TruyenFull.Me

[BHTT - EDIT] Thư Tình - Ngư Sương

Chương 92: Nhíu mày

pastanista

Chương 92: Nhíu mày

"Tranh Tranh!" Một bóng người giật mình ngồi bật dậy từ trên giường, Vân An đầu đầy mồ hôi, ôm chăn ngồi ở đầu giường. Nàng nghe được tiếng đèn ngoài cửa sáng lên, một cái "tách", tiếp theo là giọng nói quen thuộc: "Vân An?"

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ánh đèn phòng khách chiếu rọi lên người ấy. Người phụ nữ với mái tóc đã điểm sương hai bên thái dương trong ký ức, giờ đây đang mỉm cười, nói: "Sao vậy con? Gặp ác mộng à?"

Vân An gọi: "Dì." Nàng bước xuống giường: "Dì về lúc nào vậy ạ?"

"Vừa về thôi, còn chưa tắm rửa nữa. Dì nghe trong phòng con có động tĩnh nên qua xem thử." Vân Thụy nói xong, Mạc Tang Du cũng khoác áo ngủ từ trong phòng bước ra. Thấy Vân Thụy, mắt Mạc Tang Du sáng lên, nói: "Về rồi à?"

Thái độ của cô thân quen như thể lúc nào cũng chờ cô ấy về nhà ngủ chung.

Vân Thụy hơi khựng lại, giọng nhàn nhạt: "Ừm, chị về rồi."

Mạc Tang Du nói: "Chị đi tắm không?"

Vân Thụy nói: "Tắm chứ."

Mạc Tang Du nói: "Vậy chị đi tắm trước đi."

Vân Thụy nói: "Chị còn chưa lấy quần áo."

Mạc Tang Du nói: "Không sao, lát nữa em lấy cho chị."

Vân Thụy:...

Được thôi.

Vân Thụy cười với Mạc Tang Du và Vân An, nói: "Vậy dì đi tắm trước nhé."

Vân An gật đầu, Mạc Tang Du nhướng mày với nàng. Sau khi Vân Thụy vào phòng tắm, Mạc Tang Du vào phòng tìm áo ngủ cho Vân Thụy. Vân An vừa định quay về phòng mình thì Mạc Tang Du nói: "Lại đây, lại đây, tư vấn giúp dì một chút."

"Con sao ạ?" Vân An đi theo dì vào trong: "Tư vấn cái gì ạ?"

Mạc Tang Du nói: "Xem xem bộ đồ ngủ nào ổn."

Vân An nhìn ba bộ đồ ngủ được bày trên giường, kiểu hai dây màu đen, kiểu lụa tơ tằm màu trắng, và kiểu hở ngực màu đỏ.

Nàng:...

Mạc Tang Du nói: "Bộ nào ổn?"

Vân An hỏi: "Ổn gì ạ?"

Mạc Tang Du nói: "Ổn để quyến rũ dì của con đó."

Vân An cảm thấy, Mạc Tang Du và Khương Nhược Ninh chắc chắn sẽ rất hợp cạ.

Mạc Tang Du thấy Vân An không nhúc nhích thì nhíu mày. Vân An cẩn thận lựa lời: "Cái này, dì của con sẽ không mặc đâu nhỉ?"

"Đương nhiên không phải cho chị ấy mặc." Mạc Tang Du nói: "Là dì mặc."

Vân An chỉ đại một bộ: "Màu trắng đi ạ."

Mạc Tang Du nói: "Con thích bộ này à?"

Cái gì mà nàng thích chứ!

Vân An nói: "Bộ này, không hở hang."

Tuy nó xuyên thấu, nhưng ít nhất cũng là tay dài quần dài, so với hai bộ kia thì có thể xem là bộ bình thường nhất. Mạc Tang Du rất nghe lời khuyên: "Vậy thì cái này, cảm ơn con nha."

Vân An dở khóc dở cười.

Mạc Tang Du nói: "Lát nữa có nghe thấy tiếng động gì con cũng đừng vào nhé."

Vân An:...

Nhất định phải nói rõ ràng như vậy sao?

Nàng gật đầu: "Dạ."

Mạc Tang Du hài lòng, nghe thấy tiếng gọi từ phòng tắm: "Tang Du!"

Mạc Tang Du "Ơi" một tiếng, nói: "Tới liền."

Mạc Tang Du tiện tay kéo một bộ đồ ngủ của Vân Thụy từ trong tủ quần áo rồi bước ra ngoài. Vân An thấy dì hưng phấn đến nỗi mặt đỏ bừng, không hề che giấu niềm vui sướng, thì cũng đành bất lực.

Vân An quay người về phòng mình, lúc đóng cửa lại, nàng nhìn về phía giá sách bên cạnh. Trên giá toàn là sách nàng mang từ quê lên, còn có một ít đồ lặt vặt. Đồ lặt vặt đều được đặt trong một cái hộp lớn, để ở tầng dưới cùng của giá sách. Vân An kéo chiếc hộp ra, nhìn thấy bên trong là những món đồ linh tinh vụn vặt. Sau khi từ quê đến Lâm Bình, nàng chưa từng dọn dẹp lại nó. Bên trong có đồ chơi hồi nhỏ của nàng, còn có sách bài tập của chị, một vài quyển vở thời đi học của hai chị em, và một chiếc hộp gỗ đàn hương, lớn bằng bàn tay, ngửi kỹ vẫn có thể thấy mùi thơm của gỗ đàn.

