TruyenFull.Me

[BHTT - EDIT] Thư Tình - Ngư Sương

Chương 50: Kẻ mù

pastanista

Chương 50: Kẻ mù

Diệp Dư không đến nhà Thời Tuế, cũng không đến nhà Khương Nhược Ninh. Cô ấy nói muốn về căn nhà cũ trước kia, bên đó không có ai, cô ấy ở tạm chắc chắn không có vấn đề gì. Tuy cách trường có chút xa, nhưng như vậy ba mẹ Diệp Dư sẽ không thể lập tức biết tin tức của cô ấy.

Tần Tranh cảm thấy không ổn, nghĩ đến việc nếu ba mẹ Diệp Dư biết cô ấy đến ở nhà cũ, với cái bộ mặt đó, họ chắc chắn sẽ cho rằng Diệp Dư không thể rời xa nhà bọn họ. Huống hồ Diệp Dư còn có một gã 'bạn trai' đang như hổ rình mồi, ở đó rất không an toàn. Tần Tranh nói: "Bàn bạc kĩ càng đi, tối nay cứ đối phó trước đã. Cậu đến nhà mình nhé?"

Diệp Dư cố chấp, không nhúc nhích.

Tần Tranh bất đắc dĩ: "Dù cậu có đến nhà cũ ở, thì cũng phải để sáng mai tụi mình cùng cậu đi xem có ở được không đã chứ."

Diệp Dư cắn môi dưới: "Thật sự ở được mà."

Bọn họ đã bàn bạc khá lâu, phụ huynh lo lắng, lần lượt gọi điện thoại tới hỏi thăm. Vân An ở bên cạnh nhỏ giọng nói tình hình cho Mạc Tang Du, hy vọng nếu dì có đồng nghiệp nào ở gần khu nhà cũ kia, thì nhờ xem giúp một chút. Mạc Tang Du vừa nghe vậy liền nói: "Cần gì phải đến nhà cũ, con bé chuyển đến chỗ dì ở không phải được rồi sao?"

Vân An ngẩn ra một lúc: "Chỗ dì ạ?"

"Đúng vậy." Mạc Tang Du nói: "Chỗ dì không có ai ở, bỏ hoang cả rồi, vừa hay con bé qua đó dọn dẹp vệ sinh giúp dì luôn."

Vân An:...

Mạc Tang Du càng nghĩ càng thấy hay: "Một công đôi việc!"

Cô cũng vừa hay có lý do để không về nhà rồi.

Vân An nói: "Con không biết cậu ấy có đồng ý không."

"Con gọi con bé đến nhà đi, dì nói chuyện với con bé!" Mạc Tang Du hào khí ngút trời. Vân An hết cách, đành phải nói chuyện này với Diệp Dư. Diệp Dư kinh ngạc: "Chỗ ở của dì cậu?"

Những người khác cũng nhìn Vân An. Vân An nói: "Chỗ dì ở trước kia, vẫn luôn bỏ trống, giờ dì ấy ở cùng mình rồi."

Trước đó Vân An và Mạc Tang Du đã trò chuyện, ý của Mạc Tang Du là đợi khi nào hợp đồng thuê nhà bên đó hết hạn thì dì sẽ không gia hạn nữa, mà chuyển thẳng đến ở cùng bọn họ. Lúc đó nàng còn nói: "Nhưng chúng ta chỉ có hai cái giường."

"Thì sao chứ?" Mạc Tang Du nói: "Dì với dì con cũng đâu leo lên giường của con."

Vân An:...

Thật là thẳng thắn.

Có điều, căn nhà đó của Mạc Tang Du ký hợp đồng theo năm, hồi đó dì ham rẻ, ký một lần luôn, đến tháng 5 tháng 6 năm sau mới hết hạn, cho nên phải bỏ trống đến lúc đó. Vân An thấy Diệp Dư do dự, bèn nói: "Tiền thuê nhà cậu cứ nợ đó, sau này có tiền thì trả lại cho dì ấy."

Phòng tuyến tâm lý của Diệp Dư lung lay.

