Bhtt Tam Luyen Futanari Y X Lan
Qua thời gian sau, tần suất mà hai người làm tình với nhau không ít. Hải Lan vẫn luôn là người bắt đầu trước, bất kì hoàn cảnh nào cứ thấy không có ai thì lại kéo nàng vào góc tối mà hành sự, có khi lại trêu chọc chị dâu ngay lúc ăn cơm, buổi đêm thì lại lén vào phòng nàng chui vào chăng mà nghịch tiểu huyệt. Quá lắm là vào buổi tiệc sinh nhật thứ 58 của Tư lệnh, dù bận bịu tiếp khách khứa nhưng cô vẫn không thôi nghĩ đến chuyện vụng trộm với Như Ý vì đêm đó nàng trong bộ váy màu tím nhạt quá là cuốn hút, câu dẫn người ta. Đám mày râu cũng không rời mắt với sự xuất hiện của nàng khi đi bên cạnh đại gia. Diệp Hải Lan ngồi trong bàn gia đình mà nghiêng đầu nhìn về đám công tử ngồi ở bên kia, bọn họ mắt ai nấy cũng sáng lên và nhìn chằm chằm vào một thứ của nàng. Cô biết họ đang nghĩ gì. Hải Lan mặt đâm chiêu nhìn thẳng về phía, trợn mắt không chút cảm xúc hướng về bọn họ. Vừa bắt gặp ánh mắt sắc như dao đó của nhị gia, cả bọn đều giả ngơ nhìn đi chỗ khác hoặc cúi mặt xuống bàn. Cô liếc mắt "hừ" một tiếng rồi quay lại ngước nhìn nữ nhân đang đứng bên cạnh mình, Như Ý vẫn đang bận tiếp chuyện với mấy cô dì trong dòng họ. Bọn họ thật sự ít khi gặp gia đình cô, chỉ có mấy dịp giống vậy mới có thể ngồi lại với nhau nên cũng không tránh khỏi chuyện thăm hỏi quá đà này. - Vợ lão tam này, cũng đã hơn gần năm bọn nó cưới nhau rồi sao vẫn chưa có tin vui vậy? Một bác gái ngồi bên cạnh lão phu nhân bắt đầu xì xào về chuyện con cái của vợ chồng Diệp Hải Bình, nhưng ít ra bà ấy cũng hiểu đạo lý mà không hỏi thẳng nàng trước mọi người, chỉ khều khều lão phu nhân, vừa cắn hạt hướng dương mặt mài nghiêm trọng. - Tôi cũng không biết bây giờ tụi trẻ nghĩ gì nữa. Đại gia nói con bé vẫn chưa sẵn sàng lắm, với lại nửa năm thì quá nhanh rồi.
- Nhanh cái gì chứ? Cháu trai bên ngoại tôi cưới vợ, hai tháng sau đã phát hiện có thai rồi đấy.
- Nói vậy không phải, cháu của chị lại cưới chạy bầu sao? Lão phu nhân nghe lời ba hoa của bà ấy xong cũng bị làm hú vía một phen mà cả kinh hỏi lớn. Diệp Hải Lan ngồi bên cạnh nghe hết cuộc nói chuyện từ đầu nên khi nghe mẹ mình nói vậy, không biết phải cố ý hay không nhưng cũng phải khiến cô phụt cười một hơi rồi vội che miệng. - Không... Không phải vậy! Làm gì có chuyện đó?! Ý tôi là, bọn chúng đã làm trong đêm động phòng rồi nên mới nhanh như vậy. Tôi hỏi này, con dâu của thím cứ che che giấu giấu như thế, không phải là có gì đó chứ? Nghe đến đây, tay Hải Lan đang gắp thức ăn cũng phải khựng lại. Mặt lão phu nhân dần hiện nét rủi ro mà nhìn bà bác kia, cô cũng biết ý bà ấy muốn nói gì, nghi hoặc là Như Ý có biết đẻ hay không. - Con bé đó cũng gần ba mươi rồi, bây giờ mà còn không chịu mang thai thì sau này có hối hận cũng không kịp nữa. Tôi nói với thím phải canh chừng chúng nó đấy, giục có cháu đi. Tay bà ấy đụng vào đùi lão phu nhân mà lay lay khuyên bà không nên để trễ nãi chuyện trọng đại này. Ánh mắt bà hướng về phía cô con dâu đang ngồi ở đối diện, trong lòng cũng nặng nề mỗi khi nhắc đến chuyện này.
_____Y như rằng, tối đó khi tàn tiệc lão phu nhân lại cho gọi Như Ý vào phòng để nói chút chuyện riêng. Hải Lan cũng đang khệ nệ đỡ lấy ông anh trai say xỉn của mình lên phòng, vô tình thấy gương mặt không rõ biểu cảm của mẹ, theo sau bà là bóng dáng nhỏ nhắn của chị dâu đi đằng sau. Diệp Hải Lan xô đại gia té xuống giường, anh dường như bất tỉnh mà không hề phản kháng gì, cô cũng ngồi phịch xuống giường mà thở mấy hơi nặng nhọc. Dạo gần đây Hải Bình rất hay uống rượu, nàng cũng rất hay khuyên răn anh hãy chú ý sữ khoẻ. Ngoài miệng thì đại gia rất nghe lời vợ, nhưng hễ có chuyện thì một mình một chai rượu mà uống không biết trời đất. Chẳng qua là công việc ở Sở gặp nhiều trục trặc. Không hiểu sau một người với kinh nghiệm gần 10 năm như anh lại hay mắc phải những lỗi nhỏ cơ bản như vậy. Hải Lan biết tâm trạng anh trai không tốt nên cũng không nói gì nhiều, chỉ tự mình giúp anh giải quyết hết mấy việc đổ bể ấy. Diệp Hải Lan mở cửa đi ra ngoài, tay đưa lên gáy mà xoa xoa chỗ mỏi nhức phía sau. Nghe tiếng bước chân quen thuộc đó, cô ngoái nhìn ra sau thì thấy chị dâu đang đi lên phòng, sắc mặt nàng có chút không vui, mắt cứ cụp xuống mà chẳng nhìn đường, hầu như đang bị mới suy nghĩ làm cho quên đi hiện thực. - Đại thiếu phu nhân.
- Nhị gia?
- Chị... Không sao chứ? Như Ý chớp chớp mắt nhìn cô. - Ý em là... Ban nãy em thấy mẹ gọi chị vào phòng.Cô không biết có nói thêm hay không, chuyện mà mình đã nghe mẹ và bác gái nói ban nãy. Nàng cong môi cười nhẹ, cúi đầu rồi lại ngẩn lên đáp- Không có gì, chỉ chút chuyện vặt vãnh thôi.Hải Lan biết nàng đang giấu giếm gì đó, nhìn biểu hiện của Như Ý thì cũng đã đoán ngay được. - Hay tối nay chị sang ngủ với em đi, em vừa đỡ lão đại vào phòng. Anh ấy uống nhiều lắm, e là sẽ phiền chị đấy.Nghe tình hình này lại chẳng khá hơn mấy lần trước là bao. Như Ý chau mày, thở dài nhìn về phía cửa phòng mình.- Để chị vào xem anh ấy sao đã.