Nàng mở hộp gỗ ra, thấy bên trong đặt một miếng ngọc, thắt nút bằng dây đỏ. Mặt dây chuyền do chính tay bà ngoại nàng cầu về, còn khắc cả sinh thần bát tự của nàng. Lúc bà ngoại đưa cho nàng còn thần bí nói: "Phải đeo mỗi ngày, thứ này giúp trừ tà, có thể giúp con ngăn chặn tai ương, hóa giải kiếp nạn."

Nàng hận miếng ngọc này.

Sau khi bà ngoại mất, nàng chưa từng đeo nó, cứ cất đi mãi.

Vân An đặt miếng ngọc vào lòng bàn tay, nghe thấy tiếng nói vọng lại từ phía sau: "Em đang mặc cái thứ gì vậy?"

"Cái thứ gì là cái thứ gì!" Mạc Tang Du nói: "Bộ đồ ngủ này có chỗ nào không đẹp?"

Giọng Vân Thụy vô cùng nghiêm túc: "Có khác gì không mặc không? Trong nhà còn có Vân An, em chú ý ảnh hưởng một chút."

Mạc Tang Du dường như bị Vân Thụy chọc tức, quay về phòng đóng mạnh cửa lại một cái "rầm"!

Vân An hoàn hồn, đặt miếng ngọc vào hộp, xoay người ra khỏi phòng. Mở cửa ra thì thấy Vân Thụy đang cầm ly đứng ở cửa bếp uống nước, nàng bước tới: "Dì."

Vân Thụy nói: "Vẫn chưa ngủ à?"

Vân An nói: "Dạ chưa, con có chuyện muốn hỏi dì."

Vân Thụy nói: "Chuyện gì?"

Vân An hỏi dì: "Chị con—" Nàng cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì, một lát sau hỏi Vân Thụy: "Ngày mai chị con thật sự sẽ đến gặp con sao ạ?"

Vân Thụy cười: "Đương nhiên, dì đã sắp xếp cả rồi."

Vân An nghe vậy thì hơi thả lỏng cơ thể, Vân Thụy nói: "Sao thế? Con sợ hả?"

"Lâu lắm rồi con không gặp chị." Vân An nói: "Nhiều năm rồi."

Vân Thụy nghe vậy thì cầm ly nước cười: "Giọng điệu gì đây?"

Vân An khựng lại, cúi đầu. Vân Thụy tưởng nàng ngại ngùng, vỗ vỗ vai nàng: "Không sao đâu, còn sợ Kính Thư không nhận ra con à?"

"Không sợ ạ." Vân An nói: "Chị ấy sẽ nhận ra con ngay từ cái nhìn đầu tiên."

Vân Thụy nói: "Dù sao cũng là chị của con mà."

Vân An ngoan ngoãn: "Dạ."

Vân Thụy hỏi nàng: "Vừa rồi mơ thấy gì thế?"

Vân An ngước mắt nhìn dì, vài giây sau nói: "Ác mộng ạ."

"Yên tâm." Vân Thụy an ủi nàng: "Giấc mơ đều trái ngược với hiện thực." Thấy Vân An không hào hứng lắm, dì trêu: "Thật sự không yên tâm thì con cũng theo Tần Tranh đến Thượng Kinh đi."

Dì còn tưởng Vân An vì Tần Tranh sắp đi Thượng Kinh nên không vui.

Lại còn gặp ác mộng.

Vân An lắc đầu: "Con không đi đâu."

Nàng muốn ở lại.

Nàng muốn gặp Vân Kính Thư.

Nàng muốn biết, Tần Tranh đã thay đổi nhiều cuộc đời như vậy, liệu có cuộc đời nào là của nàng hay không.

Vân Thụy nói: "Trêu con thôi, về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Vân An gật đầu: "Dạ con biết rồi."

Trước khi về phòng, nàng gọi: "Dì."

Vân Thụy cầm ly ngước mắt nhìn Vân An, Vân An cười có chút tinh nghịch: "Phòng cách âm rất tốt, con không nghe thấy gì đâu ạ."

Vân Thụy:...

Vân Thụy ho một tiếng, nhấp một ngụm nước trong ly, cảm thấy âm ấm.

Mạc Tang Du này, cả ngày dạy Vân An những gì thế? Đã dạy hư Vân An rồi. Vân Thụy cau mày, bước vào phòng bên cạnh. Không lâu sau, có tiếng vọng ra: "Em dạy hư con bé? Chị có nhầm không đó? Em đến tay người mình thích còn chưa được nắm, mà con bé đã hôn hôn ôm ôm với người mình thích rồi, em dạy hư con bé à?"

Vân Thụy biết mình lỡ lời, sau khi bị chặn họng thì im lặng.

Mạc Tang Du cao giọng: "Hay lắm, chị nói em dạy hư con bé đúng không, vậy thì em không dạy nữa. Ngày mai em về lại căn nhà thuê của mình, dù sao ở đây cũng bị người ta ghét bỏ, còn bị oan uổng!"

