TruyenFull.Me

Bhtt Khoai Xuyen So Tay Cuu Roi Be Dang Thuong

🎀 Chương 26: Bé đáng thương thứ hai (10) 🎀

Tái Sinh Đan cần được luyện chế càng sớm càng tốt, Nguyễn Khinh an bài cho Tạ Thiền Y tạm lánh trong một ngôi làng phàm nhân, sau đó một mình rời đi đến Dược Tông.

Có vài chuyện, Nguyễn Khinh không nói, Tạ Thiền Y cũng sẽ không hỏi. Dáng vẻ dịu dàng ấy của Tạ Thiền Y, tựa như lúc nguyên thân và nàng lần đầu gặp nhau.

Chờ đến khi Tạ Thiền Y tái tạo được đan điền, có thể tu hành lại một lần nữa, cô cũng không thể lúc nào cũng kề cận bên nàng.

Ban đầu cô vốn định tiết lộ hành tung của Tạ Thiền Y cho Lý Tu Nhiên, để hắn chăm sóc nàng một chút. Thế nhưng vì quá mức cao hứng, cô lại buột miệng nhắc đến Tái Sinh Đan, khiến kế hoạch còn chưa bắt đầu đã tạm thời đổ bể.

Dù sao nếu để Lý Tu Nhiên gặp được Tạ Thiền Y, hắn chắc chắn sẽ phát hiện nàng đã có thể tu luyện lại. Đến lúc ấy, nếu bàn đến việc ai là người tìm ra Kỳ Sinh Hoa, hoặc Tái Sinh Đan là ai nhờ hắn luyện chế, vậy thì thân phận của cô e là không thể giấu nổi nữa.

Nguyễn Khinh có chút phiền muộn.

Lần này đến Dược Tông, cô mất khá nhiều thời gian.

Trong Dược Tông, Lý Tu Nhiên đang chuẩn bị linh dược và đan lô. Tiếng gõ cửa vang lên, hắn lên tiếng: "Vào đi."

"Một lát nữa bắt đầu luyện Tái Sinh Đan sao?" Thấy ba mươi loại linh dược đủ màu sắc đặt trên bàn gỗ, Nguyễn Khinh lấy ra từ nhẫn trữ vật một chiếc hộp ngọc, đặt lên bàn, khẽ cười: "Ngươi không sợ ta nhận nhầm Kỳ Sinh Hoa à?"

Lý Tu Nhiên không đáp lời, chỉ mở hộp ngọc ra. Bên trong yên lặng nằm một đóa hoa toàn thân trắng như tuyết, tinh khiết trong suốt, năm cánh hoa đều nở rộ, tựa như đang chảy những giọt ngọc tiên. Hoàn toàn khớp với miêu tả trong tàn quyển phương thuốc.

"Ngươi đã hỏi như vậy, chứng tỏ đây đúng là Kỳ Sinh Hoa rồi." Lý Tu Nhiên thản nhiên nói, hắn dừng một chút, cầm lấy Kỳ Sinh Hoa trong hộp, lại nói: "Nếu đổi sang màu khác, thì e là thật sự giống Cửu U Hoa."

Nguyễn Khinh không nói gì.

"Chúng sinh ra cùng lúc," Lý Tu Nhiên không nhịn được hỏi: "Ngươi không thấy Cửu U Hoa sao?"

Quả thực là chúng sinh ra cùng nhau, nhưng Cửu U Hoa nở trước, chỉ khi nó bị hái đi hoặc tự lụi tàn, Kỳ Sinh Hoa mới trồi lên khỏi mặt đất.

Trong nhẫn trữ vật của nguyên thân, thật ra vẫn còn giữ gốc rễ của Cửu U Hoa.

Đối diện với câu hỏi của Lý Tu Nhiên lúc này, Nguyễn Khinh lắc đầu, đáp: "Không thấy, Kỳ Sinh Hoa này, cũng chỉ có một đóa."

Lý Tu Nhiên hơi nhíu mày, trầm giọng: "Vậy, Cửu U Hoa thật sự bị ai đó hái đi, dùng trên người Thiền Y rồi? Vậy ngươi..." Tìm thấy Kỳ Sinh Hoa bằng cách nào? Người kia lúc hái Cửu U Hoa, sao lại không hái luôn cả Kỳ Sinh Hoa?

