Bhtt Tam Luyen Futanari Y X Lan
Từ ngày hôm nay Như Ý cũng sẽ không còn ở Diệp gia vì nàng và Hải Bình đã ly hôn, nên nàng sẽ quay về tiệm vải ở cùng cha mẹ đợi đến khi Hải Lan đi Thiểm Tây về sẽ chính thức cưới nàng làm vợ, sau đó cả hai sẽ có mái ấm riêng của mình.Chuyện cưới xin của cả hai cũng cần phải có thời gian, đâu phải ai cũng có thể bình tĩnh chấp nhận chuyện yêu đương kì quặc này, từ chị dâu em chồng lại trở thành người yêu của nhau, không thể ngăn thiên hạ có nhiều suy nghĩ không chín chắn.Còn ba ngày nữa sẽ đến ngày cô cùng Tư lệnh đi Thiểm Tây, trước khi đi hai người quyết định ghé sang tiệm vải Ý Thanh, nhà mẹ đẻ nàng để tỏ bày chuyện của hai người.Hải Lan không mấy thoải mái, nàng nhận thấy rằng cô cứ có gì đó gò bó, căng thẳng từ lúc lên xe sang nhà mình. Tay cô cứ cào cấu quần tây, mặt đủ loại biểu cảm, có khi lại nghe cô thở phào mấy tiếng. Như Ý biết mọi thứ bây giờ đã đổi thay, cô hiện tại đang ở một cương vị khác nên Hải Lan có bồn chồn lo lắng cũng không trách được. Nàng giữ lấy bàn tay bối rối kia của cô, dịu dàng nói- Em làm sao vậy? Lo lắng quá à? Không phải lần trước đã gặp cha mẹ chị rồi sao?
- Lần trước là khác lần này là khác. Nè, cha mẹ chị lúc giận lên trông như thế nào vậy?Như Ý bĩu môi, mắt lườm tới lui như nhớ lại lúc hai vị phụ huynh tức giận, nói- Mẹ của chị thì rất ít khi tức giận, bà rất ôn hoà. Nếu mẹ có giận thì cũng không ai biết được, mẹ sẽ để trong lòng. Còn cha chị thì mỗi lần ông giận lên thì cả mặt đều đỏ lên trông rất đáng sợ, đôi mắt ông trừng trừng nhìn thẳng vào mắt chị, ông cũng hay phạt bằng roi mỗi khi bọn chị phạm sai.Nghe đến đây mặt cô đã không còn giọt máu, trời tháng chạp vẫn còn cái buốt cái lạnh nhưng trên mặt cô đã lấm tấm mồ hôi lạnh, nuốt khan không ngừng, đôi mắt ánh lên nỗi kinh hoàng. - Như Ý, lát nữa qua đó... em lỡ nói điều gì không phải, có khi nào bác trai tẫn em luôn không?Dù biết bộ dạng sợ sệt lúc này của Hải Lan rất đáng thương nhưng cũng khiến nàng phải bật cười. Cô quay sang nhìn nàng đang yểu điệu che miệng cười khúc khích mà càng thêm hoang mang.- Sao chị lại cười? Em nghiêm túc mà.
- Chị xin lỗi chỉ là... Chị còn không nghĩ em lại sợ đến độ này, trước giờ chị có thấy em sợ cái gì đâu chứ? Họ là cha mẹ chị mà, chỉ cần em có biểu hiện tốt là được.
- Đương nhiên em phải lo sợ rồi, em phải qua được ải khó này thì mới rước cô dâu của em về được.
- Còn nếu không được thì sao?
- Phải làm cho được, em sẽ thuyết phục được hai bác chuyện của chúng mình. Nếu hai bác từ chối em sẽ mặt dày thêm, biến thành cái đuôi phiền phức lẽo đẽo theo phía sau, còn nếu không được nữa thì...
- Không được nữa thì sao?Nàng nhìn vẻ kiên quyết của Hải Lan, cô cắn môi day nhẹ, mắt nhìn đâm đâm về trước rồi quay sang nói với nàng.- Còn không được nữa, thì em sẽ cướp dâu luôn.Như Ý kinh động một phen, trố mắt nhìn đối phương, nàng lúng túng nhìn ra chú Lâm đang lái xe ở ghế trước. Cả hai nói gì tự nãy giờ chú ấy đều đã nghe hết, trong lòng chú thấy thế nào cũng không dám lên tiếng bình phẩm. Nàng nghiến răng giọng trầm xuống hỏi- Em đúng là ăn gan hùm rồi, quan minh chính đại đến nhà ngỏ lời với cha mẹ chị thì không dám còn mấy chuyện động trời như thế thì mặc sức làm càn? Em đã hỏi ý cô dâu có nguyện lòng theo em hay chưa?Trên môi nàng ẩn hiện ý cười đùa, véo nhẹ lên tay Hải Lan. Cô thầm cười ghé vào tai nàng thủ thỉ- Đã cướp rồi thì còn đợi chị đồng ý sao? Có nguyện lòng hay không thì chị cũng đã là của em rồi, có chạy đằng trời cũng không thoát nỗi.[Tiệm vải Ý Thanh]Ô tô dừng trước cửa, cả hai cùng tiến vào bên trong cửa tiệm lúc vẫn đang đông đúc. Khách khứa bên trong cũng không ít người nhận ra cả hai, họ ngó nghiêng xì xầm với nhau. Như Ý cũng không mấy quan tâm lắm, quay sang nói với chưởng quầy.- Ông bà chủ đâu rồi?
- Dạ ông bà chủ đang ở bên trong ạ.Nàng nắm tay Hải Lan đi qua những kệ hàng vải sặc sỡ, đi ngang qua dòng người thị phi ra đến sân phía sau rồi đi vòng vào nhà chính. Hai vị phụ huynh lớn tuổi đang ngồi ở bàn trà giữa nhà, thấy nàng bước vào bà mừng rỡ đứng dậy đi tới chỗ nàng. - Như Ý, là con về sao?
