Bhtt Tham Phan Ngong Cuong Bi Sep De Dau Cuoi Co
Tiêu Đông Vũ: -Những bằng chứng từ phía công tố viên, luật sư còn muốn nói gì không? Thằng nhóc hôm cầm đầu để ý kĩ vào vị thẩm phán rõ ràng rất giống con nhỏ hôm trước tự nhận lão Hiên, rõ là nó cảm thấy nó bị chơi rồi không ngờ được nó bên ngoài lúc nào cũng dùng tiền cho người khác đứng ra lãnh hậu quả mình gây ra bây giờ lại bị một thẩm phán tính kế như vậy, tay nó nắm chặc ánh mắt không cam tâm, cơ thể run lên do giận dữ. Không kiềm chế liền cầm chiếc ghế ném thẳng về phía thẩm phán, mọi người hoảng hốt ngăn lại nhưng nó vẫn vùng vẫy la hét. -Mày dám chơi tao, thẩm phán đi cấu kết với con nhà quê để hãm hại tao, tao phải giết mày.. Tiêu Đông Vũ bị chiếc ghế ném tới không chút cử động, chiếc ghế lệch sang 1 bên khién một bên mặt của cô bị xước. Cô không nhanh không chậm lật hồ sơ ra giọng đều đều nói. Tiêu Đông Vũ: -Bị đơn Tống Hụy sẽ bị thêm vào ghi chú là có hành vi hành hung đối với hội đồng xét xử, gây náo loạn ở phiên tòa. Nếu cậu muốn nói tôi cố tình gài bẫy cậu thì mong cậu phải đưa ra bằng chứng xác thực nếu không sẽ bị lập vào việc vu khống. Cảm thấy mọi chuyện bắt đầu đi quá xa cuối cùng bên đâm đơn xin rút lại đơn kiện mong sẽ được giảng hòa cho mọi chuyện được yên ổn, bọn họ hình như đã thỏa thuận sẽ bồi thường. Nếu để cô tuyên án chắc sẽ rất nặng vẫn là không nên đắc tội.-----------------------------------------Đàm Ánh Nguyệt: -Chị Tiêu mặt chị bị xước rồi sẽ để lại sẹo mất, chết rồi máu chảy rồi phải làm sao đây phải làm saoTiêu Đông Vũ nhìn mà chán nản trợ lý của mình đang luống cuống chỉ là một vết xước cũng không cần như vậy chứ. Ngay sau đó tiếng cánh cửa được mở ra Vân Tịnh bước vào một cách điềm tĩnh tiến tới cầm chiếc túi trên tay lấy ra dụng cụ giúp Đông Vũ sát trùng vết thương. Vân Tịnh: -Trợ lý Đàm đừng có mà luống cuống như vậy, phải tìm đồ xử lý vết thương cho thẩm phán Tiêu trước tiên. Vừa nãy thật cô như chết đứng khi đang trong phòng họp có người vào báo cáo rằng ở phòng xét xử của Tiêu Đông Vũ xảy ra chuyện, bị đơn kích động ném ghế vào làm Đông Vũ bị thương chính là rất lo lắng trong lòng mà mua bông băng và thuốc cho Tiêu Đông Vũ. May là không bị quá nặng chỉ là cả một vết xước khá dài trên gò má của Tiêu Đông Vũ khiến Vân Tịnh có chút xót gương mặt như vậy sao có thể có vết sẹo được thực không tốt chứ nào. Động tác cẩn thận tỉ mỉ mà sát trùng cho Tiêu Đông Vũ, sau liền dán miếng băng bảo vệ tránh bụi bẩn cho đối phương. Vân Tịnh: -Coi như tôi báo đáp hôm trước giúp tôi, tại sao lại không tránh... Tiêu Đông Vũ: -Không cần thiết, làm vậy thì mới giải quyết được nếu sợ hãi tránh đi chính là thừa nhận. Vân Tịnh: -Kì quặc! Cho dù thế nào tôi cũng cho người giải quyết chuyện rồi, người của