Bhtt Phu Nhan Di Thong Tha Cover Lichaeng
Hai người về đến nhà, đem rau dưa cùng đồ ăn để vào tủ lạnh và nhà bếp. Phác Thái Anh đi đến phòng khách nhà Lạp Lệ Sa tìm xem có việc gì làm hay không, nhưng toàn bộ đồ đạc kể cả bệ cửa sổ đều không vướng một hạt bụi, tâm lập tức nguội lạnh, so với nhà mình còn sạch sẽ hơn mấy chục lần. Nhìn xuống sàn nhà, hy vọng có thể phát hiện một ít bụi bặm. Ngồi xổm người xuống, đưa ngón trỏ ra trên đất vạch một đường, giơ tay lên nhìn xem có hạt bụi nào không, thấy ngón tay trắng noãn không một tia bụi, lòng chợt đóng băng đi. Lạp Lệ Sa cũng không cần bắt nạt mình như vậy nha, sàn nhà sạch sẽ đến như vậy, cô ấy có phải đang muốn bảo vệ thân thể thanh khiết không đây.Lạp Lệ Sa nhìn động tác của Phác Thái Anh như đang rất ngạc nhiên. Tên tiểu tử này có khi buồn cười thật, xem ra hôm nay cô nhất định phải cho nàng công việc, bằng không ngày mai nàng sẽ không dám tới."Tiểu Anh Anh, giúp ta rửa rau đi." Lạp Lệ Sa cười gọi Phác Thái Anh.Vừa nghe có việc làm, Phác Thái Anh đôi mắt tỏa ánh sáng, xoay người nhanh vọt vào nhà bếp, lớn tiếng nói: "Được rồi."Lạp Lệ Sa cảm thấy hài lòng khi có nàng bên cạnh, chỉ là tạm thời muốn nàng ở chung còn chưa được.Phác Thái Anh rất chịu khó mang rau trong phòng bếp rửa sạch, sau đó đi ra, lưu lại Lạp Lệ Sa một mình bên trong làm cơm. Nàng thấy một mình có phần tẻ nhạt liền cầm tạp chí lên xem, mà nơi này ngoại trừ cầm phổ kia, tựa hồ không có gì đáng xem, lại mở ti vi nhìn, tivi toàn phát quảng cáo và các tiết mục kịch truyền thanh mà mình không thích. Không có cách nào nào khác hơn là tắt tivi, ngồi trên salong đờ đẫn.Phác Thái Anh cảm thấy thật kì lạ, mẹ mình biết mình đi bệnh viện vậy mà hơn một ngày rồi còn chưa có điện thoại, hơn nữa điều trị cho mình còn là một người bạn tốt của mẹ. Mình mỗi lần đi bệnh viện, không vượt quá một canh giờ, mẹ lập tức đến, sao lần này hơn một ngày rồi còn chưa có gọi, quá kỳ quái. Lẽ nào mẹ muốn tạo bất ngờ gì chăng, nàng hiện không xác định được tình hống này. Phác Thái Anh nghĩ tốt nhất mình không nên biết thêm chuyện gì, nếu không biết đâu lại càng thêm tội.Buồn bã cầm điện thoại lên xem một chút tin tức của bằng hữu? Vừa cầm lên thì điện thoại reo. Thật sợ là điện thoại của mẹ nha, Phác Thái Anh thở dài một cái, điều chỉnh hô hấp mở điện thoại ra xem, trên màn hình hiện lên "Tiểu Nhiên", nàng thở phào nhẹ nhõm. Nàng không biết người bạn này tìm mình có vấn đề gì đây, nàng liền nghe điện thoại."Tiểu Nhiên, bồ có chuyện gì à?" Người này thường thì có việc mới tìm mình."Tiểu Anh Anh, bồ làm sao nổi giận vậy, chà chà, thật là làm người ta khó chịu a, không có chuyện thì không thể tìm bồ hay sao?" Đầu bên kia điện thoại âm thanh có chút bất mãn."Bồ lúc không có chuyện đâu có khi nào tìm mình? Mình làm sao không biết." Phác Thái Anh liếc mắt một cái, mình còn không hiểu rõ người bạn này sao, lúc không có chuyện