TruyenFull.Me

Bi Mat Cua Fine

Hơn 20 năm trước, ở dưới độ sâu 10.000 mét. Nơi đây là nơi sinh sống của rất nhiều sinh vật, và cũng là nơi những người cá sinh sống. Ở bên trong lâu đài tráng lệ, nơi những tiên cá hoàng tộc đang chuẩn bị dậy sóng bởi công chúa người cá.

Bên trong căn phòng đầy những san hô quý hiếm, một nàng tiên cá với mái tóc màu trắng xám, cô tức giận quăng hết mọi thứ lung tung mặc cho những nhân ngư khác đang hết lòng an ủi.

"Không! Không muốn lấy chồng!" Nhân ngư kia hét lớn, tay không ngừng ném những thứ quý giá ra khỏi phòng.

"Công chúa à, xin người hãy rủ lòng thương cho chúng thần đi mà." Một hầu nữ lên tiếng, vẻ mặt lo lắng, sợ hãi lên tiếng.

"Im hết đi, ta nói không là không."

Cô gái kia là công chúa người cá được nhiều người ái mộ với nhan sắc và giọng hát tuyệt trần, ma lực trong cơ thể cô có thể điều khiển một vùng nước của biển cả. Hôm nay, vì vương quốc nên cô phải chấp nhận lấy một vị hoàng tử không quen biết nên cật lực phản đối.

"Công chúa Kurage, làm ơn xin hãy bình tĩnh."

"Im lặng, các ngươi đi mà báo lại với cha của ta, người nào hứa hôn thì người đó lấy!"

Công chúa người cá tức giận quay người bơi ra ngoài cửa sổ và đi mất dạng. Những tiên cá khác không biết làm gì hơn nên quay về bẩm báo với hoàng đế của họ. Hoàng đế rất giận dữ nhưng nhờ những lời khuyên ngăn của đế hậu nên mới im lặng cho qua.

Công chúa Kurage rất nổi danh vào lúc đó với sức mạnh kinh động đến đất liền không ai không biết đến tên. Vào lúc đó, cả loài người và tiên cá vẫn đang giữ cho nhau hiệp ước liên minh hòa bình trước cái ngày Thập Thánh Sư xuất hiện và náo động cả một đại lục.

"Đáng ghét, dám lấy mình ra làm vật trao đổi liên minh, ông cha già đó, có ngày mình sẽ soán ngôi cho mà biết!"

Kurage bực tức liên tục bơi thẳng lên mặt nước để trốn tránh sự truy đuổi của quân đội hoàng gia. Lên tới bờ đã là hoàng hôn, nàng công chúa người cá liền dùng một loại phép thuật cấm chuyển hóa nhân ngư thành con người mà ông mình sáng tạo ra. Đuôi cá sáng lấp lánh và trở thành một đôi chân trần trắng muốt, Kurage ngồi trên bờ với cơ thể trần trụi không mảnh vải che thân.

"He he, vẫn là ông tuyệt nhất!" Kurage ngắm nhìn đôi chân của mình với điệu cười tinh ranh, không ngừng nghịch nước văng lên tứ tung.

Từ phía sau vang lên âm thanh kì lạ, Kurage quay người nhìn sang với vẻ hốt hoảng lo sợ. Âm thanh càng ngày càng gần cũng khiến cho nàng công chúa phòng bị hơn. Bước từ trong một bụi cây ra là một người trùm kín mặt mũi với cái áo choàng bạc màu khiến Kurage hốt hoảng dùng ma thuật đánh vào người đó.

"Tránh ra!

Người kia hốt hoảng ngẩng mặt nhìn lên khi thấy một quả cầu nước đang bắn thẳng về phía mình. Bỗng phía sau, một bàn tay nữa giơ ra kéo người kia ngã ra sau.

"Hỏa thuật: Khiên Lửa."

Quả cầu nước trong phút chốc bị bốc hơi thành hơi nước khiến cho Kurage giật mình. Chỉ thấy đằng sau lớp áo choàng kia là một nụ cười thân thiện. Người phía sau kia kịp hoàn hồn rồi đứng phắt dậy tức giận.

"Nè cô kia, làm cái gì vậy hả?"

Người vừa hét lên đưa tay gỡ mũ trùm xuống, lộ ra một đôi mắt tím trong hút hồn, mái tóc tím dài tung bay trong gió rất nữ tính nhưng lại mang chút khó gần. Ngũ quan thanh tú dù đang tức giận nhưng vẫn rất xinh đẹp, là một mỹ nhân.

"Ta, ta xin lỗi." Kurage giật mình, lúng túng trả lời.

Vì đây là lần đầu tiếp xúc với con người nên nàng công chúa có vẻ rất sợ hãi, hơn nữa ma pháp khi nãy không phải là cấp thấp nhưng lại bị người ta cho bốc hơi khỏi không khí, thật sự khiến Kurage giật mình vì quá mạnh.

"Nào nào, Mao, là chúng ta sai trước khi làm phiền người ta mà."

Người phía sau cũng nhẹ nhàng cất tiếng, tay đặt lên cô gái phía trước, là tiếng của con gái.

"Nhưng mà tiểu đội trưởng à, cô gái kia tấn công mình trước mà! Người con gái tên Mao kia gắt lên không phục.

Tiểu... Đội trưởng? Kurage ngẩn người ra vì khó hiểu.

