TruyenFull.Me

Bhtt Edit Tu Chuong 77 Truong Cong Chua Ngai Qua Ba Dao

Xem xong toàn bộ câu chuyện, Sở Sương Thiển nắm chặt tờ giấy kia. Tờ giấy ghi lại kết cục của Thượng Quan Vân Sương và Chúc Tố Tố.
Sơ Hạ quay đầu nhìn, chỉ thấy hốc mắt Sở Sương Thiển ửng đỏ, nhưng nước mắt vẫn không rơi.
Sở Sương Thiển liếc nhìn Sơ Hạ. Cái liếc mắt kia, chứa đựng thâm ý, mang theo quật cường và kìm nén. Sơ Hạ trước sau vẫn không thể nào đọc được chút gì từ đôi mắt ấy.
"Sương Thiển, người có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Sơ Hạ không hiểu được đôi mắt ửng đỏ của Sở Sương Thiển muốn biểu đạt điều gì, cách trực tiếp nhất là hỏi thẳng.
"Không, không có gì."
Sở Sương Thiển cười, rồi quay mặt đi, chỉ để lại cho Sơ Hạ một bên mặt.
"Nếu chiếu theo những gì vừa đọc, mẫu hậu hẳn là được hợp táng với sư phụ..."
Đúng vậy, ở ngoại ô Vô Khuyết Thành, ngay lối vào thành phố ngầm. Nơi đó nàng vẫn luôn cho rằng chỉ là nơi Chúc Tố Tố an nghỉ, không ngờ mẫu hậu của nàng cũng cùng người yêu cả đời nằm ở đó.
"Ừ, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ đến bái tế các nàng."
Sở Sương Thiển gật đầu, cất cuốn ghi chép đi.
"Nội dung này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Hãy cất nó lại đi!"
Cất vào nơi bí ẩn nhất, không ai dòm ngó đến, để nó yên tĩnh trôi qua những năm tháng dài đăng đẳng. Ban cho mối tình của mẫu hậu và sư phụ sự yên bình mà cả hai hằng mong ước.
Sở Sương Thiển đưa sách cho Sơ Hạ, còn mình thì đứng lên, hít sâu một hơi.
"Tang lễ của Lâm Chính Lãng sẽ được cử hành vào ngày mai, kết thúc sau ba ngày. Sơ Hạ, các ngươi sẽ xuất phát vào ngày kia!"

Sở Sương Thiển vẫn là Sở Sương Thiển, một người dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ không bị ảnh hưởng đến quyết định của mình, một người phụ nữ nhất định sẽ ngạo nghễ nhìn xuống thiên hạ.
Ta quay đầu lại, nhìn bóng lưng Sở Sương Thiển, lại bỗng cảm thấy, Thượng Quan Vân Sương như đang hiện hữu trước mắt. Rõ ràng chưa từng gặp Thượng Quan Vân Sương, ta lại mơ hồ cảm thấy, bà ấy cô đơn đến nhường nào. Giống như bóng lưng Sở Sương Thiển vậy, luôn thẳng tắp gồng mình, gánh vác mọi thứ, nhưng bên cạnh lại chẳng có ai để nàng dựa vào hay san sẻ gánh nặng.
Ta bước tới, ôm lấy Sở Sương Thiển từ phía sau, một cái ôm thật nhẹ nhàng và ấm áp.
"Sương Thiển, ta ở đây..."
Thân thể Sở Sương Thiển khẽ run lên, rồi mềm nhũn tựa vào lòng ta.
"Ừ... Có ngươi ở là tốt rồi."

Tử Tương nhìn bức thư đến từ trong cung, không tự chủ bật ra một tiếng "Chậc".
"Sao vậy?"
Bạch Diên xõa mái tóc dài, đang nhàn nhã uống trà, bạch y phiêu nhiên, như một con mèo trắng lười biếng.
Tử Tương đầy hứng thú đi đến bên cạnh Bạch Diên, không trả lời câu hỏi của Bạch Diên, ngược lại vén tóc mai bên cổ nàng lên.
Vừa nhìn, quả nhiên là không ổn rồi, những vết hôn đỏ tím đậm nhạt chi chít khắp cổ.
Bạch Diên như bị dẫm phải đuôi, lập tức tránh ra, vẻ mặt phòng bị nhìn Tử Tương.
"Ta đã bảo rồi mà, sao hôm nay lại xõa tóc ra, quả nhiên không sai vào đâu được."
Tử Tương cười cực kỳ ám muội, như một con hồ ly tinh, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
"Lâu chủ ra tay cũng nặng quá đấy, ha ha ha ha!"
Tử Tương không nhịn được mà cười lớn. Nhìn vẻ mặt khổ sở của Bạch Diên, xem ra tối qua đã bị đè ép cả đêm.
Sắc mặt Bạch Diên trong nháy mắt đỏ như gan heo. Đúng lúc nàng chuẩn bị nổi giận thì Ngọc Đẹp gõ cửa.
"Bạch Diên, Lâu chủ cho gọi."Vẫn là giọng nói bình thản và ôn hòa ấy, thanh âm dịu dàng. Ngọc Đẹp tựa như một làn gió mát trong Túy Mộng Khinh Hoan. Nếu không kể đến việc nàng phát cuồng khi thấy máu, thì nàng là người ôn nhu nhất ở nơi này. Bất quá, xem ra hiện tại cũng đúng là như vậy.

