TruyenFull.Me

[BHTT] [EDITTING] Che Giấu Tình Yêu - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 24

UynXaHc

Con hẻm nhỏ vắng vẻ, nửa ngày chẳng có lấy một chiếc xe chạy qua.

Ánh đèn mờ ảo chiếu dịu nhẹ xuống mặt đường, những chiếc lá khẽ cuốn theo từng đợt gió đêm, đung đưa rơi từ cành cây cổ thụ rậm rạp hai bên đường.

Ninh Trĩ dừng phía sau, đứng ngay ven bậc thang. Cách đó không xa, hai chiếc xe đã được đỗ song song trước sau từ sớm. Đèn xe sáng lên, động cơ đã khởi động, chỉ chờ hai người đi qua.

Khi nghe Ninh Trĩ hỏi về chuyện lúc trước, Thẩm Nghi Chi đi thêm vài bước, bước xuống bậc thang.

Nàng dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Ninh Trĩ đem hết những lời này nói ra, liền ý thức được cô cư nhiên lại hỏi những lời này.

Cô thật sự tự nhiên lại nói ra những lời này.

Lời vừa rồi vẫn còn vang vọng trong đầu Ninh Trĩ. Cô chớp mắt một cái, như thể câu hỏi vừa rồi không phải do mình nói ra. Trong nháy mắt, cô trong lòng liền cảm thấy khẩn trương đến phát run.

Thẩm Nghi Chi quay lại nhìn Ninh Trĩ, cô liền tuỳ ý mím môi cười, cũng không né tránh mà cùng nàng đối diện.

Cố tỏ ra bản thân ổn cũng được, phô trương cho có cũng được, cô chỉ mong có thể duy trì vẻ ngoài khéo léo.

Nhưng lại không biết, nụ cười của mình có bao nhiêu phần cứng nhắc đến khó coi, ánh mắt mang thập phần sợ hãi, như thể chỉ cần người kia tùy tiện trả lời, cũng đủ khiến cô sụp đổ hoàn toàn.

Thẩm Nghi Chi khi nghe được Mai Lan hỏi Ninh Trĩ nếu em ấy là Trì Sinh lúc đấy, sẽ phản ứng như thế nào. Nàng khi đó đã cảm thấy không ổn.

Trì Sinh và Ninh Trĩ lựa chọn hai con đường hoàn toàn trái ngược, kết quả nhận được cũng hoàn toàn đối lập nhau. Với khả năng nhập vai của Ninh Trĩ hiện tại, so với sự ngang ngạnh năm xưa của cô, nàng sẽ không thể nào làm ngơ.

Nhưng Thẩm Nghi Chi không ngờ rằng, Ninh Trĩ sẽ trực tiếp đối mặt hỏi thẳng mình như vậy.

Thẩm Nghi Chi cảm thấy rất khó xử.

Ninh Trĩ đợi một lúc nhưng không nghe thấy Thẩm Nghi Chi trả lời, cô cúi đầu nhìn bóng mình phản chiếu trong bóng tối cùng chiếc bóng của Thẩm Nghi Chi. Những chiếc bóng đang chồng chéo vào nhau như đang hòa vào không gian tĩnh lặng.

Ninh Trĩ cũng không nhìn lâu, cô ngẩng đầu lên, vẫn là cảm thấy chua xót, như thể tất cả những gì giữa cô và Thẩm Nghi Chi giờ chỉ còn là khoảng cách xa vời.

"Dù sao mọi chuyện cũng đều đã qua rồi, không có cách nào quay lại từ đầu, tôi chỉ là muốn biết có hay không lại tồn tại một khả năng khác, cái này...cũng không thể hỏi sao?."

Thẩm Nghi Chi vẫn suy tư, không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng. Nói có cũng không được, mà không nói cũng không được.

