TruyenFull.Me

Bhtt Khoai Xuyen So Tay Cuu Roi Be Dang Thuong

🎀 Chương 25: Bé đáng thương thứ hai (9) 🎀

Đệ tử Diễn Nguyệt Tông một lần nữa bại dưới tay Nguyễn Khinh, chẳng thể bắt Tạ Thiền Y trở về, chỉ mang được về mấy câu Nguyễn Khinh để lại, cùng với tin tức rằng người cứu Tạ Thiền Y không phải ma tu.

Tin tức ấy chẳng mấy ngày đã lan truyền khắp giới tu tiên.

Chuyện năm xưa, chứng cứ rành rành, giờ lại có người nói không phải do Tạ Thiền Y làm, mà là có kẻ hãm hại.

Có người hoài nghi, càng nhiều người không tin, thậm chí thấy nực cười. Nhưng cho dù hiện tại không tin, hạt giống nghi ngờ ấy đã được gieo xuống.

Bởi vì — dù không tin, người ta cũng sẽ tự hỏi: nếu Tạ Thiền Y thật sự bị hãm hại, thì là ai làm? Vì sao phải hại nàng? Đạo lữ của nàng – Thương Ly, liệu có biết gì hay không?

Loài hoa mà Nguyễn Khinh nhắc đến... có thực sự tồn tại?

Khi ấy, Lý Tu Nhiên đang truy tra vụ mấy chục thôn làng bị tàn sát năm xưa cũng nghe được tin tức này. Một mặt hắn muốn biết rốt cuộc là ai đã cứu Tạ Thiền Y, mặt khác thì chuẩn bị trở về Dược Tông, tiết lộ với bên ngoài về sự tồn tại của Cửu U Hoa.

Dù sao thì những ngôi làng từng bị tàn sát đó đã sớm không còn bóng người, hoang vu đổ nát, căn bản không tra ra được bất kỳ manh mối nào.

Lý Tu Nhiên khẽ thở dài. Tuy chưa tra được gì, nhưng ít nhất có thể xác định Tạ Thiền Y vẫn còn sống, và có người đang bảo vệ nàng. Chỉ là... không biết Thương Ly có biết tin tức gì về Kỳ Sinh Hoa hay không.

Mà lúc này, người được Lý Tu Nhiên nhắc đến — Thương Ly, cũng chính là Nguyễn Khinh, sau khi để lại mấy lời kia, liền mang Tạ Thiền Y rời đi bằng phi kiếm.

Vừa đáp xuống đất, Nguyễn Khinh liền không kìm được mà phun ra một ngụm máu.

"Nguyễn Khinh!" Tạ Thiền Y lần đầu tiên gọi thẳng tên cô. Giọng nói vẫn điềm đạm, nhưng đôi mắt đen như mực đã ngân ngấn lệ, như thể giây tiếp theo sẽ có nước mắt rơi xuống.

Nguyễn Khinh cảm nhận rất rõ nỗi bi thương vô ngôn đang lan ra trong lòng nàng.

"Ừm... đừng lo, ta... ta không sao..." Nguyễn Khinh theo bản năng muốn trấn an, nhưng lại không kìm nổi ho khan một tiếng, cả người vốn đã run lên vì đau đớn, liền mềm nhũn ngã vào lòng Tạ Thiền Y.

Tạ Thiền Y vội ôm lấy cô, lần đầu tiên nhận ra — thì ra thân thể Nguyễn Khinh lại gầy yếu đến thế.

Thì ra người đã cứu nàng, nhiều lần che chở cho nàng, cho nàng hi vọng báo thù... cũng sẽ bị thương, cũng biết đau.

Cơn đau do phản phệ quá mức dữ dội khiến toàn thân Nguyễn Khinh run rẩy. Cô lấy ra một bình ngọc nhỏ, nhưng cầm không vững, tay chỉ khẽ run đã làm bình thuốc rơi xuống đất.

Tạ Thiền Y kịp thời nhặt lên, nhìn người trong lòng, nghe thấy tiếng Nguyễn Khinh vang lên, giọng run rẩy vì đau: "Thiền... Y... ngươi... có thể đút cho ta... một viên đan dược không..."

