TruyenFull.Me

[BHTT] [EDIT] VI QUANG - NGƯ SƯƠNG (GIỚI GIẢI TRÍ)

Chương 99: Phân biệt

phuong_bchii

Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 99: Phân biệt

Cảnh Viên đứng dưới sân khấu, nhìn Cố Khả Hinh đang nói chuyện với đạo diễn Vu và giám chế, Diệp Từ Tịch phía sau nói: "Diễn xuất của cô Cố thật tuyệt."

Đúng vậy, rất giỏi, từ lần đầu tiên diễn cùng Cố Khả Hinh, nàng đã biết diễn xuất của người này tốt bao nhiêu, nhưng vừa nghĩ tới cô vì những thứ tốt này mà trả giá cái gì, trong lòng Cảnh Viên chỉ còn lại đau đớn và chua xót.

Nàng rũ mắt, nhìn thấy Cố Khả Hinh và đạo diễn Vu đi tới, nghe hai người bọn họ thương lượng thời gian chụp poster, Cố Khả Hinh nói: "Hỏi Cảnh Viên thử đi?"

Cảnh Viên nghe thấy tên mình, ngẩng đầu, va vào con ngươi Cố Khả Hinh, đôi mắt cười kia cùng với sự kiềm chế ở trên sân khấu, vô cùng khác nhau, hiện tại tràn đầy nhu hòa, Cảnh Viên nói: "Gần đây tôi không có việc gì, lúc nào cũng được."

"Vậy thì tốt." Đạo diễn Vu tính cách hùng hùng hổ hổ, một khi diễn viên xác nhận xong, những chuyện khác lập tức thành, quyết định thời gian, chụp ảnh trang điểm, ký hợp đồng vào đoàn, ông nhanh chóng gõ thời gian gần nhất, phó đạo diễn phía sau nói: "Nghi thức khai máy thì sao?"

"À đúng!" Đạo diễn Vu nói, "Khai máy thì cứ chọn hai ngày gần đây đi."

Hiện tại cả người ông tràn đầy tinh lực, xem Cảnh Viên và Cố Khả Hinh diễn, vô số linh cảm của ông phát ra, đối với mấy thiết lập nhỏ trong phim có ý đồ thay đổi nhỏ, chỉ là những thứ này phải thương lượng với biên kịch.

Các cô vừa nói xong, Tống Minh đi tới, ông hỏi Cố Khả Hinh: "Qua rồi à?"

Cố Khả Hinh gật đầu cười cười, Tống Minh nói: "Cô con vẫn lo lắng cho con, qua rồi thì gọi điện thoại cho bà ấy."

Quan hệ của hai người có dấu hiệu phá băng, đạo diễn Vu càng vui, nếu Tống Minh và Cố Khả Hinh không có hiềm khích, vậy thì bỏ nhiều công sức vào phương diện âm nhạc của cô cũng không phải là không thể, ông càng nghĩ càng vui, quay đầu nhìn thấy sao nhí và Trần Đào chờ, ông nói: "Vậy tôi gọi điện thoại lại cho hai người sau, tôi qua kia trước một chuyến."

Cố Khả Hinh thuận theo tầm mắt ông nhìn qua, khẽ gật đầu với nhóm sao nhí, đối phương cười cười với cô ấy, vui lòng phục tùng.

Sau khi t Cố Khả Hinh và Cảnh Viên rời khỏi chỗ thử vai, Tống Minh nói: "Lát nữa trưa có muốn theo thầy về nhà ăn một bữa cơm không?"

Cố Khả Hinh nhìn về phía Cảnh Viên: "Em nói xem?"

Cảnh Viên sặc, câu hỏi hỏi cô, tự dưng hỏi mình làm gì, nàng lắc đầu: "Không được, tôi còn có chút việc."

Cố Khả Hinh nói: "Vậy thầy, bọn con sẽ không qua đó."

"Cũng được, con gọi điện thoại cho cô con đi, bà ấy đang trông đấy."

