TruyenFull.Me

Bi Mat Cua Doi Ta

Sáng sớm tinh mơ, Furina thức dậy trước Arlecchino, nàng lén lút rời khỏi phòng ngủ nhẹ nhàng. Một mình vệ sinh cá nhân rồi sau đó mang tạp dề, đội mũ đầu bếp, trịnh trọng tuyên bố với lũ trẻ cũng đã dậy:

"Hôm nay là sinh nhật của Arlecchino, chúng ta sẽ làm một món bánh tart chanh siêu ngon cho cha nhé, giúp mẹ một tay nào!" - Furina.

Một cô bé nhỏ tuổi tên Mireillin ngây thơ thắc mắc, nó nhìn Furina rồi nhìn sang công thức nấu bánh tart chanh.

"Mẹ ơi... Cha đâu có thích bánh tart chanh đâu ạ...?" - Mireillin ấp úng hỏi.

Furina đang bắt đầu đánh trứng, quay sang, cau mày, đưa ngón tay lên môi ra hiệu nhỏ tiếng.

"Shhh! Con nít không được cãi lời mẹ đâu. Đây là bánh sinh nhật cho cha, hiểu chưa?" - Furina ho nhẹ vài tiếng, biện minh cho bản thân.

Lũ trẻ nghe vậy thì ngơ ngác, Mireillin thì lẩm bẩm nhỏ, sợ Furina nghe thấy.

"Nhưng... Lỡ mẹ ăn hết thì sao..." - Mireillin.

Dù vậy thì Mireillin vẫn gật đầu nhẹ, rụt rè, cũng bắt trước Furina đưa ngón tay lên môi.

"Dạ... Mimi biết rồi ạ" - Mireillin ngoan ngoãn.

Furina nghe vậy thì phủi tay vào tạp dề, xoa đầu con bé, nàng cười khúc khích.

Bọn trẻ sáng hôm đó ríu rít phụ giúp, có đứa thì làm đổ bột ra sàn, đứa làm rơi trứng gà lên bếp, có đứa thì lén ăn vụng đường còn bị Furina tóm. Đến khi trộn bột, Furina mím môi, mặt dính bột trắng, tay lấm lem nhưng ánh mắt sáng rỡ. Đám trẻ xung quanh dõi theo mà không dám lên tiếng, nàng trộn xong thì bọc kín bột bằng màng thực phẩm, bỏ vào ngăn tủ lạnh. Sau đó nàng lại bắt tay làm nhân bánh, đám trẻ tò mò khi ngửi thấy mùi thơm, vẫn phải làm việc như những cánh tay nhỏ của đầu bếp, trứng, đường, vắt nước chanh, bơ lạt, Furina cần gì chúng liền mang đến.

Một lúc cặm cụi thì cũng xong phần nhân, nàng mở tủ lấy phần bột đã ủ lên mặt thớt, tay cầm chày cán mỏng bột, tạo hình cho phần đế rồi đem nướng. Mireillin thích lắm, con bé cứ đứng nhìn vào lò nướng, đếm từng cái vỏ bánh đang dần vàng lên. Mười lăm phút, nàng cầm khay bánh nướng ra đặt lên bếp, rồi loay hoay cho phần nhân đã chuẩn bị vào, đám trẻ cũng phụ mẹ nhưng không có tác dụng nhiều, chủ yếu bọn chúng muốn tranh nhau được nếm thử trước.

Arlecchino tỉnh dậy khi nghe tiếng động và giọng cười trong bếp, cô hơi ngạc nhiên khi mọi người dậy khá sớm. Bước ra bếp, cảnh tượng trước mắt cô là một chiến trường hoang dã. Furina đang làm bánh giữa đống bột mì vương vãi, đám trẻ phụ giúp không lên tiếng mà chỉ dám nuốt nước bọt chờ đợi, bếp vẫn còn dấu vết của trứng vỡ và dụng cụ ngổn ngang. Arlecchino chỉ cười khẽ, ánh mắt cô dịu xuống khi bước đến lau bột mì dính trên má nàng.

"Hình như bếp của chị vừa có Fatui tập kích" - Arlecchino.