Đôi môi cô không còn chút máu, giọng yếu ớt mỏng manh, đáng thương vô cùng, vành mắt còn hơi hoe đỏ, chẳng còn chút uy nghiêm lạnh lẽo nào như khi đối mặt Triều Ngọc.

Tạ Thiền Y khẽ gật đầu, hàng mi dài khẽ rung, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cả trái tim nàng như bị bóp nghẹt từng chút một.

"Sẽ ổn thôi." Nàng đút đan dược cho Nguyễn Khinh, khe khẽ thì thầm. Không rõ là nói cho cô nghe, hay là đang tự trấn an chính mình.

Sau khi uống thuốc, Nguyễn Khinh liền thiếp đi. Tạ Thiền Y ôm chặt lấy cô, chẳng nhúc nhích gì nữa.

Chỉ có hàng mi còn khẽ run rẩy, cùng đôi mắt đen phủ lớp sương mù, mới đôi chút để lộ nỗi sợ hãi trong lòng nàng.

Tạ Thiền Y từng nghĩ rằng, sau tất cả những gì đã trải qua, sẽ không có điều gì đau lòng hơn khoảnh khắc khi nghe Thương Ly nói ra sự thật năm đó. Nàng từng nghĩ trái tim mình đã chết lặng rồi.

Thế nhưng lúc này đây, nhìn Nguyễn Khinh trọng thương hôn mê, Tạ Thiền Y mới nhận ra — thì ra vị trí của Nguyễn Khinh trong lòng nàng, đã vượt xa Thương Ly khi xưa.

Nàng thật sự từng yêu Thương Ly sao? Ánh mắt Tạ Thiền Y mờ mịt. Những ký ức từng có với Thương Ly đã trở nên nhạt nhòa, thậm chí nàng còn không nhớ rõ gương mặt cô ta.

Nàng bắt đầu nghĩ, nếu khi đó Nguyễn Khinh sớm xuất hiện, hoặc nếu nàng gặp được Nguyễn Khinh trước khi động lòng với Thương Ly — thì liệu tất cả có thay đổi? Có phải mọi chuyện sẽ khác?

Tạ Thiền Y cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má còn tái nhợt của Nguyễn Khinh, thì thầm: "Chỉ cần ngươi tỉnh lại... ta sẽ... luôn luôn ở bên ngươi."

Nếu lúc này Nguyễn Khinh còn tỉnh táo, nghe được lời ấy, e là sẽ ngơ ngác bật ra ba chữ to đùng trong đầu —

Chơi lố rồi!

Tiếc là Nguyễn Khinh vẫn chưa hay biết — câu tình thoại mà đêm ấy cô lỡ buột miệng nói ra, rốt cuộc đã tạo ra ảnh hưởng thế nào với Tạ Thiền Y.

------

Nguyễn Khinh hôn mê suốt hai ngày mới tỉnh lại. Mở mắt ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là ánh mắt Tạ Thiền Y tràn ngập mừng rỡ.

Cơn đau như lửa thiêu trong lục phủ ngũ tạng đã bị ép xuống, vết thương nơi ngực cũng đã lành. Nguyễn Khinh cong cong mắt, cười sáng rỡ: "Ta không sao rồi."

Nụ cười kia mềm mại như gió xuân, ấm tận đáy lòng người.

Tạ Thiền Y khẽ "ừ" một tiếng, rõ ràng biết vết thương nghiêm trọng như vậy không thể khỏi nhanh như thế, lời này Nguyễn Khinh chỉ là đang an ủi nàng mà thôi. Nhưng thấy cô cười như vậy, trong đôi mắt vốn lạnh lùng của Tạ Thiền Y cũng bất giác hiện lên ý cười.

Nguyễn Khinh cử động người, nhưng đột nhiên cảm thấy chạm phải nơi nào đó mềm mềm. Cô theo phản xạ bóp nhẹ một cái, sau đó mới giật mình nhận ra — vừa rồi mình... chạm trúng ngực Tạ Thiền Y!

Bàn tay kia lập tức như bị điện giật rụt lại. Cổ và mặt Nguyễn Khinh thoắt cái đỏ bừng, vành tai đỏ như sắp nhỏ máu.

