TruyenFull.Me

Bhtt Edit Tu Chuong 77 Truong Cong Chua Ngai Qua Ba Dao

Đêm xuống, không tìm được thôn xóm hay trấn nhỏ nào, Sơ Hạ và đoàn người đành phải ngủ ngoài trời.
Có lẽ vì mệt mỏi cả ngày, Sơ Hạ không nói gì, tìm một chỗ dựng đống lửa rồi ngồi xếp bằng xuống.
Khi Sơ Hạ bắt đầu vận công, ngọn lửa vốn mang đến hơi ấm cũng không thể ngăn được hàn ý tỏa ra từ cơ thể nàng.
Lúc này, Mai Văn Thường cảm giác được sự khác thường, nhìn Sơ Hạ vận công, thầm nghĩ trong lòng:
Công pháp thật bá đạo!
Ngày thường xem Sơ Hạ có vẻ văn nhược, không ngờ lại tu luyện loại công pháp bá đạo như vậy, quả là chân nhân bất lộ tướng.
Như cảm thấy có người nhìn mình, Sơ Hạ mở mắt, chạm phải ánh mắt của Mai Văn Thường.
"Sao vậy?"
Thấy Mai Văn Thường nhìn mình với ánh mắt dò xét, Sơ Hạ không khỏi tò mò.
"Chỉ là không nghĩ tới ngươi lại tu luyện một loại công pháp bá đạo như vậy."
Sơ Hạ cười. Có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không ngờ rằng mình lại học võ công, còn học cả nội công trong truyền thuyết. Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt nàng trở nên ngưng trọng.
"Có người..."
Hai chữ chậm rãi thoát ra từ môi Sơ Hạ. Sau khi tu luyện công pháp này, ngũ quan nàng trở nên đặc biệt nhạy bén. Nàng cảm giác rõ ràng có người trong bụi cỏ gần đó.
Mai Văn Thường cảnh giác lên. Quả nhiên rất nhanh, từ trong bụi cỏ bước ra rất nhiều người mặc đồ rách rưới, tay cầm vũ khí sắc bén.
"Hắc hắc, con đường này là ta khai, cây này là ta trồng. Muốn qua đây, để lại tiền mãi lộ!"

Một gã tráng hán mặt đầy râu ria cất giọng tục tĩu nói. Sơ Hạ ngước mắt nhìn tư thế của những người xung quanh. Mọi người đều án binh bất động. Sơ Hạ càng thêm thở dài, cái lời thoại sáo rỗng này... Thật là cạn lời...
Bọn sơn tặc này thật không có mắt. Ở đây, Phi Ảnh có thể san bằng sơn trại của chúng bất cứ lúc nào, mà chúng còn dám đến cướp bóc...
Nhưng như vậy chẳng phải cũng chứng minh bọn họ ngụy trang rất thành công sao?
Sơ Hạ khẽ mỉm cười, đứng lên.
"Hay là thế này đi, các ngươi đi ngay bây giờ, ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra, thế nào?"
Giọng Sơ Hạ thành khẩn, nhưng Mai Văn Thường vừa nghe xong đã bật cười. Tuy nói bọn sơn tặc này không có mắt, nhưng Sơ Hạ cũng quá không nể mặt người ta rồi.
"Con mẹ nó, dám xỏ láo ông đây! Anh em! Động thủ!"
Tên sơn tặc đầu mục hô một tiếng. Mai Văn Thường định ra tay thì bị Sơ Hạ giữ vai lại. Xung quanh, các thành viên Phi Ảnh cũng động.
"Không cần, ta muốn thử tay một chút."
Sơ Hạ rút thanh kiếm bên hông. Ánh kiếm chợt lóe, nàng nhanh chóng di chuyển. Chỉ thấy thanh kiếm trong tay Sơ Hạ linh hoạt múa lượn, chiêu thức dày đặc, nhưng lại không có nửa điểm sát khí.
Đúng vậy, đây là La Sát động tình!
Kiếm của Sơ Hạ lướt qua, tất cả sơn tặc đều bị chiêu kiếm dày đặc làm bị thương, để lại những vết thương sâu cạn khác nhau, nhưng không hề nguy hiểm đến tính mạng.
"Con bà nó, con ranh này cũng ghê đấy!"
Tên đầu mục sơn tặc giơ chiếc rìu trong tay, bổ thẳng về phía Sơ Hạ. Sức lực của hắn rất lớn, nhát chém này khiến Sơ Hạ bị chấn văng ra.
Sơ Hạ đứng vững trở lại. Lúc này tên đầu mục sơn tặc mới nhìn rõ thanh kiếm trong tay Sơ Hạ.