Đến nhà Vân An, Diệp Dư đã bị thuyết phục bởi những câu như "Cách này hay đấy", "Cậu không yên tâm thì viết giấy nợ tiền thuê nhà đi". Mạc Tang Du còn tưởng phải tốn nhiều công sức thuyết phục, không ngờ Diệp Dư lại nói: "Vậy cảm ơn dì, con viết cho dì một tờ giấy nợ được không ạ?"

"Viết cái gì..." Mạc Tang Du còn chưa nói dứt lời thì đã bị Vân An huých cùi chỏ vào tay, dì nói: "Tiền thuê nhà, hai chúng ta mỗi người một nửa."

Diệp Dư nói: "Nhưng dì đâu có ở đâu ạ."

"Không ở nhưng đồ đạc của dì đều ở đó, thỉnh thoảng dì cũng sẽ qua." Mạc Tang Du nói: "Cứ quyết định vậy đi, ngày mai dì sẽ đưa hợp đồng cho con, bây giờ dì đưa con qua đó."

"Dì Mạc." Vân An nói: "Để con đưa cậu ấy qua, dì đi làm cả ngày cũng mệt rồi."

Mạc Tang Du nói: "Mấy con đi học không mệt à?"

Vân An nói: "Lát nữa dì con về mà."

"Được thôi." Mạc Tang Du cười: "Con đưa con bé qua đó, buổi tối cũng có thể ngủ bên đó luôn."

Vân An:...

Nàng không coi là thật, nhưng Khương Nhược Ninh lại để tâm: "Đúng vậy, tối nay chúng ta ngủ bên đó đi!"

Tần Tranh quay đầu: "Cậu nghiêm túc hả?"

"Nghiêm túc mà!" Khương Nhược Ninh nói: "Một mình Diệp Dư ở chỗ lạ chắc chắn không quen, tụi mình giúp cậu ấy làm quen đi."

Tần Tranh:...

Khương Nhược Ninh: "Cứ quyết định vậy nha, mình gọi điện thoại nói với mẹ mình một tiếng."

Tần Tranh: "Mẹ cậu không đồng ý đâu."

Khương Nhược Ninh: "Sẽ đồng ý mà, mình nói mình ngủ chung với cậu, mẹ mình chắc chắn đồng ý."

Tần Tranh:...

Thời Tuế:...

Diệp Dư:...

Vân An:...

Cái trò đánh tráo khái niệm này, Khương Nhược Ninh chơi rất thuần thục.

Quả nhiên Khương Cầm không hề nghi ngờ, nói: "Ở nhà Tranh Tranh thì biết điều một chút, đừng để người ta chê."

Khương Nhược Ninh ra vẻ nghiêm trọng: "Mẹ nuôi mới không chê con đâu."

Khương Cầm cười.

Cúp điện thoại, Tần Tranh cũng quay đầu nói tình hình với Tần Quế Lan. Tần Quế Lan nhìn năm cô bé, rồi lại nhìn về phía Diệp Dư. Tối qua Tần Tranh đã nói một chút về tình hình của Diệp Dư, hôm nay bà cũng hiểu được đại khái. Thấy Diệp Dư ôm hai cái thùng giấy, bà biết tám phần là bị đuổi ra khỏi nhà.

Thật sự có loại vợ chồng không chuyện ác nào không làm như thế sao?

Tần Quế Lan không biết thì thôi, biết rồi thì rất khó khoanh tay đứng nhìn. Bà bảo Tần Tranh mang theo bánh bao và táo, nói họ buổi tối đói thì hấp lên ăn. Tần Tranh ôm Tần Quế Lan: "Con cảm ơn mẹ."

Tần Quế Lan vỗ lưng cô: "Mau đi đi, các bạn còn đang đợi con đấy."

Tần Tranh vừa định đi thì lại nhớ ra: "Đúng rồi, Nhược Ninh cậu ấy..."

"Mẹ biết rồi." Tần Quế Lan liếc nhìn Khương Nhược Ninh: "Con bé vừa nhấc mông là mẹ đã biết con bé định làm gì."

