Bhtt Yeu Nang Trong Gio Loan
"Có những thứ không thể lên kế hoạch. Như ánh mắt kia, và nụ hôn nàng cướp đi... như một tên trộm giữa đêm bão."
– Cố Kỳ.Gió thu chưa kịp lạnh, nhưng đêm đã đậm sương.Sau khi bắt sống được người của Thừa tướng trong Tĩnh Trà Các, Cố Kỳ và Bạch Tâm Băng không dám giữ hắn quá lâu. Kẻ đó mang dấu cắt lưỡi dưới cổ – một khi tiết lộ bí mật, sẽ tự sát bằng cơ chế độc ẩn giấu dưới chân răng.Cố Kỳ dùng mê hương khiến hắn hôn mê, giao lại cho người của Tâm Băng canh giữ. Sau đó cả hai rút về tiểu viện phía nam ngoại thành – nơi ít người biết đến.Trời lúc đó đã về khuya. Trăng bị mây che lấp, cả vùng đồi nhỏ chỉ còn ánh sáng lờ mờ của đèn lồng và lửa bếp.Trong gian phòng nhỏ lợp mái cỏ, ánh lửa nhảy múa trên bức vách gỗ. Tâm Băng ngồi gần lò sưởi, mái tóc đen dài đã tháo búi, buông rũ trên vai, thân vận áo trắng vải thô. Không son phấn, không trang sức. Chỉ có gương mặt như ngọc, lặng lẽ soi bóng trong chén trà.Nàng đang nghĩ gì?Không ai biết.Một khoảng lặng sau hỗn loạnCố Kỳ đứng dựa vào khung cửa, một tay đặt lên chuôi kiếm, mắt nhìn chăm chăm vào ánh lửa như muốn tìm một câu trả lời. Sự việc tại Tĩnh Trà Các đã xác minh – Thừa tướng có dã tâm tạo phản. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ: gã không phải một mình.Sau lưng hắn, còn có phe cánh, có võ tướng, có cả những đại thần trong lục bộ.Cố Kỳ chưa từng sợ chiến tranh. Nhưng cái nàng lo... là người bên cạnh sẽ bị cuốn vào."Nghĩ gì vậy?" – giọng Tâm Băng vang lên, không lớn, nhưng đủ khiến Cố Kỳ hoàn hồn.Nàng xoay người, bước lại gần, ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ trước mặt Tâm Băng. Khoảng cách giữa hai người... chưa đến một gang tay."Ta nghĩ..." – nàng nói – "Nếu chúng ta tiếp tục, sẽ không còn đường lui.""Ta chưa từng muốn lui." – Tâm Băng đáp, mắt không nhìn nàng, chỉ nhìn tách trà trong tay."Vậy nếu một ngày, ta... không thể bảo vệ nàng?" – Cố Kỳ hỏi, giọng trầm thấp hơn bình thường.Tâm Băng ngẩng lên, trong mắt có tia sáng kỳ lạ:"Ta chưa từng nghĩ sẽ có ai bảo vệ ta."Gần nhau thêm một lầnGió ngoài cửa sổ thổi qua khe hở, làm cánh cửa rung nhẹ. Lửa bập bùng chiếu lên má Tâm Băng, khiến làn da nàng thoạt nhìn ấm áp, nhưng ánh mắt lại lạnh như tuyết phủ đầu đông.Cố Kỳ nhìn nàng rất lâu. Rồi bất chợt hỏi:"Nàng... có từng yêu ai chưa?"Tâm Băng khẽ nhướng mày, môi cong lên thành một nụ cười nhẹ nhưng đầy châm biếm:"Một hoa khôi thanh lâu... yêu ai?"Cố Kỳ lắc đầu:"Nàng không phải hoa khôi. Nàng là công chúa, là người cầm kiếm giành lại công lý. Là kẻ có thể giết người vì nghĩa, không phải vì