Sau một hồi tranh cãi, cô gái kia đẩy Mao ra phía sau, bước lên phía trước mặc cho phía sau Mao đang rất không phục. Kurage không nói gì chỉ ngồi đó nhìn người kia bước đến trước mặt mình và đưa đôi tay ra.

"Không sao chứ? Xin lỗi vì làm cô hoảng sợ nhé."

"À, vâng, không có gì đâu." Kurage nắm lấy tay của người con gái rồi đứng dậy.

Trong lúc mơ màng, từ ngoài biển khơi thổi vào một cơn gió mạnh khiến cho mũ trùm của người con gái kia bị thổi bay. Lộ ra là một mái tóc và đôi mắt đỏ hơn hoàng hôn, nước da trắng mịn tựa tuyết, thêm cả giọng nói dịu êm như cơn gió, thật khiến người người bị mê hoặc bởi vẻ đẹp đó.

Kurage ngẩn ngơ ra, trong khi đó Mao đã chạy tới dù vẫn đang rất gắt.

"Tiểu đội trưởng, mũ trùm rơi ra rồi nè!" Vừa nói, Mao vừa đội lại mũ trùm cho người con gái kia.

"Cảm ơn, Mao."

Khi nghe xong, Mao bỗng dưng cười phì một cái nhưng rất vui vẻ, sau đó quay sang Kurage tra xét.

"Nè cô, đến từ đâu? Tên họ là gì? Làm nghề gì? Vì sao ở đây? Và tiếp cận tiểu đội trưởng vì mục đích gì? Nói cho rõ hết coi!"

Kurage giật mình, nếu nói tên ra chắc chắn sẽ bị bắt tới hoàng cung để làm khách quý, sau đó cha và mẹ lên bờ bắt nàng về ép kết hôn nữa cho coi.

Trong một khoảnh khắc ngu người, Kurage buột miệng nói ra.

"Ta... Hông nhớ."

Đơ ra 3 giây, Mao nhăn nhó mặt mày nhìn Kurage bất đồng.

"Hả? Không nhớ gì?"

"Thôi nào Mao." Cô gái phía sau nắm áo của Mao kéo về sau.

Vẫn còn đang chật vật vì câu nói lỡ miệng, thì tiểu đội trưởng lại lên tiếng nhìn Kurage dịu dàng.

"Thật sự là không nhớ sao? Một chút cũng không nhớ?"

Kurage lại không mà gật đầu.

"Vậy sao? Rắc rối thật rồi."

Chơi ngu rồi! Kurage quay mặt sang hướng khác khóc thầm.

Sau một hồi, tiểu đội trưởng cười nhẹ nhìn Kurage, "Hay là vầy đi, cô cứ đến nhà chúng tôi sống tạm đến khi tìm được thân thế nha, con gái một mình thì nguy hiểm lắm."

"Tiểu đội trưởng, chị đang nói gì vậy? Sao lại dẫn người phụ nữ khác về trong khi đã có em vậy chứ!" Mao gắt lên.

"Thôi nào, có sao đâu Mao và đừng nói kiểu dễ hiểu lầm như vậy nữa." Tiểu đội trưởng cười nhẹ.

"Nhưng em thì có sao đấy!" Mao gắt lên, không chịu khuất phục.

Sau một hồi, Kurage nhìn tiểu đội trưởng và Mao cười nhẹ.

"Vậy... Có được hông?"

Hai người kia quay sang nhìn Kurage.

"Như vậy, sẽ không chứ?"  Kurage nép mình run rẩy nhìn tiểu đội trưởng. Thấy Kurage như vậy, tiểu đội trưởng cười trừ rồi lắc đầu nhẹ.

"Tiểu đội trưởng à!" Mao gắt lên.

Bỏ qua sự hiện diện của Mao, tiểu đội trưởng đưa áo choàng của mình cho Kurage và họ bước đi bỏ cô ấy lại phía sau.

"Nói mới nhớ, cô không nhớ tên của mình luôn à? Vậy thì cứ gọi cô này cô nọ thì rắc rối lắm nhỉ, ta gặp nhau vào buổi hoàng hôn... Yuko thì sao? Yuko."

"Yuuko ạ?"

"Ừm, Yuko."

Từ phía sau, Mao lao tới choàng lấy vai của Tiểu đội trưởng và Kurage, hay bây giờ là Yuko.

"Mệt quá rồi, chị thích làm gì thì làm đi."

Tiểu đội trưởng mỉm cười, "Cảm ơn em đã đồng ý, Mao."

"Em không đồng ý từ nãy tới giờ luôn ấy chứ!" Mao quay sang nhìn tiểu đội trưởng bất lực.

"Ta tưởng hai người hay cãi nhau lắm, hông ngờ là ta nhầm." Yuko người nhẹ.

"Nè cô gái, nên bỏ cái thói "ta" này "ta" nọ đi nha, còn nữa, cô bị ngọng hay sao mà phát âm không chuẩn thế?" Mao quay sang nhìn Yuko gắt.

Sự gặp mặt đó có lẽ là do định mệnh sắp đặt. Họ sẽ không biết chính sự gặp mặt đó, sẽ là ngòi nổ cho những cuộc chiến trong tương lai và thổi lên sự thù hận trên đại lục Mahoukai.

End

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me