- Vậy em để cửa nhé. Nàng cười với cô rồi gật đầu sau đó cũng vào phòng xem Hải Bình thế nào.Cô bên này cũng mau chóng tắm rửa thay đồ ngủ ra cho thoải mái, cô ngồi tùy tiện ở ghế của cây piano trong phòng. Dù chuyện không phải của mình nhưng lời của lão phu nhân vẫn không khỏi khiến Hải Lan ngẫm nghĩ một hồi.Nói gì thì nói, cô cũng đã từng tự mình thắc mắc chuyện này. Cớ sự gì mà đến thời điểm này Như Ý còn chưa chịu sinh con cho đại gia. Bản thân Diệp Hải Lan cô cũng biết lường được hậu quả sau mỗi trận giường chiếu của cô và chị dâu, ít ra cũng còn chút sáng suốt không để nàng mang hạt giống của mình. Không muốn gây thêm rắc rối cho nàng. Cô bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm cho mớ suy nghĩ trong đầu vụt mất. Hải Lan mở cửa thì đã thấy nàng, cô khẽ cười, né người qua một bên để nàng vào trong.- Em đợi chị có lâu không?
- Không lâu lắm.
- Chị xin lỗi, đại gia vừa mới nôn xong chị phải dọn dẹp lại.
- Chị dọn hả? Sao chị không gọi nha hoàn lên đây?Như Ý lắc đầu đáp- Cũng trễ rồi, mọi người cũng đã mệt mỏi cả ngày, vậy thì phiền lắm.
- Haiz, bây giờ đã ổn chưa?
- Ừm. Đại gia ngủ rồi, chị tắm xong mới sang nè. Đã cuối ngày rồi nhưng nữ nhân này vẫn còn có thể tươi tắn mà cười hì hì với cô, Hải Lan cũng cười bất lực rồi xoa xoa đầu nàng, dìu nàng tới giường ngủ.- Lúc nãy mẹ gọi chị vào phòng nói chuyện gì vậy?Bỗng nàng chùn xuống, khoé môi cũng không còn cong nữa, mi mắt hạ xuống cho thấy cuộc nói chuyện vừa hồi giữa mẹ chồng nàng dâu cũng không mấy tốt đẹp. - Sao vậy? Hải Lan lay lay tay Như Ý như muốn nàng nói cho mình nghe.- Nhị gia. Chị hỏi em... Những lúc mà, chúng ta làm tình ấy...
- Sao nào?
- Em... Là em không muốn làm chị mang thai thôi, chứ không phải em không làm được đúng không? Nàng ngập ngừng hỏi cô, Hải Lan cũng kiên nhẫn nghe hết mấy câu bỏ lửng của nàng. Đột nhiên Như Ý lại hỏi đến vấn đề này cô cũng phải choáng ngợp mà nhìn đối phương. - S-sao... Chị lại hỏi chuyện đó vậy? Diệp Hải Lan cười khờ, cũng thấy chuyện này có chút kì lạ. Bình thường nàng chẳng bao giờ nhắc lại chuyện ân ái của hai người, khi đã xong xuôi thì Như Ý như một người mất trí, nàng vờ như chẳng biết gì vì chỉ là không muốn nhắc lại chuyện xấu hổ đó. - Nhị gia trả lời đi. Như Ý tạch lưỡi, nhau mày phụng phịu với cô. - Ờ ờ... Thì, được chứ đương nhiên là em làm được. Như chị nói đó, em không thể làm để chị dâu mang thai con em được. Cô vừa nói vừa gãi gãi đầu. Nói vậy không lẽ nàng lại muốn Diệp Hải Lan có con với nàng sao? - Em đừng nghĩ gì nhiều nhé. Chỉ là... Dạo gần đây mẹ hay hỏi mấp mé chị chuyện mang thai, nhưng hôm nay là đỉnh điểm. Mẹ bảo chị nói thật rằng chị có bị bệnh hay có vấn đề gì đường sinh nở không, mà sao thấy lâu vậy vẫn chưa sinh con. Hải Lan thở hắt một hơi, mắt cô đảo vòng nhìn đi chỗ khác. Đúng như những gì cô nghĩ không sai. - Chị nói là chị không có bệnh, chỉ là chị và đại gia... Chị chưa sẵn sàng làm mẹ thôi.
- Lão đại có nói gì không? Như Ý ảm đạm lắc đầu. Ai trên đời mà lại bịa ra câu nói dối dở tệ được như nàng chứ, đến cả cô còn không tin huống hồ chi là lão phu nhân. Một cô gái chạc 17 tuổi cưới chồng xong dù nói không sẵn sàng gì gì đó thì cũng phải sinh. - Haiz, có gì thì chị cứ nói hết ra với em đi đừng giữ trong lòng.Diệp Hải Lan thở dài, hai ngón tay đưa lên dụi dụi mí mắt, ngồi xích lại gần với Như Ý xoa xoa cánh tay nàng. Nhìn đối phương lúng túng khó xử cô cũng biết chuyện này đã khiến nàng mang nhiều tâm sự mà không thể kể lể với ai, Diệp Hải Bình lại càng không. - Đại gia, anh ấy... Vẫn chưa muốn chị có thai.
- Cái gì? Cô kinh ngạc nhìn Như Ý, sao lại có chuyện đại gia không muốn để nàng có thai được. - Tại sao vậy?
- Em biết đấy. Chị và đại gia cũng hay ân ái nhưng không nhiều như... Chúng ta. Mỗi lần làm với anh ấy, cảm giác khác với lúc làm với em lắm.
- Khác thế nào?
- Chị... Chị không, cảm nhận được gì cả.Diệp Hải Lan vẫn đang lắng nghe nàng nhưng cũng không khỏi bất ngờ bởi những bí mật chăn gối của vợ chồng nàng. Trước giờ cô cứ nghĩ đại gia bận bịu việc bên ngoài không có nhã hứng chuyện yêu đương nên mới trì trệ chuyện con cái. - Chị không biết là do chị hay do anh ấy nữa.
- Bây giờ chị có muốn nghe em nói thật không? Vẫn một vẻ ngây ngô, Như Ý gật gật đầu nhìn chăm chăm để nghe lời thật lòng ấy. - Em nghĩ là vấn đề nằm ở đại gia, không phải do chị đâu.
- Không phải tại chị sao?
- Cơ thể của chị lúc nào cũng rất quyến rũ, lại có mùi thơm dễ chịu nữa, da vẻ rất mịn màng. Đặc biệt là bên dưới của chị... Càng nói Diệp Hải Lan càng rà soát trên cơ thể của nàng từng bộ phận mẫn cảm, cô nuốt nước bọt khi mắt ngự ở đôi thái sơn hùng vĩ đó. - Nó... Thích em. Và cả tiếng rên rỉ của chị nữa, như mèo con bị ướt mưa vậy, chị càng rên lại làm em càng hứng thêm mà thao chị.
