Bhtt Edit Xuyen Thanh Phao Hoi Yeu Chieu Phan Dien Lu Ngoc Tai Bang
Dư Doanh Hạ tin tưởng rằng chỉ cần có Nhan đại phản diện ra tay, nhất định là hàng thượng phẩm. Vì vậy, nàng dứt khoát ném sang một bên cuốn công pháp không biết có dùng được hay không, rồi chuyên tâm nghiên cứu mấy quyển mà Nhan Hoài Hi vừa trao cho.Nhan Hoài Hi còn kiên nhẫn, chậm rãi giảng giải cho nàng nghe ưu khuyết điểm của từng quyển, lại thuận tiện giúp nàng phân tích xem thể chất và linh căn của mình phù hợp với loại nào nhất.Sau khi cân nhắc, Dư Doanh Hạ chọn một bộ có tên là Sinh Tử Hồn Độ. Theo lời Nhan Hoài Hi, nếu tu thành bộ này, sẽ có thể vượt qua ranh giới sinh tử, dù bị người khác giết cũng có thể trực tiếp hóa thành quỷ tu, mà tu vi không bị tổn hao chút nào.Dư Doanh Hạ ôm cuốn công pháp về phòng, háo hức muốn nghiên cứu. Còn Nhan Hoài Hi thì cầm lấy túi gấm xanh nhạt trong tay, khóe môi cong lên thành một nụ cười đầy giễu cợt.Ân Đạc, món nợ năm đó, ta sẽ từ từ tính với ngươi.Việc Dư Doanh Hạ vô tình mang đến túi gấm này quả là ngoài dự kiến nhưng lại cực kỳ hữu dụng. Không ngờ tiểu nha đầu đó lại tin tưởng Dư Doanh Hạ đến mức này. Cũng phải thôi, ngay cả nàng còn suýt bị lừa, huống chi Phương Nguyệt Đồng ngây ngốc kia.Giờ có trong tay phương tiện liên lạc kín đáo như vậy, nàng có thể mượn thân phận của Dư Doanh Hạ để làm được rất nhiều chuyện.Nhan Hoài Hi ung dung thong thả mở túi gấm, đang nghĩ ngợi xem nên động chút thủ đoạn nào trong đó, thì cửa phòng lại vang lên tiếng gõ nhẹ."Vào đi." Nàng không cần thăm dò cũng biết là Dư Doanh Hạ, nhưng chẳng phải nàng ấy vừa mới đi nghiên cứu công pháp sao? Sao mới vừa đi đã quay lại nhanh vậy?Thực ra, trước nay Nhan Hoài Hi vẫn nghi ngờ việc Dư Doanh Hạ mất hết tu vi. Linh lực trong cơ thể nàng hầu như đã bị Dư Doanh Hạ hút hết ra, vậy sao có thể đột nhiên "mất sạch tu vi" một cách vô lý như vậy được?Nàng đã thử dò xét Dư Doanh Hạ nhiều lần, nhưng đối phương chưa bao giờ để lộ sơ hở. Dù có bị dồn đến bước suýt mất mạng, quanh người Dư Doanh Hạ vẫn không hề có dao động linh lực, trông chẳng khác nào một phàm nhân thực thụ.Nếu Dư Doanh Hạ thực sự có âm mưu khác và chỉ giả vờ để tiếp cận mình, cũng không cần phải cực đoan làm đến mức này. Chẳng lẽ... thật sự giống như lời Dư Doanh Hạ từng nói, vì muốn vây khốn đám người Phương Nguyệt Đồng, nàng ấy đã tự mình hy sinh toàn bộ tu vi?Ban đầu, Nhan Hoài Hi xem đây là khả năng hoang đường nhất, nhưng hiện tại trong lòng nàng, ý tưởng kiên định ấy đã bắt đầu lung lay.Dư Doanh Hạ bước vào, trên tay ôm cuốn công pháp, vẻ mặt vừa rối rắm vừa lúng túng, dường như có điều muốn nói nhưng lại ngại mở miệng."Có chuyện thì nói đi." Nhan Hoài Hi có chút chịu không nổi ánh mắt đáng thương kia đang nhìn mình."Cái đó... Chủ thượng, thuộc hạ đọc không hiểu công pháp này." Cuối cùng Dư Doanh Hạ cũng khó khăn thốt ra mấy chữ.Toàn bộ kiến thức tu tiên của nàng đều đến từ ký ức của nguyên chủ, mà kiến thức nguyên chủ lại không nhiều, hơn nữa nguyên chủ vốn là đao tu, hiểu biết về hồn tu gần như bằng không.Hồn tu nhất đạo phức tạp gấp nhiều lần so với pháp tu khác. Khi Dư