Vân Thụy:...

Vân Thụy quay đầu lại, thấy Mạc Tang Du nước mắt lưng tròng. Da Mạc Tang Du trắng nõn, một chút ửng hồng cũng rất rõ ràng, vành mắt cô đỏ hoe, trông vô cùng đáng thương. Vân Thụy thật sự không thể tưởng tượng được một người như cô làm sao có thể một cước đá tên tội phạm trọng thương.

Mạc Tang Du thấy mình dùng cả khổ nhục kế rồi mà Vân Thụy cũng không đỡ chiêu, nhất thời thật sự nổi giận, không nghĩ ngợi gì mà đứng dậy mở tủ quần áo. Vân Thụy nhìn góc nghiêng lạnh lùng của cô, vội nói: "Chị không có ý đó."

Mạc Tang Du nghe Vân Thụy tỏ ra mềm mỏng, khẽ nhướng mày lên, vẫn giả vờ giận dỗi: "Vậy chị có ý gì?"

Vân Thụy nói: "Em biết chị không nói được đạo lý gì lớn mà."

Mạc Tang Du nói: "Em không biết."

Vân Thụy nói: "Tang Du, em có thể đến chăm sóc Vân An, chị rất cảm ơn em."

Mạc Tang Du hừ một tiếng, không nặng không nhẹ: "Hóa ra đội trưởng Vân cảm ơn người khác như vậy à."

Vân Thụy:...

Vân Thụy bất lực: "Em đừng châm chọc chị nữa."

Mạc Tang Du nói: "Không dám, sao em dám châm chọc đội trưởng chứ, lỡ đội trưởng làm khó dễ em thì sao bây giờ?"

Vân Thụy bật cười: "Chị làm khó dễ em, em chịu để yên à?"

Sau khi cười xong, Vân Thụy cúi đầu, thấy Mạc Tang Du vừa nãy tức giận đùng đùng đứng dậy đi tới bên tủ quần áo, đến dép cũng không mang. Vân Thụy đứng dậy, dùng hai ngón tay kẹp đôi dép lên, đi tới trước mặt Mạc Tang Du, rồi ngồi xổm xuống. Mạc Tang Du siết chặt quần áo trong tủ, cảm nhận được Vân Thụy đang ngồi xổm trước mặt mình, cô cúi đầu. Vân Thụy vừa mới gội đầu, tóc sấy khô được một nửa, trên tóc còn hằn những vòng do dây buộc tóc để lại, trông bồng bềnh như mái tóc xoăn tự nhiên. Chất tóc cô ấy mềm mại, ngày thường buộc rất chặt, giờ phút này xõa ra lại có thêm một vẻ quyến rũ khác.

Vân Thụy thấy Mạc Tang Du không có động tĩnh, ngẩng đầu: "Mang dép vào, hàn khí từ chân mà lên, em lúc nào cũng không thích mang dép."

"Thế em cũng không..." Mạc Tang Du còn chưa cãi lại xong thì Vân Thụy đã giữ lấy mắt cá chân cô. Mạc Tang Du tức thì cảm thấy cả người nhẹ bẫng, lòng bàn tay của Vân Thụy mang theo hơi ẩm sau khi tắm, phủ lên mắt cá chân của cô. Một cảm giác khó tả ập đến Mạc Tang Du.

Vân Thụy mang dép cho Mạc Tang Du, đứng dậy. Vừa rồi chỉ có khóe mắt Mạc Tang Du đỏ, giờ thì hai má cũng đỏ, đáy mắt còn có vẻ long lanh, không biết vừa rồi có phải thật sự ấm ức không mà đôi mắt ngấn nước, mím môi.

Vân Thụy nói: "Sao em lại giống Vân An thế."

"Em giống con bé chỗ nào." Mạc Tang Du nói: "Chị đừng có mà làm loạn bối phận."

Vân Thụy:...

Vân Thụy nói: "Lúc nhỏ Vân An rất hay khóc, mỗi lần chị của chị về nhà chuẩn bị đi, con bé đều khóc lóc om sòm. Sau này Kính Thư không còn cách nào, bảo chị của chị đợi lúc Vân An ngủ rồi hẵng đi. Vân An cũng không ngốc, ngủ rồi cũng phải nắm chặt lấy tay áo chị của chị, còn đòi chị ấy ôm. Về sau nữa, Kính Thư may cho con bé một cái gối nhỏ, bên trong nhét rất nhiều hoa gạo. Chị của chị thích hoa gạo, trên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi này, lâu dần, Vân An cũng thích theo. Kết quả là cái gối nhỏ Kính Thư may lại nhét quá nhiều hoa gạo, làm Vân An đang ngủ bị sặc nên tỉnh dậy, rồi con bé vừa hay nhìn thấy chị của chị lên xe. Con bé 'oa' một tiếng khóc thật to, vừa ôm cái gối nhỏ, vừa khóc lóc chạy theo."

Mạc Tang Du nói: "Chị cũng ở trên xe sao?"

"Chị không có." Vân Thụy nói: "Là Kính Thư kể cho chị, con bé nói, dì ơi, tại sao em con lại thích khóc như vậy?"

