[BHTT - EDIT] Thư Tình - Ngư Sương
Chương 56: Ôm chặt
Chương 56: Ôm chặt
Sống lại và quay về đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Tần Tranh không giãy giụa khi Vân An nắm tay cô, cô chỉ cúi đầu lặng lẽ nhìn. Vân An cảm nhận được tâm trạng cô có chút khác biệt so với trước đây, không khỏi siết chặt ngón tay cô hơn.Tần Tranh nhíu đôi mi thanh tú, nói: "Đau."Vân An nới lỏng tay.Tần Tranh nói: "Cậu là trâu rừng à?"Vân An:...Khương Nhược Ninh vừa quay đầu, thấy hai người đang nắm tay nhau, bèn tấm tắc nói: "Nắm tay thích thật, hạnh phúc thật đấy."Tần Tranh ngước mắt lên.Khương Nhược Ninh nói: "Chúng ta cũng nắm tay đi, không thì cậu xem, mấy cậu ấy trông khác người quá."Cô ấy nói với Diệp Dư bên cạnh, má Diệp Dư hơi ửng hồng, nhìn bàn tay Khương Nhược Ninh chìa ra. Đường chỉ tay của Khương Nhược Ninh rất rõ ràng, Diệp Dư từng nghe nói ba đường này tượng trưng cho đường tình duyên, đường sự nghiệp và đường sinh mệnh. Đường sự nghiệp và đường sinh mệnh trong lòng bàn tay Khương Nhược Ninh đều là một đường dài, còn đường tình duyên thì lại có rất nhiều đường vân nhỏ li ti.Khương Nhược Ninh thấy Diệp Dư không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào tay mình, khó hiểu: "Cậu nhìn gì vậy?"Diệp Dư nói: "Nhìn lòng bàn tay cậu, đây là đường tình duyên phải không?"Nghe Diệp Dư nói vậy, những người khác cũng tò mò, xúm lại xem đường chỉ tay của Khương Nhược Ninh. Thời Tuế nói: "Ừm, đường này là đường tình duyên."Diệp Dư hỏi: "Cậu ấy có nhiều đường vân thế này, nghĩa là tình cảm phong phú lắm sao?""Ha ha ha!" Khương Nhược Ninh nói: "Thật không? Nhiều thật á?"Tần Tranh nhìn bộ dạng không có tiền đồ của cô ấy, nhất thời không nói gì. Kiếp này có nhiều hay không thì cô không biết, ít nhất thì kiếp trước, cho đến khi cô gặp tai nạn xe, cô vẫn chưa từng thấy Khương Nhược Ninh có mối tình thứ hai.Nguyên nhân Tần Tranh cũng biết, không phải là lưu luyến mối tình đầu, mà chỉ là sợ hãi.Ám ảnh tâm lý mà mối tình đầu mang lại cho cô ấy thật sự quá lớn, lớn đến mức cô ấy không có cách nào tin tưởng người khác, không thể bắt đầu mối tình thứ hai. Bình thường cô ấy mắng người khác thì lý lẽ đanh thép lắm, đến lượt mình thì lại xì hơi.Cũng còn may.Kiếp này cô nhất định sẽ trông chừng Khương Nhược Ninh, kiên quyết không để cô ấy tiếp xúc với cô gái kia.Thời Tuế nhìn chằm chằm Khương Nhược Ninh: "Nhiều nên cậu vui lắm sao?""Vui chứ." Khương Nhược Ninh nói: "Chứng tỏ mình có nhiều cơ hội lựa chọn, đời người dài thế này, chỉ yêu một lần thì lỗ vốn quá."Nói rồi, cô ấy xoay người sang bên cạnh Tần Tranh, bịt tai cô lại: "Cậu không cần nghe."Tần Tranh:...Khương Nhược Ninh quay đầu nhìn Vân An: "Cậu cũng không cần nghe."Vân An:...Khương