TruyenFull.Me

Bhtt Edit Van Tham Bat Tri Xuan Duc Van Luu Dien Truong Ngung

Một đêm say giấc nồng, Sở Phất lim dim mở mắt. Đập vào mắt nàng là đôi mắt sáng trong, đong đầy tình ý của tiểu hồ ly.

Nàng muốn ôm Yến Anh vào lòng, hôn lên trán nàng ấy. Nhưng ánh nắng ban mai chiếu qua màn giường rọi vào khiến nàng giật mình nhận ra rằng thường ngày vào giờ này, Tần Vương phi đã đến thăm Yến Anh rồi!

"Không ổn!"

"Đừng sợ."

Ngón tay Yến Anh khẽ khàng xoa mi tâm đang nhíu chặt của Sở Phất. Nàng ấy cố ý nói thật chậm: "Chẳng lẽ Phất Nhi quên rồi sao? Đêm qua ta đã dặn Lục Lan thế nào?"

Sở Phất chỉ nhớ đêm qua Yến Anh vội đuổi Lục Lan đi, những lời dặn dò nàng không để tâm nghe kỹ. Giờ cẩn thận nghĩ lại, nàng chỉ nhớ lơ mơ một vài câu.

Quận chúa nói: "Lục Nhi, ban ngày ta bị nhiễm lạnh nên giờ muốn đi ngủ sớm, sáng mai dậy trễ một chút."

"Mai không cần mang điểm tâm lên. Nếu mẫu phi tới, cứ nói ta vẫn còn nghỉ ngơi, trưa hẵng đến thăm."

Hóa ra tiểu hồ ly đã sớm có tính toán, muốn lười biếng một hôm nằm nướng trên giường.

Sở Phất nhịn cười, ngồi dậy, vén màn lên nhìn ra ngoài.

Giờ này trời đã sáng rõ. Nếu còn tiếp tục nằm nướng, e rằng mọi chuyện sẽ bại lộ.

"Phải dậy thôi." Sở Phất quay đầu, dịu dàng nói.

Yến Anh quàng tay ôm cổ nàng, vùi mặt vào hõm cổ nàng: "Phất Nhi thơm quá, ôm ta ngủ thêm chút nữa, được không?"

"Không được." Sở Phất nghiêm mặt đáp.

Yến Anh bĩu môi, giở giọng nũng nịu: "Vậy... ta ôm Phất Nhi ngủ thêm chút nữa, được không?"

Không phải đều giống nhau sao?

Sở Phất bật cười, đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi Yến Anh: "Còn quậy nữa, để Vương phi biết được, nàng định nói thế nào đây?"

"Ồ..." Yến Anh ỉu xìu gục đầu xuống, ngón tay len lén níu lấy góc tay áo trong của Sở Phất.

Yến Anh không biết phải nói thế nào. Dẫu một ngày nào đó, mẫu phi cũng sẽ biết được.

Sở Phất thu lại nụ cười, nhắc nhở: "Hôm nay còn phải uống thuốc với cả tắm thuốc nữa."

"Chỉ uống hai muỗng thôi được không?" Yến Anh thoáng chốc nhăn mặt.

Sở Phất lắc đầu: "Không, phải uống cả chén mới tống hết hàn khí ra ngoài được."

"Không có kẹo đường..." Yến Anh nhỏ giọng nhắc nhở.

"Vẫn phải uống, xem sau này nàng còn dám khoác mỗi chiếc áo choàng chạy ra ngoài nữa không?" Sở Phất vừa nói vừa cầm tay Yến Anh, cẩn thận bắt mạch: "Đừng cử động."

Yến Anh nào chịu nghe lời, len lén áp sát lại gần. Ngang ngược mà cắn nhẹ lên vành tai Sở Phất.

Cảm giác vừa tê vừa ngứa, khiến tai Sở Phất lập tức đỏ ửng.

Sở Phất cau mày nhìn Yến Anh: "Hửm?"

Yến Anh cười nói: "Chỉ một cái thôi mà. Hôm qua nàng cắn ta, ta chỉ cắn lại để trả thù thôi."

"Vẫn còn muốn trả thù?" Giọng nói Sở Phất ẩn chứa sự khiêu khích. Dứt lời, nàng cúi xuống, áp vào trán Yến Anh, bỗng đè thấp tông giọng nói: "Không sợ... ta cắn những chỗ khác của nàng sao?"