- Con đây ạ.Bà đi tới ôm chầm lấy cô con gái lâu ngày không gặp, biết nàng sống tốt bên nhà bên đó bà cũng rất vui nhưng chỉ vì xa con nên lòng có hơi trống vánh. Như Ý ôm mẹ mình trong vòng tay mà thấy an yên biết bao, đôi mi cong nàng khẽ động khi trước mặt là cha mình. Ông ngồi nghiêm nghị một chỗ không kích động, có trông thấy con gái về cũng không còn ra ngoài mừng nàng như mọi khi mà bây giờ là một cảm giác xa cách.- Con thưa hai bác ạ.
- Ờ Hải Lan sao con? Cha mẹ con khoẻ không?
- Dạ hai ông bà vẫn khoẻ ạ, nhà con có chút quà cuối năm muốn biếu hai bác.
- Ôi trời lại quà cáp khệ nệ nữa rồi.Lão phu nhân cũng rất niềm nở khi gặp lại Hải Lan, chào đón cô như lần đầu cô đến đây. Nhưng điều làm cho mọi người ngộp ngạt vẫn là vị tiền bối đang ngồi ở đằng kia, bà nói nhỏ vào tai nàng- Con qua đó thưa cha đi.
- Dạ.Như Ý đi tới trước cho cô đi phía sau nàng, tới trước mặt lão gia, đôi mắt ông đục ngầu nhìn cả hai qua cặp kính dày cọm đó trông càng thêm nghiêm khắc hơn.- Con thưa cha con mới về thăm nhà ạ.
- Con chào bác trai ạ, hôm nay cho phép con làm phiền nhà mình.Cô cũng khép nép, cúi đầu kính cẩn với ông. Đáp lại sự kính trọng đó là điệu cười hời hợt của ông lão.- Hừ! Không dám, nhị gia đến nhà chúng tôi đã là quý hoá rồi không dám nói là làm phiền hay không.Nói rồi ông cầm cây gặp bóng loáng chạm trỗ gồ ghề của mình rồi đứng lên, tay để ra sau lưng, lãnh đạm quay đi vào bên trong. Hai người chau mày nhìn nhau, biết là sẽ rất khó khăn rồi đây. Lão phu nhân đi tới, tay cầm túi đồ của cả hai vào ôn hoà bảo- Thôi các con lên tầng đi, nghỉ ngơi một lát nhé.
- Dạ, để con giúp mẹ nấu cơm trưa.
- Ờ ờ cũng được.Hải Lan nhận lại túi xách rồi cùng nàng lên tầng hai. Cô bước vào căn phòng của nàng, mọi thứ vẫn như vậy kể từ lần đầu tiên cô đặt chân đến. Nàng như được trở về nơi quen thuộc, thoải sức lăn lộn trên giường trong vui sướng, ôm gối cười khúc khích. Cô đi tới đặt túi đồ xuống, ngồi xuống giường nhìn nữ nhân nghịch ngợm này.- Chị vui đến vậy sao?Nàng gật gật đầu.- Cứ như chị thật sự trở về là chính mình vậy, ở đây chị sẽ ngủ được thẳng giấc hơn, có cảm giác an toàn hơn.Cô chồm người xuống, mặt gần mặt với nàng. Như Ý bắt đầu tinh nghịch trốn dưới chăn, cô ôm hẳn nàng vào lòng vạch tìm người đẹp đang trốn kia, cô vùi mặt vào hôn lấy nàng. - Sau này có nhà riêng của chúng ta rồi, nơi đó sẽ là nơi thứ hai mang lại cho chị cảm giác an toàn nhất, yên bình nhất.Như Ý môi cười tủm tỉm, chủ động ngước lên hôn vội lên môi cô. [Diệp phủ]Thủy Lai trở thành đại thiếu phu nhân của Diệp gia, dù là không được rước dâu linh đình như Như Ý nhưng cô thật sự không mong cầu gì hơn, dù sao được ở bên cạnh Lạc Lạc đã là hạnh phúc rồi. Buổi sáng Thủy Lai đã dạy từ rất sớm để lo toang công việc trong nhà, cô không biết trước đây nàng đã quán xuyến gia đình này như thế nào nhưng cô cũng sẽ làm theo những gì mà những người con dâu khác làm.Chuyện Diệp Hải Bình có lạnh nhạt với cô hay không cũng không phải là điều quá khó đoán. Anh không giữ khoảng cách với Thủy Lai nhưng cũng không quá tương tác với cô, cũng chỉ nói vài dăm ba câu. Con gái cũng ít được anh cưng nựng nhiều hay ẵm bồng trên tay, nhưng bây giờ có nói gì Thủy Lai cô cũng không được hối hận hay kêu ca với quyết định của mình. Cũng may còn có lão phu nhân và lão gia yêu thương cưng chiều Lạc Lạc nên cũng không quá hà khắc với cô, còn nghĩ là mình đã may mắn rồi.[Tiệm vải Ý Thanh]Xung quanh bây giờ ai nấy cũng bàn tán về con gái lớn của ông bà Ý Thanh, còn nói nàng không biết giữ nết na lại lam chạ với em chồng rồi ly hôn chồng, ai đời lại có nữ nhân nào mặt dày như nàng. Họ hễ gặp nhau thì lại tụ thành nhóm mà xì xào bàn tán không thôi, lão gia cũng không ít lần nghe khách mua ở tiệm mình nói ra nói vào nhưng ông chỉ biết nhẫn nhịn.Nhưng thời này giữa đàn ông và phụ nữ nếu đã không còn tình cảm nữa thì ly hôn cũng như giải thoát cho đôi bên. Không chỉ mỗi người đàn ông mà người phụ nữ cũng có quyền tiến thêm bước nữa hay an phận sống một mình, nếu có goá chồng thì vẫn có thể tìm thêm một người khác. Thời đại đã tiên tiến đến thế nhưng đối với các bậc tiền bối, thế hệ trước họ vẫn còn đinh ninh cái quy củ cứng nhắt về nghĩa chồng vợ, như đã là quan niệm ăn sâu vào đời sống. Đó là luật pháp của nhà nước, nhưng lệ làng vẫn còn chưa thoát ra được dù có nói là ly hôn gì gì đó thì người phụ nữ cũng sẽ phải chịu cảnh bị thiên hạ khinh miệt, gia đình bị tai tiếng.Lão gia đã rất giận khi biết tin người đề xuất ly hôn, người đưa hưu thư lại là con gái ngoan của mình. Trước đó hai ông bà cũng đã đến Diệp gia để giải bày nỗi khổ tâm của mình với thông gia, dù được ông bà Diệp cảm thông và hoàn toàn không toan tính gì nhưng người làm cha mẹ lại không thể dạy được con thế nào là đạo làm vợ, làm dâu con sao có thể không áy náy không thấy có lỗi được.Như Ý nàng về hẳn nhà mẹ đẻ sống trong khoảng thời gian này đương nhiên Hải Lan cũng sẽ đi theo nàng, cô cũng có thể không ở phủ nữa mà dọn sang ở hẳn với nàng, nhưng chưa thành vợ chồng dù cho cả hai đã thân mật hơi thế thì người lớn cũng không thể cho phép cả hai ở cùng với nhau. Cho nên Hải Lan chỉ có thể cắn răng chịu đựng, ban ngày thì còn được ở cạnh người đẹp nhưng đến chiều tối thì phải về nhà, còn nếu muốn ngủ lại thì phải mỗi người một chỗ riêng biệt.Nàng loay hoay trong bếp với mẹ để nấu cơm trưa, từ lúc Hải Lan đến đây cô chỉ mãi tò tò đi theo sau nàng nhưng lúc này nàng đang bận bịu nên cô không tiện vào, sợ sẽ gây cản trở hai người, thêm phiền phức nên chỉ đứng ngoài cửa lén lút ngó vào.Nàng trông thấy cô trong cảnh này không biết sao lại thấy đáng thương hết biết, thấy nàng ngó nhìn mình Hải Lan cong môi cười tươi vẫy vẫy tay. Như Ý đi tới ngó nghiêng xung quanh bảo- Sao em không ở trong phòng sao lại xuống đây làm gì?
