Bhtt Fanfic Blinded By Love
Vật lộn mãi cuối cùng lớp học đàn cũng kết thúc, Mam uể oải vươn vai giãn gân cốt sau ba tiếng liên tiếp ngồi yên vị trước cây đàn piano. Hôm nay đã là ngày thứ bảy liên tiếp Mam luyện đi luyện lại phần "Allegro Molto Moderato" của bản "Fantasia in F minor" của Schubert, ở trên lớp luyện, về đến nhà cũng luyện, luyện đến mức cô đã thuộc nằm lòng phần nhạc phổ này rồi nhưng giáo viên của cô vẫn tiếp tục yêu cầu cô luyện mãi không ngừng. Giáo viên dạy piano của Mam là Daw Charanya – một trong những nghệ sĩ piano nổi tiếng nhất của Thái Lan. Việc cô Daw đòi hỏi học trò của mình phải thể hiện thật xuất sắc là hoàn toàn dễ hiểu, vậy nên Mam vẫn luôn ngoan ngoãn luyện tập theo lời dặn dò của cô mà không dám than vãn nửa lời."Em chào cô. Hẹn gặp cô vào tuần sau ạ." Sau khi thu dọn tất cả đồ đạc của mình xong xuôi, Mam nói lời tạm biệt với cô Daw."Chào em. Đừng quên về nhà phải tiếp tục chăm chỉ tập luyện đấy nhé. Tuần sau tôi sẽ kiểm tra lại phần mà mấy hôm nay em đã luyện, nếu đạt yêu cầu tôi sẽ dạy em chơi tiếp những phần còn lại của khúc biến tấu này." Cô Daw mỉm cười với Mam. Lúc lên lớp thì cô nghiêm khắc thật đấy, nhưng ngoài giờ học thì cô lại vô cùng dễ tính và thân thiện."Dạ, em sẽ luyện tập thật chăm chỉ ạ." Mam chắp tay chào cô Daw rồi rời khỏi phòng học.Bình thường thì Pan sẽ ở bên ngoài hành lang chờ Mam học xong rồi đưa cô trở về chung cư nhà Ann nhưng hôm nay lại không như vậy. Mam từ phòng học bước ra, nhìn quanh một lượt khắp hành lang cũng không thấy Pan đâu. Lúc này Mam vừa đói bụng vừa mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng được về nhà để ăn uống, nghỉ ngơi nên liền mở túi ra lục tìm điện thoại để gọi cho Pan."Alo, Pan hả? Em đang ở đâu vậy?" "Em đang bận chút việc ạ. Chị chờ em 5 phút nhé, em sẽ lên ngay." Pan nói xong thì dập máy ngay lập tức.Thực ra không phải Mam không thể tự mình về nhà Ann, chỉ là Ann đã ra chỉ thị bất kể Mam muốn đi đâu cũng đều phải để Pan đưa đi vậy nên Mam chỉ có thể ở đây đợi Pan quay lại thôi.Mam đi đi lại lại ở hành lang trước cửa phòng học, đầu cúi gằm xuống chăm chú nhìn vào những bước chân của mình. Cô bất giác lại nghĩ đến Ann. Ngoài những lúc bận rộn với việc học ra thì hầu như bất kể lúc nào Mam cũng sẽ nghĩ đến Ann. Ann đã đi Koh Phangan được 10 ngày rồi. Theo kế hoạch ban đầu thì lần này Ann phải đi khoảng 15-20 ngày mới có thể hoàn thành công việc và trở về Bangkok. Những ngày không có Ann ở nhà thực sự buồn chán, căn nhà không có cô bỗng trở nên lạnh lẽo lạ thường. Thì ra khi đã trở nên gắn bó với một ai đó thì tâm trạng của bản thân cũng có thể bị người đó chi phối.Mải suy nghĩ nên không để ý xung quanh, lúc Mam đi đến gần cuối hành lang đột nhiên đầu cô va phải "một cái gì đó". Cảm giác không đau lắm nên hẳn là không phải va vào tường rồi. Cô bắt đầu điên cuồng suy nghĩ xem rốt cuộc là vật thể gì vừa cứng mà lại có thể va vào không gây đau được, trong lúc suy nghĩ thì cô vẫn cứ vô tư giữ nguyên tư thế "cắm đầu" vào cái vật thể kia, không suy chuyển chút nào."Chị dựa đủ chưa?" Giọng nam trầm ấm khẽ vang lên, âm lượng không lớn không nhỏ, chỉ vừa đủ để Mam nghe thấy.Mam từ từ ngước mặt lên nhìn "cái vật thể" mà mình vừa đâm phải, ngay lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Đứng trước mặt Mam lúc này chính là Nine. Thực ra Mam cũng khá cao nhưng nếu so với chiều cao 1m9 của Nine thì trông cô chẳng khác nào người tí hon cả."Nine, là em à?" Mam ngước đôi mắt trong suốt lên để nhìn Nine nhưng sự chênh lệch về chiều cao cùng khoảng cách gần