Bhtt Tieu Thu Xin Tu Trong Yulsic
Hương vị không khí khiến người ta ảo mộng , để rồi khi cảnh sắc ngoài cánh cổng mở rộng trong tầm mắt làm cô không khỏi sững sờ. Trang viên nằm trên 1 ngọn đồi bao bọc bởi cánh rừng sơn trà trải dài qua 2 ngọn đồi lân cận , cánh rừng sơn trà đỏ mộng trong ánh sáng mông lung của bầu trời đêm sao giăng trên cao huyền ảo . Đom đóm như tinh linh bay lượn xa gần đầy ảo diệu , cơn gió lùa qua chập chờn cánh hoa sơn trà bồng bềnh bay lượn . "Nơi này là thật sao?!"Chính Du Lợi không thể tin nổi nơi này sao có thể tồn tại , không phải hiện tại 2 người lại xuyên về thế giới kia rồi đi???- Nơi này là rất lâu về trước Trịnh gia di sản , khi còn nhỏ gia gia đưa em đến đây cũng không thể tin tưởng ở thế giới hiện tại có thể còn 1 nơi như vậy . - Đúng là không thể tin được nơi này có thể tồn tại?Trước sự kinh ngạc của Du Lợi , Tú Nghiên vui vẻ tươi cười tay phải nâng lên chỉ về phía 2 ngọn đồi nơi xa .- 2 ngọn đồi kia là sau khi em tới mới thu mua lại , cả cánh rừng sơn trà đỏ này cũng là nhiều năm tái tạo mà ra . - Sao lại là sơn trà đỏ , không phải em thích cánh hoa bạch trà kia sao?- *vươn tay xoa má* "Ngàn dặm gắm hoa rước nàng" kia Du có thể cho em , hiện tại em chỉ có thể trải đỏ trăm dặm hồng sắc cầu thân có phải là ít ỏi quá không?!Lời nói của nàng thời khắc này như nhiệt hỏa rót vào mạch máu , trôi chảy toàn thân Du Lợi . Nụ cười ôn nhu , đôi mắt nâu thâm tình khóa chặt ánh mắt cô . Mơ sương phủ 1 tầng hơi nước , cổ họng nghẹn cứng không thốt nên lời .Nữ nhân ngốc này những năm qua đã dùng loại tâm tình gì để tạo nên nơi này , dùng tâm niệm mông lung tìm kiếm mình trong biển người . Thời gian 18 năm qua đằng đẵng trải qua từng ngày , nàng là như vậy tâm tình mênh mông như vậy ảo diệu như vậy tồn tại . Mình là có phúc phần gì mà khiến thiên địa đem nàng đến bên mình như vậy?Sương mờ đọng lại thành giọt lệ nóng hổi lăn dài trên , khiến tầm nhìn của Du Lợi càng thêm mông lung- Ngốc tử , thế nào lại không nói gì mà lại khóc nha~Tú Nghiên hơi nhón người hôn lên đôi mắt đẫm lệ của người thương , eo nàng liền bị cô ôm lấy siết chặt. - Em mới là ngốc tử ... Sao có thể .. 1 mình trải qua mông lung như vậy vì Du chứ... Đáng sao?Tú Nghiên yêu thương xoa tấm lưng rung rung của Du Lợi , thâm tâm ấm nóng không thôi .- Em tin mình sẽ tìm được Du , cũng tin có thể đem Du đến nơi này tam bái thiên địa tạ ơn Bọn họ cho chúng ta 1 đoạn duyên phận này . Yêu Du chính là điều em không chưa từng hiểu như thế nào bắt đầu , nhưng đời đời kiếp kiếp tìm được nhau chính là điều em nguyện ý bước . Quyền Du Lợi , Du có muốn bước cùng em không?-*lệ rơi* Muốn , trăm muốn vạn muốn ... Đời đời kiếp kiếp nên duyên , vươn tơ kết tóc đời đời trôi qua .Tú Nghiên hơi đẩy Du Lợi ra , cho đến khi 2 người lần nữa đối mặt đôi tay nàng nâng niu gương mặt cô đầy yêu thương .- Em yêu DuMôi mộng nhíp hôn thiêu đốt môi bạc mát lạnh , cái ôm siết chặt khóa 2 linh hồn thắt chặt vào nhau . Giữa khoảng hở môi hôn , thanh âm trầm khàn khàn xen lẫn thâm tình - Du yêu em .... Du yêu em ... Du yêu em ..Nỉ non tuyên thệ , không phải là cũng yêu như thể đáp trả . Mà là yêu - đơn độc 1 từ lại gắn kết trọn đời vạn kiếp ...Khi 2 người tách nhau môi hôn cùng ôm ấp , đối nhau giữa khoảng trời đêm đầy sao trăng sáng . Giữa vạn vật tinh linh bay lượng chóp nháy huyền ảo . Tam bái thiên địa chứng giám - Kế ước cùng nhau luân hồi , duyên kết đời đời kiếp kiếp . Yêu không cần vạn người nhìn ngắm , chỉ cần ta và nàng kết tóc trọn đời cùng nhau .
"Một đôi hỷ bào giữa rừng hoa tam bái thiên địa ,
Giữa bầu trời sao sáng từng đóa xoẹt qua .
1 ngày này rất nhiều khoảng thời gian cùng không gian về trước
Ta gặp nàng dưới tán cây cổ thụ trăm năm .
Khoảnh khắc trời đêm tinh linh bay lượn .
Một đôi mắt nhìn chạm khắc nhân duyên .
Định mệnh tương liên xoay tròn đầy hư ảo ,
Khế ước này ta cùng nàng cùng nguyện tơ duyên..."
÷÷÷÷÷÷÷CHÍNH VĂN HOÀN÷÷÷÷÷÷÷
Ps:HAPPY BIRTHDAY'NTD 11/12 MUAHHHHHHHHHHHH (=^-ω-^=)
**********************************
Au không biết chính văn kết thúc như vậy có hợp ý mn không?
Nhưng đây là kết thúc mà Au hy vọng có thể trải chút tâm tình , cũng như nhận định (riêng) của chính mình .
Một đoạn tình đôi lúc không cần bắt đầu hay kết thúc quá oanh liệt ... Mà có được bình yên để lắng đọng nếm trải tư vị vui-buồn-tương tư- hạnh phúc & đôi lúc có cả niềm đau ....
Nhưng đừng vì cái nhói (đau) đó mà đem mình vùi vào tuyệt vọng... Vì cuộc đời nói ngắn lại dài , tưởng dài lại chỉ là vài giây ... Hãy biết chính mình quý trọng , quả ngọt mới có thể gặt được cho mình ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me