TruyenFull.Me

[BHTT-VIỆT] NAM AI - TG CAM LAI

Hồi 103: Tình trường đa đoan.

CamLai1911

Khi đoàn xe của Thống đốc Draco Yves phá tan cổng làng và tiến thẳng vào bên trong, tất cả mọi người đều cảm nhận được một áp lực vô hình kinh khủng đang đè nặng lên toàn bộ không gian.

Và rồi gã ta bước xuống từ một chiếc xe quân dụng, mặc bộ quân phục màu trắng với những huân chương sáng lấp lánh trên ngực áo. Nhưng vào lúc này, gã không đến để bảo vệ ai, mà bộ quân phục kia không khác nào tấm áo choàng của tử thần, xuất hiện để đòi mạng người, bất kể họ vô tội hay không.

Hàng trăm tên lính ùa ra như bầy ong bị vỡ tổ, chúng bao vây cả làng, khống chế tình hình.

Draco Yves lấy chiếc khăn tay thấm mồ hôi bịn rịn trên cổ, cái nắng ở miền nhiệt đới thật khiến cho gã cảm thấy chán ghét vô cùng, và lại càng chán ghét hơn khi gã chạm phải ánh mắt của Hồng Lệ.

Bằng chất giọng An Nam ngọng nghịu của mình, gã nói, đầy đắc ý lẫn mỉa mai: “Chào bà con, quý vị tụ tập ở đình làng là để đợi ta sao? Quý hoá quá, ta đã đến với quý vị rồi đây! Ai là người sẽ chết trước tiên nhỉ?”

Ánh Nguyệt nhếch môi, bước về phía trước mấy bước, đối diện với Draco Yves.

“Thống đốc đã hạ cố đến miền quê nghèo của chúng tôi, tôi cam đoan sẽ ‘tiếp đãi’ ngài thật chu đáo! Ai chết ai sống, lát nữa sẽ biết ngay thôi mà.”

Draco Yves quan sát Ánh Nguyệt, gã biết người phụ nữ này là ai, biết rõ ràng là đằng khác. Bởi vì gã luôn để kẻ thù của mình ở trong tầm mắt, nhất là những kẻ thù muốn giết gã bằng mọi giá, lẽ dĩ nhiên… kẻ ấy chính là Ánh Nguyệt.

“Rốt cuộc ta cũng đã được tận mặt quý cô muốn cướp lấy tài liệu và cắt cổ ta rồi. Ở ngoài đời, cô đẹp hơn trong ảnh nhiều đấy.” Draco Yves nhướn mày.

Đáp lại, Ánh Nguyệt chỉ cười nhạt trước lời bỡn cợt của gã ta, rồi cô thình lình vung tay, một lưỡi dao bén ngót, mỏng như lá liễu từ trong tay áo cô phóng ra bay thẳng đến phía Draco.

Draco Yves thân thủ cũng không tệ, chỉ lách nhẹ bờ vai một cái liền tránh né được lưỡi dao hóc hiểm này.

Gã bật cười, vỗ tay bôm bốp: “Cô giỏi quá! Suýt chút nữa thì giết được ta rồi kìa, hm ý ta là… suýt - chút - nữa!”

“Mới dạo đầu thôi mà, thời gian còn dài, ngài không cần gấp.” Ánh Nguyệt khẽ cong môi.

“Vậy ư?” Chợt, Draco Yves phất tay, ra lệnh cho bọn lính tráng. “Bắt tất cả lại, ta muốn xem từng đứa bị xử tử! Nhưng, giữ con bé đó sống, nó là của cháu gái ta.”

Gã chỉ tay về phía Dạ Lý, ngay lập tức, bọn lính xông tới, cùng với quân cách mạng tranh đấu kịch liệt. Hai bên như hai làn sóng dữ ồ ạt xô nhau, tiếng gươm đao va chạm hòa cùng tiếng súng dậy động cả một vùng trời.

