TruyenFull.Me

Bi Mat Hon Nhan

Những lời nói của Phi Hân làm không khí trở nên căng thẳng, Phạm Kính Hùng tức giận liền mắng..

- " Con có thôi hay không. Tiểu Nhung là em con. Lúc nào con gặp nó cũng thái độ đó là sao..Khụ khụ..."

- " Ba..Ba không sao chứ..?"

Thấy Phạm Kính Hùng vì dùng sức lực quá lớn mà ho sặc sụa. Phi Nhung liền vuốt ngực Ông trấn an..

Ai ngờ lúc này lại bị Tuyết Cầm kéo ra, thế vào chỗ cô vuốt lấy ngực Phạm Kính Hùng..

- " Ông nóng cái gì. Không biết mình mới mổ à. Tiểu Hân nói có sai đâu. Từ ngày qua nhà đó, nó còn nhớ mình là người của nhà họ Phạm nữa sao. Nếu hôm nay Tôi không gọi nó về. Chắc đến lúc Ông chết mới thấy mặt mũi nó.."

Sắc mặt Phạm Kính Hùng tệ vô cùng, gạt tay ba ta ra..

- " Mẹ con bà im đi. Phi Nhung làm dâu Nguyễn gia là vì ai vì cái gì. Không cảm kích con bé mà còn ở đó nặng nhẹ.."

Bị đẩy ra đứng giữa phòng, giữa căn phòng chẳng một hơi ấm nào. Phi Nhung bất giác lại nhớ Mạnh Quỳnh. Đúng là chỉ có ở bên cạnh anh cô mới có được bình yên...

Phi Hân càng nhìn bộ dàng ngọc mài tỏa sáng của Phi Nhung, thì lòng ai oán, lạnh lùng nói..

- " Ba lo gì chứ. Ba không thấy Tiểu Nhung của ba à. Hôm nay thay da đổi thịt thế nào sao. Ấm ức gì mà ba lo.."

Nói đến đây cô ta đứng dậy bước đến đối diện với Phi Nhung, cười nhạt..

- " Tiểu Nhung. Có lẽ em sống với người chồng chưa cưới tật nguyền của em cũng tốt đấy nhỉ. Cái gì mà ngưu tầm ngưu mã tầm mã..

À quên nữa anh ta có biết em là vật thế thân không nhỉ.."

Bao năm qua, Phi Nhung luôn giả điếc khi mỗi lần Phi Hân châm chọc. Hôm nay cũng mặc cô ta nói, nhưng khác là Phi Nhung không thích giả câm nữa, khi nghe đủ, Phi Nhung cầm lấy túi xách của mình, cười nhẹ..

- " Biết ạ. Anh ấy biết em là Phi Nhung không phải là Phi Hân. Biết em là con riêng không phải đại tiểu thư của Phạm gia. Nhưng anh ấy nói rằng,cái tên hay danh phận không quan trọng, quan trọng người đó là em mà không phải bất cứ ai khác..."

Sắc mặt Phi Hân tái mét, hai mắt trợn to nhìn không ra đây là Phi Nhung. Cô em gái luôn khúm núm ngoan hiền chỉ biết cúi đầu khi cô ta bắt nạt..

Nay chẳng biết nó lấy đâu ra dũng khí, vẻ tự tin không sợ trời sợ đất kia. Cái mặt tràn trề hạnh phúc đó khiến lòng ngực Phi Hân tức nghẹn chỉ biết nghiến răng trăn trối nhìn Phi Nhung.

Phi Nhung cũng chẳng quan tâm, cô cũng chỉ nói sự thật, ông xã đại nhân của cô bảo thế mà.

Từ ngày chấp nhận cuộc hôn với Mạnh Quỳnh. Dù lúc đó chẳng biết anh là người ra sau, cô đã từng nói với trên dưới Phạm gia rằng cô không còn nợ họ bất cứ thứ gì. Nên bây giờ cô không để ai có quyền muốn châm chọc hay chà đạp cô như thế nào cũng được. Chỉ là sức khỏe ba cô còn yếu, cô chẳng muốn đôi co với mẹ con họ làm gì..

Phi Nhung quay người nói với Phạm Kính Hùng..

- " Ba. Con về trước ạ. Hôm khác lại đến thăm ba.."

- " Được.."

Phạm Kính Hùng gật gật đầu, nuối tiếc nhìn theo Phi Nhung.

Cũng chẳng nhìn mẹ con Tuyết Cầm, Phi Nhung mở cửa đi ra. Lúc đầu cô đã muốn tử tế với họ, cư xử phải phép. Nhưng bọn họ cố tình phá vỡ vậy cô cũng chẳng cần phải lấy lòng làm gì...

A Kiên đứng bên ngoài chờ sẵn, thấy Phi Nhung vừa ra trên khuôn mặt anh ta mới dãn ra chút ít..

Lúc thấy mẹ con Phi Hân cùng vào, A Kiên không chút yên tâm. Nhưng nhìn sắc mặt của Phi Nhung bây giờ không gì là không ổn..

Vừa xuống đến cửa bệnh viện, A Kiên xuống tầng hầm lấy xe..

Phi Nhung một mình cầm túi xách đứng chờ, cô rất mong về đến nhà. Mấy tháng nay, sớm chiều chung đụng, chỉ mới xa Mạnh Quỳnh một chút mà Phi Nhung nhớ không chịu nổi rồi..

Bây giờ chỉ muốn về nhà sà vào lòng anh, được anh ôm lấy thì hạnh phúc biết bao..

Phi Hân vì chuyện lúc vừa rồi vẫn còn ấm ức..