Cố Khả Hinh cười: "Dạ."

Sau khi Tống Minh đi Cảnh Viên hỏi: "Tôi có việc, chị không có việc gì sao không đi."

"Tôi cũng có việc mà." Cố Khả Hinh nghiêm túc nói, Cảnh Viên nhíu mày: "Việc gì?"

Cố Khả Hinh nói năng chuẩn xác, quay đầu nhìn Cảnh Viên, nhẹ nhàng nói: "Đi cùng em."

Sườn mặt Cảnh Viên trong nháy mắt sáng quắc, tim nàng hoảng loạn, miễn cưỡng bình tĩnh: "Chị lại nói lung tung cái gì vậy?"

"Không nói lung tung." Cố Khả Hinh cúi đầu nói: "Không phải em nói có chuyện muốn nói với tôi sao?"

"Nhà vệ sinh."

Cảnh Viên lúc này mới nhớ tới, nàng bận hôn, quên hết chuyện quan trọng như vậy, Cảnh Viên gật đầu: "Ừ, đúng là có..."

"Vừa đi vừa nói." Cố Khả Hinh nói: "Trưa nay em chuẩn bị làm gì."

"Đi mua quà." Cảnh Viên ngoan ngoãn trả lời, nhíu mày nói với Cố Khả Hinh: "Chúng ta tìm một chỗ tâm sự trước đi."

"Gấp cái gì." Cố Khả Hinh hỏi nàng: "Mua quà gì?"

Cảnh Viên đi bên cạnh cô: "Quà sinh nhật của mẹ tôi."

"Hôm nay là sinh nhật bác gái?" Cố Khả Hinh lại hỏi: "Ngày bao nhiêu?"

"Tuần này." Nói xong Cảnh Viên mím môi, sao lúc nào cũng bị Cố Khả Hinh dắt đi, nàng bất đắc dĩ: "Cố Khả Hinh."

"Đi thôi." Cố Khả Hinh nói: "Tôi cùng em đi chọn quà trước, em muốn nói gì, tôi biết, tôi cũng có lời muốn nói với em."

Cảnh Viên lặng lẽ hành quân.

Hai người đi đến trung tâm thương mại gần đó, Triệu Hòa thích uống trà, trước kia Cảnh Viên sẽ nhờ người mua từ nước ngoài, năm nay nàng lại muốn đổi một món quà khác, Cố Khả Hinh đi bên cạnh nàng: "Muốn tặng quà gì?"

Cảnh Viên mím môi: "Chưa nghĩ ra."

Nàng muốn tặng gì đó khác biệt, nhưng không nghĩ ra tặng cái gì, Cố Khả Hinh nhìn xung quanh nàng hỏi: "Trước kia tặng cái gì?"

"Trà, dây chuyền." Cảnh Viên nói: "Còn có trang sức."

Đều là đồ có thể mua được, Cố Khả Hinh suy nghĩ một lúc: "Có nghĩ tới tặng đồ tự tay làm không?"

Cảnh Viên sửng sốt: "Cái gì?"

"Đồ thủ công." Cố Khả Hinh cười nhạt: "Chưa từng làm à?"

Cảnh Viên này thật đúng là chưa từng làm, lý giải của nàng về đồ thủ công còn dừng lại ở giai đoạn còn đi học, Cố Khả Hinh cười: "Đi theo tôi."

Cảnh Viên và Cố Khả Hinh xuống tầng hầm của trung tâm thương mại, ở đây không đông như trên lầu, hai người đội mũ đi trên hành lang dài, Cố Khả Hinh nói: "Ở đây đồ thủ công loại nào cũng có, em muốn làm loại nào?"

Cảnh Viên nhìn xung quanh, đúng thật là cái gì cũng có, đồ gốm, học cắm hoa, còn có các loại khu thủ công, nàng tò mò: "Chị thường xuyên tới đây à?"