Vân Thụy quay đầu, nhìn về phía Mạc Tang Du, nói: "Em như Vân An lúc nhỏ vậy."

Mạc Tang Du:...

Vô duyên vô cớ bị hạ bối phận thì cũng thôi đi, sao còn hạ nhiều như vậy?

Mạc Tang Du ngờ vực: "Giống nhau ở chỗ đáng yêu sao?"

Vân Thụy: "...Giống nhau ở chỗ hay khóc."

Mạc Tang Du:...

Có hiểu được giá trị khi một người phụ nữ khóc trước mặt cô ấy không hả?

Đồ gái thẳng chết tiệt!

Mạc Tang Du sắp trợn trắng mắt, cô nén giận đi đến bên giường, áo ngủ cũng không dọn, cứ thế nằm thẳng cẳng xuống, ngửa mặt lên trời. Vân Thụy quay đầu thấy gò má cô vùi vào gối, cơ thể nằm thẳng, chiếc áo ngủ quá mỏng, gần như dính sát vào người cô, cái cổ lộ ra một đoạn thật dài, da dẻ trắng nõn. Trước đây khi đi làm nhiệm vụ, da Mạc Tang Du không trắng như vậy, lúc đó hơi ngăm màu lúa mạch. Nghe nói sau khi chuyển sang làm công tác hành chính, Mạc Tang Du rất thích dưỡng da, lâu dần, da dẻ cũng trắng trở lại. Lồng ngực cô hô hấp phập phồng rõ rệt.

Ngực...

Phần ngực tuy bị áo lót bó lại nhưng vẫn đứng thẳng kiêu hãnh, đặc biệt là khi chiếc áo ngủ mỏng manh che phủ lên áo lót, tựa như một lớp lụa mỏng, khiến đường cong của bộ ngực như ẩn như hiện. Xuống dưới là phần bụng phẳng lì, và loáng thoáng, Vân Thụy dường như có thể thấy được rốn của Mạc Tang Du.

Vân Thụy lùi về sau nửa bước, nói: "Em ngủ trước đi."

Mạc Tang Du không vui, quay đầu: "Chị đi đâu đấy?"

Vân Thụy nói: "Chị đi vệ sinh."

"Chị vừa mới đi vệ sinh lúc tắm mà."

Vân Thụy:...

Vân Thụy nói: "Sấy tóc."

Mạc Tang Du nói: "Không phải đã sấy khô rồi sao?"

Vân Thụy nói: "Mới khô một nửa thôi."

Mạc Tang Du nói: "Vậy em sấy giúp chị."

Vân Thụy hơi nín thở: "Chị không sấy nữa."

Mạc Tang Du nhìn chằm chằm Vân Thụy, Vân Thụy xoay người đối mặt với tủ quần áo, nói: "Chị ra ngoài chạy vài vòng đây."

Nói xong, Vân Thụy liền cầm theo bộ đồ thể thao, còn chưa kịp nhúc nhích thì đã bị Mạc Tang Du quát: "Quay lại!"

Vân Thụy theo phản xạ đứng lại, sau đó mới nhớ ra Mạc Tang Du đâu phải cấp trên của mình. Nhưng khổ nỗi Mạc Tang Du còn hung dữ hơn cả cấp trên, cô nói: "Quay lại ngủ!"

Thấy Vân Thụy không nhúc nhích, Mạc Tang Du bực bội đi đến bên cạnh Vân Thụy, giật phắt bộ đồ thể thao của cô ấy rồi nhét vào tủ, đẩy người cô ấy đến bên giường. Vân Thụy như bị lùa vịt lên giàn, rất không tự nhiên. Mạc Tang Du lạnh mặt, Vân Thụy vừa định nói gì đó thì Mạc Tang Du đã liếc một cái sắc lẹm về phía cô ấy, nói: "Nằm xuống."

Vân Thụy nhìn chiếc giường mình quen ngủ. Mỗi lần trở về nó đều lạnh như băng, thậm chí có lúc còn cảm thấy ẩm ướt, giờ phút này lại vừa ấm áp vừa thơm tho, chăn thì mềm mại. Vân Thụy nằm xuống, Mạc Tang Du rất hài lòng, sắc mặt dịu đi không ít, dường như nghiện trò ra lệnh, nói với Vân Thụy: "Nhắm mắt."

Vân Thụy ngoan ngoãn làm theo, Mạc Tang Du càng vui hơn, trở mình một cái liền tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cô ấy.

Căn phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Mạc Tang Du có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, cực nhanh.

Cô cũng nhắm mắt lại, ngửi mùi hương thoang thoảng sau khi tắm của người bên cạnh, nói ra mệnh lệnh đã quanh quẩn trong lòng từ lâu: "Ôm em."

Giọng Mạc Tang Du rất nhẹ, rất khẽ, vì sợ bị từ chối nên câu nói này của cô càng giống như được ngậm trong đầu lưỡi. Người bên cạnh không có động tĩnh, Mạc Tang Du cũng không ngạc nhiên, đang định xoay người qua ngủ thì một cánh tay nhẹ nhàng đặt lên eo cô.