Giữa cơn nguy biến mịt mù, Hồng Lệ cầm súng trên tay, vừa ngắm bắn những tên lính xông tới vừa đảo mắt tìm Victor Yves. Nguyễn Thị Quý ở ngay sát sau lưng bà, kế đó là Dạ Lý, họ đang được Tâm và Hai Mươi Ba yểm trợ.

Còn những bô lão cao tuổi, bấy giờ đang phòng thủ bên trong đình làng. Trong cảnh hỗn loạn và điêu tàn, ấy vậy mà họ lại bình tĩnh đến lạ.

Chợt, Hồng Lệ trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng lặng đằng sau toán lính, gã chính là Victor Yves!

“Victor!” Hồng Lệ lớn tiếng kêu lên. “Trả con lại cho tôi!”

Vừa dứt lời, bà liền lao tới chỗ của gã, chỉ kịp bỏ lại một câu gửi gắm Nguyễn Thị Quý cho Hai Mươi Ba.

Hàng loạt tên lính lao vào như vũ bão, hòng ngăn cản Hồng Lệ tiếp cận Victor Yves nhưng bà đều đánh gục hết tất cả. Mặc dù lâu rồi không chiến đấu, nhưng kỹ năng của Hồng Lệ quả là thứ khó ai bì kịp.

Trong lúc này, Victor Yves vẫn đứng lặng như tượng, nhìn về phía Hồng Lệ với một nụ cười dịu dàng đến đáng hận. Cho đến khi bà quật ngã gã xuống đất, Victor Yves vẫn không hề phản kháng, ngược lại còn thỏ thẻ nói với bà: “Hoá ra đây mới chính là dáng vẻ thật sự của em…”

“Các người đã làm gì Nam Sa vậy hả?! Hãy trả con lại cho tôi!” Hồng Lệ gào lên.

“Sao em không chạy trốn? Tôi đã nhắn với những cô gái ấy, bảo họ hãy đưa em đi trốn kia mà?… Sao vậy hở em?”

“Bớt nói nhảm đi! Trả lời ngay, các người đã làm gì Nam Sa để cho nó mất trí nhớ như vậy? Hãy trả nó lại cho tôi, trả cho tôi!”

Dứt lời, Hồng Lệ vung tay, đấm vào mặt Victor Yves một cú, khiến khoé môi gã ứa máu, dù vậy vẫn không thể làm vơi đi nụ cười trìu mến gã dành cho Hồng Lệ.

Như thể một kẻ điên…

“Em sẽ sống, sẽ gặp lại con, chỉ cần đi với tôi thôi, được không? Chỉ cần có thêm em, gia đình chúng ta giờ sẽ là hoàn hảo.”

“Anh mất trí rồi… tôi không yêu anh.” Hồng Lệ run giọng vì tức giận.

“Tôi không mất trí, tôi nhớ em, và tôi yêu em vô cùng.”

Victor Yves bỗng vòng tay qua, ôm chặt lấy Hồng Lệ vào lòng mình trước sự ngỡ ngàng của Nguyễn Thị Quý và Draco Yves đang đứng ở đằng xa. Nhưng chưa ai kịp phản ứng thì Hồng Lệ đã đẩy Victor Yves ra, chỉa thẳng mũi súng về phía gã.

“Tôi hỏi lại lần cuối, anh có trả con cho tôi hay không?!”

“Hồng Lệ à, em có thể ở bên con, và tôi có thể ở bên em, ba người chúng ta…”

“Không! Tôi chỉ cần con gái của mình.”

Victor Yves sững sờ, lệ gã chực trào rơi, và rồi… gã lắc đầu, thể hiện cho sự chối từ. Gã sẽ không bao giờ để Nam Sa quay về bên Hồng Lệ.

“Đừng trách tôi, là anh chọn.”

Đoàng!

Tiếng súng nổ vang nhưng người gục xuống lúc này lại chính là Hồng Lệ.

Draco Yves là kẻ ra tay.