khiến khung cảnh trước mắt cô đa phần chỉ có chiếc cằm góc cạnh đẹp như một bức tượng điêu khắc của Nine mà thôi."Chị bị đụng trúng đầu rồi mất luôn trí nhớ, không còn nhận ra em là ai nữa đấy à?" Nine hơi cúi xuống nhìn Mam, khuôn mặt không thể hiện cảnh xúc gì, giọng điệu nghe thì có vẻ lạnh nhạt.Trên thực tế, trong thế giới của Nine chỉ tồn tại hai loại người, một là loại cậu không bao giờ để vào mắt, loại còn lại có thể tạm gọi là những người được cậu để mắt đến. Mặc dù không phải quá thân thiết nhưng ít ra Mam vẫn thuộc nhóm thứ hai trong số hai nhóm người kể trên nếu không lúc này hẳn là cô đã bị Nine lườm cho bỏ chạy mất tiêu rồi."Không có... Mà sao giờ này em vẫn còn ở đây?" Mam vẫn trong tư thế đứng sát trước mặt ngẩng cao đầu một góc 45 độ để nhìn Nine."Em vừa mới học vũ đạo xong. Hôm nay chị có lớp piano hả?" Nine vừa nói vừa lịch sự lùi lại phía sau một bước, trả lại khoảng cách an toàn giữa hai người."Ừm, chị vừa mới tan học xong." Mam phát hiện ra hành động thất thố của mình nên cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế.Thực lòng mà nói thì Nine khá hưởng thụ tư thế đứng vừa rồi giữa cậu và Mam. Nhưng cũng chỉ vì phải cúi đầu xuống nhìn Mam như vậy khiến Nine cảm thấy đau mắt, và hẳn là Mam cũng sẽ thấy mỏi cổ, nên cậu quyết định vẫn nên duy trì khoảng cách thích hợp để cả hai người có thể nhìn thấy đối phương một cách dễ dàng thì tốt hơn."Chị đã ăn gì chưa?" Thường thì Nine rất ít khi nói chuyện với những người xung quanh nên nhiều lúc cậu cũng không biết phải gợi mở một câu chuyện thế nào cho thật thú vị, cuối cùng chỉ có thể hỏi ra mấy câu xã giao ngớ ngẩn."Chị đang tính về nhà mới làm gì đó ăn." Nếu như Nine không biết mở lời như thế nào cho hấp dẫn thì Mam cũng không biết phải trả lời như thế nào để duy trì cuộc đối thoại.Nhiều lúc Mam cũng cảm thấy lạ. Bình thường ở nhà với Ann, cô có thể nói huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Vậy mà chẳng hiểu sao mỗi lần nói chuyện với người khác đều không thể tìm ra chủ đề gì để nói, kết quả là nói được mấy câu cuộc đối thoại liền rơi vào trạng thái im lặng gây bối rối."Cô bé hay đi chung với chị đâu?" Đến Nine cũng đã quen với việc Pan lúc nào cũng dính lấy Mam nên lúc này cậu có phần thắc mắc trước sự vắng mặt của cô nàng."Chị không biết nữa. Em ấy nói em ấy đang bận chút việc." "Vậy chẳng phải chị không có ai đưa về sao? Có muốn quá giang xe em không?" Nine đưa tay lên cọ cọ cái mũi thẳng tắp của mình, rõ ràng đây là thái độ rụt rè."P'Mam!" Mam chưa kịp trả lời thì Pan từ phía cuối hành lang cách đó không xa hớt hải chạy tới, vừa chạy vừa gọi cô."Từ từ thôi, coi chừng té bây giờ. Sàn nhà lát đá trơn lắm đó." Mam thấy dáng vẻ vội vàng hấp tấp của Pan, vội vàng nhắc nhở cô nàng phải cẩn thận một chút.Thấy Pan xuất hiện, Nine liền biết hôm nay mình không có cơ hội được đưa Mam về nhà rồi. Một chút thất vọng thoáng xuất hiện trong mắt Nine rồi nhanh chóng biến mất."Nếu trợ lý của chị đã đến rồi thì em về trước đây. Chị về cẩn thận nhé. Hẹn gặp chị vào ngày mai." Nine nói xong, chắp tay chào Mam rồi đi thẳng về hướng thang máy.Mam đã quá quen với sự lạnh nhạt của Nine nên chẳng hề cảm thấy khó chịu."P'Ann, chào chị! Rất vui được gặp chị." Tiếng Nine phát ra sau lưng Mam, nghe giọng điệu thôi cũng có thể đoán được cảm xúc của cậu lúc này đang phấn khởi cỡ nào.Mam ngơ ngác nhìn theo hướng bóng lưng cao ráo của Nine vừa rời khỏi. Tầm mắt di chuyển cũng là lúc cô phát hiện ra Ann đã đứng sau lưng cô từ bao giờ. Ann đứng ở đó, xinh đẹp như một nữ thần với vầng hào