Cánh tay ấy rất căng, Mạc Tang Du cảm nhận được sức lực và cơ bắp căng chặt từ cánh tay đó, đường nét cũng là một đường cong căng chặt. Trong bóng tối, mặt Mạc Tang Du nháy mắt đỏ bừng như con tôm luộc. Cơ thể cô nóng lên, nhiệt độ cao khiến cơ thể mềm nhũn, bất giác thuận theo cánh tay bên cạnh, xoay người qua, tấm lưng cong cong, rúc vào lòng người bên cạnh.

Vân Thụy vừa định rút tay về thì đã bị Mạc Tang Du nắm chặt lấy. Mạc Tang Du cũng không làm gì cả, chỉ kéo tay Vân Thụy, lần lượt bẻ từng ngón tay ra rồi lại nắm vào.

Giấc ngủ này, thật dài.

Lúc Vân Thụy bị tiếng chuông điện thoại đánh thức vào buổi sáng, cô ấy vẫn còn ngẩn ngơ một lúc lâu. Người trong lòng vỗ vào người cô ấy, nói: "Ồn chết đi được."

Vân Thụy vội vàng nghe điện thoại, một tay cẩn thận gỡ cánh tay Mạc Tang Du ra, dịch người ra mép giường. Còn chưa dịch được bao nhiêu thì người phía sau đã vươn cánh tay dài, ôm lấy cô ấy từ phía sau eo. Vân Thụy quay đầu, thấy Mạc Tang Du vẫn đang ngủ, không có dấu hiệu gì là tỉnh táo. Cô ấy im lặng một lát, nói với đầu dây bên kia: "Biết rồi, tôi lập tức— Một tiếng nữa tôi qua."

Cúp điện thoại, Vân Thụy nằm xuống giường lại.

Đây là lần đầu tiên cô ấy tỉnh táo như vậy.

Nằm bên cạnh Mạc Tang Du.

Lúc Vân An tỉnh dậy, cửa phòng bên cạnh vẫn chưa mở. Tối qua nàng ngủ muộn, quả thật không nghe thấy động tĩnh gì, hóa ra hiệu quả cách âm của nhà nàng tốt đến thế. Vân An thở đều một hơi, tâm trạng thả lỏng đi nhiều.

Có lẽ dì không phát hiện ra, từ khi dì Mạc dọn vào, số lần dì về nhà cũng nhiều hơn trước rất nhiều. Có một lần nàng đi học về, thấy Mạc Tang Du đang bận rộn trong bếp, Vân Thụy ngồi ở phòng khách. Mạc Tang Du làm đồ ăn khuya cho nàng, lúc ăn, nàng thấy Vân Thụy cứ nhìn Mạc Tang Du đi qua đi lại. Nàng hỏi Vân Thụy sao lại về, Vân Thụy ngẩn ra một lúc mới nói: "Dì về lấy đồ."

Dì dường như đã bịa ra một lý do mà còn chưa kịp suy nghĩ kỹ.

Nhưng Vân An không vạch trần.

Nàng thích như vậy.

Nàng thích dáng vẻ hạnh phúc của Vân Thụy.

Vân Thụy của kiếp trước, cũng rất mệt mỏi, rất vất vả.

Vân An đứng ở cửa phòng hai người họ suy nghĩ miên man, điện thoại rung lên, nàng thấy tin nhắn Tần Tranh gửi tới: [Vân An, sinh nhật vui vẻ.]

Thật ra, tối qua vừa qua 0 giờ là Tần Tranh đã gửi tin nhắn cho nàng, nhưng cô nói sáng ra phải gửi thêm một cái nữa, để nàng vừa mở mắt là có thể nhìn thấy.

Vân An vừa trả lời Tần Tranh, vừa đi vào phòng vệ sinh, lúc rửa mặt xong đi ra cũng gặp Vân Thụy ra khỏi phòng. Vân An thấy trên mặt dì một vẻ ngượng ngùng gần như không thể nhận ra, chỉ thoáng qua rồi biến mất. Vân An gọi: "Dì, chào buổi sáng."

Vân Thụy khẽ "Ờ" một tiếng, nói: "Chào buổi sáng."

Vẻ mặt dì rất bình tĩnh, rất tự nhiên, chỉ lúc đi ngang qua Vân An mới nhớ ra: "Bữa sáng..."

"Bữa sáng con qua nhà Tranh Tranh ăn." Vân An nói: "Ăn xong, con với dì cùng đưa Tranh Tranh đến trường."

Vân Thụy gật đầu.

Vân An nói: "Lát nữa dì nói với dì Mạc một tiếng, hôm nay không cần làm bữa sáng đâu ạ. Dì ấy cũng mệt rồi, để dì ấy ngủ thêm một lát."

Vân Thụy không nghe ra câu này có gì không đúng, nhưng lại cảm thấy, không đúng lắm.

Vân An không cho dì thời gian suy nghĩ kỹ, nói: "Dì ơi, vậy con đi trước nha ạ."

Vân Thụy "Ừm" một tiếng.

Vân An bước ra khỏi nhà. Nhà bên cạnh, Tần Quế Lan vẫn đang lẩm bẩm: "Sáng sớm làm phiền Vân An làm gì? Mẹ đi cùng con đến trường không được à?"

