TruyenFull.Me

Bhtt She Said

.

Buổi chiều tàn lạ lùng sau một cơn mưa. Không khí trong, hơi ẩm, như thể thành phố vừa được gột rửa bằng thứ nước mắt lặng lẽ từ bầu trời. Trên mặt hồ, những giọt nước cuối cùng còn rơi lách tách từ tán cây cao. Mặt đường loang loáng ánh vàng của đèn đường vừa bật, phản chiếu trong từng vũng nước nhỏ.

Lam Vy ngồi bất động trên ghế đá ven hồ. Khuôn mặt nghiêng về phía làn nước đục ánh hoàng hôn, mắt không nhìn gì cụ thể. Tóc đỏ rối tung dính hờ lên gò má, nhưng cô không gạt đi. Cô ngồi đó như thể mình là phần dư ra của thế giới này một khung hình câm lặng giữa thước phim vẫn đang chạy.

Một tiếng “cạch” khe khẽ bên má khiến cô giật mình. Mát lạnh. Một lon soda vừa chạm vào da.

Cô quay lại.

Hy Nguyệt đứng đó, một tay đút túi áo khoác mỏng, tay còn lại đưa lon nước lạnh như một cách bắt chuyện không cần lời. Nàng không cười, nhưng ánh mắt dịu như tơ lụa.

“Em đoán chị quên ăn trưa.”

Hy Nguyệt khẽ nói, rồi ngồi xuống bên cạnh. Giọng nàng luôn có cách khiến không khí xung quanh dịu lại. Nàng ngồi xuống cạnh cô, hơi nghiêng đầu nhìn Lam Vy.

“Sao hôm nay chị lại trốn học vậy?”

Lam Vy đón lấy lon soda, không mở. Cô cầm nó trong tay như một thứ cớ để né tránh đôi mắt kia. Sâu bên trong, cả tâm trí cô như một căn phòng bị xáo trộn. Những ký ức cũ, giọng nói quen thuộc, và cảm giác hụt hẫng không tên cứ dội lên, xoáy vào nhau. Như thể mọi thứ vừa đổ sụp trong một đêm, và sáng hôm sau, thế giới vẫn quay, chỉ có cô là đứng yên, không biết đi đâu nữa. Một lát sau cô khẽ đáp:

“Muốn ngồi im để suy nghĩ thôi.”

“Ừm. Vậy thì chị ngồi im. Còn em thì ngồi cạnh.”

Họ im lặng, cùng nhìn về mặt hồ. Mặt nước sau mưa loang loáng, phản chiếu ráng chiều như những lát màu loang trên tranh sơn dầu. Xa xa, vài chiếc lá vàng trôi lập lờ, vô định.

Hy Nguyệt đột ngột lên tiếng:

“Lam Vy này, em nghĩ… ai trong chúng ta cũng từng có một khoảng thời gian không biết sống để làm gì.”

Giọng nàng không mang vẻ an ủi, cũng không bi lụy. Chỉ là một sự thật được thốt ra như thể nó đã ở đó rất lâu, và hôm nay mới được gọi tên.

Lam Vy nghiêng đầu nhìn nàng, hơi bất ngờ.

"Sao em lại nói như thế?"

"Vì em biết chị đang không ổn. Nhìn bản thân trước mặt hồ đi, ánh mắt của chị không nói dối."

Lam Vy mím môi. Lon soda trong tay vẫn chưa được bật nắp. Cô xoay nó chậm rãi giữa các ngón tay, mắt cụp xuống. Không khí lúc ấy như ngưng đọng lại. Một phần cô muốn khóc, một phần lại muốn cười.

Hy Nguyệt không nhìn vào mặt Lam Vy nữa, ánh mắt nàng chuyển về phía mặt hồ, nơi sóng gợn nhẹ theo từng nhịp gió. Một vài đứa trẻ nhỏ chạy ngang qua, tiếng cười đứt quãng vọng lại từ bãi cỏ xa.

“Chị biết không.”

Nàng khẽ nói, giọng không quá to, nhưng đủ để vang lên trong khoảng lặng giữa hai người.

