TruyenFull.Me

[BHTT] [EDIT] VI QUANG - NGƯ SƯƠNG (GIỚI GIẢI TRÍ)

Chương 102: Bữa tiệc

phuong_bchii

Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 102: Bữa tiệc

Phản ứng của Tiêu Nhu khiến Tiêu Tình liếc mắt.

"Sao vậy?" Bà ấy híp mắt hỏi, như có điều suy nghĩ, Tiêu Nhu ho một tiếng: "Không sao, nghệ sĩ này trước kia có chút mâu thuẫn với công ty chúng ta."

"Mâu thuẫn?" Tiêu Tình giãn mặt mày, Tiêu Nhu không biết nhìn người, thường xuyên đắc tội với người ta, nhưng bà ấy không nghĩ tới sao lại có mâu thuẫn với Cố Khả Hinh, bắn đại bác cũng không tới.

Tiêu Nhu gật đầu: "Nghệ sĩ trước kia của công ty, Vọng Thư, là đối thủ của Cố Khả Hinh."

Sắc mặt bà ta bình tĩnh, nội tâm lại bồn chồn, thật sự là sợ cái gì thì tới cái đó, Cố Khả Hinh này sao lại trà trộn đến trước mặt chị bà ta? Bà ta tức giận cắn răng lại không dám lộ ra nửa phần, Tiêu Tình ngược lại không hỏi nhiều, những thứ này đều là vấn đề nhỏ, nhưng bà ấy coi như là tìm được điểm mấu chốt, thảo nào bà ấy mời đến công ty Tiêu Nhu Cố Khả Hinh không đồng ý, thì ra còn có tầng mâu thuẫn này.

Tiêu Nhu đi bên cạnh bà ấy, cân nhắc từ ngữ: "Chị, Cố Khả Hinh này không phải người tốt, không diễn xuất, hơn nữa cuộc sống riêng tư hỗn loạn, thường xuyên ra vào những nơi không đứng đắn..."

"Còn có người không đứng đắn hơn em chắc?" Tiêu Tình nghiêng đầu, một câu nói chặn họng Tiêu Nhu, ai không biết Tiêu Nhu thích nhất là hương dịu dàng, nam nữ không kỵ, bộ dạng xinh đẹp, người nào cũng có thể qua một đêm, gần đây tòa soạn thường xuyên mắng vốn bà ta: Không biết xấu hổ.

Tiêu Nhu dừng vài giây: "Chị, em nói thật đó, Cố Khả Hinh không thể nâng đỡ được, em sẽ không ký với cô ta."

"Không cần em ký." Tiêu Tình còn chưa nói xong, lại nói: "Chị tự ký."

Tiêu Nhu cắn răng: "Cô ta rất giỏi sao?"

"Diễn xuất không tệ." Đâu chỉ không tệ, ngày đó đối diễn với bà ấy, phía sau bà ta cố ý áp đảo, cũng bị Cố Khả Hinh dễ dàng hóa giải, tư thái thành thạo, tính toán trong giới này, có thể diễn xuất ngang tay với bà ấy, người nào không phải bốn mươi năm mươi, cô mới hai mươi mấy, tiền đồ vô lượng.

Đương nhiên quan trọng nhất là —— "Cô ấy và nhà họ Cảnh quan hệ không tệ."

Kéo cô về phía của mình, tương đương với kéo nhà họ Cảnh đứng thành hàng.

Tiêu Nhu trong nháy mắt nhíu chặt mày: "Chuyện giữa cô ta và Cảnh Viên, là thật?"

Không phải scandal không phải lăng xê? Tin tức bà ta điều tra, Cảnh Viên và Cố Khả Hinh chỉ là lăng xê, hai người cũng không có quan hệ, Tiêu Tình sao có thể nói Cố Khả Hinh và nhà họ Cảnh quan hệ tốt.

Nếu cô thật sự có quan hệ tốt với nhà họ Cảnh, ngộ nhỡ bọn Triệu Hòa biết thân thế của cô...

