TruyenFull.Me

Bhtt Tu Viet Nang Dan Ta Moi Ngay Phai Thap Huong Ba Lan

Tạ gia đã kinh doanh đồ cổ qua nhiều thế hệ, ngôi nhà gỗ cổ kính tuy đơn giản nhưng tạo không gian thoải mái, dễ chịu đã truyền qua nhiều đời. Tạ Lan là người thừa kế thứ mười hai, hiện tại ông cũng đã ngoài bảy mươi tuổi, dưới ông có một người con trai hơn ba mươi tuổi tên Tạ Anh Minh đã lập gia đình. Con dâu nhỏ hơn con trai ông ba tuổi - Mạn Giao Giao xuất thân không quyền quý nhưng là tiểu thư trong gia đình nhà gia giáo.

Đến thời điểm hiện tại Mạn Giao Giao đã mang thai được ba tháng, nàng như bị mòn rút tinh lực, thân thể kiệt quệ lại ăn uống cũng không vô. Tạ Anh Minh thương lão bà cực khổ, việc kinh doanh cũng tạm gác lại, ở nhà chăm bẵm cho nàng. 

Đến tháng thứ tư, Mạn Giao Giao bụng đau dữ dội như ai cầm dao đâm vào bụng nàng, Tạ Anh Minh vội vàng bế nàng vào bệnh viện. Đến nơi bác sĩ chỉ nói không có việc gì, là bị động thai, nên tránh làm việc nặng nhọc.

Tạ Lan ánh mắt sâu thẳm nhìn bụng của Mạn Giao Giao, tìm trong kho chiếc vòng ngọc hổ phách quý giá đeo cho Mạn Giao Giao.

Ông không muốn Mạn Giao Giao giống như vợ mình, vì sinh mà mất mạng. Đứa trẻ trong bụng lại bị quá nhiều âm khí quấy nhiễu, rất khó giữ.

Vất vả đến tháng thứ chín dự sinh sau hai tuần, bụng đã nhô to ra có thể nhìn đến rõ ràng, lớp áo rộng cũng không che đậy được nó. Mạn Giao Giao vừa đi vừa xoa bụng, mỉm cười đầy yêu thương.

Qua được chín tháng cũng không dễ dàng, trước đó thai đã bị động rất nhiều lần mới vất vả được đến hiện tại.

Thấy khách đến nườm nượp, lão công lại cực khổ chạy đến trường đấu giá, kinh doanh cùng cha, lại chăm lo cho nàng, Mạn Giao Giao không nỡ hắn.

Nàng đứng phía trên lan can nhìn xuống, ý nghĩ bị dập tắt lại vì chân nàng như bị người nắm lấy giật về phía sau, bụng to đập mạnh xuống sàn gỗ.

Mạn Giao Giao đau đớn, nước mắt rơi xuống, bụng đau đớn đến muốn nổ tung, nàng lấy hết sức lực hét lên:

" Tạ Anh Minh, hài tử!"

Tạ Anh Minh nghe tiếng thét liền sốt sắng chạy lên lầu, thấy máu chảy trên sàn nhà, vợ ngất lìm trên sàn gỗ, hắn run rẩy khóc lóc ôm Mạn Giao Giao vào lòng.

Tạ Lan đã gọi cứu thương đến đưa Mạn Giao Giao vào phòng phẫu thuật.

Tạ Anh Minh ngồi trên ghế chờ nhìn hay tay đây máu nước mắt rơi không ngừng.

Lão bà của hắn, con của hắn đều đang lâm nguy.

Tạ Lan cầm chiếc vòng ngọc hổ phách bị đứt thành từng hạt, mặt mày đen kịt, miệng lẩm bẩm không ngừng.

" Ngày, tháng, năm, giờ đều không ổn, đều là thuần âm. Tạo nghiệt, thật đúng là tạo nghiệt!"

Hai giờ sau, bác sĩ đầu đầy mồ hôi bế ra một đứa bé kháu khỉnh đang khóc quấn tròn tã.