Doanh Hạ mở Sinh Tử Hồn Độ ra, chữ nghĩa trên giấy như biến thành thiên thư. Dù cố moi ký ức của nguyên chủ ra nghiền ngẫm, nàng vẫn không tài nào hiểu nổi.Nàng trợn mắt đọc đi đọc lại suốt nửa ngày, cuối cùng đành đầu hàng, rầu rĩ quay lại tìm Nhan Hoài Hi.Nhan Hoài Hi thì chẳng lấy làm lạ. Nàng biết muốn hiểu được hồn tu đâu phải chuyện dễ dàng, và cũng sớm đoán được rằng Dư Doanh Hạ chắc chắn sẽ thường xuyên đến hỏi mình."Lại đây, chỗ nào không hiểu?" Lúc này Nhan Hoài Hi vẫn chưa hình dung được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào."Chỗ này." Dư Doanh Hạ chỉ vào dòng đầu tiên của công pháp.Nhan Hoài Hi im lặng một lát. Nàng không ngờ ngay câu mở đầu mà nàng ta đã không hiểu.Dư Doanh Hạ kéo một chiếc ghế nhỏ lại ngồi bên cạnh, trông ngoan ngoãn như một học trò chuẩn bị nghe giảng."Xin lỗi chủ thượng, thuộc hạ thật sự không hiểu nổi phương pháp tu luyện của hồn tu."Khóe môi Nhan Hoài Hi khẽ giật, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.Quả nhiên, linh cảm của nàng không sai. Dư Doanh Hạ đúng là "có năng lực" mỗi một câu đều không hiểu — mỗi dòng đều phải hỏi nàng. Sau khi Nhan Hoài Hi tốn bao công sức giảng giải lại toàn bộ công pháp theo cách Dư Doanh Hạ có thể nghe hiểu, đến lúc thực hành thì... lại gặp vấn đề mới.Dư Doanh Hạ hoàn toàn không thể dựa vào công pháp dẫn dắt ra được sức mạnh linh hồn của mình. Trải qua một buổi chiều dạy dỗ, Nhan Hoài Hi cảm thấy thương thế của mình sắp bị cái đồ học trò ngốc nghếch này chọc cho tái phát đến càng nghiêm trọng hơn.Chẳng lẽ đây chính là phương thức mới nàng ta dùng để báo thù mình sao?!Công pháp mà nàng chọn cho Dư Doanh Hạ vốn là loại đơn giản dễ học nhất, phẩm cấp lại không hề thấp. Ngày trước khi nàng còn nhỏ, những đứa trẻ trong gia tộc đều có thể học được, sao đến lượt Dư Doanh Hạ lại ngay cả hồn lực cũng không cảm nhận nổi?Dư Doanh Hạ đưa tay lau mồ hôi trên trán, bản thân nàng cũng không hiểu vì sao mình lại không làm được. Rõ ràng đã làm đúng như lời chỉ dẫn, vậy mà vẫn chẳng cảm nhận được điều gì.Chẳng lẽ là do ảnh hưởng từ kiếp trước, tư tưởng quan niệm của mình chưa hoàn toàn chuyển sang thế giới tu tiên này? Không thể nào...Nhan Hoài Hi chưa từng dạy ai bao giờ, nên đành gom hết kiên nhẫn ra dạy thêm ba ngày nữa. Thế nhưng đến ngày thứ ba, vẫn chẳng có tiến triển gì. Nàng thẳng tay ném cuốn công pháp kia sang một bên, rồi đưa cho Dư Doanh Hạ một bản công pháp khác.Nhưng sự thật chứng minh, Dư Doanh Hạ hoàn toàn không thể tu nổi công pháp của gia tộc nàng."Ngươi không có giỡn mặt với ta đấy chứ?" Nhan Hoài Hi nhìn Dư Doanh Hạ, giọng nói lộ rõ vẻ bất lực. Đôi môi vốn đã nhợt nhạt của nàng nay lại càng mất đi huyết sắc."Không có mà... thuộc hạ cũng thật lòng muốn sớm học được một chút bản lĩnh để bảo vệ bản thân." Dư Doanh Hạ đáp, giọng mang theo nỗi chán nản.Môi Nhan Hoài Hi khẽ run nhè nhẹ. Nàng giơ tay lên, ra hiệu bảo Dư Doanh Hạ cúi đầu xuống.Đầu ngón tay lạnh buốt của Nhan Hoài Hi đặt lên ấn đường Dư Doanh Hạ. Hơi lạnh lan ra khiến nàng run rẩy một cái."