Cũng không phải mới quen ngày một ngày hai, sao bà lại không biết tính nết của Khương Nhược Ninh chứ. Tần Tranh cười, đeo cặp sách, xách theo trái cây quay lại với hội bạn. Mạc Tang Du đưa chìa khóa nhà, đó là căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, Mạc Tang Du ở một phòng, phòng còn lại vốn dùng để chứa đồ linh tinh. Mạc Tang Du gọi điện, từ xa chỉ đạo Diệp Dư dọn đồ ở phòng dì vào phòng chứa đồ, nhường phòng dì lại cho Diệp Dư. Diệp Dư không đồng ý, kiên quyết ở phòng chứa đồ, còn cẩn thận dọn dẹp tất cả những thứ liên quan đến Mạc Tang Du trong phòng khách, để vào phòng của Mạc Tang Du.

Mạc Tang Du khen Diệp Dư: "Đứa bé này biết ý thật."

Có lẽ là do yêu ai yêu cả đường đi, Mạc Tang Du cảm thấy bạn gái của Vân An tốt, bạn bè của Vân An cũng tốt.

Khen ở trong lòng xong, Mạc Tang Du không quên kể công, gửi một tin nhắn thu tiền thuê nhà qua. Đầu bên kia lập tức: ?

Trả lời khá nhanh, xem ra không bận. Nghĩ đến việc Vân An nói lát nữa Vân Thụy về, Mạc Tang Du soi gương vuốt lại tóc, lại nghĩ đến bộ đồ ngủ mình mua lần trước. Cô đến trước tủ thay đồ, người trong gương ưỡn eo, ngực nở eo thon, hoàn hảo!

Mạc Tang Du vô cùng tự tin vào vóc dáng của mình, khổ nỗi cô lại gặp phải một người không biết điều. Lần trước họp phụ huynh, cô cố ý chạy về nghỉ trưa cùng Vân Thụy, kết quả Vân Thụy thì hay rồi, nói phòng Vân An bên cạnh đang trống, bảo cô nếu mệt thì qua phòng Vân An ngủ đi, còn đóng cửa, khóa lại nữa chứ!

Cô tức chết đi được.

Phòng trộm à?

Mạc Tang Du nháy mắt đưa tình với gương, khóe mắt sắp chuột rút đến nơi. Nghe thấy tiếng động ở cửa, cô quay đầu lại, quả nhiên là Vân Thụy. Vân Thụy thấy cô từ trong phòng đi ra, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa. Tuy là tay dài, quần dài, nhưng rất mỏng manh. Vân Thụy cau mày: "Em không lạnh à?"

Lạnh chứ.

Vậy mà chị cũng không biết ôm em.

Đầu gỗ.

Mạc Tang Du nói: "Không lạnh, em quen rồi."

Cô vừa nói vừa đưa hai tay vuốt tóc, giơ cánh tay lên. Động tác này cô đã tập trước gương cả trăm lần, bản thân nhìn còn thấy không kiềm lòng được. Vân Thụy nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, hỏi: "Ngứa đầu sao? Buổi tối em không gội đầu hả?"

Em, em gội cái đầu của chị!

Mắt Mạc Tang Du trợn trắng, cô nói: "Đi ngủ đi."

Cô quay về phòng, còn không quên đóng cửa phòng Vân An lại, khóa luôn!

Vân Thụy còn chưa kịp nói chuyện với Vân An, cô ấy hỏi: "Vân An ngủ rồi à?"

Mạc Tang Du nói: "Ừm, chị nhỏ tiếng một chút, đừng làm phiền con bé."

Tuy cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Vân Thụy không hề nghi ngờ lời của Mạc Tang Du. Lúc định vào phòng tắm tắm rửa, cô ấy nhớ ra: "Em gửi cho chị tiền thuê nhà gì thế?"

Mạc Tang Du nói: "Một bạn học của Vân An muốn thuê nhà của em."