- Nhị gia... Cô dần đẩy ngã Như Ý xuống giường, khẽ hôn lên má nàng rồi sượt qua môi hồng thỏ thẻ- Cơ thể của thiếu phu nhân, lúc nào cũng thành thật hơn hết. Chỉ cần chị run lên vì sung sướng thôi cũng đủ làm em thấy rạo rực.
- Ưh ~ ưmm...Hải Lan cười gian manh đớp lấy môi nàng mà hôn mạnh, cô chỉ vừa nói mấy lời này đã làm nàng đỏ mặt không thôi. Ai đời lại đi nói ra cụ thể chuyện ân ái như thế, Như Ý thẹn quay đi thì lại bị cô kéo cằm lại nhất quyết không buông tha cho nàng. Cô kéo nhẹ hai bên dây áo Như Ý xuống, cúi đầu hôn lên vai, lên cổ nàng, xương quai xanh tinh tế cũng bị cô cắn đỏ ao mấy vết. Diệp Hải Lan lật người đối phương lại, miệng tinh nghịch cắn áo nàng kéo xuống, tấm lưng mảnh mai trắng muốt lộ ra dưới ánh đèn mờ mờ. Cô dừng lại ngắm nhìn sự xinh đẹp này mà liếm môi, trong lòng không thôi tán dương, tay ve vuốt eo nhỏ khiến Như Ý nhồn nhột mà vặn vẹo người. - Chị rất biết cách khiến người khác si mê chị đấy ~
- Ưmm nhị gia... Hải Lan trườn hôn lên lưng trần nóng ran của nàng, lưỡi lướt dài một đường dịch vị từ eo nàng lên vai. Cô đưa tay ra trước xoa nắn gò bồng tròn trịa, mân mê hai điểm mẫn cảm. - Chắc hẳn chị luôn chiều lòng lão đại mỗi khi làm tình hả?Cô ngậm lấy vành tay nhạy cảm, tiếng nói trầm ấm với hơi thở nóng hổi phả vào tai khiến Như Ý rùng mình đầy kích thích.- Ưm ~
- Chị không thuận theo em, nhưng lần nào em cũng làm cho chị sướng đúng chứ?
- Đại gia... Không làm thế này giống em... Cô cười hài lòng nâng cằm nàng lên mà hôn ngấu nghiến, Diệp Hải Lan biết bây giờ tâm tư của nàng có thể nói đã hướng về phía cô. Không dễ gì khiến Như Ý đành tâm phủi bỏ tình cảm của nàng và Diệp Hải Bình nhưng phải công nhận có những điều anh cũng không thể bì được với em gái của anh. - Hahh ưm ~ chỉ có mỗi mình anh ấy có khoái cảm thôi... Còn chị không cảm thấy gì cả.
- Vậy vấn đề nằm ở lão đại rồi. Anh ấy không biết cách làm chị sướng đúng không?
- Đợi-đợi đã!! Nhị gia...? Hải Lan kéo tay nàng lên cao để ra sau đầu, cô vùi mặt vào vùng dưới cánh tay Như Ý mà hôn hít. Hai mắt nàng mở to, cả kinh nhìn cô đang liếm láp nơi đó. Vùng dưới cánh tay Như Ý nhẵn mịn, mướt rượt lại còn có mùi cơ thể đặc trưng của nàng. Như Ý thẹn đỏ mặt không dám nhìn mà nhắm tịt mắt. - Không được mà...
- Trên cơ thể chị không chỗ nào dơ bẩn cả.
- Đừng làm vậy nữa ~Cô thầm cười hạ tay Như Ý xuống khẽ hôn lên má nàng, mũi hạ xuống cọ cọ lên đỉnh hồng phấn sớm đã nở căng. - Đáng yêu quá ~Hai tay Hải Lan nắm chặt hai quả núi trong tay chầm chậm nắn bóp, nàng dần bắt kịp tần số của em chồng cũng không còn thấy khó chịu gì nữa. Khi Diệp Hải Lan cúi xuống mút lấy, cô tham lam ép chặt hai bầu ngực nàng lại, lưỡi nóng hổi thè ra chạm thẳng lên hai đầu ngực đang kề sát nhau. Như Ý mơ màng trông thấy chúng hầu như đã chạm lấy lẫn nhau, lại còn bị miệng của đối phương mút đến tê dại. - Hưhh đừng-g... Ahh ~Hai quả thái sơn của Như Ý căng tròn hơn cả lúc đầu, lớp da trắng mịn ấy bây giờ lại bị cô nắm chặt đến đo đỏ một mảng. - Nào, nhanh! Mút nó giúp em.Cô gấp gáp kéo quần ngủ xuống, côn thịt hãi hùng bật mạnh ra ngoài, kiêu hãnh mà ngẩn đầu khấc tim tím về phía nàng. Như Ý nuốt khan nhìn con quái thú đó trong màn đêm, đầu nấm tròn bóng, cả thân nó đầy gân guốc, tinh hoàn bên dưới cũng sớm săn lại, nàng còn vô tình thấy nó động đậy giật giật nữa. Diệp Hải Lan cởi cúc áo rồi bỏ hờ hững đó, nhẹ nhàng kéo tay nàng ngồi dậy, để nàng quỳ lên rồi chồm về trước một chút, nắm tay nàng dẫn đến cự vật thô cứng nóng ran của mình mà cầm nắm. - Không sao, nó không đáng sợ như lần trước đâu. Đã có lần cô vì dục vọng làm cho mờ mắt, bắt Như Ý cúi xuống ngậm côn thịt to trướng của mình, chưa kịp để nàng bình tĩnh thì đã ấn đầu người ta sâu vào trong, nàng ngột đến phát khóc, cái mùi khó chịu sộc vào mũi như muốn nôn. Đã vậy còn bắn hết vào miệng Như Ý, nàng không chịu được liền chạy đi nhổ hết tinh dịch ra ngoài, chúng cứ lợn cợn trong miệng, vị chát mặn kì cục. Vì thiếu kiểm soát mà ra tay thô bạo với nàng nên Hải Lan bị giận cả tuần liền, đến cả mặt nàng còm chẳng thèm nhìn đến chứ hòng mà đụng vào người nàng. Bây giờ cô lại muốn nàng làm lại thêm lần nữa, và hứa sẽ không hối hả hay mạnh tay như lần đó nữa. Hải Lan dỗ nàng một lúc thì Như Ý nàng mới miễn cưỡng há miệng, không quá lớn chỉ ngậm vừa đầu khấc. - Tay của chị... Làm thế này.Diệp Hải Lan kéo tay nàng lên xuống, thoa vuốt cự vật để tăng khoái cảm, dù động tác có chút lủng củng vụng về nhưng lại xém chút làm cô xuất ra. Như Ý run run môi do dự mở to miệng hơn, ngậm gần nửa thân gậy thịt cũng ra vào, lên xuống với nhịp độ chầm chậm. Có chút khó chịu khi nàng chậm chạp như thế, Hải Lan cau có vuốt tóc ra sau, nhưng cô cần phải kiên nhẫn không được làm nàng sợ như lần đầu tiên nữa. - Đưa lưỡi ra em xem nào.
