[BHTT] [EDITTING] Che Giấu Tình Yêu - Nhược Hoa Từ Thụ
Chương 43
Không biết từ đâu nổi lên một trận gió to, cành cây bị thổi lay ào ào, không rõ nhà ai cửa không đóng kín, vang lên tiếng "phịch" thật lớn, hàng xóm từ dưới lầu chạy vội lên, vừa đi vừa hô: "Thu quần áo, thu quần áo!" Có người thò người ra từ trong nhà, cười vang đáp lại: "Chạy nhanh lên, sắp mưa rồi!"Một cảnh náo nhiệt đầy hơi thở pháo hoa nhân gian.Thế nhưng, căn phòng này lại không thể sưởi ấm dù chỉ một chút, như đang chìm trong tĩnh lặng lạnh lẽo như băng.Đó là cuộc sống như thế nào? Đầy rẫy bóng tối và tuyệt vọng đến mức nào? Chỉ cần nghĩ đến thôi, Trì Sinh đã cảm thấy không thở nổi, toàn thân cô căng cứng, một nỗi đau đớn và oán giận cuồn cuộn tích tụ nơi ngực, như thể cả người sắp nổ tung. Cơn phẫn nộ ấy giống như con sư tử bị nhốt trong lồng sắt, cô hận không thể xé xác nuốt sống tất cả những kẻ đã làm tổn thương Nguyễn Nhân Mộng.Nguyễn Nhân Mộng nắm lấy tay cô đang siết chặt thành quyền: "Không sao rồi, đã không sao nữa rồi, đừng nổi giận."Tay Trì Sinh đang run lên, Nguyễn Nhân Mộng dịu dàng ôm lấy cô, trên gương mặt nàng không còn chút oán giận nào, những oán giận nếu có, hơn mười năm trước đã oán giận đủ rồi. Trong mắt nàng chỉ còn lại nỗi bi ai sâu đậm đến mức không thể tan đi, cùng sự dịu dàng an ủi dành cho Trì Sinh.Bên ngoài, những tiếng gọi ồn ào của hàng xóm không biết từ khi nào đã lặng xuống, ai về nhà nấy. Trận mưa lớn tầm tã cũng đã đổ xuống, tiếng mưa rơi chói tai làm mờ đi khung cửa sổ, căn phòng càng thêm tối tăm.Nguyễn Nhân Mộng khẽ vỗ nhẹ lưng Trì Sinh, dịu dàng nói một câu: "Ngoan."Chờ đến khi Trì Sinh rũ mắt xuống, nhẹ gật đầu, nàng mới đi đến công tắc, bật đèn lên.Đèn vừa bật lên, căn phòng này tựa như trở thành một chốn trú ẩn nhỏ bé giữa phong ba mưa bão ngoài kia, Trì Sinh từ lúc nàng bước vào, liền nắm chặt lấy tay nàng, như muốn dồn cho nàng một chút sức lực để chống đỡ.Nguyễn Nhân Mộng muốn thả lỏng đôi chút, nhưng những sự thật ấy lại quá nặng nề, đè nén sâu dưới đáy lòng suốt bao nhiêu năm, như đã hòa vào máu thịt của nàng, một khi mở ra chính là máu thịt rỉ mãi không thôi."Không nhớ rõ lúc đó tôi mấy tuổi, tôi đang chơi trước cửa nhà, một người đàn ông đi ngang qua nhìn xung quanh thấy không có ai, liền cúi người trước mặt tôi, tay đặt lên vai tôi, vươn tay vào trong cổ, tôi cảm thấy sợ hãi nhưng không tránh được, vừa khóc vừa gọi bà ấy... gọi mẹ tôi. Bà ấy đi ra, thấy cảnh đó, đứng ngay ở cửa, nhìn một hồi lâu, rồi mới nhàn nhạt nói: 'Có thể được, chỉ cần đưa tiền.'"Đó chính là khởi nguồn của tất cả những cơn ác mộng.Nguyễn Nhân Mộng vẫn nhớ rõ bàn tay kia vươn vào cổ nàng, dính nhớp dơ bẩn, như rắn độc phun nọc, nhớ rõ ánh mắt sáng rỡ của mẹ nàng khi nhận mấy tờ tiền nhăn dúm đó.