"Tu Nhiên," Nguyễn Khinh cắt ngang lời hắn, khẽ thở dài: "Ngươi luyện đan trước đi."

Lý Tu Nhiên nhìn Nguyễn Khinh, cô cũng bình tĩnh đối mặt với hắn.

"...Được rồi." Lý Tu Nhiên nói, "Ngươi ra ngoài đợi ta."

"Ừm." Nguyễn Khinh khẽ đáp, trên người dường như mang theo vẻ mỏi mệt sâu kín.

Lý Tu Nhiên ở lại phòng luyện đan suốt năm ngày, cho đến khi phía trên mái nhà xuất hiện một đám mây kiếp nạn. Năm tầng lôi kiếp giáng xuống liên tiếp, cuối cùng Tái Sinh Đan mới ra đời trong ánh hào quang rực rỡ.

Chỉ nhìn lôi kiếp thôi, cũng biết đây là một viên đan dược đỉnh cấp có thể sánh ngang với bát phẩm. Lý Tu Nhiên có thể dùng tu vi Nguyên Anh trung kỳ luyện ra Tái Sinh Đan, quả thực là thiên tài hiếm có.

Phòng luyện đan gần như bị hủy hoại hoàn toàn dưới lôi kiếp, chỉ còn lại Lý Tu Nhiên và một viên đan hoàn trắng trong như tuyết, trên thân đan còn có những hoa văn thần bí, mùi thuốc ngào ngạt.

Chỉ là viên Tái Sinh Đan vừa thành hình đã lập tức bay vụt đi, dường như muốn trốn thoát.

Sắc mặt Lý Tu Nhiên vẫn bình tĩnh, nhanh hơn một bước bắt lấy viên đan, bỏ vào bình ngọc.

Khi Tái Sinh Đan thành hình, động tĩnh quá lớn, khiến đệ tử trong Dược Tông gần như đều bị kinh động, cả sư tôn của Lý Tu Nhiên – đương kim tông chủ của Dược Tông – cũng đích thân đến.

Lý Tu Nhiên không kịp nói chuyện với Nguyễn Khinh, liền bước lên trước, cung kính nói: "Sư tôn."

"Đã là Nguyên Anh hậu kỳ rồi, không tệ." Tông chủ Dược Tông mỉm cười gật đầu.

Đợi tông chủ rời đi, Lý Tu Nhiên mới đưa Nguyễn Khinh vào một gian phòng khác.

Hắn lấy bình ngọc ra đưa cho cô, nói: "Chỉ luyện được một viên."

Trong lời nói dường như còn mang chút tiếc nuối.

Trong lòng Nguyễn Khinh thầm cạn lời. Với tu vi Nguyên Anh trung kỳ mà có thể luyện thành đan dược phẩm chất này, lại còn mượn nhờ lôi kiếp để đột phá lên Nguyên Anh hậu kỳ, gọi hắn là yêu nghiệt cũng không quá, còn tiếc nuối gì nữa chứ.

Huống hồ, cô cũng chỉ cần đúng một viên Tái Sinh Đan mà thôi.

Nhưng ngay khi cô định đưa tay nhận lấy bình ngọc đựng đan dược, Lý Tu Nhiên lại bất ngờ rụt tay về.

Nguyễn Khinh khẽ nhíu mày.

"Luyện chế viên Tái Sinh Đan này, ta chỉ dùng ba cánh của Kỳ Sinh Hoa." Lý Tu Nhiên nói, "Số còn lại đã được ta cất vào nhẫn trữ vật, qua vài ngày nữa, ta sẽ công bố tin tức về Kỳ Sinh Hoa và Cửu U Hoa."

Nguyễn Khinh ừ một tiếng.

"Thương Ly, ngươi biết không, người cứu Thiền Y nói rằng nàng bị hãm hại, mà kẻ hãm hại nàng lại chính là người của Thanh Huyền Tông." Lý Tu Nhiên tiếp tục.

"Tu Nhiên, cẩn thận lời nói!" Nguyễn Khinh quát khẽ.

Lý Tu Nhiên mím môi: "Ngươi không tin sao?"

Nguyễn Khinh lộ vẻ bất đắc dĩ, lại như đang giằng xé trong đau đớn, cô im lặng một lát, rồi nói: "Chuyện này, ta sẽ nghĩ cách điều tra."

