TruyenFull.Me

Bhtt Editing Hong Mon Toi An Tap

Chương 54
Chào mọi người, mình là Peppa.





Đèn phòng khách đột nhiên sáng lên.

Chu Huy ngây người tại chỗ, mất nửa phút mới khôi phục ánh mắt, phát hiện trong màn hình TV đang chiếu một bộ phim ma của Nhật Bản không biết đã được sản xuất từ năm nào, một nữ quỷ mặc đồ trắng trong màn hình vẫn còn đang ú ớ gọi gì đó: "Aaaaa — —"

Khiến Chu Huy tê cả da đầu.

"Cảnh sát Chu, cô về rồi sao?"

Bật đèn lên, Chu Huy vẫn bị dọa giật mình một phát, quay đầu đi, nhìn thấy Dụ Bạch đang ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm một gói snack mà cô mua hồi tối hôm qua, vẻ mặt bình tĩnh đạm nhiên, tựa hồ có chút buồn chán tẻ nhạt.

Chu Huy: "Chị ở nhà xem phim ma giữa ban ngày?"

Dụ Bạch nhíu nhíu mày, nhích người khỏi chỗ ngồi một chút, chừa ra một chỗ trống trên sofa: "Cảnh sát Chu muốn xem chung không?"

Chu Huy nuốt một ngụm nước bọt, hai tay buông xuôi bên người nắm chặt góc áo, mồ hôi lạnh rịn ra, nhìn ánh mắt nhiệt tình rủ rê của Dụ Bạch, há miệng, trong lòng dựng lên phòng tuyến tâm lý, nhưng vẫn không thuyết phục được bản thân, ấp úng chỉ chỉ phòng bếp: "Hay là... Hay là chị tự xem đi? Tôi đi vào bếp nấu cơm."

Dụ Bạch lắc lắc gói snack trong tay, lại lấy ra thêm một gói trong túi nilon trên ghế sofa, đưa tới trước mặt Chu Huy: "Vừa mới ăn sáng không bao lâu, hơn nữa còn có đồ ăn vặt, nấu cơm làm gì."

Ánh mắt chờ đợi của Dụ Bạch nhìn sang, khẽ mỉm cười vẫy tay với Chu Huy: "Cùng nhau xem đi, xem một mình chán lắm."

Chu Huy do dự vài giây, cuối cùng cũng đồng ý: "...Được thôi."

Cô gần như kéo lê thân mình qua đó.

Dụ Bạch thấy cô đồng ý, cười đổi tư thế thoải mái hơn rồi rúc vào ghế sofa, cầm điều khiển đèn.

Tách— —

Đèn phòng khách lại tắt.

Chu Huy nhìn ngọn đèn vừa tắt, khóc không ra nước mắt.

Thân thể cứng đờ ngồi thẳng trên sofa, nhìn căn nhà cổ âm u trên màn hình, bóng trắng thỉnh thoảng lướt qua, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Động tác máy móc bóc gói snack, nhét vội vài miếng vào miệng, cố gắng chuyển dời sự chú ý.

Đột nhiên, nữ quỷ vừa nãy còn bay tới bay lui không lộ diện đột ngột xuất hiện trên màn hình, khuôn mặt không có con ngươi nhuốm đầy máu đỏ, há cái miệng rộng như chậu máu xông tới: "A a a a a a a— —"

"Aaaaaa — —"

Chu Huy nhảy thẳng lên ghế sofa, snack trong tay rơi đầy sàn.

Dụ Bạch nghe tiếng quay đầu lại, mượn ánh sáng yếu ớt của màn hình TV, kinh ngạc nhìn Chu Huy: "Cô đang sợ sao?"

"...Không có."

Chu Huy nói xong, lẳng lặng xích lại gần về phía Dụ Bạch.

Dụ Bạch: "..."

Đại đội trưởng Chu từng bước vào vô số hiện trường vụ án, nhìn thấy đủ loại thi thể với tình trạng tử vong khác nhau cũng chưa bao giờ run sợ, vậy mà lại bị một nữ quỷ dọa cho sợ mất mật.

Không phải cô sợ.

Mà là vô cùng sợ.

Hồi nhỏ, cô bị hai chị họ bên nhà cô Ba vừa dụ dỗ vừa lừa gạt dẫn đi xem phim ma, hai chị còn lừa cô nói là xem phim hoạt hình, kết quả là...

