[BHTT] [EDITTING] Che Giấu Tình Yêu - Nhược Hoa Từ Thụ
Chương 49
Chuông tan học vừa vang lên, Trì Sinh trong phòng học náo nhiệt, nhanh chóng thu dọn sách giáo khoa vào trong cặp, liền chạy nhanh ra ngoài.Chạy đến cửa, phía sau có bạn học gọi lớn: "Trì Sinh, bài tập!"Trì Sinh vỗ nhẹ lên trán, một cơn gió nữa như thổi ngược trở lại, cô vội vàng lục trong cặp sách, lấy ra một bài tập đưa cho bạn học.Bạn học thấy cô vội vàng, cười nói: "Gấp gáp quá vậy, nhớ chú ý an toàn đấy!"Trì Sinh ừ ừ hai tiếng, đem cặp sách khoác lên vai, mỉm cười chào tạm biệt, rồi nhanh chân chạy ra ngoài.Cô chạy thẳng ra cổng trường, vừa kịp lên một chuyến xe buýt.Trên xe đã chật kín người, khi khởi động còn lắc lư nghiêng ngả.Trì Sinh đứng, còn hơi hơi thở đốc.Tối nay cô phải đến dạy kèm, công việc là do một học tỷ trong cùng ngành giới thiệu, mức lương khá ổn đối với sinh viên năm nhất, nên Trì Sinh rất trân trọng công việc này.Công việc gia sư này đem lại thu nhập còn cao hơn so với cả hai công việc cô từng làm trong kỳ nghỉ hè, dù lịch học khá dày với thời gian rảnh không nhiều, nhưng cô muốn vẫn cố gắng tận dụng từng chút một.Thời tiết đã bắt đầu se lạnh, mặt đất phủ kín một lớp lá rụng dày. Khi xe buýt chạy qua, lá bay tán loạn cuốn theo thân xe.Trì Sinh xuống xe, đi vào một khu dân cư nhỏ, những lần trước đến đây, cô đều vội vội vàng vàng vì sợ đến muộn, hôm nay thời gian dư dả, cô vừa thong thả bước đi, vừa có tâm tư liếc nhìn các cửa hàng ven đường.Ánh mắt lướt qua khắp nơi rồi thu lại, Trì Sinh bất chợt dừng lại, cô ngoái đầu nhìn lại lần nữa, ánh mắt dừng lại ở một cửa hiệu có biển hiệu với hai chữ "Gia Giáo" nổi bật trước cửa.Cô ngừng bước, ánh mắt bị bảng hiệu cửa hàng kia hút chặt, rồi mới tiếp tục đi.Đứa bé cô đang dạy là một nữ sinh trung học cơ sở, nền tảng khá ổn, dạy cũng không quá vất vả.Tối hôm đó khi ra về, mẹ của học sinh đã thanh toán tiền lương tháng cho cô. Trì Sinh hai tay đón lấy, lễ phép nói lời cảm ơn."Con bé học với cháu tiến bộ lắm, không biết chiều Chủ nhật cháu có rảnh không? Lớp An An có một bạn học cũng muốn tìm gia sư."Trì Sinh nhanh chóng tính toán thời gian của mình trong đầu, rồi vội đáp: "Có ạ."Ra khỏi tiểu khu, cô không khỏi quay đầu nhìn lại cửa hàng gia giáo ấy, tay tự nhiên bỏ vào túi, sờ sờ số tiền lương vừa mới nhận được.Nguyễn Nhân Mộng đang làm thu ngân tại một cửa hàng tiện lợi 24h.Loại cửa hàng tiện lợi này mới phát triển vài năm gần đây, nhỏ gọn, mở cửa suốt 24h.Ngoài phố các cửa hàng khác đều đã đóng cửa, đường phố thưa thớt người qua lại, chỉ có hai bên đèn đường cùng cửa hàng tiện lợi ấy phát sáng lờ mờ trong đêm khuya tĩnh mịch, lan tỏa hơi lạnh cuối mùa thu.Trì Sinh cõng cặp sách, đẩy cửa bước vào, Nguyễn Nhân Mộng đứng ở quầy thu ngân, mặc đồng phục của tiệm đang thu tiền, nhìn thấy Trì Sinh, liền mỉm cười ý bảo cô ngồi