Yến Anh nào biết sợ: "Dù sao ta cũng sẽ cắn trả lại!"

"Vậy..."

"Sao nào?"

Sở Phất cười thần bí, không nói hết câu sau.

Ngược lại, Yến Anh bắt đầu cảm thấy bất an. Không biết lần này Phất Nhi lại nghĩ ra cách gì để đối phó mình.

Nhưng mà...

Tiểu hồ ly nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ. Không sao cả, dù Phất Nhi làm gì, nàng ấy chỉ cần bắt chước rồi trả đũa lại là được. Nàng ấy muốn xem thử Phất Nhi còn dám cắn vào đâu nữa?

Thậm chí...

Đôi mắt ngập nước của Yến Anh khẽ đảo. Không hề mang theo thiện chí mà vờn quanh đôi môi mềm mại của Sở Phất. Nếu nàng ấy nhân cơ hội ra tay trước, "cắn" một phát vào đó, Phất Nhi cũng sẽ "trả thù" lại y như vậy nhỉ?

Cứ thế hôn một cái, sau đó ôm ngực giả bệnh, Phất Nhi nhất định sẽ không nỡ trả thù.

Tiểu hồ ly thầm đánh bàn tính lách cách vừa nghĩ, nhưng nàng ấy lại quên mất một điều. Mỗi khi nàng ấy đắc ý, bàn chân nhỏ giấu dưới lớp chăn sẽ vô thức lắc lư.

Sở Phất trông thấy hết, làm sao không đoán được tiểu hồ ly đang toan tính điều gì?

Sao có thể để nàng ấy đắc ý được cơ chứ?

Yến Anh đang muốn hành động, nhưng bờ môi đã bị ngón trỏ của Sở Phất chặn lại.

Chỉ thấy Sở Phất ung dung rút tay về, chậm rãi bước xuống giường, cúi người nhặt chiếc thanh bào rơi trên mặt đất. Sau đó, ngoái đầu nhìn Yến Anh, nhẹ nhàng hôn lên ngón trỏ mà vừa nãy đã chặn môi nàng ấy: "Quận chúa chậm rồi." Ánh mắt ngập tràn ý cười, lại mang theo ba phần quyến rũ.

Yến Anh hối hận vô cùng, đáng lẽ không nên nghĩ lâu như vậy.

Yến Anh siết chặt góc chăn, nghiến răng nghiến lợi, nghĩ bụng: "Hứ! Lần sau xem thử ai nhanh hơn!"

Cùng lúc đó, hai con ngựa phi nhanh trên đường núi phía sau hành cung —

Ánh nắng vàng luồn qua kẽ lá, rọi thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất.

Tiếng vó ngựa dồn dập, hai con ngựa một trước một sau lao vào rừng sâu.

Ngọc bội ngũ sắc trên thắt lưng tung bay trong gió, ngựa của Tần Vương phi chạy trước. Dường như trên con đường núi này, nàng tìm lại được chính mình ngày xưa, nét rạng rỡ hiếm thấy thoáng chốc hiện lên trên khuôn mặt nàng.

Tần Vương cố ý ghìm ngựa chạy chậm hơn nàng vài bước, bởi ngài ấy tham luyến Tiêu Cẩn của giờ khắc này.

Đây cũng là Tiêu Cẩn mà nhiều năm nay chưa từng được thấy.

Ngài ấy gắng nhịn cười, vì sợ sự thất thần của mình bị Tần Vương phi nhìn thấy, khiến nàng phải kìm chế bản thân không ngang ngược phóng túng như thế này nữa.

"Giá!" Tần Vương phi quất roi giục ngựa, bỗng quay đầu, cười nói: "Ta thật không biết kĩ thuật cưỡi ngựa của điện hạ lại giỏi như vậy!"

Thứ nàng không biết còn nhiều lắm.

Tần Vương cười nói: "Dù giỏi hơn nữa cũng không sánh được với A Cẩn!"

"Hí —" Ngay lúc đó, ngài ấy bỗng kéo cương ngựa dừng lại, ngắm nhìn Tần Vương phi đang ở giữa sườn núi phía trước điều chỉnh xoay ngựa ở cuối con đường mà mỉm cười.

Nàng thả chậm tốc độ, để ngựa thong thả bước về phía Tần Vương.