- Hmm... Ưmmm !Nàng ngước nhìn đối phương, ngập ngừng chìa lưỡi nhỏ ra, cô nắm nhẹ đầu lưỡi mà xoa xoa, ngón tay dần vào sâu hơn một chút khiến nàng chợt kinh động. Chỉ một chút thôi, Diệp Hải Lan lấy tay ra, dịch vị trên ngón tay cô lấy chúng tì lên côn thịt của mình sau đó nâng mặt Như Ý tới bảo nàng tiếp tục. Có như vậy thì nàng sẽ thấy đỡ lạ lẫm và có độ trơn hơn. Đúng như cô mong đợi, Như Ý đã có chút tiến triển mà nhanh hơn, Hải Lan cười hài lòng vén tóc nàng ra sau tai, hông cũng dần chuyển nhẹ thúc vào sâu cổ họng nàng hơn. Cái miệng này của Như Ý sướng không kém gì cái miệng bên dưới của nàng. Nàng hít thở gấp gáp hơn, hai tay chống đỡ lên đùi Hải Lan, có cảm giác như cổ họng nghẹn cứng bên trong, mùi da thịt ngai ngái thoảng bên mũi. Ban đầu bị cô vùi dập quá bất ngờ, Như Ý chỉ thấy kinh tởm và thô thiển. Có thế này, nhẹ nhàng thế thì nàng cũng sẽ thích nghi được. - Hahh ưhh... Em chuẩn bị ra đấy! Lần này Hải Lan báo trước để nàng quyết định có muốn nuốt hay không, cô biết câu trả lời thế nào nên khi tinh hoàn bên dưới đang bơm lên, cô liền rút nhanh ra, tay sóc mạnh côn thịt, đầu khấc phún ra dòng tinh dịch nóng hổi lên mặt Như Ý. Nàng nhắm mắt nhận lấy, từng giọt tinh đặc sệt chảy dài xuống má xuống cằm, nàng đưa tay sờ lấy nhìn thứ vừa bắn trên mặt mình, đến giờ bản thân mới trong thấy rõ nó thế nào. - Bấy nhiêu cũng dư để chị mang thai rồi đấy. Hải Lan thở hổn hển, nhìn người kia còn đang thờ thẩn nhìn mớ tinh túy của mình vừa bắn ra. Cô đứng dậy lấy khăn sạch mang tới. - Nào quay mặt qua đây, em lau cho này. Như Ý cũng nghe lời mà quay về phía cô, Hải Lan lau hết thứ màu trắng trên mặt cho nàng, lau luôn tay của nàng cho sạch sẽ. Nàng lén nhìn xuống cự vật kia, nó vẫn còn nhỏng đầu lên như hồi đầu không có dấu hiệu cụp xuống. Cô còn muốn thêm sao? Diệp Hải Lan mĩm cười cúi xuống hôn lên môi nàng, tay ôm lấy eo rồi nâng hai đùi Như Ý bế nàng lên. Nàng giật thót tim trợn tròn mắt nhìn cô, vẻ bối rối này làm Hải Lan không khỏi phì cười vì quá dễ thương. - Ưmmm !! Hahh ưh... Nhị gia-aa ~~Cô hơi nâng Như Ý lên cảm thấy miệng huyệt ướt át đã chạm được vào đầu nấm của mình thì liền hạ tay xuống để nàng nuốt trọn côn thịt. Nàng rời môi cô ra không ngừng rên thở gấp gáp, tay ôm chặt cổ đối phương không dám buông ra. Hai tay cô gồng mạnh vì cứ nâng nàng như quả tạ, để nàng là người cử động cho cô dễ dàng đâm thúc.- Em đừng... Hahh... Xuất-
- Hiểu rồi, em sẽ xuất ra ngoài mà ~Mỗi lần làm tình đây như câu thần chú mà Diệp Hải Lan cũng phải thuộc nằm lòng. Cô hôn lên vai Như Ý, cướp lời của nàng, đảm bảo để nàng yên tâm hơn. ....Sau khi xong việc, cả hai nằm lại với nhau, kẻ này nằm gói gọn trong lòng người kia. Như Ý đưa ngón tay ra nghịch mấy đường chỉ tay trong lòng bàn tay của cô. - Chị còn mệt không? Hải Lan nhốm người dậy, tay xoa xoa cánh tay trần của nàng để lộ ra khỏi chăn. Như Ý khẽ lắc đầu, chuyển mình nằm ngửa ra. - Chị nói lão đại không muốn có con là sao? Anh ấy có nói rõ lí do không? Nàng trầm ngâm một lúc, đáp - Đại gia nói đây chưa phải lúc để sinh con, thời chiến loạn lạc chưa biết thế sự ra sao. Sợ sinh đứa trẻ ra lại gặp chuyện bất trắc.Cô nghe xong cũng ngẫm nghĩ một chút. Hải Bình nói cũng không phải không có lý, thời buổi này làm sao dám nói trước chuyện gì, cũng đâu dám chắc đất nước sẽ được thái bình hay không. Nhưng Hải Lan vẫn cảm thấy đây không phải là lí do chính trong chuyện này, gia đình khác thì chuyện trắc trở còn khó xoay chuyển nhưng còn nhà cô, tiền đồ có đủ còn sợ hậu duệ sẽ chịu thiệt thòi sao? - Nhưng anh ấy, không cho phép chị nói điều đó ra. Đại gia nói nếu có ai hỏi về chuyện này thì chị phải tự mình xử trí. Diệp Hải Lan càng nghe càng thấy chẳng lọt tai, mặt mũi càng nghiêm trọng hơn mà nhìn nàng. - Chuyện con cái là của chung, sao lão đại lại đùng đẩy sang để chị một mình giải quyết như vậy được? Như Ý lặng thinh nhìn cô. - Thảo nào nói ra người ta cũng chỉ nghĩ chị mới là người có vấn đề, ngay cả mẹ cũng không khỏi nghi ngờ rằng chị có bệnh.
- Nhị gia. Cô nghiêng đầu nhìn nữ nhân khổ sở bên cạnh, nàng cầm đuôi tóc của cô trên tay xoay xoay. - Hay em... Giúp chị mang thai nhé? Diệp Hải Lan kinh ngạc trước lời đề nghị này của chị dâu. Cô dần rút cánh tay đang gối đầu cho nàng lại, hai tay khoanh lại với nhau, mắt nhìn thẳng về kệ tủ dưới chân giường. - Sao có thể vậy được? Ai lại làm chuyện như thế?
- Chẳng phải có em sao? Từ lúc bắt đầu em đều làm mấy chuyện sai trái này với chị còn gì? Đúng là cô hay khơi nguồn cho những cuộc làm tình nồng nhiệt nhưng Hải Lan vẫn luôn nghĩ tới hậu quả khôn lường phía sau nếu không cẩn thận. Cô cũng chưa từng nghĩ sẽ để chị dâu sinh con cho mình. - Hay em sợ chị sẽ bắt em chịu trách nhiệm?
- Em không sợ chuyện đó, nếu là con của em em sẽ nuôi nấng và có trách nhiệm nghĩa vụ với mẹ đứa bé. Nhưng không thể nào là chị được. Ánh mắt nàng không rõ biểu tình, gương mặt đầy hoang mang, khó hiểu nhìn đối phương. - Chị là vợ của anh trai em.