"Ngươi... Ngươi là Băng La Sát?! Không... Không, nếu là ả, chúng ta đã sớm chết sạch rồi, sao ngươi lại có kiếm của Băng La Sát?!"
Tên đầu mục sơn tặc rõ ràng nhận ra thanh kiếm trong tay Sơ Hạ. Đó là bội kiếm trước kia của Bạch Trần, đã uống không ít máu.
"Cái này ngươi không cần biết."
Để đối phó với tên đầu mục sơn tặc này, Sơ Hạ cần những chiêu thức sắc bén hơn. Ánh kiếm chợt lóe, trên người Sơ Hạ tỏa ra một luồng hàn khí, khiến tên đầu mục sơn tặc sợ hãi lùi lại một bước.
Vì là chiêu kiếm của Băng La Sát Bạch Trần, hắn vẫn còn kinh hãi, vẫn không quên được cảnh tượng tàn sát trong sơn trại năm nào của nữ nhân bạch y kia.
Tên đầu mục sơn tặc cố gắng chống đỡ, nhưng chiêu kiếm của Sơ Hạ quá nhanh, rất nhanh gã đã không thể cản nổi.
Thanh kiếm lạnh lẽo dừng lại trên cổ tên đầu mục sơn tặc. Gã khuỵu chân xuống, quỳ rạp xuống đất.
"Đừng giết ta..."
Tay tên đầu mục sơn tặc run lẩy bẩy. Không biết là vì thanh kiếm trên tay Sơ Hạ, hay vì bóng ma còn sót lại về Bạch Trần.
Thấy đầu mục bị bắt, đám lâu la còn lại đều ngừng tay. Khí thế trong chốc lát tan biến không còn dấu vết.
Lúc này Mai Văn Thường đi tới, cảm thấy kỳ lạ. Mấy năm nay nàng đi qua rất nhiều thành trấn, ở đây rừng núi thỉnh thoảng có đạo tặc hoành hành, nhưng chuyện dốc toàn bộ lực lượng ra như thế này, nàng chưa từng thấy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đám đạo tặc lại xôn xao đến vậy?
"Gần đây đã xảy ra chuyện gì? Vì sao các ngươi lại dốc toàn bộ lực lượng như vậy?"
Tên đầu mục sơn tặc chậm rãi lên tiếng.