Một luồng khí lạnh của Tiêu Nhu vọt đến cổ họng, bà ta nuốt không trôi, sắc mặt tái nhợt gọi: "Chị."

Hai người đi tới cửa, Tiêu Tình nói: "Lát nữa thông minh một chút."

Bà ta nhấc chân muốn đi vào, Tiêu Nhu bắt lấy bà ấy: "Chị!"

Giọng của Triệu Hòa bay ra: "Tiêu Tình!"

Bà cười nói: "Về nước cũng không biết gọi điện thoại sớm, vừa rồi nếu không phải trợ lý nói chị đến, em cũng không biết."

"Muốn cho em một bất ngờ mà." Tiêu Tình cười nhạt, dang hai tay ôm Triệu Hòa một cái, lấy hộp quà từ trong túi ra: "Sinh nhật vui vẻ."

"Vui vẻ gì chứ, lại già thêm một tuổi." Triệu Hòa sờ má mình: "Đâu giống chị, vẫn còn trẻ măng."

Tiêu Tình ôm bà: "Hàm hồ, chúng ta không phải lớn như nhau sao?" Bà ấy nói xong quay đầu nhìn Tiêu Nhu: "Tiểu Hòa, cái này..."

"Mua quà gì vậy?" Triệu Hòa cũng không nhìn Tiêu Nhu, cắt ngang lời Tiêu Tình, cúi đầu hỏi: "Không phải lại là dây chuyền chứ?"

"Năm nay Viên Viên tặng em một món đặc biệt, lát nữa em cho chị xem."

Tiêu Nhu đứng bên cạnh họ, nghe hai người nói chuyện không chen miệng vào được, tâm tư bà ta lại ở chỗ Cố Khả Hinh, có vẻ mất hồn mất vía, Tiêu Tình thấy bà ta không theo kịp đề tài đẩy sau lưng bà ta, cười nói với Triệu Hòa: "Tiểu Hòa, Tiểu Nhu cũng chuẩn bị quà cho em."

Tiêu Nhu kịp phản ứng, xách túi vừa mới chuẩn bị tặng quà, Triệu Hòa nói: "Tiêu tổng cũng tới, thứ cho tôi chiêu đãi không chu toàn, vừa rồi không thấy."

"Không sao." Tiêu Nhu cắn răng, Triệu Hòa cười: "Vậy Tiêu tổng cứ tự nhiên."

Triệu Hòa vốn là chướng mắt Tiêu Nhu, nếu như không phải Tiêu Tình, người như Tiêu Nhu đã sớm biến mất ở thế giới của bà, hiện tại biết bà ta vứt bỏ Cố Khả Hinh, lại càng đáng ghét, cho nên mới vừa gặp mặt liền không có sắc mặt tốt.

Tiêu Tình hết cách: "Tiểu Hòa."

Giọng bà ấy dịu dàng: "Hôm nay sinh nhật em, đừng nóng giận."

"Chị còn biết sinh nhật em à." Triệu Hòa tức giận: "Vậy chị còn đưa người tới đây, em thấy chị thành tâm chọc tức em!"

Tiêu Tình vỗ lưng bà: "Vậy sao có thể, hôm nay chị đưa em ấy tới đây nhận lỗi với em, Tiểu Hòa, Tiểu Nhu nhỏ tuổi hơn chúng ta, được gia đình cưng chiều, quả thật không hiểu chuyện, em đừng để trong lòng."

Triệu Hòa hừ lạnh: "Tiêu Tình, có một số chuyện không phải một câu nhỏ hơn chúng ta là có thể bỏ qua."

Tiêu Tình thở dài: "Nhưng chị chỉ có một cô em gái thôi."

Bộ dạng bà ấy rũ mắt thấy mà thương, khiến người ta đau lòng, Triệu Hòa nghiêng đầu, Tiêu Tình vì Tiêu Nhu không biết chịu bao nhiêu đau khổ, có đôi khi bà ấy cũng đau lòng và tức giận, nhưng mỗi lần nói, Tiêu Tình đều dùng em gái này làm lý do thoái thác, bà liếc nhìn Tiêu Nhu, không nói nhiều, kéo Tiêu Tình vào nhà.