- Đúng. Tôi là vợ của anh trai em, nhưng ngay từ đầu không phải em là kẻ coi thường đạo lí này hay sao? Lòng Như Ý chớm lên một tia tức giận cũng tự mình nhích qua một bên tránh khỏi đụng chạm với cô. - Em xin lỗi. Nhưng em chỉ muốn có con với người em yêu thôi. Nàng quay sang nhìn cô, mi mắt nàng đã đỏ lên từ lúc nào, nước mắt đọng trên mí, vài giọt cũng rơi xuống gò má hồng hào ấy. - Nói vậy là rõ rồi. Trước giờ tôi cũng chỉ là đồ chơi của em thôi, thứ để em thoả mãn dục vọng.
- Thiếu phu nhân? Không phải vậy mà! Chị khoan đi đã! Giọng nàng run lên, rít lớn như muốn thoát ra khỏi căn phòng. Giận dỗi ra khỏi giường, cúi người nhặt từmg mảnh vải bị cô cởi bỏ trước đó rồi nhanh chân đi ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa cũng như dằn vào mặt Hải Lan. Cô có muốn đuổi theo cũng chẳng kịp, vò đầu khổ sở quay vào trong.
- Nhanh cái gì chứ? Cháu trai bên ngoại tôi cưới vợ, hai tháng sau đã phát hiện có thai rồi đấy.
- Nói vậy không phải, cháu của chị lại cưới chạy bầu sao? Lão phu nhân nghe lời ba hoa của bà ấy xong cũng bị làm hú vía một phen mà cả kinh hỏi lớn. Diệp Hải Lan ngồi bên cạnh nghe hết cuộc nói chuyện từ đầu nên khi nghe mẹ mình nói vậy, không biết phải cố ý hay không nhưng cũng phải khiến cô phụt cười một hơi rồi vội che miệng. - Không... Không phải vậy! Làm gì có chuyện đó?! Ý tôi là, bọn chúng đã làm trong đêm động phòng rồi nên mới nhanh như vậy. Tôi hỏi này, con dâu của thím cứ che che giấu giấu như thế, không phải là có gì đó chứ? Nghe đến đây, tay Hải Lan đang gắp thức ăn cũng phải khựng lại. Mặt lão phu nhân dần hiện nét rủi ro mà nhìn bà bác kia, cô cũng biết ý bà ấy muốn nói gì, nghi hoặc là Như Ý có biết đẻ hay không. - Con bé đó cũng gần ba mươi rồi, bây giờ mà còn không chịu mang thai thì sau này có hối hận cũng không kịp nữa. Tôi nói với thím phải canh chừng chúng nó đấy, giục có cháu đi. Tay bà ấy đụng vào đùi lão phu nhân mà lay lay khuyên bà không nên để trễ nãi chuyện trọng đại này. Ánh mắt bà hướng về phía cô con dâu đang ngồi ở đối diện, trong lòng cũng nặng nề mỗi khi nhắc đến chuyện này.
_____Y như rằng, tối đó khi tàn tiệc lão phu nhân lại cho gọi Như Ý vào phòng để nói chút chuyện riêng. Hải Lan cũng đang khệ nệ đỡ lấy ông anh trai say xỉn của mình lên phòng, vô tình thấy gương mặt không rõ biểu cảm của mẹ, theo sau bà là bóng dáng nhỏ nhắn của chị dâu đi đằng sau. Diệp Hải Lan xô đại gia té xuống giường, anh dường như bất tỉnh mà không hề phản kháng gì, cô cũng ngồi phịch xuống giường mà thở mấy hơi nặng nhọc. Dạo gần đây Hải Bình rất hay uống rượu, nàng cũng rất hay khuyên răn anh hãy chú ý sữ khoẻ. Ngoài miệng thì đại gia rất nghe lời vợ, nhưng hễ có chuyện thì một mình một chai rượu mà uống không biết trời đất. Chẳng qua là công việc ở Sở gặp nhiều trục trặc. Không hiểu sau một người với kinh nghiệm gần 10 năm như anh lại hay mắc phải những lỗi nhỏ cơ bản như vậy. Hải Lan biết tâm trạng anh trai không tốt nên cũng không nói gì nhiều, chỉ tự mình giúp anh giải quyết hết mấy việc đổ bể ấy. Diệp Hải Lan mở cửa đi ra ngoài, tay đưa lên gáy mà xoa xoa chỗ mỏi nhức phía sau. Nghe tiếng bước chân quen thuộc đó, cô ngoái nhìn ra sau thì thấy chị dâu đang đi lên phòng, sắc mặt nàng có chút không vui, mắt cứ cụp xuống mà chẳng nhìn đường, hầu như đang bị mới suy nghĩ làm cho quên đi hiện thực. - Đại thiếu phu nhân.
- Nhị gia?
- Chị... Không sao chứ? Như Ý chớp chớp mắt nhìn cô. - Ý em là... Ban nãy em thấy mẹ gọi chị vào phòng.Cô không biết có nói thêm hay không, chuyện mà mình đã nghe mẹ và bác gái nói ban nãy. Nàng cong môi cười nhẹ, cúi đầu rồi lại ngẩn lên đáp- Không có gì, chỉ chút chuyện vặt vãnh thôi.Hải Lan biết nàng đang giấu giếm gì đó, nhìn biểu hiện của Như Ý thì cũng đã đoán ngay được. - Hay tối nay chị sang ngủ với em đi, em vừa đỡ lão đại vào phòng. Anh ấy uống nhiều lắm, e là sẽ phiền chị đấy.Nghe tình hình này lại chẳng khá hơn mấy lần trước là bao. Như Ý chau mày, thở dài nhìn về phía cửa phòng mình.- Để chị vào xem anh ấy sao đã.
- Vậy em để cửa nhé. Nàng cười với cô rồi gật đầu sau đó cũng vào phòng xem Hải Bình thế nào.Cô bên này cũng mau chóng tắm rửa thay đồ ngủ ra cho thoải mái, cô ngồi tùy tiện ở ghế của cây piano trong phòng. Dù chuyện không phải của mình nhưng lời của lão phu nhân vẫn không khỏi khiến Hải Lan ngẫm nghĩ một hồi.Nói gì thì nói, cô cũng đã từng tự mình thắc mắc chuyện này. Cớ sự gì mà đến thời điểm này Như Ý còn chưa chịu sinh con cho đại gia. Bản thân Diệp Hải Lan cô cũng biết lường được hậu quả sau mỗi trận giường chiếu của cô và chị dâu, ít ra cũng còn chút sáng suốt không để nàng mang hạt giống của mình. Không muốn gây thêm rắc rối cho nàng. Cô bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm cho mớ suy nghĩ trong đầu vụt mất. Hải Lan mở cửa thì đã thấy nàng, cô khẽ cười, né người qua một bên để nàng vào trong.- Em đợi chị có lâu không?
- Không lâu lắm.
- Chị xin lỗi, đại gia vừa mới nôn xong chị phải dọn dẹp lại.