quang vô hình đang toả sáng rực rỡ quanh người khiến vẻ trai đẹp cực phẩm của Nine cũng phải lu mờ."Chào em." Ann tỏ ra khách sáo với Nine, ít nhất đó là những gì cô muốn mọi người nhìn thấy.Ann và Nine trao đổi một hai câu xã giao với nhau trước khi Nine ra về. Đợi Nine đã đi khỏi, Ann mới phóng ánh mắt nhìn về phía Mam.Rõ ràng Ann còn phải đi công tác cả tuần nữa với về, ấy vậy mà bây giờ cô lại xuất hiện ở đây rồi. Một ý nghĩ "táo bạo" chợt lướt qua trong đầu Mam: Có khi nào Ann cố tình thu xếp công việc để về sớm với cô giống trong những bộ phim hay chiếu trên TV không? Suy nghĩ ấy tựa như thắp lên một ngọn lửa ấm nóng trong tim, dần dần lan toả ra khắp cơ thể, khiến toàn thân Mam được sưởi ấm bằng thứ nhiệt lượng dễ chịu và dịu dàng nhất mà xưa giờ cô từng cảm nhận được. Nụ cười trên môi ban đầu chỉ hơi cong nhẹ, sau đó đã nhanh chóng biến thành một nụ cười rạng rỡ tựa như đoá hoa đang nở rộ. Mam bước về phía Ann, định bụng sẽ chạy tới ôm lấy cô một cái thật chặt, hít hà cho thoả mãn cái hương thơm ngọt ngào dễ gây nghiện trên người cô, cảm nhận một cách chân thực nhất sự tồn tại của cô trước mặt mình.Về phía Ann, khi thấy Mam mang vẻ kích động đang tiến dần về phía mình, Ann biết cô muốn làm gì và bản thân Ann cũng muốn đón nhận hành động ấy của cô. Nhưng giống như bị một tác nhân nào đó cản lại, Ann quay lưng bỏ đi trước ánh mắt ngỡ ngàng cùng hụt hẫng của Mam. Sống hơn 30 năm trên đời, cuối cùng Ann cũng đã được nếm thử mùi vị ghen tuông rồi. Và tất nhiên, "tình địch" trong mắt Ann không ai khác chính là Nine – một cậu chàng mà chính bản thân cô, mặc dù không có cảm xúc với nam giới, vẫn phải công nhận rằng đó là một trai đẹp cực phẩm. Lần này thì suy nghĩ đơn giản của Mam lại đoán đúng lí do vì sao Ann lại xuất hiện ở đây rồi. Chính xác là vì quá nhớ thương Mam nên Ann đã quyết định nói chuyện với đạo diễn, đẩy lịch quay của mình lên đầu, một ngày quay 18-20 tiếng cô cũng chấp nhận, chỉ cần có thể nhanh chóng hoàn thành công việc để sớm về với Mam là được.Ấy vậy mà hồi nãy khi Ann theo Pan đến đón Mam, tính cho Mam một sự bất ngờ thì chính bản thân cô lại nhận được một sự bất ngờ khác khi trông thấy Mam đang gục đầu vào khuôn ngực tập gym rắn chắc của Nine. Khung cảnh trước mắt Ann lúc ấy trông giống y như một thước phim lãng mạn trong bộ phim tình cảm lãng mạn yêu thích của hội chị em nội trợ. Nine trong vai nam vai chính cao ngạo lạnh lùng đang dùng thân mình để che chắn, bảo vệ cho Mam – cô nàng nữ chính ngây thơ yếu đuối. Hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến Ann phiền lòng vô cùng, sắc mặt cũng vì thế mà sa sầm hẳn.
---------- Đã 5 ngày trôi qua kể từ sự kiện lần đầu tiên Ann được nếm trải tư vị của sự ghen tuông. Phim đã quay xong, những công việc khác cũng không nhiều nên mấy ngày này Ann thường xuyên ở nhà, chỉ là cô nhất quyết không chịu mở miệng nói một câu nào với Mam mà thôi. Ann quyết định im lặng là bởi cô muốn cho Mam một khoảng không gian để suy nghĩ thật kĩ về tình cảm mà Mam dành cho Ann. Qua một thời gian chung đụng, Ann tin rằng kể cả Mam có ngốc hơn người ta đi chăng nữa thì hẳn cũng phải cảm nhận được sự chân thành của Ann và hơn hết là bản thân Mam cũng phải nhận thức rõ ràng việc cô có tình cảm gì đặc biệt dành cho Ann hay không.