“Con đàn bà chết tiệt! Định giết con trai ta à, cô còn chưa có bản lĩnh đó đâu!”

Sau đó, không gian dường như chìm vào một khoảng lặng vô tận, trước khi Nguyễn Thị Quý gào lên và bất chấp tất cả lao đến bên Hồng Lệ, cả Victor Yves cũng xông đến đỡ lấy bà.

“Tránh ra! Đừng chạm vào chị ấy… tránh ra đi!” Nguyễn Thị Quý bật khóc, bà cố gắng xô Victor Yves xa khỏi Hồng Lệ. Trong vòng tay bà, máu của Hồng Lệ thấm ướt manh áo, loang ra khắp ngực.

“Papa đang làm cái gì vậy hả?! Papa làm vậy là giết con rồi!” Victor Yves lảo đảo xông về phía Draco, túm lấy vai áo của gã ta, gào khóc như là đứa trẻ.

Vào lúc này, tình hình cũng đã bị bọn lính Tây Dương khống chế, quân cách mạng từng lớp người nối tiếp nhau ngã xuống, kẻ chết người bị thương, thây thi chất chồng trông mà đáng sợ.

Rõ ràng thì đây là một cuộc chiến không cân sức, với những kẻ Lang Sa đã được vũ trang khí giới đầy đủ, và những người du kích trong quân cách mạng với điều kiện thiếu thốn đủ điều, đây là cuộc chiến không công bằng, nhưng Draco Yves thì chẳng lấy gì làm quan tâm.

Gã chỉ biết rằng đã bắt được những kẻ chống đối phải quỳ gối trước mặt mình, trói chúng lại như bọn nô lệ, và rằng con trai gã ngày hôm nay sẽ được tận mắt chứng kiến mối tình mù quáng của nó chấm dứt tại đây.

Nhìn từng kẻ bị trói ghì trên mặt đất, trong số đó có những bậc còn cao tuổi hơn cả gã, Draco Yves không chút nao lòng, gã thậm chí còn thoả mãn vô biên. Càng thoả mãn hơn khi trông thấy ả đàn bà mê hoặc con trai cưng của mình sắp sửa tắt thở.

“Đấy, cứ phải chống đối làm gì, để rồi cũng chết hết.”

Draco Yves kéo ghế ngồi giữa đình làng, khoái trá cười trên nỗi đau của những người thất thế.

“Tưởng ngài Thống đốc tay to mặt lớn ra sao, ai ngờ lại chỉ ham giết đàn bà và người già, oai phong quá haha…!” Ánh Nguyệt bị đè xuống mặt đất, vẫn ngẩng đầu lên cười cợt Draco Yves.

“Cứ mạnh miệng đi, lát nữa cô là người khốn khổ nhất đấy, quý cô ạ!” Draco nhếch môi.

“Này… rốt cuộc… ông muốn thế nào?” Chợt, Dạ Lý lên tiếng, ả đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Draco trong khi hai tay đang bị trói chặt sau lưng. “Nói đi, rốt cuộc ông muốn gì mới chịu dừng tay, tha cho những người vô tội này?”

Lần nữa đối diện trước Dạ Lý, Draco có vẻ trầm ngâm.

“Ta muốn ả phải chết.” Gã chỉ tay về phía Hồng Lệ đang nằm thoi thóp trong lòng Nguyễn Thị Quý. “Và, ta muốn cô ngoan ngoãn trở về nước Pháp ở bên cháu gái của ta.”

“Vậy ra ông làm tất cả những chuyện này là vì Nam Sa?”

“Là vì cháu gái của ta, Lenna Yves.”

Bỗng dưng, Dạ Lý bật cười, ả cười đến nỗi rơi cả nước mắt, cứ như thể vừa nghe được câu chuyện hài hước nhất trần đời.

Bọn lính tráng chẳng hiểu gì cả, chúng hoang mang nhìn nhau rồi nhìn ả như đang nhìn một kẻ điên, loạn thần.

Ngay cả Victor Yves đang thất thần quỳ bệt trên mặt đất cũng phải ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Lý.