“Em không phải người giỏi an ủi. Em chỉ... có thói quen nhìn lâu hơn một chút.”

Lam Vy khẽ nghiêng đầu. Hy Nguyệt vẫn nhìn mặt hồ, mắt không rời, giọng tiếp tục nhỏ đều:

“Em từng thấy ánh mắt giống vậy trong gương. Vào những ngày em không muốn ra khỏi giường. Những ngày em nghĩ, nếu biến mất, thế giới này cũng sẽ không quá chật vật.”

Một khoảng lặng kéo dài. Gió thổi qua, mang theo mùi cỏ ẩm, và một điều gì đó mềm mại như nỗi niềm chưa được gọi tên.

“Ánh mắt như chị bây giờ.”

Hy Nguyệt nói tiếp.

“Nó không vô hồn đâu, ngược lại... nó nặng. Như thể đang cố giữ lại quá nhiều thứ mà đáng ra đã nên buông rồi.”

Lam Vy vẫn im lặng, lon soda trên tay mờ sương vì lạnh. Cô chưa từng kể với ai, rằng có những ngày mình thức dậy trong lòng trống rỗng, đến mức không buồn cả việc rửa mặt. Rằng sau những lần đơn độc, thống khổ trong quá khứ ấy, cô không khóc, nhưng mỗi khi soi gương đều thấy mình xa lạ. Cô chưa nói với ai, và Hy Nguyệt cũng chưa bao giờ hỏi.

Nhưng sao nàng lại biết?

Một chút nghiêng vai, một hơi thở nén lại, một sự im lặng quá lâu, với Hy Nguyệt, hình như chỉ cần thế là đủ.

Lam Vy mấp máy môi:

“Em nhìn thấy những điều đó ở em... nên giờ nhìn thấy ở tôi?”

Hy Nguyệt nhẹ gật đầu. Nụ cười nhạt nhoẻn trên môi nàng, không để lộ niềm thương hại nào.

“Không ai hiểu người đang chìm bằng người từng biết bơi trong bóng tối.”

Lần này Lam Vy bật cười. Nhẹ như tiếng thở, như muốn lấp đầy cái lặng lẽ kéo dài giữa họ nãy giờ. Cô mở lon soda, tiếng bật nắp vang lên giòn tan, phá vỡ cái tĩnh mịch như một lưỡi dao nhỏ rạch ngang mặt hồ lặng.

“Em sâu sắc ghê ha.”

“Không có đâu.”

Hy Nguyệt mỉm cười, lần này là nụ cười thật sự.

“Chỉ là em đã từng muốn chết, nên bây giờ em học cách sống kỹ hơn một chút. Và để ý đến những người giống mình.”

Lam Vy đưa lon soda lên môi, uống một ngụm. Hơi gas mát lạnh khiến cô rùng mình, nhưng vị ngọt dịu dịu lan ra nơi đầu lưỡi như một lời an ủi âm thầm. Cô quay sang nhìn Hy Nguyệt, mắt trong veo đến lạ. Một lát sau, cô hỏi, giọng gần như một lời thì thầm:

“Nếu... tôi nói em là người đầu tiên nhận ra được điều đó trong tôi, thì em có tin không?”

Hy Nguyệt không trả lời ngay. Nàng nhìn thẳng vào mắt Lam Vy, như soi chiếu cả phần cô đang giấu kín bên trong.

“Em không cần tin. Chỉ cần chị còn ngồi ở đây, thì em sẽ còn tin vào mọi điều chị nói.”

Lát sau, cô hỏi, giọng nhỏ đến mức như gió thổi sẽ cuốn mất:

“Vậy… nếu tôi bảo rằng, chính tôi muốn em là người đầu tiên hiểu tôi một cách sâu sắc, em nghĩ sao?”

Câu hỏi rơi xuống như hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Không tạo sóng. Chỉ chìm thẳng vào lòng nước.