Đừng động, cũng đừng kháng cự. Thả lỏng." Giọng của Nhan Hoài Hi trầm xuống, mang theo mệnh lệnh không cho phép chống lại.Dư Doanh Hạ lập tức không dám cử động. Nàng cảm thấy một luồng sức mạnh mềm mại xuyên thẳng vào trong óc của mình, trong khoảnh khắc ấy, ý thức của nàng như bay lên, mơ hồ trôi giữa tầng mây nhẹ bẫng.Hành vi này vừa thân mật lại vừa nguy hiểm. Nhan Hoài Hi hơi bất ngờ, Dư Doanh Hạ thế mà hoàn toàn không bố trí phòng vệ, để mặc nàng tùy ý "chạm vào" nhào nặn linh hồn của mình.Nàng lại nhẹ nhàng vuốt ve linh hồn ấy thêm lần nữa. Khóe môi Nhan Hoài Hi không kiềm được khẽ cong, cơn bực dọc vì dạy mãi không thông cũng dần tan biến. Linh hồn của Dư Doanh Hạ mang lại cho nàng một cảm giác đặc biệt: mềm mại, ấm áp, như thể là một khối ánh sáng hữu hình. Nhiệt độ ấy dịu dàng đến mức khiến người ta muốn chạm mãi không buông.Nhan Hoài Hi, kẻ từng nhìn thấy muôn ngàn linh hồn méo mó và đen tối, lại lần đầu tiên gặp được một linh hồn thuần khiết như vậy. Nàng gần như không nỡ rút tay ra.Cho đến khi bắt gặp ánh mắt mờ mịt mà ngây ngốc của Dư Doanh Hạ, Nhan Hoài Hi mới nhận ra hình như mình đã hơi quá giới hạn rồi. Mà Dư Doanh Hạ thì không biết gì về những ẩn ý đằng sau hành động "khiêu khích" kia, lại bắt đầu phản ứng kỳ lạ dưới sự chạm khẽ đó.Trong lòng Nhan Hoài Hi ho khẽ một tiếng, sau đó lập tức dẫn dắt luồng hồn lực của Dư Doanh Hạ theo đường vận hành của công pháp đầu tiên mà nàng từng chọn, để hai luồng lực hòa làm một cùng tu luyện.Ban đầu, nàng chỉ định giúp Dư Doanh Hạ cảm nhận cách vận hành công pháp, học một hai lần rồi tự thực hành. Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng.Theo lý thuyết, khi công pháp vận chuyển, linh hồn của Dư Doanh Hạ phải dần ngưng tụ thành một tia hồn lực, rồi kéo theo linh lực và lực lượng của nàng cùng nhau vận chuyển.Nhưng điều khiến Nhan Hoài Hi sững sờ là, linh hồn ấm áp mềm mại ấy không hề có phản ứng nào với công pháp cả!Sao có thể như thế được?!Nhan Hoài Hi nghiên cứu hồn tu nhất đạo đã vài chục năm, tự nhận kiến thức sâu rộng, vậy mà chưa từng thấy qua tình huống tương tự!Dư Doanh Hạ nhìn thấy sắc mặt của Nhan Hoài Hi dần trở nên khó coi, cố kìm lại cảm giác kỳ quái còn lưu lại trong linh hồn, cẩn trọng hỏi: "Chủ thượng... có phải cơ thể thuộc hạ có vấn đề gì không?"Nhan Hoài Hi nhíu mày. Tình trạng kỳ quái của linh hồn Dư Doanh Hạ không khiến nàng nản, mà ngược lại còn khơi dậy ham muốn chinh phục và nghiên cứu mãnh liệt."Ngươi lại đây, gần hơn chút nữa."Dư Doanh Hạ rụt rè tiến thêm nửa bước, vẫn cố giữ một khoảng cách an toàn để tránh vô tình chạm phải vị Diêm Vương sống này mà bị nổi giận.Thế nhưng dáng vẻ "rụt rè xoắn xít" ấy lại khiến Nhan Hoài Hi bất mãn. Người trên giường không nhịn được nữa, dứt khoát vươn tay, túm lấy cổ áo Dư Doanh Hạ rồi kéo mạnh xuống.Hai trán kề sát nhau. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở hòa làm một.Đôi mắt Dư Doanh Hạ mở to, quá gần rồi. Nàng thậm chí còn có thể đếm được từng sợi lông mi khẽ run của Nhan Hoài Hi.Dư Doanh Hạ cảm nhận được gương mặt mình đang nóng bừng. Chỉ cần nghiêng thêm một chút thôi... thì có lẽ môi họ sẽ chạm vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me