- Chị dọn hả? Sao chị không gọi nha hoàn lên đây?Như Ý lắc đầu đáp- Cũng trễ rồi, mọi người cũng đã mệt mỏi cả ngày, vậy thì phiền lắm.
- Haiz, bây giờ đã ổn chưa?
- Ừm. Đại gia ngủ rồi, chị tắm xong mới sang nè. Đã cuối ngày rồi nhưng nữ nhân này vẫn còn có thể tươi tắn mà cười hì hì với cô, Hải Lan cũng cười bất lực rồi xoa xoa đầu nàng, dìu nàng tới giường ngủ.- Lúc nãy mẹ gọi chị vào phòng nói chuyện gì vậy?Bỗng nàng chùn xuống, khoé môi cũng không còn cong nữa, mi mắt hạ xuống cho thấy cuộc nói chuyện vừa hồi giữa mẹ chồng nàng dâu cũng không mấy tốt đẹp. - Sao vậy? Hải Lan lay lay tay Như Ý như muốn nàng nói cho mình nghe.- Nhị gia. Chị hỏi em... Những lúc mà, chúng ta làm tình ấy...
- Sao nào?
- Em... Là em không muốn làm chị mang thai thôi, chứ không phải em không làm được đúng không? Nàng ngập ngừng hỏi cô, Hải Lan cũng kiên nhẫn nghe hết mấy câu bỏ lửng của nàng. Đột nhiên Như Ý lại hỏi đến vấn đề này cô cũng phải choáng ngợp mà nhìn đối phương. - S-sao... Chị lại hỏi chuyện đó vậy? Diệp Hải Lan cười khờ, cũng thấy chuyện này có chút kì lạ. Bình thường nàng chẳng bao giờ nhắc lại chuyện ân ái của hai người, khi đã xong xuôi thì Như Ý như một người mất trí, nàng vờ như chẳng biết gì vì chỉ là không muốn nhắc lại chuyện xấu hổ đó. - Nhị gia trả lời đi. Như Ý tạch lưỡi, nhau mày phụng phịu với cô. - Ờ ờ... Thì, được chứ đương nhiên là em làm được. Như chị nói đó, em không thể làm để chị dâu mang thai con em được. Cô vừa nói vừa gãi gãi đầu. Nói vậy không lẽ nàng lại muốn Diệp Hải Lan có con với nàng sao? - Em đừng nghĩ gì nhiều nhé. Chỉ là... Dạo gần đây mẹ hay hỏi mấp mé chị chuyện mang thai, nhưng hôm nay là đỉnh điểm. Mẹ bảo chị nói thật rằng chị có bị bệnh hay có vấn đề gì đường sinh nở không, mà sao thấy lâu vậy vẫn chưa sinh con. Hải Lan thở hắt một hơi, mắt cô đảo vòng nhìn đi chỗ khác. Đúng như những gì cô nghĩ không sai. - Chị nói là chị không có bệnh, chỉ là chị và đại gia... Chị chưa sẵn sàng làm mẹ thôi.
- Lão đại có nói gì không? Như Ý ảm đạm lắc đầu. Ai trên đời mà lại bịa ra câu nói dối dở tệ được như nàng chứ, đến cả cô còn không tin huống hồ chi là lão phu nhân. Một cô gái chạc 17 tuổi cưới chồng xong dù nói không sẵn sàng gì gì đó thì cũng phải sinh. - Haiz, có gì thì chị cứ nói hết ra với em đi đừng giữ trong lòng.Diệp Hải Lan thở dài, hai ngón tay đưa lên dụi dụi mí mắt, ngồi xích lại gần với Như Ý xoa xoa cánh tay nàng. Nhìn đối phương lúng túng khó xử cô cũng biết chuyện này đã khiến nàng mang nhiều tâm sự mà không thể kể lể với ai, Diệp Hải Bình lại càng không. - Đại gia, anh ấy... Vẫn chưa muốn chị có thai.
- Cái gì? Cô kinh ngạc nhìn Như Ý, sao lại có chuyện đại gia không muốn để nàng có thai được. - Tại sao vậy?
- Em biết đấy. Chị và đại gia cũng hay ân ái nhưng không nhiều như... Chúng ta. Mỗi lần làm với anh ấy, cảm giác khác với lúc làm với em lắm.
- Khác thế nào?
- Chị... Chị không, cảm nhận được gì cả.Diệp Hải Lan vẫn đang lắng nghe nàng nhưng cũng không khỏi bất ngờ bởi những bí mật chăn gối của vợ chồng nàng. Trước giờ cô cứ nghĩ đại gia bận bịu việc bên ngoài không có nhã hứng chuyện yêu đương nên mới trì trệ chuyện con cái. - Chị không biết là do chị hay do anh ấy nữa.
- Bây giờ chị có muốn nghe em nói thật không? Vẫn một vẻ ngây ngô, Như Ý gật gật đầu nhìn chăm chăm để nghe lời thật lòng ấy. - Em nghĩ là vấn đề nằm ở đại gia, không phải do chị đâu.
- Không phải tại chị sao?
- Cơ thể của chị lúc nào cũng rất quyến rũ, lại có mùi thơm dễ chịu nữa, da vẻ rất mịn màng. Đặc biệt là bên dưới của chị... Càng nói Diệp Hải Lan càng rà soát trên cơ thể của nàng từng bộ phận mẫn cảm, cô nuốt nước bọt khi mắt ngự ở đôi thái sơn hùng vĩ đó. - Nó... Thích em. Và cả tiếng rên rỉ của chị nữa, như mèo con bị ướt mưa vậy, chị càng rên lại làm em càng hứng thêm mà thao chị.
- Nhị gia... Cô dần đẩy ngã Như Ý xuống giường, khẽ hôn lên má nàng rồi sượt qua môi hồng thỏ thẻ- Cơ thể của thiếu phu nhân, lúc nào cũng thành thật hơn hết. Chỉ cần chị run lên vì sung sướng thôi cũng đủ làm em thấy rạo rực.
- Ưh ~ ưmm...Hải Lan cười gian manh đớp lấy môi nàng mà hôn mạnh, cô chỉ vừa nói mấy lời này đã làm nàng đỏ mặt không thôi. Ai đời lại đi nói ra cụ thể chuyện ân ái như thế, Như Ý thẹn quay đi thì lại bị cô kéo cằm lại nhất quyết không buông tha cho nàng. Cô kéo nhẹ hai bên dây áo Như Ý xuống, cúi đầu hôn lên vai, lên cổ nàng, xương quai xanh tinh tế cũng bị cô cắn đỏ ao mấy vết. Diệp Hải Lan lật người đối phương lại, miệng tinh nghịch cắn áo nàng kéo xuống, tấm lưng mảnh mai trắng muốt lộ ra dưới ánh đèn mờ mờ. Cô dừng lại ngắm nhìn sự xinh đẹp này mà liếm môi, trong lòng không thôi tán dương, tay ve vuốt eo nhỏ khiến Như Ý nhồn nhột mà vặn vẹo người. - Chị rất biết cách khiến người khác si mê chị đấy ~
- Ưmm nhị gia... Hải Lan trườn hôn lên lưng trần nóng ran của nàng, lưỡi lướt dài một đường dịch vị từ eo nàng lên vai. Cô đưa tay ra trước xoa nắn gò bồng tròn trịa, mân mê hai điểm mẫn cảm. - Chắc hẳn chị luôn chiều lòng lão đại mỗi khi làm tình hả?Cô ngậm lấy vành tay nhạy cảm, tiếng nói trầm ấm với hơi thở nóng hổi phả vào tai khiến Như Ý rùng mình đầy kích thích.- Ưm ~
- Chị không thuận theo em, nhưng lần nào em cũng làm cho chị sướng đúng chứ?