Nhược Ninh nói: "Mình theo trường phái quyến rũ phóng khoáng, các cậu theo trường phái trong sáng ngây thơ."Bốn người có mặt:...Khương Nhược Ninh nhíu mày: "Làm gì đấy, không tin mình à? Ngoại hình của mình cũng không tệ đâu, các cậu xem eo của mình này."Cô ấy ưỡn ẹo vòng eo, đi catwalk.Tần Tranh nhắm mắt, không thể chịu đựng nổi nữa, đành gạt Khương Nhược Ninh ra, nhanh chân rời đi. Thời Tuế và Diệp Dư quay đầu nhìn Khương Nhược Ninh, Khương Nhược Ninh nói: "Các cậu thấy mình đi có giống người mẫu không?"Eo cô ấy sắp gãy đến nơi rồi.Diệp Dư:...Thời Tuế:...Hai người nhìn nhau, Thời Tuế nói: "Về lớp thôi."Diệp Dư gật đầu: "Ừm."Khương Nhược Ninh ở phía sau: "Nè!"Hừ!Không biết thưởng thức gì cả!Khương Nhược Ninh vội vàng đi theo sau, bước vào lớp. Trong lớp ồn ào, tiết học vẫn chưa bắt đầu nên các bạn học ngồi lung tung. Khương Nhược Ninh thấy Vu Bất Tiện đang ngồi ở chỗ của Tần Tranh, thì thầm với Khúc Hàm, cô ấy cất cao giọng: "Tranh Tranh!"Vu Bất Tiện nghe tiếng thì quay đầu lại, thấy Tần Tranh và mấy người nữa đã về, cô ta hừ một tiếng, đứng dậy sang phía bên kia của Khúc Hàm. Tần Tranh vừa ngồi xuống là đã thấy trên bàn có một bức thư màu xanh nhạt, mặt ngoài thư còn có hoa văn in nổi, rất trang nhã. Tần Tranh cầm bức thư lên, nghe Khương Nhược Ninh hỏi: "Cái gì đây?""Thư tình hả?" Khương Nhược Ninh nói: "Chà, Vu Bất Tiện, mày viết thư tình cho Tần Tranh sao?"Vu Bất Tiện tức giận: "Mày bị thần kinh à!"Khương Nhược Ninh nói: "Hồi nãy mày ngồi ở chỗ Tranh Tranh, không phải mày viết thì là ai viết?"Vu Bất Tiện nói: "Sao tao biết ai viết! Mày viết chứ không thể là tao viết!"Tần Tranh cũng cúi đầu nhìn bức thư tình, không có tên người gửi, không biết bên trong có ghi không. Thật ra các bạn học đã miễn nhiễm với việc cô nhận thư tình và quà cáp rồi. Năm lớp 12 còn đỡ, mọi người cơ bản đều tập trung vào việc học, chứ hồi lớp 10, lớp 11, thường thì cứ mở tủ đồ của Tần Tranh ra là lại có năm sáu bức thư, hết tiết đi vệ sinh cũng có thể nhận được hai bức. Tần Tranh nhớ, ấn tượng sâu sắc nhất là hồi lớp 10 có một chị khối trên, lúc đó học lớp 12, đưa thư tình cho cô. Cô còn tưởng chị ấy đưa giúp bạn nào trong lớp, không ngờ chị ấy lại nói: "Mong em đọc xong có thể cho chị câu trả lời."Lúc đó cô ngớ cả người, sau đó cũng không trả lời. Chị ấy được tuyển thẳng, không tham gia kỳ thi đại học thì đã đi rồi.Nghĩ đến những chuyện này, khóe môi Tần Tranh cong cong. Thật ra Vân An cũng biết, cô đã kể cho Vân An nghe, lúc đó nàng nói: "Cậu không cho mình nói chuyện với Khúc Hàm, vậy mà cậu còn nhận thư tình của người khác."Cô giơ tay lên: "Mình thật sự không nhận mà, mình cũng không biết ai nhét vào hộc bàn của mình nữa."Nói xong, cô còn lay cánh