"Đừng nghĩ nữa, em dẫn chị đi gặp Viên Viên, Viên Viên vẫn chưa biết chị trở về, con bé nhìn thấy chị chắc chắn sẽ rất vui."

Giọng Tiêu Tình vẫn mềm mại như trước: "Tiểu Hòa, chuyện của Tiểu Nhu, chị thay em ấy nói một câu xin lỗi."

"Nói với em cũng vô dụng." Triệu Hòa lắc đầu: "Cô ta à, nếu như tốt bằng một nửa chị, em đây cũng mắt nhắm mắt mở, nhưng cô ta hiện tại càng ngày càng quá đáng, Tiêu Tình, tình cảm hai mươi mấy năm của hai chúng ta, chị biết con người em mà, sẽ không vô cớ giận cá chém thớt, chị biết lần trước cô ta làm cái gì không?"

Tiêu Tình lắc đầu, bà ấy ở nước ngoài bận rộn lôi kéo quan hệ, trong nước rất nhiều chuyện cũng không quá để ý, Triệu Hòa chống lại ánh mắt hoang mang của bà ấy nói: "Cô ta lại vu oan Viên Viên đụng vào ma túy."

Tiêu Tình sắc mặt đột biến, ánh mắt trong nháy mắt lạnh xuống, tay buông thõng bên cạnh nắm chặt lại, một khuôn mặt âm trầm, bà ấy lạnh giọng nói: "Chuyện khi nào!"

Xem ra Tiêu Nhu không dám nói, Triệu Hòa cười lạnh, cũng đúng, xảy ra loại chuyện này, bà ta làm sao dám cho Tiêu Tình biết.

"Thời gian trước." Triệu Hòa nói: "Em biết chị bận rộn ở nước ngoài, không nói cho chị biết."

"Hoang đường!" Tiêu Tình xoay người muốn đi tìm Tiêu Nhu, bị Triệu Hòa kéo lại: "Tiêu Tình, bây giờ hẳn là chị đã hiểu cho em."

"Sao không nói cho chị biết?" Tiêu Tình nhìn Triệu Hòa, đáy mắt tràn đầy phẫn nộ, xung quanh bà ấy tỏa ra khí thế, đôi mắt đẹp lạnh lẽo, Triệu Hoà thấy biểu cảm của bà ấy vô thức thở phào.

Tiêu Tình quả nhiên không biết.

Bà không biết mình đang thăm dò cái gì, rõ ràng bên cạnh là người bạn tốt mấy chục năm của bà, bà và Tiêu Tình thành thật nhiều ngày đêm như vậy, quả thực không nên nghi ngờ.

Đáy lòng Triệu Hòa có chút áy náy, bà nói: "Đợi lát nữa rồi nói, em dẫn chị đi vào tìm Viên Viên."

Tiêu Tình thở dài, quay lưng lại với Triệu Hòa hít sâu, sắc mặt dịu xuống mới nói với Triệu Hòa: "Đi thôi."

Đi vào bên trong, lễ phục sâm banh, đẩy ly đổi ly, trên mặt mỗi người xao động ý cười, họ nhìn thấy người bên cạnh Triệu Hòa đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới khẽ gọi: "Cô Tiêu?"

"Tiêu Tình sao? Bà ấy sao lại không già đi, vẫn còn trẻ như vậy."

Ngoài cửa xôn xao khiến phía sau chú ý, Cố Khả Hinh và Cảnh Viên đang nói chuyện kịch bản với đạo diễn Tiền, thình lình nghe thấy trong đám người có người gọi: "Cô Tiêu."

Âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào lỗ tai Cố Khả Hinh, trên mặt cô vẫn mang nụ cười nhạt, biểu cảm cùng vừa rồi không có gì thay đổi, Cảnh Viên nhìn kỹ, ánh mắt Cố Khả Hinh sâu thêm một chút.

Nàng gọi: "Cố Khả Hinh."