- Em không biết làm gì hết, nên em đi tìm chị.Cô lí nhí nói lại, mắt chớp chớp nhìn nàng. Như Ý kéo cô sát lại hỏi nhỏ- Hải Lan bảnh bao, nghiêm túc của chị mọi ngày đâu rồi? Sao bây giờ em lại rụt rè như thế này?
- Em-em không biết.
- Nếu em cứ như vậy mãi thì cha sẽ thấy em là kẻ yếu ớt sẽ không tin tưởng em đâu đó, cả mẹ chị cũng vậy.Nghĩ lại cũng không sai, cô sang đây là để ghi điểm trong mắt hai vị người lớn mà, để thể hiện mình giỏi giang, chu đáo tạo niềm tin cho cả nhà nàng kia mà? - Hải Lan nghe chị nói, ở phía sau nhà có vài nhân công đang nhuộm vải đấy cũng có lão nhị em trai chị bên ngoài đó, hay là em ra đó nhờ em ấy chỉ dạy em cách kéo sợi và nhuộm vải, làm một lát sẽ quen thôi.
- Dạ được, em đi ngay.Nghe đến đây hai mắt cô sáng lên liền chạy đi ra phía sân sau nhà. Đúng thật là mọi người đang làm việc ở đây, các tấm vải lụa vừa được nhuộm màu đang phơi ở một dãy, bên ngoài sân còn đặt rất nhiều khung cửi giống cái ở trong phòng nàng, mọi người đang làm việc rất chăm chỉ, mỗi người một công đoạn để làm ra các thước vải tuyệt đẹp.Thường Bảo cũng đang tay liền tay làm việc, cậu trông thấy Hải Lan đang đứng đó thì cũng nhận ra cô là người mà mẹ mình đã nhắc tới.Người yêu của lão đại.Cậu tạm vắt xấp vải lên giàn rồi đi tới chỗ cô.- Chào cô, cô là Diệp nhị gia có phải không?
- Đúng vậy.
- Xin chào, tôi là Thường Bảo em trai của lão đại.
- Chào cậu.Cả hai chào hỏi nhau đôi ba câu khi lần đầu gặp mặt, so với hai cậu nhóc sinh đôi kia thì Thường Bảo có nét rất giống với Như Ý, mất là đôi mắt to tròn thâm tình ấy, đến cả nụ cười tươi của cậu cũng làm Hải Lan gợi nhớ đến nàng. - Ờm... Như Ý bảo tôi ra đây xem và học hỏi mọi người làm việc.
- Cô muốn học cách làm vải sao?
- Ờ, phải phải.
- Vậy nhị gia theo tôi.Thường Bảo không ngại dẫn cô đi tới chỗ mọi người, cậu nhiệt tình chỉ dẫn cho cô từng khâu để làm ra một mảnh vải. Hải Lan cũng rất chịu khó lắng nghe và ghi nhớ lại lời cậu nói.- Đây là vải dệt thoi, loại này được làm trên khung dệt, còn đây là con thoi được nối vào với các sợi để đan thành mảng. Cô nhìn người thợ đang ngồi ở khung cửi, với nhiều con thoi qua bàn tay khéo léo ấy, luồn lách qua những hàng dây mỏng trên khung để tạo nên một bề mặt vải mịn màng, đều đẹp.- Chỗ này chúng tôi đang nhuộm vải sau khi đã dệt xong.
- Nhúng trực tiếp vào chỗ màu đó sao?
- Đúng vậy, đó là nhúng vải còn bên kia là độn vải để nhuộm, hai cách này không khác gì nhau nhưng nhuộm độn thường được làm với số vải dệt thoi lớn.Hải Lan trông thấy số vải trắng kia đã được dệt xong rồi mang đi cho vào những chậu màu xanh đỏ tím vài, sau đó mang ra treo lên giá để phơi khô và thành phẩm là một dãy vải lụa sặc sỡ theo hàng thẳng tấp đẹp tuyệt.- Vậy Diệp nhị gia có muốn làm thử không?
- Làm chứ, tôi làm.Cô không ngần ngại liền xoắn tay áo lên bắt đầu vào việc, Hải Lan hăng hái nhuộm vải từ tấm này sang tấm khác, được sự chỉ dẫn của Thường Bảo và những người thợ thì cô cũng đã biết được cách làm và nó thú vị đến nhường nào nhưng cũng không kém phần công phu, bây giờ thì cô đã hiểu tại sao vải vóc lại đắc đỏ đến vậy.- Nè, vậy còn thứ phẩm ngoài kia thì sao? Tôi thấy có nhiều tấm vải dệt nhiều hoa văn và hình ảnh lắm, cái đó được làm từ công đoạn khác phải không?
