TruyenFull.Me

Bhtt Ngoc Mong Lai Sinh Tai Kien Ly Gia An

Bạch Thiên Phú lái xe đưa Lý Ninh Ngọc về nhà, suốt đoạn đường đi, Lý Ninh Ngọc chỉ nhìn ra phía ngoài cửa kính không nói lời nào, có thể thấy được tâm trạng của cô hoàn toàn không thoải mái. Dường như có rất nhiều tâm sự chất chứa, bất an không cách nào nguôi ngoai.

"Ninh Ngọc, có phải em hối hận rồi không?"

"Hối hận... hả anh nói cái gì hối hận?" - Lý Ninh Ngọc giật mình quay qua nhìn Bạch Thiên Phú, đôi mày có chút nhíu lại.

"Hối hận vì đã làm tổn thương em gái em."

"Đã không còn là gia đình nữa, nói làm gì đến việc tổn thương nhau hay không." - Lý Ninh Ngọc lãnh đạm trả lời.

"Em thật sự có thể vứt bỏ nhà họ Cố sao?" - Bạch Thiên Phú dựa vào hiểu biết của mình về Lý Ninh Ngọc, thẳng thắn đưa ra một câu hỏi có chút khẳng định.

"Có thể thay đổi sao? Em không có cách, anh có không?" - Nói xong thì bật ra nụ cười đầy mỉa mai, chuyện đã đi quá xa rồi, muốn quay lại e rằng chỉ là con đường tự hại mình, hại người mà thôi. 

"Mà thôi đừng nói đến vấn đề này nữa. Sắp tới là cuộc họp cổ đông của Thượng Phong, anh thật đồng ý đem hết cổ phần trong tay trao cho em sao?" - Lý Ninh Ngọc hỏi lại lần nữa để khẳng định.

"Anh đã hứa với em thì nhất định sẽ làm được."

"Ngay cả khi em dùng cổ phần của anh vào mục đích..." 

"Anh không quan tâm, chỉ cần là việc em muốn làm, anh nhất định sẽ ủng hộ." - Bạch Thiên Phú cắt ngang lời Lý Ninh Ngọc. Anh vẫn luôn một lòng tin tưởng Lý Ninh Ngọc, cho dù cô có trở nên xấu xa thì nhất định cũng có lý do của nó. Dù cho giữa anh và cô là hữu duyên vô phận, thì Lý Ninh Ngọc vẫn mãi mãi là sự nuông chiều đặc biệt mà anh muốn giữ lại. 

"Cám ơn anh, việc anh giúp em sẽ không ảnh hưởng đến anh và Tiễn Chúc chứ?"

"Cô ấy tuy không ưu tú như em nhưng lại là người rất hiểu chuyện. Em đừng lo lắng!" - Bạch Thiên Phú cười trấn an Lý Ninh Ngọc. 

"Dù có là như vậy, thì anh cũng không được ỷ lại, nhất định phải nắm giữ hạnh phúc của mình." - Lý Ninh Ngọc giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, cô thật lòng mong muốn Bạch Thiên Phú được hạnh phúc. Có thể quên đi cô, chấp nhận một tình cảm mới đối với Bạch Thiên Phú là điều vô cùng tốt, đối với cô cũng là một loại trút bỏ. Vì vậy Lý Ninh Ngọc không mong mình sẽ trở thành lý do ngăn trở tình cảm của Bạch Thiên Phú và Hà Tiễn Chúc. 

"Em yên tâm, trong cuộc đời anh gặp được cô gái tốt đầu tiên là em, đáng tiếc lại không thể cùng em trở thành quyến thuộc. Trong lúc anh buồn bã ở nơi đất khách, Tiễn Chúc từng chút một sưởi ấm anh, luôn âm thầm quan tâm anh, sự chân thành đó anh nghĩ có lẽ là đặc ân mà anh khó có thể tìm thấy lần nữa. Cho nên anh nhất định sẽ trân trọng cô ấy, chỉ là cô ấy cũng biết em là một dấu ấn đặc biệt trong lòng anh suốt mười mấy năm, thoáng một cái nói xóa đi liền xóa, có lẽ sau này anh cũng sẽ dễ dàng rời bỏ Tiễn Chúc như vậy!"

Bạch Thiên Phú chính là muốn nói cho Lý Ninh Ngọc biết, tình cảm của anh và Hà Tiễn Chúc tựa như hạt mầm dưới lòng đất, mỗi ngày trôi qua hạt giống vươn lên cao, rễ cũng vì thế mà đâm sâu hơn, bám chặt hơn vào lòng đất, khó lòng phân ly. 

Nếu Lý Ninh Ngọc là ánh trăng hiền hòa sau rặng mây mà anh không thể chạm tay tới, thì Hà Tiễn Chúc lại chính là mặt hồ in bóng vạn vật, chạm vào liền mát lạnh cả người, cảm giác rất thoải mái, lại càng muốn chạm vào nhiều hơn, cảm nhận được nhiều điều hơn. 

