TruyenFull.Me

[BHTT - EDIT] XUÂN TÍN BUÔNG XUỐNG

CHƯƠNG 68

AdachiSensei

Tiếng ve kêu râm ran, ánh nắng chói chang, cả mùa hè, hai người cứ thế mà điên cuồng chơi đùa, điên cuồng làm tình.

Đời người hiếm có những khoảnh khắc tận tình như vậy, sự quyến luyến và yêu thích hóa thành những ham muốn nguyên thủy, trần trụi nhất của con người, là những cái ôm, những nụ hôn và vô số những cuộc mây mưa vui sướng tràn trề.

Rèm sa che khuất ánh nắng trắng lóa buổi chiều, điều hòa thổi hơi lạnh phơ phất, trên bàn học là một bó hoa bách hợp vàng rực rỡ, hương thơm thoang thoảng thỉnh thoảng lại lướt qua chóp mũi.

Xuân Tín gục mặt vào gối ngủ thiếp đi, chiếc quần lót nhỏ màu trắng in hoa hồng phấn ôm lấy vòng ba căng tròn, mái tóc phủ kín cả tấm lưng, một chân duỗi thẳng, một chân co lại, làn da trắng hồng, mỗi một đường cong uốn lượn đều vừa vặn, gợi cảm, nhìn vô cùng có mỹ cảm. Đầu ngón tay lướt qua đốt sống lưng nhô lên của nàng, Tuyết Lí dời ánh mắt đi, đưa tay kéo chiếc chăn mỏng đắp lên, rồi lại nhẹ nhàng lay tỉnh nàng.

"Đừng ngủ nữa em, ngủ nhiều rồi tối lại không ngủ được."

Buổi chiều hai người có việc phải ra ngoài, đi gặp hai người, tuy rằng hai người đó chắc chắn đã không còn nhận ra họ nữa, nhưng dù sao cũng vẫn nên đến gặp một lần.

Xuân Tín vươn vai bò dậy, tỉnh táo được nửa phút, chớp chớp mắt, vẻ mặt cười gian xảo sáp lại gần huých vai Tuyết Lí: "Chị nhìn trộm em, còn sờ em nữa, phải không?"

"Sao nào? Không được à?" Tuyết Lí nhướng mày, "Chị hợp pháp." Cô bây giờ rất có lý, làm gì cũng là hợp pháp, chỉ cần hợp pháp, cái gì cũng làm.

"Chị chỉ biết hợp pháp thôi." Nàng lẩm bẩm, cũng là không có chuyện gì để nói nên mới nói vậy, mở cửa tủ lấy đại một chiếc váy mặc vào, ra tủ lạnh lấy hai que kem, xỏ xăng đan rồi cùng Tuyết Lí ra cửa.

Ngồi hơn mười trạm tàu điện ngầm, đi qua hơn nửa thành phố, hai người đến được địa điểm của chuyến đi này, khu ổ chuột phía Nam thành phố.

Những cây long não vài chục năm tuổi trên con phố cũ rất đáng xem, dưới gốc cây rất mát mẻ. Ven đường là một dãy hàng quán nhỏ, bán khoai tây chiên xiên, bán dứa, dưa hấu, bán sương sáo, thạch rau câu.

Xuân Tín ngậm một xiên gà rán viên kéo Tuyết Lí chui vào con ngõ nhỏ. Nàng rất quen thuộc nơi này, vào sâu trong ngõ rồi rẽ trái rẽ phải, vừa mới ra đến đường lớn đã nghe thấy tiếng phụ nữ chửi đổng.

"Canh Nhất Thần, anh có tiện không hả!"

Người đàn ông bị mắng dựa vào cột điện thoại, sốt ruột ngoáy tai: "Trương Thục Phân, cô còn có từ nào mới hơn không."

"Mấy vắt mì tôi để trên bàn ở cửa đâu rồi?" Trương Thục Phân xách cây lau nhà ướt sũng đi qua đi lại, chỉ vào mũi hắn hỏi.

Canh Nhất Thần ợ một cái: "Cô cố ý để ở cửa chẳng phải là cho tôi ăn sao? Lần sau bớt bỏ nước tương đi, mặn chát."

Trương Thục Phân không nói một lời, cây lau nhà ướt sũng đầy bùn đất đen ngòm trực tiếp quất vào quần hắn. Hai người rượt đuổi nhau chạy đi nửa con phố.