Vân Tịnh tôi đến cũng lượt mấy đứa nhóc đó làm bị thương. Tiêu Đông Vũ: -Tùy sếp xử lý, nhưng bọn chúng như vậy thì cũng ít nhất bị lao động công ích thôi.Vân Tịnh chỉ nhìn Đông Vũ một lát thở dài mà đứng dậy dọn dẹp bông y tế dính máu, trợ lý Đàm cũng đem nước vào trong cho Tiêu Đông Vũ vì tới giờ cô ấy phải uống thuốc và đưa cho Vân Tịnh một ly trà nóng, song cũng giành lấy túi đựng bông băng bẩn mà giúp Vân Tịnh vứt rác. Tiêu Đông Vũ được Vân Tịnh ép về sớm vốn tính tăng ca xem thêm hồ sơ, đành phải đến bệnh viện để xem lại tình trạng sức khỏe của con nhóc đó vừa đến hành lang thì thấy vài y tá rất hối hả chạy đến nói với Tiêu Đông Vũ. -Thẩm phán Tiêu, cô đây rồi... Nại Minh.. con bé bỏ trốn khỏi bệnh viện rồi. -Cô nói cái gì tại sao không gọi cho tôi. -Chúng tôi cứ nghĩ cô bé sau điều trị chỉ đi hóng gió hay dạo thôi nhưng tới chiều tối chúng tôi tìm kiếm khắp nơi không thấy em ấy. Tiêu Đông Vũ không ngờ con bé này dám bỏ trốn như vậy có thể đi đâu chứ, cô vội vàng cầm điện thoại gọi cho Giang Chỉ thông báo cho người đi tìm kiếm bản thân cô cũng chạy đi tìm ở những nơi có khả năng nhất. Ở nhà Tiểu Kiều gọi cho Đông Vũ đến cháy cả máy, chẳng phải hôm nay chị ấy nói sẽ về sớm sao nhưngq tới giờ này gọi còn không bắt máy. Tiểu Kiều gọi cho trợ lý Đàm thì em ấy lại nói chị ấy đã về từ sớm rồi."Tiêu Đông Vũ, chị làm gì đến giờ còn chưa về, lo qua không biết có bị kiệt sức hay gì không nữa." -------------------------------------------Vân Tịnh: -Sao thế trợ lý Đàm, thẩm phán Tiêu có việc gì à?Cô đi vào toilet thì vô tình nghe được nên chỉ hỏi qua loa, cùng lắm tên đó lại đi đâu đó làm chuyện điên khùng thôi. Đàm Ánh Nguyệt vẻ mặt lo lắng nhìn Vân Tịnh. Ánh Nguyệt: -Chị Tiêu cho dù bận đến mấy sẽ không bao giờ chơi trò mất tích như vậy. Chị ấy có thể gặp chuyện gì rồi. Vân Tịnh: -Sao có thể... " Chả lẽ bọn nhóc đó trả thù cô ấy, ở phòng xét xử thì đã xước cả mặt chả lẽ ...."Tiếng chuông điện thoại lại vang lên dữ dội, là số lạ điện đến Vân Tịnh không tự chủ mà bắt máy bên đầu dây bên kia là giọng nói gấp gáp của Giang Chỉ. Giang Chỉ: -Vân Tịnh là cậu phải không, cậu có đang ở tòa án không.. cậu giúp tôi với Tiêu Đông Vũ tôi nghĩ cậu ta sẽ gặp chuyện mất!Vân Tịnh: -Là sao chuyện gì xảy ra với cô ấyGiang Chỉ: -Nại Minh bỏ trốn từ chiều tối đến giờ chúng tôi phân nhau ra đi tìm, cậu ấy vừa gọi lại cho tôi thì nghe âm thầm la hét liền ngắt máy. Tôi nghĩ Đông Vũ đang ở nhà của Nại Minh chúng tôi đang chạy sang đó sợ không kịp mất.Vân Tịnh: -Mau gửi địa chỉ sang cho tôi nhanh lên. Nghe đến đây tai của Vân Tịnh muốn ù đi rồi, tình hình gia đình đó phức tạp như vậy nếu ẩu đả xảy ra thì Tiêu Đông Vũ gặp chuyện mất. Cô cùng Ánh Nguyệt mau chóng đến nơi, Vân Tịnh chạy ga hết mức như muốn va chạm xe người ta vậy, Ánh Nguyệt ngồi trên xe mà điếng người trong đầu toàn là ý niệm."Sếp ơi! Chị không chạy chậm lại là hai đứa mình gặp nguy chứ không phải sếp Tiêu đâu, trời ơii cứu tôi với. Chị ấy không biết phanh là gì à!"