Đây là một ngày mà nàng thậm chí không dám nhớ lại, không dám nghĩ đến, cũng không dám chạm vào. Thế nhưng Trì Sinh đã từng nói, cô ấy muốn hiểu rõ quá khứ của nàng. Nguyễn Nhân Mộng liền hoàn toàn mở lòng với Trì Sinh, đem cả con người mình phơi bày ra trước mặt cô, một chút cũng không giấu giếm."Mẹ tôi rất thích đánh bạc, lại nghiện ma túy, tất cả đều cần đến tiền. Bà ấy liền coi tôi như công cụ kiếm tiền, nhốt tôi trong nhà. Tôi chưa từng được đi học, cũng không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không biết cuộc sống của người bình thường rốt cuộc là như thế nào. Chỉ cảm thấy bản thân rất bẩn, bẩn đến mức không thể tẩy sạch, như bị người ấn xuống vũng bùn, mãi mãi không thể nào thoát ra."Nàng cố gắng nói thật nhẹ nhàng và bâng quơ, không tỉ mỉ nói đến những chi tiết tàn nhẫn thực sự đã xảy ra. Nhưng Trì Sinh vẫn nhìn thấy được nàng, trong quãng thời gian tuổi thơ bất lực ấy, đã bị dày vò, tra tấn như thế nào.Ánh mắt Nguyễn Nhân Mộng chạm phải ánh nhìn của Trì Sinh, thấy cô gần như sắp cắn chặt răng đến bật máu, không khỏi mềm lòng, nàng chẳng còn tâm trí để lo cho nỗi đau của chính mình nữa, cố gắng moi trong những ký ức chỉ cần chạm nhẹ cũng đau đến tận tim gan, tìm ra một vài khoảnh khắc không đến nỗi quá gian nan để dỗ dành Trì Sinh.Kết quả, thật sự nàng đã tìm thấy rồi, nhẹ nhàng thả lỏng giọng điệu: "Cũng không phải là không có điều tốt, có những lúc cũng có thời gian thực sự tốt.""Có một lần, tôi đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy một cô bé tan học, trên vai cõng cặp sách, mặc chiếc váy hoa sạch sẽ, tóc buộc hai đuôi ngựa. Cô bé bên ngoài tung tăng nhảy nhót, khi đi ngang qua một cây sung, liền dừng lại vươn tay với lấy những quả sung trên cây, ngẩng mặt lên cười tủm tỉm. Cô bé thật ngây thơ và trong sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy như thể sẽ phát ra ánh sáng, cả người cô bé đều đắm chìm trong ánh mặt trời."Cô bé hái trái cây xong liền đi mắt, không hề nhận ra bên cạnh, sau lớp cửa sổ năm ấy, cũng có một cô bé cùng tuổi đang chăm chú nhìn mình, như thể thấy thấy được cảnh tượng đẹp nhất, quý giá nhất trên đời. Cô bé năm ấy không chớp mắt mà ngắm nhìn, cho đến khi cô bé kia đi xa, biến mất, nàng vẫn chưa thu lại ánh mắt, để lại cảnh tượng ấy khắc sâu trong tâm trí mình.Khi đó nàng còn chưa hiểu thế nào là ghen tị, chỉ cảm thấy mọi thứ trên người cô bé đó đều có một sức hấp dẫn mạnh mẽ đối với mình.Một chiếc cặp sách, một đôi mắt trong sáng sạch sẽ, dưới ánh nắng tự do nhảy múa, tất cả đều là những gì nàng khao khát nhất, nhưng cũng là thứ nàng vĩnh viễn không thể chạm tới.Nàng muốn Trì Sinh đừng đau khổ như vậy, nhưng vừa nói xong, tay đã bị nắm chặt, cả người bị gắt gao ôm chặt, không còn chỗ nào rộng lớn trong ngực cô.Trì Sinh dùng hết sức lực ôm nàng thật chặt, đau