Trên đường có tiếng trẻ con bị đánh, tiếng vợ chồng cãi nhau, tiếng loa phát thanh từ hai cửa hàng tạp hóa đối diện, tiếng người bán rau bán hoa quả, vẫn náo nhiệt như ngày xưa.

Xuân Tín và Tuyết Lí đứng trước cửa tiệm xăm của Trương Thục Phân. Nền nhà được lát bằng những mảnh gạch men vỡ, bên cạnh xây một cái bể xi măng hình vuông chuyên dùng để giặt cây lau nhà và quần áo.

Xuân Tín nhớ lại nàng thường hay đứng ở đây rửa chân, những ngày mưa không quản ngại phiền phức hết lần này đến lần khác lau đi những vết chân đen mà người qua lại để lại trên nền gạch men. Trương Thục Phân thì ngồi trong phòng xem phim Hàn Quốc, khóc sướt mướt.

Thật ra cô ấy cũng mới ngoài ba mươi tuổi. Xuân Tín biết cô ấy đã từng kết hôn, nhưng hai vợ chồng thường xuyên đánh nhau. Có một lần người chồng uống rượu say ở bên ngoài về, ngã vật ra cửa ngủ cả đêm. Sáng tỉnh dậy mắng Trương Thục Phân tại sao không dìu hắn vào nhà, Trương Thục Phân nói sao không có trận tuyết tháng Sáu nào làm hắn chết cóng đi...

Tóm lại là bây giờ cô ấy ở một mình, thỉnh thoảng lại nhớ đến tài nấu ăn của chồng cũ, mì nấu ra còn thường xuyên bị người ta trộm.

Canh Nhất Thần chạy mất. Lúc này Trương Thục Phân thở hồng hộc xách cây lau nhà trở về, ngẩng đầu liếc nhìn hai người một cái, thuận miệng hỏi: "Xăm mình à?"

Xuân Tín lắc đầu. Trương Thục Phân cũng không thèm nhìn hai người thêm một cái nào nữa, tự quyết định: "Không xăm được, không xăm."

Xuân Tín đuổi theo đến trước tấm cửa kính bị bùn đất và bụi bặm bám đầy một nửa, thò đầu vào hỏi: "Tại sao không xăm?"

Trương Thục Phân lấy một chiếc cốc dùng một lần ra rót nước uống, ngón tay cái chỉ vào cửa. Tuyết Lí nghiêng đầu nhìn, trên bức tường xi măng có một chữ "DỠ" to đùng được phun bằng sơn đỏ.

"Không kinh doanh nữa, ngày mai máy móc đều kéo đi rồi, các cô đi tiệm khác mà làm đi." Trương Thục Phân vào bếp nấu mì lại. Xuân Tín líu ríu đi theo sau bà: "Vậy còn cô thì sao?"

"Chờ tiền đền bù giải tỏa chứ sao." Trương Thục Phân bật bếp ga nấu tạm nồi nước luộc mì, có chút không hiểu tại sao mình lại thuận miệng đáp lời một người lạ.

Xuân Tín nói: "Đổ nấu lại đi, nấu như vậy không ăn được đâu."

Trương Thục Phân bị nàng đẩy ra khỏi bếp, có chút ngơ ngác, tại sao đột nhiên trong tiệm lại có hai vị khách, một người đòi nấu mì cho mình, một người thì ngồi trên sô pha lật xem sách mẫu, tự nhiên như ở nhà mình vậy. Mấy đứa trẻ bây giờ thật không biết sợ người lạ gì cả.

Trương Thục Phân thật ra là một người rất khó gần, miệng lưỡi sắc sảo, có thể nói chết người ta. Nhưng cô ta cảm thấy hôm nay mình đặc biệt dễ tính, tâm trạng tốt, ví dụ như lúc nãy Canh Nhất Thần trộm mì, cô ta cũng chỉ xách cây lau nhà đánh hắn, không chửi mắng gì nhiều, bỏ qua cho cả tổ tông mười tám đời nhà hắn.

Ngồi trên chiếc ghế đẩu cao trước quầy, Trương Thục Phân nói: "Sáng nay lúc đến, suốt dọc đường đều nghe thấy tiếng chim khách kêu, mà lại không thấy chim khách ở đâu, cây cối rậm rạp quá. Lòng tôi còn nghĩ, nhà ai sắp có chuyện vui, không ngờ lại là nhà mình."