tiền."Tâm Băng im lặng.Một lát sau, nàng nói: "Vậy còn ngươi? Cố Kỳ... ngươi từng yêu chưa?"Cố Kỳ nhìn nàng, thật lâu sau mới lắc đầu:"Trước khi đến đây, ta chỉ biết trung thành và nhiệm vụ. Tình cảm... không phải thứ được phép tồn tại trong lòng một người lính đặc nhiệm."Tâm Băng cúi đầu, bỗng bật cười, tiếng cười rất nhẹ, nhưng đầy nỗi xót xa:"Vậy ra chúng ta... đều giống nhau."Khoảnh khắc không tính trướcLúc ấy, cả hai đều ngồi rất gần. Không khí trong phòng trở nên đặc quánh, như có thứ gì đó vô hình đè nén. Không ai nhìn ai, nhưng từng cái hít thở, từng nhịp tim... đều nghe thấy rõ.Tâm Băng nâng mắt, vừa định lên tiếng thì tay nàng chạm nhẹ vào tay Cố Kỳ trên bàn.Cả hai giật mình – nhưng không rút tay.Ánh nhìn giao nhau.Mọi âm thanh đều biến mất.Một giây.Hai giây.Ba giây.Rồi...Tâm Băng nghiêng người.Và trong khoảnh khắc ấy, môi nàng chạm lên môi Cố Kỳ — không mạnh, không vội, chỉ là một cái chạm khẽ như đoán thử. Nhưng chính sự khẽ khàng ấy lại khiến lòng Cố Kỳ như bị lửa đốt.Nàng sững sờ. Tay vô thức nắm chặt vạt áo.Tâm Băng rời khỏi nụ hôn trong tích tắc, ngồi thẳng dậy, ánh mắt không tránh né."Coi như... trả ơn lần ngươi che mưa."Giọng nàng rất bình tĩnh. Nhưng tai đã đỏ lên.Cố Kỳ không nói gì. Trong lòng là một vùng loạn nhịp. Nàng đã từng vào sinh ra tử, đối đầu với súng đạn, gươm dao, độc dược. Nhưng chưa từng... bị cướp một nụ hôn.Và cũng chưa từng... muốn cướp lại.Bất ngờ xảy đếnTiếng gõ cửa bất ngờ vang lên."Có chuyện gấp." – giọng người canh bên ngoài.Cố Kỳ đứng dậy mở cửa. Một bóng người cúi đầu thấp, đưa mảnh giấy nhỏ.Nàng đọc xong, ánh mắt trầm xuống."Người của Thừa tướng... đã phát hiện nơi ta giấu tù nhân. Chúng đang trên đường tới."Tâm Băng cũng đứng lên, gương mặt lập tức trở lại lạnh lùng:"Đi. Không được để hắn rơi vào tay kẻ khác."Hai người không nói thêm, lập tức rời khỏi tiểu viện.Nụ hôn vừa rồi — như một cơn gió lướt qua, không ai nhắc lại.Nhưng trong lòng... đã hằn thành dấu.Một vết thương không chảy máuĐêm ấy, máu lại đổ.Cố Kỳ và Tâm Băng kịp đến nơi trước toán sát thủ. Sau một trận đấu quyết liệt, họ giết sạch toàn bộ kẻ truy kích, nhưng người canh giữ tù nhân bị thương nặng.Kẻ bị bắt sống đã uống độc chết trước khi họ đến.Manh mối đứt đoạn.Nhưng giữa sự chết chóc, khi cả hai đứng nhìn xác chết nằm dưới đất, trong lòng lại không chỉ là căm thù.Còn có... một nỗi băn khoăn dịu dàng.Khi trời hửng sáng, Cố Kỳ nhìn sang người đứng bên cạnh, khẽ hỏi:"Nụ hôn ấy... là do nàng lấy. Sau này, đừng trách nếu ta đòi lại."Tâm Băng không quay đầu. Nhưng nàng đáp:"Nếu ngươi có bản lĩnh... cứ thử."