Lý Tu Nhiên vẫn dõi mắt nhìn cô, như thể thở phào nhẹ nhõm, hắn hỏi: "Thương Ly, nếu ta giao đan dược cho ngươi, ngươi có thể tìm được Thiền Y không?"

"Ta đã tìm thấy một chút dấu vết rồi..." Hàng mi Nguyễn Khinh khẽ rũ xuống, trong đôi mắt đen hiện lên chút trầm ngâm, cô nói: "Đến lúc đó, ta sẽ lặng lẽ đưa Tái Sinh Đan đến tay nàng..."

Nguyễn Khinh hơi ngập ngừng, nói tiếp: "Về sau, nếu ngươi gặp lại Thiền Y, cũng đừng nhắc đến chuyện Tái Sinh Đan."

"Tại sao? Ngươi không định gặp nàng sao?" Lý Tu Nhiên nhíu mày.

"Là ta có lỗi với nàng." Giọng Nguyễn Khinh chứa đầy áy náy. Trong lòng cô lại không nhịn được nghĩ—ai bảo trước đó cô quá đắc ý, lỡ miệng nói ra chuyện kia trước mặt Tạ Thiền Y làm chi.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Lý Tu Nhiên vẫn lựa chọn giao Tái Sinh Đan cho Nguyễn Khinh.

Hắn nói: "Ta đồng ý với ngươi."

Nghe được lời hứa này, Nguyễn Khinh cuối cùng cũng thấy nhẹ lòng. Chỉ là trên đường trở về, Bạch Cập lại đột ngột truyền tin tới.

"A Ly, ta nhớ ngươi..." Giọng nàng ta trở nên càng mềm mại quyến rũ.

"...Ta cũng vậy." Nguyễn Khinh đáp nhẹ nhàng, giọng mang theo vẻ dịu dàng mà vẫn thoáng chút mỏi mệt, "Thêm năm ngày nữa, ta sẽ đến gặp ngươi."

Bạch Cập ngoan ngoãn ừ một tiếng, nhưng trong lời lại như mang theo sự ngập ngừng, dường như có điều muốn hỏi lại không dám mở lời.

Nguyễn Khinh biết nàng ta muốn hỏi có tin tức gì về Tạ Thiền Y hay không, đôi mắt lạnh lùng, giọng nói lại vẫn dịu dàng mang theo áy náy:

"Đợi ta rời khỏi tông môn, ta sẽ đi tìm nàng. A Cập, ngươi yên tâm."

Nói chuyện với Bạch Cập chưa được mấy câu, Nguyễn Khinh đã thu viên châu truyền âm màu trắng kia về, cất lại vào nhẫn trữ vật.

Vì còn đang chờ Thương Ly mang Thiên Mộc linh căn đến, Bạch Cập vẫn sống ở ngôi làng phàm nhân đó, hoàn toàn không biết gì về tin tức giới tu tiên. Nhưng nàng ta lại có thể cảm nhận rõ, thái độ của Thương Ly dành cho mình dường như đã lạnh nhạt đi rất nhiều.

Vẫn là giọng điệu dịu dàng ấy, nhưng đã không còn thân mật và sủng ái như trước. Bạch Cập không hiểu tại sao lại như thế.

Đặc biệt là khi nghĩ đến Thiên Mộc linh căn của Tạ Thiền Y, đôi mắt đẹp mê hoặc của nàng ta liền trở nên u ám.

Ban đầu, Thiên Mộc linh căn của Tạ Thiền Y không phải là thứ nàng ta nhất định phải có, bởi bản thân cũng chẳng đủ sức đoạt lấy. Nhưng giờ đây, mỗi lần nhớ tới linh căn vốn nên thuộc về mình ấy, lòng Bạch Cập lại phủ đầy mây mù.

Dù sao, có thể trở thành thiên kiêu chi nữ của chính đạo, ai lại không muốn chứ?

Nguyễn Khinh vẫn chưa hay biết gì về suy nghĩ của Bạch Cập, mà dẫu có biết, cô cũng chẳng mảy may để tâm.

Lúc Nguyễn Khinh quay về, bên cạnh Tạ Thiền Y đang vây quanh một đám trẻ con. Nàng mỉm cười dịu dàng, tay còn cầm một nhánh cây, có vẻ đang dạy bọn trẻ học chữ.