Bạch Diên lườm Tử Tương một cái, rồi xoay người mở cửa. Ngọc Đẹp đang đứng trang nghiêm một bên, hơi cong người, quả thực như một tỳ nữ tận tụy.
Bạch Diên đi rồi. Ngọc Đẹp nhìn vào trong phòng, Tử Tương đang ngẩn ngơ nhìn mình.
"Chuyện gì mà khiến cô thất thần vậy?"
Ngọc Đẹp nở nụ cười xinh đẹp. Tử Tương lúc này mới hoàn hồn, vừa rồi nàng lại đem hình ảnh người đầy máu trong đêm mưa năm đó và hình ảnh người con gái ôn hòa trước mắt chồng lên nhau. Mỗi lần thấy Ngọc Đẹp, đều cảm thấy con người ngày ấy và con người hôm nay không phải là một.
"À... không có gì. Đúng rồi, trong cung có tin báo, ngày kia ta phải dẫn binh đi Mộ Liên Thành."
Nghe đến đây, trong đôi mắt ôn hòa của Ngọc Đẹp thoáng hiện lên một gợn sóng.
"Cần ta giúp gì không?"
Ngọc Đẹp hỏi. Tử Tương lấy từ trong ngực ra mảnh giấy rách, đưa cho Ngọc Đẹp.
"Cố gắng giúp ta tra ra người này. Ta luôn cảm thấy nếu không tra ra được người này, tình thế trong cung sẽ vô cùng bất lợi."
Tử Tương nhíu mày. 5 năm, người này đã ẩn mình suốt 5 năm, hoặc có thể còn lâu hơn. Cái chết của Lâm Chính Lãng, có lẽ cũng không thể tách rời khỏi kẻ thần bí này.
"Chỉ vậy thôi sao?"
Ngọc Đẹp hỏi. Tử Tương phục hồi tinh thần, thấy Ngọc Đẹp cũng nhíu mày, không khỏi đưa tay lên vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày nàng.
"Ngươi không hợp với vẻ cau mày."
Giờ phút này, một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào trong lòng Tử Tương. Nàng nhìn Ngọc Đẹp, ánh mắt nàng mê người đến mức không thể rời đi.
Nàng giật mình rụt tay lại, rồi cảm thấy vành tai nóng bừng.
Ngọc Đẹp chỉ cười, nụ cười dịu dàng như một làn gió mát.
"Ta sẽ đi cùng cô."
Ngọc Đẹp nói một câu, làm trái tim Tử Tương rung động mạnh.
Gì cơ!
"Nhiệm vụ chặn giết lần này vô cùng quan trọng. Lâu chủ không muốn có bất cứ sơ suất nào. Mấy hôm trước ta đã xin chỉ thị Lâu chủ, ta sẽ cùng cô xuất phát."
Tử Tương nhìn Ngọc Đẹp. Nàng một thân bạch y, cử chỉ tao nhã, lại hoàn toàn không hợp với bốn chữ "mang binh chặn giết".
"Nhưng mà..."
Tử Tương không quên việc Ngọc Đẹp sẽ mất khống chế khi thấy máu. Nàng là đệ nhất sát thủ của Tuyệt Sát Lâu, nàng đi đương nhiên sẽ giúp ích rất nhiều, nhưng nếu nàng phát cuồng, thì khi đó nên thu dọn hiện trường thế nào? Võ công của Tử Tương vốn không bằng Ngọc Đẹp.

"Yên tâm, ta có cách khắc chế bản thân."
Ngọc Đẹp biết Tử Tương đang lo lắng điều gì. Thấy máu phát cuồng, bị nội công tà mị bá đạo kia phản phệ, có lẽ mấy năm trước còn có chuyện đó xảy ra, nhưng hiện tại, mọi thứ đã khác.
"Vậy thì... được..."
Không hiểu vì sao, nghe Ngọc Đẹp nói sẽ cùng mình làm nhiệm vụ, trong lòng Tử Tương có chút rộn ràng...
Chắc là do có người làm bạn nên thấy vui thôi...
Đúng... Do sợ cô độc...

