TruyenFull.Me

Bhtt Khoai Xuyen So Tay Cuu Roi Be Dang Thuong

🍦 Chương 14: Bé đáng thương đầu tiên (14)🍦

Câu nói vừa rồi với Chúc Kha là Nguyễn Khinh đã suy nghĩ kỹ.

Vừa rồi tiếng gọi của hắn đã làm người khác chú ý, cô không chắc hôm nay mình có thể rời khỏi hoàng thất. Nếu vậy, chi bằng lợi dụng Chúc Kha để tiết lộ cho quân đội biết cô đã tỉnh, từ đó lan truyền ra ngoài.

Đến lúc đó, cho dù hai người đã đính hôn, Cố Dự vẫn có thể lấy cớ giữ cô lại trong hoàng thất, nhưng tuyệt đối không thể dùng lý do bị thương hôn mê để nhốt cô trong phòng, càng không thể cắt đứt hoàn toàn liên lạc giữa cô và thế giới bên ngoài.

Mà một khi chuyện phát triển đến bước đó, thì tình hình sẽ không còn nằm hoàn toàn trong tay Cố Dự nữa.

Chỉ là Nguyễn Khinh không ngờ, người đầu tiên phát hiện ra tung tích của cô lại không phải cận vệ hoàng gia — mà chính là Cố Dự.

Gần như ngay sau khi cô nói xong câu kia, giây kế tiếp, tay Cố Dự đã đặt lên vai Nguyễn Khinh.

Cô còn chưa kịp nghĩ trọn vẹn hai chữ 'nguy hiểm' trong đầu, cả người đã bị một lực mạnh hất thẳng vào bức tường của tòa nhà hoàng thất.

Nguyễn Khinh không kìm được mà khẽ ho khan một tiếng, máu tươi liền tràn ra nơi khóe môi, từng giọt từng giọt, còn vài giọt rơi đúng lên bàn tay phải đang ghì chặt vai trái của cô.

Chúc Kha vẫn còn đang suy nghĩ câu nói vừa rồi của Nguyễn Khinh rốt cuộc có ý gì, bỗng choáng váng khi chứng kiến cảnh tượng kia.

Chẳng lẽ đây là... "dồn vào góc tường" trong truyền thuyết??

Khi nào mà Tiểu Dự lại bạo lực đến thế?

Với lại, tình hình phát triển này... có gì đó sai sai? Hắn nhớ rõ Tiểu Dự là Omega, còn Nguyên soái Mặc Lan mới là Alpha cơ mà?

Nhưng mấy suy nghĩ không thực tế đó ngay lập tức bị Chúc Kha vứt bay khỏi đầu. Hắn nhạy bén cảm nhận được cảm xúc u ám như hóa thành thực thể đang tỏa ra từ người Cố Dự. Đặc biệt là trong khung cảnh này, hắn thực sự không nhìn ra chút nào gọi là mập mờ hay trêu ghẹo cả.

Cho nên câu nói ban nãy của Nguyên soái Mặc Lan... rốt cuộc có nên nghe không?

Chúc Kha xoắn xuýt.

Lông mi Nguyễn Khinh còn hơi run, cô khẽ ngước mắt lên, đối diện ngay với ánh nhìn lạnh lẽo u ám của Cố Dự. Đôi mắt màu lam biển kia như hóa thành màu xanh thẫm, còn đang kìm nén một cơn bão không rõ hình dạng.

Vai trái bị đè lên tường đau nhức, sắc mặt Nguyễn Khinh vốn đã trắng nay càng thêm tái, nhưng cô vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng, khí thế sắc lạnh không kém, chỉ là trong lòng thì căng thẳng tột độ, run rẩy không thôi.

Giây phút này, cô chợt vô cùng hoài niệm nàng công chúa nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn ngày nào, khi còn đang mất trí nhớ...

"A Lan, cùng ta về đi. Thương thế của ngươi còn chưa lành." Giọng nói của Cố Dự khàn khàn, còn hơi run rẩy, như đang cực lực đè nén điều gì đó.

Chính nàng cũng không rõ bản thân đã phải kiềm chế bao nhiêu mới ngăn được cơn giận cuồng loạn trong lòng. Nếu nghe thấy Nguyễn Khinh từ chối, nàng không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì.

May mà Nguyễn Khinh chỉ im lặng trong chốc lát, sau đó khẽ khàng gật đầu: "Được."