- Đại gia... Không làm thế này giống em... Cô cười hài lòng nâng cằm nàng lên mà hôn ngấu nghiến, Diệp Hải Lan biết bây giờ tâm tư của nàng có thể nói đã hướng về phía cô. Không dễ gì khiến Như Ý đành tâm phủi bỏ tình cảm của nàng và Diệp Hải Bình nhưng phải công nhận có những điều anh cũng không thể bì được với em gái của anh. - Hahh ưm ~ chỉ có mỗi mình anh ấy có khoái cảm thôi... Còn chị không cảm thấy gì cả.
- Vậy vấn đề nằm ở lão đại rồi. Anh ấy không biết cách làm chị sướng đúng không?
- Đợi-đợi đã!! Nhị gia...? Hải Lan kéo tay nàng lên cao để ra sau đầu, cô vùi mặt vào vùng dưới cánh tay Như Ý mà hôn hít. Hai mắt nàng mở to, cả kinh nhìn cô đang liếm láp nơi đó. Vùng dưới cánh tay Như Ý nhẵn mịn, mướt rượt lại còn có mùi cơ thể đặc trưng của nàng. Như Ý thẹn đỏ mặt không dám nhìn mà nhắm tịt mắt. - Không được mà...
- Trên cơ thể chị không chỗ nào dơ bẩn cả.
- Đừng làm vậy nữa ~Cô thầm cười hạ tay Như Ý xuống khẽ hôn lên má nàng, mũi hạ xuống cọ cọ lên đỉnh hồng phấn sớm đã nở căng. - Đáng yêu quá ~Hai tay Hải Lan nắm chặt hai quả núi trong tay chầm chậm nắn bóp, nàng dần bắt kịp tần số của em chồng cũng không còn thấy khó chịu gì nữa. Khi Diệp Hải Lan cúi xuống mút lấy, cô tham lam ép chặt hai bầu ngực nàng lại, lưỡi nóng hổi thè ra chạm thẳng lên hai đầu ngực đang kề sát nhau. Như Ý mơ màng trông thấy chúng hầu như đã chạm lấy lẫn nhau, lại còn bị miệng của đối phương mút đến tê dại. - Hưhh đừng-g... Ahh ~Hai quả thái sơn của Như Ý căng tròn hơn cả lúc đầu, lớp da trắng mịn ấy bây giờ lại bị cô nắm chặt đến đo đỏ một mảng. - Nào, nhanh! Mút nó giúp em.Cô gấp gáp kéo quần ngủ xuống, côn thịt hãi hùng bật mạnh ra ngoài, kiêu hãnh mà ngẩn đầu khấc tim tím về phía nàng. Như Ý nuốt khan nhìn con quái thú đó trong màn đêm, đầu nấm tròn bóng, cả thân nó đầy gân guốc, tinh hoàn bên dưới cũng sớm săn lại, nàng còn vô tình thấy nó động đậy giật giật nữa. Diệp Hải Lan cởi cúc áo rồi bỏ hờ hững đó, nhẹ nhàng kéo tay nàng ngồi dậy, để nàng quỳ lên rồi chồm về trước một chút, nắm tay nàng dẫn đến cự vật thô cứng nóng ran của mình mà cầm nắm. - Không sao, nó không đáng sợ như lần trước đâu. Đã có lần cô vì dục vọng làm cho mờ mắt, bắt Như Ý cúi xuống ngậm côn thịt to trướng của mình, chưa kịp để nàng bình tĩnh thì đã ấn đầu người ta sâu vào trong, nàng ngột đến phát khóc, cái mùi khó chịu sộc vào mũi như muốn nôn. Đã vậy còn bắn hết vào miệng Như Ý, nàng không chịu được liền chạy đi nhổ hết tinh dịch ra ngoài, chúng cứ lợn cợn trong miệng, vị chát mặn kì cục. Vì thiếu kiểm soát mà ra tay thô bạo với nàng nên Hải Lan bị giận cả tuần liền, đến cả mặt nàng còm chẳng thèm nhìn đến chứ hòng mà đụng vào người nàng. Bây giờ cô lại muốn nàng làm lại thêm lần nữa, và hứa sẽ không hối hả hay mạnh tay như lần đó nữa. Hải Lan dỗ nàng một lúc thì Như Ý nàng mới miễn cưỡng há miệng, không quá lớn chỉ ngậm vừa đầu khấc. - Tay của chị... Làm thế này.Diệp Hải Lan kéo tay nàng lên xuống, thoa vuốt cự vật để tăng khoái cảm, dù động tác có chút lủng củng vụng về nhưng lại xém chút làm cô xuất ra. Như Ý run run môi do dự mở to miệng hơn, ngậm gần nửa thân gậy thịt cũng ra vào, lên xuống với nhịp độ chầm chậm. Có chút khó chịu khi nàng chậm chạp như thế, Hải Lan cau có vuốt tóc ra sau, nhưng cô cần phải kiên nhẫn không được làm nàng sợ như lần đầu tiên nữa. - Đưa lưỡi ra em xem nào.