- Đúng vậy, thêu hoa văn lên gấm hay dệt vải lụa để có được những thành phẩm sắc sảo, tinh tế thì người làm ra phải có tay nghề vững vàng và khéo léo lắm. Ở tiệm đa số đều là phái nữ dệt hoa văn, mẹ của tôi và lão đại mà dệt thì khỏi phải nói, không điêu ngoa nhưng có thể cả thành Bắc Bình này không ai qua được.Phải rồi, nàng xuất thân là khuê nữ Hàng Châu tài nghệ thêu thùa của nàng không phải tầm thường, gia đình nàng nhiều đời theo nghề dệt nên có thể nói Như Ý đã thành thạo từ nhỏ nay cả nhà nàng an cư ở đất Bắc Bình này được gần 5 năm lại trở thành tiệm vải nổi tiếng không kém cạnh những cửa hàng kì cựu khác.
_____Kể từ ngày nàng đã không còn là đại thiếu phu nhân nữa thì cũng đồng nghĩa Tiểu Tâm cũng không còn ai để hầu hạ, sau khi nàng ly hôn với đại gia Tiểu Tâm đã xin phép lão phu nhân cho nó được trở về làm việc ở xó bếp như trước không cần phải hầu hạ trong phủ. Nó buồn lắm, dù vẫn chăm chỉ làm việc nhưng cả ngày cứ ủ rũ không thôi. Tiểu Tâm hầu như đã quen với thói quen hằng ngày của mình trong việc hầu hạ Như Ý, không cực nhọc cũng không quá thảnh thơi nhưng nó thích được ở cạnh nàng, được nghe nàng chia sẻ đủ điều, dạy bảo nó nhiều cái trong cuộc sống mà nó không biết.Nhưng bù vào khoảng rầu rĩ đó thì cứ mỗi tuần Phùng Tất Lợi sẽ đến Diệp phủ thăm nó, cậu thường hẹn nó ra phía ngoài phủ để hỏi chuyện và mang nhiều đồ tốt cho nó, cả hai dần phát triển hơn khi Tất Lợi hôm đó tặng cho Tiểu Tâm một chiếc cài tóc hoa sứ trắng, nó thích lắm, ngắm nghía không thôi. Nhưng chàng dân quân tặng món quà này thì trong lòng hẳn có điều muốn tỏ bày, Tất Lợi lấy hết can đảm tiến tới gần với con bé thủ thỉ- Tiểu Tâm nè, anh thấy chúng ta cũng đã quen biết nhau lâu rồi, từ đầu khi anh chỉ đơn giản coi em như một người bạn, một đứa em gái nhưng... Nhưng giờ thì cảm xúc của anh nó mãng liệt hơn như vậy, anh rất ái mộ em, hay là... Hay là em cho anh cơ hội nha? Anh muốn làm bạn trai của em.Nó cả kinh nhìn Phùng Tất Lợi, tay đưa lên trán anh sờ sờ, nheo mắt nói- Trán anh đâu có nóng, sao anh lại nói sảng vậy?Cậu vừa thổ lộ xong tim còn đập muốn rơi ra ngoài, còn sợ Tiểu Tâm nó sẽ từ chối mình mà giờ thì nó còn tưởng người ta bị trúng gió mà nói bừa, tưởng đây là lời bông đùa hay sao? Tất Lợi ngớ người ra, nó làm cậu hụt hẫng và thẹn hết chỗ nói. Cậu kiên định nắm chặt tay nó nói- Anh không phải đang nói mê sảng gì đâu, anh nghiêm túc đó! Anh thật lòng thích em Tiểu Tâm, thích nhiều lắm! Anh muốn được làm bạn trai của em!Nó trố mắt nhìn cậu kinh ngạc, ấp úng nói- Anh-anh? Anh muốn... Yêu em sao?
- Phải, anh đã phải suy nghĩ rất nhiều rồi nên hôm nay anh mới lấy hết can đảm ra để thổ lộ với em. Tiểu Tâm em đồng ý nha? Anh biết em cũng có cảm giác với anh mà phải không?Bây giờ thì nó không nghĩ Phùng Tất Lợi đang nói đùa với nó, Tiểu Tâm rụt tay lại, đôi mắt trở nên bối rối, thẹn thùng đáp- Nhưng em... Em không biết, mình-mình có xứng với anh không.Cậu nói phải, trong quảng thời gian qua nó cũng đã dần có cảm xúc với cậu, cũng hay ngồi thẩn thờ mà tương tư nhưng khi tỉnh táo lại thì không dám nghĩ bay bổng chuyện gì quá đáng nữa, cố giữ đúng mực của mình thôi. - Anh biết em tự ti về xuất thân của mình, nhưng mây tầng nào thì gặp gió tầng đó thôi. Anh cũng không kém gì em, gia cảnh anh cũng không quá xung túc, anh tham gia quân đội không chỉ vì ước mơ mà vì kiếm thêm tiền để gửi về cho gia đình anh chan trải cuộc sống.
- Nhưng em... Em chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình.
- Anh hiểu, anh cũng chưa đủ can đảm để lấy vợ đâu. Anh muốn sau này anh có tiền đồ rồi thì anh sẽ cưới vợ, nhưng bây giờ anh phải lòng em mất rồi, em chưa muốn chúng ta kết hôn cũng không sao cả, cho nhau thời gian sẽ tốt hơn. Chỉ là... Anh muốn được ở gần bên em hơn thôi à.Tất Lợi mơn trớn nắm lấy bàn tay nhỏ của nó một lần nữa, bàn tay lắm nốt chai sần nhưng cậu cũng không hề để tâm tới. Tiểu Tâm khó xử nhìn đối phương, ruột gan nó nóng hết cả lên, bây giờ đến cả nói năn cũng khó.- Nếu em chưa nói liền bây giờ được thì, ngày mai hay ngày kia cũng được. Anh sẽ đợi em trả lời anh, được rồi. Em vào trong đi anh phải trở lại đơn vị đây, kẻo lạnh đấy.Nói rồi Phùng Tất Lợi buông tay nó ra, cậu vẫy tay vào nó như mọi khi. Lúc vừa quay lưng đi thì phía sau cậu đã nghe giọng nó thốt lên- Em đồng ý!Tiểu Tâm run rẩy không phải vì cái lạnh mà là vì cảm xúc bên trong rất hỗn tạp, đến khi cậu quay lưng đi thì nó theo con tim mình mà thốt lên rằng mình đồng ý, đồng ý làm bạn gái Phùng Tất Lợi. Cậu vui mừng khôn xiết chạy đến ôm lấy nó nhấc bổng lên không trung, cười hớn hở.- Cảm ơn em! Cảm ơn em Tiểu Tâm! Anh cảm ơn em!