Cố Dự muốn cong môi cười, dùng nụ cười để bày tỏ niềm vui, nhưng không làm được. Trong mắt nàng, nét u ám vẫn chưa hề tan đi chút nào.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn khống chế được mình, im lặng bế Nguyễn Khinh rời khỏi khu vực đó.

Chúc Kha trợn tròn mắt.

Hắn không nhìn nhầm chứ? Đó là kiểu bế công chúa mà????

Ngay lúc này, đội trưởng đội cận vệ hoàng thất — người vừa nghe tiếng chạy đến chờ nhận lệnh — bước tới trước mặt Chúc Kha, nghiêm túc nói: "Thiếu gia Chúc, phiền ngài theo chúng tôi một chuyến."

Chúc Kha: "???"

Không liên quan gì đến hắn mà! Hắn cái gì cũng không biết cả!

Còn Nguyễn Khinh thì chỉ thấy bất lực vì bị Cố Dự bế đi ngay trước mặt Chúc Kha. Nếu là một Omega bình thường thì chắc chắn không bế nổi cô đâu, nhưng Cố Dự thì... lại mang sức mạnh cấp SS, đừng nói là Omega yếu ớt, kể cả Alpha trung bình cũng không phải đối thủ của nàng.

Cho nên việc bế cô đi một đoạn đường dài với Cố Dự mà nói, đúng là nhẹ nhàng như bưng quả táo.

Phòng trước kia của Nguyễn Khinh đã bị cô phá hủy cửa sổ, nên Cố Dự đưa cô tới một phòng khác.

Chỉ là căn phòng này trống rỗng, ngoài chiếc giường ra thì không có vật dụng gì khác, cũng chẳng hề có cửa sổ.

Nhưng đến khi bị đặt lên giường, Nguyễn Khinh mới phát hiện ra: hai bên đầu giường đều gắn sẵn dây xích màu bạc trông rất đẹp mắt tinh xảo, không rõ chất liệu gì.

Một linh cảm xấu trỗi dậy trong lòng cô.

Và nó lập tức thành sự thật.

Vì Cố Dự đang cầm lấy tay phải cô, bên tai vang lên một tiếng cách rất khẽ, cổ tay phải liền bị khóa lại bằng dây xích màu bạc kia.

Sau đó Cố Dự lại nắm lấy tay trái cô.

Nguyễn Khinh tức đến bật cười: "Cố Dự!"

Cô đã đồng ý quay lại rồi, chẳng lẽ còn sợ cô chạy nữa sao?

Nghe tiếng gọi lạnh lùng ấy, động tác của Cố Dự hơi khựng lại.

Cuối cùng cô cũng không gọi nàng là "Điện hạ" nữa. Cố Dự chỉ nhẹ đáp một tiếng "Ừ", rồi vẫn chậm rãi đeo nốt chiếc xích còn lại lên tay trái cô.

Nguyễn Khinh: "......"

Tuy nhiên... vẫn chưa xong.

Bởi vì Cố Dự lại cúi xuống cầm lấy mắt cá chân cô.

Chỉ là bàn tay lạnh mềm ấy vừa chạm vào chân, toàn thân Nguyễn Khinh đã không kìm được mà run rẩy dữ dội, làn da trắng mịn ở cổ lập tức phủ lên một lớp ửng đỏ, còn đôi mắt bạc vốn bình thản cũng ánh lên một tầng hơi nước.

Nếu không phải Cố Dự lập tức siết chặt tay lại, e là đã bị cô giãy thoát rồi.

Nàng thản nhiên cài sợi xích bạc kia vào mắt cá chân đã đỏ ửng của Nguyễn Khinh — rồi lại cầm lấy chân còn lại.

Vừa chạm vào, sắc trắng nơi mắt cá lập tức chuyển sang hồng. Trong lòng bàn tay, nàng còn cảm nhận được đôi chân đang khẽ run rẩy, từng ngón chân cũng nhẹ nhàng co lại.

Đôi mắt bạc của Nguyễn Khinh hơi trợn to, cô phải cắn chặt răng mới không phát ra tiếng rên nào.

Trong lòng cô đã rối tung cả lên — nguyên chủ là Alpha, vậy mà mắt cá chân lại nhạy cảm đến thế là sao trời!!!

Sau khi làm xong mọi thứ, Cố Dự ngẩng đầu, đôi mắt biển xanh nhìn rõ vùng cổ và vành tai đã đỏ bừng của Nguyễn Khinh.