Đối với Ann, khoảng thời gian này đủ để cho cô nghĩ thông suốt rất nhiều thứ. Quá khứ đau thương kia rốt cuộc cô có thể buông bỏ rồi. Cô đã sẵn sàng để bắt đầu một cuộc sống mới hạnh phúc hơn với một mối quan hệ nghiêm túc chứ không phải những cuộc vui chóng vánh qua đường như bao năm qua. Ann đã vài lần nghiêm túc suy nghĩ đến mối quan hệ của mình và Mam, để rồi cuối cùng rút ra kết luận: Ann thật lòng yêu Mam. Có thể tình cảm ấy chưa quá mức sâu sắc vì cả hai chưa chính thức chấp nhận nhau, nhưng Ann tin rằng Mam chính là người mà lâu nay cô vẫn luôn tìm kiếm. Mam và người đó không giống nhau, lúc xưa Ann đã dành rất nhiều tình cảm cho người đó, còn lúc này thì toàn bộ tâm trí và trái tim của Ann đều đặt hết ở chỗ Mam rồi, sẽ không thể dung nạp thêm bất cứ một người nào khác.Mặt khác, Mam thì vẫn vậy, vẫn cứ chậm hơn người ta một nhịp. Chuyện ở công ty Ann lạnh lùng quay đi cô hoàn toàn không để tâm, chỉ cho rằng Ann không muốn để mọi người biết hai người quen nhau thôi. Cả ngày hôm sau Ann không nói năng gì, Mam đơn giản nghĩ rằng Ann đi công tác về mệt, không muốn bị làm phiền. Những ngày sau đó Ann thường xuyên ở nhà nhưng lại chẳng mở miệng nói với Mam câu nào, đã thế lại còn trưng ra thái độ dửng dưng với Mam thì bấy giờ cô mới phát hiện ra là mình đã bị làm lơ rồi. Cô nàng Mam ngây thơ đáng thương hoàn toàn không hay biết vì lí do gì mà đột nhiên bị Ann "chiến tranh lạnh", trong lòng tràn đầy ấm ức nhưng lại chẳng thể nói ra. Mấy lần cô tính nói chuyện cho ra lẽ với Ann, ấy vậy mà Ann lại dùng thái độ thờ ơ để đáp trả cô, khiến những lời cô muốn nói đã ra đến cửa miệng rồi lại phải nuốt trở lại. Mam ngồi trước cây đàn piano vốn chỉ được dùng để trưng cho đẹp ở trong nhà của Ann để chuẩn bị luyện đàn. Từ lúc nhận ra là mình đã bị Ann "ghẻ lạnh", hầu như lúc nào Mam cũng trong trạng thái ở trên mây trên gió, không tập trung vào những thứ xung quanh, khiến thầy David rồi cả cô Daw nữa, ai cũng nổi cáu với cô. Ngay lúc này cũng vậy, vốn dĩ định ngồi xuống nghiêm túc tập đàn nhưng rốt cuộc Mam lại vẫn suy nghĩ đến vấn đề kia. Mam đã suy nghĩ đến nát óc cũng vẫn không thể hiểu được vì sao mình lại bị "ghẻ lạnh" đến mức độ này. Được thôi... chuyện gì khó quá thì bỏ qua. Mam không màng tới nguyên nhân nữa. Thế còn kết quả? Nếu Ann không bao giờ để mắt đến Mam nữa thì sao? Cuộc sống mới bắt đầu có chút tươi đẹp của Mam sẽ trở về thời kì tăm tối như trước kia, lúc nào cũng sợ sệt đủ thứ, lúc nào cũng tự dằn vặt bản thân bằng quá khứ ám ảnh đáng sợ, đặc biệt là những năm tháng kinh hoàng khi Mam ở Mỹ. Suy nghĩ nhiều khiến đầu óc Mam nặng trĩu, mệt mỏi nên cô quyết định lướt Instagram một chút cho khuây khoả. Ai dè vừa mở Instagram lên liền thấy các thành viên trong fanclub của Ann biết bao nhiêu là ảnh của sự kiện mà Ann đang tham dự. Lướt xuống một chút nữa thì thấy Ann cũng vừa mới đăng một clip ngắn 10 phút trước, nói lời cám ơn fanclub đã đến gặp cô dù chỉ là trong vài phút ngắn ngủi. Trong clip, Ann vui vẻ chào hỏi và nói chuyện với những người hâm mộ khác, lại còn nắm tay và ôm họ rất tình cảm nữa chứ. "Ở nhà thì mặt nặng mày nhẹ với mình, vậy mà ra ngoài lại tươi cười hớn hở với tất cả mọi người. Đúng là quá đáng mà." Mam tỏ vẻ giận dỗi trước sự phân biệt đối xử của Ann.Đọc đến phần bình luận ở dưới clip này, Mam thực sự bị chọc giận rồi."Hôm nay em Ann thật xinh đẹp. Nếu không phải vướng lịch quay thì chắc chắn anh đã tới gặp em rồi. Nhớ em nhiều!" – Bình luận này được để lại bởi Duke Phanudet, nam chính đóng cặp với Ann trong bộ phim vừa mới đóng máy."Em cũng nhớ anh Duke nhiều lắm ạ. Mong sớm được gặp anh. Love you!" – Ann ngọt ngào đáp trả bình luận của Duke.Mam tắt điện thoại, mạnh tay đặt nó xuống ghế. Mam cảm thấy khó chịu khi Ann thân thiết với Duke như vậy. Trong mắt Mam, Ann sẽ đối xử với tất cả mọi người như nhau, chỉ đặc biệt tốt với một mình cô mà thôi. Ấy vậy mà thế cuộc lại đảo lộn quá nhanh, bây giờ bỗng nhiên Ann lại vô cùng tận tình với tất cả mọi người và quay lưng với một mình Mam. Mọi thứ biến đổi quá nhanh khiến Mam không cách nào thích nghi được, cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt bắt đầu trào ra. Mam muốn Ann trở lại như trước kia, tiếp tục chiều chuộng cô mà chẳng cần lí do gì cả.