TruyenFull.Me

Bhtt Edit Tu Chuong 77 Truong Cong Chua Ngai Qua Ba Dao

Sơ Hạ nghiêng ngả bước ra khỏi hoàng cung. Đêm khuya, hoàng thành tĩnh lặng, không còn sự náo nhiệt ban ngày, mà mang theo vài phần tiêu điều. Tuy vẫn có vài người thỉnh thoảng đi ngang qua, nhưng khi thấy thanh kiếm trong tay Sơ Hạ, họ đều không dám đến gần. Dân giang hồ không nên dây vào.
Bàn tay Sơ Hạ vẫn run rẩy...
Vừa rồi, nàng đã phải hạ quyết tâm lớn đến nhường nào, mới có dũng khí vung tay về phía Sở Sương Thiển?
Ô...
Nghĩ đến vệt đỏ tươi trên khóe miệng Sở Sương Thiển khi nãy, nàng không khỏi nức nở. Vùi đầu giữa hai đầu gối...
Chẳng phải đã nói là hận sao?...
Sở Sương Thiển... Ngươi bị thương, ta không phải nên cao hứng sao?...
Sơ Hạ tựa vào ven đường khóc nức nở, như một chú cún con bị thương... Thấy mà đau lòng...
"Muội muội..."
Một cơn gió lạnh thổi đến. Trước mặt Sơ Hạ xuất hiện một đôi giày đen. Nàng ngước mắt lên, thì ra là Úc Phong đã đi theo nàng đến đây.
"Đại ca..."
Nước mắt Sơ Hạ còn nóng hổi, nhìn thấy Úc Phong, nàng ôm chầm lấy hắn.
"Ta đã làm nàng bị thương... Ta đã làm nàng bị thương..."
Úc Phong nhẹ nhàng xoa đầu Sơ Hạ, khẽ cười nói: "Thực ra thì... Muội vẫn còn yêu nàng sâu đậm, đúng không?"

Cho nên mới vì làm tổn thương nàng, mà khiến mình thống khổ đến vậy...
"Nhưng mà..."
Sơ Hạ nắm chặt lấy vạt áo Úc Phong, phảng phất như nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Nàng đã vứt bỏ ta... Không chút do dự... Ta làm sao có thể lại ở bên nàng được nữa..."
Ký ức về đêm tuyết năm ấy vẫn rõ ràng trước mắt...
Thanh kiếm lạnh lẽo nhuốm máu...
Đôi mắt đẹp vô tình kia...
Phỉ Kiếm chế nhạo...
Ngươi trong lòng trừ ngôi vị hoàng đế, còn có gì nữa đâu?
Ngươi đã vượt qua giới hạn rồi...
Là... Là ta đã vượt qua giới hạn...
Sở Sương Thiển... Có lẽ ngươi là yêu ta... Nhưng trước nghiệp lớn của người, ta chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ có thể tùy ý vứt bỏ, đúng không...
"Rất nhiều chuyện, rất nhiều người đều là thân bất do kỷ mà thôi..."
Úc Phong thở dài... Như thể hắn năm đó cũng vì Sanh Vương mà làm việc. Hắn không muốn giết hại người vô tội, nhưng lại trở thành con dao sắc bén nhất trong tay Sanh Vương.
Sở Sương Thiển cũng vậy. Hắn không biết nàng gánh vác những gì, chỉ là, vào cái thời khắc nàng quyết định gánh lấy giang sơn này, nàng cũng đã có giác ngộ, rằng mình cần phải vứt bỏ rất nhiều thứ.

"Có lẽ muội nên thử đứng ở góc độ của nàng mà nghĩ xem..."
Úc Phong không khỏi thở dài...
Ở trên cao sao khỏi cô đơn... Một nữ tử... Gánh vác cả thiên hạ... Bên cạnh lại đến một người để dựa vào cũng không có...
Sở Sương Thiển...
Sơ Hạ buông Úc Phong ra...
Ta nên lại sa vào vòng xoáy của ngươi sao?...
Sơ Hạ xoay người... Bước về phía nơi mà nàng vừa đến...
Sở Sương Thiển...
---Hết Chương---
Thiên Sắc canh giữ ngoài cửa tẩm cung. Gió lạnh thổi qua, khiến nàng chút buồn ngủ cũng tan biến hết.
Rất khó khăn, Sở Sương Thiển mới ngủ được một giấc.
Từ khi bước lên ngôi vị hoàng đế, nàng đã lâu không được ngủ một giấc ngon giấc. Cho nên, khi nàng ngủ say, Thiên Sắc luôn canh giữ ở ngoài cửa, ngăn chặn mọi yếu tố có thể làm phiền nàng.
Một cơn gió lạnh thổi qua...
Một hơi thở quen thuộc...
Bàn tay đang nắm lấy chuôi kiếm của Thiên Sắc khẽ buông lỏng...
Trong bóng tối, quả nhiên có một người quen thuộc xuất hiện...
Cái người đã đi một vòng rồi trở về...