Cô sợ đến nỗi buổi tối đi ngủ không dám tắt đèn suốt cả tháng trời, từ đó để lại "bóng ma tâm lý nghiêm trọng".

Nhìn bộ phim vẫn đang chiếu trước mắt, Chu Huy lại nhích lại gần Dụ Bạch hơn.

Dụ Bạch cảm thấy vạt áo bị người ta kéo kéo, liếc mắt thấy Chu Huy càng lúc càng gần mình, khóe miệng ngậm ý cười không vạch trần cô.

Vừa cúi đầu, lại thấy snack vương vãi đầy thảm, Dụ Bạch đưa gói snack trong tay mình về phía Chu Huy.

Chu Huy vốc một nắm nhét vào miệng, nhai đến phồng cả má như chuột hamster, để che giấu sự sợ hãi của bản thân.

Ăn xong, không chỉ vẫn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, mà còn cảm thấy khoang miệng vừa ăn snack xong cũng mát lạnh, thế là khóe miệng cô giật giật hỏi: "Snack này vị gì vậy?"

Dụ Bạch liếc nhìn cô, cười nói: "Vị dưa leo."

Chu Huy chỉ cảm thấy điều hòa trong phòng càng lạnh hơn, vội vàng ôm chặt lấy bản thân yếu đuối.

Cuối cùng, trong sự run rẩy của Chu Huy, thời gian xem phim ma của hai người buộc phải kết thúc sớm.

Chu Huy nhìn ánh đèn đã sáng và màn hình đã dừng, cuối cùng cũng không còn run nữa.

Ngồi trên sofa đối mặt với Dụ Bạch ba mươi giây, cô có chút ngại ngùng buông lỏng người.

Lúc này, vẻ mặt Dụ Bạch hơi kỳ lạ, giống như một cây cung đã kéo căng hết cỡ, chỉ thêm một giây nữa là sẽ không nhịn được.

Chu Huy nhìn nàng, bĩu môi: "Chị muốn cười thì cứ cười đi!"

Dụ Bạch nghe Chu Huy nói vậy, cuối cùng không nhịn được nữa, cúi người chống tay xuống sofa: "Phụt, xin lỗi, tôi thật sự không... ha ha ha!"

Chu Huy mặt đầy vạch đen: "..."

Dụ Bạch thu liễm lại một chút, bỏ tay khỏi lưng ghế sofa, đáy mắt thêm vài phần trêu chọc: "Tôi chỉ không ngờ, cảnh sát Chu phá nhiều vụ án như vậy, lại sợ ma?"

Chu Huy cố nhịn thôi thúc muốn bỏ chạy, cố gắng vớt vát chút hình tượng bên ngoài của mình: "Không được nói ra!"

Dụ Bạch che miệng cười gật đầu, nhịn không được nhìn cô nói: "Được, tôi sẽ không nói ra đâu, cảnh sát Chu." Sau đó nhìn Chu Huy nói: "Vậy bây giờ chúng ta xem gì đây?"

Chu Huy nhìn trái nhìn phải, dứt khoát lấy cả thùng đĩa CD từ tủ TV ra ghế sofa, hai người ngồi trên sofa lựa từng cái một.

Phát hiện ngoại trừ phim ma, thế mà chỉ còn "Heo Peppa".

Dụ Bạch hơi nhíu mày, cầm một chiếc đĩa đưa cho Chu Huy: "Không thì xem cái này đi!"

Chu Huy đau răng hai giây, phân vân một lúc giữa phim ma và Heo Peppa, vẫn không thể thuyết phục bản thân tiếp nhận con ma nữ mặc áo trắng vừa nãy, cầm lấy đĩa Heo Peppa chạy đi mở.

Màn hình TV nhanh chóng xuất hiện một bé heo, tiếp theo là một tràng thanh âm: "Xin chào mọi người, mình là Heo Peppa, đây là George em trai của mình, đây là ba của mình..."

Dụ Bạch ngồi trên ghế sofa, chống khuỷu tay đỡ đầu, chờ Chu Huy quay lại ngồi xuống, đáy mắt nàng vẫn còn ý cười, vẫn không nhịn được nghiêng đầu hỏi cô: "Nhưng mà, sao cô lại thích Heo Peppa như vậy?"

