TruyenFull.Me

Bhtt Phu Nhan Di Thong Tha Cover Lichaeng

Ở lại trong núi ngót ngét 4 ngày, hai người vội vội vàng vàng trở về. Nghĩ rằng tuyết lớn sẽ tắc đường, nhưng khí trời vẫn rất tốt, tuyết tan cũng nhanh, huống hồ Lạp gia đã điện thoại đến gọi Lạp Lệ Sa về nhà. Ngày thứ tư, hai người ngày vội vàng trở về.

Lạp Lệ Sa trở về Lạp gia, lúc quay về cũng không hề kể sự tình gì. Phác Thái Anh không dám hỏi, chỉ yên lặng trông mong.

Mọi chuyện cứ như vậy an ổn vô sự qua một tuần, mãi đến khi Phác Thái Anh nhận được một cú điện thoại, tất cả bình tĩnh hoàn toàn bị đánh gục.

"Ngài tìm con có phải là có việc?"

Phác Thái Anh ngồi trong phòng riêng, đối diện là cụ ông tóc trắng. Rõ ràng hơn bảy mươi, nhưng nhìn kỹ chỉ chừng 60 là cùng.

"Ta tìm cô có chuyện gì cô hẳn phải biết?"

Trông thấy bộ dáng cao cao tại thượng của ông, Phác Thái Anh ngược lại không ngại ngần, nàng vô cùng lễ phép. Cách nói chuyện độc đoán của ông làm Phác Thái Anh không biết nên miêu tả ấn tượng về ông như thế nào.

"Ân, có lẽ là chuyện Lệ Sa và con, ngài muốn nói điều gì?" Lúc nhận được điện thoại nàng đã đoán được là ai tìm mình. Ngoại trừ Lạp gia lão gia tử thì không có ai trong Lạp gia đối với mình cảm thấy hứng thú.

Lạp lão gia tử cầm lấy chén trà phổ nhị uống một hớp, ngẩng đầu cẩn thận quan sát cô gái đối diện.

Dung mạo thanh tú, xem ra có chút lười nhác nhưng khí tức quật cường không thể che dấu được, phỏng chừng không có mấy người có thể so sánh.

"Cô hãy rời xa Lệ Sa, tuy rằng Phác gia rất lợi hại, nhưng lão già này ta đây cũng không phải một người dễ ăn hiếp." Lạp lão gia tử đặt chén trà xuống, ngữ khí nghiêm khắc lạnh lùng như ban ra mệnh lệnh.

Phác Thái Anh sửng sỡ, tiếp theo khóe miệng cười cười. Rời xa? Câu nói này làm nàng chán ghét.

"Vì sao?"

Phác Thái Anh ngữ khí như trước vẫn ôn hòa, không có một điểm nổi giận, hai tay vẫn đặt trên đầu gối nhàn hạ.

"Hai người phụ nữ làm sao chung sống, như thế là vi phạm luân lý, Lạp gia tuyệt đối sẽ không cho phép." Nghĩ đến con gái của mình, Lạp lão gia tử trong lòng cảm thấy xấu hổ. Danh dự cả đời mình suýt chút nữa đã bị phá huỷ.

"Luân lý? Nước ngoài đã nhiều quốc gia thông qua luật hôn nhân đồng tính, vậy chúng con vi phạm luân thường chổ nào? Ngài nên có cách nhìn khác, chỉ cần Lệ Sa hạnh phúc, không phải sao? Chẳng lẽ còn có gì quan trọng hơn hạnh phúc của cháu gái mình?"

Phác Thái Anh liên tiếp hỏi mấy câu, nàng không hề nổi nóng. Người Phác gia có đặc điểm chung chính là trước mặt đối thủ bình lặng như nước. Người của Phác gia làm việc từ trước đến giờ là chờ kẻ địch xuất kích, vĩnh viễn không để cho kẻ địch nhìn ra bước kế tiếp sẽ có hành động gì, khống chế nội tâm không để nét mặt phát sinh biến hóa.

Nhìn Phác Thái Anh giọng nói vẫn nhu hòa, bình tĩnh, hoàn toàn không thay đổi sắc mặt. Đây là chuyện không phải ai cũng làm được.