Furina ngúng nguẩy.

"Chị mắng em à? Em làm bánh cho chị đấy!" - Furina.

"Ừ, chị thấy, cảm ơn... Người vợ đảm đang của tôi, đầu bếp giỏi nhất Fontaine" - Arlecchino trêu chọc.

"Chúc mừng sinh nhật chồng em nhé!" - Furina.

Đám trẻ cũng lí nhí chúc mừng sinh nhật cha. Furina cầm một chiếc bánh tart chanh vừa làm xong cho Arlecchino, cô cắn một miếng rồi hôn phớt lên trán nàng. Furina cũng ăn một ít, cười khúc khích khi được ăn đồ ngọt. Arlecchino gạt đi vài mẩu vụn trên khoé môi nàng.

"Sinh nhật chị mà hình như người hưởng nhiều nhất không phải là chị thì phải" - Arlecchino thì thầm.

Furina bĩu môi, mắng yêu.

"Im đi, đây là bánh tart tình yêu đó, ăn với em nhé?" - Furina cười.

Nhưng chưa kịp ăn bao nhiêu, một thuộc hạ Fatui đưa tài liệu khẩn, Arlecchino bắc đất dĩ phải khoác áo, đeo găng tay, đứng trước cửa nhìn Furina, người vẫn đang xị mặt.

"Chị sẽ về sớm, em và con ăn trước đi nhé. Và nhớ giữ bánh cho chị nhé, đừng ăn hết đấy" - Arlecchino mỉm cười.

Nàng quay lưng, phẩy tay.

"Ai thèm chừa!" - Furina hờn dỗi.

Cửa đóng lại, nàng ăn bánh cùng bọn trẻ nhưng vẫn hậm hực.

"Đồ quan chấp hành vô tâm, sinh nhật mình mà cũng bỏ đi!" - Furina lẩm bẩm.

"Quan chấp hành là cái gì vậy mẹ? Có giống bánh tart không?" - Mireillin vừa ăn bánh vừa tò mò.

"Đúng rồi, Mimi yêu dấu của mẹ, quan chấp hành là một cái bánh tart, một cái bánh tart xấu tính" - Furina.

...

Buổi tối hôm ấy trời mưa nhỏ, nàng cuộn chăn nằm trên sofa, trên tay là quyển sách đang đọc dở. Vài giọt mưa thấm lên đoá bách hợp lưu ly bên cửa sổ, lã chã rơi xuống từng giọt. Sở dĩ nàng nằm ở đây là để đợi một người, người mà ai cũng biết là ai. Tiếng mưa gõ nhịp đều, chạm vào mép chăn Furina, lẫn vào mùi giấy sách còn mới. Nàng rúc sâu hơn, như để hơi lạnh mang hình bóng ai đó.

Tiếng cửa mở vang lên, kéo theo đó là bóng người bước vào. Arlecchino vừa về đã quỳ xuống trước Furina, nắm tay nàng rồi đặt lên đó một nụ hôn. Nàng rụt tay lại, quay mặt đi hờn dỗi. Cô thở nhẹ một hơi, ngồi cạnh nàng, khẽ nắm lấy cổ chân hơi lạnh của Furina mà chạnh lòng.

"Sao em không vào phòng cho ấm?" - Arlecchino.

"Tôi đang đợi một người hứa sẽ về sớm" - Furina mỉa mai, giả vờ không quan tâm.

"Chị xin lỗi... Hôm nay nhiều việc quá" - Arlecchino.

Furina vẫn dán mắt mình vào cuốn sách, làm bản thân trông bận rộn. Cô khẽ cau mày, rút quyển sách khỏi tay nàng rồi tự đọc.

"Nè! Trả sách cho em-..." - Furina.

Chưa nói dứt câu, nàng bị cô kéo vào lòng, cả hai ngã lên sofa, nàng nằm trên người cô. Arlecchino bắt đầu đọc quyển sách với vẻ mặt lãnh đạm, chỉ là vài tiểu thuyết ba xu nhảm nhí. Cô muốn xem nó có gì mà dám cướp sự chú ý của nàng dành cho cô. Furina cười khúc khích, áp mặt lên ngực cô để lắng nghe tiếng tim đập, rồi lại tò mò.