"Em thật lòng chúc hai người hạnh phúc. Mong người có tình sẽ nên giai ngẫu" - Lý Ninh Ngọc mỉm cười.

"Nhất định sẽ không thiếu phần em, còn ai làm dâu phụ cho anh thích hợp hơn em chứ?" - Bạch Thiên Phú thấy Lý Ninh Ngọc tâm trạng dường như đã tốt hơn thì cao hứng buông lời trêu ghẹo. Đồng thời anh cũng mong muốn Lý Ninh Ngọc nhận lời làm dâu phụ cho đám cưới của anh. 

Lý Ninh Ngọc không nói gì, đối với giọng điệu khoa trương của Bạch Thiên Phú bất giác cười rộ lên vui vẻ. Trong khoảnh khắc Bạch Thiên Phú thấy nụ cười tươi của Lý Ninh Ngọc, trong lòng lại nổi lên cảm giác xuyến xao. Ánh mắt có chút ngây ngốc nhìn Lý Ninh Ngọc, nụ cười ấy vẫn đẹp như ngày nào. Bạch Thiên Phú dù biết không nên có loại cảm xúc này, nhưng lại không thể ngăn bản thân dao động vì nụ cười đó, nụ cười ấm áp của Lý Ninh Ngọc. 

-----------------------------------------------

Sau cuộc họp ở Mậu Thành, Lý Ninh Ngọc sắp xếp lại công việc thì rời khỏi, cô phải quay về Lý gia cùng với Lý Nghiệp và Lý Minh Thành bàn tính cho kế hoạch tiếp theo. Lần này, chính là quyết định sự tin tưởng của Lý Nghiệp đối với cô, nhất định không thể có sự sơ suất, cô không muốn công sức bấy lâu của mình và cảnh sát lại trở thành vô ích. 

Lý Ninh Ngọc ra khỏi cửa công ty, thẳng bước đi đến chiếc xe đã đậu sẵn đón cô. Nhưng chỉ vừa đi được nửa đường, từ đâu bên phía tay phải, một loạt trứng thối bay thằng lên người cô, cùng lời chửi bới.

"Lý Ninh Ngọc, mày chết đi."

"Đồ quái vật."

"Lũ khốn kiếp."

"Đồ quỷ dữ... quân giết người... mày chết đi." 

Vệ sĩ riêng của Lý Ninh Ngọc tuy rằng phản ứng nhanh, đưa thân chắn cho Lý Ninh Ngọc, nhưng vì sự việc xảy ra quá bất ngờ, cho nên bản thân cô cũng đã hứng khá nhiều trứng thối. Quần áo trên người bỗng trở nên nhếch nhác, gương mặt sắc lạnh của Lý Ninh Ngọc quay về phía người đàn ông đang chửi bới cô kia. Đôi mày chau lại vô cùng sâu, lạnh lùng thốt ra: "Bắt anh ta lại cho tôi." 

Thư ký đứng bên cạnh cũng vội vàng rút khăn giấy, lau bớt mấy thứ dơ bẩn đang vương vãi trên tóc của Lý Ninh Ngọc, mặt nhăn nhó đến độ khó coi vì mùi hôi của nó. Trong đầu còn đang suy nghĩ đến việc tội nghiệp Lý Ninh Ngọc bị một tên điên làm cho cơ thể trở nên lôi thôi, bên tai lại vang lên giọng nói như băng của Lý Ninh Ngọc. Ngay lập tức lạnh toát mồ hôi lạnh, cảm giác thương cảm cho Lý Ninh Ngọc hoàn toàn tiêu tán, thay vào đó là bụng lầm rầm cầu nguyện cho người đàn ông xấu số kia, động ai không động lại đi động vào Lý Ninh Ngọc, người mà khi làm việc ngay cả anh trai mình cô ta cũng không để trong mắt. Tên này đúng là xui xẻo, muốn chết cũng nên chọn cái chết tốt hơn mới đúng chứ, thư ký vẫn không ngừng cảm thán thay cho người đàn ông kia. 

Hai gã vệ sĩ nhanh như thoắt đã túm được người đàn ông kia lúc hắn định bỏ chạy. Kéo lê hắn đến trước mặt Lý Ninh Ngọc, hắn không ngừng giãy giụa, ánh mắt nhìn Lý Ninh Ngọc vẫn tràn ngập căm thù.

"Lý Ninh Ngọc, thả tao ta, tao giết mày, con chó cái... thả tao ra..." - Hắn không ngừng chửi bới, không ngừng gào thét. 

~ Bốp ~ "Câm miệng!!!" - Lý Minh Thành từ đâu xuất hiện nện cho người đàn ông một đấm choáng váng. 