Lạp lão gia tử lần đầu gặp người như vậy, ông đã điều tra, Phác gia hình như ai cũng có tật xấu này. Nhìn thì có vẻ lười biếng yếu đuối, quả nhiên chỉ che đậy nội tâm kiên cường bên trong.

"Nước ngoài là nước ngoài, Trung Quốc là Trung Quốc, ở Trung Quốc phải dùng pháp luật, tiêu chuẩn đạo đức của Trung Quốc, dùng nước ngoài so với Trung Quốc, đó là sỉ nhục tôn nghiêm Trung Quốc."

(Lời editor: edit đến đoạn này không muốn edit nữa, người TQ vẫn luôn ngạo mạn xem ai không ra gì.)

Trong mắt Lạp lão gia tử, người Trung quốc phải tuân thủ tập tụcTrung Quốc, không can hệ gì đến nước ngoài.

"Chúng con không vi phạm cái gọi là đạo đức, chúng con không hại người, không có làm chuyện thương thiên hại lý, vì sao gọi là không phù hợp đạo đức Trung Hoa?"

Mặc kệ lão gia tử nói cái gì, Phác Thái Anh đều một lòng ứng đối. Nàng không sẽ vì chuyện như vậy mà tinh thần luống cuống, cũng sẽ không tức giận. Nàng dùng hết năng lực của mình lần này là vì nàng muốn bảo vệ Lạp Lệ Sa.

"Ở trong mắt ta nó không phù hợp là không phù hợp, đây là quy củ Lạp gia, hai người các cô hãy nhanh chóng chia tay. Lạp gia không muốn cùng Phác gia huyên náo."

Nhìn Phác Thái Anh không thỏa hiệp, Lạp lão gia tử trong lòng có chút bất ngờ, từ xưa đến giờ mặc cho ông nói cái gì cũng không mấy người dám cãi lại, hôm nay gặp cô bé này hoàn toàn khiến ông đủ ngạc nhiên.

"Con yêu Lệ Sa, con sẽ không rời cô ấy. Lạp gia gia lẽ nào ngài định hi sinh hạnh phúc của Lệ Sa sao? Gia quy là người định, chẳng lẽ không thể thay đổi? Các trưởng bối lẽ nào vì cái gọi là gia quy mà không màng đến Lệ Sa?"

Phác Thái Anh không hiểu vị lão gia tử này lại chấp nhất với quy củ, thứ quy tắc cổ hủ xa xưa đó, vì cái gọi là gia quy đến ân tình cũng không có?

Toàn bộ không khí trong căn phòng nhỏ trở nên căng thẳng, từng luồng từng luồng gấp gáp đến không thể tả.

"Người của Lạp gia thì phải tuân thủ quy định nhà Lạp gia, những người có liên quan cũng vậy. Chuyện của các cô, Lạp gia không cho phép, chỉ mỗi một cách là rời nhau ra đi."

Đối diện với người chống đối mình, trên mặt nàng lại bất biến làm cho Lạp lão gia tử càng ngày càng chướng mắt, trong lòng càng tức giận. Đôi tay già nua cầm chén trà có chút lung lay, cháu gái yêu quý của mình làm ra chuyện như vậy, ông không cách nào tha thứ. Năm đó không cứu mẹ của nó, lần này vẫn như cũ, không thể để nó đi vào con đường của mẹ nó năm xưa.

"Quy tắc của Lạp gia, cái gì gọi là quy tắc. Mẹ con từng nói phải luôn luôn làm đúng với lương tâm của mình, quy củ là do người định, người không thể vô tình đến lý lẽ cũng không màng. Quy tắc của Phác gia chính là làm tất cả để những người yêu thương được hạnh phúc vui vẻ, bảo vệ người mình yêu, đây là quy tắc nhà Phác gia. Lệ Sa là người con yêu, con cũng sẽ tuân thủ quy tắc Phác gia kiên trì tới cùng."