"Arlec, chị thích em ở điểm nào?" - Furina.

"Không rõ" - Arlecchino hơi thờ ơ.

"Hừ! Vậy đối với chị em là gì?" - Furina bĩu môi, hơi buồn.

"Là Nhà" - Arlecchino.

Furina bật cười, đó đúng là câu thoại sến súa trong cuốn tiểu thuyết nàng vừa đọc.

"Chị yêu em" - Arlecchino.

"Em ghét chị, ghét chị lắm" - Furina.

Arlecchino cười khổ, xoa mái tóc mềm của nàng như vuốt ve.

"Vậy để chị bù đắp nhé?" - Arlecchino.

Chưa kịp đáp lại thì Furina đã bị cô bế trên vai, nàng khẽ kêu: "Nặng lắm! Rớt em xuống thì sao!" nhưng tay vẫn bám chặt vào vai áo cô.

...

Cả hai ôm nhau trong căn phòng tối sau cơn mưa, ánh trăng sáng tỏ hắt lên dòng sông gần nhà. Furina và Arlecchino đang cùng nhau xem nốt bộ phim tình cảm đang nổi dạo gần đây của Fontaine. Nàng chăm chú xem từng chi tiết, mặc cho cô bên cạnh cứ xoa đầu, véo má mình. Đến đoạn lãng mạn nhất: hai nhân vật chính ôm chầm lấy nhau sau bao ngày chia cắt, họ hôn nhau thật sâu... Khoảnh khắc đó làm Arlecchino rơi vào khoảng lặng, khẽ thì thầm.

"Hôm nay là sinh nhật của chị" - Arlecchino.

"Em biết mà" - Furina lơ đãng đáp, mãi mê xem phim.

"Chị có thể yêu cầu một phần quà nhỏ khác được không, em không phiền chứ? Em yêu" - Arlecchino nói đầy mụ mị.

Nàng lúc này mới rời mắt khỏi bộ phim, lén nhìn sang phía Arlecchino, gương mặt cô ấy giờ đây đỏ lên thấy rõ, sâu trong ánh mắt là một tia tạp niệm khó đoán, vừa khao khát vừa có chút tự ti. Nàng cười rồi ôm lấy cô, hôn lên gò má.

"Được rồi, chỉ đêm nay thôi đấy" - Furina.

Arlecchino vui mừng khi được cho phép, cô nhanh chóng chiếm lại thế chủ động, đè nàng lên giường. Môi đã chạm môi khi dục vọng dần lấn át, đầu lưỡi tìm nhau, trong vườn mật còn sót sương. Hơi ấm vươn vất từ đôi môi vừa mở hé, hơi thở hoà tan khi làn tóc mai rối vào nhau. Tiếng mút khe khẽ như giọt mưa cuối ngày hạ. Họ hôn lấy nhau đến khi tim lạc lối, tìm thấy nhau khi đôi môi khẽ trao môi. Đôi tình nhân, một người, một thánh, quấn quýt lấy nhau như dây leo không nỡ rời cành. Tách ra rồi lại khát, tìm nhau trong huyễn hoặc, đến khi tiếng thở lẫn cùng mùi da chín mọng, họ đã tan ra, chẳng biết mấy mươi lần.

Nàng nhìn cô ánh mắt tình tha thiết, cô ôm nàng đầy ấm áp chứa chang. Tay cô giữ eo nàng khắc tâm từng đường uốn, chiêm ngưỡng nàng như kiệt tác thuở ban sơ.

Quần áo họ bị quăng xuống đất như mảnh tình chôn đáy mắt, giờ trần trụi để đối phương thoả sức ngắm nhìn.

Arlecchino hơi cúi đầu, hơi thở nóng chạm lên bờ ngực phập phồng.

Đầu môi cô mút lấy một bên cánh hoa đang run, lưỡi chậm rãi quét qua, như muốn nếm trọn hương vị ngọt mềm.

Tay còn lại ôm trọn bên kia, ngón cái xoa nhẹ lên đỉnh cánh trắng căng cứng.