bên cạnh trước đi.Trì Sinh gật gật đầu, đến bên cạnh một bộ bàn ghế đặt bên cạnh, thả cặp xuống, theo thói quen rút sách giáo khoa ra ôn tập.Lúc này khách hàng không nhiều lắm, khoảng hơn mười phút mới có người lẻ tẻ một người bước vào.Nguyễn Nhân Mộng cũng không rảnh rỗi, cầm một cuốn sổ kiểm kê hàng hóa.Trì Sinh thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn nàng, Nguyễn Nhân Mộng làm việc thật sự rất nghiêm túc, nàng không còn mặc những bộ quần áo lòe loẹt khoe khoang phong tình, cũng không trang điểm đậm như trước.Nhưng nàng vẫn luôn giữ thói quen tự mình dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, mặc kệ có mệt mỏi hay khó nhọc, dù chỉ là nhân viên ở một cửa hàng tiện lợi 24h, nàng cũng làm việc rất khéo léo.Hai chữ tự tôn đối với nàng mà nói, quan trọng chẳng khác gì không khí để sống.Trì Sinh khẽ nhấp môi.Nguyễn Nhân Mộng như phát hiện được ánh mắt ấy, ngẩng đầu nhìn về phía Trì Sinh, thấy cô đang nhìn mình liền tiến đến, nhẹ nhàng hỏi: "Có mệt không?"Trì Sinh lắc đầu, ánh mắt hạ xuống, nhìn cuốn sổ kiểm kê nhỏ, chữ viết tuy không thể gọi là đẹp, hơi giống nét chữ của một đứa trẻ nhỏ mới học viết, còn rất non nớt, nhưng từng hàng lại đều đặn ngay ngắn chỉnh tề, nét bút rất nghiêm túc.Nguyễn Nhân Mộng thấy nàng đang chăm chú nhìn chữ của mình, không khỏi vươn tay che một chút: "Xấu lắm.""Đẹp." Trì Sinh nhẹ giọng đáp, ngữ khí không cho phép ai phản bác lại mình.Nguyễn Nhân Mộng ánh mắt liền dịu dàng xuống, không nhịn được mà vươn tay vuốt mái tóc của Trì Sinh.Nửa tiếng sau, người thay ca đến.Hai nàng rời khỏi cửa hàng tiện lợi.Nhà của hai người cách đó không xa, chỉ mất chưa đến hai mươi phút đi bộ.Đêm khuya lạnh lẽo, Trì Sinh chà xát tay, rồi nắm lấy tay Nguyễn Nhân Mộng, đưa vào lòng bàn tay mình để sưởi ấm.Nguyễn Nhân Mộng "A" một tiếng, rồi liếc nhìn xung quanh không thấy ai, thuận tay nắm chặt lấy bàn tay ấy."Không sao đâu." Trì Sinh tuy rằng cũng cẩn thận, nhưng hoàn toàn không giống Nguyễn Nhân Mộng lo lắng rối bời, cô vốn trẻ tuổi, tính tình thoáng đãng, không thích phải trốn tránh như vậy."Nữ sinh nắm tay nhau là chuyện thường thôi mà." Cô nói rồi nhẹ nhàng nhét bàn tay lạnh ngắt của Nguyễn Nhân Mộng vào túi áo mình.Nguyễn Nhân Mộng vốn người thể hàn, buổi tối ngủ, thân thể thường khó giữ ấm, Trì Sinh luôn ôm nàng thật chặt, đem tay chân nàng dán sát vào cơ thể mình, đáng tiếc nàng thường xuyên bận rộn, chỉ có hai ngày cuối tuần mới được ở bên nhau lâu chút.Cho nên các nàng trong một tuần chỉ liền thấy mặt nha hai ba lần.Nguyễn Nhân Mộng ngoéo tay trong túi áo, nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay Trì Sinh.Trì Sinh bị gãi có chút ngứa, nhưng không buông tay, vẫn nắm chặt lấy tay nàng."Nắm chặt như vậy, sợ tôi bỏ đi sao?" Nguyễn Nhân Mộng cười trêu.Lời vừa dứt, tay Trì Sinh siết chặt hơn: "Em sẽ không để chị rời xa đâu."Dưới ánh đèn đường lần lượt nối tiếp nhau, bóng hai người kéo dài rồi lại thu ngắn theo bước chân.