Chu Huy nhảy lên ghế sofa, vuốt vuốt tóc, giải thích: "Hai năm trước khi ông nội tôi mất, đúng lúc đài truyền hình bắt đầu chiếu Heo Peppa, hồi đó ngày nào ông cũng xem, mỗi lần tôi tan ca về nhà, ông liền kéo tôi đến xem cùng, lúc ấy trí nhớ của ông đã không còn tốt, luôn cảm thấy như tôi vẫn đang 6 tuổi, đã giải thích cho ông mấy lần, sau lại thấy không có hiệu quả, sang ngày hôm sau ông lại quên, nên quyết định xem cùng ông luôn, còn mua thêm thật nhiều đĩa về nhà."

Dụ Bạch khẽ giật mình, không nghĩ tới thế mà là nguyên nhân này, ngước mắt nhìn Chu Huy như có điều suy tư: "Dường như cô có quan hệ rất tốt với ông nội."

Chu Huy cười gật gật đầu: "Mẹ tôi mất sớm, ba tôi lại vội vàng tới mức chân không chạm đất, căn bản không có thời gian quan tâm tôi, tôi hồi nhỏ là do ông nội nuôi lớn."

Từ đó, Dụ Bạch cuối cùng cũng nhận ra, thì ra hơi thở "lão cán bộ" mãnh liệt trên người Chu Huy là bắt nguồn từ chỗ này.

Trong lòng nàng hiểu rõ gật gật đầu, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với quá khứ của Chu Huy, hai người nói chuyện phiếm câu có câu không.

Kèm theo một hai câu thoại trong TV truyền tới: "Con nghe thấy nó kêu ục ục, Ba ơi, con nghĩ chắc là ba đang đói..."

Chu Huy xoa xoa tay, lại mở gói snack, nhìn Dụ Bạch, nói: "Thật ra là còn do thấy nó đẹp."

Dụ Bạch trịnh trọng gật đầu với chuyện lạ, quyết định cảm nhận niềm vui của Chu Huy một chút.

Sau mười phút.

Chu Huy cảm nhận được trên vai mình đột nhiên có trọng lượng đè xuống, hết sức kinh ngạc, cô nhìn thấy mí mắt Dụ Bạch đã khép lại vào nhau, tựa trên vai cô mà ngủ.

Chu Huy cụp mắt xuống, nhìn người bên cạnh ngủ say, nghe thấy hô hấp đều đều của nàng, thở nhẹ nửa hơi, dùng động tác nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, bế ngang người nàng, lên phòng ngủ ở tầng hai.

Bế người tới giường, Chu Huy rũ mắt xuống, gương mặt xinh đẹp của Dụ Bạch liền tiến vào mắt cô.

Động tác đứng dậy của Chu Huy khựng lại, vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy ngồi xổm bên giường, không nhịn được đưa tay chạm nhẹ vào mặt nàng.

Làn da trắng trẻo, vô cùng mịn màng.

Cảm giác mềm mại mịn màng khiến cô thêm vài phần đắm chìm, đầu ngón tay nhất thời không rời đi.

Dụ Bạch tựa như cảm nhận được phần thân mật này, mơ màng thì thầm một tiếng không thể nghe được, hàng mi mỏng như cánh ve cũng run rẩy theo.

Chu Huy lúc này mới theo phản xạ tự nhiên thu tay về, cảm giác ấm áp còn sót lại trên đầu ngón tay mang đến cho cô một cảm giác không chân thực trong nội tâm.

Cô liếm môi, nuốt xuống cảm xúc sắp xông lên đầu, lại lưu luyến nửa phút, hơi thở trầm xuống, chống dậy bên giường, đứng lên đi ra ngoài.

Mười ngày sau.

Cục cảnh sát thành phố Bình Lăng, văn phòng của đội cảnh sát hình sự.

Tôn Dã nằm sấp trên máy tính chỉnh sửa lại tài liệu cho buổi sáng, công việc rườm rà lúc này cuối cùng cũng hoàn thành, duỗi lưng một cái, từ sau máy tính ló đầu ra: "Ê! Mấy anh đẹp trai mấy chị đẹp gái, có ai biết đội trưởng Chu mấy nay đi đâu rồi không?"

Một đồng nghiệp kéo dài giọng từ sau máy tính đáp lời: "Không biết, tôi chỉ biết là báo cáo kết án của tôi vẫn chưa viết xong..."