Furina khẽ rướn người, bàn tay nhỏ vô thức bám lấy mái tóc cô siết chặt, run rẩy thở ra một tiếng rất khẽ, như sợ vỡ mất màn đêm.

Arlecchino buông bờ ngực mềm ướt dấu răng, đôi môi nóng rát trượt xuống bụng nhỏ của Furina. Nàng run lên một nhịp, đôi tay nhỏ níu lấy gối lụa, đầu ngón tay khẽ bấu, như sợ bản thân sẽ tan ra ngay dưới ánh trăng.

Khi hơi thở ấm áp của Arlecchino chạm vào nơi bí mật, Furina khẽ thở gấp, bắp đùi mềm khép lại theo phản xạ, nhưng nhanh chóng bị đôi tay mạnh mẽ kia tách ra, giữ yên.

Một nụ hôn phớt đầu tiên chạm vào khe mật ẩm, nhẹ đến nỗi chính nàng cũng không rõ đó là gió hay môi. Rồi đầu lưỡi tham lam tìm lấy hương ngọt, vẽ thành những vòng tròn chậm rãi bên trong như một chú ong chăm chỉ tìm mật.

Furina ngửa cổ ra sau, cắn môi, gò má đỏ ửng. Nàng thở ra thành tiếng, hơi thở mỏng như cánh sen chạm mặt hồ:

"Chị... Đừng... nhìn em như vậy..." - Furina.

Arlecchino ngẩng mặt lên, ánh mắt chạm nhau, mộng mị mà hiểm ác.

"Chị đang nhìn vị thần duy nhất của chị" - Arlecchino.

Một câu nói làm tim Furina đập loạn. Ngay sau đó, Arlecchino cúi xuống lần nữa, lần này cô không hôn nhẹ mà ngậm lấy cánh hoa ướt mềm, đầu lưỡi tách mảnh cánh mỏng ấy ra, mút khẽ, day nhẹ.

Một tiếng nấc nhỏ thoát ra từ khoé môi Furina, nàng giấu mặt vào mu bàn tay, giọng run như sắp khóc:

"Đừng... đừng... Arlec... Em sắp..." - Furina.

Nhưng Arlecchino chỉ cười khẽ, giọng khàn đi.

"Đừng kìm nén nữa. Hãy để chị nghe tiếng em, Furina" - Arlecchino.

Mỗi lần môi cô chạm vào, nơi mật ngọt khẽ co lại, như đoá hoa đêm bị gió vuốt ve. Lưỡi cô lướt qua, mút cạn từng giọt, ngón tay Arlecchino bấu nhẹ đùi nàng như trấn an, như ra lệnh đừng trốn.

Furina không còn giữ được hơi, từng đợt sóng nhỏ xé toạc lý trí nàng. Nàng bật thành tiếng nấc, nước mắt chạm khoé mi, đôi mắt xanh ướt lấp lánh ánh trăng.

"...Arlec... Xin chị... Xin đừng rời em..." - Furina.

Arlecchino ngẩng lên, đôi môi vẫn nhuộm mật, hôn vội lên bụng nàng, thì thầm sát da thịt:

"Chị chưa từng rời. Chị luôn bên em, mãi mãi" - Arlecchino.

Câu cuối cùng như gõ mở cánh cửa nàng đã khép chặt. Furina cong lưng, cả người run lên như sợi tơ vỡ tiếng đàn. Tiếng rên cuối cùng hòa lẫn mưa đã ngừng ngoài cửa sổ, như một đoá bách hợp lưu ly đã rũ cánh. Mật ngọt như bể tổ mà tràn ra. Để cho chú ong tham lam kia nuốt trọn từng đợt.

"Arlec... Đừng... Bẩn lắm" - Furina rưng rưng.

Arlecchino không buông tha mà khẽ cắn nhẹ lần nữa như phản đối lời nàng vừa nói, nàng run rẩy từng hồi rồi mới dần trôi hết khoái lạc, chìm vào giấc mơ mệt nhoài.