thì làm gì rãnh mà tìm mình."Tiểu Anh Anh, không phải người ta là do bận rộn công việc sao, nào có nhiều thời giờ như vậy mà đi chơi cùng bồ? Bất quá lần này muốn hẹn bồ ra ngoài, Tiểu Hoàng mình đã thông báo, ngày kia chúng ta vừa vặn không đi làm, tối ngày kia chúng ta cùng ra ngoài đi. Cũng đã lâu không đi ra ngoài, lần này bồ về nước cũng gần hai tháng rồi, phải tụ tập vui say mới được. Tiểu Anh Anh, bồ thấy sao?" Đầu bên kia điện thoại giọng Tiểu Nhiên nũng nịu, nói chuyện ngữ khí thật là đáng yêu."Đi thì đi, hẹn chổ nào bồ chọn nhé." Phác Thái Anh ngẫm lại mình quả thật cần muốn đi ra ngoài giải sầu, những chuyện xảy ra gần đây khiến nàng đau đầu, căn bản là không thời gian ngẫm lại, vừa vặn lợi dụng lần này ra ngoài cho thoáng đãng đầu óc."Vậy thì đi Bar Dạ Oanh đi, chổ chúng ta thường đến đó. Vậy nha, mẹ mình gọi mình vào ăn cơm, thôi không hàn huyên nữa, ngày kia gặp." Phác Thái Anh còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại bên kia đã gác máy.Nhìn màn hình điện thoạt tắt ngúm, này y như bà mẹ nói chuyện với con cái.Quá một canh giờ, Lạp Lệ Sa đem đã nấu xong lên bàn. Phác Thái Anh lập tức rửa tay đi qua phụ cô, nhìn một bàn toàn món ăn mỹ hảo, thật muốn ăn nhiều.Hai người ngồi xuống, Phác Thái Anh từ lâu đói bụng chịu không nổi rồi, buổi sáng ăn quá nhiều, buổi trưa không đi ăn cơm. Kỳ thực là muốn chờ Lạp Lệ Sa làm cơm, nhớ lại mùi vị cơm ở căn tin, thật nuốt không trôi. Ăn cơm căng tin hơn một tháng, nàng thật sự không muốn ăn nữa, mấy ngày nay được ăn cơm do Lạp Lệ Sa làm, cơm căng tin không có cửa đâu nha. Cuộc sống sau này chỉ có thể ngày ngày nương tựa vào Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh bỗng nhiên ý thức được vấn đề vô cùng to lớn, nàng cảm thấy cơm của Lạp Lệ Sa đối với nàng mà nói chính là "Ma tuý", ăn sẽ nghiện, sau này mình mà rời khỏi Lạp Lệ Sa sẽ mắc luôn chứng bệnh kén ăn.Mới vừa hẹn với bằng hữu xong, Phác Thái Anh cảm thấy phải nói cho Lạp Lệ Sa một tiếng, bằng không ngày đó người này sẽ chờ đợi mình, mình tự nhiên lại mắc tội."Lệ Sa, tôi nói với cô chuyện này. Ngày kia tôi không thể tới nhà cô, bằng hữu có hẹn tôi ra ngoài ăn cơm." Phác Thái Anh nói chuyện rất nhẹ, nàng sợ Lạp Lệ Sa sẽ đòi đi theo."Vậy à, tôi vừa vặn cũng cùng hai người bạn ra ngoài, vốn định rủ cô đi cùng, vậy chắc phải lần sau rồi." Buổi trưa hai tiểu bằng hữu của mình gọi điện thoại bảo là đã tìm được nữa kia, hy vọng chia sẽ tin vui này với mình. Kỳ thực mình còn muốn đem Tiểu Anh Anh của mình mang cho các nàng nhìn một cái, xem xem rốt cục nữ nhân của người nào xinh hơn đây, lần này xem ra không có cơ hội."Vậy à, vậy bây giờ chúng ta ăn cơm đi." Mới vừa nói xong liền nghe thấy điện thoại di động reng reng vang lên.Phác Thái Anh đứng dậy đi ra phòng khách nghe điện thoại, vừa nhìn điện thoại di động trên màn hình hiện ra dòng chữ "Mẫu hậu đại nhân", mặt lập tức xụ xuống. Điều chỉnh tốt hô hấp, nàng mới dám tiếp cú điện thoại."Dạ mẹ, tìm con có việc sao?" Phác Thái Anh mặt cười nở hoa."Không có chuyện gì thì mẹ của cô không thể tìm cô sao? Cô vẫn còn nhớ cô là con gái của ta sao?