Tần Tranh nói: "Không phiền đâu mẹ, cậu ấy phải đến trường lấy đồ, vừa hay tiện đường nên đi chung thôi."

Tần Quế Lan nói: "Cái con bé Vân An này sao lại bị con lây tính hay quên trước quên sau vậy."

"Chứ còn gì nữa ạ." Tần Tranh ngồi bên cạnh bà: "Con cũng thấy Vân An có tính-hay-quên-trước-quên-sau."

Tần Tranh nhìn người vừa bước vào từ cửa, cười khiêu khích, dường như không hề để tâm việc mình vừa nói xấu đã bị Vân An nghe thấy. Vân An cảm thấy Tần Tranh lúc này có vài phần tính cách của ngày xưa. Nàng đi tới, nghe thấy Tần Quế Lan nói: "Con đến rồi à, ăn sáng đi."

Vân An ngồi xuống bên cạnh Tần Tranh, nghe Tần Quế Lan nói: "Cũng chỉ có con tốt tính, chuyện gì cũng chiều theo nó. Dì xem đến lúc nó lên đại học, bên cạnh không có bạn bè, còn làm mưa làm gió thế nào được nữa."

Tần Tranh nói: "Mẹ, lên đại học thì sao chứ? Lên đại học, Vân An cũng học cùng con mà."

Cô nhìn về phía Vân An: "Đúng không?"

Vân An cười, chưa kịp nói gì thì Tần Quế Lan đã nói: "Sao lại cùng nhau được, con lên đại học còn muốn kéo theo Vân An à?"

Tần Tranh cãi lại: "Cái gì mà kéo theo, con..."

Điện thoại Tần Tranh rung lên, cô liếc nhìn màn hình, nói nhỏ: "Là cô Trần."

Tần Quế Lan ra hiệu cho cô mau nghe điện thoại.

Tần Tranh cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, bên ngoài trời lờ mờ sáng, ánh sáng xuyên qua lớp sương trắng, chiếu thẳng vào tấm kính. Tần Tranh nheo mắt, nghe thấy Trần Phương nói: "Dậy rồi à?"

Cô cười: "Dạ, cô Trần, em dậy rồi ạ."

"Vậy được rồi, đừng đến muộn nhé." Trần Phương nói: "Nhớ kiểm tra lại những thứ cần mang đi một lần nữa."

Tần Tranh nói: "Dạ em biết rồi, cô Trần."

Trần Phương nói: "Được rồi, cô cúp máy đây."

Tần Tranh cầm điện thoại quay lại, Tần Quế Lan hỏi cô: "Cô Trần gọi cho con có việc gì thế?"

"Sợ con chưa dậy, nhắc nhở một chút thôi ạ." Tần Tranh nói: "Mẹ, mẹ lấy cho con cái ba lô màu đen kia với, con muốn đeo cái đó."

Tần Quế Lan đi đến chỗ treo ba lô bên cạnh bàn, hỏi: "Cái này à?"

Tần Tranh nói: "Dạ không phải, cái màu đen kia."

Tần Quế Lan nói: "Cái này nhỏ, không đựng được mấy thứ đâu, con mang cái lớn đi."

"Không cần đâu ạ." Tần Tranh nói: "Con chỉ để sạc dự phòng với điện thoại thôi, cái nhỏ là ổn rồi, cái lớn không tiện."

Tần Quế Lan nói: "Tùy con vậy."

Bà vừa nói vừa lấy cái ba lô ra, áng chừng một chút, nói: "Bên trong có để thứ gì thế?"

Tần Tranh chưa kịp ngăn lại thì mẹ cô đã mở ba lô ra, nhìn thấy một chiếc ví màu đỏ. Bà nhíu mày, nhìn Tần Tranh, hỏi: "Ví ở đâu ra vậy?"

Tần Tranh sợ bà mở ngăn bên trong, khựng lại một chút, nói: "Bạn, bạn tặng ạ."

"Sao lại tặng màu này?" Tần Quế Lan nói: "Già quá đi mất."

Bà vừa nói vừa mở cái khóa gập, còn chưa kịp mở ra thì Tần Tranh đã nhanh tay giật lấy từ tay bà, nói: "Mẹ, sao mẹ lại lục lọi đồ của con."

"Trong ví của con thì có cái gì chứ?" Tần Quế Lan buồn cười: "Giấu người à?"

Tần Tranh nói: "Mẹ, mẹ lại nói linh tinh. Đây là đồ người ta tặng con, mẹ còn nói già, người ta biết được sẽ giận đấy."

Tần Quế Lan nói: "Có gì mà giận." Bà nhìn chiếc ví: "Chỉ là không hợp với tuổi của con thôi." Bà chợt nảy ra ý, hỏi một câu: "Bạn nào tặng thế?"

Tần Tranh xoa xoa bề mặt ví, Vân An giải thích: "Là người bạn lần trước tặng giày đó ạ." Nàng nói với Tần Quế Lan: "Nhà cậu ấy làm kinh doanh."