Quy tắc, Lạp gia có, Phác gia cũng có. Lạp gia và Phác gia, nàng đương nhiên là tuân thủ Phác gia rồi. Phác Thái Anh thấy Lạp lão gia tử cứ dùng quy tắc Lạp gia ngăn cản mình và Lạp Lệ Sa cùng nhau, nàng thông minh mang quy tắc Phác gia ra đối ứng.

Nghe Phác Thái Anh nói, Lạp lão gia tử trừng mắt to, cô bé này gan lới bằng trời, thực sự là có năng lực.

Nghe đồn người Phác gia ai ai cũng si tình, hóa ra là như vậy. Nhưng Lạp gia chính là Lạp gia, không phải người của Phác gia người, mấy đời ông bà đi trước đã đặt ra gia quy, đến đời của ông không thể bị phá hủy.

"Phác gia là Phác gia, người của Lạp gia sẽ không tuân thủ quy tắc Phác gia. Nếu không muốn Lệ Sa thương tổn, tốt nhất cô nên rời đi." Người Lạp gia sống phải theo nguyên tắc, mấy trăm năm qua đã vậy, bản thân ông cũng không ngoại lệ.

"Con rời xa cô ấy, đó mới là tổn thương lớn nhất đối với Lệ Sa. Con hiểu Lệ Sa, con biết cô ấy muốn gì, ông có nói gì đi chăng nữa con cũng không chia ly Lệ Sa."

Rời xa Lạp Lệ Sa, làm gì có chuyện đó.

"Các cô còn trẻ, nhất thời kích động, thời gian lâu dài sẽ chóng nhạt phai. Dù sao con đường đó vẫn không bình thường, từ xưa âm dương kết hợp lẫn nhau mới đúng quy luật trời đất, các cô như vậy vi phạm lẽ thường, thế gian ai sẽ chấp nhận."

Lạp lão gia tử tận lực muốn hòa hoãn không khí bây giờ, tính tình Phác Thái Anh thông qua trò chuyện nãy giờ ông đã hiểu được mấy phần. Cứng đối cứng hoàn toàn không có lợi, căn bản không đạt được kết quả mong muốn, nếu như nói chuyện đạo lý, có thể sẽ thành công.

Mặc kệ loại dùng loại phương pháp nào, Lạp lão gia tử cũng không thể dự đoán hết tính tình Phác Thái Anh lúc này, nàng mặc cho người ta giảng đạo lý bởi vì nàng chính là đạo lý.

"Cái nhìn của thế gian sẽ thay đổi theo thời đại. Người là sống, tư tưởng cũng là sống, chuyện tiếp nhận hay không chỉ là thời gian sớm hay muộn. Hơn nữa chuyện của con và Lệ Sa không cần người ngoài chấp nhận, chúng con muốn có cuộc sống chính mình, không can thiệp vào đời tư người khác, có chấp nhận hay không hoàn toàn không cần thiết."

Phác Thái Anh rất bình tĩnh, nàng nói không nặng, ngữ khí ôn hòa, không nổi giận. Hai tay vẫn lễ phép đặt trên gối, duy trì tư thế, đây là thói quen của nàng.

"Cô... cô sao lại ngoan cố đến vậy, ta đã cho các cô đường lui, nhưng cô cứ như vậy ta cũng không nương tình. Lạp gia sẽ không chấp nhận người làm bại hoạn gia phong, cô và Lệ Sa, các người đừng hy vọng hão huyền."

Lạp lão gia tử nhìn cô bé trước mặt mình, thực sự ông ngồi không yên, ngữ khí đã bắt đầu nóng giận, nét mặt từ lâu không còn phong thái vương giả nữa mà là một lão già cáu giận. Một cô bé mới hai mươi mấy tuổi lại có thể làm cho ông liên tục mất bình tĩnh, Lạp lão gia tử lần đầu vấp phải người ngoan cố như Phác Thái Anh.

"Bại hoại gia phong? Lệ Sa làm gì mà bại hoại, cô ấy chỉ thích một người phụ nữ thôi mà, lẽ nào như vậy xấu hổ lắm sao? Ông nội và ông ngoại của con từng nói, nếu như bị tiền tài danh dự ràng buộc, đó mới chính là đáng sợ nhất. Vì thế tuy bọn họ một đời đều coi nhau là kẻ thù, nhưng vẫn không có ngăn cản hôn nhân của cha mẹ con, bọn họ cảm thấy hạnh phúc của con cái mới quan trọng nhất."