"Lý Minh Thành, anh dừng lại cho tôi." - Lý Ninh Ngọc hoàn toàn bất ngờ trước hành động của Lý Minh Thành, cô không muốn trước khi làm rõ mọi chuyện đã sử dụng đến bạo lực, đó vốn không phải phong cách trước nay của cô. 

Lý Minh Thành nhìn Lý Ninh Ngọc nhếch mép lên, bước sang một bên. Nếu đã không muốn ông đây xen vào, thì ông đây sẽ đứng xem kịch, phụ nữ đến cuối cùng vẫn là giống loài vô ơn. Lý Minh Thành thầm oán Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc tiến đến, nhìn thẳng vào đôi mắt của đỏ lên vì oán hận của hắn. Tay đưa lên phủi đi vỏ trứng còn vướng lại trên áo cô xuống, lạnh lẽo hỏi: "Là ai đã sai anh làm chuyện này?" 

"Phỉ..." - Người đàn ông kia không hề hợp tác, hắn nhổ nước bọt vào người Lý Ninh Ngọc thay cho câu trả lời. 

~ Hự ~

Ngay lập tức, người đàn ông đó được hai tên cận vệ của Lý Ninh Ngọc đáp lễ bằng vài cú thúc vào bụng. Mặt hắn nhăn nhó đến độ khó coi!

"Đã dám tấn công tôi, lại sợ bị tôi biết được danh tính sao?" - Lý Ninh Ngọc vỗ nhẹ lên má người đàn ông. 

"Tao mà phải sợ mày sao? Mày có gan thì giết luôn tao như cái cách mà mày ép ba mẹ tao vào chỗ chết đó, bằng không tao nhất định thí mạng chó với mày. Lý Ninh Ngọc, mày là quân giết người, ông trời sẽ không tha cho mày... Ma quỷ... mày chính là ma quỷ." - Quả nhiên chỉ một câu, Lý Ninh Ngọc đã có thể khích hắn nói ra.

"Ba mẹ anh là ai?" - Đối với lời cáo buộc của người trước mặt, Lý Ninh Ngọc trong lòng có chút thảng thốt, nhưng gương mặt vẫn lạnh lẽo như thế. 

"Chắc mày còn nhớ Chu Lang chứ, chính mày đã ép công ty ba tao vào con đường phá sản... Chính mày đã khiến ba tao vì xấu hổ mà tự sát, mẹ tao sau đó cũng tự tử theo ba tao... Chính mày, mày là hung thủ khiến gia đình tao tan nhà nát cửa... Tao nhất định sẽ giết mày... Đồ ác phụ..." 

Chu Lang, chẳng phải cô đã giúp ông một số tiền, còn bảo ông đưa vợ con đi đến nơi khác làm ăn, đừng bao giờ quay trở lại sao? Vì sao lại có chuyện tự sát?!!! Tại sao lại tự sát chứ?!!! 

Lý Ninh Ngọc trong lòng dâng lên một sự tức giận không thể gọi tên, nhìn vào người đàn ông trước mặt, cô thoáng chút áy náy. Trong nhất thời cô đã không biết nên xử lý hắn ta thế nào, nhưng lại không thể để bất cứ ai, nhất là Lý Minh Thành nhìn ra được tâm trạng ẩn nhẫn này của cô. Nhàn nhạt giơ tay ra hiệu cho hai vệ sĩ, vẫn thanh âm lãnh đạm đó: "Giao hắn cho cảnh sát." 

"Dạ biết, cô ba."

"Minh Thành, anh tự tìm xe về nhà đi, tôi muốn yên tĩnh tự mình lái xe về." - Lý Ninh Ngọc sau khi bảo tài xế xuống xe thì quay sang nói với Lý Minh Thành. 

"Không thành vấn đề."

Lý Minh Thành trong lời nói lẫn ánh mắt nhìn Lý Ninh Ngọc có chút thâm sâu khó hiểu, dường như hắn đang muốn xem Lý Ninh Ngọc tiếp theo sẽ làm gì? Lý Ninh Ngọc tuy nhìn ra hắn có kỳ quái, nhưng lúc này cũng không muốn truy cứu, trước mắt cô có việc quan trọng hơn cần làm. Lý Minh Thành cứ tạm để đó, cô sẽ xử lý sau. 

Lý Ninh Ngọc vừa đạp ga phóng đi, ngay lập tức gọi wechat cho Khương Bân, giọng nói mang theo sự tức giận: "Tôi muốn biết vì sao Chu Lang - Chu tổng của công ty Vạn Bảo lại tự sát?"

"Được, tôi sẽ đi tìm hiểu ngay."

"Tôi cần nhanh, cần ngay lập tức!!!"

"Tôi hiểu rồi, cô chủ." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me