Vân Thụy nói: "Vậy tại sao chị phải trả tiền thuê nhà?"

Mạc Tang Du nói: "Con gái nhà người ta không có tiền."

Vân Thụy nói: "Chị cũng không có tiền."

Mạc Tang Du nói: "Vậy em đi đòi Vân An sao? Là Vân An nhờ em cho con bé ở nhờ mà."

"Con bé Vân An này." Vân Thụy nói rồi định đi tìm Vân An. Mạc Tang Du: "Con bé ngủ rồi."

Vân Thụy nói: "Vậy mai chị gọi điện cho con bé."

Mạc Tang Du nhún vai.

Vân Thụy nói: "Em ngủ trước đi."

Mạc Tang Du về phòng và nằm xuống. Cô cong một chân lên, độ cong trông cực kỳ quyến rũ, cô lại đổi sang chân kia. Đợi Vân Thụy tắm xong mặc đồ ngủ về phòng, Mạc Tang Du vẫn đang tạo dáng. Vân Thụy xoa mái tóc còn ẩm ướt, ngồi xuống mép giường, cúi đầu xem tài liệu, nghe thấy Mạc Tang Du hỏi: "Chị lại xem gì thế?"

Vân Thụy không giấu giếm, nói: "Họ nói lần này có tin tức của lão Miêu."

Mạc Tang Du vừa nghe liền ngồi bật dậy, thôi bày ra mấy dáng vẻ vừa nãy, hỏi Vân Thụy: "Lão Miêu? Chị chắc chứ?"

Vân Thụy nói: "Vẫn đang thẩm tra."

Mạc Tang Du biết lão Miêu này, có thể xem là tâm bệnh của Vân Thụy. Mười mấy năm trước hắn hoạt động trong nước, vẫn luôn chơi trò mèo vờn chuột với cảnh sát. Để bắt hắn, không biết bao nhiêu đồng đội đã hy sinh, vậy mà ngay cả lai lịch của lão Miêu họ cũng không biết, thậm chí không biết lão Miêu là nam hay nữ, chỉ biết mấy kẻ cấp dưới đều gọi hắn là lão Miêu. Người sớm nhất theo dõi đường dây này là chị gái của Vân Thụy, sau đó anh rể cô ấy bị sát hại dã man, chị gái cô ấy cũng không may mắn thoát nạn. Nhiều năm qua, dù bị thương nặng đến đâu, hay có mấy lần bị cách chức, Vân Thụy vẫn kiên trì điều tra, dù cho chỉ có một mình.

Cấp trên thật sự hết cách, đành phải để cô ấy ở lại bên cạnh.

Lão Miêu này đã im hơi lặng tiếng bốn năm năm rồi, đột nhiên lại xuất hiện trong miệng người khác.

Mạc Tang Du có thể hiểu được tâm trạng của Vân Thụy.

Hai người nằm trên giường, không ai cử động, một chiếc chăn đắp lên người họ. Mạc Tang Du nhìn chằm chằm ngọn đèn trên đỉnh đầu, đột nhiên cảm thấy chói mắt, cô cau mày. Vân Thụy liếc thấy vẻ mặt của cô, cũng ngước mắt nhìn lên trần nhà, sau đó tắt đèn.

Thoải mái rồi.

Căn phòng chìm vào bóng tối, bốn bề tĩnh lặng và tối om.

Tâm trạng Mạc Tang Du không bồn chồn như vừa nãy mà rất bình tĩnh, giọng nói của cô cũng vô cùng thản nhiên: "Đàn chị, bắt được lão Miêu, chị có thể lui về rồi phải không?"

Vân Thụy bị hỏi câu này vô số lần, trước đây cô ấy đều không trả lời, đây là lần đầu tiên cô ấy nói với Mạc Tang Du: "Có lẽ vậy."

Mạc Tang Du kích động, cô xoay người lại, đối mặt với Vân Thụy: "Thật sao?"

Vân Thụy nói: "Ừm, thật."