Tôn Dã chậc một cái, đau lòng nhức óc nói với đồng nghiệp: "Nhìn cậu xem, không quan tâm cấp trên chút nào cả, bảo sao tháng trước cậu không có tiền thưởng, ái chà chà!"

Đồng nghiệp trả lời lại: "Tôi nhớ hình như cậu cũng đâu có."

"..." Tôn Dã bị nghẹn một chút, nhưng rất nhanh liền khoát khoát tay, điều chỉnh tốt cảm xúc: "Tôi không có tiền thưởng không phải rất bình thường sao. Mà lại nói, đội trưởng Chu mấy ngày nay rốt cuộc đã đi đâu vậy? Chấp hành nhiệm vụ bí mật hả? Chứ kỳ nghỉ của chị ấy đã kết thúc rồi mà?"

Tất cả mọi người đều lắc đầu, biểu thị rằng không rõ hành tung gần đây của đội trưởng Chu.

Hàn Úy gõ phím lạch cạch sau máy tính, lúc này ngẩng đầu, sờ cằm phỏng đoán: "Đây xem ra là một vụ án kỳ lạ của Thị Cục chúng ta! Đội trưởng Chu cái người này vạn năm cuồng công việc thế mà lại mất tích nhiều ngày..." Hàn Úy một trận suy tư, đột nhiên nhận ra được chút manh mối: "Chắc chắn là có biến!"

Tôn Dã cùng một đám đồng nghiệp hóng hớt tranh thủ xúm lại: "Tình huống gì đây? Phó Hàn phân tích chút đi."

"Chuyện này..."

Hàn Úy vừa định mở miệng, Dương Bình Phàm ôm một xấp tài liệu mở cửa bước đến, đẩy kính trên sống mũi, nói: "Phó Hàn, anh không cần phân tích, em biết đội trưởng Chu đang ở đâu."

Một đám cảnh viên trong văn phòng lập tức vứt bỏ Hàn Úy, vây đến trước mặt Dương Bình Phàm.

Dương Bình Phàm lùi lại nửa bước, nghiêm trang nói: "Đội trưởng Chu bây giờ đang nghỉ phép để đi biển Aegean."

"Cái gì? Thiệt không?"

"Đi cùng ai? Nhất chi hoa, cậu mau nói rõ ràng, chuyện như thế nào?"

Dương Bình Phàm không hoảng hốt, không vội vàng, đặt tài liệu trong tay xuống, lại đẩy mắt kính một chút, nghiêm mặt nói: "Tiểu Lưu bên phòng kỹ thuật nói với tôi, cậu ấy nói mười ngày trước đội trưởng Chu đến Thị Cục tìm Cục trưởng Trương để xin nghỉ phép, lấy hai kỳ nghỉ chưa nghỉ của hai năm trước ra nghỉ bù hết luôn."

Tôn Dã đếm ngón tay tính toán, kinh ngạc nói: "Vậy chẳng phải nghỉ liền một lúc 20 ngày sao? Tôi cũng muốn có kỳ nghỉ lâu như vậy."

Một đám cảnh viên nhìn cậu ta bắt sai trọng điểm hoàn toàn, lập tức im lặng.

Hàn Úy đập vai cậu ta, cà khịa: "Cậu nghỉ 7 ngày, đi xem mắt 8 buổi mà không một buổi nào thành công, có cho cậu nghỉ thêm nửa tháng cũng vô dụng thôi, vẫn nên chuẩn bị tinh thần làm việc cho tốt đi! Ngày nghỉ tươi đẹp không có duyên với cậu đâu."

Tôn Dã bị đâm trúng chỗ đau, nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Anh anh anh... Phó Hàn, chiếc thuyền hữu nghị của chúng ta chính thức bị lật!", nghĩ nghĩ một lúc lại bổ sung thêm: "Hê hê, phó Hàn, kế hoạch đi Maldives của anh với tiểu Triệu cảnh hoa cũng không thành công nhỉ? Cuối cùng không phải là anh một thân một mình ở bờ biển xinh đẹp đón gió biển thê lương sao, chà chà!"

Hàn Úy: "Thằng nhãi! Mả mẹ nó... mày chờ đó cho anh!"

"Ha ha ha!" Tôn Dã đã chạy xa ba thước, trốn phía sau Dương Bình Phàm, tránh được tập kích của Hàn Úy, sau đó lại chọc chọc cánh tay của Dương Bình Phàm: "Nhất chi hoa, kể tiếp đi, tiểu Lưu còn nói gì nữa?"