Ngay sau đó cô ta lại nghĩ, hai người lạ chạy vào nhà mình nấu mì cho mình, thì có gì là chuyện vui chứ? Mấy con bé nhà quê ở đâu ra, đáng lẽ bà phải đuổi chúng nó ra ngoài mới phải.

Tuyết Lí đặt quyển sách mẫu trong tay xuống, ngẩng đầu nói: "Giá mà những cái cây đó có thể giữ lại thì tốt biết mấy, đã trồng bao nhiêu năm rồi, nếu không chặt đi, có thể tiết kiệm được một khoản tiền phủ xanh đáng kể."

Trương Thục Phân có chút không hiểu cô đang nói gì, nhưng vẫn gật đầu phụ họa, ma xui quỷ khiến thế nào lại đáp lời: "Chắc là không chặt đâu, đó là tuyến đường chính vào nội thành, đường đủ rộng rồi, sửa sang lại một chút là được."

Tuyết Lí nói: "Vậy cũng tốt."

Trương Thục Phân thầm nghĩ tốt cái con khỉ, tôi có quen cô đâu? Cô ở đây nói chuyện phiếm với tôi làm gì.

Trong bếp, Xuân Tín bưng bát mì ra, đặt lên mặt bàn sau quầy. Trương Thục Phân ngày thường vẫn thích ngồi ở đây vừa xem ti vi vừa ăn gì đó.

"Còn có cả trứng chiên nữa à!" Bà kéo ghế ngồi xuống, gắp một đũa, "Không tệ nha!"

Xuân Tín ngượng ngùng cười: "Cũng tạm ạ." Rất nhiều rất nhiều năm rồi không nấu.

Hồi nhỏ ở nhà bà nội chưa từng để nàng nấu cơm, nấu cơm là việc của ông nội. Ông nấu ăn rất ngon, chỉ là hơi mặn. Nhưng bà nội sẽ bảo nàng đứng bên cạnh xem, bảo nàng mở to mắt ra mà học, xem những món ăn này phải cắt như thế nào, xào món gì thì cho gia vị gì.

Ông nội sẽ lẩm bẩm rất nhỏ, nói đi nói lại, rằng dầu phải sôi, thức ăn phải chín, ăn bữa thứ hai thì phải hâm nóng lại kỹ càng mới không bị tiêu chảy...

Cứ thế ngày này qua ngày khác xem, mỗi một bước đều khắc sâu vào trong lòng. Đến lúc thật sự phải làm, tay chân cũng không hề luống cuống.

Nấu một bát mì, làm Xuân Tín nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.

Nhớ lại lời bà nội nói, học thêm chút nữa, để còn biết tự nuôi sống bản thân.

Nàng sớm đã hòa giải với quá khứ.

Mì là mì nước trắng, chỉ có một quả trứng, vài lá cải xanh, chút hành lá. Xuân Tín biết Trương Thục Phân dạ dày không tốt, tính tình tuy nóng nảy, nhưng ăn uống lại rất thanh đạm.

Trương Thục Phân, con người này, tuy không thường xuyên nhớ đến, nhưng Xuân Tín vẫn nhớ rất nhiều chuyện về cô.

Xuân Tín dựa vào thành quầy, hỏi bà: "Không mở tiệm nữa, sau này cô định làm gì?"

Trương Thục Phân thầm nghĩ liên quan gì đến nàng, nhưng vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo: "Cùng mẹ tôi ra biển mua một căn nhà để ở, làm tạm chút buôn bán nhỏ gì đó, rồi tìm một anh chàng đẹp trai, ngày nào cũng cho hắn ăn hàu sống."

Xuân Tín bật cười: "Vậy cũng tốt."

"Tốt, đương nhiên là tốt, mẹ kiếp tôi cuối cùng cũng hết khổ rồi..."

Cuộc đối thoại của họ vừa kỳ lạ lại vừa tự nhiên.

Lúc Trương Thục Phân ngẩng đầu lên khỏi bát mì, trong phòng đã không còn ai nữa, hai người chỉ để lại một bó hoa tươi. Cô ôm hoa đi ra ngoài xem, trước sau đều không thấy bóng dáng đâu.