"Ninh Ninh..." Thẩm Nghi Chi rốt cuộc cũng mở miệng, Ninh Trĩ nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh trong bóng đêm bỗng trở nên sáng ngời giống như những vì sao, Thẩm Chi Nghi vẫn bình thản, mang theo vẻ châm chước và cẩn thận nói: "Không có chuyện gì xảy ra thì sẽ không có giả định nào về con đường sống khác cả. Chúng ta đều không thể nào biết lựa chọn khác sẽ dẫn đến chuyện gì cả."

Nàng nói tới đây, ánh mắt nhìn vào Ninh Trĩ nhiễm chút lo lắng.

Ninh Trĩ nghe ra được, nàng thật sự rất khó xử.

Cô lại làm nàng thấy khó xử.

Ninh Trĩ ở trong ánh mắt lo lắng của Thẩm Nghi Chi khẽ gật đầu, bước qua Thẩm Nghi Chi, mở cửa xe bảo mẫu của mình rồi vào trong.

Thẳng đến khi xe đã đi một đoạn xa, Thẩm Nghi Chi vẫn như cũ, đứng yên tại chỗ.

Chu Đồng ngồi trong xe, thính tai lắng nghe cuộc trò chuyện, từ những câu nói có vẻ không rõ ràng, cô có thể đoán được phần nào những sự kiện năm xưa.

Chờ đến khi Thẩm Nghi Chi lên xe, Chu Đồng vẫn không thể nhịn được, lên tiếng hỏi: "Vậy đáp án là gì?"

Thẩm Nghi Chi nhìn vào bóng đêm bên ngoài cửa sổ chờ một lúc, rồi nàng khẽ lắc đầu.

Làm sao nàng dám? Lúc đó Ninh Trĩ chỉ mới mười mấy tuổi, đừng nói là nàng chưa từng có một chút suy nghĩ theo hướng đó, cho dù khi đó nàng thật sự có chút động tâm, thì nàng làm sao có đủ can đảm trao tình cảm cho một đứa trẻ kém hơn mình tám tuổi chứ?

Dù Ninh Trĩ chọn bất cứ điều gì, nàng cũng chỉ có thể rời xa.

Thẩm Nghi Chi là người thật sự rất lý trí, khi ấy nàng tuyệt đối sẽ không dao động.

----------------------------

Những ngày sau đó, đoàn phim bận rộn với những cảnh quay tiếp theo. Họ vẫn tiếp tục ở Bình Thành quay phim, không cần phải di rời đi nội thành xa xôi.

Ninh Trĩ không tiếp tục hỏi Thẩm Nghi Chi về những giả thiết ấy nữa, cô đã hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn. Người ngoài nhìn vào, có thể sẽ không thấy có gì khác biệt. Từ lúc quay, Ninh Trĩ luôn rất chú tâm, nhưng Thẩm Nghi Chi cảm nhận được rằng, có một sự tìm kiếm nào đó trong mắt Ninh Trĩ. Cô ấy đang tìm kiếm một câu trả lời mà Thẩm Nghi Chi không thể cung cấp cho mình vào đêm đó. Ninh Trĩ chỉ có thể hy vọng bản thân có thể tìm thấy đáp án trong lúc quay phim.

Ngày hôm đó, lời Nguyễn Nhân Mộng nói ra thậm chí không thể xem là nghiêm khắc thậm chí còn dịu dàng và ân cần đến mức gần như đang nhẹ nhàng an ủi, nhưng lại dứt khoát cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa Trì Sinh và Nguyễn Mộng Nhân.

Nếu không có vì sự việc ở siêu thị, có lẽ Trì Sinh vẫn có thể làm gì đó, nhưng chính Trì Sinh đã tự mình làm mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn. Cô không thể nào mặt dày không biết xấu hổ mà quay lại tìm Nguyễn Nhân Mộng nữa.

Mối quan hệ giữa họ cứ như vậy bị cắt đứt.

Nhưng đó cũng không phải là kết thúc thực sự, vì Trì Sinh vẫn chưa thể cam lòng mà buông bỏ.