Sơ Hạ nhìn Thiên Sắc một thân hắc y như một chiến sĩ trung thành canh giữ ở ngoài cửa, đột nhiên cảm thấy... người mà nàng ấy đang bảo vệ, là một bảo vật cực kỳ dễ vỡ...
Sở Sương Thiển...
"Nàng ấy đang ngủ."
Giọng Thiên Sắc khẽ vang lên, nhỏ đến mức sợ đánh thức người trong phòng...
Sơ Hạ do dự một chút...
"Ta hứa sẽ không đánh thức nàng."
Nàng chậm rãi mở miệng, thanh âm nhẹ như lông chim...
Thiên Sắc nhìn vào đôi mắt Sơ Hạ. Đôi mắt nàng ấy dường như vừa khóc, vành mắt ửng đỏ như son...
Sơ Hạ ngẩn người...
Vì sao ta lại vòng vo trở lại đây?
Nàng chỉ muốn trở về nhìn nàng một chút...
"Không biết..."
Sau khi nghe được câu trả lời, Thiên Sắc nhìn ánh mắt mông lung của Sơ Hạ, cuối cùng vẫn là nhường đường...
Sơ Hạ nhẹ nhàng đẩy cửa tẩm cung ra... Vẫn là cái thư khố nhỏ ấy... Mọi thứ đều được thu dọn chỉnh tề...
Nhưng trên bàn gỗ lại để một quyển sách, dường như vì ngày nào cũng phải xem, nên vẫn chưa được đặt lại chỗ cũ.
Nàng đến gần nhìn...
Yêu Vật Chí... Đây chẳng phải cuốn sách ta thích đọc nhất sao...

Sơ Hạ khẽ than, bước tới đẩy cánh cửa bên phải... Đó là phòng ngủ của Sở Sương Thiển...
Đẩy cánh cửa phòng ngủ ra...
Phảng phất như mở ra chiếc hộp ký ức...
Mọi hồi ức... Như hồng thủy... Ập đến, dội thẳng vào tâm trí nàng...
Nàng thấy Sở Sương Thiển đang cuộn tròn ngủ. Nàng ôm chặt chiếc chăn, bao bọc lấy thân mình...
Phảng phất như muốn tự bảo vệ mình trong chiếc chăn này, không để ai làm tổn thương...
Sơ Hạ khẽ khàng bước đến gần... Nhìn gương mặt tuyệt thế ấy...
Khuôn mặt u sầu, hàng mày nhíu chặt...
Sở Sương Thiển...
Sống mũi Sơ Hạ cay xè. Nàng nhẹ nhàng ngồi xổm xuống mép giường... Nhưng lại không dám duỗi tay vuốt phẳng những nếp nhăn giữa mày nàng...
Sở Sương Thiển... Tim ta đau quá...
Sơ Hạ cúi đầu, cố kìm nén không để tiếng khóc bật ra, đến cả tiếng thở nàng cũng cố gắng giữ thật khẽ...
Rốt cuộc ta đã trúng phải loại độc gì?... Đã chịu phải lời nguyền rủa gì?...
Mà trước sau đối với người... Vẫn không thể dứt bỏ...
Thực xin lỗi... Sở Sương Thiển... Thực xin lỗi...
Ta nhất định phải báo thù cho Tử Nguyệt và Tiểu Trúc... Ta sẽ giết người đàn ông kia...
Dù hắn là phu quân của ngươi... Dù... Hắn là công thần chiếm lĩnh Tham Lang...
Trên tay của Sơ Hạ có kiếm, cũng là có khăn, nhưng vẫn là như thế nào đều dùng không được...