Phi Nhung vừa đi, cô ta cũng chẳng muốn ở lại nghe Phạm Kính Hùng càm ràm, nên cũng ra về. Vừa xuống đến cổng bệnh viện, nhìn qua tấm kính Phi Hân lại thấy Phi Nhung đứng chờ xe..

Nhớ lại nỗi giận vừa rồi, cô ta định sải giày cao gót bước ra tính sổ với Phi Nhung.

Không ngờ lúc này Phi Hân lại thấy một chiếc xe tấp vào bệnh viện dừng lại, trên xe bước xuống người đàn ông đang đi về hướng Phi Nhung. Trên khuôn mặt có chút gấp gáp lại vui mừng, Phi Hân liền nhận ra người đó, người này cũng mấy lần đưa Phi Nhung đi học về không ai khác chính là Lâm Tuấn..

Phi Nhung cũng bị dọa, không ngờ lại gặp Lâm Tuấn ở đây. Cũng lâu rồi hai người họ không gặp nhau.

Mới đầu Lâm Tuấn còn tưởng mình nhìn nhầm. Vì bây giờ Phi Nhung khác quá, xinh đẹp hơn ngày xưa gấp bội..

- " Tiểu Nhung là em sao..?"

Lâm Tuấn vội vả nắm lấy tay Phi Nhung vừa mừng lại hạnh phúc..

Phi Nhung định rút tay về, Lâm Tuấn càng nắm chặt, bất ngờ cảm xúc dâng trào vì quá vui mừng Lâm Tuấn kéo mạnh ôm lấy Phi Nhung.

- " Trời ạ. Anh không ngờ là em. Tiểu Nhung. Có biết anh mong gặp em đến mức nào không..?"

Phi Nhung hốt hoảng đẩy Lâm Tuấn ra, tay vô thức cũng giựt ra mạnh hơn. Thụt lùi bước chân liền giữ khoảng cách..

- " Lâm Tuấn. Anh đừng làm vậy. Mọi người không biết sẽ hiểu lầm.."

Bàn tay Lâm Tuấn trống rỗng, say mê nhìn khuôn mặt Phi Nhung đến ngẩng ngơ. Anh ta biết mình thất thố..

- " Xin lỗi. Vì anh quá vui nên......"

Lúc này A Kiên chạy xe ra, từ xa anh ta đã thấy cảnh này dĩ nhiên A Kiên biết rõ Lâm Tuấn.

Két..

Tiếng xe phanh lại cách mũi chân Lâm Tuấn chưa đầy một bước chân..

Khiến Lâm Tuấn hốt hoảng phải thụt lùi mấy bước, A Kiên bước xuống xe, ánh mắt sắc bén lườm Lâm Tuấn một cái.

Lại quay sang Phi Nhung đang ngơ ngác, bảo đảm đã bị A Kiên hù dọa không ít..

- " Thiếu Phu nhân có thể về chưa..?"

Thiếu phu nhân? thường thì ở nhà lắm bọn họ sẽ gọi Phạm Tiểu thư. Tên A Kiên này hôm nay còn dùng từ hoa mỹ này gọi cô.

Phi Nhung rùng mình một cái, nhìn khuôn mặt khó coi của Lâm Tuấn, ho khẽ..

- " À. Anh Lâm Tuấn em về trước. Khi khác gặp lại..."

A Kiên nhanh chóng mở cửa, Phi Nhung định ngồi vào xe..

Lúc này Lâm Tuấn bất ngờ phía sau nói to.

- " Tiểu Nhung. Anh biết em vì gia đình em mới chấp nhận cuộc hôn nhân này. Tiểu Nhung sống với một người tật nguyền cả bản thân mình còn lo không xong, làm sao lo được cho em. Chẳng lẽ em vẫn muốn làm vợ hắn ta sao.."

Ánh mắt A Kiên lạnh đi, bàn tay cầm cửa cũng nghe răn rắc..

Khi anh ta muốn phát hỏa bất ngờ Phi Nhung dừng bước chân, quay người.

Dùng vẻ mặt xa lạ nhất để nhìn Lâm Tuấn.

Đây là vẻ mặt mà Lâm Tuấn chưa bao giờ nhìn thấy..

Đôi mắt to tròn đen láy ngây thơ ngày nào giờ đây lạnh lùng nhìn anh ta..

- " Lâm Tuấn. Em xem anh là bạn, thì không phải anh muốn nói gì cũng được. Phải, em muốn lấy Mạnh Quỳnh. Dù anh ấy có ra sao đi nữa. Em vẫn nguyện bên cạnh anh ấy.

Không vì ai cả. Cũng chẳng ai ép buộc em. Mà là em yêu anh ấy.."

Cô rất giận, một nỗi giận khi ai đụng chạm đến Mạnh Quỳnh. Cô không biết từ khi nào cô lại trở nên điêu ngoa như vậy chắc là một phần Mạnh Quỳnh đã chìu hư cô mất rồi..

Cũng sẵn tiện hôm nay, cô phải một lần cắt đứt, triệt tiêu tình cảm của Lâm Tuấn dành cho mình.

Phi Nhung chẳng buồn nói thêm, ngồi vào xe..

A Kiên nhếch môi đóng cửa lại, đi vòng qua khi đi sát Lâm Tuấn. Anh ta khẽ cười vỗ lấy vai Lâm Tuấn đang đờ đẩn..

- " Tỉnh táo lại nào em trai.."

Đầu óc ngập nước hay sao mà muốn đào góc tường của Thiếu gia nhà anh ta.

Thật là chẳng có não mà..

Nhìn xe Phi Nhung rời đi, Phi Hân bước ra từ cánh cửa kính. Giơ điện thoại lên nhìn, làn môi đỏ nở nụ cười sâu sa...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me