Đúng lúc ấy, Ann mở cửa bước vào nhà, bước đi có phần xiêu vẹo vì chân bị giày cao gót làm cho đau và một phần cũng vì Ann đã uống một chút rượu. Ann trông thấy Mam đang ngồi trước đàn nhìn mình, nhìn cô một cái rồi xách theo túi, lê tấm thân mệt mỏi rã rời của mình lên phòng.Lại tiếp tục bị Ann ngó lơ khiến tâm trạng vốn đã không được tốt của Mam càng trở nên tệ hơn. "Ầm" một tiếng, Mam chống tay xuống bàn phím piano để đứng lên khiến cây đàn thanh cao, nho nhã bỗng phát ra một thứ âm thanh chói tai. Ann vừa mới đi được mấy bước, bị âm thanh bất thình lình kia làm cho giật bắn mình, vội vàng nhìn về phía Mam."Cái... gì vậy?" Nói được một chữ, Ann mới nhớ ra rằng mình đang lạnh nhạt với Mam, nên những chữ sau đó âm lượng càng lúc càng bị ép nhỏ lại.Mam đứng trước cây đàn, quay ngoắt ra nhìn Ann. Ann lại thản nhiên nhìn Mam với ánh mắt "có cái gì hay ho mà nhìn", sau đó ưu nhã quay đầu tiến về phía phòng ngủ của mình.."P'Ann." Mam đùng đùng bước tới kéo tay Ann lại.Ann từ tốn dời ánh mắt của mình lên người Mam, một bên lông mày khẽ nhướn lên như thay cho câu hỏi "Có chuyện gì?", tuyệt nhiên không nói một lời nào."Ann Sirium Pukdeedumrongrit, chị quá đáng lắm rồi đó! Mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều. Rõ ràng em đâu có làm sai cái gì, vì sao chị lại đối xử với em như vậy? Chị đừng ỷ vào việc em thích chị rồi được đà lấn tới nhé!" Rốt cuộc Mam không thể nhịn được nữa, một hơi đem hết những lời trong lòng nói ra, bao gồm cả tình cảm cô dành cho Ann nữa.Phản ứng của Ann lúc này không phải lạnh nhạt nữa, mà chính xác là bị doạ cho đứng hình. Cô chỉ nghĩ rằng im lặng một chút sẽ cho Mam cơ hội để suy nghĩ kĩ và mở lòng hơn với cô thôi, ai ngờ kết quả lại vượt ngoài sức tưởng tượng của cô như vậy. Ann vẫn luôn cho rằng Mam sẽ không dễ dàng có tình cảm với mình nên đã xác định sẽ phải theo đuổi cô dài dài. Ai ngờ rằng Ann mới chỉ làm một phép thử nhỏ mà Mam lại cho ra một đáp án có thể nói là Ann vừa muốn được nghe thấy lại vừa không dám tin đó là sự thật. Nhưng một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong tâm trí khiến Ann phải suy nghĩ lại về lời nói của Mam...Thái độ của Ann lọt vào mắt Mam lại biến thành sự "ghẻ lạnh" y như mấy ngày gần đây. Bản thân không làm gì sai, đã chủ động mở lời để giải quyết thắc mắc rồi, vậy mà Ann vẫn không thay đổi chút nào khiến Mam có chút bất mãn, kéo theo đó là cả cảm giác bất lực, ấm ức, cùng một loạt những loại cảm xúc khác nữa. Thế rồi Mam bắt đầu ôm mặt khóc, khóc như mưa, khóc để xả hết những ấm ức trong lòng."Mau nín đi." Ann giơ tay ra định kéo Mam vào lòng để an ủi nhưng sau đó cánh tay của cô dừng lại giữa không trung một lát liền bị thu về.Mam nhìn thẳng vào mắt Ann. Bình thường thì chắc chắn lúc này Ann đã ôm lấy Mam và vỗ về, an ủi rồi. Nhưng không... khuôn mặt xinh đẹp của Ann vẫn giữ nguyên biểu cảm nhàn nhạt cùng ánh mắt như đang xem một việc chẳng liên quan gì đến mình."Chị không nghe thấy em nói gì sao? Em nói là em thích chị, chị có thể thôi không lạnh nhạt với em có được không?" Mam nhìn Ann với ánh mắt mong chờ. Cô hi vọng rằng những giọt nước