Về chúng ta... Tất cả...
Đêm có chút lạnh... Sở Sương Thiển khẽ cựa mình, rồi chậm rãi tỉnh giấc...
Bên mép giường thoang thoảng một hơi thở quen thuộc... Nhưng rõ ràng là không có ai cả...
Sở Sương Thiển khẽ thở dài... Chậm rãi nhắm mắt lại...
Còn trên sàn nhà, những vết nước loang lổ... Dưới ánh trăng, chúng phát ra một thứ ánh sáng cô độc...

---Hoa Lệ Phân Cát Tuyến---

Từ sau đêm ấy, Sở Sương Thiển không còn gặp lại Sơ Hạ nữa. Trong khi đó, chiến sự ở Tham Lang ngày càng ác liệt, tin thắng trận cũng ngày càng nhiều...
Ba tháng sau, Sở Phong Quốc đã vây hãm kinh thành của Tham Lang.
Nghe được tin này, Sơ Hạ liền bắt đầu thu dọn hành trang. Nàng mang theo quần áo và một số vật dụng cần thiết, khoác lên mình thanh trường kiếm, rồi chuẩn bị lên đường đến Tham Lang.
"Ngươi thật sự muốn một mình đi báo thù?"

Úc Phong nhìn Sơ Hạ đang thu dọn hành trang, không khỏi nhíu mày. Sơ Hạ chỉ gật đầu.
"Thù của Tử Nguyệt và Tiểu Trúc, ta muốn tự tay báo..."
Nói rồi, nàng khoác lên vai cái bọc hành lý, đeo thanh kiếm lạnh rồi chuẩn bị bước đi.
"Nếu thất bại... Thì chỉ có cái chết mà thôi."
Khi lướt qua Úc Phong, nàng khẽ nói. Nghe vậy, Úc Phong đáp lời:
"Vậy Sở Sương Thiển thì sao?"
Nghe đến đây, bước chân Sơ Hạ khựng lại, thân hình nàng rõ ràng chấn động...
Nàng còn chưa nói rõ ràng với Sở Sương Thiển tất cả... Cứ như vậy mà chết đi... Thật sự cam tâm ư?...
"Ngươi luôn nói trong lòng Sở Sương Thiển, muội không phải là người quan trọng nhất... Nhưng muội thì sao? Trong lòng muội trừ báo thù ra... Đã bao giờ nghĩ đến Sở Sương Thiển chưa?"
Dường như chạm đến nỗi đau trong lòng Sơ Hạ, khiến nàng không khỏi nhíu mày...
"Hai người các muội đều là những người cố chấp như vậy... Thảo nào lại đi đến cùng nhau..."
Úc Phong tiếp tục nói, lại thấy thân hình Sơ Hạ run lên...
"Nếu ta chết... Hãy nói với Sở Sương Thiển rằng... Ta yêu nàng ấy. Đến chết vẫn yêu nàng ấy... Nên nàng nhất định phải sống thật tốt, thật vui vẻ, thật hạnh phúc..."
Chuyến đi này của Sơ Hạ lành ít dữ nhiều, nếu nàng thật sự phải chết... Vậy thì... hãy nói cho Sở Sương Thiển những tâm tư thật lòng nhất của nàng đi...
"Muội vẫn là không hiểu..."

Úc Phong thở dài. Lúc này Sơ Hạ quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đen láy của Úc Phong, đôi mắt thâm trầm kia đang ánh lên sự cơ trí.
"Ngươi là sự cứu rỗi duy nhất của nàng..."
Sự cứu rỗi duy nhất...
Trong đầu Sơ Hạ hiện lên nụ cười của Sở Sương Thiển...
Nàng dịu dàng... Nàng bá đạo... Nàng trẻ con...
"Ta..."
Sơ Hạ lộ ra một nụ cười. Nụ cười như gió xuân ấy...
"Sẽ sống sót trở về..."
Nói rồi, nàng quay người rời đi. Úc Phong ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng Sơ Hạ, khẽ than:
Thế gian này, những kẻ si tình thật nhiều...
"Đại ca, huynh thật sự không đi cùng sao?"
Úc Phi từ phòng bếp đi ra, nhìn Úc Phong đang ngẩn ngơ nhìn ra cửa...
"Không... Ta tin Sơ Hạ... Nàng nói được thì làm được."
Úc Phi nhún vai... Tuy rằng hắn lo lắng cho Sơ Hạ, nhưng hắn tin tưởng Sơ Hạ, và tin tưởng vào phán đoán của Úc Phong hơn.
Úc Phi bưng trà ra, rồi mời Úc Phong đến ngồi.
"Uống chút trà nóng đi. Mùa đông đến rồi, coi chừng bị bệnh đấy."
Úc Phong ngồi xuống, bưng chén trà nóng lên. Nhìn làn hơi ấm bốc lên...
"Ừ. Mùa đông đến rồi..."