lòng đến mức không biết phải làm gì mới đúng.Nguyễn Nhân Mộng ngơ ngẩn, một lúc lâu sau mới nhận ra, những ký ức sáng ngời trong cuộc đời nàng nói ra chẳng thể khiến Trì Sinh nhẹ nhõm chút nào, ngược lại chúng chỉ làm nàng thêm phần đáng thương. Những ký ức quý giá đối với nàng lại chỉ là những khoảnh khắc tránh khỏi ánh mặt trời, nhìn lén vào một cuộc sống bình thường của một cô gái khác, cuộc sống đó chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một đoạn ngắn ngủi bình thường.Nguyễn Nhân Mộng một trận thất thần, rồi vội vàng thu lại cảm xúc, bắt đầu kể tiếp. "Rồi sau đó, bà ấy đánh bạc thua rất nhiều, nợ nần chồng chất, chỉ có thể đem tôi làm thế chấp. Từ đó về sau, tôi chẳng còn gặp bà ấy nữa, chỉ nghe nói vào năm thứ hai, bà ấy lên cơn nghiện ma túy, phát tác trên đường, rơi xuống sông không qua khỏi."Khi Trì Sinh nghe đến chuyện mẹ nàng đã chết, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim lại nhanh chóng siết chặt lại, bởi vì cơn ác mộng của Nguyễn Nhân Mộng dường như vẫn chưa có điểm kết thúc.Giọng nói Nguyễn Nhân Mộng thấp đến gần như không thể nghe thấy: "Tôi đã cố gắng tránh, nhưng thật sự rất khó, nhanh chóng lại bị cuốn trở lại. Tôi sợ bị đánh, Trì Sinh em cứng cỏi lại dũng cảm như vậy, có lẽ sẽ không hiểu, khi mà mọi nỗ lực đều không có tác dụng, con người sẽ khuất phục. Tôi không được đi học, cũng không ai dạy cho tôi cái gì là thiện, cái gì là ác. Tơi chỉ luôn mơ ước thoát khỏi nơi đó, mơ ước có được ánh sáng mặt trời, nhưng tôi lại không dám đối đầu với bọn họ, không dám bước ra."Nàng như đang kể lại câu chuyện của chính mình, nhưng cũng như đang giải thích với Trì Sinh, giải thích rằng nàng không phải là người chìm đắm trong trụy lạc. Nàng đã đấu tranh rất nhiều, chưa từng từ bỏ, nàng sinh ra đã mang theo những vũng bùn, dơ bẩn, không sạch sẽ, nhưng nàng vẫn giữ được sự ngạo nghễ, không bao giờ mất đi phẩm giá, không bao giờ chịu khuất phục.Nàng giải thích, lời nói lại tràn đầy vô ích. Bởi vì cô, một thiếu niên sạch sẽ như vậy, sạch đến mức không có chút nào khói mù, còn nàng dù có đấu tranh thế nào, cũng không thể rửa sạch những dơ bẩn đó. Nàng thật sự rất sợ, sợ rằng Trì Sinh sẽ bị dính phải những vết bẩn từ nàng, sợ rằng sẽ mang đến cho cô một cuộc sống không may mắn.Nhưng Trì Sinh không chút nào ghét bỏ mà ôm chặt nàng, dùng mặt áp vào tai nàng, cọ xát nhẹ nhàng, không ngắt lời nàng, muốn Nguyễn Nhân Mộng biết rằng, giờ đây nàng không còn phải cô đơn một mình nữa.Nguyễn Nhân Mộng ngoan ngoãn dựa vào người Trì Sinh: "Tôi lấy số tiền không lớn lắm, bọn họ thấy cũng không có nghiêm trọng, liền cho qua. Tôi từ ký túc xá dọn ra, muốn biết thế giới bên ngoài là như thế nào."Trì Sinh nhớ đến những lời bàn tán của hàng xóm về nàng, tâm trí cô như bị nghiền nát, Nguyễn Nhân