Ngoài ra, trong mắt nàng — đôi mắt màu bạc nhạt kia ánh nước long lanh, vành mắt ửng đỏ, nước mắt lưng tròng, như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.

Cả người Nguyễn Khinh thoạt nhìn như vừa bị ức hiếp xong, thật khiến người ta xót xa.

Phát hiện ánh nhìn của Cố Dự, Nguyễn Khinh vội nỗ lực để ánh mắt và biểu cảm trở lại bình tĩnh như cũ, không để ý đến đôi mắt càng lúc càng tối sâu của nàng.

Cổ họng Cố Dự khẽ chuyển động. Nàng cụp mắt xuống, giọng nói khàn khàn mang theo sự kiềm chế đến cực độ:

"A Lan, ngươi thật đáng yêu."

Nguyễn Khinh: "......"

Không, cô chẳng thấy mình đáng yêu chút nào cả.

Cố Dự rốt cuộc mang tâm trạng gì mà nói ra câu đó? Nguyễn Khinh không dám nghĩ sâu.

Nhìn Nguyễn Khinh cứng đờ cả người, Cố Dự khẽ mỉm cười, cúi người, nhẹ nhàng chạm môi cô, sau đó bằng giọng khàn khàn nói:

"Chúc tướng quân vẫn đang chờ ta. A Lan, ngươi nghỉ ngơi ở đây cho tốt."

Nguyễn Khinh không đáp lại.

Cô mệt mỏi rồi, không muốn để ý nàng nữa.

Cố Dự không để tâm, chỉ mỉm cười nhạt, rồi đứng dậy rời khỏi căn phòng.

Đợi đến khi cửa hoàn toàn khép lại, toàn bộ căn phòng cũng lập tức chìm vào bóng tối, không có chút ánh sáng nào, như thể bị nhốt trong không gian khép kín tuyệt đối.

Kỳ thực nếu không phải vì còn có Chúc tướng quân và Chúc Kha ở đây, thì Cố Dự rất muốn ở lại căn phòng đó, để mỗi giờ mỗi phút đều có thể trông chừng A Lan của nàng.

Chúc Kha thì bị cận vệ hoàng gia đưa đến một căn phòng khác, quang não cũng bị thu giữ, phòng ngừa việc hắn liên hệ với cha mình.

Chúc Kha tức giận và tủi thân đến phát điên, vừa thấy Cố Dự là lập tức giở giọng ăn vạ đòi "tuyệt giao".

"Được." Cố Dự đáp, "Vậy ngươi khỏi cần ra ngoài nữa."

Chúc Kha: "Đợi! Khoan đã! Tiểu Dự, ta đùa thôi mà!!!"

Cố Dự không đáp lại.

Chúc Kha thở dài, cuối cùng cũng hỏi ra điều nghi ngờ trong lòng:

"Vừa rồi rốt cuộc là sao thế? Không phải ngươi nói nguyên soái Mặc Lan vẫn chưa tỉnh à?"

Cố Dự nói: "Thương thế của cô ấy quả thật vẫn chưa lành, cần rất nhiều thời gian để hồi phục. Ta không muốn để cô ấy quay về quân bộ lúc này."

Giọng nàng rất nhỏ, sắc mặt cũng buồn bã ủ dột.

Chúc Kha lập tức mềm lòng, tự động bổ não ra một màn: Mặc Lan nguyên soái vừa tỉnh lại đã lập tức muốn trở lại quân đội điều quân tiêu diệt Zerg.

Hắn nói: "Vậy ngươi cứ nói thẳng với A Lan là ngươi lo cho cô ấy là được mà, sao phải..."
Bạo lực vậy?

"Khụ..." Chúc Kha khẽ ho một tiếng, nhớ lại cảnh tượng kia. Tiểu Dự chỉ dùng một tay mà ấn nguyên soái Mặc Lan vào tường! Quá ngầu!

Chỉ là... giới tính dường như hơi ngược thì phải?

"Ta đã nói rồi, A Lan không nghe." Cố Dự thấp giọng, giọng nàng khựng lại một chút, rồi lại nói tiếp, "Hơn nữa, cô ấy còn nói... không muốn kết hôn với ta nữa."

Chúc Kha: "!!!"

Nguyên soái Mặc Lan... lại có thể rác rưởi đến thế sao?!