Cô ấy đã quá mệt mỏi rồi. Chỉ riêng đường dây của lão Miêu, chỉ riêng cái chết thảm của chị gái và anh rể đè nặng lên vai, đã khiến cô ấy chưa một ngày nào được thả lỏng. Theo thời gian trôi qua, chấp niệm trong lòng không hề giảm bớt, mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Phải bắt được người.

Nhất định phải bắt được.

Cho chị gái, cho anh rể cô ấy một câu trả lời. Cho Kính Thư, cho Vân An một lời giải thích.

Mạc Tang Du nói: "Tốt lắm, vậy chị lui về đi, để Kính Thư lên, con bé thông minh với nhiệt huyết hơn chị."

Vân Thụy cười nhạt.

Mấy năm qua, Kính Thư còn mệt hơn cô ấy nhiều.

Mạc Tang Du nghe thấy cô ấy cười, lên tiếng: "Lần trước Kính Thư nói, muốn gặp Vân An đấy."

"Ừm, con bé có nhắc qua."

Mạc Tang Du nói: "Không phải sắp đến sinh nhật Vân An sao? Hôm đó để con bé về đi."

Vân Thụy nói: "Xem con bé có thời gian không đã."

Mạc Tang Du hiểu ý cô ấy. Nếu lão Miêu lại xuất hiện, vậy thì Vân Kính Thư chắc chắn không có thời gian. Mạc Tang Du nhất thời không biết nên hy vọng tin tức này là giả, hay là thật.

Cô cụp mắt.

Điện thoại của Vân Thụy đổ chuông, cô ấy lập tức ngồi bật dậy, Mạc Tang Du cũng căng thẳng, đứng dậy theo động tác của cô ấy. Vân Thụy thấy tên người gọi đến là đồng nghiệp, không do dự, bắt máy ngay: "A lô."

Mạc Tang Du ghé tai lại, nghe không rõ lắm, cô vén lọn tóc mai bên tai, nhưng lại vướng vào tóc của Vân Thụy. Cô cụp mắt. Ánh mắt Vân Thụy lướt qua gò má đang áp sát của cô, và rồi, má của hai người chạm vào nhau.

Lòng bàn tay Vân Thụy đang cầm điện thoại đổ mồ hôi, giọng cô ấy căng thẳng: "Chắc chắn không?"

Đầu dây bên kia nói: "Chắc chắn."

Vân Thụy thả lỏng cơ thể: "Tôi biết rồi, cúp máy đây."

Má Mạc Tang Du cọ vào má Vân Thụy, đôi mắt hướng về phía cô ấy. Vân Thụy thấy như có áng mây lướt qua má mình, mềm mại, thơm thơm. Tim cô ấy đập thình thịch, dù trong bóng tối nhưng không sao che giấu được, nhảy lên loạn xạ.

Mạc Tang Du thấy Vân Thụy không nói gì, cô mím môi, đột nhiên áp tai vào ngực cô ấy và nói: "Đàn chị, tim chị đập nhanh quá."

Giọng nói căng thẳng của Vân Thụy nhất thời không phát ra được.

Mạc Tang Du nói: "Có tin tức của lão Miêu rồi sao?"

Lúc này Vân Thụy mới "Ừm" một tiếng.

Mạc Tang Du nói: "Thảo nào chị vui như vậy."

Tim như muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.

Nghe được tin tức của một tên tội phạm mà tim có thể đập nhanh như vậy, e rằng chỉ có mỗi mình Vân Thụy mà thôi. Mạc Tang Du vẫn tiếp tục nghe, Vân Thụy đưa ngón tay định đẩy đầu cô ra. Mạc Tang Du thổi một hơi, hơi thở xuyên qua lớp áo ngủ thật mỏng, phả lên làn da Vân Thụy.

Da thịt tức thì run rẩy, Vân Thụy đẩy Mạc Tang Du ra, đứng dậy khỏi giường, quay lưng về phía Mạc Tang Du.

Cô ấy cúi đầu.

Mạc Tang Du không hiểu: "Chị không ngủ à?"

Vân Thụy nói: "Em ngủ trước đi."