- Lần trước là khác lần này là khác. Nè, cha mẹ chị lúc giận lên trông như thế nào vậy?Như Ý bĩu môi, mắt lườm tới lui như nhớ lại lúc hai vị phụ huynh tức giận, nói- Mẹ của chị thì rất ít khi tức giận, bà rất ôn hoà. Nếu mẹ có giận thì cũng không ai biết được, mẹ sẽ để trong lòng. Còn cha chị thì mỗi lần ông giận lên thì cả mặt đều đỏ lên trông rất đáng sợ, đôi mắt ông trừng trừng nhìn thẳng vào mắt chị, ông cũng hay phạt bằng roi mỗi khi bọn chị phạm sai.Nghe đến đây mặt cô đã không còn giọt máu, trời tháng chạp vẫn còn cái buốt cái lạnh nhưng trên mặt cô đã lấm tấm mồ hôi lạnh, nuốt khan không ngừng, đôi mắt ánh lên nỗi kinh hoàng. - Như Ý, lát nữa qua đó... em lỡ nói điều gì không phải, có khi nào bác trai tẫn em luôn không?Dù biết bộ dạng sợ sệt lúc này của Hải Lan rất đáng thương nhưng cũng khiến nàng phải bật cười. Cô quay sang nhìn nàng đang yểu điệu che miệng cười khúc khích mà càng thêm hoang mang.- Sao chị lại cười? Em nghiêm túc mà.
- Chị xin lỗi chỉ là... Chị còn không nghĩ em lại sợ đến độ này, trước giờ chị có thấy em sợ cái gì đâu chứ? Họ là cha mẹ chị mà, chỉ cần em có biểu hiện tốt là được.
- Đương nhiên em phải lo sợ rồi, em phải qua được ải khó này thì mới rước cô dâu của em về được.
- Còn nếu không được thì sao?
- Phải làm cho được, em sẽ thuyết phục được hai bác chuyện của chúng mình. Nếu hai bác từ chối em sẽ mặt dày thêm, biến thành cái đuôi phiền phức lẽo đẽo theo phía sau, còn nếu không được nữa thì...
- Không được nữa thì sao?Nàng nhìn vẻ kiên quyết của Hải Lan, cô cắn môi day nhẹ, mắt nhìn đâm đâm về trước rồi quay sang nói với nàng.- Còn không được nữa, thì em sẽ cướp dâu luôn.Như Ý kinh động một phen, trố mắt nhìn đối phương, nàng lúng túng nhìn ra chú Lâm đang lái xe ở ghế trước. Cả hai nói gì tự nãy giờ chú ấy đều đã nghe hết, trong lòng chú thấy thế nào cũng không dám lên tiếng bình phẩm. Nàng nghiến răng giọng trầm xuống hỏi- Em đúng là ăn gan hùm rồi, quan minh chính đại đến nhà ngỏ lời với cha mẹ chị thì không dám còn mấy chuyện động trời như thế thì mặc sức làm càn? Em đã hỏi ý cô dâu có nguyện lòng theo em hay chưa?Trên môi nàng ẩn hiện ý cười đùa, véo nhẹ lên tay Hải Lan. Cô thầm cười ghé vào tai nàng thủ thỉ- Đã cướp rồi thì còn đợi chị đồng ý sao? Có nguyện lòng hay không thì chị cũng đã là của em rồi, có chạy đằng trời cũng không thoát nỗi.[Tiệm vải Ý Thanh]Ô tô dừng trước cửa, cả hai cùng tiến vào bên trong cửa tiệm lúc vẫn đang đông đúc. Khách khứa bên trong cũng không ít người nhận ra cả hai, họ ngó nghiêng xì xầm với nhau. Như Ý cũng không mấy quan tâm lắm, quay sang nói với chưởng quầy.- Ông bà chủ đâu rồi?
- Dạ ông bà chủ đang ở bên trong ạ.Nàng nắm tay Hải Lan đi qua những kệ hàng vải sặc sỡ, đi ngang qua dòng người thị phi ra đến sân phía sau rồi đi vòng vào nhà chính. Hai vị phụ huynh lớn tuổi đang ngồi ở bàn trà giữa nhà, thấy nàng bước vào bà mừng rỡ đứng dậy đi tới chỗ nàng. - Như Ý, là con về sao?
- Con đây ạ.Bà đi tới ôm chầm lấy cô con gái lâu ngày không gặp, biết nàng sống tốt bên nhà bên đó bà cũng rất vui nhưng chỉ vì xa con nên lòng có hơi trống vánh. Như Ý ôm mẹ mình trong vòng tay mà thấy an yên biết bao, đôi mi cong nàng khẽ động khi trước mặt là cha mình. Ông ngồi nghiêm nghị một chỗ không kích động, có trông thấy con gái về cũng không còn ra ngoài mừng nàng như mọi khi mà bây giờ là một cảm giác xa cách.- Con thưa hai bác ạ.
- Ờ Hải Lan sao con? Cha mẹ con khoẻ không?
- Dạ hai ông bà vẫn khoẻ ạ, nhà con có chút quà cuối năm muốn biếu hai bác.
- Ôi trời lại quà cáp khệ nệ nữa rồi.Lão phu nhân cũng rất niềm nở khi gặp lại Hải Lan, chào đón cô như lần đầu cô đến đây. Nhưng điều làm cho mọi người ngộp ngạt vẫn là vị tiền bối đang ngồi ở đằng kia, bà nói nhỏ vào tai nàng- Con qua đó thưa cha đi.