Cô nghe thấy tiếng giày cao gót trên vỉa hè, vang lên ngoài cửa sổ vào lúc sáng sớm, nhưng lại không dám nhìn ra ngoài. Trì Sinh nằm trên giường, ánh mắt vô tình hướng tới góc ban công đối diện. Mỗi ngày, ban công ấy đều phơi đồ, có những bộ quần áo mà cô thường xuyên thấy Nguyễn Nhân Mộng hay mặc.

Trì Sinh quyết định không suy nghĩ nhiều nữa, cô tự nhủ rằng mình phải quay lại với cuộc sống bình thường, trước khi Nguyễn Nhân Mộng xuất hiện, cố đưa quỹ đạo của mình trở về vị trí ban đầu.

Cô bắt đầu đi chơi với các bạn học.

Tô Miêu Miêu ríu rít nói chuyện không ngừng, hai người cùng nhau đi đến hiệu sách xem những tập tranh mới ra.

Trong hiệu sách có mở điều hòa, rất nhiều người ở lại đọc sách để hưởng tí gió mát từ điều hòa. Trì Sinh lật qua vài quyển tập tranh, Tô Miêu Miêu thì quyển nào cũng thích, thấy cô nhìn cái gì đến thất thần, Tô Miêu Miêu cảm thấy kỳ quái, dùng khuỷu tay đẩy nhẹ cô một cái: "Cái này không phải phong cách vẽ cậu thích nhất sao?"

Nghe Tô Miêu Miêu nói thế, Trì Sinh cẩn thận lật lại, quả thật là kiểu tranh có phong cách mà cô thích nhất. Thỉnh thoảng, cô cũng dành chút thời gian để ngắm những bức tranh mới của các họa sĩ mà mình yêu thích.

Nhưng nếu là trước kia, cô sẽ rất hứng thú, lật đi lật lại, nghiên cứu cẩn thận từng chi tiết. Nhưng giờ đây, khi nhìn đến những bức tranh ấy, cô lại chẳng có tí cảm xúc nào.

Vui, buồn, giận hờn tất cả cảm xúc của nàng đều giống như hư ảo, như một làn gió lướt qua mặt hồ, không để lại nổi một gợn sóng.

Giữa mùa hè rực nắng, ánh mặt trời gay gắt cũng không thể làm chùn bước đám thiếu niên tràn đầy sức sống đang không biết tiêu hao tinh lực vào đâu. Ngoài Tô Miêu Miêu, còn rất nhiều bạn học rủ Trì Sinh đi chơi, Trì Sinh đều nhận lời.

Bộ phận hậu kỳ sẽ những cắt cảnh này thành nhiều đoạn ngắn, đan xen giữa những cảnh Trì Sinh cùng bạn bè nô đùa dưới ánh nắng, chạy nhảy vô tư, cùng cảnh cô đứng lặng sau giá vẽ mà chăm chú vẽ tranh. Những hình ảnh đối lập ấy sẽ cùng nhau hiện lên, để lột tả sự xao động cùng nỗi cô đơn non nớt, giấu kín dưới vẻ ngoài tưởng chừng như bình thản và hạnh phúc của cô.

Ninh Trĩ quay chụp đến mồ hôi đầy người, Dương Dương vội vã đưa nước cho cô, Ninh Trĩ nhận lấy, phát hiện đó là nước đá. Cô cười nhẹ nói: "Cho em nước nhiệt độ bình thường thôi."

Đổi sang nước nhiệt độ bình thường, cô liền uống một ngụm lớn, nước mát làm yết hầu như muốn bốc khói của cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Tiếp theo sẽ quay một cảnh vô cùng quan trọng, khoảnh khắc nội tâm Trì Sinh như long trời lở đất. Đó là lúc cô dũng cảm bước ra bước cuối con đường dẫn tới vực sâu cảm tình của mình, nơi không còn chỗ để do dự hay quay đầu.

Ninh Trĩ lấy lại sự bình tĩnh, hồi tưởng lại nội dung kịch bản, mấy nội dung này cô đã sớm đem ra học thuộc làu làu, chặt chẽ mà khắc sâu trong đầu.

