TruyenFull.Me

Bhtt Mac Dao Vo Tam Hien Dai Cover Lichaeng

Nhân dịp ngày nghỉ còn chưa kết thúc, Phác Thái Anh hẹn bà con họ hàng ra dùng cơm. Thời gian là buổi tối thứ sáu, địa điểm là nhà hàng lớn nhất trong thị trấn. Cầm điện thoại lên tìm kiếm danh bạ, người đầu tiên được mời là nhà dì Ba. Dì Ba nhất định có mặt, Liễu Mạn Chi ở bên kia cũng xác định trở về. Nụ cười của Phác Thái Anh ngay khóe miệng có chút tăng thêm, sau đó mới điện thoại cho những người khác.

Lạp Lệ Sa ngồi ở một bên chống cằm nhìn Phác Thái Anh gọi điện, cho rằng giống như là một bức họa. Cô dường như nhìn thấy một người thợ săn đang ôm cây đợi thỏ, sau đó con thỏ tức giận, chuẩn bị đào hố đem thợ săn chôn xuống.

"Xong rồi." Để điện thoại xuống, Phác Thái Anh quay đầu nói với cô.

"Em tính dạy dỗ hai người đó như thế nào?" Lão sói xám hưng phấn mà ngoắt ngoắt cái đuôi.

Phác Thái Anh lắc đầu, "Chưa nói tới dạy dỗ, chỉ muốn nói phải trái chút thôi. Hai người đó nói gì, em cũng không quan tâm, nhưng em không muốn mẹ em nghĩ em như vậy. Con gái dù có sắc đẹp, cũng không nên để nó trở thành nguyên nhân để người khác nói xấu mình.."

"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Em nhìn sắc mặt của em đi, khó coi như vậy, nên nghỉ ngơi nhiều vào." Nếu không có kế hoạch báo thù, Lạp Lệ Sa sẽ không để nàng lo lắng. Cô tin tưởng EQ và chỉ số thông minh của Phác Thái Anh có thể giết chết đối thủ.

"Rất khó coi sao?" Phác Thái Anh đối với lời này rất để ý. Liền đến trước gương nhìn mặt của mình. Còn chưa thấy rõ ràng, liền bị người đứng phía sau ôm lấy.

"Sẽ không có khó coi đâu, Thái Anh nhà chị có bệnh cũng là bệnh nhân xinh đẹp nhất."

Phác Thái Anh cười đem sức nặng của bản thân dựa vào ngực Lạp Lệ Sa, "Em muốn nghỉ ngơi."

Tiếng nói vang lên bên tai Lạp Lệ Sa, còn mang theo nhiệt độ khi nói chuyện. Lỗ tai Lạp Lệ Sa liền đỏ lên, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt Phác Thái Anh đang cười. Cô cúi đầu xuống hôn vào đôi môi tái nhợt kia, ôm nàng càng chặt hơn.

Mẹ Phác nhìn thấy Lạp Lệ Sa từ trong phòng đi ra, dù sao cũng hơi xấu hổ. "Lệ Sa, Thái Anh ngủ rồi sao?"

Lạp Lệ Sa gật đầu. Đi cùng với mẹ Phác lại ghế salon ngồi xuống. "Dì, Thái Anh là con gái của dì, tại sao dì không tin tưởng con gái của mình mà tin tưởng người ngoài? Dì không biết nghi ngờ như vậy làm Thái Anh rất đau lòng."

