Bi Cam Tu Trong Phong Hoc Ban Hoc Dang Ghet
Cuối cùng vì mua quá nhiều, Kỳ Hàn đành phải nấu cả một bàn đồ ăn.Lê Nam Trân đứng ở cửa bếp trốn khỏi khói bếp đầy dầu mỡ, nhìn Kỳ Hàn đeo tạp dề nấu ăn, trong lòng cảm thấy có chút không chân thực – bình thường anh lạnh lùng cao lãnh chi hoa (*), trên giường lại đầy thủ đoạn chơi đùa tán tỉnh, nhưng hiện tại anh lại mang một bộ dáng của một người đàn ông đàng hoàng.Thật kỳ lạ.(*) Cao lãnh chi hoa: dung mạo đẹp đẽ như hoa như ngọc nhưng lạnh lùng, xa cách.Kỳ Hàn đặt cháo lên bếp đun lửa nhỏ, xử lý những món ít tốn thời gian hơn, cởi tạp dề bước ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Lê Nam Trân đang lẻn về phía phòng ngủ.Thực ra... Trước khi sống chung với Lê Nam Trân, anh chưa biết cô nàng có thể ngốc đến mức nào.Lê Nam Trân sẽ luôn là người nổi bật nhất trong đám đông, bởi vì xuất thân gia đình giàu có hơn người, cô trông thậm chí còn khoa trương hơn cả mấy người "nhị thế tổ" (*), luôn mang bộ dạng vô pháp vô thiên.(*) Nhị thế tổ: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.Nhưng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài của cô, khi ở một mình, hoặc ở bên những người bạn quen thuộc như Thi Tỉnh Lôi, cô thường rơi vào trạng thái trống rỗng. Bỏ đi những cái gai nhọn bên ngoài, thực chất cô chỉ là đồ miệng cọp gan thỏ (*), giờ không còn sự ngốc nghếch hoạt bát nữa, mà chỉ đờ đẫn như đi vào cõi thần tiên.(*) Miệng cọp gan thỏ (Miệng hùm gan sứa): Miệng nói thì hùng hổ, bạo dạn nhưng thực chất thì sợ sệt, nhút nhát.Kỳ thật, trước đây Kỳ Hàn quan sát Lê Nam Trân, có đôi khi cảm thấy cô chỉ làm bộ phách lối, nhưng bên trong lại là một cô gái tốt, đương nhiên điều này chỉ thỉnh thoảng thôi, rất nhanh anh đã xác nhận lại cô nhóc này chính là...Lê Nam Trân cuối cùng cũng có lòng khi xem tin tức của mấy người Thi Tỉnh Lôi.[ "Kỳ Hàn tên này thật xui xẻo, nhìn cậu ta mà thấy khó chịu ~" ] Đây là Thi Tỉnh Lôi.[ ?Phản bội cách mạng? ] Đây là Uông Phục.Màn hình điện thoại vừa mới bật đã bị cô tắt ngấm.Cô nhắn [ +1 ] coi như xong.Lê Nam Chân nằm trên giường khóc không ra nước mắt, tại sao rõ ràng là bị cưỡng ép, nhưng cô vẫn phải đối mặt với sự tra hỏi của hai người này? Vì cái gì cô lại phải kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình để trả lời những lời buộc tội chỉ trích vô căn cứ khi luôn bị Kỳ Hàn làm chết trên giường?Cô rõ ràng đã nói sự thật.Lê Nam Trân lần nữa lựa chọn cách kéo chữ, dứt khoát thoát khỏi khung chat với hai người này, ra ngoài chọn "chiến lợi phẩm" của ngày hôm nay. Thói quen mua sắm của Lê Nam Trân, hứng lên là mua, nhưng mua xong rồi trở về liền bỏ xó.Kỳ Hàn đang giúp cô thu dọn đống đồ đạc, cố gắng tìm chỗ để cho mấy túi lớn đựng những thứ gần như vô dụng này."A, sao cậu lại để gối của tôi xuống đất?"Lê Nam Trân nhìn thấy chiếc gối có hình dáng kì lạ mà cô không biết đã bỏ vào xe đẩy hàng khi nào đang nằm trên đất, không nhịn được mà mắng anh từ xa, sau khi bước qua nhặt chiếc gối lên mới phát hiện phía dưới còn lót những thứ khác."Ách." Lê Nam Trân có chút xấu hổ, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, dù sao Kỳ Hàn cũng không nói gì cô, cô cũng không để ý mà ngồi xuống đất, nhìn Kỳ Hàn lấy trong túi ra từng thứ một."Này, đây là cái gì vậy?"Lê Nam Trân nhìn thấy Kỳ Hàn lấy ra thứ gì đó mà cô hoàn toàn không có tí ấn tượng nào."Khuôn kem.""Vì sao lại mua cái này vậy?""Em nói nó rất dễ thương, và còn..."Kỳ Hán mím môi không nói nên lời khi thấy cô dường như không còn nhớ gì cả, Lê Nam Trân cảm thấy anh hơi giống biểu tượng cảm xúc con chó bị con ong cắn, làm cô muốn cười nhưng không dám cười, thật vất vả mới nhịn xuống được."Còn em thì nhất quyết đòi mua, nói là muốn tự làm kem, lại còn nhất quyết mua rất nhiều nguyên liệu, chắc là đủ cho em ăn nửa năm.""Nhưng nó thật sự rất đáng yêu..." Lê Nam Trân cúi đầu nhìn hình vẽ đầu gấu nhỏ trên túi đóng gói, cố gắng tỏ ra mình không có xấu hổ.Kỳ Hàn liếc cô một cái, nhưng cũng không vạch trần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me