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến rống to tiếng."Sao có thể, con đang định ngày mai về nhà thăm mẹ, có được không?" Lời nói thật trái lương tâm nha, nhưng nếu mình không nói vậy, mẹ chắc sẽ chỉnh đốn mình."Xú nha đầu, cô hiện tại ở nơi nào đó?""Con ở nhà." Là ở nhà không sai, nhưng mà nhà của người khác."Ở nhà? Sao ta không thấy cô trong nhà vậy, ta đã đến một canh giờ rồi, còn không thấy được cái bóng của cô, lẽ nào cô biết thuật ẩn thân sao?" Đầu bên kia điện thoại bắt đầu lành lạnh."Cái gì? Mẹ, mẹ hiện tại ở trên lầu sao? Mẹ làm sao không sớm hơn một chút gọi điện thoại cho con a, con lập tức trở về." Phác Thái Anh vội vàng cầm lấy áo khoác, chuẩn bị đi về."Cô về làm gì, ta đang hỏi cô, cô hiện tại ở nhà nào?""Con ở dưới lầu, trong nhà một người bạn, con hiện tại về ngay."Đối với mẹ mình thành thật thì hơn nếu không mình tiêu đời lúc nào còn không biết."Cô không cần về, cô ở tầng mấy? Ta đi xem xem, cô như vậy trở về sợ là bất lịch sự với bằng hữu." mẹ Phác muốn nhìn qua bằng hữu của con gái mình, bà hiện tại rất quan tâm chuyện đại sự của con gái mình."Cái kia, mẹ, như vậy thật không tốt." Phác Thái Anh trong lòng không hy vọng mẹ mình lại đây, nếu như mẹ biết mình cùng Lạp Lệ Sa dây dưa lẫn nhau khẳng định không có đường sống."Có cái gì mà không được, cô nói mau đi?" Âm thanh đã không phải rống to mà là siêu cấp rống to."Con ở tầng 15, ngày phòng phía dưới." Phác Thái Anh biết lần này thật sự chết chắc rồi. Không nghe được mẹ mình trả lời, chỉ nghe tít tít, mẹ mình thật là tốc độ.Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh vẻ mặt sợ hãi, nghĩ đến mẹ của nàng chắc cũng là nhân vật lợi hại nên nàng mới sợ thành như vậy. Cô tiến đến quan tâm hỏi: "Tiểu Anh Anh, mẹ cô tới sao?"Phác Thái Anh dùng sức gật đầu, sau đó vẻ mặt đưa đám nói rằng: "Mẹ tôi tới nhà cô, cô nhất định không nên tùy tiện đáp ứng bà cái gì" Phác Thái Anh hiểu rất rõ mẹ mình, nếu Lạp Lệ Sa đáp ứng bà lung tung cái gì, mình sợ Lạp Lệ Sa sẽ gặp tai ương.Lạp Lệ Sa chưa kịp nói chuyện, chuông cửa liền vang lên.Phác Thái Anh nhanh chóng chạy đi mở cửa, cửa vừa mở, trong nháy mắt thấy mẹ mình đứng đó khuôn mặt tươi cười, xưa nay nàng chưa từng thấy bà cười tươi như thế bao giờ."Mẹ" Phác Thái Anh rất thân thiết hô một tiếng 'Mẹ', có thể trong này còn có bao nhiêu hàm ý."Anh Anh, đây là nhà bằng hữu của cô sao? Sao ta không thấy ai hết vậy." mẹ Phác hiện tại vội vã muốn gặp gỡ Con rể nha."Xin chào dì." Bỗng có một thanh âm ôn nhu vang lên.Mẹ Phác đưa mắt nhìn lên, oa, thật là một cô nương xinh đẹp, so với bà ngày xưa không kém cạnh là bao."Chào con, Anh Anh nhà ta làm phiền đến con rồi." mẹ Phác cầm