– Cố Kỳ.Gió thu chưa kịp lạnh, nhưng đêm đã đậm sương.Sau khi bắt sống được người của Thừa tướng trong Tĩnh Trà Các, Cố Kỳ và Bạch Tâm Băng không dám giữ hắn quá lâu. Kẻ đó mang dấu cắt lưỡi dưới cổ – một khi tiết lộ bí mật, sẽ tự sát bằng cơ chế độc ẩn giấu dưới chân răng.Cố Kỳ dùng mê hương khiến hắn hôn mê, giao lại cho người của Tâm Băng canh giữ. Sau đó cả hai rút về tiểu viện phía nam ngoại thành – nơi ít người biết đến.Trời lúc đó đã về khuya. Trăng bị mây che lấp, cả vùng đồi nhỏ chỉ còn ánh sáng lờ mờ của đèn lồng và lửa bếp.Trong gian phòng nhỏ lợp mái cỏ, ánh lửa nhảy múa trên bức vách gỗ. Tâm Băng ngồi gần lò sưởi, mái tóc đen dài đã tháo búi, buông rũ trên vai, thân vận áo trắng vải thô. Không son phấn, không trang sức. Chỉ có gương mặt như ngọc, lặng lẽ soi bóng trong chén trà.Nàng đang nghĩ gì?Không ai biết.Một khoảng lặng sau hỗn loạnCố Kỳ đứng dựa vào khung cửa, một tay đặt lên chuôi kiếm, mắt nhìn chăm chăm vào ánh lửa như muốn tìm một câu trả lời. Sự việc tại Tĩnh Trà Các đã xác minh – Thừa tướng có dã tâm tạo phản. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ: gã không phải một mình.Sau lưng hắn, còn có phe cánh, có võ tướng, có cả những đại thần trong lục bộ.Cố Kỳ chưa từng sợ chiến tranh. Nhưng cái nàng lo... là người bên cạnh sẽ bị cuốn vào."Nghĩ gì vậy?" – giọng Tâm Băng vang lên, không lớn, nhưng đủ khiến Cố Kỳ hoàn hồn.Nàng xoay người, bước lại gần, ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ trước mặt Tâm Băng. Khoảng cách giữa hai người... chưa đến một gang tay."Ta nghĩ..." – nàng nói – "Nếu chúng ta tiếp tục, sẽ không còn đường lui.""Ta chưa từng muốn lui." – Tâm Băng đáp, mắt không nhìn nàng, chỉ nhìn tách trà trong tay."Vậy nếu một ngày, ta... không thể bảo vệ nàng?" – Cố Kỳ hỏi, giọng trầm thấp hơn bình thường.Tâm Băng ngẩng lên, trong mắt có tia sáng kỳ lạ:"Ta chưa từng nghĩ sẽ có ai bảo vệ ta."Gần nhau thêm một lầnGió ngoài cửa sổ thổi qua khe hở, làm cánh cửa rung nhẹ. Lửa bập bùng chiếu lên má Tâm Băng, khiến làn da nàng thoạt nhìn ấm áp, nhưng ánh mắt lại lạnh như tuyết phủ đầu đông.Cố Kỳ nhìn nàng rất lâu. Rồi bất chợt hỏi:"Nàng... có từng yêu ai chưa?"Tâm Băng khẽ nhướng mày, môi cong lên thành một nụ cười nhẹ nhưng đầy châm biếm:"Một hoa khôi thanh lâu... yêu ai?"Cố Kỳ lắc đầu:"Nàng không phải hoa khôi. Nàng là công chúa, là người cầm kiếm giành lại công lý. Là kẻ có thể giết người vì nghĩa, không phải vì tiền."Tâm Băng im lặng.Một lát sau, nàng nói: "Vậy còn ngươi? Cố Kỳ... ngươi từng yêu chưa?"Cố Kỳ nhìn