng cảm sâu sắc!Vô cùng thấu hiểu!Cô vốn còn định giấu bài, đợi đến hôm hội diễn, nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng.Diệp Dư bị một đám "Vãi chưởng" làm cho ngơ ngác, hát xong câu đầu tiên thì dừng lại. Ngoài cửa rít gào: "Tiếp tục đi!""Mau tiếp tục!!!""Sắp vào lớp rồi! Chị ơi mau tiếp tục đi mà!!"Không biết ngoài cửa là lớp nào, tiếng hét thất thanh át cả tiếng ồn ào. Diệp Dư nhìn ra ngoài cửa sổ, giật nảy mình, người run lên. Khương Nhược Ninh trà trộn trong đám đông, hét lên: "Diệp Dư!!!"Diệp Dư hoàn hồn.Khương Nhược Ninh đưa hai tay lên miệng, làm loa: "Tiếp tục!"Diệp Dư nhếch môi, đột nhiên bật cười.Tần Tranh thấy cô ấy như vậy, tảng đá lớn trong lòng từ từ hạ xuống, hốc mắt hơi ươn ướt.Diệp Dư hít sâu, bắt đầu hát lại. Trong lớp, ngay cả Khúc Hàm và Vu Bất Tiện cũng lộ vẻ không thể tin nổi. Tần Tranh nghe các bạn học hỏi: "Cậu ấy nuốt card âm thanh à?""Vãi, lại còn biết vibrato [1] nữa!"[1] Vibrato: Kỹ thuật rung ngân, có thể hiểu là tạo ra âm thanh kéo dài và di chuyển âm thanh dao động tần suất liên tục."Đúng là thâm tàng bất lộ, trước đây sao không phát hiện ra, lớp mình còn có người hát hay như vậy.""Chết rồi, lỗ tai mang thai rồi."Tần Tranh cũng nghe đến nỗi mê mẩn, theo bản năng nhìn về phía Vân An.Vân An cảm giác được ánh mắt, nàng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Tần Tranh.Nàng cảm thấy dường như Tần Tranh đang nhìn nàng, lại vừa như không phải đang nhìn nàng.Tiếng hò hét ngoài cửa dần chuyển thành yên lặng, vô cùng yên lặng. Trần Phương ôm sách vở đứng ở hành lang, giáo viên Toán lớp bên cạnh vừa định đi qua, cô liền kéo giáo viên Toán lại.Giáo viên Toán nói: "Sao vậy?"Trần Phương hất cằm: "Cô xem."Giáo viên Toán vừa nhìn đã nổi giận: "Chuông vào lớp reng rồi mà không đứa nào nghe thấy sao? Tụ tập ở đó làm gì!"Trần Phương nói: "Đi xem sao."Cô kéo tay giáo viên Toán đi đến cửa lớp bọn họ, đứng sau các học sinh, thấy tất cả học sinh đều nhìn vào trong lớp. Giọng hát trong trẻo và thuần khiết vang vọng, thoạt nghe, còn tưởng nghệ sĩ nào đang mở buổi biểu diễn bên trong. Giáo viên Toán vốn định túm người, nhưng cũng nghe đến nhập tâm.Một bài hát kết thúc, cô ấy cảm thán: "Tuổi trẻ đẹp thật."Trần Phương cũng gật đầu: "Thanh xuân đẹp thật."Hai giáo viên nhìn nhau cười, lúc này giáo viên Toán mới nhớ ra mình định làm gì, cô sừng sộ, gầm lên với học sinh lớp mình: "Nghe đủ chưa!""Vãi!""Chuồn lẹ!"Tiếng bước chân vội vã cộng với tiếng la hét ồn ào, học sinh rất nhanh đã trở về lớp của mình, hành lang trong nháy mắt trống không, không thấy một bóng người.Trần Phương cũng ôm sách vở vào lớp, cô hỏi: "Vừa rồi ai hát vậy?"Trong lớp im phăng phắc, không đoán được ý của Trần Phương. Vu Bất Tiện vừa định mách lẻo thì Diệp Dư đứng dậy một cái "vèo", nói: "Cô Trần, là em ạ. Em xin lỗi cô."Cô ấy tưởng Trần Phương sẽ khiển trách cô ấy vì làm mất trật tự trong lớp, nhưng không ngờ Trần Phương nói: "Xin lỗi gì chứ? Em hát hay như vậy, phải mà cô nói, em có lỗi với cô Chu của các em thì đúng hơn, đáng lẽ phải sớm đứng ra biểu diễn tài năng chứ. Sau này hoạt động của lớp mình, không lo không có người rồi."Diệp Dư ngước mắt nhìn Trần Phương một cái, cẩn thận từng li từng tí.Trần Phương không có ấn tượng gì về Diệp