tay Lạp Lệ Sa liền nhanh chân đi vào, một tay nắm tay của cô, cười ha hả nói: "Con thật dễ thương. Đúng rồi, con tên là gì?" mẹ Phác vô cùng niềm nở, bà hi vọng có người chữa khỏi vết thương trong lòng nữ nhi của bà. Nhiều năm, bà mong một người như vậy xuất hiện, mặc kệ là nam là nữ đều tốt."Cảm ơn dì quá khen, con tên Lạp Lệ Sa, ngài sau đó cứ gọi con là Lệ Sa là được rồi, hoặc là Sa Sa cũng được." Nhìn thấy lão nhân gia điềm đạm dễ gần, cô đoán chừng bà mới gần 40 tuổi. Nhưng dung mạo vẫn còn tuyệt sắc, trước đây có lẽ là một mỹ nhân."Được, vậy thì gọi Sa Sa, như vậy càng thân thiết hơn. Đúng rồi Anh Anh, cô làm gì thế, còn đứng ở nơi đó, nhanh lên một chút lại đây." Nhìn con gái của mình còn đờ người ở cửa, mẹ Phác cố ý nhắc nhở một câu.Thấy mẹ mình hăm hở, hai người kia mới gặp như đã quen, mình thật không hi vọng hai người họ thân thiết với nhau, nếu như hai người kia về cùng một đội đối phó với mình, mình đời này một khoảng trống để hít thở cũng không có, đau khổ a. Ngẫm lại, Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung năm trăm năm còn có thể vươn mình thành Phật. Còn mình đây, nhìn đi, đừng nói thành Phật, nhúc nhích còn không có cơ hội.Phác Thái Anh ngoan ngoãn đi tới, bây giờ nàng không thể tùy tiện phát biểu ý kiến. Chỉ phải cố gắng bảo đảm con đường sống.Mẹ Phác nhìn đầy bàn món ăn đẹp mắt, thực sự là so với trù nghệ của mình khá hơn rất nhiều. Không cần nghĩ cũng biết là ai làm, hai đứa con gái của bà một chút gen di truyền ưu điểm của bà còn không có, trái lại cậu con trai lại thừa hưởng gen nấu ăn, nấu ăn tốt hơn bà."Sa Sa, tất cả các món này đều là con làm sao?" Vừa nhìn đã biết đứa nhỏ này thông minh khéo léo, quay đầu nhìn con gái mình, lại nhìn Lạp Lệ Sa. Những món này đều đạt đến trình độ nghệ thuật, đâu như con gái mình, chỉ biết ăn, cho nàng ăn cơm nàng liền như sủng vật, bảo chạy đi 10 mét liền chạy."Ân, Dì, vừa vặn con cùng Tiểu Anh Anh chuẩn bị ăn cơm, ngài cũng cùng chúng con ăn đi, con đi nhà bếp lấy thêm bát đũa." Nói xong Lạp Lệ Sa đi xuống bếp lấy lên thêm một bộ bát đũa.Nhìn người nhiệt tình như vậy, lại là một tiểu hài tử hiểu chuyện, mẹ Phác cảm thấy vô vàn cao hứng. Bà hi vọng con gái của mình cùng đứa nhỏ này kết giao, hai đứa con gái của mình không có đứa nào làm cho mình bớt lo nghĩ. Đứa lớn coi như đã gả đi, có người hầu hạ. Còn đứa nhỏ đến nay không ai quản thúc nàng."Sa Sa, con làm ta thích con rồi đó nha, thật sự so với hai đứa con gái hư hỏng kia của ta tốt hơn rất nhiều. Dì thấy con thì có cảm giác mình giáo dục con gái quá thất bại, con xem Anh Anh nè, không biết làm cơm gì cả, ngoại trừ ăn, ta cũng không biết nó có thể làm được gì?" mẹ Phác bắt lấy tay Lạp Lệ Sa khen ngợi, bà thật sự rất thích Lạp Lệ Sa."Phải rồi, con chỉ biết ăn." Phác Thái Anh thấy mẹ mình chê bai mình như vậy, trong lòng không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me