"Thỉnh thoảng phải tới." Cố Khả Hinh giải thích, quan hệ của cô rất tốt, tất nhiên không tránh khỏi tặng quà và quà sinh nhật, có vài người sĩ diện, đồ trên thị trường là được, có người thích chi tiết, cần chọn quà khác nhau, không giống nhau, tất nhiên tự mình làm là tốt nhất.

Cảnh Viên gật đầu, thảo nào tất cả mọi người đều khen Cố Khả Hinh, chỉ từ trong chuyện này, đã có thể cảm nhận được thành ý của cô.

Cảnh Viên đi về phía trước, dừng lại ở trước tiệm khăn vuông, Cố Khả Hinh nói: "Vào xem thử?"

Nơi này là có thể tự lựa chọn hình dạng, chất liệu, cùng với làm thành tạo hình gì, sau khi vào Cố Khả Hinh dẫn Cảnh Viên nhìn xung quanh, ông chủ lập tức tới chào đón: "Hai người đẹp cần gì không?"

"Chúng tôi tự xem." Cố Khả Hinh nói: "Cần sẽ gọi anh."

"Được." Ông chủ hiểu, rất thức thời đi làm việc của mình, Cảnh Viên đang cúi đầu nhìn một chiếc khăn vuông, màu trắng tinh khiết, bên cạnh thêu vài đóa mai vàng, lịch sự tao nhã.

Nàng cảm thấy rất hợp với Cố Khả Hinh.

Cố Khả Hinh cúi đầu: "Thích kiểu nào?"

Cảnh Viên có chút chột dạ dời mắt đi, nàng nói: "Xem tiếp đã."

Nàng muốn tặng Triệu Hòa một cái khăn lụa, sinh nhật hàng năm của Triệu Hòa nhiều quà tặng đến mức không bỏ xuống được, khăn vuông có thể thường xuyên đeo, cho nên nàng mới đi vào đây, Cố Khả Hinh thấy nàng không có ý định nói: "Bác gái hợp với màu trơn."

Cảnh Viên cúi đầu ừ một tiếng, bên tai Cố Khả Hinh còn đang giải thích, khoé mắt của nàng liếc góc nghiêng của Cố Khả Hinh, đeo khẩu trang, cũng không thấy rõ sắc mặt, chỉ có thể nhìn thấy khẩu trang khẽ động, cô cúi đầu, khóe môi trong khẩu trang hơi nhếch lên.

"Thế nào?" Cố Khả Hinh nói một hồi quay đầu nhìn Cảnh Viên: "Em cảm thấy thế nào?"

"Cái gì?" Cảnh Viên hiển nhiên không chú tâm nghe, Cố Khả Hinh tức giận giải thích cho nàng lần nữa, Cảnh Viên gật đầu: "Được đó."

Sau đó Cố Khả Hinh gọi ông chủ tới, dựa theo lời dặn dò vừa rồi với Cảnh Viên làm một cái khăn mới, Cố Khả Hinh đi theo giám sát, Cảnh Viên lặng lẽ mua cái lúc trước, xoay người vào phòng làm việc.

Ông chủ đang bận rộn, thêu hoa ở mép khăn, trông rất sống động, ông chủ còn khen: "Kết hợp như vậy cũng rất khí chất, ánh mắt của cô đây không tệ nha."

Cố Khả Hinh cười cười, cả khuôn mặt đều vui vẻ, Cảnh Viên ở phía sau nhỏ giọng hỏi, "Xong chưa?"

"Sắp rồi." Cố Khả Hinh nói: "Có muốn xem những thứ khác không?"

Khăn vuông cũng không đắt, chọn chất liệu tốt nhất, đặt mẫu đặc biệt cũng không quá một ngàn, Cảnh Viên cũng rất hài lòng, đây là quà sinh nhật đặc biệt nhất trước giờ nàng từng tặng.

