TruyenFull.Me

Bhtt Phu Nhan Di Thong Tha Cover Lichaeng

Bữa cơm tối này nguyên lai là bốn người cùng ăn, Đường Mạc Dao cùng Lục Nhĩ Nhã chờ thật lâu cũng chưa thấy hai người kia xuống, gọi điện thoại không ai nghe. Đường Mạc Dao lên phòng ngủ tìm họ mới nhìn thấy hai người ôm nhau say ngủ, còn có đệm chăn bề bộn.

Đường Mạc Dao nhìn thấy hình ảnh đó liền đỏ mặt. Lục Nhĩ Nhã gọi hai tiếng cô đều không có trả lời, cuối cùng nhìn về hướng tầm mắt của cô đang nhìn, thấy tình cảnh trước mắt, mặt triệt để hồng loan.

Mạc Dao và Nhĩ Nhã, hai người bởi vì Âu Dương Tuyết Tự lần trước mà cứ lúng túng mãi không thôi, lần này cả hai cùng nhìn thấy hình ảnh trước mắt lại càng bối rối hơn. Hai người xuống lầu cúi đầu đi ăn cơm, không nói năng gì. Ăn cơm xong, rửa mặt xong, trở về phòng của mình.

Phác Thái Anh đi ra nhìn thấy trên bàn còn lại phần cơm nước của mình và Lạp Lệ Sa, trong lòng ấm áp. Hâm nóng thức ăn xong gọi Lạp Lệ Sa ra ăn cơm.

Lạp Lệ Sa hiện không có bất kỳ tâm tình nào để ăn cơm, cô vẫn ở xoắn xuýt mối quan hệ với Phác Thái Anh. Lúc vừa gặp lại, nàng bá đạo không thèm nói lý, lần thứ hai gặp mặt nàng hành động hết sức vô lại. Lần nàng này đem cô ăn hết không chừa xương da.

Thời gian trôi, Phác Thái Anh cũng đang thay đổi sao? Phác Thái Anh trước đây ngốc ngếch thẹn thùng. Lần này trở lại thật sự không giống nhau, hoàn toàn biến thành hai người, chẳng lẽ cô vẫn chưa hiểu hết nàng?

Lạp Lệ Sa xoắn xuýt muốn chết, trong lòng nghi vấn, não rối như tơ, chăm chú quẩn quanh, đầu óc không nghĩ ra một từ gì.

"Em nghĩ như thế nào mà đi học nấu cơm?" Thực sự không biết nói điều gì, Lạp Lệ Sa không thể làm gì khác hơn là tìm đề tài, bây giờ phải hiểu được tâm tư Phác Thái Anh thì cô mới có thể ứng đối với nàng.

"Nhĩ Nhã giúp em nấu cơm, em nghĩ như thế không tiện. Em mất nửa năm mới học được, có mấy lần suýt chút nữa đem nhà bếp đốt thành tro." Nói tới trước đây nấu ăn dở tệ, Phác Thái Anh ngại ngùng quá đi. Mấy năm nhờ có Lục Nhĩ Nhã chăm sóc, nếu không mình có thể đã chết sớm.

"Hai người quan hệ thật tốt?"

Nhắc tới Lục Nhĩ Nhã, Lạp Lệ Sa trong lòng như có gai. Có một tình địch bên cạnh, chính mình không thể nào tự tin được. Lục Nhĩ Nhã rất ưu tú. Đường Mạc Dao yêu lâu như vậy, cô ấy sẽ không dễ dàng buông tay. Nếu như Phác Thái Anh thật sự thích Nhĩ Nhã, Đường Mạc Dao có biện pháp nào sao.

"Ừ, em tin tưởng Nhĩ Nhã. Nàng và Vu Du Nhiên, Hoàng Xán là bằng hữu tốt của em, ý của Sa nói tốt là tốt làm sao?"

Phác Thái Anh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Lạp Lệ Sa, Lệ Sa làm gì mà quan tâm đến Lục Nhĩ Nhã như thế. Mình và cô ấy quan hệ đủ lo rồi, cô ấy còn muốn đi quan tâm người khác làm gì.