"Hôm nay kinh thành truyền đến tin tức, Thái Tử phạm tội bị phế truất, Sóc Đế hạ lệnh tịch thu tài sản tru di cả nhà. Nhưng nghe nói Thái Tử đã trốn khỏi hoàng cung, Sóc Đế treo thưởng một vạn lượng truy nã Thái Tử, nên không chỉ đám đạo tặc chúng ta, mà cả những người trong giang hồ, thợ săn tiền thưởng đều đang rục rịch ở gần kinh thành, muốn tìm Thái Tử trong số những người rời khỏi thành."
Lúc này, Sơ Hạ tỏ vẻ đã hiểu rõ. Không ngờ Sanh Vương lại hành động nhanh đến vậy, Thái Tử đã bị phế truất. Nhưng hổ dữ không ăn thịt con, Sóc Đế làm như vậy, chỉ sợ là tàn nhẫn đến cùng cực rồi.
Bất quá... Với trạng thái hiện tại của hắn, nghiện dược đến vậy, lý trí chắc cũng đã tan biến không ít.
Mai Văn Thường thấy Sơ Hạ đã hiểu, không hỏi vì sao Thái Tử bị phế, chắc hẳn cô đã biết từ trước, và chuyện này không thể tách rời khỏi Trưởng công chúa.
"Mang người của ngươi đi đi, càng xa càng tốt. Ở đây không có người các ngươi muốn tìm. Cút!"
Sơ Hạ thu hồi kiếm. Chỉ thấy trên cổ tên đầu mục sơn tặc còn lưu lại một vệt máu nhợt nhạt.
"Được được, chúng ta đi ngay đây. Anh em! Đi thôi!"
Rất nhanh, bọn sơn tặc đều biến mất. Vụ náo động nhỏ này cũng kết thúc.
"Thái Tử bị phế, Văn Ý cũng sẽ thất thế. Trưởng công chúa lại trừ bỏ được một đối thủ."
Mai Văn Thường khẽ nói. Sơ Hạ đáp lại bằng một nụ cười.
"Có thể không còn lo lắng gì mà đối phó với Sanh Vương, cũng tốt."
Nói rồi, nàng trở lại đống lửa, ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Nhưng mà..."

Mai Văn Thường đổi giọng, rồi nói tiếp: "Sanh Vương có thể chiêu binh mãi mã ở Lưu Ly Thành đến mức này, ta nghĩ chỉ dựa vào sức của một mình hắn thì khả năng thành công rất thấp."
Sơ Hạ nhướng mày. Ánh lửa trại chiếu lên khuôn mặt thanh tú của nàng, càng thêm hồng nhuận.
"Ý ngươi là, có người đang giúp hắn?"
Mai Văn Thường gật đầu, rồi nói tiếp: "Hơn nữa ta nghi ngờ... là một người có binh quyền."
Lúc này, hàng loạt tên các trọng thần trong triều mà Sơ Hạ từng đọc qua đều hiện lên trong đầu. Người có binh quyền, Sơ Hạ còn nhớ được mấy người.
Chỉ là những người này hoặc đang trấn thủ biên cương, hoặc ở những nơi xa xôi. Thật sự rất khó để bọn họ có quan hệ với Sanh Vương và Lưu Ly Thành.
"Lưu Ly Thành là một thành lớn, dân cư đông đúc, nguồn tuyển binh dồi dào cũng chẳng có gì lạ. Có lẽ ta đa tâm, nhưng vẫn không thể không phòng."
Mai Văn Thường cũng không thể đoán được rốt cuộc có ai sẽ giúp Sanh Vương. Những người trấn thủ biên cương thì ở quá xa, mà những người trấn thủ man di ở những khu vực hẻo lánh cũng không có khả năng. Đến gần Lưu Ly Thành thì càng không nghĩ ra ai.
"Hiện tại chúng ta cứ giải quyết chuyện Lạc Thủy Thành trước đã."
"Ừ."
------------------------------------- Hoa Lệ Phân Cát Tuyến -------------------------------