Sau khi trả tiền Cố Khả Hinh và Cảnh Viên tìm một quán cơm nhỏ ăn trưa, trợ lý nhỏ Diệp Từ Tịch rất thức thời, đứng ở cửa phòng riêng: "Hai người đi vào trước, em còn phải gọi điện thoại cho chị Ngôn."

Cảnh Viên vào phòng riêng, cũng không lớn, có mùi gỗ đàn hương, khung cảnh lịch sự tao nhã, bàn cơm và cửa có một bình phong màu trắng, Cố Khả Hinh ngồi ở trên sô pha gọi điện thoại cho Úc Tư, nói cho bà biết đã thông qua thử vai, giọng nói vui vẻ của Úc Tư vang lên: "Thật à! Khả Hinh à, cô biết không có vấn đề mà!"

Cố Khả Hinh cười: "Cảm ơn cô đã lo lắng ạ."

"Ôi dào, lo lắng gì đâu, vậy khi nào thì con vào đoàn phim? Hôm nay có muốn tới ăn cơm không? Con có bận không?" Một chuỗi dài câu hỏi, Cố Khả Hinh trả lời bà từng câu một, rất kiên nhẫn, Cảnh Viên ngồi bên cạnh cô, nghe Cố Khả Hinh ôn hòa nói chuyện, không nhanh không chậm, tâm tình thoải mái.

Rất nhanh, Cố Khả Hinh nói: "Cảnh Viên à, Cảnh Viên ở bên cạnh con, con đưa điện thoại cho cô ấy."

Cảnh Viên kinh ngạc, nhìn Cố Khả Hinh đưa điện thoại tới có chút mờ mịt, vẫn nhận điện thoại: "Chào dì ạ."

Úc Tư cũng không có phân phó gì, liền theo thói quen lải nhải hai câu, Cảnh Viên vừa nhìn Cố Khả Hinh vừa nghe điện thoại, trong miệng đáp: "Vâng, con biết, được..."

Trong phòng riêng yên tĩnh, giọng nói của nàng càng trong trẻo, Cố Khả Hinh lấy lại bình tĩnh, cảm thấy giọng nói của Cảnh Viên như lông vũ cạo qua cổ họng, ngứa ngáy.

Cô bị sặc, ho một tiếng, Cảnh Viên nói với điện thoại: "Được, cứ như vậy đi, tạm biệt ạ."

Cảnh Viên đưa điện thoại cho Cố Khả Hinh, ngồi thẳng người, trông giống như là muốn nghiêm túc nói chuyện, nàng vừa mới mở miệng, Cố Khả Hinh nói: "Đợi chút."

Cô lấy di động gửi tin nhắn, sau đó mới nói với Cảnh Viên: "Nói đi."

"Chị gửi tin nhắn cho ai?" Cảnh Viên tò mò hỏi, Cố Khả Hinh nói: "Trợ lý của em, tôi nói em muốn nói chuyện lớn với tôi, bảo cô ấy tạm thời đừng vào."

Mặt Cảnh Viên trong nháy mắt đỏ lên một chút: "Cũng không có chuyện gì lớn."

Không đến mức long trọng như vậy chứ?

Cố Khả Hinh cười: "Nói đi, tôi đang nghe đây."

Vừa rồi bị cô náo loạn như vậy, tâm trạng căng thẳng của Cảnh Viên đã được giải tỏa, nàng nói: "Cố Khả Hinh, tôi biết suy nghĩ của chị đối với tôi, nhưng mà ——"

"Nhưng em không thể chấp nhận." Cố Khả Hinh tiếp lời nàng, giúp nàng nói: "Bởi vì em không biết đang đối mặt với tôi, hay coi tôi là người khác."

Cảnh Viên ngẩn ra, cúi đầu, giọng nói uể oải: "Chị biết cả rồi à."

Đúng vậy, cô thông minh như vậy, một chút liền thông, làm sao có thể không biết.

Cố Khả Hinh nói: "Nhưng tôi không biết, em thấy tôi nghĩ đến Úc Trì, hay là một người khác."