"Không có, chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Em lúc nào thì trở lại?"

"Trở lại? Trở lại đâu?"

"Đương nhiên là Luân Đôn, sự nghiệp của em đều ở đó, em không về làm sao được."

Người này giả ngu sao? Lạp Lệ Sa rất muốn đánh nàng một trận, mỗi lần nói chuyện đều giả bộ con nít.

"Em trở về đó làm gì chứ? Nơi đó không có vợ, lẻ loi một mình rất buồn. Nơi này rất tốt nha, có vợ có nhà. Nơi đó ngoại trừ căn phòng lớn ra không có thứ gì khác."

Phác Thái Anh biết nguyên nhân vì sao Lạp Lệ Sa đuổi mình đi, nhưng nàng chính là mặt dày không đi. Việc ở Luân Đôn nàng phái người giải quyết từ lâu, trở lại hay không - không quan trọng.

"Em... Được rồi."

Lạp Lệ Sa trong nháy mắt không biết nói gì, bây giờ cùng Phác Thái Anh nói chuyện rất hao tổn nơ-ron. Mỗi lần nàng ấy nói ra đều khiến cô á khẩu, lúc nào thì quan hệ của hai người trở nên điên đảo. Nhớ tới trước đây đều là cô đùa giỡn nàng, hiện tại ngược lại, mình thành đối tượng công kích của nàng.

"Sa hi vọng em đi?"

"Tôi... Tôi mong em lấy sự nghiệp làm trọng. Thật vất vả mới có thành tích như bây giờ, còn có những người hâm mộ yêu mến em, em ở đây cũng không tốt."

Lạp Lệ Sa không nỡ lòng để nàng ra đi, có lúc cô cũng muốn Phác Thái Anh ở lại. Thế nhưng mỗi lần nghĩ đến hoàn cảnh của mình, cô cảm thấy mình đặc biệt ích kỷ.

"Mong muốn của người hâm mộ là thần tượng của mình được hạnh phúc, em hạnh phúc họ cũng sẽ vui. Vì thế em đang ở nơi này tìm kiếm hạnh phúc, họ vui còn không kịp. Sa phải là muốn đuổi em đi chứ?"

"À, không phải ý đó." Lạp Lệ Sa biết mình nói không lại Phác Thái Anh, cũng vô lực phủ định. Hiện tại Phác Thái Anh không những không nghe lời mà còn rất khó đối phó.

"Không phải ý đó là tốt rồi, haha, em còn tưởng Sa không hoan nghênh em." Phác Thái Anh sao lại không biết suy nghĩ của Lạp Lệ Sa, còn ở đó mà lấp liếm. Người này có lỗi còn không chịu sữa chữa, mình phải cho Lệ Sa biết mình cũng không dễ chọc.

"Đúng rồi, em quên nói với Sa, em đã tuyên bố chính thức rằng muốn nghỉ ngơi vài năm, tạm thời không tham gia biễu diễn."

"Cái gì?"

Lạp Lệ Sa mới ăn cơm vào miệng, nghe đến Phác Thái Anh nói lập tức bất động. Cô cho rằng Phác Thái Anh đang nói đùa.

"Phác Thái Anh, em đừng đùa? Chuyện cười này không có vui."

"Em không có đùa Sa, là thật. Em soạn nhạc cho người khác, không biễu diễn nữa, ai đàn cũng vậy thôi. Tại sao phải là em đàn nha, sau này em chỉ muốn ở cùng Sa."

Lạp Lệ Sa ngạc nhiên như thế, Phác Thái Anh sớm đã đoán được. Nàng cũng không thèm để ý làm gì, sớm muộn gì cũng biết. Mấy ngày nay báo chí đã muốn đăng tin hết rồi.

"Em..." Lạp Lệ Sa không còn gì để nói với Phác Thái Anh, đầu óc của Phác Thái Anh thế nào cô hết đoán được rồi.

"Sa ăn cơm đi không thì nguội, em ăn no rồi, có cần em giúp Sa ăn cơm không?"