Sở Tri Dao nhìn người trên giường, khuôn mặt tái nhợt, trên cổ còn hằn vết lằn đỏ...
Nếu không phải nàng kịp thời đến, chỉ sợ người này đã sớm chết rồi.
"Thế nào rồi?"
Sở Tri Dao hỏi. Âu Dương Bình buông tay Liên Phi ra.
"Thai nhi tạm thời giữ được."
Lúc này, Sở Tri Dao chỉ cảm thấy tai mình ong ong...
Thai... Thai nhi?...
"Mang thai long chủng, vì sao còn muốn tự sát?"
Âu Dương Bình ảm đạm nói một câu, rồi thở dài. Người trong hậu cung này, quả nhiên đều không tiếc mạng sống.
"Chắc là do tâm trạng không tốt thôi. Xin Âu Dương ngự y... Đừng tiết lộ chuyện này..."
Âu Dương Bình nghĩ ngợi. Chốn hậu cung vốn lắm thị phi, vụ án này chỉ sợ cũng không đơn giản, để tránh rước họa vào thân, thôi thì cứ coi như chưa từng đến đây đi! Âu Dương Bình kê đơn thuốc dưỡng thai, đặt lên bàn, rồi xách hòm thuốc rời đi.
Lúc này, Hương Nhi, cung nữ bên cạnh Liên Phi, nhìn Sở Tri Dao ngẩn ngơ, trong lòng cũng sáng tỏ vài phần. Sóc Đế đã một năm nay không sủng hạnh Liên Phi, vậy mà lúc này Liên Phi lại mang thai. Chắc chắn không phải con của Sóc Đế.
"Xin Nhị công chúa tha cho Nương nương... Nương nương... Nàng đã khổ lắm rồi... Xin Nhị công chúa..."
Hương Nhi còn chưa nói hết câu, Sở Tri Dao đã ra hiệu cho nàng im lặng.
Liên Phi à Liên Phi...
Ngươi vậy mà lại mang thai, vậy giờ phải làm sao đây...
Khi nãy bổn cung cùng Đại Hoàng tỷ đã ra sức che chở ngươi ở đại điện, bây giờ đứa con trong bụng ngươi lại muốn đẩy ngươi vào chỗ chết.
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi ở đại điện, thật sự là quá mạo hiểm.

Sóc Đế vẻ mặt ngưng trọng, u ám ngồi trên long ỷ, nhìn xuống Thái Tử Sở Thương đang quỳ dưới thềm. Không khí phảng phất như lưỡi dao sắc bén, từng giây từng phút đè nén khiến người khó thở.
"Ngươi và Liên Phi cư nhiên phản bội Trẫm!"
Sở Sương Thiển và Sở Tri Dao ngồi bên dưới thềm, phía bên trái. Sanh Vương ngồi phía bên phải, đều chăm chú nhìn Thái Tử đang run rẩy.
"Là... Là Liên Phi dụ dỗ nhi thần. Nhi thần cũng chỉ là nhất thời..."
Sở Thương còn chưa nói xong, Sở Sương Thiển đã lên tiếng:
"Bổn cung thấy không hẳn vậy. Bổn cung biết rõ Liên Phi luôn kiên quyết cự tuyệt Thái Tử, nhưng Thái Tử vẫn không nản lòng theo đuổi. Bổn cung lại không thấy Liên Phi có bất cứ chứng cứ nào dụ dỗ ngươi."
Sở Sương Thiển liếc nhìn những bức thư tình trên mặt đất. Chỉ thấy Sở Thương hung tợn nhìn nàng, mà trong mắt Sở Sương Thiển vẫn một mảnh đạm nhiên.
"Phụ hoàng, trong phòng nhi thần còn có thư tình Liên Phi viết cho nhi thần. Đó chính là chứng cứ!"
Tư thế này của Sở Thương, chỉ sợ là muốn chết, cũng muốn lôi Liên Phi theo cùng.
"Trẫm đã sớm phái người đến Kim Loan Cung của ngươi điều tra..."
Sóc Đế nhíu mày, dừng một chút, rồi nói tiếp: "Đáng tiếc, không lục soát được gì cả."
Vẻ mặt Sở Thương không thể tin được. Không thể nào... Sao có thể như vậy được...
Hắn nhìn về phía Sở Sương Thiển. Nhất định là nữ nhân này! Nhất định là nữ nhân này đã hủy hết chứng cứ! Mà lúc này Sở Sương Thiển đáp lại bằng một nụ cười đầy thâm ý... Phảng phất đang nói...
Ngươi đoán không sai, đúng là bổn cung...