Hoa tươi do 'vị khách' để lại chỉ có thể đặt trên quầy, không biết hai người có quay lại lấy không. Trương Thục Phân tiếp tục ăn mì, trên máy tính là bộ phim không biết đã chiếu đi chiếu lại bao nhiêu lần rồi.

Trương Thục Phân ăn ăn, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo, có phải giống như trong truyện Liêu Trai không, kiếp trước cô đã cứu một con hồ ly nhỏ nên giờ nó đến báo ân? Thấy mình vẫn ổn, những lời khác cũng không nói, chào hỏi một tiếng rồi đi mất.

Nhưng cô đã cứu một con hồ ly nhỏ như vậy từ lúc nào nhỉ? Nghĩ không ra, có lẽ là vì con hồ ly nhỏ đó cũng không còn là con hồ ly nhỏ đáng thương, ướt sũng vì mưa ngày trước nữa.

Nó đã lớn, béo tốt, không nhận ra được nữa. Nó ngậm một đóa hoa đến đặt ở cửa, vào phòng mình dạo một vòng, Trương Thục Phân cũng chỉ tưởng là một con hồ ly khác đi ngang qua.

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Trương Thục Phân vội vàng "Phỉ phỉ phỉ", đứng dậy đi vái Quan Công trên quầy: "Yêu ma quỷ quái mau tránh xa!"

Vái Quan Công xong, Trương Thục Phân lại cầm bó hoa tươi do con hồ ly nhỏ mang đến lên xem, là mười bảy đóa cẩm chướng.

Hai người thật ra không đi xa, chỉ ở ngay bên cạnh, nói chuyện phiếm với Canh Nhất Thần.

Xuân Tín hỏi hắn: "Anh còn nhận đệ tử không?"

Đôi mắt bị khói hun cay xè nhìn qua, Canh Nhất Thần run run tay hỏi nàng: "Cô à?"

Xuân Tín "Ừm" một tiếng: "Anh còn mở tiệm không?"

Canh Nhất Thần vẫn buộc một cái khăn, hai cánh tay xăm trổ đầy hoa, tay run như bị Parkinson. Hắn dẫm tắt điếu thuốc dưới đế giày, vẫn là cái vẻ mặt rất đáng ăn đòn đó: "Tôi dựa vào cái gì mà nhận cô chứ."

Hắn không lớn hơn Xuân Tín bao nhiêu tuổi, 24? Hay là 26, Xuân Tín không nhớ rõ. Nàng tiếp xúc với hắn không nhiều, chỉ biết hắn ra ngoài làm việc từ rất sớm, mười bốn mười lăm tuổi đã vào nghề.

Xuân Tín còn biết hắn có chút tiền, muốn mở tiệm, chỉ là vẫn luôn không tìm được người thích hợp. Thành phố mà hắn từng sống đã không còn dung chứa hắn nữa.

Trương Thục Phân nói, là Canh Nhất Thần thích sư phụ của mình, một người sư phụ là nam, nhưng sư phụ đã có gia đình.

Nguyên văn lời của Trương Thục Phân là: "Người ta cả nhà coi hắn như con trai, hắn lại coi sư phụ như vợ, thế có vô lý không? Trên đường bao nhiêu thằng đàn ông hắn không đi thích, lại cứ phải thích sư phụ, người ta con cái đã lớn tướng rồi, có thể đồng ý sao? Cho nên là bị đuổi ra ngoài rồi. Sư phụ ở địa phương rất có uy tín, người trong giới bên đó đều tẩy chay hắn, hắn không còn cách nào khác đành phải đến Nam Châu này."

Khi đó Xuân Tín cảm thấy Canh Nhất Thần rất giống mình. Nghe xong chuyện của Canh Nhất Thần, nàng mới biết, thì ra không thể tùy tiện đi thích ai đó, nàng cho rằng điều đó là không đúng.

Thích là không thể kiểm soát được, đã thích rồi, thì phải làm sao bây giờ? Cả hai người họ đều chỉ có thể chạy trốn.

Canh Nhất Thần mở tiệm ở ngay bên cạnh tiệm của Trương Thục Phân, cũng không phải muốn cướp khách của cô ta, hai người làm những thứ hoàn toàn khác nhau, căn bản không có sự cạnh tranh, hắn là muốn cướp người.

