TruyenFull.Me

Bhtt Edit Thuong Mang Truyen Ky Khuc Lac Vo Ngan

"Phiêu Linh, lời này của ngươi từ đâu mà đến?" Giang Tây Lâu kinh hãi, bí mật của Thương vương chỉ có Thương Mang hợp nhất, sao nàng biết được nhiều tin tức như vậy?

Diệp Huyền Tông ngồi một bên, lặng lẽ nhìn Yến Phiêu Linh, thở dài, giữa hắn và nàng thuỷ chung tồn tại khoảng cách, mặc dù Phiêu Linh ngoài miệng không nói, nhưng từ lúc vào nhà đến bây giờ, một ánh mắt đều không cho hắn, cho dù là một nhãn thần oán hận, cũng không có!

"Thương Mang hợp nhất đã sớm không phải bí mật gì, là muội nói cho Phiêu Linh biết." Liễu Tâm Tuyền khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, nhíu mi nhìn Giang Tây Lâu, nhẹ nhàng hỏi: "Muội chỉ muốn biết, có phải Vương gia muốn bỏ qua chúng ta, thành tựu đại nghiệp?"

"Kỳ thật, ta có thể phỏng đoán tâm tư của hắn." Giang Tây Lâu nhướn mày nhìn ra ngoài, ánh mắt xa xăm, nhàn nhạt nói: "Mục đích cuối cùng của hắn là Thương Mang hợp nhất, thứ hắn muốn có là kiếm phổ Thương Mang Kiếm."

"Thương Mang Kiếm?" Yến Phiêu Linh giật mình, vô thức hỏi: "Chẳng lẽ là có quan hệ với Huyết Ngọc sao?"

"Ngươi nói không sai." Giang Tây Lâu liếc Đông Phong đang trầm mặc, quay đầu nhìn hai người: "Huyết Ngọc trong truyền thuyết, đích thực là kỳ trân dị bảo, nhưng thế nhân biết một, không biết hai. Khối ngọc này, kỳ thật chỉ có phân nửa, nó còn có một nửa khác."

"Là Kim Ngọc Điêu Long sao?" Liễu Tâm Tuyền mở miệng, thần sắc băng lãnh đáng sợ, mân môi: "Ngay từ đầu đã là một cái bẫy, là Vương gia bày cục! Kim Ngọc Điêu Long căn bản không hề bị mất trộm, nó vẫn luôn nằm trong tay Thương vương!"

Yến Phiêu Linh choáng váng, thảo nào, lần đầu nàng lẻn vào hoàng cung đã có chút nghi hoặc rồi, giống như có người biết nàng sẽ đến trộm bảo vậy, cho nên Hoàng đế mới có thể phái cấm vệ quân đi thủ vệ, tất cả khẳng định là kế sách của Thương vương, giả bộ mình vô tội, thủ hạ của hắn nhiều như vậy, cớ gì chỉ phái một mình Tâm Tuyền đến đuổi bắt nàng? Hết thảy đều là che mắt thế nhân, diễn trò cho Hoàng đế xem!

"Kim Ngọc Điêu Long, Huyết Ngọc Niết Phượng. Kim Ngọc Điêu Long đích thực luôn nằm trong tay Thương vương. Cho nên lúc trước ta và Kim Hàn Khiếu tra được chân tướng lại không có ngay mặt nói rõ. Vương gia biết Kim Hàn Khiếu là người của Hoàng đế, cố ý thử hắn, nếu hắn mật báo, sẽ lập tức mượn cớ xử quyết hắn. Nhưng Kim Hàn Khiếu rất thông minh, hắn cũng không nói cho Hoàng đế biết, lúc đó ta còn nghi hoặc, đến bây giờ ta mới hiểu được là vì sao." Mâu quang Giang Tây Lâu ám trầm, trào phúng cười: "Hắn vẫn đều là người của Hoàng đế, hắn mới là kẻ khôn khéo nhất. Hoàng đế phi thường tín nhiệm hắn, sắp xếp hắn vào bên người Thương vương. Nhất cử nhất động của Thương vương, Hoàng đế đều biết, bao quát chuyện Kim Ngọc Điêu Long cũng là Hoàng đế ngầm đồng ý, không phải hoàng cung đề phòng không sâm nghiêm, mà là cố ý nhượng Thương vương thuận lợi đắc thủ. Hoàng đế chỉ muốn dùng Kim Ngọc Điêu Long, để truy tìm tung tích của Huyết Ngọc, cho nên liền biết thời biết thế phối hợp với người nào đó, mục đích tự nhiên là chiếm đoạt Huyết Ngọc, mở ra cánh cửa bảo tàng thần bí."