Nghe Lạp lão gia tử nói cái gì bại hoại môn phong, Phác Thái Anh trong lòng khó chịu vô cùng, nói chuyện ngữ khí bắt đầu gấp gáp.

"Gia quy Lạp gia con không biết nhưng con biết gia quy Phác gia, con vẫn tuân thủ nó. Trong lòng ngài có thể vĩnh viễn chỉ quan tâm đến danh dự, chưa từng nghĩ tới hạnh phúc của Lệ Sa nhưng gia đình con không như vậy, đây chính là điểm khác nhau. Nếu như ngài cho rằng sử dụng thế lực Lạp gia chống lại Phác gia, vậy con tuyệt đối sẽ không vì thế mà buông tay Lệ Sa, người phụ nữ của con, chính tay con chở che, coi như cô ấy là cháu gái của ngài, con cũng muốn đoạt."

Phác Thái Anh biết cuộc nói chuyện ngày hôm nay cùng Lạp lão gia tử sẽ không suông sẻ, nàng nhất định phải hung hăng lên, kiên quyết không rời.

Nhìn cô bé đối diện nghiêm trang, một điểm cũng không cho người ta phản bác, Lạp lão gia tử đột nhiên cảm giác thấy cô bé này so với Phác Tuấn Anh còn khó đối phó hơn.

Phác Tuấn Anh khéo léo đưa đẩy, biết xử lý sự tình như thế nào sự tình đối với mình có lợi nhất. Nhưng cô bé này, nàng không như vậy, bề ngoài mỏng manh, kỳ thực nội tâm mạnh mẻ, không dây dưa lõi đời, nói và làm đều kiên quyết, không chùng bước chỉ có tiến lên. Đối mặt một người như vậy, nói nhiều lời lẽ như vậy nhưng vẫn không thông, nàng kiên trì không chấp nhận hòa hoãn, không buông tay cho đến chết.

Người như thế chấp nhất đến đáng sợ, nhưng người như thế đặc biệt nặng tình.

Nhìn cô bé này, Lạp lão gia tử chợt nhớ tới ba mươi năm trước, con gái của mình cũng cùng một dáng vẻ quật cường, ông tuy biết rõ thân thể nàng không khỏe lại còn đánh nàng, cuối cùng suýt chút nữa đánh chết nàng, nàng vẫn không đầu hàng.

Vì một người phụ nữ, con gái ông qua đời, con trai bỏ nhà trốn đi, con gái nhỏ tốt nghiệp đại học kết hôn xong cũng chẳng về nhà, ngoại trừ đến đón cháu gái, xưa nay cũng không về nhà, một cú điện thoại hỏi han nàng cũng không gọi. Nhà cửa Lạp gia lớn như thế cũng chỉ mỗi mình ông lẻ loi cùng người bảo vệ, đây rốt cuộc là vì cái gì?

"Nếu như cô cho rằng các cô sẽ có kết quả, vậy cô cứ tiếp tục, ta ngược lại muốn xem xem một cô bé có thể làm được gì? Ngày hôm nay xem ra là đàm luận không có kết quả, vậy thì kết thúc đi. Bất quá ta vẫn là nhắc nhở một chút, ngoại trừ chấp nhận gia quy Lạp gia, Lệ Sa muốn cùng với cô là không thể."

Nói xong, Lạp lão gia tử đứng dậy, phất tay áo, vẻ mặt không hài lòng rời đi.

Nhìn Lạp lão gia tử rời đi, Phác Thái Anh như cái bong bóng xì hơi, lập tức xẹp xuống.

Hôm nay như thế là đắc tội với Lạp gia rồi, sau đó nên làm gì, nghĩ đến việc cùng Lạp Lệ Sa chia lìa, Phác Thái Anh cảm giác toàn bộ thế giới này hoàn toàn sụp đổ.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me