tay Vân An: "Sau này mình chỉ nhận thư tình cậu viết thôi."Vân An muốn cười nhưng cố nén lại, vẻ mặt rất là kiêu ngạo. Cô chọc vào má Vân An: "Cậu có viết không?"Vân An nói: "Không viết."Không viết.Tần Tranh nghĩ đến cả hộp thư kia, thở dài.Khương Nhược Ninh không hiểu: "Nhận được thư tình mà còn thở dài làm gì? Xem ai viết đi chứ."Tần Tranh liếc nhìn Vân An, Vân An lấy giấy bút ra làm bài tập, không nhìn cô. Tần Tranh cắn môi, vẫn mở bức thư ra. Bên trong không có giấy viết thư, mà là một tấm vé xem phim. Tần Tranh nhìn thời gian, 4 giờ chiều thứ bảy.Khương Nhược Ninh cau mày: "Ai thế này, chơi khăm à."Không đầu không đuôi, không có ký tên, cũng không viết một chữ, chỉ có một tấm vé xem phim?Tần Tranh cũng không biết là ai, cô thậm chí cũng không nhớ kiếp trước mình có từng nhận được bức thư như vậy hay không. Cũng có thể là có nhận được, nhưng cô căn bản không mở ra, nên không có ký ức. Cô nhét vé xem phim vào bức thư lại, đặt nó vào hộc bàn, không để tâm đến nữa.Tiết học buổi chiều, Tần Tranh không buồn ngủ nhưng cũng gà gật, vừa quay đầu lại thì Thời Tuế đã ngủ rồi. Cô Chu trên bục giảng gõ nát cả thước kẻ mà cũng không làm cho mấy bạn học hứng thú hơn được. Tần Tranh đơn thuần là do tối hôm trước nghịch quá lâu, tuy lên giường không bao lâu đã ngủ thiếp đi, nhưng sáng lại dậy sớm, đến tầm chiều thế này rất dễ buồn ngủ. Đang lúc mơ màng, vai cô bị vỗ nhẹ một cái. Tần Tranh cũng không quay đầu lại, cô dựa lưng vào bàn, tưởng là Khương Nhược Ninh tìm cô nói chuyện. Không ngờ một bàn tay lại đưa đến dưới mũi cô, dọa cô sợ đến nỗi suýt nữa hét lên!Nhìn kỹ lại, là Vân An.Tay Vân An có bôi dầu gió, Tần Tranh lập tức tỉnh táo hẳn. Cô quay đầu lại, Vân An đưa dầu gió cho cô. Tần Tranh vừa bực mình vừa buồn cười, cô bôi một ít dưới mũi, dựa vào dầu gió để vượt qua hết buổi chiều.Trước tiết tự học buổi tối, Tần Tranh nhận được tin nhắn của hội học sinh, Đỗ Tử Ngọc bảo cô đến họp vào tiết tự học buổi tối để xác nhận danh sách và thứ tự biểu diễn cho buổi hội diễn Tết Nguyên Đán. Lịch họp được ấn định vào tiết tự học thứ ba, hai tiết đầu Đỗ Tử Ngọc có buổi tập luyện. Tần Tranh không có ý kiến gì. Hết tiết thứ hai, cô đưa tập vở đã soạn sẵn cho Khương Nhược Ninh, dặn nếu hết tiết thứ ba mà cô chưa về thì Khương Nhược Ninh đợi cô ở cổng trường, kẻo lúc đó trong lớp không có ai, cô lại không dám quay lại.Khương Nhược Ninh đồng ý ngay, sau khi Tần Tranh rời đi liền dúi cặp sách vào lòng Vân An.Vân An:...Khương Nhược Ninh nói: "Sao đây, không vui hả?"Vân An nói: "Không có."Khương Nhược Ninh nói: "Buổi tối có cần bọn mình đợi cậu không? Hay là hai cậu muốn ở riêng?"Vân An nói: "Tùy cậu."Khương Nhược Ninh nói: "Thích làm kỳ đà cản mũi lắm chắc, mình