Cố Khả Hinh liếc nhìn nàng, đôi mắt sáng cong lên khi nói cười, Cảnh Viên nhìn vào, trái tim đột nhiên co rút, đau đớn, nàng nói: "Nếu chị không muốn qua đó..."

"Chị không sao." Cố Khả Hinh cười nhạt, nhấp ngụm rượu, lướt qua vai Cảnh Viên nhìn về phía Triệu Hòa và Tiêu Tình cách đó không xa, cô nói: "Bác gái đang gọi em."

Cảnh Viên nghe thấy âm thanh của mẹ mình, còn chưa trả lời, Triệu Hòa dẫn Tiêu Tình đi tới trước mặt hai người, Triệu Hòa híp mắt cười: "Viên Viên, xem ai trở lại này, dì Tiêu của con."

Triệu Hòa giới thiệu: "Đây là bạn của Viên Viên, cô Cố."

"Cố Khả Hinh." Tiêu Tình vươn tay: "Lúc trước chúng ta đã gặp qua."

Bốn phía đạo diễn nhìn về phía Cố Khả Hinh ánh mắt đã khác, nhưng bọn họ rất thức thời, không dám làm phiền, Tiêu Tình chào hỏi mấy đạo diễn xong nhìn về phía Cảnh Viên: "Hình như gầy đi một chút rồi, gần đây không nghỉ ngơi đàng hoàng à?"

"Có nghỉ ngơi ạ." Cảnh Viên vén tóc sau tai, liếc Cố Khả Hinh, Triệu Hòa nói: "Ăn uống như mèo vậy, lát nữa chị phải nói chuyện với nó, dù sao em và ba nó nói nó đều không nghe, từ nhỏ chỉ nghe lời chị."

Mặt Cảnh Viên ửng đỏ: "Mẹ."

"Được rồi, mẹ không nói nữa." Triệu Hòa cười, bên cạnh Tiêu Tình dần vây quanh rất nhiều người, tiếng gọi cô Tiêu dài, cô Tiêu ngắn, đều là những đứa trẻ tầm cỡ tuổi Cảnh Viên, đoán chừng là đi cùng người nhà, Tiêu Tình bị họ vây ở chính giữa, gật đầu cười nhạt, dáng vẻ hào phóng.

"Cô Tiêu, có thể ký tên cho cháu không?" Âm thanh giòn tan vang lên, là một cô gái tuổi không lớn lắm, Triệu Hòa lắc đầu, nói với Cảnh Viên: "Kìa, dì cho con đấy, mẹ đến chỗ ba con chào hỏi bọn họ."

Cảnh Viên gật đầu.

Người lui tới quan trường ở một phòng khách khác, Tiêu Tình nhìn bóng lưng Triệu Hòa rời đi cúi đầu, cụp mắt.

Một tờ giấy đưa tới, đứa trẻ vừa rồi nói chuyện dứt khoát: "Cô Tiêu, có thể ký tên cho cháu không? Cháu rất thích phim truyền hình của cô, cũng rất thích cô! Cô chính là nữ thần!"

Tiêu Tình cười xoa xoa mái tóc cô ấy: "Được, cô ký cho cháu, nhưng cháu phải học cho giỏi."

"Nhất định ạ!" Cô gái mặt tươi cười: "Sau này cháu muốn giống như cô, trở thành người ưu tú!"

Tiêu Tình cười dịu dàng, Cảnh Viên đứng ở bên cạnh họ, nghe được cuộc đối thoại này cảm thấy không hiểu sao lại quen tai, dường như nàng đã từng cũng nghĩ như vậy, sau đó —— bị lật đổ rồi.

Nàng hoàn hồn, có vài người tới tìm Tiêu Tình xin chữ ký, Tiêu Tình dựa theo thứ tự ký tên cho họ, Cảnh Viên đứng bên cạnh bà ấy, khoé mắt vừa định ngắm Cố Khả Hinh, nhìn biểu cảm của cô, tay rũ xuống bị người nhẹ nhàng đụng một cái, cơ thể Cảnh Viên trong nháy mắt đứng thẳng, tay không nhúc nhích, đầu ngón tay Cố Khả Hinh ở ngay mu bàn tay nàng vạch tới vạch lui.