Gò má trắng mịn như ngọc của Tạ Thiền Y cũng nhiễm chút hồng nhạt.

"Ta... ta..." Nghĩ đến cái cớ từng viện trước đó, lại nhìn thấy sắc mặt Tạ Thiền Y hơi ửng hồng, Nguyễn Khinh lắp bắp, "Ta... không phải cố ý."

Thấy cô đỏ bừng cả má, dáng vẻ như sợ nàng hiểu lầm lại không biết nên giải thích ra sao, Tạ Thiền Y nghiêng đầu, rốt cuộc không nhịn được mà bật cười.

Nguyễn Khinh có hơi xấu hổ và giận dỗi, nhưng giọng cười của Tạ Thiền Y lại dịu dàng mềm mại, tiếng cười còn động lòng người hơn cả, lọt vào tai khiến cô chẳng nổi lên nổi chút bực nào.

Thôi vậy, vốn dĩ cũng là lỗi của cô.

Nhưng mà, Tạ Thiền Y chắc sẽ không hiểu lầm gì đâu nhỉ? Nguyễn Khinh hơi chột dạ nghĩ.

Ngay khoảnh khắc ấy, cô bỗng cảm thấy má mình bị ngón tay lạnh ấm như nước chạm vào nhéo nhẹ một cái. Nguyễn Khinh khẽ sững người, vô thức mở to mắt, đôi mắt đen như ngọc phủ sương, ướt át như con thú nhỏ vô tội.

Bên tai vang lên tiếng cười dịu dàng của Tạ Thiền Y: "Giờ thì chúng ta huề nhau rồi."

Đôi tai Nguyễn Khinh nóng ran. Cô ngẩng đầu nhìn, thấy Tạ Thiền Y đang cúi mắt, lúc này mới phát hiện ra mình vẫn còn đang nằm trong lòng nàng.

Nhận ra cô định ngồi dậy, cánh tay đang ôm lấy Nguyễn Khinh của Tạ Thiền Y lại vô thức siết chặt hơn một chút. Khi ánh mắt hai người bất chợt chạm nhau, nàng mới buông lỏng tay mình ra.

Nguyễn Khinh đứng dậy cử động một chút, thấy Tạ Thiền Y vẫn ngồi yên trên đất, cô liền vội vàng ngồi xổm xuống, đặt tay lên chân nàng, vận linh khí giúp nàng xoa bóp.

Khi luồng linh khí dịu dàng đã lưu chuyển qua toàn bộ kinh mạch trong người Tạ Thiền Y, xác nhận nàng đã không còn yếu đến mức như trước, Nguyễn Khinh mới lên tiếng:

"Ngươi ngốc à, cứ đặt ta xuống đất nằm là được rồi, ôm làm gì cho mệt. Nếu ta mãi lâu sau mới tỉnh lại, ngươi định ôm ta suốt à?"

Tạ Thiền Y cụp mi mắt, không nói gì. Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng ngẩng lên, đáp một tiếng: "Ừ."

Nghe thấy tiếng "ừ" dịu dàng kia bên tai, Nguyễn Khinh thoáng ngờ rằng mình nghe lầm. Nhưng nhìn vào đôi mắt đen như nước kia – ôn hòa dịu lặng, lại giấu sau đó là cảm xúc phức tạp không thể gọi tên, cô như bị bỏng, khẽ nghiêng đầu đi, tránh khỏi ánh mắt của Tạ Thiền Y.

Cô không nhận ra, khi Tạ Thiền Y thấy dáng vẻ như xấu hổ trốn tránh của cô, khóe môi nàng cong lên, hiện một nụ cười nhè nhẹ.

Nguyễn Khinh khẽ ho hai tiếng, định xoa dịu không khí lúng túng. Cô lấy mấy món điểm tâm từ trong giới chỉ ra, khẽ nói: "Ăn chút gì đi."

"Được." Tạ Thiền Y cong mắt mỉm cười.

Tranh thủ lúc này, Nguyễn Khinh liền gửi truyền âm báo cho Lý Tu Nhiên rằng cô đã lấy được Kỳ Sinh Hoa.