- Dạ.Như Ý đi tới trước cho cô đi phía sau nàng, tới trước mặt lão gia, đôi mắt ông đục ngầu nhìn cả hai qua cặp kính dày cọm đó trông càng thêm nghiêm khắc hơn.- Con thưa cha con mới về thăm nhà ạ.
- Con chào bác trai ạ, hôm nay cho phép con làm phiền nhà mình.Cô cũng khép nép, cúi đầu kính cẩn với ông. Đáp lại sự kính trọng đó là điệu cười hời hợt của ông lão.- Hừ! Không dám, nhị gia đến nhà chúng tôi đã là quý hoá rồi không dám nói là làm phiền hay không.Nói rồi ông cầm cây gặp bóng loáng chạm trỗ gồ ghề của mình rồi đứng lên, tay để ra sau lưng, lãnh đạm quay đi vào bên trong. Hai người chau mày nhìn nhau, biết là sẽ rất khó khăn rồi đây. Lão phu nhân đi tới, tay cầm túi đồ của cả hai vào ôn hoà bảo- Thôi các con lên tầng đi, nghỉ ngơi một lát nhé.
- Dạ, để con giúp mẹ nấu cơm trưa.
- Ờ ờ cũng được.Hải Lan nhận lại túi xách rồi cùng nàng lên tầng hai. Cô bước vào căn phòng của nàng, mọi thứ vẫn như vậy kể từ lần đầu tiên cô đặt chân đến. Nàng như được trở về nơi quen thuộc, thoải sức lăn lộn trên giường trong vui sướng, ôm gối cười khúc khích. Cô đi tới đặt túi đồ xuống, ngồi xuống giường nhìn nữ nhân nghịch ngợm này.- Chị vui đến vậy sao?Nàng gật gật đầu.- Cứ như chị thật sự trở về là chính mình vậy, ở đây chị sẽ ngủ được thẳng giấc hơn, có cảm giác an toàn hơn.Cô chồm người xuống, mặt gần mặt với nàng. Như Ý bắt đầu tinh nghịch trốn dưới chăn, cô ôm hẳn nàng vào lòng vạch tìm người đẹp đang trốn kia, cô vùi mặt vào hôn lấy nàng. - Sau này có nhà riêng của chúng ta rồi, nơi đó sẽ là nơi thứ hai mang lại cho chị cảm giác an toàn nhất, yên bình nhất.Như Ý môi cười tủm tỉm, chủ động ngước lên hôn vội lên môi cô. [Diệp phủ]Thủy Lai trở thành đại thiếu phu nhân của Diệp gia, dù là không được rước dâu linh đình như Như Ý nhưng cô thật sự không mong cầu gì hơn, dù sao được ở bên cạnh Lạc Lạc đã là hạnh phúc rồi. Buổi sáng Thủy Lai đã dạy từ rất sớm để lo toang công việc trong nhà, cô không biết trước đây nàng đã quán xuyến gia đình này như thế nào nhưng cô cũng sẽ làm theo những gì mà những người con dâu khác làm.Chuyện Diệp Hải Bình có lạnh nhạt với cô hay không cũng không phải là điều quá khó đoán. Anh không giữ khoảng cách với Thủy Lai nhưng cũng không quá tương tác với cô, cũng chỉ nói vài dăm ba câu. Con gái cũng ít được anh cưng nựng nhiều hay ẵm bồng trên tay, nhưng bây giờ có nói gì Thủy Lai cô cũng không được hối hận hay kêu ca với quyết định của mình. Cũng may còn có lão phu nhân và lão gia yêu thương cưng chiều Lạc Lạc nên cũng không quá hà khắc với cô, còn nghĩ là mình đã may mắn rồi.[Tiệm vải Ý Thanh]Xung quanh bây giờ ai nấy cũng bàn tán về con gái lớn của ông bà Ý Thanh, còn nói nàng không biết giữ nết na lại lam chạ với em chồng rồi ly hôn chồng, ai đời lại có nữ nhân nào mặt dày như nàng. Họ hễ gặp nhau thì lại tụ thành nhóm mà xì xào bàn tán không thôi, lão gia cũng không ít lần nghe khách mua ở tiệm mình nói ra nói vào nhưng ông chỉ biết nhẫn nhịn.Nhưng thời này giữa đàn ông và phụ nữ nếu đã không còn tình cảm nữa thì ly hôn cũng như giải thoát cho đôi bên. Không chỉ mỗi người đàn ông mà người phụ nữ cũng có quyền tiến thêm bước nữa hay an phận sống một mình, nếu có goá chồng thì vẫn có thể tìm thêm một người khác. Thời đại đã tiên tiến đến thế nhưng đối với các bậc tiền bối, thế hệ trước họ vẫn còn đinh ninh cái quy củ cứng nhắt về nghĩa chồng vợ, như đã là quan niệm ăn sâu vào đời sống. Đó là luật pháp của nhà nước, nhưng lệ làng vẫn còn chưa thoát ra được dù có nói là ly hôn gì gì đó thì người phụ nữ cũng sẽ phải chịu cảnh bị thiên hạ khinh miệt, gia đình bị tai tiếng.Lão gia đã rất giận khi biết tin người đề xuất ly hôn, người đưa hưu thư lại là con gái ngoan của mình. Trước đó hai ông bà cũng đã đến Diệp gia để giải bày nỗi khổ tâm của mình với thông gia, dù được ông bà Diệp cảm thông và hoàn toàn không toan tính gì nhưng người làm cha mẹ lại không thể dạy được con thế nào là đạo làm vợ, làm dâu con sao có thể không áy náy không thấy có lỗi được.Như Ý nàng về hẳn nhà mẹ đẻ sống trong khoảng thời gian này đương nhiên Hải Lan cũng sẽ đi theo nàng, cô cũng có thể không ở phủ nữa mà dọn sang ở hẳn với nàng, nhưng chưa thành vợ chồng dù cho cả hai đã thân mật hơi thế thì người lớn cũng không thể cho phép cả hai ở cùng với nhau. Cho nên Hải Lan chỉ có thể cắn răng chịu đựng, ban ngày thì còn được ở cạnh người đẹp nhưng đến chiều tối thì phải về nhà, còn nếu muốn ngủ lại thì phải mỗi người một chỗ riêng biệt.Nàng loay hoay trong bếp với mẹ để nấu cơm trưa, từ lúc Hải Lan đến đây cô chỉ mãi tò tò đi theo sau nàng nhưng lúc này nàng đang bận bịu nên cô không tiện vào, sợ sẽ gây cản trở hai người, thêm phiền phức nên chỉ đứng ngoài cửa lén lút ngó vào.Nàng trông thấy cô trong cảnh này không biết sao lại thấy đáng thương hết biết, thấy nàng ngó nhìn mình Hải Lan cong môi cười tươi vẫy vẫy tay. Như Ý đi tới ngó nghiêng xung quanh bảo- Sao em không ở trong phòng sao lại xuống đây làm gì?