Đêm khuya, gió lạnh, trăng sáng...
Đêm cuối thu thật lạnh lẽo. Một thiếu phụ ăn mặc lộng lẫy đang yên tĩnh chờ đợi trong đình giữa hồ, trong mắt có vẻ vội vàng, dường như rất mong được gặp người mà nàng đang đợi.
Trong bóng tối, một hắc y nhân ẩn mình.
Nhược Thủy đã nhận được nhiệm vụ. Người nàng theo dõi là Liên Phi, một trong những phi tần trẻ tuổi nhất được Sóc Đế sủng ái.
Nàng theo dõi Thái Tử hai ngày, thấy tên tiểu thái giám bên cạnh hắn hay lui tới hành cung của Liên Phi, nên nàng chuyển sang theo dõi Liên Phi.
Quả nhiên, đêm nay nàng đã có được kết quả mình muốn.
Thái Tử nhìn ngó xung quanh rồi đi về phía đình giữa hồ. Liên Phi nhìn thấy Thái Tử liền ôm chầm lấy hắn.
Lúc này Nhược Thủy chắc chắn. Trên người Liên Phi chắc chắn có chứng cứ về việc nàng thông gian với Thái Tử. Đồng thời, nàng cũng cảm thấy e sợ Sở Sương Thiển. Nữ nhân này rốt cuộc đã giăng bao nhiêu mắt xích trong cung? Chuyện này vậy mà nàng cũng biết.
Ở nơi xa, Nhược Thủy không biết hai người đã nói những gì, chỉ thấy họ ghé tai thì thầm, khi thì ôm hôn triền miên. Rất lâu sau, Thái Tử mới lưu luyến rời đi.
Đêm thu muộn, chỉ còn lại bóng dáng của Liên Phi. Nàng yên lặng nhìn người đàn ông kia rời đi, đến khi không còn thấy bóng dáng hắn nữa mới trở về.
Nhược Thủy một đường theo dõi Liên Phi trở lại hành cung, dùng khinh công tránh khỏi mọi ánh mắt, rồi đến bên cửa sổ khép hờ của tẩm cung nàng ta, nhìn vào trong.
Chỉ thấy Liên Phi từ trong ngăn kéo bàn trang điểm lấy ra rất nhiều thư từ. Nàng nâng niu những bức thư ấy, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào. Xong rồi, nàng lại cẩn thận gấp chúng lại rồi trở về giường nghỉ ngơi.
Lúc này Nhược Thủy do dự. Nàng không biết Thái Tử có thật lòng yêu Liên Phi hay không, nhưng nàng nhìn ra được Liên Phi thật lòng yêu Thái Tử. Những bức thư kia chắc hẳn là Thái Tử gửi cho nàng, nếu vạch trần chuyện thông gian của hai người, Liên Phi chỉ có con đường chết.
Nhược Thủy tự tát mình một cái...