- Hmm... Ưmmm !Nàng ngước nhìn đối phương, ngập ngừng chìa lưỡi nhỏ ra, cô nắm nhẹ đầu lưỡi mà xoa xoa, ngón tay dần vào sâu hơn một chút khiến nàng chợt kinh động. Chỉ một chút thôi, Diệp Hải Lan lấy tay ra, dịch vị trên ngón tay cô lấy chúng tì lên côn thịt của mình sau đó nâng mặt Như Ý tới bảo nàng tiếp tục. Có như vậy thì nàng sẽ thấy đỡ lạ lẫm và có độ trơn hơn. Đúng như cô mong đợi, Như Ý đã có chút tiến triển mà nhanh hơn, Hải Lan cười hài lòng vén tóc nàng ra sau tai, hông cũng dần chuyển nhẹ thúc vào sâu cổ họng nàng hơn. Cái miệng này của Như Ý sướng không kém gì cái miệng bên dưới của nàng. Nàng hít thở gấp gáp hơn, hai tay chống đỡ lên đùi Hải Lan, có cảm giác như cổ họng nghẹn cứng bên trong, mùi da thịt ngai ngái thoảng bên mũi. Ban đầu bị cô vùi dập quá bất ngờ, Như Ý chỉ thấy kinh tởm và thô thiển. Có thế này, nhẹ nhàng thế thì nàng cũng sẽ thích nghi được. - Hahh ưhh... Em chuẩn bị ra đấy! Lần này Hải Lan báo trước để nàng quyết định có muốn nuốt hay không, cô biết câu trả lời thế nào nên khi tinh hoàn bên dưới đang bơm lên, cô liền rút nhanh ra, tay sóc mạnh côn thịt, đầu khấc phún ra dòng tinh dịch nóng hổi lên mặt Như Ý. Nàng nhắm mắt nhận lấy, từng giọt tinh đặc sệt chảy dài xuống má xuống cằm, nàng đưa tay sờ lấy nhìn thứ vừa bắn trên mặt mình, đến giờ bản thân mới trong thấy rõ nó thế nào. - Bấy nhiêu cũng dư để chị mang thai rồi đấy. Hải Lan thở hổn hển, nhìn người kia còn đang thờ thẩn nhìn mớ tinh túy của mình vừa bắn ra. Cô đứng dậy lấy khăn sạch mang tới. - Nào quay mặt qua đây, em lau cho này. Như Ý cũng nghe lời mà quay về phía cô, Hải Lan lau hết thứ màu trắng trên mặt cho nàng, lau luôn tay của nàng cho sạch sẽ. Nàng lén nhìn xuống cự vật kia, nó vẫn còn nhỏng đầu lên như hồi đầu không có dấu hiệu cụp xuống. Cô còn muốn thêm sao? Diệp Hải Lan mĩm cười cúi xuống hôn lên môi nàng, tay ôm lấy eo rồi nâng hai đùi Như Ý bế nàng lên. Nàng giật thót tim trợn tròn mắt nhìn cô, vẻ bối rối này làm Hải Lan không khỏi phì cười vì quá dễ thương. - Ưmmm !! Hahh ưh... Nhị gia-aa ~~Cô hơi nâng Như Ý lên cảm thấy miệng huyệt ướt át đã chạm được vào đầu nấm của mình thì liền hạ tay xuống để nàng nuốt trọn côn thịt. Nàng rời môi cô ra không ngừng rên thở gấp gáp, tay ôm chặt cổ đối phương không dám buông ra. Hai tay cô gồng mạnh vì cứ nâng nàng như quả tạ, để nàng là người cử động cho cô dễ dàng đâm thúc.- Em đừng... Hahh... Xuất-
- Hiểu rồi, em sẽ xuất ra ngoài mà ~Mỗi lần làm tình đây như câu thần chú mà Diệp Hải Lan cũng phải thuộc nằm lòng. Cô hôn lên vai Như Ý, cướp lời của nàng, đảm bảo để nàng yên tâm hơn. ....Sau khi xong việc, cả hai nằm lại với nhau, kẻ này nằm gói gọn trong lòng người kia. Như Ý đưa ngón tay ra nghịch mấy đường chỉ tay trong lòng bàn tay của cô. - Chị còn mệt không? Hải Lan nhốm người dậy, tay xoa xoa cánh tay trần của nàng để lộ ra khỏi chăn. Như Ý khẽ lắc đầu, chuyển mình nằm ngửa ra. - Chị nói lão đại không muốn có con là sao? Anh ấy có nói rõ lí do không? Nàng trầm ngâm một lúc, đáp - Đại gia nói đây chưa phải lúc để sinh con, thời chiến loạn lạc chưa biết thế sự ra sao. Sợ sinh đứa trẻ ra lại gặp chuyện bất trắc.Cô nghe xong cũng ngẫm nghĩ một chút. Hải Bình nói cũng không phải không có lý, thời buổi này làm sao dám nói trước chuyện gì, cũng đâu dám chắc đất nước sẽ được thái bình hay không. Nhưng Hải Lan vẫn cảm thấy đây không phải là lí do chính trong chuyện này, gia đình khác thì chuyện trắc trở còn khó xoay chuyển nhưng còn nhà cô, tiền đồ có đủ còn sợ hậu duệ sẽ chịu thiệt thòi sao? - Nhưng anh ấy, không cho phép chị nói điều đó ra. Đại gia nói nếu có ai hỏi về chuyện này thì chị phải tự mình xử trí. Diệp Hải Lan càng nghe càng thấy chẳng lọt tai, mặt mũi càng nghiêm trọng hơn mà nhìn nàng. - Chuyện con cái là của chung, sao lão đại lại đùng đẩy sang để chị một mình giải quyết như vậy được? Như Ý lặng thinh nhìn cô. - Thảo nào nói ra người ta cũng chỉ nghĩ chị mới là người có vấn đề, ngay cả mẹ cũng không khỏi nghi ngờ rằng chị có bệnh.
- Nhị gia. Cô nghiêng đầu nhìn nữ nhân khổ sở bên cạnh, nàng cầm đuôi tóc của cô trên tay xoay xoay. - Hay em... Giúp chị mang thai nhé? Diệp Hải Lan kinh ngạc trước lời đề nghị này của chị dâu. Cô dần rút cánh tay đang gối đầu cho nàng lại, hai tay khoanh lại với nhau, mắt nhìn thẳng về kệ tủ dưới chân giường. - Sao có thể vậy được? Ai lại làm chuyện như thế?
- Chẳng phải có em sao? Từ lúc bắt đầu em đều làm mấy chuyện sai trái này với chị còn gì? Đúng là cô hay khơi nguồn cho những cuộc làm tình nồng nhiệt nhưng Hải Lan vẫn luôn nghĩ tới hậu quả khôn lường phía sau nếu không cẩn thận. Cô cũng chưa từng nghĩ sẽ để chị dâu sinh con cho mình. - Hay em sợ chị sẽ bắt em chịu trách nhiệm?
- Em không sợ chuyện đó, nếu là con của em em sẽ nuôi nấng và có trách nhiệm nghĩa vụ với mẹ đứa bé. Nhưng không thể nào là chị được. Ánh mắt nàng không rõ biểu tình, gương mặt đầy hoang mang, khó hiểu nhìn đối phương. - Chị là vợ của anh trai em.
- Đúng. Tôi là vợ của anh trai em, nhưng ngay từ đầu không phải em là kẻ coi thường đạo lí này hay sao? Lòng Như Ý chớm lên một tia tức giận cũng tự mình nhích qua một bên tránh khỏi đụng chạm với cô. - Em xin lỗi. Nhưng em chỉ muốn có con với người em yêu thôi. Nàng quay sang nhìn cô, mi mắt nàng đã đỏ lên từ lúc nào, nước mắt đọng trên mí, vài giọt cũng rơi xuống gò má hồng hào ấy. - Nói vậy là rõ rồi. Trước giờ tôi cũng chỉ là đồ chơi của em thôi, thứ để em thoả mãn dục vọng.
- Thiếu phu nhân? Không phải vậy mà! Chị khoan đi đã! Giọng nàng run lên, rít lớn như muốn thoát ra khỏi căn phòng. Giận dỗi ra khỏi giường, cúi người nhặt từmg mảnh vải bị cô cởi bỏ trước đó rồi nhanh chân đi ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa cũng như dằn vào mặt Hải Lan. Cô có muốn đuổi theo cũng chẳng kịp, vò đầu khổ sở quay vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me