Dương Bình Phàm bị Tôn Dã kéo ngả bên trái nghiêng bên phải, khó khăn lắm mới đứng thẳng được, vịn bàn nói: "Tiểu Lưu nói đội trưởng Chu xin nghỉ phép là vì yêu đương rồi! Mười lăm ngày nghỉ muốn cùng người yêu du ngoạn biển Aegean, còn muốn đi lặn, lái du thuyền, lướt ván, đắp lâu đài cát, tóm lại, chơi chưa đủ mười lăm ngày tuyệt đối không về."

Dương Bình Phàm nói xong, đối mặt với một đám người trong phòng sắp rớt cằm xuống đất, bổ sung thêm một câu rất đúng lúc: "Nguyên văn lời của tiểu Lưu là vậy."

"Trời ơi! trời ơi! trời ơi!"

"Đội trưởng Chu không coi tình nghĩa ra gì hết, như này là muốn vứt bỏ chúng ta, đi vui vẻ một mình!"

"Sao có thể như vậy được? Mau mau, mau mau! Phó Hàn, gọi điện thoại đi, để cho đội trưởng Chu thành thật sẽ được khoan hồng! Không thì thật sự không thể làm anh em được nữa, trái tim tôi đau lắm!"

Bị một đám người giật dây, Hàn Úy gọi điện thoại cho Chu Huy, nhạc chuông vang lên mấy chục giây, chuyển thành tiếng "tút tút" đơn điệu.

Hàn Úy buông tay: "Không ai bắt máy."

"Gọi lại lần nữa."

Hàn Úy luôn cảm thấy quấy rầy chuyện yêu đương của người khác là rất thất đức, có thể sau này sẽ bị báo ứng. Do dự một chút, cắn cắn môi, nói: "Một lần cuối thôi nha."

Lần này sau khi gọi đi được vài giây, bên kia liền bắt máy.

Một đám người trong phòng chen chúc đi tới, nhốn nháo í ới một trận, Hàn Úy bị chen lấn suýt rớt điện thoại.

"Aaaa, đội trưởng Chu, sao cô có thể như vậy được?"

"Cô có người yêu hồi nào? Biển Aegean, lái du thuyền, còn cả đắp lâu đài cát nữa. Đội trưởng Chu, cô thay đổi rồi!"

"Ủa? Đội trưởng Chu, sao cô không nói gì hết vậy? Ôm ôm hôn chăm sóc người yêu, đến nói chuyện cũng không buồn nói với chúng tôi đúng không?"

Văn phòng sau một lúc ồn ào, đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng truyền đến giọng nói.

"Cậu là... Hàn Úy?" Một giọng nữ dè dặt.

Nửa ngày, có người kịp phản ứng lại: "Đây không phải giọng của đội trưởng Chu."

Đám người sững sờ: "Cô là ai?"

Đầu dây bên kia an tĩnh mấy giây, lại truyền đến một giọng nói.

"...Giúp tôi lấy cái khăn tắm với... Này! không phải ở kia... chị đi tới..."

Là giọng của Chu Huy.

Một đám cảnh viên: "???"

Vãi?!

Đã phát triển đến mức độ này rồi sao?

Đầu bên kia lại yên tĩnh, không đầy một phút, giọng nữ mới vừa rồi lại vang lên, trả lời câu hỏi khi nãy của bọn họ: "Tôi là Dụ Bạch. Tìm đội trưởng Chu của mấy người có chuyện gì không? Cô ấy đang bận."

"Dụ Bạch?! Dụ Bạch nào? Là Dụ Bạch mà tôi biết hả?"

"Cho nên, người cùng đội trưởng Chu lướt ván, đắp lâu đài cát, là Dụ Bạch?"

Dụ Bạch nhìn màn hình điện thoại, có chút dở khóc dở cười, các thành viên trong đội cảnh sát đều hoạt bát như thế này sao!

Nàng đỡ trán thở dài, chuyển lời nói vừa rồi của Chu Huy cho một đám cảnh viên: "Cái người đi đắp lâu đài cát kia thì tôi không biết là ai, nhưng chắc chắn không phải tôi, các người muốn biết là ai thì chi bằng tự tới hỏi đội trưởng Chu của các người nha. Cô ấy nói hôm nay tan ca mọi người đến nhà cô ấy đi, cô ấy mời mọi người ăn lẩu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me