Mạc Tang Du: "Chị đi đâu vậy?"

Vân Thụy nói: "Chị ra ngoài chạy vài vòng."

Chạy, chạy vài vòng?

Có tin tức của lão Miêu, kích động đến mức này sao?

Mạc Tang Du nghiến răng, căm phẫn nhìn bóng dáng Vân Thụy xách quần áo rời khỏi phòng.

Có sức trâu sức bò ra ngoài chạy bộ.

Mà không "làm" cô được sao?

Mạc Tang Du thật sự muốn đấm cho Vân Thụy mấy phát! Cô tức không chịu nổi, tìm Vân An than khổ:【Kiếp trước dì của con là khúc gỗ hả! Hay là cổ thụ ngàn năm!】

Vân An nhìn lời than phiền không đầu không đuôi này, nàng đoán chắc là Mạc Tang Du lại bị ăn quả đắng.

Tính cách của dì nàng, cũng đúng là vậy thật.

Vân An cau mày, Diệp Dư tinh ý, thấy vẻ mặt của nàng thì không khỏi lo lắng hỏi: "Cậu sao thế?"

Năm người bọn họ vừa mới dọn dẹp nhà cửa xong một lượt. Tần Tranh thầm nghĩ, tuổi trẻ đúng là tốt thật, bảo cô đi làm cả ngày về nhà rồi lại dọn dẹp nhà cửa, không bằng giết cô còn hơn. Nhưng vừa rồi bọn họ dọn dẹp xong, cô vậy mà không hề thấy mệt, Thời Tuế còn gọi đồ ăn ngoài, tinh thần của bọn họ phấn khởi cực kỳ.

Vân An nghe Diệp Dư hỏi, thấy Tần Tranh cũng đang nhìn mình, Khương Nhược Ninh thì đang cùng Thời Tuế ôm điện thoại chia sẻ video, cười hì hì. Vân An nói: "Cũng không có gì, dì gửi tin nhắn tới thôi."

Diệp Dư lập tức nói: "Dì ấy có vấn đề gì sao? Cậu nói với dì ấy, tụi mình không động vào đồ của dì ấy, còn nữa..."

Vân An thấy cô ấy căng thẳng thì vội an ủi: "Không phải chuyện này."

Tần Tranh hỏi: "Vậy chuyện gì?"

"Ừm—" Vân An không phải người thích buôn chuyện, nhưng bị Tần Tranh nhìn chằm chằm, nàng rất khó nói dối. Vân An cúi đầu: "Dì...dì ấy thích một người."

Một câu nói khiến Thời Tuế và Khương Nhược Ninh vốn đang chăm chú lướt video cũng phải ngẩng đầu lên. Tần Tranh nhìn nàng, Diệp Dư cũng không nhịn được mà ngồi sát lại gần nàng hơn. Vân An:...

Nàng cười ngượng nghịu: "Chỉ là, dì ấy chưa theo đuổi được, nên than phiền vài câu thôi."

"Chưa theo đuổi được?" Khương Nhược Ninh nói: "Làm ơn đi, dì cậu xinh đẹp như vậy, dáng người đẹp như vậy, ngầu muốn chết luôn. Dì ấy chưa theo đuổi được, là do người dì ấy theo đuổi không có mắt, là một kẻ mù!"

Thời Tuế hùa theo: "Đúng, chính là một kẻ mù!"

Diệp Dư cũng đồng tình.

Tần Tranh cũng thích Mạc Tang Du, nghe vậy gật đầu: "Đúng là mù."

Vân An:...

Nàng trả lời Mạc Tang Du:【Có lẽ kiếp trước dì con không phải đầu gỗ đâu ạ.】

Mạc Tang Du nhanh chóng gõ chữ, hỏi nàng:【Vậy là gì?】

Vân An:【Kẻ mù.】

---

Tác giả có lời muốn nói:

Mạc Tang Du: Đàn chị, tim chị đập nhanh thật đấy, em cởi đồ ra nghe được không?

Vân Thụy:...

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me