- Em không biết làm gì hết, nên em đi tìm chị.Cô lí nhí nói lại, mắt chớp chớp nhìn nàng. Như Ý kéo cô sát lại hỏi nhỏ- Hải Lan bảnh bao, nghiêm túc của chị mọi ngày đâu rồi? Sao bây giờ em lại rụt rè như thế này?
- Em-em không biết.
- Nếu em cứ như vậy mãi thì cha sẽ thấy em là kẻ yếu ớt sẽ không tin tưởng em đâu đó, cả mẹ chị cũng vậy.Nghĩ lại cũng không sai, cô sang đây là để ghi điểm trong mắt hai vị người lớn mà, để thể hiện mình giỏi giang, chu đáo tạo niềm tin cho cả nhà nàng kia mà? - Hải Lan nghe chị nói, ở phía sau nhà có vài nhân công đang nhuộm vải đấy cũng có lão nhị em trai chị bên ngoài đó, hay là em ra đó nhờ em ấy chỉ dạy em cách kéo sợi và nhuộm vải, làm một lát sẽ quen thôi.
- Dạ được, em đi ngay.Nghe đến đây hai mắt cô sáng lên liền chạy đi ra phía sân sau nhà. Đúng thật là mọi người đang làm việc ở đây, các tấm vải lụa vừa được nhuộm màu đang phơi ở một dãy, bên ngoài sân còn đặt rất nhiều khung cửi giống cái ở trong phòng nàng, mọi người đang làm việc rất chăm chỉ, mỗi người một công đoạn để làm ra các thước vải tuyệt đẹp.Thường Bảo cũng đang tay liền tay làm việc, cậu trông thấy Hải Lan đang đứng đó thì cũng nhận ra cô là người mà mẹ mình đã nhắc tới.Người yêu của lão đại.Cậu tạm vắt xấp vải lên giàn rồi đi tới chỗ cô.- Chào cô, cô là Diệp nhị gia có phải không?
- Đúng vậy.
- Xin chào, tôi là Thường Bảo em trai của lão đại.
- Chào cậu.Cả hai chào hỏi nhau đôi ba câu khi lần đầu gặp mặt, so với hai cậu nhóc sinh đôi kia thì Thường Bảo có nét rất giống với Như Ý, mất là đôi mắt to tròn thâm tình ấy, đến cả nụ cười tươi của cậu cũng làm Hải Lan gợi nhớ đến nàng. - Ờm... Như Ý bảo tôi ra đây xem và học hỏi mọi người làm việc.
- Cô muốn học cách làm vải sao?
- Ờ, phải phải.
- Vậy nhị gia theo tôi.Thường Bảo không ngại dẫn cô đi tới chỗ mọi người, cậu nhiệt tình chỉ dẫn cho cô từng khâu để làm ra một mảnh vải. Hải Lan cũng rất chịu khó lắng nghe và ghi nhớ lại lời cậu nói.- Đây là vải dệt thoi, loại này được làm trên khung dệt, còn đây là con thoi được nối vào với các sợi để đan thành mảng. Cô nhìn người thợ đang ngồi ở khung cửi, với nhiều con thoi qua bàn tay khéo léo ấy, luồn lách qua những hàng dây mỏng trên khung để tạo nên một bề mặt vải mịn màng, đều đẹp.- Chỗ này chúng tôi đang nhuộm vải sau khi đã dệt xong.
- Nhúng trực tiếp vào chỗ màu đó sao?
- Đúng vậy, đó là nhúng vải còn bên kia là độn vải để nhuộm, hai cách này không khác gì nhau nhưng nhuộm độn thường được làm với số vải dệt thoi lớn.Hải Lan trông thấy số vải trắng kia đã được dệt xong rồi mang đi cho vào những chậu màu xanh đỏ tím vài, sau đó mang ra treo lên giá để phơi khô và thành phẩm là một dãy vải lụa sặc sỡ theo hàng thẳng tấp đẹp tuyệt.- Vậy Diệp nhị gia có muốn làm thử không?
- Làm chứ, tôi làm.Cô không ngần ngại liền xoắn tay áo lên bắt đầu vào việc, Hải Lan hăng hái nhuộm vải từ tấm này sang tấm khác, được sự chỉ dẫn của Thường Bảo và những người thợ thì cô cũng đã biết được cách làm và nó thú vị đến nhường nào nhưng cũng không kém phần công phu, bây giờ thì cô đã hiểu tại sao vải vóc lại đắc đỏ đến vậy.- Nè, vậy còn thứ phẩm ngoài kia thì sao? Tôi thấy có nhiều tấm vải dệt nhiều hoa văn và hình ảnh lắm, cái đó được làm từ công đoạn khác phải không?
- Đúng vậy, thêu hoa văn lên gấm hay dệt vải lụa để có được những thành phẩm sắc sảo, tinh tế thì người làm ra phải có tay nghề vững vàng và khéo léo lắm. Ở tiệm đa số đều là phái nữ dệt hoa văn, mẹ của tôi và lão đại mà dệt thì khỏi phải nói, không điêu ngoa nhưng có thể cả thành Bắc Bình này không ai qua được.Phải rồi, nàng xuất thân là khuê nữ Hàng Châu tài nghệ thêu thùa của nàng không phải tầm thường, gia đình nàng nhiều đời theo nghề dệt nên có thể nói Như Ý đã thành thạo từ nhỏ nay cả nhà nàng an cư ở đất Bắc Bình này được gần 5 năm lại trở thành tiệm vải nổi tiếng không kém cạnh những cửa hàng kì cựu khác.