Thế gian này rất nhiều chuyện đều như một vòng tròn...
Ngươi cho rằng nó kết thúc ở một điểm nào đó... Kỳ thật nó lại sẽ bắt đầu ở chính nơi ấy...
Rồi vẽ nên một vòng tròn viên mãn.
---Hoa Lệ Phân Cát Tuyến---
Sơ Hạ rời khỏi Huyễn Tinh Cổ Thành. Giữa mùa tuyết rơi, nàng chạy tới Tham Lang... Nàng sẽ không để Phỉ Kiếm thuận lợi hồi kinh...
Nàng mua một con ngựa, ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ ngơi. Trong suốt hành trình không có chuyện gì quấy rầy...
Mọi thứ đều khá thuận lợi. Nhưng ngay khi nàng cho rằng mọi thứ sẽ suôn sẻ như vậy, một chút chuyện nhỏ đã xảy ra ở Mộ Liên Thành.

Nàng nhớ rõ khi ấy Sở Sương Thiển đã phái người chặn giết quân của Sanh Vương, Tử Tương thủ ở Mộ Liên Thành. Không ngờ nàng lại gặp Tử Tương ở nơi này, còn có cả người thị nữ luôn đi theo Tuyệt Ảnh kia, Ngọc Đẹp.
Hai người họ dường như đang chấp hành nhiệm vụ gì đó. Sắc mặt có chút ngưng trọng. Vốn dĩ Sơ Hạ không định xen vào chuyện người khác, nhưng rồi lại phát hiện, các nàng căn bản không phải đang chấp hành nhiệm vụ, mà là...
"Ngươi và nàng ta có quan hệ gì?"
Im lặng hồi lâu, Ngọc Đẹp mới chậm rãi lên tiếng... Tuy rằng giọng nói vẫn dịu dàng như trước, nhưng Tử Tương lại tỏ vẻ bất lực không thể chối cãi.
Sơ Hạ lấy nhân cách ra đảm bảo, nàng thật sự không phải cố ý nghe lén. Mà chỉ là vô tình ngồi ngay bàn phía sau các nàng.
"Thật sự là không có gì mà..."
Quả là lần đầu tiên được nghe Tử Tương đáp lại một cách thiếu khí thế đến vậy... Xem ra đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn...
Ngọc Đẹp im lặng một lúc lâu... rồi nói tiếp: "Đừng qua lại thân thiết với ả quá..."
"Ta... Không thích..."
Sơ Hạ không khỏi nổi da gà. Đây là tiết tấu gì vậy? Nàng bất quá chỉ dừng chân uống trà, thế nào lại đụng phải hai người này...
"Ta và Mai Văn Thường thật sự không có gì cả. Về sau ta cũng sẽ không thân thiết với nàng nữa."

Sơ Hạ dường như đã nghe được những từ ngữ mấu chốt...
Mai Văn Thường? Không phải nàng ta đang ở biên giới Tham Lang để tác chiến sao? Vì sao lại ở Mộ Liên Thành?
"Nàng ấy ở đâu?"
Sơ Hạ xoay người, vội vã hỏi. Tình cảnh này khiến hai người kia không khỏi kinh ngạc. Ôi chao? Hóa ra vẫn còn có nhân vật à?
"Ngươi làm gì mà cuống cuồng lên thế. Cô ta ở quán trọ Mộ Liên. Bọn ta vừa gặp ả xong."
Tử Tương thu lại vẻ kinh ngạc, thay bằng nụ cười quyến rũ. Vẫn là phong cách yêu mị không đổi.
Nghe xong, Sơ Hạ ném tiền lên bàn rồi cầm lấy bọc hành lý rời đi.
Tử Tương nhìn theo bóng lưng Sơ Hạ đầy suy tư...
"Nàng ấy đi báo thù kìa..."
Đôi mắt yêu mị dường như đã nhìn thấu mọi thứ...
Sơ Hạ đi trên đường. Trong lòng nàng rối bời...
Vì sao... Mai Văn Thường với tư cách là quân sư của Sở Phong Quốc, đang xuất chinh Tham Lang, vì sao lại ở Mộ Liên Thành? Không phải nàng nên ở Tham Lang mới đúng sao?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me