Dư, cô cười hỏi: "Tên là Diệp Dư phải không?"Vì chuyện thôi học, cô có chút ấn tượng.Diệp Dư gật đầu, nói: "Dạ là em."Trần Phương nói: "Cô nhớ em rồi, ngồi xuống đi."Diệp Dư thấp thỏm trong lòng, sau khi ngồi xuống, cô ấy lại nhìn Trần Phương mấy lần. Thấy Trần Phương thật sự không muốn phạt mình, Diệp Dư mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Một tiết học kết thúc, Khương Nhược Ninh ngồi lên bàn Vu Bất Tiện, diễu võ dương oai: "Thế nào, Diệp Dư của tụi tao hát xong rồi, đến lượt Khúc Hàm nhà bọn mày đó."Vu Bất Tiện lườm cô ấy: "Ai thèm để ý đến mày!"Cô ta không cần để Khúc Hàm so cũng biết, thua chắc rồi. Con nhỏ Diệp Dư chết tiệt này, trước đây cũng không biết là hát hay như vậy!"Nói không giữ lời!" Khương Nhược Ninh nói: "Chỉ có chó con mới nói không giữ lời!"Vu Bất Tiện đứng dậy một cái "vụt": "Mày chửi ai là chó con hả?""Chửi mày đó." Khương Nhược Ninh làm mặt quỷ: "Chó con, chó con, chó con!"Vu Bất Tiện muốn túm lấy đồng phục của Khương Nhược Ninh, nhưng Khương Nhược Ninh lắc người một cái né được. Thời Tuế quay lại trước bàn, Khương Nhược Ninh nấp sau lưng Thời Tuế, vịn hai tay lên vai cô ấy, tựa cằm lên vai cô ấy, nói với Vu Bất Tiện: "Chó con!"Vu Bất Tiện tức chết đi được, mặt đỏ bừng, cô ta nói với Thời Tuế: "Cậu tránh ra!"Thời Tuế không những không tránh ra, mà còn vòng một tay ra sau lưng, đỡ lấy cơ thể đang nhảy nhót lung tung của Khương Nhược Ninh.Trong lớp ồn ào náo nhiệt, Tần Tranh quay đầu, lần đầu tiên thấy nhiều người chen chúc xung quanh Diệp Dư như vậy. Mọi người như lần đầu tiên quen biết Diệp Dư, ai nấy đều vô cùng tò mò: "Cậu thường hát ở nhà à?"Diệp Dư khẽ lắc đầu, ánh mắt luôn muốn tìm kiếm Khương Nhược Ninh trong đám đông.Nhưng Khương Nhược Ninh đang cùng Vu Bất Tiện khoa tay múa chân, chạy từ đầu này lớp đến đầu kia lớp. Diệp Dư cụp mắt, nghe có người gọi mình: "Diệp Dư."Cô ngẩng đầu, Tần Tranh nói: "Mình đăng ký cho cậu nhé."Lần này Diệp Dư không nói đến chuyện tập luyện nữa, cô ấy im lặng hai giây, gật đầu.Tâm trạng Tần Tranh rất tốt, cô điền tên Diệp Dư vào danh sách. Kiếp trước là ai tham gia nhỉ? Tần Tranh có chút không nhớ ra nổi, hoạt động của lớp bọn họ trước giờ toàn là tham gia cho có tụ, đôi khi cũng không ai tham gia. Lúc đó cô chỉ mải mê ca hát, thật sự không nhớ là ai trong lớp tham gia buổi hội diễn Tết Nguyên Đán.Vân An thấy tâm trạng cô không tệ, ngồi xuống hỏi: "Diệp Dư đồng ý rồi à?"Tần Tranh gật đầu: "Ừm."Vân An nói: "Vậy trưa nay có đi tập luyện không?""Tùy, cậu ấy muốn đi thì đi." Tần Tranh nói: "Làm gì?" Cô thuận miệng hỏi: "Cậu muốn đi à?"Vân An nói: "Mình nghĩ, vẫn nên cổ vũ tinh thần cho cậu ấy, đi tập luyện trước hai lần."Dù sao Diệp Dư chưa từng tham gia hoạt động nào, cũng chưa từng lên sân khấu, lỡ đến lúc đó luống cuống hoặc quên lời, cũng là một đả kích đối với Diệp Dư. Tần Tranh nói: "Được thôi, vậy trưa nay đi chung đi."Vân An cúi đầu cười: "Ừm."Bữa trưa bọn họ ăn ở trường, Diệp Dư nói mình vốn không đói, bị Tần Tranh nhìn ra, đoán chừng là không mang tiền. Gia đình cô ấy còn chưa biết việc cô ấy đến trường, về nhà có lẽ lại là một trận gió tanh mưa máu. Tần Tranh hỏi Diệp Dư buổi tối có cần bọn họ về chung không, Diệp Dư lắc đầu, giọng nói tuy nhẹ nhưng rất kiên định: "Không cần đâu, mình có thể tự về."Tần Tranh thấy cô ấy ngay cả tiền ăn cũng không có thì vẫn có chút lo lắng. Buổi trưa, bọn họ kéo Diệp Dư đi ăn, rồi chuẩn bị tập luyện. Lần hội diễn Tết Nguyên Đán này được tổ chức ở hội trường, dù sao trời cũng lạnh, mùa hè thì còn có thể tổ chức ngoài trời, nhưng mùa đông chẳng ai muốn ra ngoài hứng gió lạnh cả, vì vậy tổ chức ở hội trường. Hội trường rất lớn, lãnh đạo nhà trường chắc chắn sẽ được sắp xếp chỗ ngồi, còn phía sau đến lúc đó sẽ dẹp ghế đi, để mọi người đứng, không gian sẽ rộng rãi hơn.Đi được nửa đường, Khương Nhược Ninh ôm bụng: "Dạ dày lại làm phản rồi. Tranh Tranh, lát nữa cậu mang cho mình ít khăn giấy được không?"Tần Tranh nói: "Được, cậu đi vệ sinh trước đi."Thời Tuế nói: "Để mình đi lấy giấy.""Để mình đi cho." Tần Tranh nói: "Các cậu đến hội trường trước đi, cửa mở rồi, không có ai đâu."Thời Tuế cũng không tiện nói gì, Vân An chỉ nhìn Tần Tranh, đi theo sau Diệp Dư đến hội trường. Tần Tranh quay lại lớp lấy khăn giấy cho Khương Nhược Ninh, đưa đến nhà vệ sinh, dựa vào tường bịt mũi: "Xong chưa?""Chưa đâu, hay là cậu cũng qua đó trước đi, mình có giấy rồi, không sợ." Khương Nhược Ninh vui vẻ, Tần Tranh bất đắc dĩ nói: "Vậy mình qua đó trước nhé."Thời Tuế cười: "Đi đi, đi đi."Tần Tranh ra khỏi nhà vệ sinh, thở ra một hơi, đi về phía hội trường. Dọc theo đường đi không có mấy bạn học, hội trường này mới được sửa lại, mở rộng gấp đôi, bình thường phần lớn hoạt động trong trường đều diễn ra ở đây. Mọi thứ bên ngoài hội trường vẫn như cũ, bên trong thì đúng là rực rỡ hẳn lên. Sau khi sửa xong, Tần Tranh vẫn chưa từng đến đây. Nơi đây đã được trải thảm đỏ, treo lụa màu và bóng bay, chính giữa sân khấu treo dòng chữ "Hội diễn mừng Tết Nguyên Đán trường Trung học số 2 thành phố Lâm Bình". Tần Tranh không thấy Vân An và hai người kia đâu, nhìn tấm thảm đỏ này, cô lại nhớ đến những tháng ngày bước đi trên sàn diễn chữ T trước đây.Cô theo thói quen đi ở chính giữa, trên sân khấu chỉ có hai ngọn đèn ở hai bên hông, không quá sáng. Cô ngẩng đầu, ưỡn ngực, vừa bước bước đầu tiên, bên tai không khỏi vang lên lời của các tiền bối: "Sải bước nhỏ quá, lớn hơn chút nữa, thẳng người lên! Thẳng! Thẳng! Co rúm ngực làm gì! Ưỡn ra!"Tần Tranh đi hai bước, quay đầu, nhìn xuống dưới sân khấu rồi bật cười.Cô đang làm gì vậy?Tần Tranh cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, theo thói quen gọi một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng của Vân An, cô mím môi.Cô có thể gọi cho Thời Tuế.Cô có thể gọi cho Diệp Dư.Ấy vậy mà, cô lại gọi cho Vân An.Vân An nói: "Cậu đến rồi à?"Tần Tranh hỏi: "Các cậu đâu rồi?""Thời Tuế bảo mua chút đồ uống." Vân An nói: "Đến ngay đây."Nàng cúp điện thoại, thấy Khương Nhược Ninh đang đi ở phía trước. Thời Tuế gọi trước một bước: "Khương Nhược Ninh!"Khương Nhược Ninh quay đầu: "Ủa? Các cậu không qua đó trước hả?""