"Bản kiếm phổ kia rất hấp dẫn người, dẫn tới cả Thương vương lẫn Hoàng đế không tiếc tất cả đại giới cũng muốn tranh đoạt." Yến Phiêu Linh đối với kiếm phổ sản sinh hiếu kỳ, nó nhất định là uy lực cường hãn.

Liễu Tâm Tuyền nhìn nàng một cái, khôi phục thần sắc, nhàn nhạt nói: "Kiếm phổ kia có thể xem như thiên hạ đệ nhất kiếm phổ. Thương Kiếm Thất Thương chỉ luyện kiếm chiêu phổ thông trong chi nhánh, nếu có thể nghiên tập toàn bộ kiếm pháp, phối hợp với Thương Mang Kiếm trong truyền thuyết, cùng nhau thi triển, uy lực không thể địch nổi, đó là chân chính hùng bá thiên hạ."

"Ngay cả thiên hạ đệ nhất đao của Lãnh Phàm Đông cũng đánh không lại Thương Mang Kiếm à?" Yến Phiêu Linh kinh ngạc, quay đầu nhìn chằm chằm Liễu Tâm Tuyền, đã thấy nàng thần sắc cổ quái nhìn bản thân, mà Giang Tây Lâu cũng mở to hai mắt nhìn, khoé môi không khỏi câu ra một tia nghiền ngẫm, nhìn Yến Phiêu Linh, nói: "Đao và kiếm, phương pháp tập luyện bất đồng, chiêu thức bất đồng, tinh tuý cũng bất đồng nốt. Đao pháp của Lãnh Phàm Đông tuy rằng sắc bén, nhưng khuyết thiếu sự mềm dẻo. Đao pháp rất cương mãnh, khó bề so với kiếm pháp mềm mỏng. Thương Mang hợp nhất, ai cùng tranh phong? Muôn vàn binh khí đều phải khuất phục dưới trướng Thương Mang Kiếm."

"Thương Mang Kiếm Pháp lợi hại vậy á?" Yến Phiêu Linh híp mắt thở dài, nếu Tâm Tuyền có thể luyện được kiếm pháp kia, chẳng phải là vô địch thiên hạ? Bất quá chữ Bát còn thiếu một nét*, lúc này chỉ là mơ mộng mà thôi.

*chữ Bát trong tiếng Hoa có hai nét, nếu thiếu một nét, thì không thể thành chữ được, ý chỉ chuyện chưa đâu vào đâu

"Nếu các ngươi đã đến chỗ ta, tạm thời sẽ rất an toàn. Ta đã sai người chuẩn bị cơm nước, ăn cơm xong, các ngươi hãy nghỉ ngơi. Có chuyện gì, ngày mai hẵng nói." Giang Tây Lâu bảo hạ nhân dắt hai người đi dùng cơm, Đông Phong và Diệp Huyền Tông đương nhiên muốn đi chung, Yến Phiêu Linh có chút bất đắc dĩ, nhưng Liễu Tâm Tuyền không nói gì, rất bình tĩnh.

Mọi người tới nhà ăn, nhìn một bàn mỹ thực ngon miệng, Yến Phiêu Linh ngược lại hơi đói bụng, nhanh chóng ngồi xuống khai khẩu.

Liễu Tâm Tuyền ngồi bên người nàng, lẳng lặng ăn, Đông Phong tiến lên, gắp một khối thịt gà bỏ vào bát nàng: "Tam tỷ, ăn nhiều một chút, đệ thấy tỷ gầy đi nhiều lắm."

"Ngươi nói cái gì vậy, Tâm Tuyền luôn theo ta, sao lại gầy được chứ?" Yến Phiêu Linh không vui, cầm đũa lên gắp một khối sườn xào chua ngọt, trực tiếp bỏ vào bát Liễu Tâm Tuyền, mềm nhẹ nói: "Nói chung, nàng phải ăn nhiều một chút, ăn thịt của ta trước đi."

Liễu Tâm Tuyền dở khóc dở cười nhìn hai người, một bên là sườn heo, một bên là đùi gà, thở dài, cuối cùng ăn sườn heo trước.

Đông Phong trầm mặt, Yến Phiêu Linh thoả mãn nheo mắt, bưng bát lên, một ngụm một ngụm từ từ ăn, tâm trạng rất sung sướng.

Diệp Huyền Tông ngồi kế bên nhìn có chút chua, lập tức gắp một khối nấm hương, bỏ vào bát Yến Phiêu Linh.

Liễu Tâm Tuyền cụp mắt, tăng tốc độ ăn cơm, sắc mặt lạnh lùng rất rõ ràng, Yến Phiêu Linh nhướn mắt, không nhìn khối nấm, gắp chút rau xanh, tiếp tục ăn.