Mẹ Phác gật đầu: "Dì biết. Lệ Sa à, con còn chưa kết hôn, nên không hiểu lòng một người làm mẹ. Thái Anh nhà dì từ nhỏ đã xinh đẹp, khi lên cấp 2 thì có rất nhiều con trai đứng trước cửa nhà chờ nó, con không biết dì lo lắng thế nào đâu. Tính Thái Anh rất trầm, không có nhiều bạn, vì thế đi học và đi về toàn một mình. Khi đó dì cũng hết cách, nên mỗi ngày đều xin nghỉ sớm để đón nó tan học, vì thế xem như không có chuyện gì. Sau đó lên cấp 3, Thái Anh càng lúc càng đẹp, dì đành để ông nhà mỗi ngày đưa đón con bé. Cả nhà sống rất tốt, nhưng cái thị trấn này lúc đó cũng tương đối loạn. Ngày đó, ông nhà bận không thể đưa đón con bé, thì lại xảy ra chuyện. Nếu không nhờ Lữ Thiệu Kiệt.......... Con nói xem, dì phải sống thế nào? Bốn năm đại học của nó, ngày nào dì cũng lo lắng. Sợ rằng nó sẽ học thói xấu, sợ rằng nó bị người ta lừa gạt. Mỗi lần gọi điện thoại, dì đều hỏi nó có bạn trai chưa. Nói thật, dì rất hi vọng nó có bạn trai, dù sao cũng có người bảo vệ nó." Mẹ Phác thở dài: "Dì ba của con bé có lẽ nói hơi quá, nhưng dì thật sự không thể không tin. Con nói xem, Thái Anh làm sao trong thời gian ngắn lại lợi hại như vậy. Con gái của dì, dì hiểu rất rõ. Từ nhỏ đến lớn, nó đâu có tài năng gì đặc biệt, ngoại trừ xinh đẹp thì chỉ có học giỏi. Viết chữ, chụp ảnh đều không biết, tại sao đột nhiên lại biết mọi thứ? Hơn nữa lại còn dùng nó để kiếm tiền? Nói không có ai giúp, làm sao dì tin nổi."

Lạp Lệ Sa có chút im lặng, mẹ Phác lo lắng cũng là không sai. Phác Thái Anh bây giờ và Phác Thái Anh lúc trước có chút khác biệt. Cho nên một khi nương nương thể hiện ra thiên phú kinh người lúc này, mẹ Phác sẽ phát hiện hai người trước sau có khác biệt. Chuyện thay đổi như vậy mẹ Phác không thể nào hiểu được, nên cũng chỉ cho rằng là do nguyên nhân bên ngoài.

Đây là xuyên qua cũng có gây họa.

"Dì, Thái Anh không phải người như vậy. Con và Thái Anh ở chung một chỗ lâu như vậy, nếu em ấy có học qua đều gì xấu con đã phát hiện, dì nói có đúng không." Lạp Lệ Sa nói đến vô cùng chân thực.

Mẹ Phác lôi kéo tay của cô vỗ vỗ. "Cũng may có con ở với con bé, hai người dù sao cũng hơn một người. Con đứa nhỏ này, dì thấy con đúng là thật lòng suy nghĩ dùm Thái Anh. Nhưng mà, dì cũng phải khuyên con một câu, Thái Anh nhà dì có tốt thì cũng là con gái. Con không thể cùng con bé sống suốt đời được. Hai người cũng phải tìm một người đàn ông kết hôn sinh con, xây dựng gia đình. Lệ Sa, con cũng trưởng thành, dành thời gian tìm một người đi! Ai! Dì cũng lo lắng thay ba mẹ con."

Lạp Lệ Sa nhếch miệng cười cười. "Dì, người đừng có gấp. Con cảm thấy bây giờ rất tốt. Nghĩ còn có thể cả ngày đi theo Thái Anh ăn nhờ ở đậu, tốt biết bao nhiêu."

Mẹ Phác cũng cười, vỗ vỗ đầu của cô. "Đúng vậy, con gái kết hôn rồi không được tự do. Thời gian cũng dành cho con cái và chồng, đâu có thời gian cho mình. Con là người rất lanh lợi, dì nhìn ra được. Nghĩ thông suốt thì tốt rồi, chuyện như vậy cũng không thể nào miễn cưỡng được." Bà dừng một chút, giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó. "Lệ Sa, lúc Thái Anh làm người phát ngôn con cũng đi chung sao?"

"Đúng rồi! Thái Anh đi đâu con đều đi theo, con rảnh mà. Hơn nữa bây giờ Thái Anh kiếm được nhiều tiền, thuê con làm quản lý kiêm luôn vệ sĩ, con chỉ có thể ở cùng với em ấy để kiếm cơm ăn." Lạp Lệ Sa nói chuyện cười hì hì, làm cho mẹ Phác cũng không biết đây là lời thật hay là lời nói dối.