"Điện hạ cố ý nhường ta sao?"

"Là do già rồi, chạy không nổi nữa."

Tần Vương nói xong, khẽ ho hai tiếng, lại nói tiếp: "A Cẩn biết ta mà, luận văn ta còn có thể, chứ luận võ thì..." Nói tới đây ngài ấy lắc đầu, thở dài đầy khiêm tốn.

Nàng ghìm cương ngựa ngay trước ngựa của Tần Vương.

Nắng mai ấm áp chiếu rọi lên gương mặt nàng. Nàng đứng dưới tán rừng, mỉm cười dịu dàng: "Về thôi."

Tần Vương gật đầu: "Được, về thôi."

Đôi ngựa sóng bước, cả hai cùng đi xuống đường núi.

Nàng thi thoảng quan sát góc nghiêng của Tần Vương. Lâu nay, nàng luôn cảm thấy Tần Vương sinh ra mang khí chất văn nhã điềm đạm, nhưng lúc nãy khi nàng phóng ngựa vượt qua Tần Vương, tuy chỉ là cái nhìn thoáng qua, nàng lại thấy được anh khí kiệt xuất trước giờ chưa từng có trên gương mặt đó.

Nàng thoáng ngẩn ngơ, không kìm được mà lén nhìn Tần Vương thêm vài lần.

Tần Vương nhận thấy được, nghiêng đầu nhìn nàng rồi khẽ cười: "A Cẩn? Hôm nay trông ta không ổn sao?"

"Điện hạ... rất ổn." Tần Vương phi cảm thấy hai má nóng rực, có thể vì trời hạ gay gắt, những tia nắng xuyên qua tán lá này khiến người ta nóng lên.

Tần Vương bật cười: "Cũng phải, mỗi ngày đều có A Cẩn giúp ta sửa soạn, sao có thể không ổn chứ?"

Tần Vương phi hơi sững người.

Tần Vương lại hỏi: "A Cẩn, từ mai để ta giúp nàng tô mày, được không?"

Tần Vương phi kinh ngạc: "Hôm nay... điện hạ dường như..."

"Ta chỉ muốn A Cẩn hiểu ta hơn một chút." Tần Vương nói xong, cười càng tươi: "Ta đã âm thầm học rất lâu rồi."

"Điện hạ học vẽ mày?" Tần Vương phi không khỏi ngạc nhiên, đây là chuyện từ khi nào vậy?

Tần Vương khẽ cười: "Chỉ vì A Cẩn."

Bốn từ đơn giản, nhưng lại khiến trái tim Tần Vương phi khẽ rung động.

Nàng định nói điều gì đó, thì thấy một nội thị đang vén tà áo chạy vội lên từ phía cuối con đường núi.

"Bệ hạ... bệ hạ có chỉ! Truyền điện hạ... vào điện nghị sự!"

Chỉ đến khi nói hết lời, hai chân nội thị mới mềm nhũn, quỳ sụp xuống trước ngựa của hai người.

Tần Vương thở dài nặng nề. Nói không trách hoàng huynh phá hoại khoảnh khắc an tĩnh hạnh phúc này thì đó là nói dối.

Tần Vương phi ôn tồn khuyên nhủ: "Việc nước quan trọng, điện hạ mau đi đi."

"Việc nhà cũng quan trọng." Tần Vương thấp giọng đáp một câu: "Ta đi một lát rồi về ngay, tối nay chúng ta cùng đến【Mưa Xuân Gian】dùng bữa tối với A Anh."

"Được..." Tần Vương phi đáp lại trong vô thức.

"Hửm?" Tần Vương không vui.

Tần Vương phi bất lực, cười đáp: "Vâng."

Tần Vương mỉm cười gật đầu với nàng, giục ngựa phi xuống đường núi, dần khuất bóng nơi cuối con đường.

"Điện hạ ngốc." Tần Vương phi thầm thì thật nhỏ, ngước nhìn ánh bình minh rực rỡ chốn rừng sâu, nàng siết chặt roi ngựa trong tay, buông tiếng thở dài.

Năm đó vì huynh trưởng, nàng đã khiến Tầng Vương đánh mất cả giang sơn, giờ đây ngay cả cháu gái cũng mang trên người tội danh khi quân. Nàng thực sự không biết phải mở lời thế nào để nói rõ những bí mật mà mình đang thầm giấu.