không làm đâu nhé!"Vân An cong cong khóe môi.Lúc tan học, Khương Nhược Ninh chạy nhanh nhất. Thời Tuế không có sức, uống thuốc xong, tinh thần cô ấy buổi tối đã tốt hơn nhiều, đỡ hơn dáng vẻ uể oải hồi chiều. Khương Nhược Ninh bảo cô ấy tối về uống thuốc rồi ngủ một giấc thật ngon, sáng mai đảm bảo sẽ không sao, còn nói: "Người cậu yếu như vậy, lần sau mình không dám ngủ chung với cậu nữa đâu."Thời Tuế đen mặt.Cô ấy nói: "Là do cái chăn đó nhỏ quá, lần sau chúng ta đổi cái chăn dày hơn, chắc chắn sẽ không bị cảm."Khương Nhược Ninh nghe vậy gật đầu, Diệp Dư đi ở phía bên kia của Khương Nhược Ninh, hỏi: "Không đợi Vân An và Tần Tranh sao?""Không đợi nữa." Khương Nhược Ninh nói: "Vân An sẽ đưa Tần Tranh về, cậu đi xe của cậu ấy đi."Diệp Dư do dự: "Mình vẫn nên nói với cậu ấy một tiếng.""Cậu ấy đang họp, giờ chắc không tiện nghe điện thoại đâu." Khương Nhược Ninh nói: "Không sao, mình nhắn tin báo cho cậu ấy một tiếng."Diệp Dư đành gật đầu.Khương Nhược Ninh nói: "Cậu về đến nhà thì nhắn tin cho bọn mình."Diệp Dư "Ừm" một tiếng, Thời Tuế nói với Khương Nhược Ninh: "Cậu về đến nhà cũng nhắn cho bọn mình một tin nhé."Khương Nhược Ninh đưa ra ra hiệu OK.Vân An đứng dưới lầu nhìn ba người đạp xe rời đi, nàng nhắn tin cho Tần Tranh:【Vẫn chưa xong sao?】Tần Tranh vừa xác định xong thứ tự, thấy điện thoại rung lên, cô mở ra xem, là tin nhắn của Vân An, và của cả Khương Nhược Ninh:【Xe của cậu cho Diệp Dư đi rồi, cậu tạm thời chen chung với Vân An một chút nha.】Sao lại...Nhưng nghĩ đến việc Diệp Dư không có xe, Tần Tranh cũng không nói nhiều, trả lời Khương Nhược Ninh xong cô mới thấy tin nhắn của Vân An.Chắc là đợi sốt ruột rồi.Tần Tranh:【Còn mười phút nữa.】Cô nhanh chóng sắp xếp xong thứ tự và danh sách trình diễn, người trong phòng họp dần dần giải tán. Đỗ Tử Ngọc hỏi cô: "Về lớp không?"Tần Tranh lắc đầu.Giờ này, chắc hành lang chỗ lớp cô lạnh lẽo vắng tanh, cô không muốn về đâu. Đỗ Tử Ngọc nói: "Vậy bọn mình về trước nhé."Tần Tranh nói: "Ừm."Cô thu dọn xong, tắt đèn. Phòng họp ở tầng bốn, tuy chỉ muộn nửa tiếng, nhưng học sinh của cả tòa đã về hết. Tầng của Đỗ Tử Ngọc thì vẫn còn động tĩnh, Tần Tranh có thể nhìn thấy đèn trong lớp học vẫn sáng. Cô cúi đầu, xuống tầng dưới.Tầng hai không có ai, tầng hai là của khối 11, tan học sớm hơn bọn họ nửa tiếng, lạnh lẽo vắng tanh. Tần Tranh đi trong hành lang mà còn cảm thấy hơi lạnh, xung quanh tối om, đèn hành lang cũng không sáng. Tần Tranh lại giậm chân một cái, đèn vẫn không sáng, tiếng vọng lại làm chính cô giật mình. Tần Tranh không nghĩ nhiều, nhanh chóng lao xuống lầu. Khi đến tầng một, cô nghe thấy tiếng gọi ở bên cạnh hành lang tối om: "Tần Tranh."Tần Tranh giật nảy mình, suýt nữa thì