mắt chân thành của mình có thể phần nào lay động được Ann."Tôi nghe thấy rất rõ ràng. Nhân đây tôi muốn nói luôn. Tôi cũng thích em, nếu không thích em thì tôi đã không để em ở bên cạnh mình rồi chứ đừng nói đến chuyện cho em sống cùng tôi. Nhưng còn em thì sao? Em nói em thích tôi, vậy em thực sự thích TÔI hay đó chỉ là sự yêu thích, ngưỡng mộ của em dành cho diễn viên Ann Sirium?" Ann nghiêm túc nhìn vào mắt Mam.Câu hỏi của Ann quá đột ngột khiến Mam không biết phải trả lời thế nào. Trong lúc Mam còn đang ú ớ không nói nên lời thì Ann đã rời khỏi rồi. Thực ra Ann có đủ kiên nhẫn để đứng đó chờ Mam cho cô một câu trả lời nhưng cô cảm thấy hôm nay không phải là thời điểm thích hợp cho cuộc đối thoại này. Trong người Ann đang có men rượu, không thể nói là quá say nhưng cũng không mấy tỉnh táo. Vấn đề này Ann muốn nói trong lúc cô hoàn toàn thanh tỉnh nên cô chọn cách rời đi, đợi đến lúc Mam có câu trả lời chính thức, và cũng là lúc cô ở trạng thái tốt nhất để tiếp nhận nó.========== THIS IS BÔNG SPEAKINGTôi sợ các bác bị sâu răng với bị tiểu đường hết nên tôi phải nêm thêm chút giấm, chút tiêu vào món ăn tinh thần này cho hương vị nó phong phú và ngon nghẻ hơn ạ 😂😂 Nhiêu đây thì có nhằm nhò gì so với hàng tấn đường đã được phát từ chap 1 đâu các bác nhỉ.
---------- Đã 5 ngày trôi qua kể từ sự kiện lần đầu tiên Ann được nếm trải tư vị của sự ghen tuông. Phim đã quay xong, những công việc khác cũng không nhiều nên mấy ngày này Ann thường xuyên ở nhà, chỉ là cô nhất quyết không chịu mở miệng nói một câu nào với Mam mà thôi. Ann quyết định im lặng là bởi cô muốn cho Mam một khoảng không gian để suy nghĩ thật kĩ về tình cảm mà Mam dành cho Ann. Qua một thời gian chung đụng, Ann tin rằng kể cả Mam có ngốc hơn người ta đi chăng nữa thì hẳn cũng phải cảm nhận được sự chân thành của Ann và hơn hết là bản thân Mam cũng phải nhận thức rõ ràng việc cô có tình cảm gì đặc biệt dành cho Ann hay không.Đối với Ann, khoảng thời gian này đủ để cho cô nghĩ thông suốt rất nhiều thứ. Quá khứ đau thương kia rốt cuộc cô có thể buông bỏ rồi. Cô đã sẵn sàng để bắt đầu một cuộc sống mới hạnh phúc hơn với một mối quan hệ nghiêm túc chứ không phải những cuộc vui chóng vánh qua đường như bao năm qua. Ann đã vài lần nghiêm túc suy nghĩ đến mối quan hệ của mình và Mam, để rồi cuối cùng rút ra kết luận: Ann thật lòng yêu Mam. Có thể tình cảm ấy chưa quá mức sâu sắc vì cả hai chưa chính thức chấp nhận nhau, nhưng Ann tin rằng Mam chính là người mà lâu nay cô vẫn luôn tìm kiếm. Mam và người đó không giống nhau, lúc xưa Ann đã dành rất nhiều tình cảm cho người đó, còn lúc này thì toàn bộ tâm trí và trái tim của Ann đều đặt hết ở chỗ Mam rồi, sẽ không thể dung nạp thêm bất cứ một người nào khác.Mặt khác, Mam thì vẫn vậy, vẫn cứ chậm hơn người ta một nhịp. Chuyện ở công ty Ann lạnh lùng quay đi cô hoàn toàn không để tâm, chỉ cho rằng Ann không muốn để mọi người biết hai người quen nhau thôi. Cả ngày hôm sau Ann không nói năng gì, Mam đơn giản nghĩ rằng Ann đi công tác về mệt, không muốn bị làm phiền. Những ngày sau đó Ann thường xuyên ở nhà nhưng lại chẳng mở miệng nói với Mam câu nào, đã thế lại còn trưng ra thái độ dửng dưng với Mam thì bấy giờ cô mới phát hiện ra là mình đã bị làm lơ rồi. Cô nàng Mam ngây thơ đáng thương hoàn toàn không hay biết vì lí do gì mà đột nhiên bị Ann "chiến tranh lạnh", trong lòng tràn đầy ấm ức nhưng lại chẳng thể nói ra. Mấy lần cô tính nói chuyện cho ra lẽ với Ann, ấy vậy mà Ann lại dùng thái độ thờ ơ để đáp trả cô, khiến những lời cô muốn nói đã ra đến