Nhưng vào những lúc căng thẳng, chỉ cần nghĩ đến những lời thoại được khắc sâu trên trang giấy, tâm trạng cô lại có thể dần dần thả lỏng.

Thẩm Nghi Chi vừa hóa trang xong, toàn thân mang theo cảm giác mát lạnh, hoàn toàn trái ngược với Ninh Trĩ đang bị nắng hắt đến mức mặt đỏ bừng. Ninh Trĩ cầm chai nước, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía nàng, mà Thẩm Nghi Chi cũng đang nhìn cô.

Hai người nhìn nhau.

"Diễn viên vào vị trí!" Mai Lan gọi to.

Ninh Trĩ đem bình nước đưa cho Dương Dương, vội vàng chạy về vị trí của mình.

Thi xong đại học xong, khi nhận được thành tích của các bạn có người vui, có người buồn, nhưng với Trì Sinh thì chẳng có gì thay đổi, bất quá cô chỉ nghe thấy tiếng than vãn của bạn bè.

Ngày hôm đó, sau khi làm thủ tục xong, cô cùng các bạn ra ngoài cổng trường.

Một nhóm học sinh lớp 12 cuối cấp tụ tập lại với nhau, khiến cổng trường hôm ấy trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Hôm đó vừa hay là thứ Tư, học sinh lớp 10 và lớp 11 vẫn chưa kết thúc kỳ thi cuối kỳ, vẫn đang lên lớp như thường.

Trong khi đó, đám học sinh cuối cấp vừa thoát khỏi "biển khổ" thì cười nói ồn ào trong sân trường. Vừa bước ra khỏi cổng, bọn họ đã rôm rả bàn bạc xem nên đi công viên trò chơi như thế nào.

Trên cổng chính trường học có sáu chữ lớn: 'Trung học Thực nghiệm Bình Thành'. Cánh cổng đã hơi cũ kỹ, nhuốm phong sương của bao năm mưa gió, vậy mà vẫn toát lên vẻ nghiêm trang và vững chãi.

Dưới cổng trường ấy, đám học sinh đang chen chúc nô đùa rôm rả, giữa khung cảnh trang nghiêm ấy, họ bỗng trở nên nhỏ bé và trẻ con đến lạ.

"Chúng ta đi xe buýt thôi, đạp xe quá nóng." Tô Miêu Miêu có chút kiều khí, sợ nắng làm đen da, khi nói chuyện còn dùng một tay che trên đầu tránh nắng.

"Lại phải quay về lấy xe, phiền phức quá." Có nam sinh không muốn.

Tô Miêu Miêu kéo Trì Sinh: "Trì Sinh, cậu thấy sao?"

Trì Sinh lười nhác đứng đó, không mấy hứng thú.

"Ừm?" Cô đáp một câu, nhưng ánh mắt lại không tập trung, như đang chìm vào suy tư.

Tô Miêu Miêu tức đến muốn chết, đang định cằn nhằn vài câu, nhưng ánh mắt chợt liếc thấy người đang đi tới, lời vừa ra khỏi miệng thì dừng lại.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, nhìn thấy phản ứng của Tô Miêu Miêu, tự nhiên mọi người cũng theo ánh mắt cô mà nhìn qua.

Trì Sinh nhìn thấy Nguyễn Nhân Mộng, nàng mặc một chiếc váy dài màu lam, tay cầm một chiếc túi, đang đi trên con đường đối diện cổng trường.

Đây là lần đầu tiên Trì Sinh gặp lại Nguyễn Nhân Mộng trong suốt nửa tháng qua. Cô đã từng nhớ đến nàng rất nhiều lần, không phân biệt ngày hay đêm, nhưng luôn tự nhắc chính mình phải quên nàng đi.

Mà hiện tại, nàng lại xuất hiện ngay trước mắt Trì Sinh.

Nguyễn Nhân Mộng như phát hiện được ánh mắt đang nhìn mình, nàng quay lại nhìn qua đám thiếu niên đang đứng bên cổng trường.