dán cả người vào tường!Là giọng của con trai.Tần Tranh bình tĩnh lại, hỏi: "Ai đó?"Trong hành lang tối om, một nam sinh mặc đồng phục bước ra. Cậu ta cao khoảng một mét tám, một mét chín, trông rất vạm vỡ. Tần Tranh vô thức lùi ra ngoài, hỏi: "Cậu là?"Dù sao cũng không phải người lớp cô, Tần Tranh không có ấn tượng.Nam sinh nói: "Tôi ở lớp 12/2 bên cạnh."Tần Tranh thở ra một hơi: "Cậu tìm tôi có việc gì à?""Cậu không trả lời tôi." Nam sinh nói xong liền nhìn chằm chằm Tần Tranh. Cậu ta hơi mập, khiến mặt trông to mà mắt lại rất nhỏ. Xung quanh lại không sáng lắm, Tần Tranh đối diện với đôi mắt đó của cậu ta, có chút không được tự nhiên, cô nói: "Trả lời cậu cái gì?"Nam sinh nói: "Bức thư tôi gửi cậu, cậu vẫn chưa trả lời tôi."Tần Tranh hỏi: "Là cậu gửi cho tôi à?"Nam sinh nhìn cô, sâu trong mắt tràn đầy khát vọng: "Là tôi."Cậu ta tiến một bước về phía Tần Tranh, cái bóng to lớn bao trùm lấy cô. Tần Tranh nhớ ra bức thư kia vẫn còn nằm trong cặp, không có cách nào trả lại cho cậu ta ngay được. Cô nói: "Cảm ơn cậu nhé, nhưng hôm đó tôi không rảnh."Nam sinh hỏi: "Cậu có việc gì à?"Người này, không nghe ra lời từ chối sao?Tần Tranh lịch sự cười: "Ừ, có việc."Nam sinh hỏi dồn: "Việc gì?"Tần Tranh đè nén cảm giác khó chịu mơ hồ trong lòng, nói: "Là có việc, tôi không đi được, xin lỗi nhé."Cô nói rõ ràng rồi quay người định đi ra ngoài, nam sinh đi theo bên cạnh cô, nói: "Thứ bảy cậu có việc, không sao, chủ nhật cũng được, tôi rảnh hết. Nếu tuần này không được thì tuần sau...""Xin lỗi." Tần Tranh ngắt lời cậu ta, nói thẳng hơn: "Dù là ngày nào tôi cũng không đi được."Nam sinh nghe cô nói vậy thì định nắm lấy tay cô. Tần Tranh đã sớm phòng bị, lùi lại một bước để né, cau mày nhìn nam sinh trước mặt. Cách đó không xa, một giọng nói gọi cô: "Tần Tranh."Tần Tranh quay đầu, tay Vân An xách một cái cặp, lưng đeo một cái cặp, đang đứng cách đó mấy mét nhìn cô.Tần Tranh đột nhiên thấy lòng mình yên ổn hẳn. Cô không nói thêm với nam sinh kia một lời nào nữa, quay đầu chạy đến bên cạnh Vân An. Vân An đưa cặp sách cho cô, hai người sóng vai đi đến chỗ lấy xe. Vân An không nhịn được: "Vừa rồi là ai thế?""Không biết." Tần Tranh nói: "Cậu ta bảo cậu ta học lớp 12/2."Vân An "Ừm" một tiếng không nặng không nhẹ, ngồi lên xe, Tần Tranh thì ngồi phía sau nàng. Tần Tranh ngồi vững rồi mà Vân An vẫn không đi, cô vỗ vai nàng: "Có thể đi rồi."Vân An không lên tiếng, cũng không đạp xe, chỉ nghiêng đầu, một tay kéo tay trái Tần Tranh, tay kia kéo tay phải Tần Tranh, vòng qua eo nàng, đặt chồng lên nhau. Sau đó mới nói: "Ôm chặt một chút."---Tác giả có lời muốn nói:Vân An (lầm bầm): Ôm mình nha.Tần Tranh:...Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me