Những gì nàng nợ Tần Vương, đã không cách nào trả hết được nữa.

Gió mát thổi qua, lá rừng xào xạc lay động.

Tần Vương phi bỗng có cảm giác như có ai đó trong rừng đang dõi theo mình, nàng vô thức nhìn về sâu bên trái cánh rừng.

Cây cối sum suê, rất khó để thấy rõ được diện mạo núi xanh.

Tần Vương phi ngỡ do mình ảo giác, bèn giục ngựa xuống núi, trở lại hành cung Lâm Hoài.

Nàng không hề biết rằng, sâu trong rừng rậm, có một người khoác áo choàng đen, có thể nhìn thấy rõ mồn một nhất cử nhất động của nàng và Tần Vương.

Người đó lạnh lùng xoay người, cuối cùng biến mất trong rừng sâu.

Trên thân cây nơi hắn từng đứng để lại một vài dấu tay, ý chỉ hắn đã trở lại.

Trên điện Trường Dương. Thái y theo thánh giá cùng thái y trong hành cung Lâm Hoài quỳ thành hàng dài. Người đứng đầu tiên chính là Lưu tả viện phán - Lưu Minh, bằng hữu thân tín nhiều năm của Tần Vương.

Tần Vương vội vã trở về tẩm điện thay triều phục, sau đó nhanh chóng đến điện Trường Dương.

Lúc ngài ấy bước vào, định hành lễ với thiên tử, nhưng thiên tử giơ tay ngăn lại: "Tần Vương miễn lễ, Lưu tả viện phán, ngươi nói tiếp đi."

"Vâng." Lưu Minh tiếp chỉ, tiếp tục bẩm báo: "Việc này cần hết sức cẩn trọng. Các thôn xóm vùng ngoại ô Lâm Hoài phải được kiểm tra nghiêm mật. Nếu phát hiện bất kì triệu chứng khả nghi nào, phải cấm túc trong nhà, tận lực chữa trị."

Nghe đến đây, Tần Vương đã hiểu ra vấn đề.

"Hoàng huynh, có phải đã xuất hiện bệnh dịch?"

Thiên tử gật đầu, nghiêm túc nói: "Sáng nay quan huyện Lâm Hoài phát hiện ba thi thể trôi nổi trên sông. Sau khi khám nghiệm, tất cả đều chết vì bệnh phong."

Tần Vương hít một hơi thật sâu, chắp tay nói: "Hoàng huynh, chuyện này mang tính nghiêm trọng. Thần đệ xin chỉ dụ cùng Lưu tả viện phán đích thân kiểm tra từng thôn xóm vùng ngoại ô Lâm Hoài."

Thiên tử ngập ngừng: "Việc này..."

"Hoàng huynh, bệnh này vô cùng nguy hiểm. Nếu lan rộng tại vùng ngoại ô Lâm Hoài, cả thành Lâm Hoài e rằng cũng khó mà tránh khỏi!" Nói đến đây, Tần Vương quỳ xuống: "Xin bệ hạ hạ chỉ!"

"Ngươi đi cũng tốt, trẫm cũng yên tâm." Thiên tử giả vờ thở dài một tiếng, chau mày nói: "Ngươi cũng phải hành sự cẩn thận." Dứt lời, thiên tử nhìn sang Lưu Minh: "Lưu tả viện phán, trẫm chờ tin tức từ các ngươi."

"Tuân chỉ!"

"Chư vị thái y cũng lui xuống chuẩn bị thuốc phòng dịch đi."

"Tuân chỉ."

Trong phút chốc, điện Trường Dương trở nên yên ắng. Thiên tử ngồi trên long ỷ, tay phải siết chặt đầu rồng trên tay vịn ghế, hàng lông mày đang cau lại từ từ giãn ra.

Chuyện liên quan đến bách tính, Tần Vương chưa từng chậm trễ.

Muốn Tần Vương ngoan ngoãn mắc câu, miếng mồi ngon nhất chính là những con sâu cái kiến đang sống tại Nam Cương kia.

Yến Thừa Viễn, chỉ trách tiên đế đã quá thiên vị ngươi.

Tác giả có lời muốn nói: Chương mới~~~ Thiên tử bắt đầu giở trò rồi đây! Mọi người thấy lo không?!

Bắt một lỗi nhỏ~ Xin lỗi nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me