Trì Sinh đứng đó, tay vô thức siết chặt góc áo.

Cô nhìn Nguyễn Nhân Mộng, ánh mắt nàng cũng đang dừng trên người cô, rồi nhanh chóng chuyển đi, giống như nhìn thấy một người xa lạ, không chút cảm xúc dao động.

Trì Sinh cảm thấy tâm mình như vỡ vụn.

"Làm sao vậy? Nữ nhân kia là ai, mọi người biết người đó à?" Trương Liệt hỏi.

Trì Sinh nghĩ rằng câu hỏi này là dành cho cô, nên theo bản năng cô cảm thấy hơi chột dạ, sợ hãi mối quan hệ của cô với Nguyễn Nhân Mộng sẽ bị phát hiện. Cô định lảng tránh câu hỏi, nhưng lại nhận ra Trương Liệt không phải hỏi cô mà là Tô Miêu Miêu.

Trì Sinh thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Tô Miêu Miêu nói: "Cô ta à..."

Tô Miêu Miêu mang giọng điệu khinh thường cười nhếch mép, giọng điệu giống hệt như những người hàng xóm trong khu nhà của cô, hay đứng sau lưng nói xấu người khác.

Trì Sinh cảm thấy như mình quay lại ngày hôm đó ở siêu thị, cảm giác áy náy không thể tìm thấy chỗ dung thân, loại cảm giác này khiến cô không dám vượt qua nửa bước, bị trói buộc và không thể nào dám đối diện lần nữa.

Một trận thở dốc khó khăn, tim đập nhanh, nàng nghĩ lại câu nói cuối cùng của Nguyễn Nhân Mộng với mình: "Em biết tôi là loại người gì, đó là chuyện tốt."

"Cô ta làm cái nghề rẻ mạt kia, nhìn ghê tởm đến chết, cậu đừng hỏi nữa." Tô Miêu Miêu nói, vừa chán ghét lại vừa khinh miệt, không giấu giếm tỏ ra cao cao tại thượng của mình.

Trì Sinh chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tô Miêu Miêu và những người bạn xung quanh. Những khuôn mặt trẻ trung ấy như thể đang nghe được một tin đồn nào đó vô cùng thú vị, cười trộm và thể hiện sự khinh thường không khác gì Tô Miêu Miêu.

Trì Sinh đẩy xe, quay đi: "Tôi không đi, các cậu đi đi."

Sự đột ngột này làm mọi người sửng sốt, Trương Liệt vội hỏi: "Làm sao vậy? Sao tự nhiên lại không đi nữa?"

Trì Sinh không trả lời, cô đạp xe hướng về phía Nguyễn Nhân Mộng.

Nguyễn Nhân Mộng vẫn còn chưa đi xa, nàng ấy vẫn còn trong tầm nhìn, đi dưới bóng cây, ánh sáng yếu ớt xuyên qua những khe lá chiếu xuống, tạo thành một bóng tối đậm đặc quanh người.

Trì Sinh nhìn Nguyễn Nhân Mộng, chân đạp xe, đột nhiên cảm thấy một sự nhẹ nhõm. Cô không còn cảm thấy lo lắng, không sợ hãi, không sợ lời nói cay nghiệt, cũng không còn áy náy hay cảm giác tội lỗi. Cô chỉ cảm thấy vui sướng, tự do, như một con chim đang bay, thoát khỏi mọi ràng buộc.

Cô biết đằng sau, những người bằng hữu kia vẫn đang ngạc nhiên nhìn theo cô.

Phía sau Trì Sinh là ánh sáng chói chang của mặt trời, là thanh xuân tươi đẹp, là thế giới của cô suốt mười bảy năm qua. Cô cảm nhận được mình đang từ bỏ một điều gì đó, nhưng kỳ lạ thay, lại không hề cảm thấy sợ hãi.

--------------------------------------------

NOTE: Chỉnh xong lại hết 24 chương sau 5 ngày, huhu cột sống bất ổn


--- HẾT CHƯƠNG 24 ---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me