cửa miệng rồi lại phải nuốt trở lại. Mam ngồi trước cây đàn piano vốn chỉ được dùng để trưng cho đẹp ở trong nhà của Ann để chuẩn bị luyện đàn. Từ lúc nhận ra là mình đã bị Ann "ghẻ lạnh", hầu như lúc nào Mam cũng trong trạng thái ở trên mây trên gió, không tập trung vào những thứ xung quanh, khiến thầy David rồi cả cô Daw nữa, ai cũng nổi cáu với cô. Ngay lúc này cũng vậy, vốn dĩ định ngồi xuống nghiêm túc tập đàn nhưng rốt cuộc Mam lại vẫn suy nghĩ đến vấn đề kia. Mam đã suy nghĩ đến nát óc cũng vẫn không thể hiểu được vì sao mình lại bị "ghẻ lạnh" đến mức độ này. Được thôi... chuyện gì khó quá thì bỏ qua. Mam không màng tới nguyên nhân nữa. Thế còn kết quả? Nếu Ann không bao giờ để mắt đến Mam nữa thì sao? Cuộc sống mới bắt đầu có chút tươi đẹp của Mam sẽ trở về thời kì tăm tối như trước kia, lúc nào cũng sợ sệt đủ thứ, lúc nào cũng tự dằn vặt bản thân bằng quá khứ ám ảnh đáng sợ, đặc biệt là những năm tháng kinh hoàng khi Mam ở Mỹ. Suy nghĩ nhiều khiến đầu óc Mam nặng trĩu, mệt mỏi nên cô quyết định lướt Instagram một chút cho khuây khoả. Ai dè vừa mở Instagram lên liền thấy các thành viên trong fanclub của Ann biết bao nhiêu là ảnh của sự kiện mà Ann đang tham dự. Lướt xuống một chút nữa thì thấy Ann cũng vừa mới đăng một clip ngắn 10 phút trước, nói lời cám ơn fanclub đã đến gặp cô dù chỉ là trong vài phút ngắn ngủi. Trong clip, Ann vui vẻ chào hỏi và nói chuyện với những người hâm mộ khác, lại còn nắm tay và ôm họ rất tình cảm nữa chứ. "Ở nhà thì mặt nặng mày nhẹ với mình, vậy mà ra ngoài lại tươi cười hớn hở với tất cả mọi người. Đúng là quá đáng mà." Mam tỏ vẻ giận dỗi trước sự phân biệt đối xử của Ann.Đọc đến phần bình luận ở dưới clip này, Mam thực sự bị chọc giận rồi."Hôm nay em Ann thật xinh đẹp. Nếu không phải vướng lịch quay thì chắc chắn anh đã tới gặp em rồi. Nhớ em nhiều!" – Bình luận này được để lại bởi Duke Phanudet, nam chính đóng cặp với Ann trong bộ phim vừa mới đóng máy."Em cũng nhớ anh Duke nhiều lắm ạ. Mong sớm được gặp anh. Love you!" – Ann ngọt ngào đáp trả bình luận của Duke.Mam tắt điện thoại, mạnh tay đặt nó xuống ghế. Mam cảm thấy khó chịu khi Ann thân thiết với Duke như vậy. Trong mắt Mam, Ann sẽ đối xử với tất cả mọi người như nhau, chỉ đặc biệt tốt với một mình cô mà thôi. Ấy vậy mà thế cuộc lại đảo lộn quá nhanh, bây giờ bỗng nhiên Ann lại vô cùng tận tình với tất cả mọi người và quay lưng với một mình Mam. Mọi thứ biến đổi quá nhanh khiến Mam không cách nào thích nghi được, cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt bắt đầu trào ra. Mam muốn Ann trở lại như trước kia, tiếp tục chiều chuộng cô mà chẳng cần lí do gì cả.Đúng lúc ấy, Ann mở cửa bước vào nhà, bước đi có phần xiêu vẹo vì chân bị giày cao gót làm cho đau và một phần cũng vì Ann đã uống một chút rượu. Ann trông thấy Mam đang ngồi trước đàn nhìn mình, nhìn cô một cái rồi xách theo túi, lê tấm thân mệt mỏi rã rời của mình lên phòng.Lại tiếp tục bị Ann ngó lơ khiến tâm trạng vốn đã không được tốt của Mam càng trở nên tệ hơn. "Ầm" một tiếng, Mam chống tay xuống bàn phím piano để đứng lên khiến cây đàn thanh cao, nho nhã bỗng phát ra một thứ âm thanh chói tai. Ann vừa mới đi được mấy bước, bị âm thanh bất thình lình kia làm cho giật bắn mình, vội vàng nhìn về phía Mam."Cái... gì vậy?" Nói được một chữ, Ann mới nhớ ra rằng mình đang lạnh nhạt với Mam, nên những chữ sau đó âm lượng càng lúc càng bị ép nhỏ lại.Mam đứng trước cây đàn, quay ngoắt ra nhìn Ann. Ann lại thản nhiên nhìn Mam với ánh mắt "có cái gì hay ho mà nhìn", sau đó ưu nhã quay đầu