nàng, thật lâu sau mới lắc đầu:"Trước khi đến đây, ta chỉ biết trung thành và nhiệm vụ. Tình cảm... không phải thứ được phép tồn tại trong lòng một người lính đặc nhiệm."Tâm Băng cúi đầu, bỗng bật cười, tiếng cười rất nhẹ, nhưng đầy nỗi xót xa:"Vậy ra chúng ta... đều giống nhau."Khoảnh khắc không tính trướcLúc ấy, cả hai đều ngồi rất gần. Không khí trong phòng trở nên đặc quánh, như có thứ gì đó vô hình đè nén. Không ai nhìn ai, nhưng từng cái hít thở, từng nhịp tim... đều nghe thấy rõ.Tâm Băng nâng mắt, vừa định lên tiếng thì tay nàng chạm nhẹ vào tay Cố Kỳ trên bàn.Cả hai giật mình – nhưng không rút tay.Ánh nhìn giao nhau.Mọi âm thanh đều biến mất.Một giây.Hai giây.Ba giây.Rồi...Tâm Băng nghiêng người.Và trong khoảnh khắc ấy, môi nàng chạm lên môi Cố Kỳ — không mạnh, không vội, chỉ là một cái chạm khẽ như đoán thử. Nhưng chính sự khẽ khàng ấy lại khiến lòng Cố Kỳ như bị lửa đốt.Nàng sững sờ. Tay vô thức nắm chặt vạt áo.Tâm Băng rời khỏi nụ hôn trong tích tắc, ngồi thẳng dậy, ánh mắt không tránh né."Coi như... trả ơn lần ngươi che mưa."Giọng nàng rất bình tĩnh. Nhưng tai đã đỏ lên.Cố Kỳ không nói gì. Trong lòng là một vùng loạn nhịp. Nàng đã từng vào sinh ra tử, đối đầu với súng đạn, gươm dao, độc dược. Nhưng chưa từng... bị cướp một nụ hôn.Và cũng chưa từng... muốn cướp lại.Bất ngờ xảy đếnTiếng gõ cửa bất ngờ vang lên."Có chuyện gấp." – giọng người canh bên ngoài.Cố Kỳ đứng dậy mở cửa. Một bóng người cúi đầu thấp, đưa mảnh giấy nhỏ.Nàng đọc xong, ánh mắt trầm xuống."Người của Thừa tướng... đã phát hiện nơi ta giấu tù nhân. Chúng đang trên đường tới."Tâm Băng cũng đứng lên, gương mặt lập tức trở lại lạnh lùng:"Đi. Không được để hắn rơi vào tay kẻ khác."Hai người không nói thêm, lập tức rời khỏi tiểu viện.Nụ hôn vừa rồi — như một cơn gió lướt qua, không ai nhắc lại.Nhưng trong lòng... đã hằn thành dấu.Một vết thương không chảy máuĐêm ấy, máu lại đổ.Cố Kỳ và Tâm Băng kịp đến nơi trước toán sát thủ. Sau một trận đấu quyết liệt, họ giết sạch toàn bộ kẻ truy kích, nhưng người canh giữ tù nhân bị thương nặng.Kẻ bị bắt sống đã uống độc chết trước khi họ đến.Manh mối đứt đoạn.Nhưng giữa sự chết chóc, khi cả hai đứng nhìn xác chết nằm dưới đất, trong lòng lại không chỉ là căm thù.Còn có... một nỗi băn khoăn dịu dàng.Khi trời hửng sáng, Cố Kỳ nhìn sang người đứng bên cạnh, khẽ hỏi:"Nụ hôn ấy... là do nàng lấy. Sau này, đừng trách nếu ta đòi lại."Tâm Băng không quay đầu. Nhưng nàng đáp:"Nếu ngươi có bản lĩnh... cứ thử."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me