Đêm thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập từng nhịp.Trái ngược với Nguyễn Nhân Mộng, Trì Sinh như một cái lò sưởi nhỏ, chỉ cần nắm tay một chút, lòng bàn tay Trì Sinh đã ấm áp dễ chịu, truyền nhiệt sang cả người Nguyễn Nhân Mộng.Về đến nhà, Trì Sinh vội chạy đi tắm rửa, còn Nguyễn Nhân Mộng vào bếp chuẩn bị bát hoành thánh.Hoành thánh là món Trì Sinh chuẩn bị sẵn từ hôm qua, cuối tuần rồi, sau khi dạy xong gia sư, Trì Sinh trở về trong tình trạng đói đến mức chỉ biết thở hổn hển. Nguyễn Nhân Mộng vội làm cho cô một chén cơm chiên, nhưng ăn xong lại no quá, phải ngồi tiêu hóa một lúc lâu mới chịu đi nằm xuống.Nguyễn Nhân Mộng nghĩ bụng, hoành thánh vẫn là tốt nhất, vừa lót dạ vừa không bị quá no.Trì Sinh tắm rửa xong rất nhanh, lúc hoành thánh vừa mới được vớt ra khỏi nồi, cô đã bước ra, chỉ mặc một chiếc áo mỏng.Trong phòng không có máy sưởi, Nguyễn Nhân Mộng buông đũa, vội lấy áo phủ thêm lên người cô: "Đừng để bị cảm.""Em đã nóng đến chết rồi." Trì Sinh lẩm bẩm nói, nhưng vẫn nghe lời kéo tay áo lên giữ ấm.Mùi thơm từ bát hoành thánh vừa thoảng đến, đôi mắt cô liền sáng bừng lên: "Hoành thánh!"Cô ngồi xuống cạnh bàn, phát hiện chỉ có một chén, ngẩng đầu hỏi: "Của chị đâu?""Tôi không..."Nguyễn Nhân Mộng còn chưa kịp mở miệng bảo không đói, Trì Sinh đã đứng dậy, vào bếp lấy thêm một cái chén ra tới, cô chia phần hoành thánh trong chén ra làm hai, sau đó vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, ý tứ rất rõ ràng.Nguyễn Nhân Mộng đành phải ngồi xuống, Trì Sinh lúc này mới vừa lòng.Cô đã đói lắm rồi, liền múc ngay một muỗng đưa vào miệng, kết quả bị bỏng, khẽ kêu "tê" một tiếng.Nguyễn Nhân Mộng hoảng hốt định đứng dậy rót nước cho cô, nhưng lại bị Trì Sinh kéo tay giữ lại.Cô nuốt xuống, rồi hít mấy hơi liền, Nguyễn Nhân Mộng vẫn lo lắng nhìn chằm chằm cô không rời, một hồi lâu, Trì Sinh mới quay sang, giơ ngón tay cái lên với Nguyễn Nhân Mộng: "Ngon lắm!"Nguyễn Nhân Mộng lúc này mới giãn mày, nhẹ giọng dặn: "Chậm một chút, không cần vội."Trì Sinh chỉ là đói quá mới quên mất hoành thánh vừa lấy ra khỏi nồi còn rất nóng, bị bỏng một lúc, nên liền phải kiên nhẫn thổi nguội, cô cũng không quên vừa ăn vừa kể cho Nguyễn Nhân Mộng nghe rất nhiều chuyện ở trường.Về hội học sinh, các câu lạc bộ, những hoạt động sôi nổi, còn có vị lão sư nào đặc biệt xuất sắc, Trì Sinh còn nhắc đến các học trưởng, học tỷ tốt nghiệp chỉ mới hai ba năm mà đã nổi danh vang tiếng.