Hy Nguyệt không trả lời ngay. Nàng chỉ lặng lẽ quan sát Lam Vy, như thể đang đọc từng vết nứt nhỏ sau ánh mắt đỏ hoe. Gió lướt qua. Một sợi tóc dính vào môi Lam Vy, nàng đưa tay gạt đi, không chạm vào da, chỉ khẽ lướt, một cử chỉ như thể nàng đang vẽ đường viền cho một câu trả lời chưa được thốt ra.

Rồi nàng khẽ nói. Từng chữ một, chậm, rõ ràng:

“Hiểu một người không khó”

Hy Nguyệt khẽ nói, giọng nàng thấp, như gió thoảng sau cơn mưa.

“Điều khó là ở lại, sau khi đã hiểu hết những phần gai góc mà người đó không bao giờ để lộ.”

Nàng nghiêng đầu, đôi mắt không né tránh mà nhìn thẳng vào Lam Vy.

“Em không ở đây để chữa lành. Không phải để làm chị bớt cô đơn, bớt đau, hay lấp kín khoảng trống nào đó. Em càng không phải chiếc phao mà chị có thể buông tay bất cứ lúc nào.”

“Em ở đây, vì em thấy chị. Thấy rõ cả những phiên bản mà chị vùi lấp kỹ nhất. Thấy cả những thứ chị không bao giờ muốn ai thấy, và em không rời đi.”

Lam Vy quay mặt đi. Không phải để trốn, mà vì đôi mắt đang lặng lẽ nhòa đi trong ánh đèn hắt xuống mặt hồ, loang bóng những nhánh liễu gầy. Gương mặt cô nghiêng về phía bóng tối, nhưng giọng nói lại như một mạch sáng rất khẽ, rất thật:

“Tôi không chắc mình đã sẵn sàng để tin vào điều gì đó nữa. Nhưng nếu ai đó chịu đi chậm thôi… thì có lẽ tôi sẽ học cách bước tiếp.”

Hy Nguyệt mỉm cười, rất nhẹ. Nụ cười không để an ủi. Chỉ là một xác nhận.

“Vậy thì em đi chậm. Rất chậm. Đến mức nếu chị quay đầu lại vẫn thấy em ở đó.”

Hai người ngồi yên. Không chạm vào nhau. Không nói thêm gì. Chỉ có tiếng gió và tiếng nước lăn tăn bên hồ. Như hai nhành hoa dại mọc bên mép vực không cần ai tưới, không sợ gió.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua. Mặt hồ rung lên, ánh đèn đường lung linh vỡ ra như hàng nghìn cánh bướm vàng lạc lối. Lam Vy vẫn chưa quay lại nhìn nàng. Nhưng đôi tay đã nới lỏng, lon soda lạnh giờ đây chỉ còn hơi mát trong lòng bàn tay.

Hy Nguyệt không vội. Nàng ngồi im thêm một lúc nữa, như thể đang nghe nhịp thở của thế giới. Rồi giọng nàng lại vang lên, lần này nhẹ như lời mời nhưng lấp lánh tầng sâu của một điều không gọi tên:

“Lát nữa, khi trời tối hẳn, chị đưa em về nhé?”

“Em không tự đi xe đến à?”

“Có chứ.”

Hy Nguyệt mỉm cười, nghiêng đầu như thể đang đùa.

“Nhưng chẳng ai dạy em cách tự về sau những buổi chờ đợi dài như hôm nay,

Em muốn một lần được trở về trong đôi mắt của một người. Không phải như một cơn gió lướt qua rồi tan,

Mà sẽ ở lại như ánh nhìn của chị luôn dịu dàng dừng lại nơi em, như thể em là nơi duy nhất để về.”

Lam Vy ngước lên. Mắt chạm mắt. Giữa khoảng không lặng như tờ, giữa âm thanh xào xạc của gió và mùi đất ẩm còn sót lại sau mưa, một điều gì đó nở ra, rất khẽ, rất sâu.

***

Đêm phủ bóng xuống thành phố. Những con đường nhỏ nhuộm một lớp ánh sáng mờ của đèn vàng, phản chiếu lên mặt đường còn lấm tấm nước mưa như gương vỡ. Mùi cỏ ẩm, mùi thời gian lẫn với tiếng dế rả rích bên vệ đường. Chiếc xe đạp bạc lặng lẽ lăn bánh giữa khoảng tĩnh mịch ấy.