“Cô cười cái gì? Có gì đáng cười?” Draco lườm ả.

“Tôi cười ông đấy, ông ngốc nghếch đến nỗi buồn cười!”

“Cái gì…?”

“Mở mắt to ra mà nhìn những gì ông đã gây ra đi! Ông tưởng rằng tất cả là vì Nam Sa hay sao? Không đâu! Ông đang phá nát cuộc đời của em ấy… Nghĩ đi, sẽ ra sao nếu một ngày nọ Nam Sa khôi phục được trí nhớ, và sau đó nhận ra ông đã sát hại mẹ ruột của mình, hủy hoại tinh thần của cha mình, bắt ép tôi về nước Pháp như bắt nhốt một con vật. Nam Sa, hoặc là Lenna, có thật sự hạnh phúc với điều đó không? Hay em ấy sẽ hận ông và cả dòng họ Yves này suốt cuộc đời?”

Mặc dù bề ngoại Draco Yves vẫn vững chãi như bàn thạch, nhưng trong lòng gã đã bắt đầu lung lay. Hình như gã vẫn chưa nghĩ đến trường hợp cháu gái của mình sẽ có thể khôi phục trí nhớ vào một ngày nào đó…

Tâm và Hai Mươi Ba nhìn nhau, không nghĩ rằng trong giờ phút này, Dạ Lý sẽ nói ra những lời này với Draco Yves.

Nhưng sau cùng, gã chỉ hừ lạnh, gạt phăng mọi lời lẽ có thể lay chuyển ý chí của mình. Dù sao thì bây giờ cũng không thể quay đầu, diệt cỏ phải diệt tận gốc, sẵn tiện trừ khử đám quân cách mạng ở vùng đất này… Draco Yves, gã tin rằng mình không sai!

“Không cần nhiều lời. Lính đâu, Gi… ết…!”

Lời chưa kịp dứt thì từ đằng xa đã vọng về tiếng xe hướng đến chỗ này.

Rất nhanh, mấy chiếc xe Huê Kỳ màu đen đã đỗ lại trong sân đình, người bước xuống đầu tiên không ai khác chính là Nam Sa!

“Ông nội, như vậy là đủ rồi! Cháu cảm ơn ông, nhưng cháu không muốn có được chị ta bằng cách này.”

“L-Lenna?” Draco và Victor Yves đều giật mình vì sự xuất hiện quá đỗi bất ngờ của nàng.

Nam Sa nhẹ nhàng bước đến, mắt không rời Dạ Lý dù chỉ một giây, theo sau còn có cả Kiều Trang, Lê Duy và Parker Minh.

“Cháu muốn có chị ta…” Nam Sa đến bên Dạ Lý, nâng cằm ả lên. “Rất muốn có chị ta…”

Chợt, Nam Sa kề môi, trao cho Dạ Lý một nụ hôn trước sự ngỡ ngàng lẫn bàng hoàng của tất cả những người đang có mặt, nàng còn không cho ả có quyền được phản kháng.

Nụ hôn sâu bỏ quên cả trời đất lẫn hết thảy mọi bi kịch đang diễn ra. Chỉ có nàng và ả, chỉ có Dạ Lý và Nam Sa. Bất kể họ có nhìn nàng bằng ánh mắt ra sao, mang theo bao nghi kỵ thế nào, và bất kể nàng có phải công khai đối đầu cùng người ông Thống đốc quyền lực… Nam Sa cũng chẳng quan tâm nữa!

Nàng cướp lấy hơi thở của Dạ Lý, cướp luôn cả linh hồn và trái tim của ả. Rồi khi hai đôi môi khẽ tách rời, Nam Sa mới khẽ cười, thì thầm bảo.

“Tôi rất muốn có được chị, thậm chí muốn chiếm đoạt chị! Nhưng tôi đã nhận ra rằng, tôi muốn bảo vệ chị còn hơn cả sự chiếm đoạt kia.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me