Nhược Thủy, ngươi khi nào thì trở nên nhân từ, do dự như vậy...
Nàng nhẹ nhàng xoay người, bước chân không gây tiếng động tiến vào tẩm cung, mở ngăn kéo. Quả nhiên, một chồng thư được gấp cẩn thận, chỉnh tề đặt cạnh nhau. Nàng tùy tay lấy mấy phong rồi rời đi.
Chỉ là, khi cầm những lá thư này trên tay, trong lòng nàng vẫn có chút bất an. Những lá thư này đủ để nhiều người mất mạng, Liên Phi và người nhà nàng, Thái Tử...
Nàng dừng bước giữa hành lang rộng lớn, thở dài, quay đầu, đi về một hướng khác. Hướng đó, là Lãnh Nguyệt Cung.
Nhưng còn chưa đến cửa Lãnh Nguyệt Cung, nàng đã bị Thiên Sắc chặn lại. Thiên Sắc cũng mặc đồ đen, bịt mặt.
"Đêm khuya dò hỏi Lãnh Nguyệt Cung, là vì chuyện gì?"
Nhược Thủy không khỏi giật mình. Thiên Sắc không biết từ đâu vụt ra, không một tiếng động, như quỷ mị. Người của Lãnh Nguyệt Cung thật sự khó lường.
"Nhược Thủy có việc muốn cầu kiến Trưởng công chúa."
Lúc này Nhược Thủy mới nhớ ra mình đang mặc đồ đen, còn bịt mặt. Nàng liền tháo khăn che mặt, Thiên Sắc mới bỏ vũ khí xuống.
"Đi theo ta."
Thiên Sắc dẫn Nhược Thủy đến trước Thư Điện. Bên trong vẫn còn ánh nến leo lét. Không ngờ giờ này Sở Sương Thiển vẫn chưa ngủ.
"Trưởng công chúa, Nhược Thủy cầu kiến."
"Cho vào đi."
Sở Sương Thiển đáp lời. Nhược Thủy đẩy cửa bước vào, thấy Sơ Hạ đứng sau Sở Sương Thiển, còn Sở Sương Thiển thì đang phê duyệt tấu chương. Hai người con gái an tĩnh tạo nên một bức tranh đầy ẩn ý.
"Chắc là có tiến triển gì về chuyện của Thái Tử?"
Sở Sương Thiển ngước mắt lên. Nhược Thủy lấy ra mấy phong thư từ trong ngực, rồi đưa cho Sở Sương Thiển.
Sở Sương Thiển cầm lấy thư, xem vài lần, biểu tình vẫn bình tĩnh, phảng phất mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay nàng.
"Đưa cho Sanh Vương đi!"
Là thư tình Thái Tử viết cho Liên Phi. Những thứ này đã đủ trí mạng.
"Ta đến là muốn hỏi, liệu có cách nào để Liên Phi tránh khỏi tai họa này không?"
Nhược Thủy nói. Thân hình Sở Sương Thiển khựng lại. Nàng nhìn Nhược Thủy với ánh mắt đầy thâm ý.
"Không ngờ Nhược Thủy lại thương hoa tiếc ngọc đến vậy. Vừa muốn che chở Văn Mẫn, lại vừa muốn che chở Liên Phi."
Sở Sương Thiển nhếch miệng cười. Nhược Thủy nhìn Sở Sương Thiển. Giờ phút này, nàng phảng phất như một vị chúa tể, nhất định là có cách.
"Ta biết người có cách. Liên Phi bất quá chỉ là một người đáng thương bị tình yêu làm cho mù quáng."
Nhược Thủy nói. Sở Sương Thiển liền lên tiếng: "Ngươi chẳng phải cũng là một kẻ si tình bị tình yêu làm cho mù quáng hay sao... Thôi."
Sở Sương Thiển dừng một chút, rồi nói tiếp: "Bổn cung sẽ bảo Tri Dao nhúng tay vào chuyện này, bảo toàn cho Liên Phi được bình an. Đi đi!"

Nhược Thủy thu hồi thư từ, xoay người rời đi, biến mất trong màn đêm.
Ta nhìn Sở Sương Thiển, như đang suy tư điều gì, rồi từ từ lên tiếng:
"Sương Thiển, Liên Phi phạm tội chết, làm thế nào để cứu nàng?"
Sở Sương Thiển quay đầu, vẫy tay với ta, bảo ta ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Ở đó chỉ có thư tình Thái Tử gửi cho Liên Phi, lại không có thư Liên Phi gửi cho Thái Tử. Chỉ cần không thừa nhận bất cứ điều gì là được, Tri Dao sẽ biết phải làm thế nào."
Lúc này Sở Sương Thiển gọi Thiên Sắc vào.
"Thiên Sắc, hãy tiêu hủy tất cả thư từ trong phòng Liên Phi, thông báo cho Tri Dao, bảo nàng ta bảo toàn cho Liên Phi được bình an."
"Tuân lệnh..."
Sở Sương Thiển đã thay đổi. Nếu là trước đây, nàng chắc chắn không hề lo lắng hậu quả, mà trực tiếp trừ khử Thái Tử, nàng sẽ không quan tâm đến việc mình có thể mang đến tai họa gì cho người khác. Nhưng bây giờ, nàng lại suy xét thêm nhiều điều.
"Nhị công chúa có thể thuận lợi giúp Liên Phi sao?"
Gương mặt yêu nghiệt của Sở Tri Dao bỗng phóng to trong đầu ta, Nhị công chúa kia rốt cuộc có đáng tin không?
"Năng lực của Tri Dao thì ta không nghi ngờ. Chỉ là Liên Phi có muốn tự cứu mình hay không, thì không phải điều ta có thể khống chế."
Sở Sương Thiển thất thần nhìn ngọn nến leo lét. Nếu Liên Phi đúng như lời Nhược Thủy nói, thật lòng yêu Thái Tử, thì kết cục của nàng ấy, ta không thể nào kiểm soát được...
Chung quy... Đều là những kẻ si tình...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me