Sau đó, cô mới sực nhớ dường như đã lâu rồi chưa liên lạc với Bạch Cập. Khoảng thời gian cô nói nhảm về ba tháng bế quan hình như cũng chỉ còn chừng mười mấy ngày nữa là hết rồi.

Nhưng mà... Nguyễn Khinh chống cằm nhìn Tạ Thiền Y, chuyện của Bạch Cập, để sau rồi tính đi.

Nhận được truyền âm của Nguyễn Khinh, Lý Tu Nhiên nhìn dòng chữ "đã lấy được Kỳ Sinh Hoa" lơ lửng giữa không trung, trong lòng lập tức hiện lên một ý nghĩ — quả nhiên Tạ Thiền Y đã bị hãm hại.

Nhưng... Tạ Thiền Y xưa nay ôn hòa nhã nhặn, đối đãi với người luôn lễ độ, chưa từng kết thù kết oán với ai, thì vì sao lại bị hại đến bước đường cùng này? Rốt cuộc là ai đã hãm hại nàng?

Nghĩ đến mấy ngày trước tin tức lan khắp tu giới, Lý Tu Nhiên khẽ lẩm bẩm: "Thanh Huyền Tông à... rốt cuộc là ai?"

Tuy trong chính đạo ngũ đại tông môn không có thứ tự chính thức, nhưng Thanh Huyền Tông vẫn được coi là đứng đầu. Trong tông có vô số đệ tử.

Mà vì chỉ để hại một mình Tạ Thiền Y, kẻ kia lại có thể tàn sát cả thôn làng phàm nhân, giết luôn cả đệ tử nội môn của bản tông.

Tâm địa độc ác đến mức ấy, thậm chí có thể nói là táng tận lương tâm, lại còn là người thuộc tông môn đứng đầu chính đạo — như vậy, tu vi và địa vị của người đó hẳn cũng không thấp.

Sắc mặt Lý Tu Nhiên trở nên nghiêm trọng. Hắn nhất định phải tìm ra kẻ đó. Nếu không, sau này sẽ còn hại ai nữa? Lỡ như, người bị hại lần sau chính là toàn bộ chính đạo thì sao?

Nhưng nghĩ đến hiện tại trong tay mình hoàn toàn không có bất kỳ manh mối nào thực chất, Lý Tu Nhiên chỉ có thể nặng nề thở dài một hơi.

Dù vậy, chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là luyện ra Tái Sinh Đan, bởi có vài loại linh dược không thể bảo quản được lâu.

Nhớ đến tất cả những chuyện vừa xảy ra gần đây và những suy đoán của mình, Lý Tu Nhiên im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ viết ra năm chữ — "đến Dược Tông tìm ta".

Chuyện đó... vẫn nên nói trực tiếp thì hơn.

Cảm nhận được dao động linh khí từ ngọc phù truyền âm, Nguyễn Khinh chớp chớp mắt, tránh ánh mắt Tạ Thiền Y.

Khi thấy hồi âm từ Lý Tu Nhiên, đôi mắt Nguyễn Khinh lập tức sáng rực. Cô đáp lại một chữ "được", sau đó liền cười tươi quay về bên cạnh Tạ Thiền Y.

Dáng vẻ đó có hơi ngốc ngốc, Tạ Thiền Y cười khẽ: "Ngươi cười ngốc cái gì vậy?"

Giọng nàng vẫn dịu dàng như nước, lại mang theo đôi phần chiều chuộng.

Nguyễn Khinh liếc mắt nhìn nàng, cố gắng mím môi không để lộ ý cười, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được. Cô nói: "Có thể luyện Tái Sinh Đan rồi, chữa lành đan điền của ngươi!"

"Tái Sinh Đan?" Tạ Thiền Y dịu giọng hỏi: "Hóa ra tên là vậy sao?"

Hỏng rồi, cô lại lỡ miệng nói ra tên đan dược mất rồi!

Mồ hôi lạnh suýt trượt xuống, tim còn đang đập thình thịch không ngừng, Nguyễn Khinh mím môi, hơi hối hận.

Lỗ hổng này... to quá rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me