Phác Thái Anh trực tiếp ngồi vào bên cạnh Lạp Lệ Sa, nàng muốn nhìn Lạp Lệ Sa ăn cơm, từ khi bốn người ở cùng một chỗ, vẫn chưa có thời gian kỹ lưỡng nhìn Lệ Sa ăn cơm.

"Không cần." Lạp Lệ Sa từ chối, cô đâu phải con nít, đâu cần tên kia đút mình ăn cơm, nhớ lại hành vi của nàng, mình còn nổi giận đầy bụng đây.

"Từ chối sao? Ân, vậy em có thể ngồi xem Sa ăn cơm được không?"

Không cho mình đút ăn, chả lẽ đến nhìn ăn cơm cũng không cho? Phác Thái Anh nằm nhoài trên bàn ăn nhìn Lạp Lệ Sa ăn cơm, ăn cơm mà còn tức giận, đáng yêu a, trước đây tại sao mình không phát hiện nhỉ.

"Vì sao em muốn nhìn tôi ăn cơm, nếu em vẫn nhìn tôi sẽ không ăn nữa." Phác Thái Anh nói rằng nàng nhìn mình ăn cơm, Lạp Lệ Sa lông mày nhăn lại như một lão đầu. Người này giở trò quỷ gì đây.

"Sa lúc ăn cơm rất dễ thương, em rất thích."

"Phốc..."

Lạp Lệ Sa muốn trào cơm nước ra ngoài, người này như vậy thì ai mà ăn cơm vô? Ăn cơm mà cũng dễ thương? Đây là cái gì chuyện ma quỷ gì, dễ thương cái gì.

"Phác Thái Anh, em còn để tôi ăn cơm hay không? Nếu không muốn cho tôi ăn thì em nói đi."

Lạp Lệ Sa để đũa xuống, vỗ bàn một cái, cô cảm thấy hôm nay mình gặp phải tai tương. Hình tượng bao năm gầy dựng bị Phác Thái Anh hủy trong một ngày, bị nàng ăn đã đành, hiện tại nàng còn nói mình ăn cơm dễ thương? Đúng là đầu óc sinh bệnh.

"A..., em không nói nữa, em cũng không nhìn, Sa ăn đi." Mình khen có hai câu, người này liền bắt đầu xù lông, không đùa được.

Không cho nhìn à, Phác Thái Anh không thể làm gì khác hơn là ngồi vào vị trí cũ của mình. Không cho nhìn gần thì mình nhìn xa xa, háhá.

"Phác Thái Anh, em ra phòng khách xem ti vi mau."

Lạp Lệ Sa làm sao mà không biết Phác Thái Anh vẫn đang nhìn mình. Bởi vì vừa 'vận động' xong, cô không có tâm tình ăn cơm, nói thật là bữa cơm trưa đã không hợp khẩu vị. Đường Mạc Dao nấu cơm so với Phác Thái Anh năm xưa cũng ngang ngửa, không nuốt trôi, mùi vị như ăn sáp, muốn bao nhiêu khó ăn có bấy nhiêu khó ăn. Buổi tối thật vất vả mới ăn được một món ra trò, nàng lại bên cạnh quấy rối mình, khiến người ta sống không nổi mà.

"Được, em đi, Sa ăn cẩn thận." Nữ chủ nhân ra lệnh, Phác Thái Anh làm sao dám không tuân lời. Ngoan ngoãn đi ra phòng khách mở ti vi, nói thật, vốn là Phác Thái Anh không thích xem tivi, nhìn những hình ảnh lóe lên lóe xuống, đầu óc liền choáng váng.

Thỉnh thoảng quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, ngoại trừ bóng lưng của cô, chỉ có động tác một cô gái đang cầm đũa.

Lạp Lệ Sa ăn cơm nhưng luôn cảm giác phía sau có đôi mắt nhìn mình chằm chằm, không mấy dễ chịu. Vì muốn thoát khỏi cảm giác khó chịu này, cô ăn rất nhanh, cảm giác ăn cơm cũng là một chuyện lao lực.

Lạp Lệ Sa ăn xong, Phác Thái Anh dọn dẹp. Sau đó dắt Lạp Lệ Sa đến phòng tắm cho cô vệ sinh.