"Dì nhớ ra rồi." Tần Quế Lan nói: "Thời Tuế đúng không, dì nhớ rồi, nhà con bé kinh doanh lớn lắm." Bà nhìn về phía Tần Tranh: "Tại sao con bé lại tặng con ví tiền?"

Tần Tranh nói: "Nhà cậu ấy hợp tác với bên bán ví tiền."

Tần Quế Lan nhìn vẻ mặt không tự nhiên của cô, nhìn thế nào cũng thấy không đúng. Bà hỏi: "Lần này con đi Thượng Kinh, có phải con bé đó cũng đi không?"

Tần Tranh không do dự: "Cậu ấy là đại diện của lớp chúng con, đương nhiên là đi chung rồi ạ."

Tần Quế Lan nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng gật đầu: "Được rồi, ăn sáng xong chúng ta dọn dẹp rồi đưa con đi."

Tần Tranh nói: "Con về phòng kiểm tra lại hành lý lần nữa."

Tần Quế Lan nói: "Nhanh lên nhé."

Tần Tranh "Dạ" một tiếng rồi vào phòng. Vân An đi theo sau cô, hỏi: "Kiểm tra gì thế?"

Tần Tranh vỗ ngực, hít sâu, sau đó mở ví ra, thấy chỗ để ảnh là tấm hình sticker của cô và Vân An. Dù biết Tần Quế Lan thấy tấm hình này sẽ không nói gì, nhưng lỡ như bà lật xem bên trong... Tần Tranh suy nghĩ một lát, lấy hết hình ra, nhón chân lên, rút một quyển sách từ chỗ giấu sách phía trên, nhét những tấm hình đó vào trong.

Vân An nhìn hành động của cô, lấy ra năm sáu con hạc giấy ở trong túi rồi đưa cho cô. Mắt Tần Tranh sáng lên, nói: "Sao lại gấp nhiều như vậy?"

"Sáng sớm không ngủ được." Vân An nói: "Thấy giấy trên bàn nên gấp vài con."

Tần Tranh nhận lấy, cầm quyển sách dùng để kẹp hạc giấy, lật một trang, kẹp một con vào, nói: "Không ngủ được à?"

Cô cố ý hỏi: "Sao lại không ngủ được? Lo cho mình hả?"

Vân An nhìn Tần Tranh, Tần Tranh hơi nghiêng đầu, ánh sáng ngoài cửa sổ lọt vào, chiếu lên lưng cô. Vân An nhìn vài giây, đột nhiên đưa tay ra ôm lấy cô. Hai người mặt đối mặt ôm nhau, Tần Tranh mở to mắt: "Cậu điên rồi, cửa phòng mình chưa..."

Vân An không đợi cô nói xong, cúi đầu hôn cô.

Tần Tranh hoàn toàn ngây người, hoàn hồn lại lập tức muốn đẩy Vân An ra. Vân An bắt lấy hai tay cô, đưa qua bên sườn, giơ qua đầu, ép cô lên giá sách mà hôn một cách mãnh liệt. Tần Tranh sợ động tĩnh quá lớn sẽ bị Tần Quế Lan nghe thấy nên không dám động, nhưng lại không thể không kiềm chế Vân An. Đầu lưỡi cô chống lại sự tấn công của Vân An, bị Vân An cắn lấy. Tần Tranh thậm chí không nghe thấy tiếng tim mình đập, tai vểnh lên nghe ngóng tiếng động ngoài cửa, bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng có thể đánh gục cô. Cô quá chú tâm vào ngoài cửa, cơ thể bị ôm càng lúc càng chặt.

Cảm giác vào khoảnh khắc này được khuếch đại đến vô hạn, thị giác, thính giác, xúc giác, vị ngọt tràn ra khi đầu lưỡi bị quấn lấy, tiếng thở dốc vô thức và tiếng nuốt nhẹ khi hôn, sự ẩm ướt của môi lưỡi giao hòa lướt qua tai Tần Tranh. Sự kích thích vì sợ bị phát hiện nhưng lại cẩn thận che giấu ập đến cô. Đầu óc Tần Tranh choáng váng, đôi tay bị Vân An khống chế không còn sức giãy giụa.

Cơ thể cô mềm nhũn.

Vân An buông cô ra.

Nàng vừa buông ra đã bị Tần Tranh đánh vào vai một cái. Môi Tần Tranh ướt át rõ rệt, cô lau đi, nói: "Mẹ mình còn ở bên ngoài!"

Vân An nói: "Dì vừa mới ra ngoài rồi."

Tần Tranh bất giác thả lỏng cơ thể: "Lúc nào?"

Vân An nói: "Lúc hôn cậu."

Thì ra vừa rồi nàng nhìn qua cửa sổ, thấy mẹ cô ra ngoài mới dám to gan như vậy, vậy mà cũng không nói với cô một tiếng. Tần Tranh cảm thấy tim mình vừa rồi như muốn nổ tung!

Cô bực bội lườm Vân An một cái, nói: "Chơi vui không?"

Vân An đối mặt với cô.

Tần Tranh tức không chịu nổi, bèn nâng má nàng lên, cắn lên cánh môi mềm mại ngọt ngào kia. Cô muốn cắn thật mạnh, nhưng vào khoảnh khắc cắn xuống lại không dùng sức, ngược lại còn mang đến cho đối phương một vị ngọt lan tỏa.