Hắn là người thông minh, rất có tầm nhìn xa, biết tay nghề và mắt mình đều không tốt, lại không có con cái, nên phải nhanh chóng tìm một người kế nghiệp, sau này còn có người phụng dưỡng lúc về già.

"Nhưng bây giờ cũng không có ai theo anh cả." Xuân Tín nói.

Nàng lúc đó chưa đến mười sáu tuổi, Canh Nhất Thần đã ở đây rồi. Trước khi nàng về nhà, có lẽ Trương Thục Phân đã nói chuyện với hắn xong xuôi, 'Xuân Tín nhường cho anh đấy', hai người họ lén lút bán đứng nàng.

Bây giờ nàng đã mười chín, Canh Nhất Thần vẫn còn ở đây, chẳng phải là đang đợi nàng sao.

Bỏ rơi hắn, thật không trượng nghĩa. Bây giờ nàng đã trở lại, để hắn phải đợi thêm một lát, hy vọng hắn đừng giận.

Xuân Tín đang cãi nhau với Canh Nhất Thần, hai người qua lại nói chuyện nửa tiếng đồng hồ, Tuyết Lí dựa vào một bên xem. Phàm là những chuyện nàng có thể giải quyết, Tuyết Lí sẽ không nhúng tay vào, bao gồm cả việc tiếp tục học xăm, cũng là do chính nàng muốn học. Nói muốn quay lại xem thử, Tuyết Lí liền sắp xếp thời gian đưa nàng đến.

Nói gì làm gì, đều là do chính nàng quyết định, nàng trước nay đều rất có chủ kiến.

Xuân Tín đưa cho hắn xem một ít bức tranh và bài tập đã chụp lại trên điện thoại: "Anh nhận tôi, là anh nhặt được của hời lớn đấy, tôi giỏi lắm, thật đấy, tôi biết làm mà."

Canh Nhất Thần ban đầu còn từ chối, sau khi xem qua mấy bức tranh thì im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi: "Cô học qua rồi à?" Hắn là dân tay ngang, ngưỡng mộ nàng là dân chính quy.

Xuân Tín nói: "Học rồi, từ nhỏ đã học."

Canh Nhất Thần muốn hút thuốc, lại cảm thấy hút thuốc trước mặt con gái không hay, cứ sờ sờ môi mãi: "Vậy thì điều kiện của cô cũng khá tốt, không nhất thiết phải làm cái này. Theo như cô nói thì cô đã là sinh viên rồi, sắp khai giảng rồi, cứ học hành cho tử tế đi."

Hắn không biết trước đây điều kiện của Xuân Tín cũng không tốt, nàng là chuyên tâm đến đây để làm đệ tử của hắn.

Phong thủy luân chuyển, lần trước là Canh Nhất Thần cầu xin muốn nhận nàng làm đệ tử, bây giờ lại đến lượt Xuân Tín cầu xin hắn.

"Tôi nói cho anh biết, mất đi tôi, anh chẳng khác nào mất đi tất cả. Người tiếp theo giống như tôi còn chưa ra đời đâu, anh suy nghĩ cho kỹ vào!"

Vẻ mặt hắn như đang nhìn một kẻ tâm thần, cuối cùng vẫn trao đổi số điện thoại với nàng: "Cô đừng có cho tôi leo cây đấy!"

Xuân Tín nói: "Lần này tuyệt đối không bỏ."

Hắn nhướng mày: "Trước đây quen nhau à? Sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ."

Xuân Tín tự động bỏ qua: "Địa điểm mở tiệm chọn cho tốt vào, tôi tranh thủ thời gian đến vẽ cho anh một bộ tranh sơn dầu siêu lớn, anh muốn vẽ gì?"

Con dốc thẳng đứng đột nhiên thoải đi một nửa, bức tranh cũng đã được sắp xếp xong xuôi. Tay Canh Nhất Thần cũng không còn run nữa. Hạnh phúc đến quá bất ngờ, hắn sắp có người kế nghiệp rồi!

"Tùy cô thôi, ai biết cô nói thật hay giả, hay là rảnh rỗi không có việc gì đến trêu tôi chơi." Miệng thì nói vậy, nhưng mắt hắn lại ánh lên vẻ vui mừng.