Ừm, mua hai ly đồ uống nè." Thời Tuế đưa cho cô ấy đồ uống nóng, Vân An nói: "Tần Tranh qua đó rồi à?""Cậu ấy qua đó trước rồi." Khương Nhược Ninh nói xong, Vân An không dừng bước, nàng đi vài ba bước là đã bỏ xa bọn họ. Thời Tuế lẩm bẩm: "Đi nhanh vậy."Tâm tư Diệp Dư cũng đặt trên người Khương Nhược Ninh, không để ý đến bước chân vội vã của Vân An.Khương Nhược Ninh cố ý đi chậm lại để cho hai người kia có thời gian riêng.Lúc Vân An đến hội trường, Tần Tranh vẫn đứng giữa sân khấu, cô cũng không động đậy, cúi đầu nghịch điện thoại. Vân An từ cửa đi vào, đột nhiên không muốn làm phiền Tần Tranh. Nàng chọn một vị trí ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tần Tranh ở giữa sân khấu.Mọi thứ trước mắt mờ ảo, âm thanh bên tai mơ hồ.Lúc Vân An vừa ngồi xuống, nàng cảm thấy xung quanh điên cuồng thay đổi, dường như nàng đang ngồi ở một hàng ghế khán giả xa lạ, bên cạnh có người bàn tán: "Bộ vừa rồi không tệ lắm, của nhà thiết kế nào vậy?""Bộ màu đỏ đó.""Đúng đúng đúng.""Bộ này của Tần Tranh cũng không tệ."Nàng ngẩng đầu, không biết từ lúc nào sân khấu trước mặt đã biến thành sàn diễn chữ T. Tần Tranh mặc lễ phục màu đen, tóc dài xõa vai, trang điểm đậm, ánh mắt sắc bén, gương mặt lạnh lùng, đôi môi đỏ. Cô bước đi theo tiêu chuẩn của người mẫu, đi tới, xoay người một cái, rất nhanh lại quay về.Nàng không nghe thấy gì cả, chỉ đi theo Tần Tranh vào hậu trường. Hậu trường rất đông người, Tần Tranh ngồi trước gương, đang hí hoáy với chiếc tua rua đeo trên lỗ tai. Một người phụ nữ hỏi: "Tranh Tranh, tối nay có đi liên hoan không?""Các chị đi đi, em không đi đâu, tối nay em phải đi đón Nhược Ninh." Tần Tranh trả lời cô ấy.Người phụ nữ hỏi: "Nhược Ninh về rồi à?""Dạ, chuyến bay lúc tối." Tần Tranh nói xong thì điện thoại reo lên, cô nhìn màn hình, Khương Nhược Ninh nhắn:【Tranh Tranh, tối nay cậu đừng đến đón mình nữa, hình như có mưa to. Bây giờ có phải đã bắt đầu mưa rồi không?】Tần Tranh trả lời cô ấy:【Chắc vậy.】Cô tắt điện thoại, mặc lễ phục rời khỏi phòng trang điểm, đứng ở hành lang, mở cửa sổ, nhìn mưa phùn lất phất bên ngoài. Tần Tranh đưa tay ra, hứng lấy những hạt mưa bụi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Mưa rồi."Tần Tranh lẩm bẩm: "Vân An, lại mưa rồi.""Vân An." Giọng nói trong trẻo kéo Vân An hoàn hồn. Tần Tranh trước mắt đang nhìn nàng với vẻ mặt ngờ vực. Vân An thấy Tần Tranh vừa rồi vẫn còn mặc chiếc váy dài màu đen, đường nét gương mặt dần dần trùng khớp với người trước mắt.Tần Tranh nhìn nàng một cách khó hiểu: "Cậu nghĩ gì thế, mình gọi cậu hai tiếng rồi.""Không có gì." Vân An đưa đồ uống trong tay cho Tần Tranh. Tần Tranh tiện tay mở ra, uống một ngụm. Ngoài cửa vang lên giọng của Khương Nhược Ninh và hai người kia, bên tai Vân An nói: "Tranh Tranh."Tần Tranh quay đầu, vặn nắp chai.Vân An nói: "Cậu còn nhớ giấc mơ cậu nói không?"Tay Tần Tranh đang vặn nắp chai khựng lại, cô quay đầu nhìn Vân An.Vân An hỏi: "Cậu còn nhớ, trong mơ, sau khi tốt nghiệp, cậu đã làm công việc gì không?"Tần Tranh cau mày, đầu lưỡi khô khốc, cổ họng vừa đau vừa nghẹn, cô cố gắng phát ra tiếng: "Hỏi cái này làm gì?"Vân An quay đầu, bốn mắt nhìn nhau với cô, nghi hoặc hỏi: "Là người mẫu à?"Tay Tần Tranh đang cầm chai nước dùng sức, thân chai nhựa kêu "xẹt" một tiếng, bị cô bóp méo.---Tác giả có lời muốn nói:Khương Nhược Ninh: Tui vì để đôi vợ vợ nhỏ kia được ở riêng mà đã tốn biết bao tâm huyết.Thời Tuế: Thật ra không cần tốn công đâu, cậu không vào, mình cũng không vào.Diệp Dư: Các cậu không vào, vậy mình cũng không vào.Tần Tranh:...Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me