" Thực tốt, ban nãy đánh thế nào cũng không khóc, hiện tại khóc là tốt rồi"

Nữ bác sĩ đưa cho Tạ Anh Minh, miệng chúc mừng nói :

" Chúc mừng đại gia, là một tiểu công chúa"

Tạ Anh Minh nhìn con một lát, tay lại không tiếp, đôi mắt đỏ hoe nhìn bác sĩ

" Lão bà.. lão bà ở nơi nào! "

Hộ sĩ đẩy giường ra, đưa Mạn Giao Giao vào phòng chăm sóc đặc biệt.

" Ngươi không cần quá lo lắng, nàng đã ổn, hiện tại cần nghỉ ngơi. Nếu muốn có thể ở bên cạnh nhìn chằm chằm nàng"

Tạ Lan trong tay đã tiếp lấy đứa nhỏ, ngón tay đưa chọc má nàng. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay ông, mắt nhắm nghiền như đang ngủ, đôi môi gợi lên nụ cười.

" Ngươi sau này tên gọi là Tạ Khanh, Khanh nghĩa là bản lĩnh và cao quý, vì mệnh cách thuần âm, mấy thứ dơ bẩn sẽ luôn bám lấy ngươi, ngươi phải thật mạnh mẽ, Tiểu Khanh Khanh"

----

Bốn năm sau, Tạ Khanh đầu tóc đen láy buộc hai bên, tay ôm con gấu nhỏ, miệng nhỏ vừa ăn vừa chăm chú nhìn phía đối diện bóng đen không đầu đứng ngoài cửa.

Mạn Giao Giao thấy nàng nhìn chăm chú, miệng nhỏ cũng không nhai nuốt xuống cơm, bèn hỏi.

" Tiểu Khanh Khanh, con đang xem cái gì vậy?"

Đôi mắt hổ phách đầy tò mò quay lại nhìn Mạn Giao Giao.

" Mẹ không nhìn thấy sao, thúc thúc kia không có đầu đứng ở cửa chúng ta rất lâu rồi, không chịu đi "

Mạn Giao Giao khiếp sợ nhìn ra ngoài cửa, trời đã tối, bên ngoài một cái bóng dáng cũng không có, nơi nào có thúc thúc?

" Tiểu Khanh Khanh, ăn cơm, đói đến mắt cũng nhìn lầm rồi đúng không? "

Tạ Khanh ủy khuất chu môi, nàng mới không nhìn lầm!

Liên tiếp mấy tháng sau, Mạn Giao Giao luôn bị lời của nàng nói mà sợ hãi. Hài tử lại luôn nói chuyện một mình, nàng sợ con nàng đầu óc có vấn đề, bàn bạc với Tạ Anh Minh đưa con đi khám bác sĩ tâm lý.

Tạ Lan lắc đầu

" Khám thế nào cũng không ra, linh hồn, dã quỷ đâu đâu cũng có, nàng không nhìn nhầm, chúng nó không dám vào cửa, bùa trừ tà ông ta để lại cuối cùng cũng có đất dụng võ."

Sau không biết Tạ Lan từ đâu về đưa cho nàng vòng cổ có chứa ngọc bội màu hồng ngọc, còn dặn dò nàng.

" Đi đâu con cũng phải đeo nó, không được tháo xuống, bắt gặp cái không biết là người hay ma, đừng tùy tiện bắt chuyện, ma thường không có bóng, lại kì dị, cháu gái bảo bối rõ chưa nào"

Tạ Khanh gật gật đầu.

Trước đó nàng không hiểu sau khi bị kéo xuống nước, lại bị giấu trên mái nhà, nàng thực sự sợ mấy cái thứ người đời gọi là ma.

Không nói thì không nói đi, nói thì lại bị trêu, bạn bè cũng xa lánh nàng, mấy cái bóng đen đều đối nàng lộ ra ánh mắt đen láy đầy dục vọng muốn ăn tươi nuốt sống. Nghĩ đến toàn thân nàng đệ run rẩy.

Đến năm nàng chín tuổi, khi đó là vào tháng bảy âm, mặt trời khi đó đã lặn, sắc trời mây đen nặng trĩu như sắp mưa, một người đàn ông trung niên từ chiếc ô tô sang trọng bước vào tiệm đồ cổ của ông nàng.

Hắn lấy ra một chiếc hộp gỗ đưa cho ông nội, nàng đang lâu bụi trên mấy món đồ cổ ở tiệm, cũng tò mò nhìn theo.