Mộng như vậy liều mạng muốn ra ngoài, muốn nhìn thấy cuộc sống của người bình thường, nhưng dù có rời khỏi nơi đó, thế giới này đối với nàng vẫn đầy ác ý, vẫn đầy sự chửi rủa và khinh miệt.Nhưng Nguyễn Nhân Mộng không để tâm tới, nàng đã trải qua chuyện này quá nhiều lần rồi, vài câu miệng lưỡi sau lưng căn bản vô pháp làm nàng để trong lòng."Tôi mua rất nhiều sách, từng cuốn xem một chút, tôi xin qua những vị khách dạy tôi biết chữ, bọn họ tâm trạng tốt thì sẽ dạy cho tôi mấy cái, nhiều năm như vậy cũng tích góp được không ít."Nàng nói đến đây, sắc mặt lộ ra vài phần xấu hổ: "Rất nhiều cái tôi đều không hiểu, nhưng tôi vẫn rất thích xem.""Rồi sau đó, tôi gặp được em, Trì Sinh em không biết em có sức hút lớn như thế nào đối với tôi, tôi không thể kiểm soát được chính mình mà muốn đến gần em, cố tình quyến rũ em. Một mặt biết rõ nên cách xa em một chút, nhưng một mặt lại không thể ngừng chìm đắm vào."Một chiếc cặp sách, một đôi mắt trong sáng sạch sẽ, tự do tự tại bước đi dưới ánh nắng mặt trời. Đó là điều đẹp nhất, là sự chấp niệm sâu nhất trong lòng Nguyễn Nhân Mộng, và Trì Sinh chính là hình mẫu của tất cả những gì nàng khao khát, cô sẽ vẽ tranh, là một học trò ngoan, đôi mắt trong sáng, ánh sáng thuần khiết như một tia mặt trời nhỏ.Nguyễn Nhân Mộng không thể nào chống cự lại Trì Sinh, mặc dù nàng biết đó là sai, biết rõ rằng một người như nàng, đã hư thối từ lâu, lẽ ra phải cách xa Trì Sinh, nhưng nàng không thể kiểm soát được chính mình.Nàng đem hết quá khứ của mình không giấu giếm chút nào mà kể ra hết cho Trì Sinh. Nàng lui về sau một chút, muốn biết Trì Sinh nhìn mình như thế nào, nhưng Trì Sinh lại gắt gao theo sát, một chút cũng không chịu buông nàng ra. Cuối cùng, hai người chỉ có thể trán chạm trán, hơi thở hòa quyện vào nhau.Thế nên, lời còn chưa kịp nói, trái tim đã mềm trước. Những ký ức quá khứ nặng nề kia, khi vướng bận bởi sự lưu luyến của Trì Sinh, dường như cũng không còn quá đáng sợ, chỉ còn là quá khứ mà thôi.Nguyễn Nhân Mộng vốn dĩ nên cảm thấy hạnh phúc, nhưng khi vừa mở miệng, vẫn là không đành lòng: "Trì Sinh, thích tôi, thật sự rất vất vả, em thật sự đã nghĩ kỹ chưa?"Trì Sinh không hề nghĩ ngợi, liền gật đầu: "Em nghĩ kỹ rồi, em thích chị, sẽ không hối hận."Nguyễn Nhân Mộng cong môi cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống, nàng không kìm được mà nói: "Em nghĩ lại đi." Như thể sợ Trì Sinh bị lừa, gần như căng thẳng mà thay cô suy nghĩ đủ điều: "Em không biết đâu, tôi thật sự rất phiền phức, vạn nhất về sau em không còn thích tôi nữa, mà tôi lại cứ quấn lấy em không chịu buông, thì phải làm sao? Còn có..."Nàng từng có thể tùy tiện nói ra hai chữ "kỹ nữ", nhưng lúc này đối diện với Trì Sinh, nàng lại không cách nào nói thành lời, cảm giác xấu hổ dâng lên."Còn có... lên