Khi Furina còn run nhẹ trong cánh tay, Arlecchino khẽ nâng nàng dậy, dùng khăn ấm lau vệt mật sót lại. Những ngón tay mạnh mẽ khi nãy giờ chầm chậm, dịu dàng như chạm vào sương. Furina chỉ lặng im, đôi mắt xanh biếc khép hờ, hơi thở vẫn chưa đều.

"Nhắm mắt lại nào, để chị làm" - Arlecchino thì thầm, tay vẫn miết lên lưng nàng như dỗ dành một đứa trẻ mỏi mệt.

Nàng lẩm bẩm gì đó, nhưng không thành lời. Khi tấm chăn mới phủ lên, Furina rúc vào ngực cô, mùi mưa đêm còn vương trên tóc mai. Arlecchino khẽ đặt môi lên trán nàng, môi vẫn còn dư vị của đoá hoa vừa hé nở.

"Chị xin lỗi vì để em đợi lâu..." - Arlecchino.

Cô khàn giọng, tay ôm chặt eo nàng, như muốn nhốt cả thế giới trong lòng ngực mình.

Furina chỉ đáp bằng một tiếng thở mỏng, tay nhỏ siết lấy tay cô, giọng mơ màng.

"Mai chị không được đi đâu hết... Mai phải ngủ nướng với em..." - Furina.

Arlecchino khẽ cười, chôn cằm trong mái tóc mềm.

"Ừ, ngủ cùng em. Cả đời" - Arlecchino.

Ngoài cửa sổ, bách hợp lưu ly vẫn ướt mưa. Trong vòng tay nhau, đêm ngủ yên.

Nhưng phòng bên, bậu cửa sổ còn hở.

Lynette ngồi cạnh Lyney, hai tay cầm tách trà đã nguội. Tóc cô hơi rối, đôi tai mèo cụp xuống vì mất ngủ, ánh mắt mơ hồ vì câu chuyện "bên phòng kia" vừa rồi nghe được quá rõ.

Lyney thì giả vờ ngắm trăng, tai đỏ ửng, tay xoay xoay lá bài. Một lát sau, Lynette khẽ nghiêng người, chạm vai anh trai, giọng thầm như tiếng lá rơi trong đêm.

"Anh hai, em nghĩ chúng ta nên tìm chỗ khác ở rồi..." - Lynette.

Lyney khẽ ho khan, mắt vẫn nhìn ra sông, môi thì cong lên chịu thua.

"Cha... hình như quên khóa cửa sổ..." - Lyney.

Lynette gật đầu, nhìn sang anh, ánh mắt mệt mỏi mà như giấu ý cười.

"Ừ, với lại... em cũng không muốn lúc nào cũng nghe thấy... tất cả" - Lynette.

Lyney đặt tay lên đầu Lynette, xoa nhẹ.

"Lần sau tụi mình ngủ sớm là được" - Lyney.

Lynette cụp mắt, đáp khẽ. Lắc lư chiếc đuôi.

"Hôm nay thì ngắm trăng một lát vậy..." - Lynette.

Lyney khẽ cười, vuốt nhẹ đuôi tai em gái, thì thầm, giọng nhẹ như gió bên sông.

"Mà biết trốn đi đâu... Đây mới là nơi chúng ta thuộc về... Là Nhà" - Lyney.

"Anh lại học theo cha rồi đấy, đồ anh hai ngốc" - Lynette.

Tiếng mưa đêm đã dứt, chỉ còn mùi trà nguội và bách hợp lưu ly ngoài sân. Một ngọn gió lùa qua khe cửa, cuốn nốt tiếng cười nho nhỏ của hai anh em.

___________________________

💋 Ghi chú nhỏ:

Nếu chương này đạt 50 bình chọn, tôi sẽ tặng các bạn Ngoại Truyện 2 ngọt hơn nữa!

Cảm ơn mọi người đã bình chọn cho mình đạt đủ chỉ tiêu... dù mình thấy có 2-3 cái avatar y hệt lướt qua như bóng ma 👀. Lần sau đừng clone vote nữa, clone không làm mình lươn ít hơn đâu, chỉ làm mình xấu hổ hơn vì bị bóc mẽ thôi 😆. Nhưng thôi, ngoại truyện hứa rồi, mình giữ lời. Thương các bạn vote thật nhất quả đất!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me