Tần Quế Lan đổ rác về, thấy Tần Tranh kéo vali ra, bà nói: "Dọn xong rồi à?"

Tần Tranh nói: "Dạ."

Cô cúi đầu, lau lau khóe môi.

Tần Quế Lan nói: "Xe sắp đến rồi, hai đứa ra ngoài đợi mẹ trước, mẹ thay cái áo khoác đã."

Tần Tranh và Vân An đứng ngoài cửa đợi Tần Quế Lan. Không lâu sau Tần Quế Lan mặc chiếc áo khoác màu đỏ đi ra, vừa hay xe cũng đến. Sau khi họ lên xe, Tần Quế Lan ngồi phía trước, thỉnh thoảng trò chuyện với tài xế, nói Tần Tranh sắp đi Thượng Kinh thi đấu, giỏi lắm, lời nói chan chứa niềm tự hào. Tần Tranh im lặng lắng nghe, quay đầu thấy Vân An cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, cô tò mò: "Cậu nhìn gì vậy?"

Vân An quay đầu, nói: "Cậu đưa tay ra đây."

Tần Tranh không nghi ngờ gì, đưa tay ra. Ngón tay Vân An chọt lên mu bàn tay cô, có chút nhột. Tần Tranh buồn cười: "Ý gì đây?"

Vân An nói: "Không có gì, chỉ muốn thử một chút thôi."

Cái kiểu suy nghĩ gì thế này?

Tần Tranh chưa kịp hỏi nhiều thì đã đến cổng trường. Sau khi họ xuống xe, các bạn học khác vẫn chưa đến. Tần Quế Lan từ xa thấy cô Trần đứng ở cổng trường, bà nói với Tần Tranh: "Mẹ đi tìm cô Trần một lát."

Tần Tranh tưởng bà không yên tâm về mình, muốn nhờ cô Trần chăm sóc thêm, không nghĩ nhiều, bèn gật đầu.

Vừa hay Thời Tuế cũng đến, Tần Tranh kéo vali chào hỏi cô ấy.

Tần Quế Lan đi đến bên cạnh Trần Phương, mỉm cười: "Cô Trần, tôi là mẹ của Tần Tranh."

"Chào chị, chào chị." Trần Phương nói: "Tôi biết chị."

"Chuyện là thế này." Tần Quế Lan lựa lời: "Tôi nghe nói lần này các cháu ở khách sạn, là hai người một phòng sao ạ?"

Trần Phương gật đầu: "Đúng vậy ạ, phòng tiêu chuẩn. Mẹ Tần Tranh yên tâm, hai giường riêng, các cháu ngủ riêng, không chật chội đâu ạ."

"Ồ—" Tần Quế Lan nói: "Tôi thì không sợ chật chội."

Trần Phương hỏi: "Vâng?"

Tần Quế Lan nói: "Tranh Tranh hiện tại đã được sắp xếp ở cùng ai chưa ạ?"

Trần Phương nói: "Tần Tranh và Thời Tuế nói muốn ở chung một phòng."

"Không được!" Tần Quế Lan không nghĩ ngợi gì mà từ chối. Trần Phương nhìn bà. Tần Quế Lan trước đây chưa từng nghĩ đến chuyện hai cô gái có thể có vấn đề gì, nhưng rốt cuộc thì những tin đồn thất thiệt lần trước với Vân An vẫn để lại bóng ma trong lòng bà. Cô bé Thời Tuế này, vừa tặng giày, vừa tặng ví tiền, bà không yên tâm, bèn nói với Trần Phương: "Cô Trần, tôi hy vọng không xếp cho Tranh Tranh và em Thời Tuế ở chung một phòng."

Trần Phương không hiểu: "Sao vậy ạ, mẹ Tần Tranh?"

"Không, không có gì." Tần Quế Lan nói: "Tôi chỉ hy vọng cháu nó ở cùng các bạn học khác."

Trần Phương suy nghĩ một lát, không ở với Thời Tuế thì cũng có thể ở với Khúc Hàm, dù sao lớp họ cũng có ba người, đều có thể sắp xếp được. Trần Phương gật đầu: "Được, tôi biết rồi, vậy tôi sẽ xếp Tần Tranh ở với bạn học khác."

Tần Quế Lan thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn cô Trần."

Trần Phương nói: "Không có gì đâu ạ."

Khi các học sinh đến ngày càng đông, Trần Phương nói với Tần Quế Lan một tiếng rồi đi sắp xếp xe. Tần Quế Lan quay lại bên cạnh Tần Tranh, Tần Tranh hỏi: "Mẹ, mẹ nói gì với cô Trần thế?"

"Không có gì." Tần Quế Lan nói xong liền dặn dò cô: "Đến nơi thì gọi điện cho mẹ, không được ham chơi, có nghe chưa."

Tần Tranh gật đầu.

Thời Tuế thấy họ nói chuyện xong, cười chào hỏi: "Con chào dì ạ."

Tần Quế Lan quay đầu nhìn Thời Tuế, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Khúc Hàm: Lần này tôi thật sự không nói gì đâu nhé [liếc]

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me