Lam Vy đạp thật chậm. Như thể sợ làm gió tung vỡ khoảnh khắc mong manh giữa họ. Ánh sáng từ các cửa sổ hai bên đường hắt xuống tóc cô, phản chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng với sống mũi và chiếc cằm cương nghị, đầy hoài niệm.

Hy Nguyệt ngồi phía sau, hai tay không ôm, chỉ là nhẹ nhàng khép trước ngực. Đầu nàng khẽ nghiêng, tựa lên lưng Lam Vy. Một nhịp thở. Hai nhịp thở.

Rồi giọng nàng khe khẽ vang lên, như một lời ru lạc giữa đêm:

“Lưng chị ấm ghê.”

Lam Vy không trả lời. Nhưng đạp chậm hơn nữa.

Gió len qua kẽ lá, xào xạc. Áo khoác của Lam Vy khẽ lay động trong làn gió đêm mát rượi, và Hy Nguyệt vẫn tựa đầu lên đó, như người từng quen lạc đường, nay tìm thấy một bờ vai dịu dàng vừa vặn.

“Lúc nhỏ, em từng mơ được ai đó đèo mình về vào một đêm mưa vừa tạnh như thế này…”

Nàng nói tiếp, giọng mơ hồ

“Không vì đâu cả, chỉ vì... cảm giác được ai đó lặng lẽ đưa mình đi, qua những ngã rẽ mà em chẳng thể tự nhớ nổi đường về.”

Lam Vy khẽ cười, tiếng cười mỏng như sương khói. Không phải vì điều Hy Nguyệt nói buồn cười. Mà bởi cô đã vô tình trở thành giấc mơ của ai đó, trong một đêm quá đỗi dịu dàng.

Cô đạp chậm hơn. Cô không vội, chẳng biết vì đoạn đường về dài hay vì người ngồi sau quá nhẹ, nhẹ đến mức cô muốn giữ mãi khoảnh khắc này.

Hy Nguyệt vẫn ngồi yên sau yên xe, hai tay khe khẽ ôm lấy vạt áo khoác của Lam Vy, trán tựa hờ lên lưng cô. Nhịp thở nàng phả nhẹ qua lớp vải, ấm như một lời thì thầm không thành tiếng.

Một lúc sau, Lam Vy lên tiếng, giọng như gió lướt qua đêm:

“Em biết không. Tôi cảm thấy mình nhẹ hơn. Nhẹ đến mức có thể thở ra cả những điều chưa từng dám nói.”

Hy Nguyệt không trả lời ngay. Nàng nghiêng đầu, má khẽ chạm vào lưng Lam Vy. Một cái chạm không có hình dạng, nhưng khiến lòng người ấm lên từng chút.

“Thế thì…”

Nàng thì thầm.

“Nếu một ngày nào đó, chị thấy lòng mình nặng trở lại… cứ đạp xe chầm chậm thôi. Em sẽ lại ngồi sau, và cùng chị đi qua nó.”

Lam Vy khẽ cười, một nụ cười không rõ hình, nhưng lẫn trong đó là cảm động, biết ơn, và một chút gì đó rất mềm. Gió khuya se se. Mùi hoa sữa cuối mùa thoảng qua. Thành phố lên đèn như rắc ánh vàng xuống từng viên gạch lát đường.

Con đường trước mặt dài thăm thẳm. Nhưng giờ đây, Lam Vy không còn thấy mình đi một mình nữa.

Chiếc xe đạp màu bạc dừng lại trước cổng ngôi nhà nhỏ cuối phố, nơi ánh đèn vàng từ hiên hắt xuống từng bậc thềm cũ kỹ, như một khung tranh loang màu dịu nhẹ của đêm. Không gian im ắng, chỉ còn tiếng lá rơi lác đác và tiếng xích xe vừa ngừng quay còn ngân vang trong gió.