Không có bất kỳ ý đồ nào, giống như là đang trấn an cảm xúc của nàng, nhưng rõ ràng người cần trấn an, là Cố Khả Hinh.

Thật lâu sau, người bên cạnh Tiêu Tình đều tản đi, Cố Khả Hinh đưa ra quyển sổ: "Cô Tiêu, cháu cũng là fan của cô, có thể ký tên không?"

Tiêu Tình dừng lại, nghe Cố Khả Hinh nói như vậy dường như rất vui, bà ấy nhận sổ với bút, vung tay lên, viết xuống tên của mình, thêm một câu chúc phúc đặc biệt.

Hai người cách đó vài mét, Tiêu Nhu cắn răng lui về phía sau hai bước, quay đầu đi ra đại sảnh.

Phía sau bà ta, Tiêu Tình đưa quyển sổ cho Cố Khả Hinh: "Xong rồi."

Cố Khả Hinh nhận lấy, ánh mắt vui vẻ: "Cảm ơn cô Tiêu."

Tiêu Tình không nói nhiều, khẽ gật đầu, bà ấy chuẩn bị đào Cố Khả Hinh, nhưng không phải ở tiệc sinh nhật Triệu Hòa, bà ấy nhìn thấy Triệu Hòa từ một phòng khách khác đi ra nói với Cảnh Viên: "Viên Viên, dì đi tìm mẹ con nói chút chuyện."

Cảnh Viên nhìn bà ấy, ánh mắt thật sâu, một lúc lâu, gật đầu: "Vâng."

Tiêu Tình giúp Cảnh Viên vén khăn lụa lên: "Lát nữa tìm con nói chuyện."

Cảnh Viên cúi đầu nhìn thấy ngón tay thon dài của Tiêu Tình, nàng nói: "Con tự làm."

Nàng vén khăn lụa, lộ chữ Cố nho nhỏ được thêu ra, Tiêu Tình giật mình hai giây, cười cười với nàng, xoay người rời đi.

Nhịp tim hỗn độn của Cảnh Viên chậm rãi khôi phục bình thường, lòng bàn tay ra rất nhiều mồ hôi, dính dính lại không thoải mái, nàng muốn đi vệ sinh, còn chưa cử động cơ thể, Cố Khả Hinh bên cạnh đặt ly xuống, đến trước bàn một lát, rồi quay lại đứng trước mặt Cảnh Viên nói: "Đưa tay ra."

Cảnh Viên do dự một lúc rồi đưa tay phải ra, Cố Khả Hinh thoa dung dịch rửa tay khô lên lòng bàn tay nàng, ngay lập tức có cảm giác mát lạnh, Cảnh Viên ngẩng đầu lên, thấy Cố Khả Hinh cúi xuống bận rộn, sắc mặt nghiêm túc tập trung, hàng mi dài chớp chớp, lòng Cảnh Viên bỗng chốc bình yên lại, như chim tìm thấy tổ, nàng cúi đầu hỏi Cố Khả Hinh: "Chị không có gì khác muốn nói với dì sao?"

Cố Khả Hinh nhấc mí mắt nhìn nàng một cái, quay đầu nhìn về phía Tiêu Tình, Tiêu Tình và Triệu Hòa đứng cùng một chỗ cúi đầu nói chuyện, họ đứng bên cạnh mấy người đàn ông trung niên, thái độ cung kính đối với họ, nâng chén kính rượu.

Cố Khả Hinh thu hồi tầm mắt, cười khẽ một tiếng, lắc đầu.

Cuộc sống trên đời này cũng chỉ có mấy kiểu, có người cả đời vinh quang, có người đầy rẫy hoang đường.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Viên: Chị không có gì để nói với dì sao?

Cố Khả Hinh: Chị chỉ có lời muốn nói với em.

Cảnh Viên: Nói gì?

Cố Khả Hinh: Lời cợt nhả.

Cảnh Viên:...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me