Ngày mai bắt đầu, các hộ gia đình ở đây sẽ chính thức dọn đi. Nơi này sẽ sớm bị những tấm tôn thép màu xanh bao vây lại. Máy xúc sẽ san phẳng những ngôi nhà lụp xụp, xây dựng lung tung, rồi đào lên những cái hố to, đổ móng, xây nhà lầu.

Thật may mắn, một ngày trước khi rời khỏi nơi này, Canh Nhất Thần hắn đã có đệ tử, đệ tử còn định tặng hắn một bộ tranh sơn dầu, chúc mừng cửa hàng mới khai trương.

"Còn biết vẽ cả tranh sơn dầu nữa."

Canh Nhất Thần lại vui đến mức tay run lên: "Vậy để tôi mời các cô ăn cơm nhé." Hắn cảm thấy mình có vấn đề, chuyện còn chưa đâu vào đâu mà đã vội vàng để người ta lừa rồi.

Hai cô bé chạy vào tiệm hắn líu lo không biết nói những gì, lừa được hắn một bữa cơm.

Xuân Tín reo lên một tiếng: "Vậy ăn cá nướng đi! Em biết ở đâu cá nướng ngon lắm, ngay ngoài đường kia kìa, chắc bây giờ đã dọn hàng ra rồi!"

Xuân Tín thèm món cá nướng trên đường đã lâu, chỉ cần ngửi thấy mùi thôi nàng cũng sắp chết thèm rồi. Trước đây không nỡ ăn, bây giờ có người mời, nàng thật sự rất vui!

Canh Nhất Thần thầm nghĩ, quả nhiên là lừa hắn, ăn gì cũng đã sắp xếp sẵn cho hắn rồi! Nhưng giọng hắn nghe cũng vui vẻ vô cùng, vung tay lên: "Ăn! Tiền thì có nhiều."

Xuân Tín đi gọi cả Trương Thục Phân đến. Lúc đi, cô ta vẫn còn đang ôm hoa ngẩn ngơ trong tiệm. Trương Thục Phân nghe nói nàng là đệ tử mới của Canh Nhất Thần cũng ngơ ngác, không hiểu sao lại cùng hai người ngồi dưới mái hiên đỏ ven đường. Nhưng đồ ăn thức uống rất nhanh đã được mang lên bàn, mọi người ăn uống no say, cũng không còn thời gian để suy nghĩ những chuyện linh tinh nữa.

Đâu đâu cũng đang phá dỡ, máy xúc san phẳng hết tòa nhà cũ này đến tòa nhà cũ khác, chôn vùi quá khứ. Đây đương nhiên không phải là kết thúc, những tòa nhà cao ốc sẽ mọc lên như nấm sau mưa, sừng sững trên nền đất cũ.

Mọi người đều có một tương lai tốt đẹp.

Ăn xong chia tay, lúc về tàu điện ngầm đã không còn nhiều người. Xuân Tín mặt đỏ bừng dựa vào vai Tuyết Lí. Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển cũng không vui đến thế, nàng đã hoàn thành một việc lớn trong đời.

"Em vui lắm." Nàng nhìn hình ảnh của mình và Tuyết Lí phản chiếu trên tấm kính toa tàu, bỗng dưng nước mắt rơi xuống, "Em vui lắm."

Tuyết Lí lấy khăn giấy từ trong túi ra, nâng khuôn mặt nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên lông mi nàng. Xuân Tín sụt sịt mũi: "Em không nên khóc."

"Muốn khóc thì cứ khóc đi." Tuyết Lí nói, "Đây là nước mắt hạnh phúc."

"Em phải có sự nghiệp của riêng mình, em có thể tiếp tục làm việc em thích, chị có vui cho em không?"

Tuyết Lí dịu dàng: "Đương nhiên, chị sẽ ủng hộ mọi lựa chọn của em."

Bất kể là trước đây hay bây giờ, điểm này của Tuyết Lí chưa bao giờ thay đổi, kể cả lần Xuân Tín bỏ nhà đi.

Vô số lần, Tuyết Lí đều rất kiên định nói với nàng: "Chị tin tưởng em, và sẽ mãi mãi vô điều kiện ủng hộ em, tin rằng em nhất định có lý do để làm như vậy."

Xuân Tín nhìn sâu vào mắt cô, giống như đáy giếng sâu thẳm phản chiếu ánh trăng: "Em thật sự rất yêu rất yêu chị."

Tuyết Lí nói: "Chị cũng vậy, rất yêu rất yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me