Hy Nguyệt xuống xe trước. Nàng không nói gì, chỉ đứng đó, một tay khẽ vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung, tay kia vẫn giữ quai túi vải đeo hờ hững bên vai. Đôi mắt đen ánh lên dưới ánh đèn, sâu thăm thẳm và tĩnh lặng như mặt hồ sau mưa. Lam Vy vẫn ngồi yên trên yên xe, một tay giữ ghi-đông, tay còn lại buông lơi, ánh mắt không rời khỏi dáng người mảnh dẻ trước mặt.

Gió nhẹ lùa qua vai áo, cuốn theo hương hoa sữa thoang thoảng đâu đó, và một thứ cảm giác lạ kỳ len lỏi vào giữa lồng ngực Lam Vy, vừa xao động, vừa an yên.

Hy Nguyệt quay lại. Không phải bằng một cử động nhanh, mà rất chậm, như thể nàng sợ làm đêm vỡ. Ánh mắt nàng chạm vào mắt Lam Vy, dịu dàng như cơn mưa mỏng.

“Em về đến rồi.”

Nàng nói khẽ, như thể nếu nói lớn hơn thì cảm xúc sẽ tràn ra mất. Lam Vy gật nhẹ đầu. Cô mím môi, một thoáng do dự trôi qua ánh mắt. Cô muốn nói điều gì đó, có thể là “cảm ơn”, có thể là “ngủ ngon”, hoặc một câu nào đó trơn tru và xã giao hơn thế. Nhưng những gì thốt ra chỉ là một cái nhìn. Dài, đậm và nhiều tầng lớp cảm xúc.

Một ánh nhìn cảm ơn. Một ánh nhìn bối rối. Và một ánh nhìn, đang dần mềm lại.

“Tôi về nhé…”

Lam Vy cất giọng, cô vừa đẩy chiếc xe đạp vào lại trong sân nhà Hy Nguyệt, toan quay đi thì một vòng tay ấm áp, mảnh dẻ, vụng về siết nhẹ lấy eo cô từ phía sau. Không kịp nghĩ, cô khựng lại.

Gió dừng lại một giây.

Hy Nguyệt dụi trán vào lưng cô, nhẹ như một cái tựa bóng. Rồi như thể bị trái tim mình xô đẩy, nàng nhón chân lên, hôn thật nhanh lên má trái Lam Vy, một cái chạm vụng về, ngại ngùng, chưa trọn vẹn đã vội biến mất.

Lam Vy sững người. Đôi mắt cô mở lớn rồi cụp xuống, ngỡ như vừa bị một vì sao nhỏ rơi trúng tim. Gò má ửng lên, nóng dần như có ánh nắng chiếu xuyên từ bên trong.

Hy Nguyệt lùi lại, hai tay giấu sau lưng, môi mím lại nhưng khóe miệng lại khẽ cong.

“Em không giỏi nói lời tạm biệt, nên… hôn được chưa?”

Nàng lí nhí nói, mắt không nhìn thẳng. Lam Vy bật cười. Một tiếng cười nhỏ, mơ hồ, dịu nhẹ như tiếng mưa rơi xuống lá non.

“Được.”

Cô đáp, giọng khản đặc vì trái tim đang dồn máu lên cổ họng.

“Nhưng lần sau… nói trước. Tim tôi yếu lắm.”

Hy Nguyệt phá lên cười, rồi quay đầu bỏ chạy lên bậc thềm, tà váy trắng phất nhẹ như cánh chim vụt qua ánh đèn hiên.

“Vậy lần sau em sẽ nói… trước khi hôn trộm!”

Nàng nói với lại, rồi trốn sau cánh cửa, chỉ kịp để lại một ánh mắt lấp lánh và tiếng cười thanh thoát. Lam Vy vẫn đứng đó, một tay chạm lên gò má bị hôn, một tay giữ yên xe cho mình đứng thật vững.

Gió đêm tiếp tục thổi. Nhưng lần này, không buốt. Trong lòng cô, thứ gì đó đang tan ra, như băng tuyết chạm nắng đầu xuân.

Và cô đi về, thật chậm. Không vì do dự, không vì nặng nề. Mà vì nơi nào đó trong tim, một điều dịu dàng vừa bắt đầu nảy mầm.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me