bờ không dễ như vậy, tôi cái gì cũng không biết, đến cả bằng tiểu học cũng không có, nhất định sẽ kéo chân em lại. Còn nữa, em là sinh viên, nếu ở bên tôi sẽ bị người ta bàn ra tán vào... Em nên thích người ưu tú giống như em..."Nàng lo lắng nhiều như vậy, thật lòng thật dạ cảm thấy Trì Sinh như thế nào cũng không nên thích mình, thế nhưng nói tới nói lui, liền cảm thấy ủy khuất. Trước kia nàng sẽ tức giận, sẽ phẫn nộ, sẽ bất lực, sẽ căm hận, nhưng sẽ không thấy ủy khuất, bởi vì chưa từng có ai đau lòng cho nàng. Nhưng hiện tại, nàng giống như một cô bé, chua xót mà nhìn Trì Sinh, vừa sợ cô thích mình, lại càng sợ cô không thích mình.Nhưng nàng thật sự không nói nên lời nữa, bởi vì Trì Sinh hôn lên mắt nàng, hôn những giọt nước mắt của nàng.Trì Sinh đau lòng nàng, khẽ giọng lẩm bẩm: "Em sẽ không hối hận, em thích chị, em còn cảm thấy may mắn vì chị cũng thích em, nếu không thì em biết phải làm sao bây giờ..."Nguyễn Nhân Mộng có một quá khứ vỡ nát như vậy, nếu không phải chính nàng chủ động mở lòng trước, Trì Sinh cũng không dám chắc mình có thể bước vào được thế giới của nàng.Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng liếm lên đôi mắt nàng, lướt qua làn da ngay trước mắt nàng.Da thịt chạm nhau, dục vọng hòa quyện. Rõ ràng đây là điều Nguyễn Nhân Mộng từng quen là điều nàng am hiểu nhất, nhưng lúc này nàng lại quên sạch mọi kỹ xảo, chỉ đơn giản nhắm mắt lại, dịu dàng đón lấy nụ hôn của Trì Sinh.Phòng ngủ cách đó không xa, nhưng dù chỉ thêm vài bước, Trì Sinh cũng không chờ được nữa, cô ôm sát vòng eo mềm mại của Nguyễn Nhân Mộng, cắn lấy môi nàng, chặn đi tiếng nức nở, than nhẹ của nàng.Cô biết Nguyễn Nhân Mộng có rất nhiều bất an, cũng biết con đường tương lai của các nàng sẽ vô cùng gian nan, nhưng cô không sợ, cô chỉ hy vọng Nguyễn Nhân Mộng cũng sẽ không sợ.Nguyễn Nhân Mộng câu lấy cổ Trì Sinh, chủ động dâng mình lên, không chút do dự mà trao hết cho Trì Sinh, nàng khép hờ mắt lại, thở hổn hển, tự nhiên thân thể dần hé mở, mềm mại đến tận xương, vẻ quyến rũ thấm đẫm từng tấc da thịt, trời sinh đã vốn có.Nàng chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, không chỉ là thân thể, đến cả trái tim cũng phiêu theo những đám mây, thân thể nàng phập phồng từng nhịp, trong ánh mắt là tình yêu không cách nào hòa tan, si mê mà ngắm nhìn Trì Sinh, người cũng vì nàng mà trầm mê, nhìn đăm đăm không rờiThẳng đến cuối cùng, nàng ngẩng cổ, nức nở cùng Trì Sinh phiêu theo những đám mây, nước mắt từ khóe nàng chảy xuống, nàng gắt gao ôm chặt lấy Trì Sinh, giống như hiến tế chính mình cho cô, đem thân thể dán chặt vào Trì Sinh."Trì Sinh....Trì Sinh........." Nàng khẽ gọi tên cô, một lần lại một lần nữa....... BẠCH BẠCH BẠCH ...
--- HẾT CHƯƠNG 43 --
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me