"Phụ hoàng, nhi thần cũng từng thấy Thái Tử dây dưa với Liên Phi, nhưng Liên Phi thà chết không theo, có thể thấy được Liên Phi trong sạch!"
Sở Tri Dao bồi thêm một nhát dao, vẻ mặt vẫn thản nhiên.
"Nếu các ngươi đều biết, vì sao không sớm nói cho Trẫm?"
Sóc Đế lúc này hiển nhiên tức giận không nhẹ, chính mình vẫn luôn yêu thương Thái Tử, cư nhiên làm ra chuyện dan díu với phi tần của mình!
"Phụ hoàng minh giám. Lúc ấy Bổn cung chỉ cảm thấy Thái Tử nhất thời hồ đồ, hơn nữa Liên Phi cũng không có làm chuyện gì quá giới hạn, không muốn hậu cung dậy sóng, liền giấu kín chuyện này, nhưng chưa từng nghĩ... Thái Tử lại to gan đến vậy, công khai viết thư tình cho Liên Phi..."
Không thể không nói, Sở Sương Thiển nói dối mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp, lại còn vẻ mặt thản nhiên vững như Thái Sơn, khiến người không thể nghi ngờ lời của nàng.
"Các ngươi!... Được! Các ngươi đều nói Liên Phi vô tội, sao không gọi ả ra đối chất!"
Sở Thương giận quá hóa cười, những người này đều muốn dồn hắn vào chỗ chết, hắn sao có thể không kéo thêm một người xuống cùng chịu tội!
"Hoàng huynh, dạo gần đây Liên Phi mắc phong hàn, thân thể vẫn luôn suy yếu, sao có thể chịu được tra tấn lâu như vậy..."
Sở Tri Dao nói xong, Sở Sương Thiển liền tiếp lời: "Huống hồ, Liên Phi vốn trong sạch, mà phụ thân nàng cũng là danh môn vọng tộc nổi tiếng trong thành. Giờ triệu nàng đến thẩm vấn, nếu xử lý không khéo, chỉ sợ còn khiến gia tộc Liên Phi bất mãn, còn làm ô danh hoàng gia."
"Ngươi!..."
"Đủ rồi!"

Sóc Đế giận dữ hét lên, rồi nói tiếp: "Sở Thương, ngươi quá làm ta thất vọng rồi! Ngươi không màng tình phụ tử, còn nhiều lần lừa gạt trẫm, coi trẫm là đồ ngốc! Vậy thì đừng trách trẫm nhẫn tâm! Người đâu! Đem Thái Tử áp xuống, chọn ngày xử trảm!"
"Phụ hoàng! Tha mạng a!"
Sở Thương bị kéo đi. Cuộc thẩm vấn khép kín này coi như hạ màn. Sóc Đế tức giận đến ho khan liên tục, hai má nghẹn đỏ. Sanh Vương thì lại tỏ vẻ hóng chuyện, xem kịch xong mới mở miệng:
"Hoàng Thượng bớt giận. Hoàng tử trong cung nhiều vô số, thiếu một tên nghịch tử, Hoàng Thượng còn có rất nhiều hoàng tử tài hoa hơn người."
Lúc này, Sóc Đế xua tay.
"Hoàng huynh, mau lấy thuốc tới, trẫm muốn uống thuốc rồi nghỉ ngơi. Các ngươi lui ra đi!"
Sở Sương Thiển nhìn Sóc Đế thật sâu, hai má ông đỏ khác thường, mũi có dòng nước chảy ra, trên cổ động mạch có một tia màu đen. Xem ra trúng độc đã sâu... Tính tình cũng ngày càng trở nên cay nghiệt hơn.
Thực mau... Có lẽ rất nhanh thôi... Sóc Đế sẽ băng hà.
Sở Sương Thiển liếc nhìn Sanh Vương, khóe miệng nở một nụ cười...
Chỉ tiếc, người ra tay giết Sóc Đế, không phải là ngươi, Sanh Vương...
Có một người... càng khát vọng tự tay giết hắn hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me