"Vậy cũng được. Thân thủ của con rất tốt, có con ở bên cạnh con bé dì cũng yên tâm." Mẹ Phác đứng dậy, "Con ngồi đi, dì đi nấu cơm."

"Dì, con muốn ăn thịt." Lạp Lệ Sa cười híp mắt. Mẹ Phác nghe thì vui vẻ. Phác Thái Anh đối với ăn uống luôn không quan tâm, ăn cũng rất ít. Cho nên mẹ Phác lúc nấu ăn vô cùng khó khăn. Lạp Lệ Sa thì khác, thỉnh thoảng sẽ yêu cầu này nọ, làm cho mẹ Phác có mục tiêu.

Bên này, mẹ Phác đi vào phòng bếp, Lạp Lệ Sa không lo, liền đi lại chỗ ba Phác. Từ khi Lạp Lệ Sa cho ba Phác một đống linh kiện, về sau ba Phác cả ngày chỉ toàn lo ráp linh kiện.

"Chú." Lạp Lệ Sa gọi.

"Mau vào đây." Ba Phác ngẩng đầu nhìn một lát, lập tức kêu cô vào nói chuyện: "Cùng dì của con nói chuyện xong rồi sao?"

"Vâng. Chú, dì nghi ngờ chuyện của Thái Anh chú có biết không?" Lạp Lệ Sa vừa nói vừa giúp đỡ sửa linh kiện.

"Biết chứ."

"Vậy tại sao chú không khuyên một chút? Hôm qua Thái Anh mới xong việc, hôm này liền vội vã trở về, đi qua đi lại như vậy, người khỏe cũng bị giày vò thành bệnh." Quả thực, Lạp Lệ Sa còn rất bất mãn.

Ba Phác để công cụ xuống một bên, ngẩng đầu lên: "Lệ Sa à, phụ nữ lúc nào cũng thích nghi ngờ, con có khuyên cũng khuyên không được. Nếu bà ấy không thấy được sự thật, thì vẫn sẽ nghi ngờ. Hơn nữa, còn sẽ tự suy nghĩ viễn vông, càng lúc càng nghiêm trọng hơn hơn. Muốn kết thúc, thì cứ nói thật là xong." Ba Phác xoắn xuýt: "Vì thế, đối phó với sự nghi ngờ của phụ nữ, chính là cho thấy tất cả sự thật, như vậy là êm chuyện."

Lạp Lệ Sa há to miệng. Một lát sau mới nói: "Chú, người lấy đâu ra những kinh nghiệm này?"

Ba Phác "Hì hì" cười, "Chú và dì con chung sống hơn nửa đời người, đây cũng là kinh nghiệm và lời tuyên bố của chú." Ba Phác nhìn Lạp Lệ Sa, đột nhiên nói: "Này! Con cũng là con gái! Xong rồi, lộ tẩy!"

Vì vậy, mẹ Phác ở phòng bếp chỉ nghe thấy tiếng Lạp Lệ Sa cười to. "Đứa nhỏ này, cười gì vậy?"

Phác Thái Anh là bị Lạp Lệ Sa đánh thức. Nàng lộ ra vẻ mặt ủy khuất, "Còn muốn ngủ."

"Ăn cơm xong rồi ngủ tiếp." Lạp Lệ Sa đem nàng từ trong chăn ra, nhẹ nhàng ôm lấy.

Phác Thái Anh liếc nhìn cửa phòng, thấy không có ai liền nhanh chóng hôn lên miệng Lạp Lệ Sa một cái. Lạp Lệ Sa vốn không nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy, lúc phản ứng lại, Phác Thái Anh đã chuẩn bị rời giường.

"Này! Em như vậy mà không chịu trách nhiệm. Vậy mà còn dám đánh lén một cái? Không được! Xin em tiếp tục đánh lén." Lạp Lệ Sa ôm nàng không cho nàng đứng dậy.

"Đừng nghịch nữa! Coi chừng một lát mẹ em đi vào." Miệng Phác Thái Anh thì đang nói, nhưng vẫn nghe lời hôn trên môi Lạp Lệ Sa một cái.