Trông thấy Nguyễn Khinh, Tạ Thiền Y khẽ nói mấy câu với đám trẻ, rồi bọn nhỏ liền rời đi.

"Về rồi à." Đôi mắt đen của Tạ Thiền Y ánh lên ý cười, vẻ mặt dịu dàng.

Thấy nàng không còn chút dáng vẻ nào của ngày trước, Nguyễn Khinh cong mắt mỉm cười: "Về rồi. Chúng ta vào nhà trước đi."

Tạ Thiền Y khẽ gật đầu, miệng mỉm cười: "Ừ."

Nguyễn Khinh lấy từ nhẫn trữ vật ra một chiếc bình ngọc nhỏ đựng Tái Sinh Đan, rút nút bình, đổ ra viên đan hoàn trắng như tuyết, quanh thân có những đường vân thần bí, đưa cho Tạ Thiền Y, mỉm cười nói: "Đây chính là Tái Sinh Đan, ta sẽ ở bên cạnh ngươi."

Ánh mắt cô thuần khiết, còn mang theo chờ mong, Tạ Thiền Y cong khóe mắt cười khẽ, nuốt viên Tái Sinh Đan vào.

Tái tạo đan điền không phải chuyện đơn giản, dược lực của Tái Sinh Đan sẽ hủy hoàn toàn đan điền cũ, rồi mới bắt đầu tái tạo lại.

Trong quá trình này, nỗi đau phải chịu chẳng khác nào khoét tim róc xương. Nhưng ngoài sắc mặt trắng bệch ra, Tạ Thiền Y hoàn toàn không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ký ức nhất thời như quay về khoảnh khắc bị Thương Ly một kiếm phế đi đan điền năm xưa. Việc tái tạo đan điền lần này đau hơn khi đó gấp bội, thế mà đôi môi trắng bệch của Tạ Thiền Y lại còn khẽ nhếch lên.

Thương Ly, ngươi chờ ta trở lại.

Nguyễn Khinh đang trông bên cạnh vốn còn rất lo lắng căng thẳng, nhưng khi thấy ngoài vẻ mặt khó coi thì Tạ Thiền Y không có gì bất ổn, cô mới thở phào.

Cô thầm lẩm bẩm—Lý Tu Nhiên chẳng phải nói sẽ rất đau sao, sao trông Thiền Y lại dễ dàng tái tạo đan điền thế này?

Nguyễn Khinh không hiểu, chỉ khẽ lắc đầu, chống cằm nhìn nàng, chẳng rõ thế nào mới tính là thành công.

Thời gian từng chút trôi qua, một đêm lặng lẽ trôi đi, mãi đến trưa hôm sau, Tạ Thiền Y mới chậm rãi mở mắt.

Thấy Nguyễn Khinh đang trông mình, ánh mắt chờ mong lấp lánh, Tạ Thiền Y bật cười khẽ: "Thành công rồi."

Trong chốc lát, đuôi mày đuôi mắt Nguyễn Khinh đều rạng ngời ý cười, trông còn vui hơn cả Tạ Thiền Y.

Tạ Thiền Y vẫn dịu dàng nhìn cô.

"Đúng rồi, Thiền Y." Nguyễn Khinh chớp chớp mắt, bỗng nhớ tới một chuyện, nhỏ giọng nói:

"Tái Sinh Đan là do một người bạn của ta luyện chế. Hắn tính tình cổ quái, điều kiện để giúp ta luyện viên đan này là không được nói với ai về việc đan điền của ngươi được chữa lành thế nào."

Nói xong, Nguyễn Khinh hơi bất an liếc nhìn Tạ Thiền Y.

Quả thực hơi kỳ lạ, nhưng cũng không đến nỗi khó hiểu. Chỉ là Tạ Thiền Y cười dịu dàng, hỏi: "Còn điều kiện nào khác không?"

Nguyễn Khinh cong mắt cười: "Những điều kiện còn lại đều là chuyện nhỏ, ta đã thay ngươi hoàn thành hết rồi."

"Vốn nên cảm ơn hắn." Giọng Tạ Thiền Y mềm nhẹ, "Ta hứa với ngươi, sẽ không nói với bất kỳ ai."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me