Đến nơi Vân Tịnh đạp phanh thật mạnh liền tiến vào khu của Nại Minh ở mà tìm kiếm. Nghe tiếng ồn ào hỗn loạn cô nhanh chóng đi đên thì thấy cảnh tượng thật đang sợ. Bên trong là sự hỗn độn đồ đạc bị đập vỡ sau đó là tiếng la khóc của bà Nại Minh, còn Tiêu Đông Vũ thì đang ôm Nại Minh lại tay cô chảy nhiều máu bê bết cả một vùng. Vân Tịnh liền tiến đến mà cố xem vết thương cho cô, máu chảy nhiều quá. Hình như là bị một cây kéo đâm vào tay, nhưng Tiêu Đông Vũ không quan tâm đến vết thương mà cố gắng trấn an Nại Minh. Nại Minh: -Tôi xin lỗi... hức. tôi xin lỗi tôi là đồ bỏ đi tôi vô dụng không ai cần tôi hết không ai muốn giúp đỡ tôi. Tiêu Đông Vũ: -Được rồi toàn nói lời xúi quẩy cứ khóc cho đã đi, hai cha con mấy người chơi lớn thật chơi cả hàng nóng. Tôi không phải thay em giải quyết rồi hay sao được rồi ra ngoài trước ở đây mảnh thủy tinh đâm cả vào người tôi rồi.Vân Tịnh nhìn vào đó tâm cô thắt lại, tới giờ còn đùa được với Nại Minh dỗ dành cô bé dìu con bé ra ngoài. Sau đó Giang Chỉ liền tới phía sau còn bắt được Nại Hùng, bà Nại Minh cũng chạy ra vừa khóc thương cho con trai lẫn cháu của mình. Tiêu Đông Vũ bắt đầu thở hơi dốc trán đầy mồ hôi, chắc cô mất hơi nhiều máu. Vân Tịnh: -Tiêu Đông Vũ cô mau nhanh chóng đi với tôi vào bệnh viện cô chảy máu nhiều quá, Giang Chỉ tôi phải đưa Đông Vũ và con bé vào bệnh viện ngay lập tức. Tiêu Đông Vũ: -Tôi không sao, tôi... Vân Tịnh: -Cô im đi mau theo tôi đây là lệnh cấp trên. Nhìn Vân Tịnh nghiêm túc như vậy ánh mắt đầy sự lo lắng và đau xót thì quay sang phân phối vài thứ sau đó cùng cô đi đến bệnh viện xử lý vết thương. Khi Đông Vũ cởi áo để khâu lại vết thương Vân Tịnh tim như thắt lại tay của cô bị thương khá sâu, vài chỗ trên người bị vài mảnh thuỷ tinh găm trên da thịt. Tiêu Đông Vũ không để ý đến vết thương mà tuỳ ý để bác sĩ khâu lại, còn cô thấy cả trăm cuộc gọi từ Tiểu Kiều thì gọi lại cho cô bảo rằng mình đang rất bận có thể không về trong vài tuần rồi nhờ Tiểu Kiều chăm sóc cho Vãn Ngôn giúp cô sau đó liền tắt máy. Tiêu Đông Vũ đột nhiên cảm thấy được cái chạm mát lạnh từ phía sau, Vân Tịnh ánh mắt nhìn vào vết thương vừa được băng bó kĩ càng mà chạm vào.Vân Tịnh: -Có đau lắm không?Tiêu Đông Vũ: -Không sao cám ơn cô.Vân Tịnh: -Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ông ta đả thương em sao?
Tiêu Đông Vũ ánh mắt có chút nhướng lên ngạc nhiên khi Vân Tịnh đổi xưng hô với cô. Tay cô chạm nhẹ vào tay của đối phương mà hạ giọng nói.
Tiêu Đông Vũ: -Chuyện khá dài thật ra......