"Sao hôm nay em đối xử tốt với chị như vậy?" Lạp Lệ Sa đắc ý hỏi.

"Cho chị hết tức giận." Kỳ thực, dù những người xung quanh không tín nhiệm, nhưng Phác Thái Anh luôn cảm thấy Lạp Lệ Sa mãi như vậy, trước sau luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng. Nàng muốn đối xử tốt với Lạp Lệ Sa, muốn đem những gì mình có hết thảy đều cho Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa kề sát bên tai của nàng nói: "Bây giờ là hết tức giận, nhưng nổi giận lên, làm sao bây giờ?"

Phác Thái Anh thiêu mi, cười đến quyến rũ cỡ nào, môi mỏng khẽ nhếch lên, phun ra hai chữ: "Ăn cơm."

Cơm tối quả nhiên đồ ăn toàn là thịt. Nhìn Lạp Lệ Sa ăn đến vui vẻ sung sướng, mẹ Phác cười nói, "Nếu như Thái Anh có thể ăn cơm giống như Lạp Lệ Sa như vậy thì tốt. Mỗi lần chỉ ăn có một chút, cẩn thận thân thể."

"Mẹ, con đã biết." Phác Thái Anh quay đầu nhìn tướng ăn của Lạp Lệ Sa, thật sự không nên khen tặng.

Lúc ăn cơm, Phác Thái Anh nói thứ sáu mời họ hàng ăn cơm, ba mẹ dĩ nhiên cũng muốn đi. Ba mẹ Phác cũng không có ý kiến gì, chỉ nghe tên nhà hàng thì nhíu mày. Nói thật, cũng không cần đi nhà hàng mắc như vậy, phải trả rất nhiều tiền.

Phác Thái Anh nhìn ra được, hai ông bà cả đời tiết kiệm, đã tạo thành lối suy nghĩ riêng. Thật ra, trước mắt nàng thu nhập mà nói, cũng không tính là tốn kém. Bất quá, chỉ là lúc này nàng không dám nói mình có tiền, sợ mẹ Phác lại hiểu lầm nữa.

Rõ ràng là nàng đàng hoàng kiếm tiền, lại nói giống như nàng kiếm tiền không chính đáng. Phác Thái Anh cũng hết cách.

Buổi tối nằm ở trên giường, Phác Thái Anh đã chuẩn bị cùng Lạp Lệ Sa ân ái rồi. Kết quả, Lạp Lệ Sa chỉ hôn nàng một hơi rồi xong.

"Làm sao vậy?" Ngược lại làm Phác Thái Anh không quen.

"Em quá cực khổ, nên nghỉ ngơi cho tốt đi." Lạp Lệ Sa ôm thân thể nàng, "Em mau ngủ đi."

Ban ngày, Phác Thái Anh đã ngủ một giấc, bây giờ vô cùng có tinh thần. Nàng đột nhiên xoay người nằm trên người Lạp Lệ Sa, "Em quá cực khổ, nhưng chị thì không có."

Cái này... Cái này tình huống gì vậy? Sắc mặt Lạp Lệ Sa thay đổi, "Đầu tiên nói trước, em muốn làm thì phải làm cho đến cùng nha."

"Được." Phác Thái Anh cúi đầu, dùng răng cắn, cởi nút áo ngủ của Lạp Lệ Sa. Một nút rồi lại một nút, thật là mãn nhãn vô cùng. Lúc này Phác Thái Anh thật sự rất đẹp, rất quyến rũ. Tóc dài rủ xuống, tản mát trên cơ thể Lạp Lệ Sa, cảm giác hơi ngứa ngáy làm Lạp Lệ Sa càng thêm hưng phấn.

Lạp Lệ Sa nuốt ngụm nước miếng, đưa tay cầm tóc dài của Phác Thái Anh để qua một bên, lộ ra khuôn mặt mê hoặc chúng sinh.

"Em đỏ mặt."

"Im miệng!" Phác Thái Anh làm chuyện này vốn cũng không thuần thục, nếu không phải Lạp Lệ Sa cố ý phóng túng, chỉ vài phút thì nàng liền bị đè lại.

------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me