_____Kể từ ngày nàng đã không còn là đại thiếu phu nhân nữa thì cũng đồng nghĩa Tiểu Tâm cũng không còn ai để hầu hạ, sau khi nàng ly hôn với đại gia Tiểu Tâm đã xin phép lão phu nhân cho nó được trở về làm việc ở xó bếp như trước không cần phải hầu hạ trong phủ. Nó buồn lắm, dù vẫn chăm chỉ làm việc nhưng cả ngày cứ ủ rũ không thôi. Tiểu Tâm hầu như đã quen với thói quen hằng ngày của mình trong việc hầu hạ Như Ý, không cực nhọc cũng không quá thảnh thơi nhưng nó thích được ở cạnh nàng, được nghe nàng chia sẻ đủ điều, dạy bảo nó nhiều cái trong cuộc sống mà nó không biết.Nhưng bù vào khoảng rầu rĩ đó thì cứ mỗi tuần Phùng Tất Lợi sẽ đến Diệp phủ thăm nó, cậu thường hẹn nó ra phía ngoài phủ để hỏi chuyện và mang nhiều đồ tốt cho nó, cả hai dần phát triển hơn khi Tất Lợi hôm đó tặng cho Tiểu Tâm một chiếc cài tóc hoa sứ trắng, nó thích lắm, ngắm nghía không thôi. Nhưng chàng dân quân tặng món quà này thì trong lòng hẳn có điều muốn tỏ bày, Tất Lợi lấy hết can đảm tiến tới gần với con bé thủ thỉ- Tiểu Tâm nè, anh thấy chúng ta cũng đã quen biết nhau lâu rồi, từ đầu khi anh chỉ đơn giản coi em như một người bạn, một đứa em gái nhưng... Nhưng giờ thì cảm xúc của anh nó mãng liệt hơn như vậy, anh rất ái mộ em, hay là... Hay là em cho anh cơ hội nha? Anh muốn làm bạn trai của em.Nó cả kinh nhìn Phùng Tất Lợi, tay đưa lên trán anh sờ sờ, nheo mắt nói- Trán anh đâu có nóng, sao anh lại nói sảng vậy?Cậu vừa thổ lộ xong tim còn đập muốn rơi ra ngoài, còn sợ Tiểu Tâm nó sẽ từ chối mình mà giờ thì nó còn tưởng người ta bị trúng gió mà nói bừa, tưởng đây là lời bông đùa hay sao? Tất Lợi ngớ người ra, nó làm cậu hụt hẫng và thẹn hết chỗ nói. Cậu kiên định nắm chặt tay nó nói- Anh không phải đang nói mê sảng gì đâu, anh nghiêm túc đó! Anh thật lòng thích em Tiểu Tâm, thích nhiều lắm! Anh muốn được làm bạn trai của em!Nó trố mắt nhìn cậu kinh ngạc, ấp úng nói- Anh-anh? Anh muốn... Yêu em sao?
- Phải, anh đã phải suy nghĩ rất nhiều rồi nên hôm nay anh mới lấy hết can đảm ra để thổ lộ với em. Tiểu Tâm em đồng ý nha? Anh biết em cũng có cảm giác với anh mà phải không?Bây giờ thì nó không nghĩ Phùng Tất Lợi đang nói đùa với nó, Tiểu Tâm rụt tay lại, đôi mắt trở nên bối rối, thẹn thùng đáp- Nhưng em... Em không biết, mình-mình có xứng với anh không.Cậu nói phải, trong quảng thời gian qua nó cũng đã dần có cảm xúc với cậu, cũng hay ngồi thẩn thờ mà tương tư nhưng khi tỉnh táo lại thì không dám nghĩ bay bổng chuyện gì quá đáng nữa, cố giữ đúng mực của mình thôi. - Anh biết em tự ti về xuất thân của mình, nhưng mây tầng nào thì gặp gió tầng đó thôi. Anh cũng không kém gì em, gia cảnh anh cũng không quá xung túc, anh tham gia quân đội không chỉ vì ước mơ mà vì kiếm thêm tiền để gửi về cho gia đình anh chan trải cuộc sống.
- Nhưng em... Em chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình.
- Anh hiểu, anh cũng chưa đủ can đảm để lấy vợ đâu. Anh muốn sau này anh có tiền đồ rồi thì anh sẽ cưới vợ, nhưng bây giờ anh phải lòng em mất rồi, em chưa muốn chúng ta kết hôn cũng không sao cả, cho nhau thời gian sẽ tốt hơn. Chỉ là... Anh muốn được ở gần bên em hơn thôi à.Tất Lợi mơn trớn nắm lấy bàn tay nhỏ của nó một lần nữa, bàn tay lắm nốt chai sần nhưng cậu cũng không hề để tâm tới. Tiểu Tâm khó xử nhìn đối phương, ruột gan nó nóng hết cả lên, bây giờ đến cả nói năn cũng khó.- Nếu em chưa nói liền bây giờ được thì, ngày mai hay ngày kia cũng được. Anh sẽ đợi em trả lời anh, được rồi. Em vào trong đi anh phải trở lại đơn vị đây, kẻo lạnh đấy.Nói rồi Phùng Tất Lợi buông tay nó ra, cậu vẫy tay vào nó như mọi khi. Lúc vừa quay lưng đi thì phía sau cậu đã nghe giọng nó thốt lên- Em đồng ý!Tiểu Tâm run rẩy không phải vì cái lạnh mà là vì cảm xúc bên trong rất hỗn tạp, đến khi cậu quay lưng đi thì nó theo con tim mình mà thốt lên rằng mình đồng ý, đồng ý làm bạn gái Phùng Tất Lợi. Cậu vui mừng khôn xiết chạy đến ôm lấy nó nhấc bổng lên không trung, cười hớn hở.- Cảm ơn em! Cảm ơn em Tiểu Tâm! Anh cảm ơn em!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me