Hai người xong hết mọi việc đại khái cũng hơn mười giờ, Lạp Lệ Sa về phòng ngủ. Cô biết Phác Thái Anh sẽ đến nên đem cửa khóa lại.

Phác Thái Anh rửa mặt xong đi ra, đến phòng ngủ kéo cửa nhưng mà kéo không ra, nàng biết người kia nhốt mình bên ngoài.

"Lệ Sa, Sa mở cửa cho em vào được không?" Phác Thái Anh ở bên ngoài gõ cửa, lớn tiếng gọi Lạp Lệ Sa, gọi mãi cũng không ai mở cửa.

Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gõ cửa thêm mấy lần, lần này gõ thật lớn "rầm rầm".

"Lệ Sa, Sa không mở cửa em sẽ đứng ở đây đến khi nào Sa mở thì thôi."

Động tĩnh của Phác Thái Anh từ lâu đã kinh động hai người trên lầu, nhưng mà các nàng cũng không thèm ra xem làm gì, tình huống không giống nhau a. Ngoan ngoãn trốn trong phòng, Lạp Lệ Sa bịt hai lỗ tai, làm bộ không nghe thấy.

"Được rồi, Sa không mở cửa, em ở ngoài cửa đợi."

Lạp Lệ Sa quyết tâm không mở cửa, Phác Thái Anh cũng quyết tâm phải vào, hai người cứ như vậy giằng co, một người ở bên trong cửa không có động tác gì, hai mắt u buồn nhìn trần nhà, một người ở ngoài cửa ngồi xổm, hai tay bó gối, đầu gác lên hai gối. Nàng biết phải đợi rất lâu, vì thế chỉ có ngồi mới chờ được.

Qua hơn một giờ, không thấy động tĩnh, Lạp Lệ Sa cho rằng Phác Thái Anh đã đi, cô mở cửa ra. Mới vừa mở cửa liền bị giọng nói dọa cô giật mình.

"Em biết Sa sẽ mở cửa, haha."

Phác Thái Anh mặt dày mở cửa đi vào, nàng biết người này sẽ mở cửa, không nghĩ là sẽ chờ lâu như vậy, nàng ở bên ngoài muốn ngủ gục rồi.

"Em không về phòng sao? Vẫn ngồi đây đợi?"

Lạp Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh điên rồi, nàng làm sao chấp nhất quá mức như thế.

"Sa không mở cửa, em làm sao ngủ, em muốn ngủ cùng Sa, đương nhiên không phải là đùa."

Phác Thái Anh vào phòng, chui vào chăn, nàng mặc kệ vẻ mặt của Lạp Lệ Sa ra sao. Chỉ cần có thể đến đây ngủ, mình không để ý mấy chuyện vụn vặt khác.

Lạp Lệ Sa đóng cửa, lọ mọ leo lên giường, cô biết dù có đuổi nàng đi thì nàng cũng không đi, vì thế không thể làm gì khác là leo lên giường.

"Phác Thái Anh, em bây giờ sao da mặt dày thế?"

"Có sao? Em cũng thấy vậy. Nhưng mà truy đuổi vợ mình, mặt dày chút cũng chẳng sao. Có thể ăn có thể uống, còn có thể tìm được vợ về nhà."

Nghe Phác Thái Anh trả lời, Lạp Lệ Sa không nói gì, Phác Thái Anh thực sự là so với vô lại còn vô lại hơn.

"..."

"Ngủ đi."

Cô nói như thế nào cũng nói không lại Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa đành phải thôi, bây giờ ngủ mới được, bốn năm không có 'vận động', người này một buổi trưa làm cho mình cả người mệt nhọc thở ra hơi.

"Em ôm Sa, như vậy em mới ngủ được." Nói xong liền hành động, Lạp Lệ Sa muốn đánh tên vô lại này một trận, nhưng mà cô biết dù mình có đánh nàng, cuối cùng vẫn là kết quả bị ôm mà thôi.

Đêm đó là giấc ngủ ngon nhất của Phác Thái Anh trong suốt 4 năm qua.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me