Đó là thế giới mà Nguyễn Nhân Mộng chưa từng chạm tới.Khi Trì Sinh nói, nàng thậm chí trước kia còn không biết đại học là phải học bốn năm, cũng chưa từng nghe đến nghiên cứu sinh, thạc sĩ hay tiến sĩ, nàng đều chưa từng tiếp xúc qua, mấy thứ này nghe qua nàng vẫn không hiểu hết, nhưng nàng như cũ vẫn là rất thích nghe.Bởi vì nàng biết, tương lai Trì Sinh sẽ ngày càng rộng mở, ngày càng đi xa hơn, bước vào một thế giới rộng lớn hơn.Nàng chưa từng có kiến thức đó, cũng không tưởng tượng qua, nhưng qua lời nói của Trì Sinh mà nắm bắt một chút ánh sáng từ thế giới ấy.Bỗng nhiên, Trì Sinh dừng lời.Nguyễn Nhân Mộng nhìn cô dò hỏi, làm sao vậy?Trì Sinh ánh mắt đột nhiên sắc bén có phần nghiêm túc hơn, không còn vẻ đùa giỡn như trước nữa, cô trịnh trọng nói: "Chị cũng phải đi học."Nguyễn Nhân Mộng ngẩn người, chiếc muỗng trong tay rơi xuống chén, tạo ra tiếng vang giòn tan.Nàng vội cúi đầu, đôi tay run run cầm tờ giấy, ngón tay cũng đỏ ửng lên, có chút hoảng hốt nói: "Tôi... tôi làm sao có thể đi học được..."Nói xong câu đó, như thể đã tự lên dây cót cho mình, Nguyễn Nhân Mộng cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí ngẩng đầu lên, mím môi cười với Trì Sinh: "Em xem đến bằng tiểu học tôi còn không có, thì phải bắt đầu học từ đâu bây giờ?"Trì Sinh nghiêng người về phía trước, lấy cặp sách của mình lại gần, rút ra một xấp tài liệu đưa đến trước mặt Nguyễn Nhân Mộng: "Em đã tìm hiểu kỹ rồi, chị có thể tham gia thi hệ tự học, vẫn có thể lấy được bằng cấp.Nguyễn Nhân Mộng nhìn Trì Sinh, rồi lại cúi đầu nhìn xấp tài liệu trước mặt, nhưng ngay cả đưa tay chạm vào nàng cũng không dám.Trì Sinh hít một hơi thật sâu, lấy từ trong túi ra số tiền lương vừa nhận hôm nay, sau đó lại lấy quyển sổ tiết kiệm trong cặp ra, đặt cả hai lên xấp tài liệu.Bà nội cô không biết chuyển khoản, lại là người có tính cảnh giác cao, bà không yên tâm khi nhờ người khác giúp, mà bản thân cũng thấy ngại ngùng. Nghĩ rằng Trì Sinh sẽ tự biết cách chi tiêu tiết kiệm, nên dứt khoát chuyển toàn bộ sinh hoạt phí học kỳ này vào quyển sổ tiết kiệm ấy đưa cho cô.Trì Sinh không tiêu xài hoang phí, trong đó còn dư kha khá, hơn nữa tiền lương vừa nhận hôm nay lại vừa đủ để đóng phí báo danh."Có thể đăng ký báo danh trước, chị có thể thử xem, nếu thích thì học, không thích thì thôi." Trì Sinh nói như thế, nhưng cô cảm thấy Nguyễn Nhân Mộng sẽ không từ chối.Nguyễn Nhân Mộng một khi có cơ hội chạm vào sách vở, thì sẽ trân quý hơn bất kỳ ai, số sách mang từ Bình Thành đến, nàng gần như ngày nào cũng đem ra xem, mỗi lần nàng cầm bút, luôn không thật sự tin tưởng rồi lại luyến tiếc buông ra.Trong lòng nàng luôn có hình bóng của một cô bé đeo cặp sách, bước đi dưới ánh mặt trời, đó là một phần chấp niệm của nàng, nếu không thử một lần, cả đời này nàng sẽ tiếc nuối.Quá khứ của Nguyễn Nhân Mộng, Trì Sinh không thể tham dự, nhưng đối với tương lai của nàng, Trì Sinh không muốn có bất kỳ bóng tối hay mù mịt nào phủ lên.Nếu có, thì chính cô sẽ là người dọn sạch tất cả.
--- HẾT CHƯƠNG 49 ---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me