Hắn đắc ý lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.

" Lão Tạ, là đồ quý hiếm từ thời Đường, nhưng âm khí quá nặng, cái này ta giữ không nổi nên mới cắt khúc ruột bán cho ngươi. Giá hai trăm vạn, thế nào?"

Tạ Lan mở hộp gỗ ra đưa lên quan sát, gật gù rồi đặt lại chỗ cũ.

" Lão Tam, chúng ta giao dịch đã lâu, ngươi biết cái này không thể hai trăm vạn, âm khí nói lại cực dày, một trăm năm mươi vạn là ta đã nể mặt ngươi"

" ... Này cũng quá ép người đi"

Tạ Lan " hừ" một tiếng, phất phất tay.

" Vậy ngươi mang về đi"

"..." Tam Quốc Chí không chấp nhận cũng Tạ Lan phân bua.

Bên cạnh nữ hài tử nhón chân, tay nhỏ với lấy cây trâm trong hộp gỗ, hai người lớn xảo qua lại cũng không cod phát hiện.

Tạ Khanh nhìn chiếc trâm trong lòng bàn tay hai mắt đều sáng.

Thực đẹp mắt, không có món đồ cổ nào so với cái trâm này đẹp.

Nàng nhẹ vuốt hoa văn phượng hoàng trên cây trâm, nào ngờ đầu ngón tay truyền đến đau đớn như bị cắt da thịt. Máu nhỏ lên cây trâm vàng thấm đỏ, nàng định bộ lấy tay áo lau đi vết máu, nhưng vết máu như bị thứ gì hút vào, biến mất không tung tích.

Tạ Khanh lại nhìn lên đầu ngón trỏ, vết thương cùng máu đã không còn. Nàng nghi ngờ dụi dụi mắt.

Chẳng lẽ nàng lau bụi nhiều quá, mắt cũng dính bụi rồi đi? Cơn đau truyền đến lúc nãy cũng quá chân thật.

Cuối cùng Tạ Lan làm Tam Quốc Chí chịu thua với cái giá một trăm vạn. Tam Quốc Chí nhận tiền mặt ủ mày chau bước vào xe ô tô đờ đẫn nghĩ.

Không cãi thì thôi, cãi lại liền từ một trăm năm mươi xuống một trăm.

Tạ Lan khoái chí cầm chiếc trâm vàng lên xem một chút. Nhìn qua nhìn lại, rồi lấy dụng cụ ra kiểm tra lại lần nữa.

Quả không hổ là đồ thời Đường, quá tinh xảo, hơn nữa thứ này còn là của công chúa hoặc quận chúa thời đó.

Tạ Lan trong đầu loé lên ý nghĩ.

Cây trâm này hình như sáng bóng hơn thì phải? Còn toát ra một loại linh lực kì dị.

Quả nhiên âm khí quá nặng, nên cất cẩn thận.

Tối đến sau khi ăn cơm xong Tạ Khanh phi thường buồn ngủ, mọi khi giờ này nàng còn đang ngắm nghía, nghiên cứu đồ cổ đâu.

Thôi hôm nay từ bỏ, đi ngủ a.

Tạ Khanh nặng nhọc vào phòng trèo lên giường, nhắm mắt đã ngủ say.

Chưa được bao lâu Tạ Khanh cảm giác người nhẹ tênh, nàng đi đến một nơi rất xa lạ, khắp nơi đều là đồ vật cổ kì lạ, nàng thấy người người bưng trà rót nước, mang điểm tâm qua lại, đồ này như là của nô tỳ thời xưa được vẽ trong sách cổ.

Đột nhiên hai tay nàng bị một vật lành lạnh lại mềm mại bắt lấy. Nữ nhân ấy miệng đang cười, hình như nàng đang vui lắm. Tạ Khanh bất tri bất giác đắm chìm, tay nhỏ cũng không rút ra, lời ông nội dặn nàng cũng đã quên mất"

" Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi là ai a?"

Nữ nhân ấy đưa tay chạm vào má nàng, nhẹ vuốt ve như thứ gì đó rất chân quý.

" Thê quân, ta cuối cùng cũng gặp lại được ngươi".






















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me