.
.
.
Tiêu Đông Vũ sau khi tìm kiếm khắp nơi thì chỉ còn nhà của Nại Minh liền tìm tới, cô tính gọi chi viện từ Giang Chỉ thì nghe tiếng gào thét của Nại Minh.
-TÔI SẼ GIẾT ÔNG..
Cô nghe vậy không nghĩ nhiều mà chạy vào bên trong, Nại Minh đang nằm dưới sàn tay đang cầm chiếc kéo sắc nhọn đứng lên mà nhào vào người trước mặt chắn cho Nại Minh không đâm ba của mình, tay nắm chặc lấy tay của con bé nhưng lại bị đối phương kịch liệt chống đối, Nại Hùng tên khốn đó thấy mình sẽ gặp nguy hiểm liền đẩy mạnh cô và Nại Minh ngã sau đó bỏ chạy còn bà của cô bé chỉ biết đứng đó mà khóc than. Tiêu Đông Vũ ôm cô bé vào lòng vô tình nhìn dưới sàn là tấm ảnh gia đình bị đập vỡ nát, cô bé không muốn nói ra chỉ vì qua thương người nhà của mình. Sau trận dỗ dành thì Vân Tịnh đến có thể tóm gọn như vậy, cô cũng không ngờ trong một ngày lại bị thương đến hai lần.
.
.
.
Ở trong căn phòng của bệnh viện, Ánh Nguyệt nhìn Nại Minh sợ hãi ôm đầu sợ hãi cô cũng cố gắng trấn an cô bé.
-Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi tôi phải đi tự thú tôi đã giết người, hức.. tôi thật xấu xa không ai cần tôi cả
-Ngoan nào nghe tôi em sẽ được bảo vệ, thẩm phán Tiêu không có trách em.
Cô dùng hai tay ôm lấy má của Nại Minh nhìn vào cô bé nhẹ giọng dỗ dành, có vẻ trong cô có chút thấu cảm.
-Không phải em là một đứa trẻ ngoan, tôi biết em chỉ vì tiền mà phải thay những tên nhà giàu chịu oan, tôi cũng biết em rất thương bà nên mới tới tòa án cần sự giúp đỡ. Đừng khóc nữa được không mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nại Minh cảm thấy sự ấm áp từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ cảm thấy, từ lúc nhỏ mẹ đỡ rời bỏ cô, ba của cô thì nghiện rượu và cờ bạc lúc nào cũng đánh đập cô, sau này cô phải dùng mọi cách bán mạng mà kiếm tiền nhưng ông ta cảm thấy không đủ. Cô nhớ vừa nãy chính tay cô đã đâm Tiêu Đông Vũ, máu chảy khiến tay cô phải run rẩy.
-Nhưng nhưng tôi đã đả thương cô ấy có phải tôi sẽ phải chịu án hình sự không.
Tiêu Đông Vũ: -Con nhỏ như nhóc thì đả thương được ai.
Tiêu Đông Vũ cùng Vân Tịnh bước vào trong phòng cô giấu tay bị thương của mình xoa đầu cô nhóc.
Tiêu Đông Vũ: -Bớt có mà overthinking lại, chuyện này không liên quan đến nhóc sau này gáng trở thành người mà nhóc muốn coi như tôi cho nhóc nợ ân tình.
Vân Tịnh đứng phía sau chính là biết Đông Vũ đang nén đau, phải da thịt con người đau phải sắt thép. Tiêu Đông Vũ sau hồi an ủi Nại Minh thì phân phó cho Ánh Nguyệt vài chuyện rời khỏi.
Tiêu Đông Vũ: -Làm phiền sếp rồi, chị cứ về trước đi, ngày mai bàn chuyện này sau.
Cô cũng vô tình mà thay đổi cách xưng hô xoay lưng bỏ đi thì tay của Vân Tịnh nắm lại.
Vân Tịnh: -Chẳng phải em vừa nói sẽ không về nhà trong vài tuần sao. Qua chỗ tôi.
Tiêu Đông Vũ: -Hả?
Vân Tịnh kéo tay Tiêu Đông Vũ đi một mạch khiến Đông Vũ ngỡ ngàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me