Cảnh Viên muốn nói lại thôi, nàng ngẩng đầu nhìn Cố Khả Hinh, bốn mắt nhìn nhau nói: "Thì ra là người kia."

"Cảnh Viên, tôi hỏi em một câu."

Cảnh Viên gật đầu, nghiêm túc nhìn cô, Cố Khả Hinh hỏi: "Em sẽ coi Úc Trì là bà ấy sao?"

"Đương nhiên là không." Cảnh Viên lập tức phủ nhận, mặc dù nàng thực sự chấp nhận Úc Trì vì người bạn này có vài điểm tương đồng với Tiêu Tình, nhưng việc chấp nhận Úc Trì sau đó hoàn toàn không liên quan đến chuyện này, nàng có thể phân biệt rõ Úc Trì và Tiêu Tình, nàng sẽ không nhầm lẫn, càng không làm ra chuyện hạ lưu như coi một người là "người thay thế", vì vậy nàng nhất định phải nói rõ với Cố Khả Hinh.

Cố Khả Hinh gật đầu: "Vậy còn tôi thì sao?"

Cảnh Viên đè nén tính tình: "Chị không giống."

Úc Trì và Tiêu Tình tính cách khác nhau, ngoại trừ dung mạo có một chút tương tự, còn lại chỗ nào cũng khác, nàng chỉ nhìn bóng lưng là có thể phân biệt ai là ai, nhưng Cố Khả Hinh —— nàng không thể.

Cố Khả Hinh và Tiêu Tình rất giống nhau, tướng mạo, thần sắc, dáng vẻ dịu dàng, đều giống nhau như vậy, nàng thật sự không xác định bây giờ là rung động với Cố Khả Hinh, hay là rung động với niên thiếu của người kia.

Cố Khả Hinh hiểu ý, gật đầu nói: "Thật ra em không cần nghĩ phức tạp như vậy, muốn phân biệt tôi với bà ấy quá đơn giản."

Cảnh Viên quay đầu nhìn Cố Khả Hinh, thấy cô ngồi gần lại một chút, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt kéo gần lại, Cố Khả Hinh nói: "Tôi có một cách."

Cảnh Viên nín thở: "Cách gì?"

"Làm chuyện bà ấy không biết làm." Cố Khả Hinh nói xong tiến đến trước mặt Cảnh Viên, rất nghiêm túc nhìn môi nàng, hồng nhạt, cánh môi khẽ mở, giống như đang mời nàng thưởng thức, Cố Khả Hinh hỏi. "Bà ấy sẽ hôn em chứ?"

Cảnh Viên sốc, Cố Khả Hinh cười: "Xem ra là không."

"Cố ——" Môi Cảnh Viên bị người kia chặn lại, nuốt âm thanh xuống, không giống như chuồn chuồn lướt nước ở đoàn phim, vừa chạm vào liền dừng lại, lần này Cố Khả Hinh cắn khóe môi nàng, đầu lưỡi đảo qua cánh môi nàng, Cảnh Viên chỉ cảm thấy trong đầu băng một tiếng, động tĩnh rất lớn, nàng có chút choáng váng.

Cố Khả Hinh hấp thụ một phần ngọt ngào buông Cảnh Viên ra, đối diện với đôi mắt kinh ngạc của nàng hỏi: "Cảnh Viên, tôi là ai?"

Cảnh Viên không cần nghĩ ngợi trả lời: "Cố Khả Hinh."

Cố Khả Hinh cười: "Nhìn xem, không phải có thể phân biệt được sao?"

Lúc này Cảnh Viên mới phản ứng lại, tức giận hô: "Cố Khả Hinh!"

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khả Hinh: Bà ấy sẽ hôn em chứ?

Cảnh Viên: Chị điên à!

Cố Khả Hinh: Ừm, tôi sẽ hôn em.

Cảnh Viên:...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me