tiến về phía phòng ngủ của mình.."P'Ann." Mam đùng đùng bước tới kéo tay Ann lại.Ann từ tốn dời ánh mắt của mình lên người Mam, một bên lông mày khẽ nhướn lên như thay cho câu hỏi "Có chuyện gì?", tuyệt nhiên không nói một lời nào."Ann Sirium Pukdeedumrongrit, chị quá đáng lắm rồi đó! Mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều. Rõ ràng em đâu có làm sai cái gì, vì sao chị lại đối xử với em như vậy? Chị đừng ỷ vào việc em thích chị rồi được đà lấn tới nhé!" Rốt cuộc Mam không thể nhịn được nữa, một hơi đem hết những lời trong lòng nói ra, bao gồm cả tình cảm cô dành cho Ann nữa.Phản ứng của Ann lúc này không phải lạnh nhạt nữa, mà chính xác là bị doạ cho đứng hình. Cô chỉ nghĩ rằng im lặng một chút sẽ cho Mam cơ hội để suy nghĩ kĩ và mở lòng hơn với cô thôi, ai ngờ kết quả lại vượt ngoài sức tưởng tượng của cô như vậy. Ann vẫn luôn cho rằng Mam sẽ không dễ dàng có tình cảm với mình nên đã xác định sẽ phải theo đuổi cô dài dài. Ai ngờ rằng Ann mới chỉ làm một phép thử nhỏ mà Mam lại cho ra một đáp án có thể nói là Ann vừa muốn được nghe thấy lại vừa không dám tin đó là sự thật. Nhưng một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong tâm trí khiến Ann phải suy nghĩ lại về lời nói của Mam...Thái độ của Ann lọt vào mắt Mam lại biến thành sự "ghẻ lạnh" y như mấy ngày gần đây. Bản thân không làm gì sai, đã chủ động mở lời để giải quyết thắc mắc rồi, vậy mà Ann vẫn không thay đổi chút nào khiến Mam có chút bất mãn, kéo theo đó là cả cảm giác bất lực, ấm ức, cùng một loạt những loại cảm xúc khác nữa. Thế rồi Mam bắt đầu ôm mặt khóc, khóc như mưa, khóc để xả hết những ấm ức trong lòng."Mau nín đi." Ann giơ tay ra định kéo Mam vào lòng để an ủi nhưng sau đó cánh tay của cô dừng lại giữa không trung một lát liền bị thu về.Mam nhìn thẳng vào mắt Ann. Bình thường thì chắc chắn lúc này Ann đã ôm lấy Mam và vỗ về, an ủi rồi. Nhưng không... khuôn mặt xinh đẹp của Ann vẫn giữ nguyên biểu cảm nhàn nhạt cùng ánh mắt như đang xem một việc chẳng liên quan gì đến mình."Chị không nghe thấy em nói gì sao? Em nói là em thích chị, chị có thể thôi không lạnh nhạt với em có được không?" Mam nhìn Ann với ánh mắt mong chờ. Cô hi vọng rằng những giọt nước mắt chân thành của mình có thể phần nào lay động được Ann."Tôi nghe thấy rất rõ ràng. Nhân đây tôi muốn nói luôn. Tôi cũng thích em, nếu không thích em thì tôi đã không để em ở bên cạnh mình rồi chứ đừng nói đến chuyện cho em sống cùng tôi. Nhưng còn em thì sao? Em nói em thích tôi, vậy em thực sự thích TÔI hay đó chỉ là sự yêu thích, ngưỡng mộ của em dành cho diễn viên Ann Sirium?" Ann nghiêm túc nhìn vào mắt Mam.Câu hỏi của Ann quá đột ngột khiến Mam không biết phải trả lời thế nào. Trong lúc Mam còn đang ú ớ không nói nên lời thì Ann đã rời khỏi rồi. Thực ra Ann có đủ kiên nhẫn để đứng đó chờ Mam cho cô một câu trả lời nhưng cô cảm thấy hôm nay không phải là thời điểm thích hợp cho cuộc đối thoại này. Trong người Ann đang có men rượu, không thể nói là quá say nhưng cũng không mấy tỉnh táo. Vấn đề này Ann muốn nói trong lúc cô hoàn toàn thanh tỉnh nên cô chọn cách rời đi, đợi đến lúc Mam có câu trả lời chính thức, và cũng là lúc cô ở trạng thái tốt nhất để tiếp nhận nó.========== THIS IS BÔNG SPEAKINGTôi sợ các bác bị sâu răng với bị tiểu đường hết nên tôi phải nêm thêm chút giấm, chút tiêu vào món ăn tinh thần này cho hương vị nó phong phú và ngon nghẻ hơn ạ 😂😂 Nhiêu đây thì có nhằm nhò gì so với hàng tấn đường đã được phát từ chap 1 đâu các bác nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me