Hắn rõ ràng biết Tiểu Dự thích Nguyễn Khinh đến nhường nào. Chúc Kha lập tức nổi giận:

"Lúc trước chẳng phải cô ấy chính miệng cầu hôn với bệ hạ à?!"

Nói xong, trong đầu hắn lại tự động tưởng tượng ra một kịch bản khác: Chẳng trách Mặc Lan muốn rời khỏi hoàng thất về lại bộ quân sự — chắc là tìm cớ để tránh né Tiểu Dự đây mà!

Cố Dự chớp mắt, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống:

"Chúc Kha, ngươi đừng để lộ chuyện A Lan đã tỉnh. Nếu không... ta sợ mình không giữ nổi cô ấy nữa."

Nhìn Cố Dự đáng thương rơi nước mắt trước mặt mình, Chúc Kha bỗng sững người. Người ta thường nói khi yêu thì IQ bằng 0, giờ hắn tin rồi.

Nếu không, sao Cố Dự lại có thể rơi lệ ngay trước mặt hắn cơ chứ?

Mặc Lan nguyên soái đã khốn nạn như thế, mà Tiểu Dự vẫn còn muốn giữ cô ấy bên mình. Chúc Kha chần chừ, cố nghĩ xem nên nói gì mới không làm nàng tổn thương.

Sau một lúc cố gắng, hắn rụt rè khuyên:

"Tiểu Dự... cô ấy đã như thế rồi, hay là ngươi cứ để cô ấy đi đi. Đế quốc nhiều Alpha như vậy, khụ... thiếu gì ai, đâu nhất thiết phải là cô ấy? Nếu thật sự Mặc Lan không còn thích ngươi nữa, ngươi cũng đâu thể ép cô ấy đánh dấu ngươi được, đúng không?"

Đôi mắt màu lam biển của Cố Dự khẽ tối lại, nàng trầm mặc một lúc, rồi thấp giọng nói:

"Ít nhất... chờ đến khi thương thế của A Lan hồi phục hoàn toàn rồi nói sau. Chúc Kha, ngươi hứa với ta."

Chúc Kha bất đắc dĩ: "...Được rồi."

Cố Dự khẽ mỉm cười, nụ cười ấy gần như không nhận ra được.

Sau đó, nàng dẫn Chúc Kha cùng đi gặp Chúc tướng quân.

Chúc Kha vốn là đi cùng cha đến hoàng thất, chỉ là không ở trong buổi họp nghe Chúc tướng quân báo cáo tình hình Zerg với Cố Dự, mà lang thang bên ngoài chơi, nên mới đụng phải Nguyễn Khinh vừa trốn ra — rồi lỡ tay... dắt cô trở lại.

Khi thấy Chúc Kha cùng Cố Dự bước vào, Chúc tướng quân hơi giật mình, không khỏi đoán rằng vụ báo động trong hoàng thất nãy giờ chẳng lẽ lại do thằng nhóc này gây chuyện?

Nhưng lại nghe Cố Dự lạnh nhạt nói:

"Chúc tướng quân, có người lẻn vào hoàng thất ám sát A Lan. Lúc đó A Lan tỉnh lại, giết chết kẻ ám sát, nhưng bản thân cũng bị thương, giờ đã hôn mê trở lại."

Ngữ khí của nàng cực kỳ lạnh, hiển nhiên đang rất tức giận.

Khóe miệng Chúc Kha giật giật — không ngờ Tiểu Dự lại bịa chuyện trơn tru đến thế, mà còn bịa một cách vô cùng logic.

Dù sao hắn cũng biết rõ, báo động hoàng thất nãy giờ là do Nguyễn Khinh gây ra. Nhưng hắn vẫn giữ lời, không nói ra.

Chỉ là hắn vẫn thấy khó hiểu, vì sao Cố Dự lại phải viện ra lý do như vậy?

Nhưng dù sao thương thế của Mặc Lan nguyên soái sớm muộn cũng sẽ lành lại. Nếu thật sự cô không còn thích Tiểu Dự nữa... mong là đến khi đó Tiểu Dự sẽ không quá đau lòng.

Lúc này, Nguyễn Khinh — người vừa bị nhốt trở lại — vẫn chưa hay biết gì, rằng kế hoạch nhờ Chúc Kha truyền tin ra ngoài của cô... vừa mới bắt đầu đã chết yểu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me