"Phiêu Linh, ngươi còn ghi hận sự kiện kia sao?" Diệp Huyền Tông buông đũa, im lặng nhìn nàng, áy náy nói: "Xin lỗi ngươi, ta xác thực hơi quá phận. Nhưng mà ta quan tâm ngươi, ta sợ..."

"Được rồi, ta muốn an tĩnh ăn cơm." Yến Phiêu Linh cắt đứt hắn, cũng không thèm nhìn hắn, diện vô biểu tình gắp thức ăn, Liễu Tâm Tuyền đã ăn xong, nhìn Đông Phong một chút, chỉ nói: "Ta về nghỉ ngơi trước."

"Tam tỷ!" Đông Phong hô một tiếng, nhìn thân ảnh nàng dần dần rời đi, thở dài, thần sắc có chút ảo não, nện một quyền lên bàn.

"Muốn phát tiết, có thể đến hậu viện lộn nhào, đập bàn thì làm được gì?" Yến Phiêu Linh bĩu môi, ưu nhã cầm khăn lau miệng, lại nâng chén trà uống một ngụm, chậm rãi đứng lên, giả vờ ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, ta đi nghỉ đây."

"Phiêu Linh! Tha thứ ta, được chứ?" Diệp Huyền Tông tiến lên, túm tay áo nàng, có chút cấp thiết, bọn họ từng là bằng hữu tốt, đó là tín nhiệm dám đưa lưng về phía đối phương, nhưng hiện tại đều là lỗi của bản thân, mong muốn nàng có thể tha thứ hắn, để hữu tình giữa bọn họ lại khôi phục như ban đầu, hắn không thể kể ra tình cảm đặc thù dành cho nàng, nhưng ít ra, hắn có thể lấy thân phận bằng hữu quan tâm nàng, như vậy, mới sẽ không mất đi nàng!

"Huyền Tông, kỳ thật, cho tới bây giờ, ta vẫn chưa từng oán giận ngươi. Làm bằng hữu, ngươi hẳn là phi thường lý giải ta." Yến Phiêu Linh quay đầu nhìn hắn, trong mắt hắn, nàng nhìn ra cấp thiết, nhìn ra tình cảm đặc thù, hít sâu một cái: "Ta không muốn chuyện đó lại phát sinh nữa, cũng không muốn ngươi luôn nhắm vào Tâm Tuyền. Bởi vì ta không muốn, một chút tín nhiệm cuối cùng giữa chúng ta cũng tiêu thất."

"Hảo, Phiêu Linh, ta sẽ không nhắm vào nàng." Diệp Huyền Tông thoả hiệp, nhằm bảo lưu tình ý giữa bọn họ, hắn không ngại cùng Liễu Tâm Tuyền bình khởi bình toạ, huống chi, là một nữ nhân, cho dù Phiêu Linh và nàng ta quan hệ tốt thì thế nào? Chờ quan hệ giữa bọn họ khôi phục, hắn liền bày tỏ tâm ý với nàng, chỉ cần hắn ở, những nam nhân khác đừng mơ tưởng cưới được Phiêu Linh!

Bóng đêm soi sáng, gió nhẹ thổi chậm.

Ở hành lang thẳng tắp, hàng loạt đèn lồng đỏ treo trên đuôi cong của mái nhà, nhẹ nhàng lay động, sắc đỏ lắc lư, mông lung huyễn hoặc.

Yến Phiêu Linh nhìn đến đờ ra, đột nhiên thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi dọc theo hành lang, gió thổi qua, áo đen bay lượn, tóc đen phiêu tán, bước tiến tản mạn, bóng lưng lại có vẻ cô đơn.

Đẩy cửa phòng ra, bên trong một mảnh hắc ám.

Yến Phiêu Linh bĩu môi, đóng cửa, đi tới trước bàn, châm nến.

Phía sau có một trận gió kéo tới, Yến Phiêu Linh cả kinh, nhãn thần lập tức trở nên ngoan lệ, khom lưng né tránh, đã bị người nọ một tay ôm lấy, ngửi thấy cỗ lãnh hương quen thuộc, nàng thất thanh kêu lên: "Tâm Tuyền?"

"Phiêu Linh..." Liễu Tâm Tuyền chăm chú ôm nàng, giống như dùng hết khí lực, gương mặt cũng dán sát lên lưng nàng, cảm thụ ôn độ của nàng, run rẩy nỉ non: "Cho ta ôm nàng một chút là được."

Yến Phiêu Linh hít sâu một hơi, lưng nàng kề sát ngực Liễu Tâm Tuyền, rõ ràng cảm thụ tim nàng ấy đập rất nhanh, Tâm Tuyền làm sao vậy? Có phải là bị Thương vương đả kích rồi không?

Người ta ghen đó má =))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me